When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Di Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 127 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1392 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 03:07:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Tam Ca, Khoảng Thời Gian Kia Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
à rắn đúng hay không, Tam ca… A… Là rắn…”
Ta run rẩy khóc lớn, hai tay gắt gao víu chặt cánh tay hắn.
“Tam ca, ta sợ nha, Tam ca… Tê Nhi sẽ chết …“
“Nha đầu ngốc, vì sao Tam ca nỡ để ngươi chết?”
Hắn dùng thanh âm ôn hòa trấn an ta, nhục bổng lại lấy phương thức tàn nhẫn một chút lại một chút không ngừng dùng sức rút ra chọc vào. Thân thể mẫn cảm sớm đạt cao trào liên tục, tâm thần lơ đãng. Giờ phút này cúc huyệt phía sau bị thứ gì đó lạnh ẩm ướt hung hăng đâm vào, nỗi sợ hãi đối với xà làm cho ta cơ hồ hỏng mất. Tam ca đè nặng hai chân ta hướng ngực gắt gao đè xuống, hai chân ta bị banh rộng hết cỡ, mặc cho hắn thở hổn hển điên cuồng rút ra chọc vào.
Toàn thân như bị một đoạn dây thừng dục vọng gắt gao siết, ta trong cao trào không ngừng co rút cuộn tròn mình. Cuối cùng hắn đem chất lỏng nóng rực phun vào chỗ sâu nhất trong tử cung khiến ta run rẩy hôn mê bất tỉnh. Trong lúc cuồn cuộn thẩm thẩm(mê mang không minh bạch), trải nghiệm một giấc mộng thật dài.
Trong mộng là tình cảnh lần cuối cùng ta gặp mặt Tam ca. Khi đó ta còn nhỏ, cũng đã hiểu được một ít tình đời ấm lạnh. Phi tần hậu cung đối xử cực kì không tốt với ta, ở sau lưng nói ta là yêu tinh dụ dỗ, mới tuổi nhỏ mà đã giống mẫu phi quá cố hại nước hại dân. Chỉ có duy nhất Tiêu quý phi, cũng chính là mẫu phi Tam ca rất tốt với ta. Nàng cho phép Tam ca mang ta đi chơi khắp nơi, sau khi bà vú chết đi càng quan tâm tới ta.
Sau đó không biết vì nguyên do gì bị biếm lãnh cung, ta còn vụng trộm khóc mấy tràng. Nàng nhập lãnh cung không lâu, Tam ca liền tự thỉnh đi theo tướng quân hộ quốc bảo vệ biên giới phía Bắc. Sự kiện kia xảy ra vô cùng nhanh, thời điểm ta biết, hắn đã sắp lên đường. Ta khóc cầu phụ hoàng cùng hắn đi, phụ hoàng vuốt đầu ta thở dài một tiếng nặng nề, nói với ta
“Tê Nhi ngươi còn nhỏ, có một số việc ngươi không hiểu.”
Sau đó chịu không nổi sự năn nỉ của ta, Người vẫn triệu ngự tiền thị vệ mang ta đến cửa thành để tiễn đưa. Thời điểm đến cổng thành phía Bắc người dẫn đầu đã đi được hơn năm mươi mét. Ta vội vàng chạy tới trên tường thành nhìn người phía xa xa, cưỡi con ngựa cao to, đầu đội Tử Kim quan, thân khoác áo choàng tú hồng, đó không phải là Tam ca sao? Ta vừa khóc vừa cao giọng hô Tam ca, hắn tựa hồ nghe thấy lời của ta đánh ngựa ra khỏi đội ngũ.
Đội ngũ đi rất chậm, ta còn tưởng rằng hắn sẽ cưỡi ngựa lại đây từ biệt ta, nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn ta một hồi, liền quay trở về đội ngũ như trước, không còn quay đầu. Vô luận ta khóc kêu như thế nài, hắn vẫn cưỡi ngựa, từng bước một ly khai đô thành. Tình cảnh kia rất thật, thật giống như đã xảy ra một lần nữa, trong lòng tràn đầy bi thương bất lực. Ta vẫn tự nhủ chính mình, Lạc Linh Tê đó là mộng thôi, Tam ca đã trở lại.
Dần dần tỉnh ngủ, ta nhận ra mình đang nằm trong tẩm cung. Khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt, gối đầu cũng ướt. Ta đang muốn nâng tay lau mặt, lại nghe được thanh âm nói chuyện. Hẳn là Tam ca cùng một người xa lạ, bọn họ nói chuyện rất nhỏ, ta dùng tới nội lực mới miễn cưỡng nghe được vài từ
“Bị giết” “Gian tế” “Cung nhân”
“Nghiêm trị không tha”. Đối thoại chấm dứt, tiếng bước chân dần dần vang lên, ta vội nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ say. Có người mở cửa phòng đi đến. Tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng rõ, đệm giường bên người lún xuống một khối, có người ngồi ở trên giường. Mặc dù nhắm mắt nhưng ta có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ta, có bàn tay to ấm áp khô ráo đem nước mắt trên mặt lau khô, lại dém chăn một cách cẩn thận. Hắn thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Vì cái gì, vì cái gì ngươi là con gái của nàng?”
Lòng ta ầm một tiếng, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, một bộ dáng ngủ say đều đều. Ta chờ hắn tiếp tục nói, hắn lại lặng yên ngồi ở nơi đó. Đầu óc ta chuyển động liên hồi, cảnh tượng trong mộng cùng lời nói của Tam ca làm cho ta mơ hồ cảm thấy, từ trước đến giờ bản thân đã xem nhẹ một vài thứ.
Khi đó phụ hoàng tuy rằng yêu thương ta lại cả ngày bận bịu việc nước, nhũ mẫu theo ta từ nhỏ chết không minh bạch, người duy nhất yêu thương ta Tiêu quý phi bị biếm lãnh cung, ta chỉ còn có một ca ca có thể làm bạn, hắn rời đi đối với ta đả kích vô cùng lớn. Ta ngây ngốc thật lâu, mãi đến sau khi phụ hoàng thay ta tìm được hai vị sư phụ, bọn họ dốc lòng chiếu cố, ta mới dần dần khôi phục lại.
Ta chỉ một lòng một dạ thương tâm chính mình không có biện pháp cùng hắn cùng một chỗ, thế nhưng bị hắn xem nhẹ như vậy rõ ràng không thích hợp: với quan hệ giữa hắn và ta, sao có thể rời đi cũng không nói một tiếng? Khoảng cách cửa thành đến chỗ ta ngắn ngủn một đoạn nếu hắn muốn gặp liền thật dễ dàng, vì cái gì khi ta khóc kêu lại thờ ơ, không chút động lòng? Phụ hoàng kia một tiếng ngươi còn không biết, đến tột cùng có ý nghĩa gì? Hết thảy đều phát sinh sau khi Tiêu quý phi bị đánh nhốt vào Lãnh Cung, đoạn thời gian kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang suy nghĩ mông lung chợt nghe tiếng đập cửa đốc đốc, nam nhân ngồi trên giường đứng lên đi ra mở cửa,
“Có chuyện gì?”
“Bẩm điện hạ, lại có một đám quan binh tuần tra bị giết…”
“Chớ có lên tiếng!“
Nam nhân hơi cáu giận thấp giọng quát một tiếng, mở cửa rồi đi ra ngoài. Bọn họ càng chạy càng xa, dần dần đã không còn thanh âm, ta mở to mắt, trong đầu đã là một mảnh hỗn loạn.
Sư Phụ, Không Cần A Sư Phụ, Không Cần A - Di Nhã