Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Đánh Mất Nụ Hôn Đầu.
àng nhìn xung quanh, nam nữ ân ái sờ mó, rót rượu nói cười vui vẻ, mặt mày nàng tối sầm, sao chỗ này quen dữ, đừng nói nơi đây là kỹ viện nha. Người ta nhìn nàng với ánh mắt thèm muốn, nàng hừ lạnh chen lấn chạy xuống lầu, phải ra khỏi nơi này đã.
Một mùi thơm downy lan tỏa lướt qua hắn, hắn buôn cô gái trong tay ra, xoay người túm lấy khuỷu tay nàng kéo lại, hắn luồng tay ôm lấy eo nàng, dán đôi môi lạnh lẽo của hắn lên môi nàng trong sự reo hò ngạc nhiên của mọi người xung quanh.
Chi Tâm hai mắt trợn tròn, cái quái gì thế này, nụ hôn đầu đời của mình vô duyên bị cướp thế này sao, nàng cắn lưỡi của hắn, hắn buôn nàng ra ôm miệng hít hà vài cái, trong miệng có chút mặn cư nhiên có máu, hắn đưa tay sờ lên lưỡi rồi đưa ra trước mặt nhìn, dám cắn ta ư, hắn trừng nàng sát khí bốc lên.
- Ngươi dám cắn bổn vương.
- Thì sao.
Nàng giận dữ trả lời, đưa tay tát hắn một cái < chát > rồi nói với vẻ mặt khinh bỉ, giận dữ:
- Ta không những cắn mà còn đánh ngươi nữa này, ngươi làm gì ta.
- Nhà ngươi dám đánh ta.
Hắn tức lên, hai tay nắm chặt lại hình nắm đấm, hắn còn chưa tiêu hóa song những gì vừa tới thì nàng đạp cho hắn một đạp ngã nhào, cả lưng và đầu đập vào ghế, nàng gào lên nhìn hắn như muốn xé xác:
- Nhà ngươi là cái thá gì mà ta không dám, con mẹ nhà ngươi ở đâu tự nhiên cướp đi nụ hôn đầu của ta, chết mẹ ngươi đi đồ thần kinh.
Hắn lần đầu tiên bị nữ nhân đánh, lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy, khá khen ột cái kỹ nữ, ngươi muốn chết, hắn ôm mặt đứng dậy run run chỉ tay về phía nàng, hai mắt giận dữ đỏ hoe căm phẫn nhìn nàng hét lên:
- Ngươi dám dùng chân đạp lên mặt bổn vương.
- Ha, tức cười, ngươi tự dưng hôn ta, ta chưa giết ngươi là may cho ngươi rồi.
Hắn đạp cái bàn ngã xuống làm mọi người sợ hãi, thân vương giận dữ ai dám cản, không khéo mất đầu như chơi, hắn quát thẳng vào mặt nàng:
- Chỉ là một kỹ nữ mà giả bộ thanh cao trong sạch, dám đối với ta vô lễ, ta giết chết ngươi.
Hắn thi triển khinh công tới chỗ nàng, bàn tay bóp cổ nàng, hắn nhìn nàng với bao giận dữ, hai mắt đỏ ngầu lên, nàng một tay nắm cổ tay hắn, tay còn lại đánh lên tay hắn, run rẩy thở một cách khó khăn, mặt mày nhăn lại:
- Khụ... buôn... tay... ê... ặc... khụ khụ.
Mình sắp không thở nổi nữa rồi, người này mạnh quá, toàn thân mình không cử động nổi, khó thở quá.
Đám kỹ nữ la lên, run rẩy sợ hãi, đưa khăn che miệng, đám nam nhân dè chừng lùi lại mấy bước, cùng lúc đó một giọng nói từ trên lầu vọng xuống khiến mọi người quay sang nhìn, Cung thân vương đi xuống:
- Tuyết đệ, mau dừng tay.
Chuyện của hắn chưa giải quyết, nữ nhân này không thể chết được, hắn nhảy xuống đá tay Tuyết thân vương ra chắn trước mặt nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Nàng không thể chết được, ta với nàng còn có chuyện chưa giải quyết xong.
Tuyết thân vương trừng hai mắt, giận run lên rặn ra từng chữ nhấn mạnh:
- Huynh... tránh... ra... nếu không đừng trách ta.
Chưa bao giờ hắn bị sỉ nhục, bị xúc phạm như vậy, sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng cho nàng, ngày hôm nay hắn phải giết chết nàng.
Chi Tâm ôm cổ thở gấp gáp, cô nuốt từng ngụm nước miếng loạng choạng như muốn ngã, mặt khó chịu nhìn qua, thấy hắn có ý định đi tới, cô dơ chân đạp lên mông người đang chắn ở trước mặt mình sau đó 36 kế chạy là thượng sách, cô chạy về phía cửa.
Cái người kia mất thăng bằng ngã nhào lên người kia, môi dán môi trong sự im lặng của mọi người, cả hai cứng nhắc đen mặt, Cung thân vương hôn Tuyết thân vương, cả đời hôn nữ nhân giờ lại hôn nam nhân, hai người tách ra nôn thốc nôn tháo, run rẩy giận dữ, nàng/ngươi nhất định phải trả giá đắt cho chuyện này.
Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc - KhôngThởĐược