Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 548 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ự Dịu Dàng Chết Tiệt - Chương 17
Tiểu Vũ quyết định cắtlời của Vệ Tử Minh, nếu càng phản ứng thì cậu ta lại càng đắc ý. Tiểu Vũ nhìnsang Mần Nhất Hàng hỏi: “Hai người hôm nay đến đây làm gì?”, nét mặt cũng bìnhtĩnh trở lại, bực mình với tên điên đó chỉ mệt người. “Vệ Tử Minh nói giới thiệucho tôi mấy cô em đại học của hắn, kết cục đến nơi thì người ta về hết rồi,chẳng gặp được ai”, Mần Nhất Hàng nói hết sức nghiêm túc. Tiểu Vũ sớm biết haitên này ngoài chuyện tán gái ra thì chẳng còn chuyện gì khác, liền không kháchsáo nói: “Không tán được em nào thì đến đây ăn gì cho lãng phí không gian”.
“Đúng thế, vốn định dẫnmấy em tới đây cho thoải mái, nào ngờ chỉ còn hai thằng, cho nên tớ đành phảibất đắc dĩ cùng ‘con muỗi’ này tạo thành một đôi tình nhân độcMần Nhất Hàngngồi yên, không nói gì chỉ cười, còn Vệ Tử Minh thì liến thoắng không ngừng.Cậu ta thấy Tiểu Vũ không lên tiếng, quay sang nói chuyện với cô: “Gọi cô là côVu có xa cách quá không?”, nói xong ánh mắt còn cố tình liếc qua Tiểu Vũ. Côcười trả lời: “Gọi tôi An An là được rồi”.
Dần dần, An An bắt đầunhận thấy việc hắn để họ ở lại hoàn toàn có lý, Vệ Tử Minh bị Tiếu Vũ cằn nhằnnhưng cậu ta cũng không giận. Còn Mần Nhất Hàng ít nói, mắt sáng, có thể thấyđây là người rất khôn khéo, không thích phô trương. Con người Tiểu Vũ thườngngày không dễ dàng tỏ ra thân thiết với người khác, trừ phi đối phương đủ kiênnhẫn hoặc có thể đồng cảm thì hắn mới vui vẻ mở lòng với họ.
Nhớ lại lần hắn nhắc tớihai người đó, vẻ mặt rõ ràng khinh khỉnh, nhưng cô vẫn nhìn thấy nụ cười hiếmhoi của hắn. An An khẽ quay sang nhìn hắn, quả thực là Tiểu Vũ rất thích haingười này.
Vệ Tử Minh nói rấtnhiều, hơn nữa còn hay châm chọc, thấy điệu bộ của Tiểu Vũ, liền lấy khuỷu taythúc vào Mần Nhất Hàng: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao đang đêm ngủ ngon lànhlại nghe thấy tiếng là lạ, chắc chắn có người trong phòng tắm, vừa ngồi rồi vừatán gái”. Mần NhấtHàng cười nhưng không lên tiếng. Tiểu Vũ không chịu được liềnmắng: “Cậu đúng là già mồm, có tin tôi cho cậu bay khỏi đây không?”.
Nhưng Vệ Tử Minh hoàntoàn không sợ lời đe dọa đó, còn cười ranh mãnh: “Haha, cậu ta bị nói trúng timđen nên lo kìa”, sau đó anh chàng còn giả vờ ngạc nhiên nói: “Cậu dám nói ngàynào cũng nửa đêm mới về phòng, không phải cùng người đẹp An An đi chơi chẳng lẽcòn cô nào nữa? Chậc, An An, thấy chưa, tên nhóc này có cô rồi còn đi tán gáikhác”. Cô chỉ mỉm cười không nói.
Tiểu Vũ quyết định cắtlời của Vệ Tử Minh, nếu càng phản ứng thì cậu ta lại càng đắc ý. Tiểu Vũ nhìnsang Mần Nhất Hàng hỏi: “Hai người hôm nay đến đây làm gì?”, nét mặt cũng bìnhtĩnh trở lại, bực mình với tên điên đó chỉ mệt người. “Vệ Tử Minh nói giớithiệu cho tôi mấy cô em đại học của hắn, kết cục đến nơi thì người ta về hếtrồi, chẳng gặp được ai”, Mần Nhất Hàng nói hết sức nghiêm túc. Tiểu Vũ sớm biếthai tên này ngoài chuyện tán gái ra thì chẳng còn chuyện gì khác, liền khôngkhách sáo nói: “Không tán được em nào thì đến đây ăn gì cho lãng phí khônggian”.
“Đúng thế, vốn định dẫnmấy em tới đây cho thoải mái, nào ngờ chỉ còn hai thằng, cho nên tớ đành phảibất đắc dĩ cùng ‘con muỗi’ này tạo thành một đôi tình nhân độcthân”, Vệ Tử Minhkhoái chí nhấn mạnh.
An An nhìn ba người, mặcdù Vệ Tử Minh nói năng lung tung, nhưng Tiểu Vũ không hề lên tiếng chỉ ném chocậu ta ánh mắt khinh thường. Cô nhận thấy có chút gì đó thú vị, họ thật sự hiểucon người Tiểu Vũ, có thể để mặc hắn thoải mái cay nghiệt, thật sự rất hiếmthấy, do đó tự nhiên cô đem lòng kính nể hai người.
Chương 53: Buồn bực
Các món ăn nhanh chóngđược đưa lên. Có Vệ Tử Minh đây không lo bầu không khí nhạt nhẽo, thỉnh thoảngcậu ta cố tình trêu Tiểu Vũ, càng thấy Tiểu Vũ bực mình anh chàng này càng vui.Hơn nữa cả hai đều rất tò mò về An An, thỉnh thoảng lại mượn chủ đề nào đó nóichuyện với cô.
“An An, cô người ĐạiLiên hả?”, Vệ Tử Minh tò mò hỏi.
“Không, tôi đến đây côngtác thôi.” An An khẽ cười trả lời, vì đoán chắc họ là bạn thân của Tiểu Vũ nêncô cũng rất thân thiện.
“Vậy ra cô là người gầnchồ chúng tôi?”, Vệ Tử Minh nghi ngờ nhìn Mần Nhất Hàng, nãy giờ họ vẫn nghĩ làTiểu Vũ đến đây mới tán được chứ.
“Đúng thế, chúng ta vốnquen biết từ trước”, An An cười.
“Cậu điều tra hộ khẩuhả? Hỏi nhiều làm gì, lo ăn đi”, Tiểu Vũ không chịu được, cái tên Vệ Tử Minhnày sao cứbám riết người ta thế, lúc này ngồi yên giống như Nhất Hàng có phảitốt không.
Nhưng Vệ Tử Minh cười,nói với Tiểu Vũ: “Tôi cứ nghĩ cậu quen ở đây thì chỉ cho bọn tôi với để hai đứađỡ khỏi cô độc”. Mần Nhất Hàng lúc này mới gật đầu cười phụ họa.
Đúng là hai người này,trong mắt họ thì tán gái luôn là chuyện đại sự hàng đầu. “Muốn tán thì tự tìmđi”, Tiểu Vũ quăng cho một câu tàn nhẫn rồi tiếp tục ăn.
“An An, cô xem cái tênnày rõ ích kỷ. Ỷ có người đẹp bên cạnh nên không thèm đếm xỉa bọn tôi nữa.” VệTử Minh còn pha trò: “Người đẹp, công ty lần này đến đây còn có cô em nào nữakhông, haha, gọi đến đây làm quen chút”. Mần Nhất Hàng cũng đưa mắt nhìn cô vẻdò la.
“Lần này đến đây chỉ cómình tôi là nữ, làm anh thất vọng rồi”, An An cười đáp.
“Vậy hả?”, Vệ Tử Minh cốý liếc sang Tiểu Vũ: “Lúc về thì sao? Giới thiệu cho tôi vài mỹ nữ trong côngty cô nhé”. An An cười, đang nghĩ không biết nên trả lời ra sao thì trên đùibồng truyền đến cảm giác đau nhói, cô sững người, Tiểu Vũ đang nhéo vào đùimình. An An cười cười nghiêng mặt qua trừng mắt với hắn, sau đó mới quay sangnói tiếp với Vệ Tử Minh: “Mấy cô ở công ty tôi, phải vềmới biết được. Nhưng bọnhọ cực kỳ thích những anh chàng đẹp trai”. Lúc này Tiểu Vũ có vẻ hờn dỗi, khônghiểu tại sao hắn lại trẻ con như vậy.
“Không vấn đề gì, mặc dùbọn tôi không đẹp trai bằng anh chàng Tiểu Vũ của cô nhưng gặp mấy cô em đó vẫnrất tự tin, đúng không, Muỗi?”, Vệ Tử Minh nói một cách tự mãn. Anh chàng nàyđúng là mặt dày, nhưng đúng là cũng có chút tư chất.
An An không nén đượccười: “Vậy để lúc về tôi hỏi thử xem”. Nhớlời Tiểu Vũ từng nói giữa bọn họ córất nhiều chuyện thú vị, đột nhiên cô nghĩ nếu ba người này cùng đi với nhauchắc chắn sẽ thành một nhóm quái dị.
Mần Nhất Hàng vẫn rất ítnói, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiểu Vũ, thấy hắn đang cố kiềm chế khi Vệ Tử Minhcứ tìm cách bắt chuyện với An An, nhưng anh ta lại giả vờ như không biết cườitrừ. Nhất Hàng biết, Vệ Tử Minh chẳng qua đang cố tình trêu chọc cái tính thiếukiên nhẫn của Tiểu Vũ. Bình thường mặt hắn lúc nào cũng lạnh tanh, chẳng quantâm đến ai, hai người họ muốn nói chuyện, hắn cũng chẳng phản ứng gì, còn muốnhắn tỏ thái độ rõ ràng thì đúng là khó hơn lên trời. Tuy nhiên, hôm nay rõ rànglà khác, dường như có cô gái tên An An này bên cạnh, Tiểu Vũ rất dễ bị tácđộng, sự khó chịu dường như viết rõ trên mặt hắn. Đây đúng là vở kịch hay. AnAn thấy gương mặt Tiểu Vũ càng ngày càng khó chịu, đang nghĩ xem làm cách nàođể an ủi hắn. Nhưng cũng không thể không trả lời những câu hỏi của Tử Minh, cậuta dường như không thấy gương mặt của Tiểu Vũ đang xám xịt lại, vẫn mải tánchuyện rất vui vẻ.
“Người đẹp ở Đại Liênbao lâu?”, Vệ Tử Minh vừa uống ly vang đỏ vừa nhướng mày hỏi.
“Hôm nay tôi phải vềrồi, tối nay bay”, cô nhìn Tiểu Vũ, nhẹ nhàng nói.
“Ồ, sao nhanh thế?”, VệTử Minh ngạc nhiên kêu lên, quay sang nhìn Mần Nhất Hàng, anh chàng này cũnghơi ngỡ ngàng: “Vậy còn một tuần nữa Tiểu Vũ sao mà sống được?”.
“Tắt đài đi, không khiếncậu quan tâm”, Tiểu Vũ đang buồn bực, đâu dễ tìm được một nơi lãng mạn thế này,vậy mà bị hai tên đáng ghét đến phá đám, hắn chưa nói thì thôi, đã vậy còn phảinhìn An An cười với họ, đúng là cực kỳ khó chịu mà.
Vệ Tử Minh tỏ ra oan ứcnói: “Là tôi quan tâm cậu, sợ cậu buồn, cô độc giống bọn tôi”.
Mần Nhất Hàng lúc nàymới lên tiếng: “Vệ Tử Minh, cậu nói ít thôi, ăn đi. Không thấy Tiểu Vũ sắp cầmdao đuổichúng ta à?”. Con người này quả nhiên chỉ cần mở miệng là cay nghiệt.
An An đành cười hòagiải: “Nghe Tiểu Vũ nói, chương trình đào tạo của các anh rất thú vị”. Vệ TửMinh vừa thấy An An không khó chịu liền vui vẻ trở lại, nói: “À, Tiểu Vũ làsiêu làm trò, buổi đầu tiên hôm đào tạo cậu ta bị giáo viên nhầm là con gái,haha, buồn cười chết mất”. An An kinh ngạc vừa cười vừa quay sang Tiểu Vũ, saolại không nói với cô chuyện này nhỉ, nhìn cái vẻ xinh xắn này, không nói chuyệnđúng là rất dễ khiến người khác nhầm lẫn.
Tiểu Vũ nhấp một hớprượu, xem ra hôm nay đừng hy vọng hai tên này sẽ biến đi, phải nghĩ cách thôi.An An nghe Vệ Tử Minh kể mấy chuyện thú vị, cười hớn hở, thật chẳng ngờ bìnhthường Tiểu Vũ cũng dễ đùa vậy, không giống với lúc ở bên cô chút nào.
Tiểu Vũ dựa lưng vào sôpha mọi người nói chuyện không lên tiếng. Thấy lưng An An lộ ra, ánh mắt hắnlóe lên ranh mãnh. Khẽ đặt tay vào eo cô, nhẹ nhàng vẽ lên, vẻ mặt vẫn bìnhtĩnh nhìn hai người đối diện.
Hai tay An An đang cầmdao dĩa dừng phắt lại, Tiểu Vũ đang làm gì thế? Cô trấn tĩnh giữ nụ cười, đầuóc cố đoánxem hắn đang muốn nói điều gì, bên tai không còn nghe được lời của VệTử Minh nữa, chỉ có thể ngồi đơ ra cười. “Không - vui”, Tiểu Vũ viết rõ rànghai chữ, cô cho một miếng thịt bò vào miệng để giấu đi nụ cười, cậu nhóc này,làm sao an ủi đây?
Cô ngồi thẳng lưng lên,sợ người đối diện có thể phát hiện ra Tiểu Vũ đang nghịch sau lưng cô. Cũng maylà cái khăn trải bàn rất lớn, ngồi lọt thỏm trong sô pha, nửa người đều bị chekín.
Thấy An An không có phảnứng gì, ngón tay hắn tiếp tục viết “Tôi - muốn - hôn”, lúc viết đến chữ “hôn”còn đặc biệt nhấn mạnh từng nét từng nét một. Nụ cười trên mặt An An có phầncứng ngắc, hắn lại muốn làm gì đây? Ngước mắt nhìn sang đối diện, bắt gặp ánhmắt cười tinh quái của Mần Nhất Hàng, không xong rồi, chắc chắn là anh ta trôngthấy điều gì rồi?
Có chút hoảng hốt, bỏdao dĩa xuống, cô cầm ly lên nhấp rượu, hơi liếc sang trừng mắt với Tiểu Vũ,tuy nhiên cậu nhóc này hoàn toàn không để ý, dựa người vào sô pha tay vẫn hoạtđộng.
An An lo lắng, muốn dừngngay tên thần kinh này lại, không biết hắn còn làm những chuyện điên rồ nàonữa. Cô đặt ly xuống, nhìn Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng tỏ ýxin lỗi: “Mọi ngườicứ tự nhiên, tôi vào phòng vệ sinh một chút”, sau đó, xách túi nói nhỏ với TiểuVũ: “Cho tôi ra”. Tiểu Vũ nghiêng người tránh cho cô đi.
Vừa bước vào nhà vệ sinhcô vội vuốt ngực, cuối cùng cũng có thể thở phào. Cậu nhóc này lần nào cũngkhiến cô căng thẳng, biết làm sao giờ? Cô bồn chồn đi qua đi lại trước bồn rửa,hai người này không đi, Tiểu Vũ chắc đang cực kỳ khó chịu. Tuy miệng không nóira nhưng chiều nay là cơ hội cuối cùng để hai người bên nhau, hắn nhất địnhkhông muốn bị người khác phá rối, nhưng cũng chẳng thể đuổi họ đi, đúng là khóxử.
Tránh vào đây suy chocùng chỉ là kế tạm thời, không thể cứ ở lì mãi không ra. An An cắn môi, dù saovẫn phải quay lại bàn, cô nhìn vào gương cố gắng cười.
Nhưng vừa mới ra khỏicửa đã bị ôm cứng lại. Cô hoảng hốt kêu lên một tiếng, thấy một gương mặt tolớn choán trước mắt, không phải Tiểu Vũ thì là ai? Rõ ràng đứng chờ ngoài cửađể bắt người mà. An An đấm nhẹ vào người hắn: “Sao lại lén lén lút lút trốn ởđây?”.
“ừm, không vui”, hắn khổsở vùi đầu vào cổ cô, An An thấy buồn cười vỗ về hắn: “Chỉ là ăn cùng thôi mà,chả phải chút nữa họ đi rồi sao?”.
Đúng lúc này một cô gáiđi vào, thấy họ ôm nhau bênngoài phòng vệ sinh không nén được cười, mắt cònliếc liếc. An An bối rối, khẽ đẩy Tiểu Vũ: “Mau tránh ra, bị người ta thấy bâygiờ”. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn ủ rũ nói: “Tôi muốn được an ủi một cái”,An An nhìn gương mặt dễ thương đó, vừa buồn cười vừa bực, nhìn xung quanh xemcó ai không rồi hôn vội một cái lên môi hắn. Thấy hắn chồm tới, cô vội dùngngón tay đặt lên môi hắn: “Không được, ở đây không được, bạn cậu còn ở ngoàikia đợi kìa”. Thấy hắn nhăn mặt, cô liền đưa hai tay ôm khuôn mặt đáng ghét đódỗ dành: “Được rồi, mau quay lại thôi, ở đây lâu quá rồi, không lịch sự”, nóixong, kéo tay hắn ra ngoài lối đi.
về đến bàn ăn, thấy chỗhọ ngồi trống trơn. Hắn kéo cô ngồi xuống, trên bàn để một mảnh giấy nhỏ, TiểuVũ cầm lên xem, bật cười, nét mặt tươi tắn trở lại. Cô tò mò giật lấy tờ giấyxem, trên đó ghi: “Tiểu Vũ, chắc cậu bức bối lắm rồi. Tôi và Tử Minh biến trướcnhé, nhưng vì trừng phạt cậu có sắc quên bạn nên bữa ăn này cậu bao. Đừng nói bọntôi xấu xa, dù sao cũng có người đẹp trong lòng, chút tiền cỏn con này đừngtính toán. - Con muỗi”.
Cô đọc xong khẽ cười,hai người này quả là quái đản. Cô thấy Tiểu Vũ đang cười, liền cầm mảnh giấydán vào mũi hắn đùa: “Đọc đi, hai người đó đều nói cậu trọng sắc khinh bạn đó”.“Cô không biết họ là một đôi thổ phỉ à? Nhưng may là còn chút biết điều, cuốicùng cũng đi rồi”, Tiểu Vũ đắc ý nói, kế sách của hắn quả là hữu hiệu.
“Tuy nhiên, tôi biết cậurất thích họ”, An An nhìn gương mặt không còn buồn bực của hắn, vui vẻ nói.
“Nhưng bị họ làm phiềncũng mệt, chẳng còn cách nào khác cả.” Tiểu Vũ mặc dù làm ra vẻ không đồng tìnhnhưng vẫn nở nụ cười, vậy là họ lại có thể tận hưởng cơ hội cuối cùng được ởbên nhau rồi.
Chương 54: Xa cách
Khoảng thời gian tươiđẹp trôi qua rất nhanh, nhìn từng phút từng giây vuột mất, tâm trạng An An dấylên một nỗi buồn khó tả, cô mong hạnh phúc này nán lại lâu hơn chút nữa.
Nhìn Tiểu Vũ bên cạnhnắm chặt lấy tay cô, cùng ngắm hoàng hôn đang khuất dần nơi cuối chân trời, chỗđó đỏ rực lên một màu chói lóa. Người ta đều nói ánh tà dương rất đẹp, nhưnggần đến xế chiều mới có thể chiêm ngưỡng nó, phải chăng mọi thứ đẹp đẽ đều chỉtồn tại trong thoáng chốc? Cô cứ ngồi nhìn mãi về phía đó, rất lâu không nóitiếng nào.
Tiểu Vũ bỏ tay ra, khẽvòng tay ra sau ôm lấy bờ vai cô: “Đừng nghĩ nhiều quá, tất cả những phiền muộncứ để cho tôi, được không?”. Hắn biết cô đang lo âu. Chia xa luôn khiến ngườita có cảm giác mơ hồ, những điều tốt đẹp đã trải qua giống như bị sự chia lynày cắt nhỏ. An An chầm chậm ngả vào vai hắn, mỉm cười hỏi nhỏ: “Chúng tathậtsự có thể bên nhau không?”. Tay hắn siết chặt lại: “Nhất có thể, chỉ cầnkiên trì, nhất định có thể”, giọng nói nặng trĩu, nhưng đầy sức mạnh. Cô cười,gật đầu, chẳng phải đã lựa chọn rồi đó sao? Tiểu Vũ lúc nào cũng ngang ngượckhông bao giờ cho cô rút lui, ngoài con đường đi tới vòng tay hắn ra hoàn toànkhông còn lối thoát nào khác. Hắn dùng sự ngọt ngào ấm áp và hạnh phúc để dẫndắt cô. Chính bản thân An An cũng thừa nhận rằng minh không còn khả năng khángcự nữa.
Cô nằm gọn trong lònghắn khẽ đưa tay ôm quanh hông Tiểu Vũ, mặt áp sát vào lồng ngực rộng: “Nói chotôi biết, đây không phải là một giấc mơ, tôi rất sợ sau khi trở về, tất cảnhững điều này sẽ tan biến”, trong lòng cô bất an.
Hắn nắm chặt lấy tay cô:“Tôi luôn chờ đợi giây phút giấc mơ đẹp này thành hiện thực, bao nhiêu lần tôitự hỏi mình, đến khi nào mới có thể bước ra khỏi những giấc mơ để thật sự ôm côtrong tay”. Hắn dùng cằm xoa lên đầu cô, “Bây giờ, cô đã chắc chắn là của tôi,dù có chạy đi đâu nhất định tôi sẽ kéo cô trở lại”. Trái tim An An vừa xót xavừa ngọt ngào, cô sẽ không chạy đi đâu cả, chỉ cần một câu nói của hắn, chỉ cầnnghĩ đến việc Tiểu Vũ đang đợi cô, bất luận trở về phải đối mặt với điều gìchăng nữa, cô cũng không hề chùn bước.
Cô ngẩng đầu lên, nhìnhắn đầy xúc động, cố kìm nướcmắt: “Tiểu Vũ, thực sự cảm ơn cậu, nếu như sau nàycó một ngày cậu chán ghét tôi, hãy cho tôi biết trước, tôi sẽ học cách mỉm cườinói tạm biệt, sau đó sẽ cảm ơn cậu về khoảng thời gian tươi đẹp này”.
Hắn đột ngột hôn lên môicô, mạnh mẽ như muốn nuốt hết những lời nói đó. An An cuối cùng vẫn không kìmđược nước mắt, thế là đủ rồi, dù cho con đường phía trước có khó khăn đến đâu,nhất định cô sẽ vượt qua, để đền đáp lại hạnh phúc mà hắn đã mang đến cho cô.
Trong nụ hôn vừa ngọtngào vừa đau khổ này, Vũ Minh còn nếm được vị mằn mặn của nước mắt. Cô gái ngốcnày, sao lại khờ thế chứ, không được nghĩ ngợi, bất cứ điều gì cũng không đượcnghĩ, tất cả hãy cứ giao cho hắn. Trái tim điên cuồng gào thét, đôi môi ghìsiết như muốn mãi mãi không bỏ cuộc, giữ cô ở bên cạnh mình. Nhưng Tiểu Vũ lolắng, sợ rằng không ở bên cạnh cô, trái tim người con gái này sẽ lại bị lunglay khiến hắn không thể nào nắm bắt được.
Sự lo lắng về cuộc chiatay dằn vặt hai người, bởi vậy họ càng trân trọng cái ôm cuối cùng này hơn baogiờ hết.
Cuối cùng An An vẫnkhông để hắn tiễn cô ra sân bay, sợ rằng trước mặt đồng nghiệp cô lại không kìmđược nước mắt. Cô hy vọng mang nỗi nhớ của hắn theo về, nhìn đoànngười đi quađi lại trong phòng chờ, trái tim cô thầm nhắc nhở mình: Rồi hai người sẽ đượcbên nhau, Tiểu Vũ, tôi sẽ đợi cậu về.
Mỗi lần máy bay cất cánhđều để lại vệt sáng dài trên bầu trời, Vũ Minh lặng người, tay cầm điều thuốc,ngọn gió vô thổi qua cuốn làn khói tản mác trong không gian. Hắn vẫn đến, mặcdù cô không cho phép, hắn vẫn đến, dù trong lòng lưu luyến, muốn khắc ghi từnghình ảnh của cô vào trong đầu. Đứng sau hàng cột, hắn chăm chú nhìn An An, rồicô bước vào cửa soát vé, trái tim hắn thắt lại.
An An, nhất định phảiđợi tôi.
Trở lại điểm xuất phát,một tương lai chưa rõ về đâu đang đợi hai người. Họ có đủ dũng cảm để đi tiếpkhông? Không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác, chỉ có thể dõi theo conđường mà họ đang đi.
Chương 55: Trái tim băng giá
Máy bay dần hạ cánh,cuối cùng vẫn phải quay lại.
An An hít một hơi thậtsâu, rời khỏi sân bay. Ngồi trên ô tô nhìn ra cửa sổ thấy cảnh vật xung quanh,cô phải liên tục nhắc nhở bản thân rằng, mình đã trở về. Không biết điều gì chờđợi ở tương lai, chỉ cần đối mặt, ngoài mỉm cười, cô còn có thể có tâm trạngnào nữa chứ?
Đứng dưới tầng ngước lênnhìn phòng của mình, An An ngạc nhiên khi thấy có ánh đèn hắt ra. Bây giờ mớigiữa tháng, Minh Minh về rồi ư? Hơi bất ngờ, thật trùng họp, cô thở dài, khôngnghĩ phải đối mặt sớm như vậy, chắc muốn cô giải quyết mọi chuyện sớm đây.
Lấy chìa khóa mở cửa sắtdưới tầng, cô xách túi đi lên. Nhìn vào cánh cửa nặng nề, tâm trạng tự nhiênhồi hộp, không biết đằng sau nó, điều gì đang chờ đón cô?
Mở cửa, vẫn là căn nhàquen thuộc, đơn giản, sạch sẽ ngănnắp, có hơi hướng người ở. Cô đóng cửa lại,tháo giày, đi vào bên trong.
Một khuôn mặt hoàn toànbất ngờ đập vào mắt An An, cô sững lại, cứ thế ngẩn ra nhìn đối phương. Sao cóthể chứ? Mẹ của Minh Minh? Bà ấy xuất hiện trong nhà lúc này khiến cô hoangmang, chút căng thẳng mơ hồ lộ rõ sự bất an.
Mãi lâu sau cô mới địnhthần lại, gượng cười: “Chào dì, dì đến khi nào vậy?”, cô nhẹ nhàng đặt túixuống một góc bên cạnh lối vào, cúi mặt để che giấu cơn chấn động đang diễn ratrong lòng.
Mẹ Minh Minh là một phụnữ rất thời thượng, biết cách chăm sóc cơ thể nên hoàn toàn không thể nhận rabà ta đã gần năm mươi tuổi. Gương mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc nhìn cô dòxét: “về rồi à?”, rồi nhìn thẳng vào mắt An An hỏi: “Sao? Không hoan nghênh à?”.
An An mỉm cười: “Làm gìcó chuyện đó, hiếm khi dì đến, không biết ở có quen không?”, cô lúng túng chotay sau lưng. Bà ta vẫn vậy, không thân thiện chút nào.
“Đúng là chẳng quen, mọithứ sắp xếp trong nhà tôi đều không biết ở đâu”, bà ta quay người đi đến chỗ sôpha ngồi xuống tiếp tục xem tivi. An An khẽ gật đầu, định vào phòng cất đồ đạc,nhưng dường như bà ta không để ý liềnnh: “À, trong nhà có nhiều thứ tôi tìmkhông thấy, nên tôi dọn cái tủ trong phòng để bỏ đồ tìm cho dễ”. An An lặngngười đi nhưng vẫn gượng cười, biết là mẹ anh sẽ bắt bẻ mình: “Dì ạ, cháu vàophòng cất đồ trước”.
Thật không ngờ, vừa vềtới nhà người đầu tiên cô gặp không phải là Minh Minh mà lại là mẹ anh, việcnày càng khiến cô choáng váng, đầu óc rối tung cả lên.
Bước vào phòng, trên bànvẫn nguyên vẹn như trước. Cô đặt túi xuống, định treo quần áo vào tủ. Mở tủ ra,vừa nhìn vào cô chết sững thêm lần nữa. Sao bà ta có thể làm thế? An An nắmchặt cánh cửa, tức giận, mẹ Minh Minh đã dọn hết quần áo cô đi, trong tủ toànlà đồ của bà ta, đồ của cô một cái cũng không thấy đâu.
Cô kéo ngăn tủ to phíadưới, thì ra bà ta bỏ đồ của cô và Minh Minh ở đây nhưng để tách biệt, đồ MinhMinh nằm hết ở trên còn đồ cô nằm dưới tận tầng đáy, nội y và áo khoác bà tanhét hết vào một chồ. Điều này khiến An An phát điên lên, ngay cả quần áo mà bàta cũng muốn can thiệp?
An An hít một hơi thậtsâu cố gắng kìm nén cơn giận dừ, dù sao thì mẹ anh có lẽ chỉ ở đây vài ngàythôi. Quần áo định treo lên cô cũng gấp lại cho vào ngăn tủ, rồi nhẹ nhàng đónglại, cô cắn môi, đứng dậy đi ra ngoài. Mẹ anh dường như không muốn giải thíchvề mấy chuyện đó, vẫn ngồi xem tivi. An An bước tới hỏi: “Dì ăn chưa?”.
“Giờ này chẳng lẽ cònchưa ăn? Ngày nào cũng ăn muộn như vậy chẳng trách Minh Minh nói dạ dày thườngkhó chịu.” Bà ta không quay mặt sang, vẫn nhìn vào tivi tiếp tục phàn nàn. AnAn cố nhẫn nhịn: “Dì ơi, cháu đi nấu chút đồ ăn đây”, nói rồi lặng lẽ đi vàotrong bếp.
Thoát khỏi ánh mắt đó,cảm giác ức chế trong cô cũng giảm đi chút ít, An An đưa tay day day tháidương, vốn đau đầu vì chuyện làm thế nào để mở lời với Minh Minh, không ngờ mẹanh lại đến.
Nấu xong mì, An An ngồitrong bếp hỏi vọng ra, nhưng không thấy bà ta trả lời. Hai tiếng ở trên máybay, tai vẫn còn ong ong khó chịu, giờ lại đến đầu cũng căng cứng. Tâm trạngthấp thỏm không yên, không biết mẹ anh lần này đến đây làm gì, cô cũng khôngdám hỏi, sợ gây hiểu lầm lại càng bị ghét hơn.
An An đang ăn dở thì mẹMinh Minh đi vào, bà ta kéo ghế ngồi đối diện cô. Nét mặt u ám giống như bất cứlúc nào cũng có thể bùng nổ một cơn lốc xoáy, An An cảm thấy da đầu mình cănglên, bà ta vẫn không nói lời nào, nhìn cô chằm chằm. An An lo lắng, cố gắngnuốt vội rồi lên tiếng: “Dì, có chuyện gì ạ?”. “Cô một tháng lương được baonhiêu?”, mẹ anh vừa mở miệng đã hỏi thẳng.
An An choáng váng, hoàntoàn bối rối trả lời: “Trên dưới bốn ngàn tám ạ.” Cô không hiểu mẹ Minh Minhmuốn biết làm gì?
“Cô biết Minh Minh mộttháng bây giờ bao nhiêu không?”, nét mặt bà ta càng xám xịt lại. Cô người, lẽnào là do lương cô cao hơn? Cô do dự nói: “Hình như là bốn ngàn”.
“Cái gì mà bốn ngàn, nógiờ một tháng chỉ có khoảng ba ngàn rưỡi”. Mẹ anh lạnh lùng nói: “Phòng này aitrả tiền?”. Cô càng căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra ý mẹ của anh nóigì, thì ra do vấn đề trả tiền phòng ư?
“Trước giờ là Minh Minhtrả, cháu chỉ ứng trước thôi”, cô thấy bất an khẽ trả lời.
“Lúc đầu thì không nóilàm gì, nhưng nó chịu trách nhiệm trả tiền phòng sao lại để cô ứng trước?”, nétmặt bà ta đầy vẻ khó chịu.
An An khẽ hắng giọng:“À, Minh Minh nói là tháng này sẽ trả lại cho cháu”.
Sự Dịu Dàng Chết Tiệt Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Hốt Nhiên Chi Gian