Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Tiểu Mị
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 507 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 03 Part 1
hương 3: Sự xuất hiện
Theo thông báo, đúng 09 giờ Tô Dao phải có mặt tại phòng nhân sự để nhận việc, cô đến sớm hơn tới 10 phút.
Công ty mà Tô Dao xin việc chủ yếu sản xuất một số loại linh kiện máy móc đặc biệt
quan trọng. Do đặc thù công việc, công ty
đã thiết lập mối quan hệ hợp tác với cơ
quan nghiên cứu, một bên đầu tư tài chính,
cung cấp phòng thí nghiệm cho cơ quan
nghiên cứu tiến hành thí nghiệm; một bên
hỗ trợ về kỹ thuật, phản ánh lại kết quả
nghiên cứu cho phía công ty. Sự hợp tác
đôi bên cùng có lợi trong một khoảng thời
gian dài đã tạo nên mối quan hệ không thể
tách rời giữa hai bên; về mặt nhân sự, hai
bên cũng có sự trao đổi qua lại ở một mức
độ nhất định.
Nói một cách chính xác, Hứa Đông Dương là người thuộc cơ quan nghiên cứu, anh nắm được công nghệ then chốt, đồng thời kiêm nhiệm chức vụ phó tổng trong công ty. Tổng giám đốc công ty là ông Hàn và vị giám khảo Hàn Thụy phụ trách phỏng vấn hôm đó là người một nhà. Giám đốc Hàn và Hứa Đông Dương phụ trách hai mảng riêng biệt trong công ty, Hứa Đông Dương phụ trách sản xuất và kỹ thuật, giám đốc Hàn phụ trách quản lý hành chính, quản lý nhân sự và tiêu thụ sản phẩm.
Thực ra, trong lần phỏng vấn này Tô Dao không được lựa chọn, vị trí trợ lý hành chính đã rơi vào tay một cô gái họ Ngụy, nhưng tiếc là Tô Dao không hiểu rõ nội tình, khi cô tới phòng nhân sự nhận việc thì mới phát hiện, còn một cô gái trẻ khác cũng đang đứng đợi ở đó.
Hai người nhìn nhau, chợt nhận ra là đối thủ cùng tham gia ứng tuyển hôm nào, hai người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi rõ ràng trong khi chiêu tuyển, công ty có ghi rõ vị trí đó chỉ tuyển một người. Hai người cười chào nhau, thầm nghĩ không biết sự tình sẽ ra sao.
Hàn Thụy vừa kết thúc cuộc họp, từ trên lầu đi xuống thì phát hiện hai người đẹp đã ngồi yên lặng trên bên ngoài chờ đợi. Hàn Thụy chào và ra hiệu cho họ đi vào phòng cùng anh.
Hàn Thụy đóng cửa lại, mời họ ngồi tại ghế sofa rồi bước đến tủ, rút ra tập tài liệu liên quan tới hai người, mở ra xem, ngẩng
đầu nhìn họ cười: “Trước hết xin được
chào đón các bạn đã tham gia vào công ty
của chúng ta, sau này chúng ta sẽ là đồng
nghiệp của nhau. Buổi phỏng vấn hôm
trước chúng ta đã gặp mặt. Tôi họ Hàn, chủ
yếu phụ trách quản lý nhân sự.”
“Vâng, cảm ơn giám đốc Hàn.”
Ngụy Tiểu Nguyệt nhận lấy những thứ của mình, lễ phép chào hai người rồi rời khỏi văn phòng. Tô Dao mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng không khỏi phấp phỏng. Ý gì đây? Trợ lý hành chính là cô gái đó, lẽ nào hôm nay công ty gọi cô đến đây là để xin lỗi trực tiếp, nói công ty đã nhầm lẫn, và thực ra cô không hề trúng tuyển?
Hàn Thụy đợi Ngụy Tiểu Nguyệt rời khỏi văn phòng rồi mới cười, nói với Tô Dao: “Cô Cố, trong lần phỏng vấn trước cô đã thể hiện rất xuất sắc. Tuy nhiên, sau khi họp, nội bộ công ty thấy rằng để cô đảm nhiệm vị trí trợ lý hành chính sẽ lãng phí nhân tài. Với năng lực làm việc của mình,
cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm một vị trí
công tác quan trọng hơn. Vì vậy chúng tôi
mạo muội mời cô tới công ty, phó tổng công
ty chúng tôi đang cần một thư ký, liệu cô có
đồng ý đảm nhiệm chức vụ này không?”
Tô Dao ngẩn người, sự việc ngoài sự dự liệu của cô, nhưng dường như đây là một kết cục tốt đẹp. Tô Dao đáp không chút do dự: “Cảm ơn sự đánh giá của công ty, rất vui vì mọi người đã cho tôi cơ hội này, đương nhiên là tôi đồng ý.”
“Vậy chào đón cô đến với công ty, hy vọng sau này chúng ta làm việc vui vẻ.”
Hàn Thụy đứng lên, bắt tay Tô Dao rồi trao cho cô những giấy tờ liên quan: “Đây là chứng chỉ và thẻ công tác, bây giờ cô có thể trực tiếp lên tầng 18, tới đó thư ký Trương đang đợi cô.”
“Cảm ơn.”
Tô Dao rời khỏi phòng nhân sự, đi thang máy lên tầng 18. Trên này và dưới tầng
hoàn toàn khác nhau, không còn cảnh
người qua lại tấp nập, bước ra khỏi thang
máy là một dãy hành lang dài tăm tắp và
yên tĩnh. Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi
đang đợi ở lối vào của hành lang, nhìn thấy
cô thì mỉm cười nói: “Cô là Tô Dao phải
không? Chào cô, tôi họ Trương.”
“Chào chị.” Tô Dao bước lên phía trước một bước, bắt tay thư ký Trương. Thái độ của người đối diện rất ôn hòa, kéo cô bước đi: “Đây là tầng dành riêng cho phó tổng và phòng thư ký chúng ta. Bởi vì tổng giám đốc Hàn thích yên tĩnh nên phòng thư ký của giám đốc Hàn cũng đặt tại tầng này. Cuối tầng 18 là văn phòng của phó tổng, còn lại đều là phòng của thư ký. Bên tay trái là trợ lý và thư ký của tổng giám đốc Hàn, bên tay phải là phòng làm việc của cô.”
Trong khi nói, thư ký Trương dẫn cô tới trước cửa phòng thứ hai từ dưới lên phía cuối hành lang, đẩy cửa bước vào, đứng trước bàn làm việc, cầm lấy một cặp hồ sơ
màu xanh đưa cho Tô Dao: “Đây là lịch làm
việc của phó tổng và những tài liệu chuẩn
bị liên quan trong thời gian trước đây mà tôi
đã hiệu chỉnh sắp xếp thay cô. Cô xem qua
để làm quen với công việc, có gì chưa hiểu
thì cứ hỏi tôi, tôi ở phòng đối diện bên kia.”
Tô Dao thót tim, thư ký Trương nhất định là thư ký thân cận của tổng giám đốc Hàn. Tô Dao cảm ơn rồi nhận lấy hồ sơ từ tay thư ký Trương: “Vất vả cho chị quá, chị Trương.”
“Vậy cô cứ nghiên cứu tài liệu, phó tổng đi họp bên sở nghiên cứu, buổi chiều mới quay lại. Đợi khi phó tổng về cô hãy tới gặp, chào phó tổng
Tô Dao cảm ơn một lần nữa, thư ký Trương cười, rời khỏi phòng. Tô Dao đưa mắt nhìn quanh, phòng không rộng lắm nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Điều quan trọng là cô có một phòng làm việc riêng! Điều này ngoài sức tưởng tượng của cô.
Giữa phòng là một chiếc bàn gỗ màu
xanh thẫm, bức tường bên trái và phải bị
che lấp bởi một chiếc tủ sách lớn và bức
tường đối diện cửa vào là chiếc cửa sổ.
Tô Dao đang nhìn ngó xung quanh thì thư ký Trương gõ gõ cửa rồi bước vào: “Đúng rồi, vì cô mới tới nên tạm thời vẫn chưa có trợ lý. Nếu cô cần gì thì cứ giao việc cho trợ lý Diêu nhé.”
Thư ký Trương bước sang bên nhường cho một cô gái khoảng chừng đôi mươi đang đứng phía sau. Cô gái nhìn Tô Dao cười ngọt ngào: “Chào thư ký Cố, nếu có việc gì cô cứ sai bảo, tôi ở bên phòng làm việc cạnh phòng thư ký Trương.”
Tô Dao trong lòng không khỏi kinh ngạc. Xem ra vị trí thư ký phó tổng còn cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô, thậm chí còn có cả trợ lý riêng. Dường như mình đã khổ tận cam lai, gặp được vận lớn?
Khi Tô Dao đang đoán già đoán non ở bên này thì Hứa Đông Dương đã kết thúc cuộc họp bên Sở nghiên cứu, lái xe quay
trở về công ty.
Hứa Đông Dương dừng xe lại, không vội lên lầu. Nhìn đồng hồ, lúc này chắc Tô Dao đã ngồi ở phòng thư ký rồi, cô bây giờ vẫn chưa biết sự tình, đợi chốc nữa gặp anh, cô sẽ có biểu cảm gì, sẽ có phản ứng và sẽ nói gì?
Hứa Đông Dương cười lạnh. Anh giống như một người đi săn giảo ho, giăng một cái bẫy chết người, thản nhiên nhìn con mồi không hay biết, tự mình sập bẫy.
Dưới sự hướng dẫn của thư ký Trương, Tô Dao đi ăn trưa dưới nhà ăn, buổi chiều tiếp tục ngồi ở phòng làm việc đọc tài liệu. Vừa quá một rưỡi chiều, chiếc đèn đỏ chuông điện thoại nội bộ báo sáng, đầu dây bên kia là một giọng nam trầm và đục: “Thư ký Cố, tới phòng làm việc của tôi.”
Tô Dao sững người, không khỏi giật mình, chắc là phó tổng đã về. Cuống quýt tay chân chỉnh tề lại trang phục và diện mạo, cô cầm theo PDA đứng dậy tới trước
cửa phòng phó tổng, khẽ gõ cửa, đẩy cửa
bước vào.
Văn phòng làm việc của phó tổng không lộng lẫy như cô tưởng tượng. Đơn giản, gọn gàng và thoáng mát. Đằng sau chiếc bàn làm việc lớn là một người đàn ông, quay lưng về phía cô, đang cúi đầu xem lại hồ sơ trước mặt. Từ dáng người có thể đoán phó tổng là một người cao lớn, từ góc nhìn của mình cô có thể nhìn thấy một tay của anh. Bàn tay cầm tập hồ sơ rất to, ngón tay dài. Tô Dao đứng đó, đột nhiên tim cô đập thình thịch. Chỉ là một bàn tay thôi, tại sao lại cho cô cảm giác quen thuộc khiến cô phát sợ?
Hứa Đông Dương đặt hồ sơ trên tay xuống, xoay người lại, nhìn thẳng Tô Dao. Trong khoảnh khắc ấy anh nhìn thấy đồng tử của cô dường như thu nhỏ lại, thân người cô như chết sững tại đó, cô nhìn anh một cách kinh ngạc.
Trong đầu Tô Dao vang lên một tiếng
“rầm”, không biết thứ gì đã rơi. Cô biết
khuôn mặt mình nhất định trở nên trắng
bệch xanh xao đến cực điểm. Cô sững
người đứng ở đó không chút động đậy,
không biết mình phải nói gì, phải phản ứng
như thế nào. Cô rất muốn mình trấn tĩnh lại
để trở về trạng thái thông thường, nhưng lại
phát hiện rằng bản thân không còn đủ sức
để cử động nữa.
“Thực sự là cô.” Hứa Đông Dương cất tiếng chầm chậm. Chỉ với bốn chữ cụt ngủn, rồi không một âm thanh nào khác, anh đan ngón tay vào nhau, nhìn cô điềm nhiên, giọng lạnh băng.
“Tôi xem hình, nghĩ rằng diện mạo và tên tuổi chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, không ngờ lại chính là cô.”
Hứa Đông Dương quăng tập hồ sơ trên tay xuống bàn, nhìn Tô Dao. Nhìn vẻ mặt thất sắc hoang mang tột độ và những đau khổ âm thầm của cô trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, trong đáy lòng Hứa Đông Dương trào lên một niềm khoái cảm.
“Cô thay đổi thật nhiều.”
Hứa Đông Dương điềm nhiên cười. Anh nhìn cô, thái độ thản nhiên, giọng nói xa lạ, cứ như nhìn một người bình thường, không lộ chút biểu cảm.
Tô Dao nhìn Hứa Đông Dương. Trong khoảnh khắc ấy, những ký ức ngày xưa như ùa về, nỗi đau giày xéo cô nhưng đóng băng dưới ánh nhìn của người đàn ông này, đóng băng lại như nham thạch.
Cô dần dần tìm lại được lý trí của mình. Đây chính là sức mạnh của thời gian. Nó
có thể thay đổi rất nhiều thứ, kể cả lòng
người, nó có thể xóa tan mọi đau khổ, dù
đã từng khắc ghi ở nơi tận cùng trong tâm
hồn.
“Thật trùng hợp.”
Tô Dao mở miệng, giọng khô đi. Nhưng sau khi nói một câu, cô cảm thấy tốt hơn
“Thật trùng hợp.”
Hứa Đông Dương đáp lại không chút biểu cảm. Tiếp đó anh dời ánh nhìn từ tập hồ sơ trên bàn sang Tô Dao: “Tiêu chuẩn của tôi đối với công việc tương đối cao, hy vọng cô có thể đạt được yêu cầu của tôi, thời gian thử việc tạm tính là 3 tháng, cô thấy thế nào?”
Lẽ ra cô phải dứt khoát từ chối công việc này, tránh xa người đàn ông đó, càng xa càng tốt. Thế nhưng cách anh làm việc công khai rõ ràng, không tỏ thái độ gì về những chuyện đã xảy ra khiến Tô Dao không thể mở lời, dường như chỉ cần cô mở lời, những làn sóng ngầm mãnh liệt đang được che đậy bởi sự bình tĩnh giữa hai người tưởng chừng như xa lạ này sẽ sống dậy. Tô Dao không đủ dũng cảm để gợi nhắc lại quá khứ đã khiến cô đau khổ, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng tránh xa khỏi Hứa Đông Dương. Tô Dao cười một cách khiên cưỡng: “Được.”
Sáu năm, vậy là đã sáu năm trôi qua. Quá khứ ra sao thì vẫn chỉ là quá khứ. Đây
có lẽ cũng là lý do tại sao Hứa Đông
Dương lại có thái độ như vậy khi gặp lại cô.
Tô Dao dần dần lấy lại bình tĩnh từ những phút kinh ngạc đầu tiên khi gặp lại Hứa Đông Dương. Người đàn ông ấy lại tiếp tục cúi đầu làm việc rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong khóe mắt anh ánh lên sự không khoan nhượng: “Cô còn việc gì nữa không?”
“Không, tôi...”
Tô Dao không biết phải trả lời ra sao, Hứa Đông Dương chau mày: “Cô có thể ra được rồi.”
“... Được.
Tô Dao lấy hết sức đi ra cửa. Khép cửa lại khuất xa tầm nhìn của Hứa Đông Dương rồi cô mới cảm thấy dễ chịu hơn, cô dựa cả thân hình đang mềm nhũn vào cánh cửa đứng một lúc, cảm thấy rất lạnh. Các huyết mạch trong cơ thể dường như đã đông cứng lại thành từng giọt băng, từng giọt
từng giọt chảy về tim cô, từng giọt từng giọt
khiến cô đau đớn bội phần.
Đáy mắt Tô Dao ánh lên nỗi sợ kinh hoàng. Sao lại có thể là anh?
Ngước mắt nhìn đã 4 giờ 50 phút, còn
10 phút nữa mới hết giờ làm. Khi Tô Dao
đứng dậy thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra về
thì chợt vang lên tiếng gõ cửa, cánh cửa
bật mở, thư ký Trương bước vào: “Thư ký
Cố, tối nay chủ tịch Hàn có lịch hẹn tiếp
khách, phó tổng cũng phải đi. Cô chuẩn bị
đi, chúng ta sẽ cùng xuống dưới bây giờ.”
Thư ký Trương thông báo xong bèn rời khỏi văn phòng. Tô Dao ngẩn người, chỉ còn cách điện thoại cho Cố Nguyên thông báo không về ăn tối và nhờ anh chăm sóc bé Tô Thư.
Khi Tô Dao chuẩn bị xong xuôi, bước ra ngoài thì đã thấy Hứa Đông Dương và thư ký Trương đứng ở cửa thang máy. Cô vội rảo bước theo sau, cố kiềm chế cảm xúc bản thân mỗi khi Hứa Đông Dương xuất
hiện. Hứa Đông Dương quét mắt nhìn cô,
rồi xoay đầu nhìn chăm chú vào một điểm
nào đó trong khoảng không. Thư ký Trương
nghiêng người qua hỏi nhỏ: “Đúng rồi, cô
có uống được rượu không?”
Tô Dao khẽ lắc đầu. Thư ký Trương tỏ vẻ khó xử: “Vậy thì khó rồi, những người chúng ta sẽ gặp toàn là những người không thể thất lễ. Chút nữa nếu có người đến chúc rượu cô, cô cứ nhấp miệng, đối với những trường hợp bắt buộc phải uống thì uống. Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô.”
Tô Dao khẽ gật cảm ơn.
Sống Chung Sau Ly Hôn Sống Chung Sau Ly Hôn - Hồ Tiểu Mị