They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Bự Bự
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:17:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: NắNg CuốI MùA
ghe tiếng bước chân có người vào phòng, Hoàng Long buông tay Minh Anh đứng dậy núp sau màn rèm trắng phía kia.
“ Cạch” tiếng mở cửa vang lên bóng dáng Hoàng Nhi đang bước vào, đến ngồi cạnh Minh Anh, thấy Minh Anh nằm đấy từ khuôn mặt đến tay chân đều ửng hồng đỏ từng mảng, mắt nhỏ cũng rơm rớm nước mắt.
“ Sáng giờ cậu bị vậy mà mình không để ý, xin lỗi Minh Anh!” Hoàng Nhi thút thít lo lắng.
“ Ngốc mình không sao”. Minh Anh tĩnh tuy mệt, nhưng vẫn cố gắng cười để cô bạn mình bớt lo lắng.
“ Minh Anh cậu tỉnh rồi à”. Hoàng Nhi vui mừng nắm tay Minh Anh.
“ Ừm, ây da hơi choáng tí”.
“ Cậu làm mình lo chết đi được. chỉ mong hết tiết” Hoàng Nhi vừa nói vừa ôm Minh Anh thút thít.
“ Hi hi, ủa mà không phải cậu đưa mình đến phòng y tế hã?”
“ Đâu có!”
“ Người ấy là ai nhỉ?”
“ Người ấy??”
“ Ừm trước khi Minh Anh ngất đi, Minh Anh có nhớ một người nào đó mang áo khoắc đen, mà lúc ấy mình mệt quá muốn ngủ thôi”.
“ Cậu đúng là heo mà, mà dù ai đi nửa thì cũng thật cảm ơn vì cứu cậu kịp lúc” Hoàng Nhi vừa nói vừa bẹo má Minh Anh.
“ Cậu bị dị ứng gì vậy hả Minh Anh”.
“ Chắc tại hôm qua mình ăn suop cá” Minh Anh đưa tay lên lâu mồ hôi trên tráng
“ Cậu bị dị ứng đồ hãi sản hả”.
Phía bên bức rèm: “ là tại món soup cá hôm qua?”
“ Ừ đúng rồi” Minh anh cười nhẹ.
“ Vậy sao còn ăn??”
“ Vì tình... à mình kể cho cậu nghe chuyện này” Minh Anh cười hì.
“ Kể lẹ nào tò mò quà à” Hoàng Nhi chớp mắt hớn hở lắng nghe.
“ Hôm qua mình đi chơi với anh ấy á”. Nhìn khuôn mặt của Minh Anh lúc này vừa thẹn thùng vừa có chút cảm giác đang ngập tràng trong hạnh phúc.
“ Anh ấy?”
“ Ừm Hoàng Long đó!”
Nói đến đây Hoàng Nhi thật sự bất ngờ, nhỏ chỉ trố mắt thật to nhìn thẳng vào Minh Anh, vừa thấy vui vừa nghi ngờ và nhiều dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu nhưng chỉ im lặng để lắng nghe Minh Anh nói tiếp.
“ Thật ra chắc mình ăn ở tốt hay sao ấy hihi hôm qua có một ngày chủ nhật với anh ấy á, lúc ăn tối vì sợ Hoàng Long mất hứng nên mình không nói gì thêm với lại mình nghĩ chỉ một chén nhỏ này không sao đâu nên cố”.
Bên kia bức rèm: “ con nhỏ này chẳng lẽ chuyện gì cũng nói với nhỏ Hoàng Nhi”
“ Nhưng mà hôm qua mình thấy vui lắm vui cực luôn ý Hoàng Nhi à!” Minh Anh vừa nắm tay Hoàng Nhi vừa nói nhấn mạnh mình đang rất vui quên đi luôn cái dị ứng trên cơ thể lúc này, quên cả sự mệt nhọc.
Bên kia bức rèm: “ cô cảm thấy vui khi ở bên tôi???”
“ Axx cậu nằm mơ phãi không Minh Anh? Chứ Hoàng Long anh ta làm gì thân thiện đến mức đó? Hoàng Nhi hỏi lại với ánh mắt nghi hoặc.
“ Thật mà, sáng nay còn chở mình đi học nữa đó!!”
Nói đến đây sắc mặt Hoàng Nhi bổng chuyển sang đỏ, lúc này Hoàng Nhi mới hiễu thấu ra mọi chuyện cô ước rằng nếu bây giờ được giết anh trai của mình cô sẵng sàng chém một nhát, song với suy nghĩ ấy cô cảm thấy vui cho anh trai của mình.
Nét mặt nghiêm nghị Hoàng Nhi đặt hai tay lên vai của Minh Anh, ánh mắt sắc lại, đôi lông mày cũng chau lại nhìn Minh Anh một cách chắc chắn: “ Cố lên Minh Anh, mình ủng hộ cậu cha yo”
Minh Anh thấy thế cũng hưởng ứng theo, vo tròn các ngon tay của mình lại thành nắm đắn thể hiện quyết tâm: “ Chaiyo!”
Bên kia bức rèm: “ hmmm… đừng đến gần một kẻ như tôi”
Hai tay bỏ vào túi quần, đầu ngữa ra sau mặt nhìn lên trời, đôi mắt khép lại đễ những suy nghĩ chạy dài trong anh. phải chăng Hoàng Long đang bị lỗi nhịp, thở hắc ra một cái anh thầm thì “ thật phiền”
“ Mà bữa sau cậu không ăn được gì nhớ nói người ta, chứ chịu đựng có ngày nghẹt thở chết bây giờ”.
“ Minh Anh mình sao dai lắm dễ gì, uồi ui ha ha”.
“ Ha ha”
“ Thôi về lớp sáng giờ bỏ mất ba tiết rồi”
“ À Minh Anh…à thôi chúng ta về lớp thôi”.
Đợi đến khi bóng dáng hai người con gái đó khuất xa, Hoàng Long từ bức rèm mới bước ra, vẫn như củ Hoàng Long vẫn âm thầm đi theo từ phía xa, anh luôn giữ khoảng cách nhưng khoảng cách bao xa thì bóng dáng vẫn ở trong tầm nhìn của anh rất xa nhưng cũng rất gần.
Chẳng biết vì ai hay lí do nào không thể giãi thích được, con tim luôn thắng lí trí nó điều khiển cơ thể anh, điều khiển luôn tất cả cảm xúc của anh …..
Tiếng chuông kết thúc giờ học cuối cùng cũng vang lên, theo thời khóa biễu thì hôm nay lớp nó có 2 tiết học thể dục buổi chiều, nên nó sẽ ở lại luôn trưa. Các ban đỏ trên người cũng bớt dần đi.
“ Nhi à mình đi thay đồ nhé, cậu về nhà hay ở lại trường vậy?”
“ Ờ đợi mình tí chúng ta đi luôn nhé”
“ Ô tô kê” nó cười hì.
Từ phía cửa sổ của lớp học Quốc huy đứng đó dơ tay vẫy chào, Minh Anh ngơ ngác không rõ anh chàng kia đang tìm ai, nhưng phải công nhận nếu không có Hoàng Long thì anh ta cũng là hót boy của trường này rồi.
( thì người ta top 3 của trường mà cô )
Minh Anh chưa kịp quay đầu lại gọi Hoàng Nhi thì đã thấy Hoàng Nhi chạy ra đứng cạnh người đó, nhưng mà anh chàng này cũng quen thật hình như đã gặp ở đâu đó, nó đang cô gắng lục lọi từng ngăn của bộ óc nhưng chẳng đc thông tin nào cả.
“ Minh Anh muốn đi ăn trưa với bọn mình không?” Hoàng Nhi đứng từ cửa sổ nói rõ to hỏi Minh Anh.
“ À không cậu đi đi lát chiều gặp lại, mình sẽ ăn cơm ở trường”.
“ Ôkê vậy mình đi nhé, nhớ uống thuốc lúc nãy cô y tế đưa nha”
“ Ừm mình biết rồi bye bye”
Nói rồi Hoàng nhi cùng Anh chàng kia rời khõi tầm mắt của Minh Anh.
“ Haizz zzz” cung đúng thôi dễ thương xinh đẹp như Hoàng Nhi thì thiếu gì anh đẹp trai tán tỉnh. Nó cũng sách cặp rồi ra khõi lớp.
“ Xong tất cả rồi bây giờ là kiếm chổ ăn trưa lí tưởng!”
“ Nên ăn ở đâu đây nhỉ, à đúng rồi”. Minh Anh búng tay một cái “ tạch “
Những tia nắng mặt trời lúc 12g trưa rọi xún đang xen qua những hàng cây, gió nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho nơi này xào xạc một âm thanh dịu nhẹ. Thỉnh thoảng đâu đó trên bãi cỏ xanh mượt này, một cánh chim nhỏ bay vút lên. từng ngọn gió dịu nhẹ nhưng đủ đang xen qua từng lọn tóc của Minh Anh.
Nơi đầy thật yên bình, yên lặng cho khoảng không một mình nó thích nơi này, nó xem nơi này là thiên đương của nó, và cũng tại nơi này tình yêu của nó chớm nỡ.
“ Ơ người đó!” Minh Anh xuýt xoa kêu lên. Nó thấy ai đang nằm trên đồi cỏ kia rất quen, rất giống người đó, Minh Anh vội vàng bước đến.
Đúng như Minh Anh nghĩ, đó là Hoàng Long cô đang cảm thấy thật may mắn vì ông trời luôn tạo điều kiện cho cô đến gần Hoàng Long nhiều như vậy. Ngồi xún bên cạnh Hoàng Long nó chỉ dám thỏ thẻ không dám gay ra tiếng động vì nó thấy Hoàng Long dường như đang ngủ.
Bây giờ Minh Anh mới được nhìn thật kỷ khuôn mặt thanh tú đó, sống mũi dài và thẳng mũi thật cao Minh Anh lấy tay vẽ theo từng nét trên khuôn mặt anh vào không gian, hàng lông mày rập và đen nhánh, đôi không dày cũng không mỏng không một cảm xúc hiện lên nhưng lại có sức hút đến lạ lùng. Hàng lông mi dài và cong Minh Anh tự nhủ rằng “ Thật ra anh ta là gái hay trai vậy??? “ nghĩ rồi Minh Anh lấy tay xua đi cái suy nghĩ đầy ý biến thái của chính mình.
“Rột rột”
“ Ax thật là mất hứng cái bụng chết tiệc này, Grr ôi mà cũng 12h30 rồi ăn trưa thôi, có nên gọi anh ấy dậy cùng ăn không”. Minh Anh vừa xoay người qua định gọi …:
“ Anh…”
“ Tốt nhất cô im lặng ăn xong rồi đi hoặc là tôi sẽ đi ngây bây giờ để cô yên tỉnh?”
“ ….. cái gì vậy nè, anh này giờ không ngủ chỉ nằm đó thôi sao. chắc tôi chết” Minh Anh cười nhẹ lấy hộp cơm của mẹ chuẩn bị từ sớm cho nó, nó mở nắp hộp mùi của gà bay ngút nó đưa đưa trước mũi của Hoàng Long không biết nó tính làm gì.
“ Tôi nói anh nghe, món gà chiên mắm này là có một không hai đó, do chính ma ma tôi nấu, không ăn sẽ hối hận đó”
Hoàng Long cau mày mở mắt nhìn Minh Anh. Ánh Mắt sắt bén nhìn Minh Anh có vẻ khó chịu.
Minh Anh giật mình bặm chặt môi lấy hai ngón tay bắt chéo trước môi như báo hiệu rằng một điều “ Tôi hiểu rồi tôi sẽ im lặng”. Tiếp tục trở về như ban đầu khép đôi mi lại, Minh Anh vẫn mỉm cười, không sao cả đối với cô ngay bây giờ là thế giới của riêng cô.
Ánh nắng cuối mùa sáng chói như muốn tỏa hết sức nắng của mình để chuẩn bị đón khúc giao mùa đông lạnh sắp đến, anh nắng rọi thẳng vào khuôn mặt người đó, Minh Anh di chuyển sang ngồi bên phãi của Hoàng Long trên môi hé nỡ nụ cười, khẽ thầm thì: “ em sẽ bên anh như thế này”.
Thật ra Hoàng Long chỉ nằm đó và suy nghĩ, Minh Anh làm gì anh đều biết tất cả nhưng không hiểu sao khi mở miệng anh chỉ là cấu gắt nó, lúc tan học anh cũng ghé sang khu A nơi nó học phải nói là anh đang đợi nó tan học, đi theo nó một lúc thấy nó đi vào khu C.
Hoàng Long đã biết rằng chắc nó đang tìm lối ra sau trường, nên đã tìm lối đi trước nó.Sự việc Hoàng Long có mặt ở đây mục đích chính là đợi nó, nhưng mục đích đó cũng chỉ có Hoàng Long biết … mà thôi.
“ cô ta thật ngốc, tại sao mình vẫn cứ muốn như thế này, cảm giác này là như thế nào, tại sao chỉ muốn ngưng đọng thời gian ngầy lúc này?”
“ tại sao có cảm giác ấm áp như thế này?”
“ Minh Anh …” Hàng vạn suy nghĩ đang chạy trong đầu óc của Hoàng Long, không gian yên ắng chỉ có vài tiếng chim còn ríu rít vang lên, tiếng gió xào xạc thổi qua, như bản tình ca dành riêng cho hai người, họ cứ thế im lặng mà thôi … không ai nói chỉ có cảm xúc đang bao vây ….
Thầm Yêu Thầm Yêu - Bự Bự