Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94: Danh Kỹ (3)
iêu Tín thấp giọng nói:
“Lý Mộ Vũ rất không đơn giản, sỡ dĩ hắn có thể thăng tiến tới địa vị trước mắt, hoàn toàn là do hắn tự lực cánh sinh, đưa tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, chủ soái nhân tài như hắn không còn nhiều lắm.”
Trong ánh mắt của hắn toát ra sự cuồng nhiệt và hưng phấn, ta có thể đoán được suy nghĩ trong tim của hắn lúc này, đối mặt với đối thủ cường đại như vậy, hiển nhiên sẽ khơi dậy nhiệt huyết thiếu niên và ý chí chiến đấu của hắn.
Ta vỗ vỗ hắn bả vai nói:
“Sẽ có một ngày, ngươi sẽ cùng hắn chính diện giao phong.”
Tiêu Tín tràn ngập tự tin nói:
“Thuộc hạ nhất định, sẽ chiến thắng hắn!”
Sáng sớm hôm sau, Hạng Đạt Sinh dựa theo ước định của hai chúng ta đi tới trước dịch quán.
Ta và Thác Bạt Lục Châu cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ hắn đến.
Ta và Hạng Đạt Sinh tươi cười, để Lục Châu lên xe ngựa, hai người chúng ta cưỡi ngựa đi ở phía trước xe.
Hạng Đạt Sinh mỉm cười nói:
“Biểu đệ quá nhiên lợi hại, mới tới Hán đô một buổi chiều đã lên được thuyền hoa của Khinh Nhan.”
Ta cười nhạt nói:
“Biểu huynh ngàn vạn lần chớ có trách đệ, đệ chỉ vô tình tới đó, nếu như biết trước Khinh Nhan cô nương là tri kỷ của huynh, cho dù thế nào đệ cũng không dám tới thăm nàng ta.”
Ta nói những câu này là cũng muốn thử xem quan hệ của Hạng Đạt Sinh và Khinh Nhan như thế nào.
Hạng Đạt Sinh cười ha hả nói:
“Dận Không, đệ hiểu lầm rồi ta và Khinh Nhan chỉ là bằng hữu bình thường.”
“Căn cứ vào biểu hiện của biểu huynh và Khinh Nhan, quan hệ đâu tầm thường tới mức đó?”
Hạng Đạt Sinh thở dài nói:
“Trong Đại Hán có hai nữ nhân ta muốn cũng không được, Khinh Nhan là một người trong đó.”
“A? Nàng lợi hại như vậy hay sao?”
Hạng Đạt Sinh nói:
“Khinh Nhan cô nương tuyệt đại tao nhã, tâm tính cao ngạo, coi nam nhi trong thiên hạ như không có, sao có thể đặt một nam tử thế tục như ta vào trong mắt được chứ.”
Ta cười nói:
“Biểu huynh có khi đề cao nàng quá, chỉ là một nữ tử trăng hoa, sao có thể cao quý như vậy chứ?”
Hạng Đạt Sinh, không muốn cùng ta tiếp tục thảo luận, lắc đầu nói:
“Sau này đệ sẽ biết.”
Ta lại nói:
“Vậy còn một nữ tử mà huynh nhắc tới là ai?”
Hạng Đạt Sinh nói:
“Người kia chính là quốc sư Đại Hán.”
Thật ra ta cũng mơ hồ đoán được đáp án này, ta đáng muốn tiếp tục hỏi, thì xe ngựa đã tới cửa Hán cung. Ta xoay người xuống ngựa, đỡ Thác Bạt Lục Châu ra ngoài.
Dựa theo quy củ trong cung, đi vào cung không thể cưỡi ngựa, chúng ta đổi sang kiệu mềm đi vào.
Hạng Đạt Sinh đã an bài xong xuôi từ trước, hiện giờ đã có ba cỗ kiệu hoa mỹ đứng trước Tây môn (cửa Tây).
Hiện giờ chính là giờ của các quan viên vào triều.
Hạng Đạt Sinh trực tiếp dẫn chúng ta tiến nhập hậu cung, cô mẫu Trường Thi của ta đang ở ‘Chiêu Dương cung’ chờ ta.
Phong cách kiến trúc của Hán cung có chút đặc biệt, dùng gỗ là chủ yếu, lấy trúc làm vật liệu phụ, toàn bộ hoàng cung nhìn rất tinh xảo và kỳ ảo, khác hẳn với sự to lớn nặng nề của Đại Khang.
Chiêu Dương cung có ba tầng, tầng một là chỗ của thái giám cung nữ, tầng hai là tầng hoàng hậu tiếp khách, tầng ba là tẩm cung.
Chúng ta đi dọc theo cầu thang dài bằng gỗ lên, đi thẳng vào tầng hai của Chiêu Dương cung, cầu thang được dựng bằng thanh trúc, mái nhà cong lên trông có vẻ nhẹ nhàng, có treo những trúc đồng phong linh (sáo gió), khi gió nhẹ thổi qua, những thanh âm đinh đương vui tai nhẹ nhàng vang lên.
Đi qua cầu thang dài, chúng ta lại tới một cầu vượt màu hồng, đi tới giữa của cầu vượt có thể nhìn thấy mặt trời diễm lệ ở phương đông đang mọc lên. Đứng đây có thể nhìn thấy toàn bộ Hán cung, ta âm thầm cảm thán, trong các quốc gia, kiến trúc của Đại Hán là tinh xảo nhất.
Ta đã từ lâu không nghe tin gì về Trường Thi cô mẫu, bảy năm trước khi người trở lại Đại Khang, cũng chỉ trong một thời gian ngắn, cho nên trong ký ức của ta, người cũng tương đối nhạt nhòa và hiền hòa như mẫu thân của ta.
Đi vào trong đại diện, ta thấy một mỹ phụ hòa nhã, rưng rưng tiến lên đón, run giọng nói:
“Người tới có phải là Dận Không hài nhi...”
Trong phán đoán của ta, người trước mắt nhất định là cô mẫu Trường Thi, nên lớn tiếng nói:
“Cô mẫu! Hài nhi nhớ người muốn chết...”
Hai giọt lên trong mắt ta rơi ra, ta bước nhanh về phía trước, quỳ rạp xuống trước mặt nàng.
Ta diễn kịch đúng là có chút thái quá, cho dù ta với người có nhớ nhung vì tình thân cũng không tới mức như vậy.
Cô mẫu ta đã rời khỏi quê hương lâu ngày, đối với Đại Khang chắc chắn là vô cùng nhớ nhung, hôm nay lại nhìn thấy đứa cháu ruột thịt của mình, thì tình cảm dâng lên không cách nào biểu hiện được.
Cô mẫu Trường Thi cuống quít nâng ta dậy, run giọng nói:
“Hảo hài tử, để cho cô mẫu nhìn ngươi xem nào...”
Trên khuôn mặt đoan trang của người, hai dòng lệ đã nhạt nhòa.
Hạng Đạt Sinh nói:
“Mẫu hậu, chúng ta mau mời biểu đệ vào ngồi đi, chẳng nhẽ mọi người lại đứng ở đây nói chuyện hay sao?”
Cô mẫu Trường Thi lúc này mới hồi phục tinh thần lại, lau khô nước mắt nói:
“Ngươi thấy đấy, ta vui quá, ngay cả... những lễ nghĩa đơn giản cũng quên mất.”
Lúc này ta mới dẫn Thác Bạt Lục Châu tới bái kiến người.
Cô mẫu Trường Thi một tay cầm tay ta, một tay cầm tay Thác Bạt Lục Châu, cùng nhau ngồi xuống bàn.
Bốn cửa sổ của đại điện đều mở, chúng ta có thể nhìn thấy vị trí cung điện, giống như là mọc lên từ tự nhiên, gió mát thoang thoảng, làm cho đáy lòng cảm thấy thư thái.
Cô mẫu Truờng Thi nói:
“Vậy là đã bảy năm ta không trở về rồi.”
Ta cung kính nói:
“Phụ hoàng cực kỳ nhớ cô mẫu, trước khi Dận Không đi, phụ hoàng có bảo hài nhi mang tới cho cô mẫu một lễ vật.”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Hắn còn nhớ tới muội tử này ư? Ta còn tưởng rằng trong lòng hắn ngoại trừ quyền vị ra, thì chẳng có chút tình thân nào.”
Ta ngơ ngác, nghe khẩu khí của cô mẫu, thì hình như người không có hảo cảm với cô mẫu.
Ta hướng Lục Châu nháy mắt, Lục Châu dâng lễ vật của chúng ta lên.
Cô mẫu Trường Thi nhìn hộp lễ một chút, rồi tiện tay để sang một bên, nhẹ giọng nói:
“Trưa hôm nay, phu thê các ngươi ở lại chỗ này ăn cơm.”
Ta gật đầu đáp ứng.
Người hướng Hạng Đạt Sinh nói:
“Đạt Sinh, ngươi đi báo cho hai vị muội tử tới đây, để chúng nó có thể gặp mặt biểu ca.”
Hạng Đạt Sinh đứng dậy rời đi.
Hai vị công chúa Như Diệp và Như Nhân cũng do cô mẫu sinh ra, trong khi đó Đại hán thái tử Hạng Đạt Kiệt, Nhị hoàng tử Hạng Đạt Anh, đều là do cố hoàng hậu sinh ra.
Nhìn Hạng Đạt Sinh đi xa, cô mẫu Trường Thi lúc này mới thở dài một hơi, thấp giọng nói:
“Ta vốn tưởng rằng bên nhà đẻ không có ai tới.”
Ta mỉm cười nói:
“Đại thọ của cô phụ, sao chúng hài nhi lại không sang chúc mừng được chứ.”
Trong đôi mắt phượng của cô mẫu lại hiện ra hai dòng lệ, người chán nản nói:
“Dận Không, lần này bệ hạ không phát thiệp mời cho Đại Khang, rõ ràng là có lòng bất chính. Ta không sợ bị hắn không thích, mà chân chính lo lắng chuyện... hắn có mưu đồ với giang sơn của Đại Khang ta...”
Trong lòng ta không khỏi chấn động, xem ra cô mẫu cũng nhìn thấy rõ dụng tâm chân chính của Hạng Bác Đào, không ngờ là người vẫn còn có ý muốn bảo vệ Đại Khang.
Ta đang muốn nói thì lại thôi từ xưa đã có câu, nữ sinh hướng ngoại (con gái thì hướng về bên ngoài), cô mẫu đã gả cho Đại Hán hơn hai mươi năm, căn cứ theo điều tra của ta, quan hệ của người và Hạng Bác Đào vẫn tốt, người ở trước mặt ta biểu hiện thế này, liệu tin được bao nhiêu phần?
Người có tâm cơ muốn dò xét mục đích chân chính tới Đại Hán của ta hay không?
Nghĩ tới đây, trong lòng ta lại đề phòng thêm một chút, mỉm cười nói:
“Cô mẫu quá lo lắng, Đại Khang và Đại hán xưa nay giao hảo, hơn nữa Đại Khang là cố quốc của cô mẫu, cô phu sao lại có thể gây bất lợi với Đại Khang được chứ?”
Cô mẫu Trường Thi hai mắt ửng đỏ nói:
“Tường đổ do người đẩy, với tình cảnh của Đại Khang hiện nay, ai cũng muốn đẩy nhanh tốc độ, chỉ tiếc phụ hoàng hồ đồ của ngươi lại muốn xây dựng tân cung, cố sức bám lấy hoàng quyền, khiến cho người người oán trách, ngày vong quốc của Đại Khang sợ rằng sắp xảy ra rồi.”
Ta cố ý nói:
“Cô mẫu có điều không biết, mầy năm gần đây Đại Khang tai hoạ không ngừng, phụ hoàng cũng đã có rất nhiều cải cách.”
Cô mẫu Trường Thi thản nhiên nở nụ cười:
“Dận Không, ngươi đừng có nói tốt cho hắn, ta hiểu hoàng huynh này hơn bất cứ ai. Nếu như ta không nhớ lầm, thì năm nay hắn đã bảy mươi tám tuổi rồi, nhìn khắp quốc quân tám nước, làm gì có ai ở cái tuổi này vẫn cố chết giữ lấy ngôi vị hoàng đế hay không? Hơn nữa đến nay không có người kế thừa, có lẽ trong tim hắn đang muốn thống trị Đại Khang thiên thu vạn tái, chứ không hề nghĩ tới chuyện truyền ngôi.”
Sao ta không biết chuyện này cơ chứ, thế nhưng trước khi làm rõ dụng ý của cô mẫu Truờng Thi, ta quyết không thể biểu lộ ra.
Cô mâu Trương Thi nói:
“Dận Không, ta biết ngươi cũng chịu không ít khổ sở, làm con tin? Cưới hỏi? Ha ha...”
Nguời cười đến mức dị thường thống khổ, rất lâu mới dừng lại, nói:
“Nhớ năm đó, khi phụ hoàng ta còn tại thế, tám nước làm gì có nước nào dám không quy phục dưới chân, vậy mà truyền tới vị hoàng huynh này, Đại Khang đã mất đi tình thế trước kia, con cháu Long thị chúng ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên cơ chứ?”
Ta thấp giọng khuyên bảo, nói:
“Cô mẫu, có rất nhiều chuyện sức người không thể làm được, cứ thuận theo tự nhiên đi thì tốt hơn.”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Thuận theo tự nhiên? Nếu cứ như vậy nữa thì Đại Khang sẽ mất nước.”
Ta lặng lẽ không nói gì.
Cô mẫu Truờng Thi nói:
“Chỉ tiếc ta là một nữ lưu, trơ mắt nhìn quốc vận Đại Khang ngày một ảm đạm mà lại bất lực.”
Ta thấp giọng nói:
“Cô mẫu, nếu như cô phụ thực sự có ý niệm tấn công Đại Khang, người có thể khuyên bảo cô phụ thu hồi hay không?”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Bất cứ chuyện gì ta cũng có thể nói trước mặt hắn, thế nhưng hễ là chuyện quốc gia đại sự thì bất lực, chuyện quan trọng như vậy, hắn sao có thể xử sự theo tình cảm được?”
Trong đôi mắt phượng của người có sự ưu thương không nói lên lời.
Ta thở dài nói:
“Xem ra lần này Dận Không tới không đúng lúc rồi.”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Ta tuy rằng không quản được chuyện quốc sự Khang, Hán, thế nhưng cho dù thế nào đi nữa, ta cũng đám bảo sự bình an cho ngươi, khi ngươi còn ở Đại Hán.”
Trong lòng ta đột nhiên nghĩ, vậy thì sao người lại nói là không làm được gì trước mặt Hán Thành đế, nhưng khi ta muốn hỏi, thì ngoài cửa cung đã vang lên những tiếng cười.
Ta ngẩng đầu nhìn lại, thấy hai thiếu nữ có tướng mạo giống y như nhau đang cùng Hạng Đạt Sinh đi đến, hóa ra các nàng chính là hai biểu muội của ta.
Cô mẫu Trường Thi cười nói:
“Đây là hai biểu muội của ngươi, bên trái là Như Diệp, bên phải là Như Nhân.”
Ta cười nói:
“Nếu như cô mẫu không nói, thì thực sự chất nhi không phân biệt được ai với ai.”
Như Nhân và Như Diệp chính là hai tỷ muội sinh đôi. Như Diệp là tỷ tỷ, sau khi được Hạng Đạt Sinh chỉ điểm ta mới nhận ra, Như Diệp có lúm đồng tiền ở bên phải, Như Nhân có lúm đồng tiền ở bên trái.
Lục Châu đem lễ vật của ta tặng cho hai nàng dâng lên, hai vị biểu muội chưa từng thấy qua mỹ nữ dị tộc như Lục Châu, hơn nữa Lục Châu còn nhỏ như vậy mà đã trở thành thê tử của ta, nên vô cùng hiếu kỳ.
Mỗi một người nắm một tay của nàng hỏi liên tục, tính tình của Lục Châu vốn rộng rãi hoạt bát, chẳng bao lâu đã hòa mình cùng các nàng, hai vị biểu muội của ta mang theo Lục Châu ra ngoài thăm quan cảnh trí của Hán cung.
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Như Diệp biểu muội đã đính hôn với Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ, trong năm nay sẽ thành hôn, Như Nhân bị cô phu ngươi gả cho Tần quốc quốc quân Yến Nguyên Tông.”
Trong lòng ta chấn động, lại nhớ tới tình cảnh của Yến Nguyên Tông, xem ra lại có một thiếu nữ vô tội bị đẩy vào trong hố lửa.
Hán Thành Đế sở dĩ cam tâm đem Như Nhân gả cho Yến Nguyên Tông làm phi, tám phần mười là muốn trấn an Tinh Hậu, cùng Tần quốc thản càng thêm thân, hơn nữa Hán quốc cũng trợ giúp dẹp loạn Trung Sơn quốc, lần kết minh này Tần quốc không cách nào cự tuyệt được cả.
Ta mỉm cười nói:
“Nếu nói như vậy, Dận Không phải chúc mừng cô mẫu rồi.”
Cô mẫu Trường Thi than thở:
“Có gì vui mừng đâu, hôn lễ trong hoàng thất thực ra là đại diện cho lợi ích, có để ý tình cảm của cá nhân đâu cơ chứ.”
Người nhìn ta một cái, cười nói:
“Ta thấy tiểu cô nương kia đối với ngươi rất tốt, tình cảm của hai đứa thế nào?”
Ta cười nói:
“Rất tốt, nhưng mà... Dận Không cũng không dối gạt cô mẫu, trong lòng chất nhi chỉ coi nàng như muội tử mà thôi.”
Cô mẫu Trường Thi và Hạng Đạt Sinh đông thời nở nụ cười.
Ta lại cầm lấy lễ vật mà Hâm Đức hoàng đế tặng cho người, nói:
“Cô mẫu, phụ hoàng tặng người lễ vật, người mau xem đi.”
Cô mẫu Trường Thi gật đầu, mở lễ hộp ra, bên trong có một chiếc ngọc bài trong suốt trên đó có khắc tên của người.
Ta đối với chiếc ngọc bài này không xa lạ gì, mỗi vị hoàng thất tử nữ Đại Khang sẽ có một ngọc bài như vậy, đây là vật bất ly thân của họ, không biết tại sao vẫn ở Đại Khang.
Cô mẫu Trường Thi nhịn không được lệ rơi đầy mặt, đưa tay cầm lấy ngọc bài nói:
“Cuối cùng hắn cũng biết mình sai rồi.”
Ta kinh ngạc nói:
“Cô mẫu có thể nói cho chất nhi hiểu một chút không.”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Bảy năm trước khi ta trở lại Đại Khang, vì xã tắc của nước nhà, ta đã cãi nhau một trận với phụ hoàng ngươi. Khi đó hắn nổi giận, bảo ta giao ngọc bài ra, trục xuất ta khỏi Đại Khang, nói ta kiếp này không thể bước vào Đại Khang nửa bước…”
Thanh âm của người trở nên nức nở.
Trong lòng ta cảm thán, thảo nào cô mẫu bảy năm không bước vào cố quốc nửa bước, trong này hóa ra có nguyên do như vậy, Hâm Đức hoàng đế trả lại cho người chiếc ngọc bài này, thì một lần nữa đã thừa nhận thân phận của người.
Cô mẫu Trường Thi lệ rơi đầy mặt, có vẻ cực kỳ kích động, Hạng Đạt Sinh cuống quít nói:
“Mẫu hậu, người ngàn vạn lần không thể kích động!”
Nhưng khi này người đang mừng như điên, không khống chế được tâm tình của mình nữa, lớn tiếng khóc ồ lên.
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi