A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: ThàNh Đôi.
inh Anh, tôi không ngờ cô lại chơi tôi như vậy.
- Cô im đi, cô cũng như anh ta, tất cả các người đều như nhau, đều xem tôi là con ngốc – Hoàng Nhi gằng giọng.
- Hoàng Nhi, cậu bình tĩnh đi cậu cứ như thế này cho ai xem – nó quát vào mặt Hoàng Nhi.
Đau lắm, giờ đây mọi thứ như mờ dần đi, Hoàng Nhi chẳng còn lấy đâu lí trí nữa, đôi chân ngã quị xuống, mặt kệ người đi qua đi lại đang dòm ngó nhưng Hoàng Nhi vẫn cứ ngồi khóc tự do. đôi tay liên tục đập vào lòng ngực mình mà khóc nấc lên.
- Ùm, cậu nói đúng hôm nay là ngày vui của anh Quốc Huy, mình không nên như thế này kì lắm phải không hì – Hoàng Nhi gượng cười.
- Đi thôi, đợi mình một lát mình vào nhà vệ sinh chút.
Trông thấy Hoàng Nhi xuất hiện trong lòng Quốc Huy rất vui, nhưng lại giả vờ gượng cười chào hỏi như xã giao.
Nó chị gục nhẹ đầu chào hỏi, còn Hoàng Nhi nhìn Quốc Huy rất lâu không nói gì rồi lướt qua. nó xoay đầu lại nháy mắt với Quốc Huy.
Hoàng Nhi nhếch môi cười rồi thở dài, xung quan trang trí phong nền màu trắng, bàn ghế cũng màu trắng, trên bàn là những lọ hoa hồng tươi cũng màu trắng, kèm theo các chùm đen màu xanh lam tươi sáng rất đẹp. Hôm nay Quốc Huy cũng rất bảnh chắc hẳn Sally cũng kiều diễm không kém.
Đèn bổng nhiên tắt hết đi, chỉ còn chút đèn nơi phía sân khấu, Quốc Huy bước lên cuối đầu chào tay cầm micro trịnh trọng nói:
Giọng nói Quốc Huy trở nên ấm áp trìu mến hơn...
- Cho dù đã bao nhiều lần em giận dỗi, hay chúng ta cãi vã nhau làm đau nhau hết lúc này qua lúc khác, tổn thương cũng chồng chất lên rất nhiều nhưng những điều đó luôn làm anh vui làm anh hạnh phúc.
- thực sự tim anh cũng lọan nhịp cả lên khi ngỏ lời yêu em nhưng nụ cười của em làm anh thêm tự tin và bình tĩnh hơn em thật gần gũi đáng yêu làm sao. Và bây giờ em còn đáng yêu hơn gấp ngàn lần. Anh yêu em Hoàng Nhi...”
ánh đèn rọi vào khuôn mặt Hoàng Nhi, giờ đây nước mắt Hoàng Nhi lại rưng rưng trào ra, không phải vì đau lòng nữa mà đó là sự hạnh phúc. mọi người đã lừa gạt cô đến đây cứ tưởng tim sẽ ngừng đập hôm nay. ngờ đâu là cả một niềm vui mà Hoàng Nhi không hề hay biết trước, cứ đứng đấy vừa cười vừa khóc, lúc này Hoàng Nhi nghẹn ngào không nói gì được nữa.
tất nhiên nó cũng để im, đầu tựa vào anh mà cười mĩm.
“ Và bài hát này Quốc Huy tôi xin gửi đến người con gái mà tôi yêu thương nhất và chỉ duy nhất. ”
Hay những lúc vu vơ hờn ghen
Dù cách xa trong tim hoài mong.
Để bình minh trong anh thức giấc
Mà hai ta vẫn luôn nguyện cầu.
Cuộc đời anh chẳng cần đâu những điều quá xa
Vì trong anh em là điều duy nhất.
Dành cho em tia nắng ấm cùng bao cơn gió
Mà anh muốn nắm lấy trong giấc mơ.
Mọi âu lo hãy quên đi vì anh ở đó
Ở trên con đường dài có hai chúng taaaaaa ”
- Hoàng Nhi, những gì anh nói khi nãy em nghe rõ cả chứ?. – Quốc Huy mĩm cười.
- Em chấp nhận lời yêu, và đồng ý đeo nó, ở bên cạnh tôi mãi chứ? – Quốc Huy mở hộp vuông ra.
- Anh hư lắm, lại chọc em – Hoàng Nhi đập vào vai Quốc Huy.
Mọi người tham gia buổi tiệc ai nấy đều rất cảm động, một tràng vỗ tay vang dậy chúc mừng cho hạnh phúc của đôi bạn trẻ này, Sally và Chủ tịch Triệu đứng xem cũng vui mừng cho đôi trai gái trẽ tuổi này. Mặt dầu qua bao lần phản đối nhưng giờ chứng kiến sự chân thành của Quốc Huy như thế này, mẹ Quốc Huy cũng mĩm cười ủng hộ.
Tiếng nhạc tiếp tục du dương, mọi người vui vẻ tham gia buổi tiệc, nó thì được ăn những món buffer đặt biệt. Mỗi người một việc, Quốc Huy cùng Hoàng Nhi đi chào khách, Đăng Khôi thì bận xã giao và làm trò với vài em xinh đẹp. Ngọc Quỳnh thì đang tiếp chuyện với vài người mẫu trong nghề, Sally và Chủ tịch Triệu cùng nhau nói chuyện với vài đối tác.
Anh cũng đang xã giao với mọi người như thường ngày, nhìn sang nó có vẻ như đang chán chường lắm, liền cáo từ mọi người.
- Nè, đã ăn gì đâu – nó >”
- Anh, hứ...- nó quay mặt sang chổ khác.
Nó muốn trả lời không để đối phó anh lắm, nhưng mà con tim không cho nó làm như vậy, dễ gì có không gian riêng tư với anh cơ chứ, bỏ qua là không được.
Gió biển thổi mạnh, sóng đua nhau xô vào bờ, chỉ có bóng dáng hai người đang đi chậm rãi trên bãi biển như đôi tình nhân. hai tay nó chà xát lên nhau vì lạnh, thấy vậy anh cởi áo, khoát lên cho nó.
- Ơ, chuyện gì hả – nó giả ngu
- Au ắm ó ỏ a oi ( đau lắm đó bỏ ra coi ). – nó nói không rõ vì bị anh béo má banh ra.
- Chiều hôm qua đó, còn lại tôi với Quốc Huy và Sally, thì cậu ta kể hết sự việ
Nói ngồi thuật lại cuộc nói chuyện hôm đó giữa nó cùng Quốc Huy và Sally cho anh nghe.
- à, Quốc Huy cũng biết tôi ở nhà anh rồi.
- là Hoàng Nhi nói đó - nó giãi thích.
- Ủa, Hoàng Long anh biết rõ hả? – nó trố mắt @@
- Vậy giờ anh ủng hộ Quốc Huy chứ. – nó quay sang hỏi.
Thấy vậy nó liền nhanh trí gài anh...
Nghe thấy vậy anh liền nhìn sang nó, và hành động quay sang nhìn nó cũng đồng thời gục đầu xuống trúng vào ngay cái bẫy của nó.
- Chẳng phải anh vừa gục đầu sao? ha ha – nó ôm bụng cười.
Mặt Ngọc Quỳnh vì uống hơi nhiều nên đỏ hồng lên, tay xoa xoa vòng thái dương đến chào hỏi Quốc Huy rồi chào mẹ Quốc Huy xin phép về trước. Ngọc Quỳnh len lõi ra khõi đắm đông, đang đi bộ ra đường để gọi taxi thì nghe tiếng gọi cũng Đăng Khôi hơi lúng túng nhưng rồi phải đành dừng lại.
- Mình hơi mệt nên về sớm, ngày mai còn có show chụp quản cáo – Ngọc Quỳnh bối rối giãi thích.
Ngọc Quỳnh khựng người tâm trí rối bời, đã bao lâu rồi cứ tìm cách tránh Đăng Khôi vậy mà giờ đây chính Đăng Khôi lại chủ động như thế, Ngọc Quỳnh không biết phải làm sao cả.
Đăng Khôi dường như nhìn thấy được bối rối của Ngọc Quỳnh liền bước đến choàng tay qua vai tự nhiên như khi trước, có chút ngượn ngùng nhưng rồi Ngọc Quỳnh cũng thuận theo ý.
- Là tại cậu mà – Ngọc Quỳnh nói lí nhí.
Đôi mắt Ngọc Quỳnh sáng lên long lanh rồi lại chùng xuống
- Tốt sao? – Đăng Khôi hỏi.
- Nè, bạn bè mà gì kì vậy hả cô kia – Đăng Khôi mắng yêu.
- Ngọc Quỳnh nói đúng rồi.
- Còn chuyện Quốc Huy là sao ấy kể mình nghe đi.
- Tất cả là Sally và Quốc Huy đã lên kế hoạch, Khôi chỉ việc vào bệnh viện X hôm bữa Sally nằm nhờ bác sĩ diễn chung một màn tự tử vậy thôi. – Đăng Khôi nhún vai.
Cuối cùng sau mấy tuần không nói chuyện với nhau giờ đây cả hai người đã trở lại như trước không những thế còn thân hơn xưa nữa, có những mối quan hệ còn thân thiết hơn tình yêu trên cả tình bạn...
- Ôi, không đùa nữa đâu mệt chết đi được. – nó thở mệt nhọc.
- Hoàng Long, đi hông nỗi nữa đâu – nó nhõng nhẽo.
- Về thôi!
- Có lên không thì bảo?
“ Hoàng Long mày đang làm trò gì vậy” – anh nghĩ vu vơ.
- Bài gì? – anh nói cọc lóc.
- Ừm.
“Đau buồn chẳng phải khi người bỏ anh đi
Chuyện đến sẽ đến chẳng như ta vẫn nghĩ
Đau buồn chẳng phải khi người quên tên anh
Cuộc sống tiếp diễn đưa em đến người khác
Một người đã đi qua....”
Anh lắc đầu cười một cái rõ tươi rồi tiếp tục cõng nó ra xe để đi về...
- Sally, cô không ở lại thêm vài ngày được sao? - Đăng Khôi.
- Chị về như vậy mọi người sẽ trách đấy! – Hoàng Nhi chạy đến phụng phịu.
- Không sao ạ. – Hoàng Nhi đáp.
Sally gục nhẹ đầu chạy đến ôm hôn mẹ Quốc Huy, rồi quay sang bắt tay chào tạm biệt. Mẹ Quốc Huy cũng cuối chào Chủ tịch Triệu, cả ba người nhìn theo bóng dáng hai ông cháu nhà họ Triệu khuất dần rồi mới ra về.
- À, Thu Trang phu nhân mẹ về trước con đưa Hoàng Nhi về rồi về nhà sau.
- Chào Bác gái ạ – Hoàng Nhi cuối đầu lễ phép.
- Dạ, con biết rồi mẹ hihi.
- Giãi thích đi – Hoàng Nhi khoanh tay tra hỏi.
“ mới đầu là Sally giã tự tử cố ấy chỉ uống một viên thôi, rồi làm hiện trường giã còn anh theo đà đó mà diễn. Còn sắp xếp ở bệnh viện là anh nhờ Đăng Khôi. Còn về phía em, chiều hôm qua anh có nhờ Minh Anh bày kế dẫn em đến buổi tiệc ”
- Sợ gì? – Hoàng Nhi chu môi.
- Anh đó, có ngày em giết anh bây giờ. – nói rồi Hoàng Nhi xoay quá nhéo nhẹ một cái bên hông Quốc Huy.
- Anh không sao chứ.
- Anh đó, tập trung lái đi kìa. – Hoàng Nhi nhíu mày.
Quốc Huy chỉ cười không nói gì, có công lần này nhất cũng nhờ Minh Anh, nếu Minh Anh không dẫn Hoàng Nhi đến thì cũng bằng không. Giờ đây tình cảm đơn phương nay đã chấm dứt, cuối cùng chiếc nhẫn mà Quốc Huy chuẩn bị bấy lâu nay cũng đã được đeo trên ngón tay của Hoàng Nhi.
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự