A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhím Lùn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 437 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Tôi Yêu Em! Nhưng Sao Em Lại Quay Lưng?! (2) Nụ Hôn Bất Ngờ
iệt thự Black Roses
Sau khi về, nhỏ đỗ xe vào gara dồi chạy một mạch lên phòng, khóa trái cửa không thèm để ý đến lời nói của bác quản gia. Nhỏ khóc suốt một ngày một đêm, không bước ra khỏi cửa một bước, chỉ ăn và khóc. Khiến tụi nó cũng ngán ngẩm giơ hàng với nhỏ.
6.30
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng len lỏi qua những lá cây cố tìm ình một chỗ chiếu sáng. Chim ríu rích ngoài vườn cây, hoa đua nhau nở rộ đủ muôn sắc tại biệt thự rộng lớn màu trắng kem kia. Trong căn phòng với ga màu hồng phấn và trắng kia ( tg: nhỏ thích màu hồng, nó thích trắng, đen và tím; moon thích màu xanh nước biển vàng và trắng)  và  có nàng công chúa đang lười biếng chu irusc trong chiếc chăn mỏng, nàng khoác trên mình chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng sọc cơ rô xanh, mái tóc vàng óng được xõa ra trong thật diễm lệ, nàng công chúa ấy không ai khác chính là nhỏ.
Nhỏ tỉnh giấc, dụi mắt một cách nhẹ nhàng dồi lê thân xác tàn tạ rời khỏi giường, lê từng bước đến phòng tắm. Nhỏ mập mờ nhìn vào gương và dồi nhỏ chợt nhận ra người trong gương và hét lớn.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhỏ hãi hùng sờ lên mặt mình, người trong gương là nhỏ, Lưu Như Ngọc xinh đẹp tựa thiên thần đây sao? Sao lại giống một hồn ma với quầng mắt thâm si đến đáng sợ thế kia. Người không ra người ma không ra, môi thì tái nhợt, mặt thì trắng bệch như không có sự sống. Đáng sợ hơn là đôi mắt thâm quầng đến khiếp sợ. Nhỏ vội vội vàng vàng, làm VSCN dồi makeup lại toàn bộ, thay đồ nhanh chóng để xuống nhà; nói là makeup lại nhưng thực ra nhỏ chỉ có bôi một chút son dưỡng môi mà thôi.
- Xuống dồi sao? Định trong luôn đi không cần ra nữa đâu. - Nó thấy nhỏ từ trên lầu bước xuống liền nói
- Tao xuống để ăn mà mày cấm tao sao. - Nhỏ ngượng chín mặt ấp úng nói
- Ăn đi, chắc mày đói dồi. - Moon dịu dàng đưa đồ ăn cho nhỏ
- Chỉ có Moon là thương tao thôi, mày thì lúc nào cũng làm mặt lạnh. - Nhỏ vừa ăn vừa nói
- Nè, cầm lấy dồi đi học đi. - Nó đưa cho nhỏ 1 hộp socola dồi cầm cặp xách đi ra xe phóng mất hút
7.15
Lớp 11A1 VIP
- Hey, mọi người đến dồi sao? - Kai vẫy tay gọi lớn khi thấy tụi nó bước vào lớp
- Hi, buổi sáng tốt lành! - Moon đi theo nó, mỉm cười đáp lại
- Cô ăn sáng chưa? Tôi mua đồ ăn sáng cho cô nhá? - Hắn cười rõ tươi tiến tới chỗ nó
- Cảm ơn, tôi không đói. - Nó lạnh lùng nói
Hắn thì ỉu xìu ngồi xuống nhìn nó làm đống việc đang dang dở
Còn nhỏ sau khi bước vào lớp không thèm nhìn Jun một lần chỉ để cầm và cầm ipod đi xuống căn tin. Jun thì buồn rầu nhìn theo nhỏ mà không thể nói được lời nào. Biết nhỏ đã rất là đau lòng, lại còn khiến nhỏ thêm đau; làm Jun thấy mình vô dụng biết bao. Anh lập tức đứng dậy, đuổi theo nhỏ. Xuống đến nơi tưởng nhỏ sẽ ở đó ai ngờ nhỏ không có ở đó khiến anh luống ca luống cuống tìm người đứt cả hơi. Khi ra vườn hoa anh thấy nhỏ đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ một mình ôm một con mèo hoang không biết lạc vào vườn lúc nào. Jun tiến lại gần nhỏ với khoảng cách nhất định.
- Tiểu bạch miêu, mày thấy tao có xấu xa không? Thật ra thì mọi chuyện tao không muốn diễn ra nhưu thế đâu, nhưng nó cứ xảy ra khiến ta đau buồn nhiều lắm. Chắc Khôi Nguyên giận tao lắm nhỉ?!Nhưng tao không biết phải làm gì cả, khi gặp Jun đầu óc tao trống rỗng, tim như muốn nổ tung tức khắc. Tao như một người vô hồn với Jun. Nhưng tao không thể có lỗi với anh Minh được. Tao nên làm gì đây? Làm gì đây? Tiểu Bạch Miêu, tao ngốc quá đúng không? - Nhỏ vuốt ve con mèo dồi thiếp đi lúc nào không hay
Jun đã nghe thấy hết, trong lòng cũng vơi được một chút sự trống vắng trong lòng. Nhận thấy người kia đang dần chìm vào giấc ngủ sâu. Jun tiến lại gần, nhấc bổng thân hình bé nhỏ kai lên,bế đi luôn. Bóng hình ấy, một nam một nữ, một giai nhân một mỹ kiều như hòa vào làm một. mái tóc vàng óng bay nhẹ trong gió khiến cho người con gái ấy nằm trong vòng tay ai đó trở nên diễm lệ diệu kỳ.
RINH RONG
Tiếng chuông kết thúc 2 tiết học đầu tiên đã vang lên. Nó đang sắp xếp lại đống đồ dồi đi ra khỏi lớp. Hắn thấy vậy cũng liền đi theo, sau hôm nó bị đám hắc bang dọa đánh hắn có ấn tượng cực kỳ thú vị về nó, đã cho người đó là thám thính gia thế của nó vậy mà cũng chỉ là giấy trắng mang về. Hắn hoài nghi và muốn tìm hiểu về người con gái cá tính này, dù cho ở đâu hắn đều biết nó làm gì nhưng chỉ là 1 tuần trước hiện tại mọi nguồn liên lạc đều bị cắt đứt có lẽ nó đã nhận ra.
Nó đến căn tin chỉ lấy cốc cà phê dồi lại đi vào trong thư viện. Nó lướt qua một lượt và lôi ra một cuốn sách về kinh tế. Nó đang loay hoay để tìm cách lấy thì...
- Nói một tiếng " Bảo Khánh, giúp mình với " thì tôi sẽ giúp cô lấy quyển sách đó. OK? - Hắn cười tà mị nhìn nó
- Tại sao tôi phải nói? Anh có quyền bắt tôi mở miệng sao? - Nó vẫn lạnh tanh
- Ồ! Nghĩa là cô cương quyết không nhận sự giúp đỡ từ hoàng tử như tôi sao? Được cũng hay, xem cô lấy nó như thế nào? - Hắn nở nự cười ranh mãnh dồi khoanh tay đứng nhìn nó luống cuống, vụng về
- Anh... - Nó cứng họng, lần đầu tiên nó như thế bị một người chơi khăm
- Thế nào có nói không? Nếu không thì thôi vậy! Bye... - Hắn quay lưng định bỏ đi nhưng trong đầu thầm nghĩ " Thú vị thât "
- N... ày! Bảo Khánh, giúp mình với! - Nó ngượng ngùng nói, lần đầu tiên phải hạ thấp lòng tự tôn của mình như vậy.
- Giúp? Ok, giúp gì nào? Cho cậu tiền, hay là trao cho cậu một nụ hôn như bao đứa con gái khác? Thật giống nhau. - Hắn hừ một tiếng từng bước từng bước tiến lại gần nó
- Anh... tôi đã hạ thấp lòng tự tôn của mình để nhờ anh giúp đỡ vậy mà anh dám nói tôi như vậy thật không ra thể thống gì. Cảm ơn nhưng có lẽ tôi không cần sự giúp đỡ của anh nữa đâu. - Nó nói dồi tránh né anh nhìn kia của hắn, định bỏ đi nhưng đi được vài bước thì....
Rầm
Một cảnh tượng trời đánh đã xảy ra, hắn đang nằm lên người nó, một nam một nữ lại nằm lên người nhau thử nghĩ xem sẽ có chuyện gì xảy ra ( tg: vc ngta ko nên can thiệp). Khi định thần lại được mọi chuyện, nó thấy mình như một chú mèo con đang bị một con sói vồ lấy định ăn tươi nuốt sống nó vậy. Nó nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cũng chứa sự bất an trong đó. Nó giãy giụa để thoát ra khỏi cái gọng kìm bằng nguời này nhưng không được. Hai cánh tay rắn chắc giữ chặt cổ tay nó, khiến nó nghiến răng lại vì đau.
- Tôi nói không cho cô đi, nghĩa là cô không được đi. - Hắn nhìn nó mà trong lòng vui sướng
- Buông ra... buông ra... - Nó giãy giụa nhằm thoát khỏi nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt.
Chu
~  Hắn bực mình quá, nó cứ huơ huơ tay, vùng vằng muốn thoát khỏi hắn; khiến hắn bực dọc và liều lĩnh hôn nó. Còn nó sau khi tiếng sét đánh ngang tai nó mới hiểu ra được rằng nụ hôn đầu của mình đã bị cướp mất.
- Mm... mm... - Nó cứ kêu trong vô vọng
Sau một hồi bị cướp hô hấp thì, nó thở dốc, mắt lòa nhòa phủ sương. Nhìn người đang trên mình mà nó chỉ muốn đánh cho hắn một cái.
- Đây là hình phạt ột kẻ ngang bướng như cô. Nhớ đó! - Hắn cười dồi bỏ đi
Nó ở lại với cái lửa giận đang cháy bừng bừng trong lòng, nó tức điên lên. Lần đầu bị xúc phạm lòng tự tôn, lần đầu tiên bị cướp nụ hôn đầu. Nó thề sẽ không bao giờ quên và bỏ về lớp với cái mặt như thùng bị.
Còn ở 1 nơi nào đó, có người đang ngắm nhìn ai đó với ánh nhìn trìu mến,  đầy tình cảm; không ai khác ngoài anh Jun nhà ta. Sau khi bế nhỏ đi một đoạn, Jun đưa nhỏ vào phòng nghỉ của trường, nơi này chỉ có tụi hắn tụi nó mới vào được. Jun đang chống tay say sưa nhìn nhỏ không chớp mắt, nhỏ chìm đắm vào mộng vàng, đôi môi đỏ mọng như cherry, lông mi cong vút, gương mặt như hồ ly hóa người vậy. Jun nhìn ngắm không biết chán, cứ như có bùa mê thuốc lú gì đó khiến anh muốn gần nhỏ hơn nữa, không muốn rời xa. Jun tiến lại gần khuôn mặt đang ngủ như chết của nhỏ. Mặt đối mặt, hơi thở như đang hòa vào nhau, chỉ khác ánh mắt không thể dung hòa. Trái tim không cùng nhịp đập mà thôi.
Gần hơn, gần hơn chút nữa. Một nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng qua nhưng chứa đựng nhiều tâm tư của người trao nó, nụ hôn dịu êm nhưng không quá nồng cháy, say đắm nhưng không quá đam mê. Thoáng nhìn gương mặt ấy lần cuối, Jun quay gót bỏ đi. Không quên ngưng đọng lại một chút để nhìn nhỏ, dồi cũng bước tiếp. Thực ra người được hưởng sự hạnh phúc ấy đã tỉnh giấc từ lâu nhưng cảm nhận được sự hiện diện của đối phương nên không dám đối diện chỉ có thể e  lệ núp bóng trong bóng tối giấc ngủ. Đã cảm nhận, đã hiểu hết được nỗi lòng của đối phương nhưng sao bản thân nhỏ không thể mở lòng, không thể mở khóa cái trái tim tan vỡ kia được. Chỉ để ột chút ký ức thoáng qua lưu giữ như kỷ niệm một phút mà thôi. Nụ hôn như lời tạm biệt cho tình yêu đẹp đẽ nhưng không thể tới được với nhau.
Tạm biệt tình yêu!
Tam Đại Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Đại Hoàng Tử Lạnh Lùng Tam Đại Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Đại Hoàng Tử Lạnh Lùng - Nhím Lùn