Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Ta Mời Ngươi Uống Rượu.
ầm xì to nhỏ, bàn tán không dứt:
- Cô ta là thiếp thân của Tuyết thân vương đấy.
- Là cô ta đấy.
- Hôm qua ta còn thấy họ tình tứ trước cổng Cung thân vương nữa kìa.
Chi Tâm đập bàn cả thẩy im lặng, ăn cơm mất cả ngon, nàng liếc sang cửa sổ đưa ly nước lên uống thì ai đó ở đâu từ dưới cửa sổ thò đâu lên hừ lạnh nói:
- Nha đầu, ngươi trốn nữa đi.
Ngụm nước phun thẳng vào mặt chàng, chàng nhắm hai mắt đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt run run khóe môi nói:
- Nha đầu có phải ngày hôm đó ngươi nhầm ta là Tuyết huynh nên mới xổ ta đúng không.
- Đúng thì sao mà không đúng thì sao.
Nàng mặc kệ hắn tiếp tục gắp thức ăn cho lên miệng, Chấn Phong leo cửa sổ đi vào ngồi xuống nói với vẻ mặt tươi cười:
- Ta nghe hết sự tích kể về ngươi rồi đấy.
Chi Tâm khóe miệng giật giật, sự tích gì chứ, nàng cảm thấy khó chịu, có tin ta một lần nữa xổ chết ngươi không, nàng đứng lên định đi thì hắn kéo lại nói:
- Ngồi xuống, ta mời ngươi uống rượu.
- Tại sao ta phải nghe lời ngươi.
- Ta nói ngươi nghe vài chuyện hay lắm.
Chi Tâm liếc mắt ngược lên thở một hơi ra tiếng bất đắc dĩ ngồi xuống, hắn chồm tới thì thầm vào tai nàng, nàng run run cười phá lên:
- Há há há há, mắc cười quá...
Cười chảy cả nước mắt, không ngờ Tuyết Hắc Dã cũng có lúc như vậy, Chấn Phong quay đầu gọi lớn:
- Tiểu nhị, cho 1 bình rượu ngon nhất ra đây.
- Có ngay.
Chấn Phong thì thầm to nhỏ với nàng, nàng cười đau cả bụng cuối gục xuống bàn, Cung Phong Trần cũng có lúc như vậy ư, cười chết ta.
Nàng cầm ly nước lên uống một ngụm liền ồ lên, hai mắt sáng rực vui vẻ nói:
- Ngon quá đi.
- À, rượu ngon đấy, thích thì uống đi.
Nàng rót ly rượu đầy đưa lên miệng uốn cái ực, chép chép môi gật đầu nói:
- Không tệ, uống thêm một chút nữa chắc không sao.
Một lát sau Chi Tâm đứng dậy loạng choạng nấc lên vài cái nói:
- Ức... ức... ta thấy đầu óc... ức... lâng lâng... ức... sao ngươi còn nằm đó... ức... dậy uống... tiếp đi... chứ... ức... ức...
Nàng dùng tay đạp lên đầu Chấn Phong, hai mắt nheo lại nói:
- Dậy... dậy đi... ức... người thành hai người rồi kìa... ợ... ức.
- Ủa... đến giờ đóng cửa rồi hả... ức... về... về... ức...
- Về... về... về là về thế nào... ức... ta còn uống được.
Hắn đứng dậy đi nghiên qua nghiên lại khoác tay Chi Tâm ánh mắt đờ đẫn nói:
- Thế chúng ta đổi quán... ức... đổi quán... khác đi...
Nàng khoác lên vai hắn cái tay uể oải mềm nhũn vẻ mặt cười tươi đỏ ửng:
- Được... ức... đổi quán... ợ... khó chịu quá...
Cả hai lang thang thất thểu ngoài đường, bước thấp bước cao, Chi Tâm dơ chân lên đá một cái cười ha hả:
- Ta đá hắn như vậy đấy... ức... người có muốn thử không... ức... a hà hà... ức.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng xua tay miệng ú ớ:
- Không, như vậy... thì đau lắm... ức...
Tuyết Hắc Dã xụ mặt hai mắt trừng trừng nhìn hai người tay khoác tay ôm, chàng khó chịu đi tới khéo Chi Tâm về phía mình phủi phủi tay nàng như muốn đuổi đi vi khuẩn, ngoài ta ra không ai được phép chạm đến nàng, tại sao hình bóng nàng luôn hiện lên trong đầu ta, rõ ràng là ta rất ghét, rất giận, rất muốn giết nàng nhưng lại rất lo cho nàng.
Chi Tâm đập hai bàn tay lên mặt của hắn làm hắn giật mình, nàng kéo mặt hắn xuống gần mặt mình rồi há miệng thở ra:
- Hà... ức... hơ hơ... mắc cười quá... ức...đi...
Hắn nhăn mặt, sao lại uống nhìu như vậy, nhất định là do Chấn Phong ép nàng, hắn quay qua nhìn Chấn Phong nhưng chàng đã ngã sõng soài ra đất ngủ như chết, hắn bế Chi Tâm lên liếc qua đám thị vệ nói:
- Mang Điền thân vương trở về phủ của đệ ấy.
- Dạ, thân vương.
Chi Tâm ôm lấy hắn dũi dũi đầu vào ngực hắn thỏa mãn vô cùng:
- Ấm... ức... thật ấm... ức... ụa... ọe... ọe...
Hắn rùng mình lạnh cả người, nàng dám nôn những thứ kinh tởm đó lên người ta, hắn tức lên rất muốn quẳng nàng xuống đất ngay lập tức nhưng đành nhịn nhục mang nàng về phủ.
Đặt nàng lên giường, hắn cởi áo của hắn vứt qua một bên nhưng toàn thân hắn vẫn có mùi, nhìn nàng ngủ với bộ y phục bẩn hắn không ngại đi đến cởi ra, chỉ khi nàng còn một cái yếm và một cái quần đùi ngắn thì tay hắn khẽ run, miệng nuốt xuống một ngụm nước miếng, hắn kéo chăn che cho nàng, hai mắt sát khí bắn ra như muốn nói " nàng dám ói lên giường của ta thì chết chắc ", hắn đi ra ngoài cửa gọi người:
- Người tới chuẩn bị nước ấm cho bổn vương tắm.
- Dạ.
Hắn lim dim hai mắt hít thở đều, đầu hơi ngẩn ra sau, có tiếng bước chân chàng khẽ nói:
- Đủ rồi, không cần đổ nước nữa.
Chỉ nghe thấy tiếng đặt dụng cụ xuống đất, không có tiếng bước chân rời đi hắn mở hai mắt thì < ùm > một tiếng, nước hất mạnh lên mặt bắn ra ngoài 1 lượng lớn, hắn nhắm tịt hai mắt, hoa vướng lên đầy mặt rơi xuống từng đợt 2, 3 cánh, chỉ thấy nữ tử chỉ tay lên mặt hắn cười lớn:
- A há há há há há... ức... ức...
Đưa tay vuốt mặt, hắn mở to con mắt trừng nàng giận dữ hét lên:
- Nàng muốn chết.
Hắn ngưng lại nhìn nàng, vài giọt nước trươt xuống thấm vào khóe môi, lửa trong lồng ngực đốt nóng cơ thể hắn, một ngụm nước miếng trượt xuống cổ họng, nàng đây là đang quyến rũ hắn, nhìn nàng hai má ửng hồng vừa cười vừa nấc lên tiếng to tiếng nhỏ, bàn tay thêu dệt màu nắng chỉ về chàng rồi mêm nhũn rơi xuống ngực chàng vẽ một đường dài, hơi rượu thổi ra lan theo gió lồng vào mũi khiến chàng muốn say theo nàng, một chút thôi, chỉ một chút thôi cho ta chạm vào nàng.
Trong thùng gỗ chàng nhích tới ghì Chi Tâm vào thành gỗ hôn ngấu nghiếng, cái yếm ướt nhẹp trên ngực nàng cọ sát da thịt trên ngực chàng. Chi Tâm đầu óc quay mòng ngất liệm, hắn buốn nàng ra, tay vỗ nhẹ lên má nàng gọi nhỏ:
- Này... này...
Bế xốc nàng lên kéo một chiếc khăn quấn lấy nàng, đặt nàng trên giường, nàng khi say thường hành động kì quái thề này sao, hắn níu 1 loạn tóc của nàng hôn nhẹ rồi rời đi vào trong.
Nửa đêm nàng mộng du bật dậy bước lên ngực hắn rồi nhãy xuống giường.
- Hự... nàng đi đâu đấy.
Hắn vừa chợp mắt đã bị nàng dẫm một cái tỉnh luôn, nàng nhãy ra ngoài như người điên trốn trại cười hihi haha, hắn theo sau nhưng lại không thấy nàng đâu.
- Chết thật đâu mất tiêu rồi.
Hắn gọi lớn trong lo lắng:
- Nàng ở đâu vậy ra đây ngay.
Nàng từ mái nhà trường xuống, tay vịn lấy tấm ngói thò đầu xuống chu mỏ mắt nheo lại.
- Ta không ra đấy, chừng nào tìm thấy ta mới ra.
- Ách, làm thế nào nàng leo được lên đó.
- Ức... ta... ức... đu cột nhà... leo lên... thế đã tìm thấy ta chưa.
Sặc, nàng không phải đang ở trước mặt ta sao, bó tay, hắn bay lên mái nhà, bế nàng xuống đi vào phòng.
- Đã tìm thấy.
Nàng tựa vào ngực hắn ngủ thiếp đi.
Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc - KhôngThởĐược