Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Phụng Phụng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 634 / 1
Cập nhật: 2022-06-04 17:48:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: NgoạI TruyệN: Kỳ TíCh Kinh KhủNg NhấT CủA LãNh NghiệT HoàNg HậU
ăm 1083
Thiên Mỹ 13
Hàn Bảo Phong 21
Ngày đầu lâm triều của tân hoàng đế_ Hàn Bảo Phong.
Tất cả Quan lại im lặng tới cực điểm, ko ai dám hó hé, ko dám ngước đầu lên, thở mạnh càng ko.
Vì cái gì?
Vì cái gì bọn họ ko dám hó hé?
Bởi trước mắt bọn họ chính là hoàng đế huyết sắc cùng lãnh nghiệt hoàng hậu.
Chính là sợ làm gì sơ sẩy, thì ko cần biết mình chết lúc nào, mà cần phải hỏi: ta sai chỗ nào?
Quan đại thần: tại sao? Tại sao a??? Tại sao hoàng thượng lại cho hoàng hậu vào phòng chính vụ a??? Nàng lại còn mang cả cờ ngồi chơi với Hoàng thượng nữa a???
Thế còn vì cái gì bọn họ ko dám ngước đầu lên?
Chính là ai ngước đầu lên, tuy nhìn hoàng thượng nhưng nhất định theo bản năng nhìn sang hoàng hậu rồi. Dù hoàng hậu nàng đang đeo mạn sa che nửa khuôn mặt nhưng thấy nửa kia đủ để quan lại bọn hắn đỏ mặt. Vì cái gì a??? Vì cái gì??? Bọn hắn cũng là nam nhân, hoàng thượng 1 mình độc chiếm hoàng hậu như vậy....
E hèm, quay lại câu trả lời, khi nhìn sang hoàng hậu, ai mà ko đỏ mặt cho được chứ? Còn hoàng thượng đôi mắt tinh tường hơn người, người trước mắt biến hóa nhỏ nhặt nhất cũng biết, ko kiêng kỵ giết luôn tên nào dám đỏ mặt nhìn lão bà của hắn đâu nha!!!
Thế còn tại sao họ ko dám thở mạnh?
À, là do hoàng hậu nàng đang hưng trí suy nghĩ nước cờ, nghe nói dù chỉ một chút tiếng động nhẹ đủ làm nàng phân tâm nha?
Chẳng lẽ ngày nào cũng như vậy? Như vậy bọn họ mỗi ngày giảm 1 năm tuổi thọ mất. Nếu vậy nên chơi cược đi, cược ai sống lâu nhất???
Thiên Mỹ môi đào trong mạn sa khẽ nhếch lên, mắt cũng giãn ra. bàn tay ngọc ngà nhỏ ngắn từ trong ống tay áo vươn ra, nhón lấy quân mã, mắt híp lại, tỏ ý cười
- chiếu tướng!!!
Hàn Bảo Phong thấy thế dừng đọc tấu chương lại, quay ra bàn cờ, chưa nghĩ đầy 5 phút, tay nhấc con hậu lên, bạc môi khẽ nhếch
- thắng
Thiên Mỹ thấy thế rất muốn há hốc mồm, rất muốn lăn ra đất mà đòi chơi lại. Tuy trong đầu đang bốc lửa nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh, cố ghìm cái ý nghĩ đó lại.
- chơi lại đi!!!
***
- Phong......
Thiên Mỹ sau khi đi dạo quanh hoàng cung 1 lần, đôi mắt lam ngọc giương lên nhìn hắn
- gì vậy?
- ta ko thích vàng, mà ở hoàng cung này toàn được ốp vàng ròng!
- vậy hả? Ta sai người bỏ vàng ra lắp lam ngọc vào nha?
- ân, nhớ sai người sơn lại nữa nhé, trồng nhiều loại hoa lam sắc đó nha?
Mấy ngày sau
Hoàng cung duy nhất màu xanh dương trong lịch sử Trân Ngọc quốc đã xuất hiện. Nơi nào cũng là 1 màu xanh lam ôn nhu như nước.
Hậu cung
- Phong....
- hửm?
- ta nghe chỗ ở của các phi tần là 1/5 hoàng cung?
- ân, nhưng ta ko có ý nạn thiếp?
- vậy đập đi!
- đập đi?
- đúng, xây cái đấu trường hoành tráng cho ta, sau đó trồng cây như trên rừng ấy, làm sao để giống chỗ biên giới đó, ta và Khương tỷ tỷ muốn chơi đánh trận giả.
- ân, ta liền đi làm, hôm nào chơi ta sẽ ra cổ vũ cho nàng- mỗ nam cười sán lạn
- tốt, sai người làm áo giáp, kiếm, cung tên, đại bác,..... thứ gì tốt mang hết đến đây nha!!!
Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu - Phụng Phụng Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu