Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Nước Mắt
iếng chuông reo in ỏi báo hiệu kết thúc giờ giãi lao, căn tin vắng dần học sinh, bàn tụi nó cũng đã dùng xong bữa mọi người chào nhau để tiếp tục việc học, nó lên tiếng:
“ Hoàng Nhi cậu lên lớp đi mình cúp tiếc này nhé”.
“ Cậu thấy không khỏe sao?”. Hoàng Nhi đưa tay lên tráng Minh Anh hỏi thăm.
“ Không sao, không sao mình làm biếng một chút á mà”. Minh Anh cười trấn an.
“ Ừm zậy bọn anh lên lớp trước nhé”. Đăng Khôi nói.
Cả bọn nhìn Minh Anh cười vẫy tay rồi cùng nhau trở về lớp. Minh Anh thở dài, rồi cũng rời đi khỏi căn tin.
Hoàng Long đang đi cùng với bọn họ nhưng anh luôn nghĩ đến Minh Anh, quen biết Minh Anh hồi đó đến giờ có thể Minh Anh không ham học nhưng chưa đến nỗi Minh Anh dám cúp học tự tiện như vậy. Anh cảm thấy lo lắng, anh dừng lại nói:
“ À mình còn chút việc ở văn phòng đoàn các cậu lên lớp trước đi”. Nói rồi Hoàng Long quay lưng bỏ đi, bỏ lại bọn họ.
“ Ê mày đoán coi nó đi đâu”. Quốc Huy thúc nhẹ vai Đăng Khôi hỏi.
“ ý mày giống ý tao đó”. Đăng Khôi nhìn về phía Hoàng Long đang đi cười khoái.
“ Chỉ tao và mày hiểu nó”. Quốc Huy cười ranh mãnh.
Ngọc Quỳnh cùng Hoàng Nhi đứng đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người kia đang nói gì.
“ Nè bộ hai người nói gì mà bọn này không hiểu vậy nè”. Hoàng Nhi khoanh tay trước mặt hỏi.
“ Không có gì đi thôi”. Quốc Huy lấy tay choàng qua vai Hoàng Nhi giục mọi người đi.
Hoàng Nhi có chút ngượng ngùng vì hành động vô tư của Quốc Huy nhưng rồi cũng mỉm cười cho qua, cả bốn người cùng nhau về lớp.
Hoàng Long chạy xuống căn tin để tìm Minh Anh nhưng không thấy nó đâu. Sắc mặt anh có chút thất vọng, chợt nhớ ra điều gì anh vội chạy thật nhanh.
Minh Anh đứng đó nhìn xa xăm ra phía hồ nước, mái tóc thả dài đang bay phơi phới trước gió, những dòng suy nghĩ của nó rất nhiều, nó lo lắng cho ba mẹ, nó rất buồn vì sắp phải xa mọi người, nó buồn vì phải sắp chia tay căn nhà ấm áp đầy tình thường suốt 10 năm qua. Nghĩ đến đó người mắt nó lại rơi xuống đôi gò má.
“ Sao lại ra đây hã con heo kia?”. Hoàng Long từ phía sau đi đến chổ nó, hai tay cho vào túi quần, trầm giọng nói.
Nghe thấy tiếng Hoàng Long, tay vội lau đi những giọt nước mắt đang thi nhau rơi lã chã, quay lại nhìn Hoàng Long cười một cái rõ tươi: “Hi, mới đó mà nhớ tôi rồi sao” giọng nó còn nghẹn đáp lai.
“ Gượng cười như vậy cô thấy ổn hơn sao”.
“ Tôi … tô..i”. Lần này giọng ấp úng không nói lên lời, nói thêm nửa nó sẽ không kìm được mà khóc trước mặt anh mất.
“ Hãy khóc khi còn có thể đừng như tôi”. Hoàng Long thở hất ra, lúc này tâm trạng anh thoáng một chút buồn hiện lên.
Minh Anh ngước nhìn thân hình cao lớn trước mặt mình, sắc thái của nó cũng thay đổi theo, mặt nó đỏ bừng:“ hu hu, Hoàng Long anh thật là xấu xa, huhu” Minh khóc vỡ òa thành tiếng gục trong lòng anh, tự do khóc.
Hoàng Long hơi giật mình vì nó khóc lớn lên nhưng một đứa trẽ bị cướp mất đi que kem đang cầm trên tay, anh thầm cười trong bụng trước hình ảnh ngây thơ của nó. Anh đứng im lắng nghe nó khóc, chịu nghe những lời la mắng mặt dù anh chẳng làm gì nó.
Nước mắt cứ thi nhau rơi xuống không ngớt, ước đẫm cả khuôn mặt tròn trĩnh kia. Dường như không kiềm lòng được nữa, hai tay vòng anh ôm chằm lấy nó.
“ Hoàng Lon…g, a..n..h”. Minh Anh nói trong tiếng khóc.Dù đang khóc nhưng nó cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh, bất ngờ hơn nữa chính là anh đang ôm nó, có nằm mơ nó cũng không nghĩ anh sẽ ôm nó như lúc này, mắt nó cứ mở to.
“ Hoàng… L..o..nggg anh đang ôm tôi đó sao?”. Minh Anh ngừng khóc hỏi.
Hoàng Long bị phát giác anh đẫy nhẹ nó ra, bối rối gãi đầu, đưa tay nhìn đồng hồ, láp bắp giãi thích:
“ Tôi tôi là tại vì cô, là vì tôi”.
“ Rốt cuộc là vì sao?” Minh Anh được đà liếc xéo Hoàng Long hỏi tiếp.
“ Này cô đang tra hỏi Hoàng Long này sao” Hoàng Long lạnh lùng nói.
Thấy Hoàng Long nghiêm nghị nó sợ anh cấu nó nên hạ giọng, cười trừ nói: “ Hi Hi, có đâu. Chỉ là có anh ở đây tôi cảm thấy tốt quá”.
“ Chuyện” Hoàng Long vẫn giữ thái độ nghiêm túc nói, dáng vẻ kiêu ngạo của anh không lúc nào mà thuyên giảm được.
Cả hai ngồi xuống bãi cỏ như mọi khi.
“ Hoàng Long nè?”Minh Anh quay sang hỏi anh
Hoàng Long không nói gì chỉ nhìn nó.
“ Anh sẽ như thế nào, nếu phải rời xa những người mình yêu thương trong một thời gian dài?”
“ Xa?” Hoàng Long nhấn lại.
“ Ừm, xa một nơi anh sống từ bé, xa người thân, chỉ còn một mình anh ở lại”.
Nỗi đau này anh cũng từng trãi qua, người đó bỏ anh đi không lời chia tay, không một lời từ biệt. vẫn để anh đợi chờ nuôi một thứ gọi là hi vọng để cố bắt nhịp từng hơi thở mỗi ngày.
“ Nó đau lắm”. ánh mắt buồn Hoàng Long đáp giọng nói trầm lại. Thở dài ra rồi tiếp tục:
“ Nhưng cũng nhờ những nỗi đau mới giúp cho mỗi chúng ta mạnh mẽ hơn. Khi họ bỏ cô lại một mình cũng là lúc họ giúp cô trưởng thành hơn”.
Minh Anh nghe những lời Hoàng Long nói cô cảm thấy nhẹ dạ đi một phần, có lẽ anh nói đúng, hãy cứ vô tư như mọi người mới chính là một Minh Anh, cứ tự một mình sống khi không có ba mẹ bên cạnh biết đau cô sẽ trưởng thành hơn.
Minh Anh lấy tay béo má Hoàng Long phụng phịu nhanh chóng rồi thu tay về quá bất ngờ với hành động của nó anh không kịp né tránh gì cả, anh chau mày nhìn nó.
“ Minh Anh cô dám” giọng cáu gắt Hoàng Long rít lên.
Minh Anh bỏ chạy, anh đứng dậy rượt đuổi theo nó, cứ thế hai người bọn họ cứ đùa giỡn, nói chuyện với nhau suốt.
Một buổi học cuối cùng cũng kết thúc
Quốc Huy vương vai ưỡn ngực lớn tiếng nói: “ haizz cuối cùng cũng xong, tao xuống đón Hoàng Nhi đây. Mày phụ trách Ngọc Quỳnh nhé ”.
Nháy mắt một cái rồi Quốc Huy vội vạ xách cặp chạy đi, Đăng Khôi ngồi đó ngán ngẫm lắc đầu chậm rãi sắp xếp mọi thứ rồi mới ra khõi lớp qua đón Ngọc Quỳnh.
Ngọc Quỳnh đứng trước lớp cứ nhòm sang lớp 11/5, Thấy Đăng Khôi, Ngọc Quỳnh thẹn thùng cười mỉm.
“ Đi thôi”. Đăng Khôi nói
Ngọc Quỳnh mỉm cười bước theo.
“ Khôi nè, cậu thấy Minh Anh sao” Ngọc Quỳnh dò hỏi.
“ Minh Anh à, nhỏ đó dễ thương lại còn rất thú vị nửa” Đăng Khôi vừa nói vừa cười.
Ngọc Quỳnh lớn lên bên cạnh Đăng Khôi thân với Đăng Khôi nhất, nhưng cũng chưa bao giờ anh lại cười khi nhắc đến một người con gái, kể cả là cô.
“ cậu không thích Minh Anh à?”. Đăng Khôi nhíu mày dò hỏi
“ không không, Minh anh là bạn hồi bé đã thân rồi sao không thích cho được” Ngọc Quỳnh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh cùng nét dịu dàng cười tươi đáp mặt dù trong lòng cô đang cảm thấy nhói một chút.
“ hôm nay phim Quỷ Quyệt 2 ra rạp đó đi xem hông” Đăng Khôi quay sang hỏi Ngọc Quỳnh.
“ Để mình coi tối nay có show không đã, chờ một lát” Ngọc Quỳnh vừa nói vừa lấy điện thoại xem lịch diễn.
“ Ừm oke tối nay cậu qua đón mình nhé” Ngọc Quỳnh nháy mắt nhìn Đăng Khôi.
“ Hình như tan trường rồi”. Minh Anh nhìn Hoàng Long nói.
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ đã 11 giờ 15, hơi cau mày một chút rồi co giản ra.
“ ừm chúng ta về thôi!” Hoàng Long điềm tỉnh nói chậm rãi.
“ Chúng ta?” Khuôn mặt Minh Anh ngơ ngác hỏi.
“ Sao? không thích à?” Hoàng Long lườm nó dò hỏi.
“ Không không, tại tôi phải lấy xe về nửa để nó ở trường mấy hôm rồi” Minh Anh xua tay phần trần
“ Ừm, vậy đi thôi” Hoàng Long hối giục.
“ Ủa đi đâu, anh để xe bên này mà” Minh Anh lại ngu ngơ không hiểu.
“Minh Anh” Hoàng Long trầm giọng nói.
Minh Anh nghe thấy vậy, sợ sẽ làm anh giận, cách tốt nhất là nghe theo, trong lúc nó suy nghĩ anh đã đi được một đoạn, nó ba chân bốn cẳng đuổi theo.
“ Hình như là Hoàng Long kìa” Ngọc Quỳnh đưa tay chỉ về phía nhà xe.
“ Ừm có cả Minh Anh nửa” Đăng Khôi tươi cười khi nhắc đến nó.
Đăng Khôi chạy lẹ đến chổ bọn họ,không như Đăng Khôi, Ngọc Quỳnh chậm rãi bước theo sau.
“ Hai người chưa về sao?” Đăng Khôi nhìn nó cười nói
“ Chưa em đi lấy xe đạp, tự về” Minh Anh cười tít mắt.
“ Tối nay tao định đi coi Quỷ Quyệt nè hai người đi không” Đăng Khôi giọng nói vui vẻ mời mộc.
Hai người đồng thanh cùng lúc trã lời Đăng Khôi.
“ Đi” Minh Anh hào hứng trả lời.
“ Không” Hoàng nói một cách dứt khoát.
Minh Anh quay sang trợn mắt nhìn Hoàng Long thăm dò rồi bất chợt nhíu mày.
“ Cũng đúng Hoàng Long nhìn đẹp trai nhưng chắc yếu vía lắm ha ha” Minh Anh vừa nói vừa nhe răng cười châm chọc anh.
“ Đi thì đi dẫu sao tối nay cũng không bận gì” Nghe Minh Anh cười chọc mình, anh đổi ý ngay lập tức. Không thể nào để một đứa con gái như nó xem thường anh được.
Nhưng anh đâu biết được là mình đã bị mắc bẫy của nó. không thể tin nỗi một Hoàng Long lạnh lùng, quyết đoán trong công việc lại dễ dàng sập bẫy của cô nhóc Minh Anh.
Minh Anh cười đắc chí, không ngờ tuyệt chiêu khích tướng của cô lại hiểu quả như vậy, Đăng khôi phì cười vì cái độ tinh nghịch của Minh Anh.
Ngọc Quỳnh đứng sau khuôn mặt biến sắc chuyển sang hơi tái đi một chút, bước chân nặng trĩu, cô cảm thấy thất vọng cứ nghĩ hôm nay Đăng Khôi có ý muốn hẹn với cô.
Kết thúc cuộc nói chuyện cả ba chờ Minh Anh khuất dần trên chiếc xe đạp rồi mới đi về …
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự