We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phụng Phụng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 634 / 1
Cập nhật: 2022-06-04 17:48:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Ta Là Xuyên Qua
í mắt nặng trĩu, bên tai Thiên Mỹ vang vảng tiếng khóc cùng tiếng nỉ non của Nhu nhi, nàng thực sự ko thể mở mắt nổi.
Âu Dương Thiên Mỹ _ cái tên theo nàng suốt 21 năm trời. Nàng nhớ lại khi ở kiếp trước, nàng là học sinh cấp 3, ưu tú và suất xắc. Chỉ số IQ tới gần 200 nhưng khuôn mặt bình thường, cơ thể bình thường, cuộc sống bình thường, đều bình ổn cả.
Đùng 1 cái, nàng chết do tai nạn giao thông, nàng như thế bình thường làm lão thiên gia bất bình hay sao? Sao ko thể cho nàng yên ổn chết đi như những người khác, sao lại cho nàng đầu thai mà còn nhớ như in những chuyện kiếp trước. Trời bất bình với nàng, nàng vốn hoạt bát năng động, tại sao giờ lại trầm cảm như vậy. Lão thiên gia muốn nàng có cuộc sống đầy sóng gió, mẫu thân mất khi nàng vừa ra đời, nàng bị mù, ko có nội lực, ko học được võ, bị người khi dễ, bị người đời chà đạp và sỉ nhục. Thứ duy nhất trời cho nàng là khuôn mặt này cùng Nhu nhi.
Thôi thì, trước mắt cầu Nại hà đây rồi, chỉ 1 chút nữa, nàng sẽ được giải phóng khởi chỗ này, nàng sẽ được tự do.
- tiểu thư... tiểu thư... xin hãy quay lại với Nhu nhi!! Nhu nhi ko thể sống thiếu người!!! - phía sau Thiên Mỹ, Nhu nhi bộ mặt giàn giụa nước mắt, Nhu nhi là người còn sống, cư nhiên ko thể lên cầu Nại hà. Nàng để ngoài tai tất cả, tiếp tục đi. Xin lỗi Nhu nhi, là ta có tội với ngươi, có kiếp sau, chỉ mong được làm bạn với ngươi 1 lần nữa. Thiên Mỹ rảo bước, mũi cay cay, nước mắt tràn my.
- tiểu Mỹ. Nàng đứng lại!
Bước chân nàng chậm lại rồi dừng hẳn. Thiên Mỹ quay người lại. Là 1 nam nhân? Khuôn mặt của hắn hoàn toàn bị bóng tối bao phủ. Có vẻ còn trẻ, sao lại gọi nàng thân mật như vậy? Nàng ko quen hắn. Nhưng giọng nói trầm ấm này, thật quen thuộc. Chân nàng ko nghe lời nàng nữa, tự chủ đi tới vòng tay sẵn dang rộng của nam nhân kia. Cái ôm này rất ấm áp, thân thuộc. Nhưng hắn là ai? Quen nàng ư? Nàng ko hiểu...
Mỹ lan viện
Thiên Mỹ nằm trên giường, tuy là phế vật nhưng nàng lại là trung lưu, vẫn được đầy đủ và khá sung túc. Nhu nhi bên cạnh nàng, khuôn mặt vẫn khóc lóc nhưng lại cố gắng bôi thuốc và băng bó cho nàng. Thiên Mỹ mi tâm giật giật, hơi thở yếu ớt của nàng có vẻ đã tốt hơn. Tay khẽ giơ lên.
-... tiểu thư!!! Người tỉnh rồi!!! - Nhu nhi khuôn mặt sung sướng hét lên, nhưng ko dám ôm lấy nàng, lỡ như kinh động tới vết thương của nàng thì Thiên Mỹ nàng sẽ đau.
- ân! Ta đâu thể bỏ Nhu nhi 1 mình - Thiên Mỹ cố nặn ra 1 nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu và xanh xao của nàng.
- tiểu thư, ta biết... người yêu nhất là ta!!! - Nhu nhi vừa khóc vừa cười với nàng
- ân
- tiểu thư, ta đi lấy canh gà cho người! - Nhu nhi nói xong, liền chạy đi.
Trong của hồi môn của mẫu thân có 3 cửa hàng khá lớn, đó là tiệm thuốc, tiệm y phục và quán ăn. Mẫu thân Bạch Tuyết Sương của nàng luôn đối xử tốt với hạ nhân nên người quản lý 3 tiệm đó cũng ho nàng 1/4 số ngân lượng liếm được trong 1 tháng. Cung cấp cái ăn, cái mặc và cả thuốc khi nàng bị thương. Cuộc sống của nàng ko quá khốn khó.
Mấy ngày sau
Mấy hôm nay, nàng lấy lý do bị thương nặng, ko tới ăn chung với cả gia được nên gần đây ko bị thêm vết thương nào. Cũng may nàng biết các làm hết sẹo bằng nghệ nên da non của nàng phục hồi rất nhanh, cơ thể sẹo mờ đi nhiều. Đi lại, chạy nhảy ko vấn đề. Cũng may Mỹ lan viện cách xa với những nơi khác nên ko ai giám sát nàng cả.
Canh 5, Thiên Mỹ ko ngủ được, nàng ngồi bên cửa sổ nghe những âm thanh đêm, thật khó ngủ.
_soạt_
1 tiếng động bên lùm cây gần đó vang lên. Thính giác của nàng rất tốt, ngửi ngay được mùi máu tươi. Thiên Mỹ đứng dậy, mờ đường đi ra ngoài, cần cây gậy gỗ lần đường ra bụi cây đó.
-A!!! - nàng hét lên, ngã xuống đất, có cái gì đó ngáng chân nàng.
Nhu nhi trong phòng đang ngủ liền bật dậy, chạy ra.
- tiểu thư, người sao vậy.- Nhu nhi tới đỡ nàng dậy.
- Nhu nhi, có mùi máu! - nàng khịt khịt mũi
Nhu nhi nghe vậy, liền nhìn xung quanh, trợn mắt
- tiểu... tiểu thư!!! Có người chết - Nhu nhi mặt trắng bệch, ôm nàng lùi lại
- ra xem còn hơi thở ko. Nếu còn thì cứu.
- tiểu thư....! Ta....
- được rồi, để ta - nàng thở dài, mần mò lên mũi của người kia. Còn thở!!!
- tiểu thư...! Đó có phải....
- Còn sống, ngươi cùng ta nâng vào.
- dạ!
Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu - Phụng Phụng Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu