In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Ninh Trí Viễn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2481 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Ngầm Cài Người Nằm Vùng (1)
au khi Sở Hiên, Sở Nguyên trở về Sở phủ, Sở Tranh rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm, dù gì hắn vẫn còn là vị thành niên, bất đắc dĩ lắm mới phải đi đến phủ các quan viên trong kinh thành đưa thiệp cưới. Nay Sở Nguyên đã trở lại, công việc này giao cho Sở Nguyên làm, Sở Tranh cuối cùng cũng tránh được cái cảnh xấu hổ trớ trêu khi bị người nhà các quan viên đưa tiễn về tới tận cửa Sở phủ.
Giống như Sở Tranh, Sở Danh Đường cũng cảm thấy nhẹ nhõm hết sức. Sở phu nhân gọi mấy muội muội của mình đến Sở phủ giúp chuẩn bị hôn lễ cho Sở Hiên, bất kể mấy người này ở kinh thành hay ở những nơi khác. Theo như Sở Danh Đường thấy, mấy người phụ nữ này đặt ra những yêu cầu, đòi hỏi nghiêm ngặt cho việc tổ chức hôn sự chi li, chi tiết đến phát sợ, ông quả thực không thể chịu nổi. Trong ngày thành hôn của con trai Lương Thượng Duẫn, Sở Danh Đường vẫn còn nhớ việc Phương Lệnh Tín chế nhạo Lương gia chuyện này chuyện kia, ông tự biết bản thân mình xuất thân bần hàn, về phương diện lễ nghi cưới hỏi này nọ ông thậm chí không bằng Lương Thượng Duẫn. Địa vị cao thấp nhất thời không thể quyết định nhà nào đích thực là danh môn thế gia, nhưng Sở Danh Đường cũng không muốn Phương Lệnh Tín cười nhạo sau lưng mình, vì thế dứt khoát buông tay mặc kệ để cho mấy người phụ nữ của Vương gia muốn làm sao thì làm.
Sở phu nhân thấy phu quân để mặc mình làm chủ việc chuẩn bị hôn sự, bà không cảm thấy phiền lòng ngược còn thấy vui vẻ. Năm xưa khi bà thành thân với Sở Danh Đường, Sở Danh Đường mặc dù không thể nói là hạng vô danh, nhưng rất nhiều người nhìn ông với đôi mắt khinh thường, tuy có thanh danh của Vương gia chống đỡ, nhưng hôn lễ vẫn có chút vắng vẻ buồn tẻ, chuyện này quả thực là chuyện đáng tiếc nhất trong lòng Sở phu nhân. Nay con của bà thành hôn, Sở phu nhân quyết tâm chuẩn bị cho Sở Hiên một đại hôn lễ chưa từng có ở kinh thành. Mấy muội muội của Sở phu nhân cũng muốn lấy lòng tỷ tỷ, hơn nữa các nàng cũng không phải bỏ tiền túi ra, vì thế chi xài thoải mái cho những chi tiết nhỏ nhặt nhất làm cho hôn lễ trở nên xa hoa đến cùng cực.
Bọn hạ nhân gia tướng trong Sở phủ thật sự khổ hết chỗ nói, bị mấy mợ, mấy cô sai chạy đông chạy tây quay mòng mòng. Lúc này mặc dù đêm đã khuya, Sở phủ đèn đóm vẫn sáng choang bận rộn không ngừng.
Đạp Thanh Viên của Sở Tranh là một trong vài nơi hiếm hoi trong phủ tạm thời còn có chút yên tĩnh, ở cửa chỉ treo vài cái đèn lồng cho xong chuyện. Đám hạ nhân rón ra rón rén không dám phát ra tiếng động khi đi ngang qua đây, còn mấy dì như có điều gì đó kiêng dè đứa cháu này, không dám tùy tiện đến quấy rầy, mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện.
Một bóng đen chậm rãi đi đến phía bên ngoài tường của Đạp Thanh Viên, đột nhiên phóng người lướt qua tường, không một tiếng động nhẹ nhàng đáp xuống phía bên kia, cũng không dừng lại tiếp tục đi về phía phòng của Sở Tranh.
Trong phòng Sở Tranh vẫn le lói ánh đèn, người nọ đi đến trước cửa dùng ngón tay gõ mấy cái rồi lập tức đẩy cửa bước vào.
Sở Tranh ngồi ở trước thư án, không ngẩng đầu lên chỉ khẽ cười nói:
- Sư phụ, về sau nếu như đồ nhi cùng Khinh Như đang hành sự trong phòng, chẳng lẽ người cũng xông vào y như vậy? Đồ nhi thì chẳng sao, nhưng còn Khinh Như phải làm thế nào?
Ngô An Nhiên nghe trong lời nói Sở Tranh có ý trách móc, đang muốn phản bác lại, nhưng cảm thấy có chút kiêng kỵ đành phải hừ một tiếng nói:
- Con bé Sở Phương Hoa kia đã tìm hiểu rõ ràng, ngươi rốt cuộc có muốn đi hay không?
Trong mắt Sở Tranh thoáng qua một tia ảm đạm, hắn lập tức cười lớn nói:
- Đi xem cũng tốt.
Ngô An Nhiên dẫn Sở Tranh cẩn thận tránh mặt người trong Sở phủ đi đến một nơi yên tĩnh nhất trong phủ. Hai người chân bước nhẹ nhàng trốn vào trong một lùm cây, chỉ thấy một người đứng lặng yên một mình cách đó không xa.
Võ công Sở Tranh từ lâu đã đạt đến cảnh giới có thể nhìn rõ sự vật trong đêm, mặc dù núp ở trong bóng tối nhưng hắn có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt người nọ. Người này không phải là người ngoài, chẳng ai khác hơn chính là đại ca Sở Hiên của hắn.
Sở Hiên vẻ mặt đờ đẫn, đột nhiên mở miệng nói:
- Như thế nào? Ngươi có vẻ không bằng lòng tới đây thì phải.
Trong bóng đêm một người đi ra khom mình hành lễ nói:
- Đại công tử, tiểu nhân không dám có ý này. Mọi người trên dưới trong phủ đang bận rộn chuẩn bị hôn sự cho đại công tử, tiểu nhân là quản sự trong phủ, công việc bề bộn không ngớt, xin đại công tử thứ lỗi.
Sở Hiên không rảnh càm ràm việc này, hừ lạnh nói:
- Lý Thành, bản công tử sai ngươi tìm hiểu sự việc, ngươi có manh mối gì chưa?
Lý Thành nói:
- Đại công tử, Ngũ công tử giữ chức gì ở trong phủ tiểu nhân vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng. Gia tướng trước kia từ Bình Nguyên Thành đến đây vẫn do tiểu nhân nắm trong tay, Ngũ công tử tuyệt không nhúng tay vào. Nhưng sau khi đến kinh thành, trong phủ có thêm rất nhiều người, đa số là người của Sở phủ kinh thành lưu lại, đám người này vẫn chưa được bố trí vào làm gia tướng của Sở phủ, lão gia cũng không sai tiểu nhân hỏi đến công việc của bọn họ. Nhưng theo tiểu nhân quan sát, mấy hạ nhân này võ công cực cao, việc hộ vệ lão gia khi đi ra ngoài đều do bọn họ đảm trách, bọn họ đối với Ngũ công tử cực kỳ tôn kính, dường như chỉ nghe theo lệnh của lão gia và Ngũ công tử.
Khi vừa đến kinh thành, Sở Hiên liền đến cấm vệ quân báo danh nhậm chức Thiên tướng chưởng quản một doanh của cấm vệ quân. Y vốn tưởng rằng ít nhất y cũng phải ở kinh thành vài năm, bởi vậy tất cả tâm tư đều chú trọng vào việc ở trong quân, còn việc thay đổi hạ nhân trong phủ quả thực không để ý tới. Lúc này nghe Lý Thành nói vậy, trong lòng y không kềm được có chút sợ hãi, Ngũ đệ Sở Tranh võ công vốn đã cao, lại có những người thủ hạ này tương trợ, bản thân y khó có thể sánh được.
- Bản công tử sai ngươi chiêu mộ người trong giang hồ, việc này ngươi đã làm xong chưa?
Sở Hiên trầm giọng nói.
Lý Thành nói:
- Tiểu nhân cách đây vài ngày lấy cớ đi mua sắm vật phẩm này nọ chuẩn bị cho hôn sự của đại công tử, tiểu nhân đặc biệt đi một chuyến tới Thái Bình phủ, bí mật nói chuyện với gia chủ của Thái Bình Triển gia Triển Phong Lâu mấy lần, Triển Phong Lâu đã đáp ứng ra sức cho công tử. Thái Bình Triển gia chính là một trong sáu đại thế gia trong võ lâm, cao thủ nhiều như mây, quả thực là thế lực lớn nhất trợ giúp cho công tử.
Sắc mặt của Sở Hiên bớt giận hơi giãn ra:
- Việc này ngươi làm rất tốt. Hồi trước bản công tử đã từng gặp qua Triển Phong Lâu, võ công của lão ta mặc dù cao, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Ngô tiên sinh, sư phụ của tiểu Ngũ, còn con trai của lão ta đúng là đồ bỏ đi, ngay cả ba quyền của Tiểu Ngũ đỡ cũng không xong, cái này mà cũng gọi là cao thủ ư?
Lý Thành thái dương rịn mồ hôi, nói:
- Công tử, Triển Trọng Mưu bất quá chỉ là đệ tử đời thứ hai của Triển gia, hơn nữa nghe nói chỉ vì gã là con của Triển Phong Lâu nên mới được tâng bốc thành võ lâm tứ công tử gì đó, ở trong Triển gia có nhiều người võ công cao hơn gã, hơn nữa còn có không ít cao thủ cùng thế hệ với Triển Phong Lâu, thực lực của đám người này không thể khinh thường.
Sở Hiên hừ một tiếng nói:
- Chỉ hy vọng như thế. Nhưng ngươi làm sao thuyết phục được Triển Phong Lâu đáp ứng ra sức cho bản công tử? Tính khí người trong giang hồ thích gây rối làm loạn, chúng ta không thể khinh thường.
Lý Thành đáp:
- Thái Bình phủ ở một nơi hẻo lánh, Triển gia đã có ý định mở rộng khuếch trương ra ngoài từ lâu, nhưng không biết vì sao hai nhà Sở - Vương nói chung không có hứng thú với Triển gia, còn Phương gia tự cho mình là thư hương thế gia (nhà dòng dõi Nho học) cũng không có hứng thú với hào kiệt giang hồ. Thực lực của Triển gia không tệ, bọn họ cảm thấy gai mắt với địa vị của một vài thế gia nhỏ hay trung trung. Hơn nữa lần trước trên đường lão gia vào kinh thành, Triển gia đã đắc tội với công tử, Triển Phong Lâu vẫn vì thế mà lo ngay ngáy trong lòng. Khi nghe tiểu nhân nói thiếu gia muốn chiêu dụ bọn họ, Triển Phong Lâu đáp ứng ngay lập tức, chỉ đưa ra điều kiện muốn Triển gia sau này được sinh sống ổn định ở kinh thành, cũng xin công tử giúp đỡ con cháu lớp trẻ của Triển gia trên con đường làm quan, tiểu nhân cả gan thay mặt công tử nhận lời bọn họ.
Sở Hiên nói:
- Chuyện này là chuyện nhỏ. Ngươi không nên lơi là nhiệm vụ, trong giang hồ còn nhiều môn phái khác, giúp ta tiếp tục tìm kiếm thêm nhiều cao thủ tương trợ, tuyệt đối không thể thua Tiểu Ngũ.
Lý thành đáp:
- Dạ vâng, tiểu nhân sẽ làm hết sức mình.
Sở Hiên lại hỏi:
- Đám gia tướng từ Bình Nguyên thành đến đây thì thế nào? Có thể tin được không?
Lý thành do dự một lát mới nói:
- Ngũ công tử chưa bao giờ chú ý tới đám gia tướng đến từ Bình Nguyên thành, bọn gia tướng này lại rất trung thành với đại công tử, nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
- Cao Sĩ Anh Cao lão gia, mấy vị khách khanh và hơn mười gia tướng đã rời khỏi Sở phủ cách đây không lâu.
- Cái gì?
Sở Hiên vô cùng kinh hoàng khi nghe tin này, những người này là chỗ dựa vững chắc nhất của y, đặc biệt là Cao lão gia, y từng tận mắt chứng kiến ông ta đơn thương độc mã dễ dàng đánh chết hơn mười tên trộm cướp nổi tiếng giang hồ, nghe đâu đều là đương kim cao thủ, ông ta có thể bỏ đi đâu cơ chứ?
Sở Hiên nổi giận chỉ vào Lý Thành mắng:
- Đồ khốn nạn, bản công tử trước khi đi từng dặn dò ngươi, bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ lấy bọn họ. Ngươi làm việc như vậy à?
Lý thành run giọng nói:
- Bọn họ bỏ đi chưa từng nói qua với tiểu nhân. Tiểu nhân sau này mới biết được, tất cả những người này vốn là người nhà của Tĩnh Bắc Hầu phủ, bên ngoại của công tử, bọn họ phụ trách bảo vệ phu nhân và lão gia, hơn nữa chỉ nghe mệnh lệnh của phu nhân. Tiểu nhân không dám đi tìm Cao lão gia, sợ phu nhân biết được việc này.
Sở Hiên trước mắt tối sầm, mấy lần suýt té xuống đất, nhưng nếu Lý Thành làm đúng như lời mình đi kiếm Cao Sĩ Anh, việc này mẹ sẽ biết ngay, mà mẹ lại yêu thương Sở Tranh như thế, khẳng định sẽ không giúp đỡ mình. Đấu tranh nội bộ gia tộc chủ yếu phải dựa vào những người không sợ hy sinh như vậy, mặc dù mình là Thiên tướng ở Nam tuyến đại doanh, nhưng thủ hạ dưới trướng có hàng vạn cũng không thể điều động, nếu không chẳng khác gì khởi binh mưu phản. Huống hồ Sở Tranh hiện giờ đã là phó tướng, chỉ sợ làm phó tướng không được bao lâu đã có thể chưởng quản một doanh của cấm vệ quân.
Sở Hiên nghiến răng thầm nghĩ, phụ thân không biết tính toán như thế nào, trước sau không nên phái mình đi Nam tuyến đại doanh, việc này chẳng khác nào huỵch toẹt nói ra muốn phế trưởng lập ấu. Không được, nếu mình không tranh đấu cho bản thân, cả đời này sẽ không thoát khỏi Nam tuyến.
- Lý Thành, những người này không cần quản đến nữa. Ngươi cố tìm mọi biện pháp thay bản công tử tìm một người.
Sở Hiên nói tiếp:
- Ngươi còn nhớ chuyện Tiểu Ngũ bị người khác đả thương ở trong hoàng cung không?
Lý thành sửng sốt nói:
- Tiểu nhân nhớ rõ.
Sở Hiên trong mắt thoáng hiện một tia độc ác, nói:
- Nghe nói Tiểu Ngũ ở trước mặt người kia không có cơ hội hoàn thủ, xem ra người nọ võ công cao hơn Ngô tiên sinh nhiều. Hơn nữa Tiểu Ngũ bị người ta đánh thành như vậy nhưng phụ thân lại không hề lên tiếng phản đối, tất có đạo lý cực kỳ huyền diệu trong đó. Ngươi nhất định phải tìm bằng được người nọ, nói với y chỉ cần y giúp đỡ bản công tử lên làm Sở gia tông chủ, tương lai y có yêu cầu gì bản công tử nhất định đáp ứng.
Lý Thành cả kinh nói:
- Công tử sao có thể là như vậy? Nếu lỡ đến lúc đó người nọ đưa ra yêu cầu vô lý thì phải làm sao?
Sở Hiên giọng đầy căm hận nói:
- Nếu Tiểu Ngũ trở thành Sở gia tông chủ, bản công tử cái gì cũng không có, chỉ có thể sống quãng đời còn lại ở phương nam, không được, phải liều một lần. Huống chi nếu ta lên làm tông chủ, với thực lực của hai nhà Sở - Vương hợp lại, chẳng lẽ còn sợ người nọ ư?
Lý thành có vẻ khó xử, nói:
- Trong phủ vẫn luôn kỵ nhắc đến việc này, ngoại trừ lão gia, phu nhân và Ngũ công tử, không một ai biết được lai lịch người nọ ra sao. Hơn nữa người nọ ẩn cư ở sâu trong nội cung, công tử nói xem tiểu nhân làm cách nào đi tìm y? Huống hồ với thân phận của tiểu nhân, y có chịu gặp mặt hay không?
Sở Hiên nói:
- Ngươi trước nhất chỉ cần để ý tìm hiểu, nếu thật sự không xong bản công tử sẽ từ Nam tuyến đại doanh gấp rút trở lại kinh thành. Lý Thành, ngươi phải biết ngươi là người của ta, nếu Tiểu Ngũ có quyền thế, ngươi còn có hy vọng trở thành tổng quản của Sở phủ không? Trong mắt Tiểu Ngũ ngươi chẳng hơn gì Trương Đắc Lợi. Chỉ cần ngươi hoàn thành việc này, bản công tử lúc này xin thề, cả cuộc đời này tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.
Lý Thành trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Tiểu nhân tuân mệnh.
Sở Hiên phất tay, nói:
- Ngươi đi đi.
Chờ hai người đi xa, Ngô An Nhiên đứng dậy thở dài:
- Gà cùng một mẹ, chưa chi đã vội đá nhau.
Cảm thán trong chốc lát, Ngô An Nhiên lại nói với Sở Tranh:
- Ngươi cũng không phải người tốt gì cho cam, xem ra ngươi sớm đã biết chuyện này, nếu không ngươi đã không sai người của Ưng đường theo dõi đại ca ngươi.
Sở Tranh cười khổ nói:
- Từ xưa tới nay gà cùng một mẹ đá nhau có thiếu gì? Đồ nhi vốn không ngờ đại ca lại hận đồ nhi sâu như thế, song thân còn sống trên đời mà đã muốn xuống tay với đồ nhi. Chỉ khi đi đón hai người nghe tam ca nói thường thấy hạ nhân trong Sở phủ đến Nam tuyến gặp đại ca, do đó đồ nhi mới có lòng nghi ngờ, đại ca là trưởng tử, hạ nhân trong phủ đặc biệt là đám gia tướng theo đến từ Bình Nguyên thành tất nhiên trung thành với đại ca. Hừ, quả nhiên như thế!
Ngô An Nhiên nhìn hắn nói:
- Vậy ngươi định xử trí vụ này như thế nào? Đại ca ngươi xem ra muốn trừ khử ngươi càng sớm càng tốt, nếu không cũng không định đi tìm tên họ Diệp kia, chi bằng tiên hạ thủ vi cường?
o O o
Lý Thành mệt mỏi lết trở về phòng. Gã là quản sự trong phủ, cả ngày lo chuyện này chuyện kia chuẩn bị cho đại hôn lễ của Sở Hiên muốn sứt đầu mẻ trán, giờ lại thêm lời căn dặn của đại thiếu gia giống như một hòn núi lớn đè lên trên ngực của gã.
Nhìn thê tử đang ngủ say, Lý Thành không cầm được thở dài một hơi, người đâu mà sung sướng, cả ngày vô tư vô lự nào biết bản thân mình đang chịu phải áp lực nặng nề.
Trước khi đến kinh thành, Lý Thành vẫn cho rằng chủ nhân tương lai của Sở gia chính là đại thiếu gia. Gã mặc dù đã là quản sự trong phủ từ lâu, nhưng Sở phủ ở Bình Nguyên thành khác xa Sở phủ ở kinh thành, Sở phủ ở Bình Nguyên thành chỉ có thể ảnh hưởng đến một quận, nhưng khi đến kinh thành, quan viên tam phẩm thấy quản sự của Sở phủ ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Lý thành mới hơn ba mươi, cuộc sống sau này còn rất dài, Sở Danh Đường chẳng mấy chốc sẽ già đi, nếu gã không sớm một chút tìm một chỗ dựa vững chắc ở trong phủ, tương lai chỉ sợ ngay cả chức quản sự này cũng không giữ được. Lý Thành không còn chỗ nào khác để mưu cầu sinh sống, thầm nghĩ ngày sau chỉ có thể ở lại Sở phủ, bởi vậy tìm đủ mọi cách nịnh hót Sở Hiên.
Không ngờ chẳng bao lâu sau Sở Danh Đường lại yêu cầu đại công tử và tam công tử rời khỏi kinh thành. Lý Thành thường ngày trong kinh thành vẫn lui tới với quản sự của mấy đại thế gia, cũng biết chuyện con cháu thế gia được gởi ra ngoài rèn luyện vẫn thường xảy ra, nhưng chuyện Sở Danh Đường lệnh cho Sở Hiên ở Bình Nguyên thành thành hôn với Ninh gia tiểu thư đã có phần quái lạ, theo lẽ thường trong thế gia đại tộc, chỉ những người con nào hết hy vọng kế thừa gia nghiệp mới có thể mang gia đình của mình rời khỏi kinh thành, càng không nói đến việc thành hôn ở bên ngoài. Tuy sau này Sở Danh Đường có lệnh cho Sở Hiên quay lại kinh thành để làm lễ kết hôn, nhưng sau ngày đại hôn lễ, Sở Hiên vẫn phải dẫn tân phu nhân trở lại Bình Nguyên thành, ý trong này đã quá rõ ràng, người có tâm để ý liếc mắt một cái khắc biết.
Lý Thành vẫn nhớ rõ khi Sở Hiên biết được tin này thì mặt mày tái xanh, nếu không phải có gã ngăn cản, Sở Hiên chắc đã đập phá lung tung mọi thứ trong phòng. Nhưng cũng không thể trách Sở Hiên được, Lý Thành thầm nghĩ, Sở Hiên chưa phạm sai lầm gì, lại không biết lý do vì sao bị trục xuất ra biên cương, hơn nữa có nhiều dấu hiệu cho thấy Sở Danh Đường có ý phế trưởng lập ấu, đổi lại là ai khác chắc cũng chịu không nổi.
Lý Thành lắc lắc đầu, cảm thấy cả người mỏi nhừ, cũng không muốn rửa mặt trước khi ngủ, huống chi ngủ chưa tới hai canh giờ thì trời sáng, gã nằm xuống bên cạnh vợ, trong chốc lát chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Lý Thành đột nhiên cảm thấy hơi rét lạnh, mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy cửa sổ mở toang, cảm thấy có chút kỳ quái, đang định ngủ lại chợt thấy một thân ảnh mờ ảo ngồi ở bên cạnh bàn.
Sở Thị Xuân Thu Sở Thị Xuân Thu - Ninh Trí Viễn