If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 544 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3364 / 45
Cập nhật: 2015-11-11 01:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Tấm Rửa (2)
ị rơi từ trên lưng ngựa xuống đất, khiến cánh tay bị gãy của ta đau tới mức phải hừ một tiếng.
Hoàn Nhan Vân Na đang trên không trung quay đầu lại, nhanh chóng yểm hộ bên người của ta, rút lui về phía cây đại thụ.
Ta chậm rãi rút trường đao bên hông, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng cây trên đỉnh đầu, thấp giọng nói:
"Những người này là vì ta mà tới!"
Một cành cây trên đỉnh đầu rung lên, một tên mặc hắc y lao xuống, trường thương đâm thẳng vào đầu ta, Hoàn Nhan Vân Na lăng không nhảy lên, nghênh đón đối phương.
Người bịt mặt đột nhiên móc hai chân vào cành cây, lực công kích lại tăng thêm vài phân, mũi thương biến thành vô số điểm hàn mang phát sáng, phủ xuống thân hình của Hoàn Nhan Vân Na.
Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na không có một chút dao động, chỉ trong nháy mắt đã phân biệt được mũi thương nào là thật giả, loan đao trong tay chuẩn xác chém vào trên mũi thương, hàng vạn điểm hàn mang giờ chỉ còn lại có một điểm.
Thân hình của người bịt mặt trên không trung bốc lên, nỗ lực lướt qua Hoàn Nhan Vân Na, công kích vào đỉnh đầu của ta.
Hoàn Nhan Vân Na cũng uyển chuyển bay lên, cản lối đi của người bịt mặt, loan đao hóa ra vô số đóa tuyết liên nở rộ chém tới.
Người bịt mặt hét lớn một tiếng, trường thương trong tay nâng lên, tua đỏ ở đầu thương bốc lên như ngọn lửa, trực tiếp đâm tới trung tâm của đóa tuyết liên.
Lúc đao thương va chạm, thân hình của Hoàn Nhan Vân Na đột nhiên bốc cao lên một trượng, loan đao tuột tay bay ra, theo hình cung chém tới cổ của người bịt mặt.
Trường thương trong tay của người bịt mặt hoành ngang đỡ, nhưng không ngờ loan đao trong tay khi va chạm với trường thương lại bật ngược lại, thay đổi góc độ, bổ trúng cổ của hắn.
Máu tươi từ cổ hắn phụt ra, thân hình của người bịt mặt ngã ngửa ra phía sau.
Đồng thời từ lúc đó, bốn người bịt mặt từ bốn hướng khác nhau, vây lấy chúng ta, ba người vây Hoàn Nhan Vân Na, một người cử đao chém tới ta.
Ta cắn chặt răng, khi mà đối phương chưa công kích, hoành đao chém tới.
Song đao va chạm vào nhau, vang lên những tiếng chói tai, lực lượng của đối phương hóa ra không bằng ta.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay lại như điện công tới.
Cánh tay trái bị thương, chỉ còn cách dùng cánh tay phải đón đỡ, lực lượng bị giảm mạnh, cho nên khó khăn chống đỡ qua vài sát chiêu của đối phương, nhưng tình thế đã cực kỳ nguy hiểm.
Hoàn Nhan Vân Na thấy tình cảnh của ta cấp tốc chém ra hai đao, muốn tói gần ta.
Tiếc rằng ba người kia lại liều mạng cuốn lấy nàng, nhất thời không làm sao thoát ra được.
Đau đớn không ngừng kích thích thần kinh của ta, ta chậm rãi ngưng tụ lực lượng, đối phương bỗng nhiên chém ngang tới.
Khi hắn lướt qua, quang mang đột nhiên hiện lên như sóng vỗ vỡ đê, một cỗ lực lượng làm người khác phải bó tay chịu trói.
Đao ảnh không ngừng gào thét quanh người ta, sóng lớn như ép ta bắn ra ngoài, đao phong vang lên những tiếng xuy xuy, một lực lượng lớn đang công kích ta.
Ta biết đối thủ công lực rất mạnh, không dám trực tiếp đón đỡ, trường đao trong tay hơi dừng lại, sau đó nghiêng người chém tới thân đao của hắn.
Song đao còn chưa va chạm, đao khí đã choảng nhau, phát ra một tiếng ầm mạnh mẽ.
Loan đao trong tay Hoàn Nhan Vân Na tạo thành những quang mang thê lương, quang mang đó lấy nàng làm trung tâm, không ngừng mở rộng ra ngoài.
Ba gã đối thủ kia dưới áp lực của nàng không ngừng lui lại phía sau.
Nàng ngắm đúng thời cơ, từ trong vòng vây lộn ra ngoài, dựa vào người của ta.
Trường đao trong tay của ta rốt cục cũng chạm vào đối phương, lực của đối phương ép ta cong lại, bỗng nhiên đối thủ lại thu hồi lực lượng, nhẹ nhàng lướt qua một bên, thân hình ta theo quán tính phóng về phía trước.
Tả quyền (tay trái) của hắn nặng nề đấm trúng tiểu phúc của ta, một cỗ hàn khí cực kỳ âm hàn xâm nhập vào trong đan điền, thân hình của ta bị đánh bay ngược về phía sau.
Hắn lại lần thứ hai phát động thế công, hai tay giơ cao trường đao, từ trên cao bổ xuống đầu ta.
Đúng lúc này, Hoàn Nhan Vân Na cũng chém tới phía sau hắn, hắn buộc phải xoay đao, đón đỡ thế công của Hoàn Nhan Vân Na.
Ta lượm lại được một cái mạng từ chỗ sống chết hiểm nghèo.
Hoàn Nhan Vân Na một lần nữa hợp lại một chỗ, bốn gã bịt mặt lại theo hình tứ giác, chuẩn bị vây công chúng ta một lần nữa.
Đúng lúc này, từ phương xa vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp, hiển nhiên là có người đang phi tới bên này. Bốn người kia đồng thời liếc mắt nhìn nhau, bỏ qua công kích, lẩn trốn vào trong rừng.
Ta vô lực vứt trường đao, dựa mình vào thân cây, lúc nãy bị trúng một quyền quả thực không nhẹ, ở đan điền có một cỗ hàn khí không ngừng ăn mòn thân thể ta, ta dường như ở trong một vùng toàn băng tuyết, thân hình không tự chủ được run lên.
Hoàn Nhan Vân Na đỡ lấy cánh tay của ta, ân cần nói:
"Ngươi thế nào?"
Ta cười nhạt một tiếng, vốn định nói là không có gì, nhưng hàn khí đột nhiên bạo phát, làm cho ta chẳng nói được câu nào.
Từ xa xa truyền tới một tiếng thét kinh hãi:
"Chủ nhân ở đâu!"
Cuối cùng Sát Cáp Thai mang theo A Đông và Lang Thứ chạy tới. Ta và Hoàn Nhan Vân Na đồng thời thở phào một hơi.
Đoàn người hộ tống ta đi tơi Cạnh Sơn Vương Phủ, Toàn Tuệ Kiều nghe được tin tức, kiểm tra vết thương, sau đó nối lại xương cốt cho ta.
"Chủ nhân nhà ta thế nào?"
Sát Cáp Thai khẩn cấp hỏi thăm.
Toàn Tuệ Kiều mỉm cười nói:
"Mọi người yên tâm, cốt xương gãy nhưng không bị vỡ vụn, ta đã cố định cho hắn rồi chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, sẽ hồi phục như ban đầu."
Ta nhìn nàng cảm kích, nhưng cái miệng lại run lên.
Toàn Tuệ Kiều lại nói:
"Phiền phức chính là ở chỗ nội thương, hàn khí đã làm tổn thương kinh mạch của hắn, nếu như muốn khôi phục được, thì phải loại bỏ hàn khí, chuyện này cần tỷ tỷ hỗ trợ."
Hoàn Nhan Vân Na ngạc nhiên nói: "Ta?"
Toàn Tuệ Kiều gật đầu nói:
"Trong Vương phủ có Noãn Ngọc Tuyền đó là một vị thuốc hay để trị liệu hàn khí cho Long công tử."
Hoàn Nhan Vân Na giờ mới hiểu được ý của Toàn Tuệ Kiều, nàng nhìn ta một cái nói:
"Được rồi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một gian phòng hảo hạng, người tạm thời ở lại vương phủ dưỡng thương."
Trong lòng ta mừng thầm, mấy ngày nay có thể cùng hai vị mỹ nữ sớm chiều gặp mặt, tốt nhất là dùng cơ hội lấy được trái tim của các nàng.
Nghĩ tới đây, ta không tự chủ được mỉm cười một cái, nhưng lại bị Hoàn Nhan Vân Na ở bên cạnh nhìn thấy, nhẹ giọng nói:
"Ngươi cười cái gì? Lẽ nào vết thương đã không còn đau nữa?"
Ta cuống quít làm ra vẻ thống khổ nói:
"So với vừa rồi thì khá hơn một chút, nhưng mà vẫn còn rất đau."
Dựa theo sự an bài của Toàn Tuệ Kiều, mỗi ngày ta ngoại trừ nghỉ ngơi, thì một ngày ba lần, ngâm mình ở trong ôn tuyền (suối nước nóng), đúng là tiêu diêu tự tại.
Noãn Ngọc Tuyền ở phía bắc của Vương phủ, được xây dựng theo địa hình tự nhiên, lầu các được xây dựng bên cạnh thủy trúc, cây cối tốt tươi, đúng là như tranh vẽ.
Ta yên tĩnh nằm trong cái áo hình bát giác, làn nước trong suốt bắt đầu trùm lên người, thỉnh thoảng có nổi những bọt nước lăn tăn như trân châu, gột rửa da thịt, nước nóng theo lỗ chân lông của ta tiến vào thân thể, hơi nước mù mịt, làm cho ta có cảm giác như ở trong tiên cảnh, cảm giác đau đớn ở trong cánh tay của ta biến mất.
Thảo nào người ta nói, tái ông mất ngựa chưa biết là phúc hay họa, nếu không bị thương, thì sao có thể hướng thụ sự sung sướng như thế này.
Ta chậm rãi lấy một tuyết quả đưa vào miệng, nhắm mắt lại hưởng thụ, không biết từ lúc nào đã tiến vào trong mộng, giấc mộng rất chập chờn, Hoàn Nhan Vân Na và Toàn Tuệ Kiều dường như đang đi tới bên cạnh ta...
Hai nữ cười duyên cởi bỏ quần áo trên người, da thịt trong suốt như ngọc hiện ra trước mắt của ta, con mắt ta mở to.
Tiếng cười của các nàng như gần như xa, Hoàn Nhan Vân Na nhẹ giọng nói:
"Dận Không! Có muốn ta không?"
"Muốn! Muốn!"
Ta liên tục gật đầu, Tuệ Kiều đi tới phía sau của ta, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng xoa bóp hai vai, ta thoải mái rên rỉ lên:
"Vân Na... Tuệ Kiều..."
Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Thạch Chương Ngư Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi