A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Trèo Tường Trốn Học Đối Với Ta Như Cơm Bữa.
hi Tâm tựa người vào tường thở hổn hển, mệt chết đi được, không biết hắn có đuổi theo không ta, cô thò đầu ra rồi quay trở vào thở phào nhẹ nhõm, không có ai đuổi theo hết, may quá. Mọi người nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ:
- Con gái nhà ai lại mặc đồ ngủ chạy ra phố thế kia.
- Có khi nào đầu óc có vấn đề không.
- Suỵt, cẩn thận cô ta nghe thấy đấy.
Chi Tâm trừng mắt lớn tiếng:
- Mấy người nhìn cái gì? Nhìn nữa tôi móc mắt các người.
Tất cả run lên chạy nhanh qua, Chi Tâm nhìn lại bản thân, bộ pijama trắng đục cùng đôi chân trần lem luốc, trước hết phải kiếm một bộ y phục để thay đã. Cô đi vào một con hẻm nhìn đông nhìn tây, lại nghe tiếng gọi có vẻ thúc giục:
- A Xảo, A Liên các cô phơi đồ song thì đi xuống nhà dưới quét dọn đi.
- Vâng, quản gia.
Hai mắt cô sáng lên, cô ngẩn đầu nhìn lên bức tường, trèo tường trốn học đối với ta như cơm bữa, bức tường này chả là gì, cô lùi ra xa sau đó chạy tới nhãy lên chụp được thành tường từ từ leo lên nhảy vào trong, cô hừ một cái nói nhỏ:
- Hoàn hảo.
Cô đi đến sờ lên đồ đang phơi, chết tiệt sao không có cái nào khô vậy, một cái nha hoàn đi qua, Chi Tâm vờ ho, miệng nói:
- Này cô ơi, đồ của ta cái cuối cùng cũng phơi mất rồi, cô cho ta mượn đỡ một bộ được không.
Nha hoàn nhìn cô rồi gật đầu nói:
- Được, cô đi theo tôi.
Cả hai đi đến một căn phòng nhỏ, nha hoàn mở tủ lấy ra một bộ y phục đưa cho cô, Chi Tâm cầm lấy nói:
- Cảm ơn cô.
- Không có gì, mau mặc vào đi kẻo lạnh.
Chi Tâm kéo rèm qua, cái này mặc giống như áo tắm bông chứ gì, mặc song cô đi ra, nha hoàn nhìn xuống chân cô rồi mỉm cười đi đến lấy một đôi giày cho cô mang.
- Tôi tên Hỷ Ngân, cô tên gì?
- Tôi tên Lệ Chi Tâm.
- Ừm, Chi Tâm này, cô làm ở khu nào vậy sao tôi chưa thấy cô bao giờ.
Chi Tâm chột dạ ấp úng:
- Tôi vừa vào phủ.
- Vậy à, hèn gì trông cô lạ vậy, đi thôi, chúng ta đi làm việc kẻo quản gia lại mắng.
Hỷ Ngân kéo tay Chi Tâm rồi khưng lại, cô quay lại nhìn Chi Tâm rồi nói:
- Tóc cô thật dài, mau cột lên đi.
- Ừm.
Chi Tâm bó tròn tóc lại lên đỉnh đầu, Hỷ Ngân ồ lên tỏ vẻ thích thú, cả hai đi ra ngoài, quản gia gọi lại nói:
- Các cô đi ra hiệu thuốc, mua một ít thuốc xổ hộ ta, mấy ngày rồi ta không đi được, đi cửa sau ấy.
- Vâng, quản gia.
Cả hai đi ra khỏi phủ bằng cửa sau, Hỷ Ngân cười tươi nói:
- Quản gia lại ăn vụng đồ ăn nên bị trời phạt đây mà... ha ha... Chi Tâm này chúng ta đi dạo phố một chút nhé.
- Ừm, ta cũng muốn đi bán 1 ít thứ trên người.
- Ồ, mấy cái này đẹp thật, bán đi thật uổng a.
Hỷ Ngân nhìn bảy chiếc vòng vàng trên tay Chi Tâm rồi nói:
- Này là gì vậy?
- Này gọi là lắc tay, là mẹ ta mua cho ta, hiện tại cần tiền nên đi bán.
Hỷ Ngân gật đầu, ông chủ tiệm cầm đồ sáng hai con mắt run run bàn tay, Chi Tâm hơi khó chịu nói:
- Ông xem gì mà lâu vậy, là vàng thật cả đấy, không cần thì ta đi chỗ khác.
- Cần, cần, ta cần, 100 lượng.
Hỷ Ngân la lên hoảng hốt:
- 100 lượng... 100 lượng... lương cả mấy năm đấy.
Chi Tâm giật lại, ánh mắt như muốn nói vẫn chưa đủ, ông chủ phân vân, hàng quý như vậy không thể lỡ được, ông giơ 3 ngón tay nói:
- 300 lượng, cô nương bán hay không, cô có đi hết chỗ người ta cũng chỉ trả 200 lượng là cùng.
Chi Tâm mỉm cười nói:
- Được, ta bán.
Hỷ Ngân như hóa đá rồi, 300 lượng... Chi Tâm nhét tiền vào trong ngực rồi kéo Hỷ Ngân đi ra ngoài.
- Chúng ta đi ăn mừng thôi, ta khao cô.
Cả hai quên mất cả thời gian, trở về bị quản gia mắng ột trận, phạt cả hai đi quét hết sân trong phủ, cả hai đưa mắt lạnh tanh nhìn nhau khóc không ra nước mắt.
Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc - KhôngThởĐược