A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Ninh Trí Viễn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2481 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Ra Tay Cứu Mạng (1)
ý Vạn Sơn suýt nữa nhảy dựng lên, nói:
- Không thể nào, hắn mới có bấy nhiêu tuổi, đám ngốc trọc đầu ở Linh Sơn Cổ Tự kia cho dù thiên tư tuyệt đỉnh muốn luyện đến tầng thứ năm cũng phải mất ba mươi năm!
Hách Liên Tuyết nói:
- Ta giao thủ với hoà thượng của Linh Sơn tự không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể nhận lầm cho được?
Ba vị nghệ nhân của Ưng đường thấy Sở Tranh có thể tiếp được một chưởng của Hách Liên Tuyết, hơn nữa chỉ hơi rớt vào thế hạ phong, tất cả đều vuốt râu cười. Ưng đường trải qua hơn trăm năm rốt cuộc cũng có được một đường chủ võ công cao cường, cũng không phải nói các đường chủ trước kia của Ưng đường là hạng vô năng, chỉ có điều người bình thường không có võ công lãnh đạo đám người trong nghề như Lý Trường Tiếu đôi khi có chút trái khoáy, không đúng.
Lục Bá Xuân thấy Hách Liên Tuyết và Lý Vạn Sơn thất thố như thế, hừ một tiếng nói:
- Lâu nay nghe tiếng Huyết Đao Đường chủ Hách Liên Tuyết là nhất đại tông sư, hôm nay gặp mặt quả làm cho Lục mỗ thất vọng.
Hách Liên Tuyết nghe Lục Bá Xuân nói vậy, giận tím mặt nói:
- Hôm nay Thánh Môn ta tuy sa lầy tại Triệu quốc, nhưng Hách Liên Tuyết ta tự nhận mình vẫn là một nhân vật, Lục huynh một khi đã coi thường tại hạ như vậy, tại hạ xin quyết đấu một trận với Lục huynh. Hách Liên Tuyết cho dù chết cũng phải bảo vệ thanh danh của mình.
Lục Bá Xuân đang muốn đáp ứng, Sở Tranh lại nói:
- Lục tiền bối chậm đã, không thể nóng vội trúng kế của lão ta. Ma Môn bọn họ bây giờ đã là cá trong rọ, Hách Liên Tuyết muốn đấu một trận sinh tử với tiền bối, mục đích chính là muốn làm rối tinh rối mù cục diện để tìm cơ hội đào thoát.
Lý Trường Tiếu gật đầu nói:
- Ngũ công tử nói rất có lý. Ý của tông chủ cũng không muốn buông tha bất cứ một tên nào, may ra trước mặt hoàng thượng còn có thể trình tấu rõ ràng.
Cao Sĩ Anh cũng lạnh lùng nói:
- Lục Bá Xuân, ngươi không nhớ đã cùng lão phu đánh cuộc coi xem ai bắt được nhiều nhãi nhép yêu ma hơn rồi ư? Ngươi bây giờ đối phó với Hách Liên Tuyết kia đi, để lão phu còn rảnh tay tróc nã mấy tên yêu ma nhiều hơn một chút.
Hách Liên Tuyết thấy Lục Bá Xuân không chịu đáp ứng, trong lòng vô cùng lo lắng. Lão ta biết hôm nay tình hình cực kỳ hung hiểm, tiễn thủ bao vây bốn phía nếu là binh lính bình thường thì không cần bàn tới, nhưng tất cả đều là cao thủ, chỉ cần bắn ra một lượt tên, không biết bao nhiêu người của bên mình sẽ phải đi chầu trời. Tình hình trước mắt chỉ hy vọng có thể hỗn chiến cùng cao thủ bên địch, tiễn thủ bốn phía ném chuột sợ vỡ đồ, nhờ vậy bên mình mới có hy vọng đào thoát được vài người.
Sở Tranh nhìn Hách Liên Tuyết và Lý Vạn Sơn chắp tay nói:
- Nhị vị đều là cao nhân tiền bối, chắc cũng biết tình hình hôm nay quả không thể nào làm khác hơn. Hách Liên tiền bối muốn đấu một trận với Lục tiền bối chắc cũng biết được, Lục tiền bối không phải sợ ông, chỉ cần ông ra lệnh cho người phe mình ở phía sau thúc thủ chịu trói, Lục tiền bối quyết sẽ tử chiến một trận với ông.
Hách Liên Tuyết trong lòng biết đối phương đã nhìn ra suy nghĩ tính toán của mình, quay đầu lại nhìn Lý Vạn Sơn.
Lý Vạn Sơn nói:
- Còn có thể nói gì nữa, liều mạng đi.
Hách Liên Tuyết nhìn Sở Tranh lắc lắc đầu, nói:
- Thánh Môn ta tranh chấp với chính đạo gần ngàn năm, chưa từng có chuyện một vài đệ tử buông khí giới đầu hàng.
Sở Tranh nhớ tới bản thân mình cũng có thể tính là một nửa người ở trong Ma Môn, không tránh khỏi có vài phần hổ thẹn, nói:
- Hách Liên tiền bối, vãn bối thập phần kính ngưỡng tiền bối, chỉ tiếc các người không phải là người Triệu.
Sở Tranh xoay người sang Lý Trường Tiếu gật đầu, Lý Trường Tiếu giơ tay lên quát:
- Bắn tên!
Trong lúc nhất thời tên bắn xuống như mưa, người của Ma Môn luống cuống tay chân, vừa đón đỡ vừa chửi ầm lên: nào là người Triệu hèn mọn vô sỉ, không thèm coi võ lâm quy củ vào đâu, không dám đơn đả độc đấu.
Sở Tranh nhìn tình cảnh trước mắt, đột nhiên quay lại phía sau cười nói với Từ Cảnh Thanh:
- Sư thúc cảm thấy bọn họ mắng đúng không?
Từ Cảnh Thanh nhìn người của Ma Môn gặp phải thảm trạng, tinh thần có chút hoảng hốt, nghe Sở Tranh đột ngột hỏi mình như thế bất giác gật gật đầu.
Sở Tranh cười nói:
- Sư thúc quả nhiên nghĩ như thế!
Từ Cảnh Thanh cả kinh, tức thì tỉnh táo lại, vội hỏi:
- Ngũ công tử, ta không phải có ý này.
Nhìn thiếu niên mi thanh mục tú trước mắt, Từ Cảnh Thanh lại cảm thấy trong lòng phát lạnh từng cơn.
Sở Tranh cười nói:
- Sư thúc hiểu lầm rồi, tiểu chất thừa nhận đám người Ma Môn này nói không sai, chúng ta không cùng bọn chúng đơn đả độc đấu, nhưng không phải chúng ta không dám mà là không muốn. Bọn chúng giết đám người Lương Thượng Duẫn đại nhân một loạt hơn mười người, chẳng lẽ lúc đó cũng chiếu đúng theo quy củ võ lâm? Gia phụ với danh nghĩa quan phủ tới bắt bọn chúng, từ khi nào quan quân tróc nã tội phạm phải tuân theo cái quy củ võ lâm gì gì đó?
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Tiểu chất mặc dù bái sư phụ làm môn hạ, nhưng lại không tính là người trong võ lâm, đối với quy củ võ lâm không biết gì cả. Tiểu chất chỉ biết Đại Triệu ta có luật pháp quy định giết người phải đền mạng, từ xưa đến nay nhà nho thì dùng văn làm loạn pháp luật, người hiệp khách thì dùng võ phá rối luật cấm, người luyện võ tự cho mình có võ công, thường hay rêu rao cái gì mà thay trời hành đạo, chẳng lẽ luyện tập võ nghệ là có thể thay thế đại diện cho trời? Vậy còn quốc pháp để đâu? Ít nhất Đại Triệu ta chưa cần tới cái loại người thay trời hành đạo này.
Sở Tranh nói đến phần sau vẻ mặt nghiêm trang không có một tí đùa giỡn hay châm biếm nào, Từ Cảnh Thanh không kềm nổi lui về phía sau nửa bước, ngập ngừng nói:
- Thuộc hạ của công tử toàn người tài giỏi, không biết vì sao còn muốn Thiên Mị Môn của ta đến đây trợ giúp?
Sở Tranh cười nhẹ, nói:
- Tiểu chất vốn muốn cùng Ma Môn chân chính đo sức một phen, bởi vậy mới mời sư thúc tới hỗ trợ. Tuy nhiên hôm nay sư thúc tới đây cũng không phải tay không mà về, Lý Vạn Sơn cùng sư thúc có huyết hải thâm thù, sư thúc có thể lấy đầu của lão ta tế điện sư thúc tổ.
Sở Tranh nửa thật nửa giả nói, vì chuyện Võ Mị Nương hắn thiếu Thiên Mị Môn một cái nhân tình, bắt Lý Vạn Sơn xem trả được một nửa. Hơn nữa lần này tung ra toàn bộ tinh anh của Ưng đường, hắn muốn cho Thiên Mị Môn nhìn thấy, cũng muốn bất ngờ làm cho Từ Cảnh Thanh hết do dự chần chừ, chân chính lãnh đạo Thiên Mị Môn đầu nhập nghe lệnh của mình. Thế lực của Thiên Mị Môn không yếu, huống chi có một số việc nữ nhân xử lý lo liệu thuận lợi dễ dàng hơn nhiều so với nam nhân.
Từ Cảnh Thanh miễn cưỡng cười nói:
- Đa tạ Ngũ công tử lo lắng.
Tiễn thủ của Ưng đường vây quanh bốn phía nhanh chóng bắn xong một loạt tên đầu tiên, đám người Ma Môn ở giữa sâ bị trúng tên ngã xuống hơn phân nửa, nằm trên mặt đất không biết sống hay chết, chỉ còn khoảng sáu bảy người vẫn còn gắng gượng đứng.
Lý Trường Tiếu nhìn Hách Liên Tuyết và Lý Vạn Sơn đang xất bất xang bang nói:
- Nhị vị mau hàng đi, hy vọng còn có thể lưu lại tánh mạng.
Hách Liên Tuyết cười ha hả, nói:
- Hàng? Lý Trường Tiếu, ngươi cũng là một nhân vật thành danh, tại sao lại khinh thường Hách Liên Tuyết ta như thế? Nếu như ngươi ở trong tình cảnh của Hách Liên Tuyết ta, e rằng đã đầu hàng từ lâu, ha ha...
Lý Trường Tiếu mắt lộ vẻ khâm phục, nói:
- Hách Liên huynh quả nhiên là một hảo hán, chỉ tiếc ta và ngươi thờ khác chủ, không biết Hách Liên huynh còn có thể tiếp Lý mỗ mấy chiêu, đắc tội!
Nói xong một chưởng chụp xuống Hách Liên Tuyết.
Hách Liên Tuyết gắng gượng nghiêng người né tránh một chưởng của họ Lý, vung thanh tuyết hồ loan đao uy chấn Tây Vực bên hông chém một nhát về phía Lý Trường Tiếu. Lý Trường Tiếu tả chưởng lật qua, chụp ngay thanh tuyết hồ loan đao trước mặt. Hách Liên Tuyết cảm thấy thanh loan đao suýt chút nữa bay khỏi tay, loạng choạng lùi về phía sau bảy tám thước mới gắng gượng đứng vững lại.
Lý Trường Tiếu lắc đầu nói:
- Hách Liên huynh, cần gì phải làm tội mình như thế.
Hách Liên Tuyết hoàng ngang thanh đao thủ trước ngực, thở hổn hển. Lão ta biết hôm nay đại nạn đã tới, quay đầu lại nhìn hơn mười tên đệ tử bị liên lụy, cả đám nằm trên mặt đất trên người trúng ít nhất mười lăm mười sáu cái tên, đã đoạn khí bỏ mình từ lâu. Hách Liên Tuyết không nén được đau thương trong lòng. Lão lang thang phiêu bạt giang hồ bao nhiêu năm nay, không con không cháu, đối với đám đệ tử này có chút yêu thương, thường ngày đám đệ tử lười nhác, lại biết rõ tâm ý của lão đối với bọn chúng như con, luôn làm ngơ trước những thiếu sót khuyết điểm của bọn chúng, không ngờ kết quả ngày hôm nay chẳng những không giúp gì mà còn hại bọn chúng, hại chính bản thân mình, hại chết biết bao nhiêu huynh đệ.
Hách Liên Tuyết mơ hồ cảm giác được Lý Trường Tiếu đang bước về phía mình, tay nắm chặt tuyết hồ loan đao, lão thà rằng tự vận, quyết không rơi vào tay đối phương.
Sở Tranh nhìn chăm chăm Hách Liên Tuyết, để ý nhất cử nhất động của lão ta, thấy lão đột nhiên nắm chặt đao, tức thì hiểu được tâm ý của lão, thầm nghĩ có lẽ giải pháp này là kết quả tốt nhất cho lão. Hách Liên Tuyết quả thật phù hợp với hình tượng hào kiệt Ma Môn trong lòng Sở Tranh, về phần Lý Vạn Sơn đã sớm như con chó chết bị Long Kinh Thiên điểm huyệt kéo bỏ sang một bên. Dù sao hắn cũng đã bắt được Lý Vạn Sơn, đủ để tra hỏi tin tức tình huống của Ma Môn Tây Vực, còn Hách Liên Tuyết cứ để cho lão ta làm anh hùng.
Đột nhiên, bên bức tường phía tây truyền đến một trận kinh hô.
Sở Tranh quay đầu nhìn lại thấy một tên cấm vệ quân che mặt trong tay cầm trường kích, đang lia trường kích đánh ngã đám cung tiễn thủ trên tường tạo thành một khoảng trống lớn. Đám người Lý Trường Tiếu cả kinh, đám cung tiến thủ này đều là cao thủ tinh anh của Ưng đường, đứng trước mặt người bịt mặt kia giống như những tờ giấy bị quét bay mất sạch.
Long Kinh Thiên và Lục Bá Xuân liên thủ tiến lên ngăn trở, trường kích của người nọ quét ngang, hai người cùng lúc bước lui về sau, tránh đi mũi kích nhọn công tới. Long Kinh Thiên múa quyền, Lục Bá Xuân xuất ra Trường Sinh kiếm, nhắm người bịt mặt công tới. Không ngờ người nọ chống mạnh trường kích xuống đất, tức thì lướt qua trên đầu hai người.
Người nọ ở trên không trung rút trường kích về, vận lực nhanh như chớp đâm một kích thế nặng như núi thẳng về phía Lý Trường Tiếu. Lý Trường Tiếu biết rõ người nọ ý muốn giúp Hách Liên Tuyết, nhưng vẫn không dám đón đỡ kích này, đành phải lùi lại sau mấy bước.
Người nọ sau khi rơi xuống đất tay trái chộp lấy áo của Hách Liên Tuyết, tay phải phóng trường kích cái vù. Trường kích bay chưa tới kình phong đã vù vù làm Lý Trường Tiếu cơ hồ muốn nghẹt thở, định né tránh nhưng không kịp chỉ còn cách vận toàn bộ công lực vào song chưởng chộp lấy trường kích đang bay tới. Lúc này Long Kinh Thiên và Lục Bá Xuân đánh tới sau lưng người bịt mặt, người nọ xốc Hách Liên Tuyết lên, thân hình linh hoạt không hề giảm, hai chân điểm xuống đất cả người bay lên, trên không trung lộn một vòng lướt qua đầu hai người Long - Lục, rơi ngay xuống trên đầu tường, không chậm trễ nhảy xuống sau tường phóng chạy đi.
Toàn bộ tình cảnh xảy ra chỉ trong tích tắc giống như tia lửa xẹt ra từ cục đá đánh lửa, nghệ nhân Cao Sĩ Anh của Lang đường đứng cách đó hơi xa, cũng không kịp tiến lên chặn đường, toàn bộ tình hình người bịt mặt cứu người lão thấy rõ ràng không sót một chi tiết, trong lòng cực kỳ bội phục nhịn không được hô lên một tiếng:
- Tuyệt!
Vừa vặn cùng lúc với tiếng "tuyệt", một bóng trắng lướt qua bức tường cao nhắm hướng người bịt mặt kia đuổi theo, trên không trung còn văng vẳng tiếng nói vọng lại:
- Lý tiền bối, Cao tiền bối ở lại đây, hai vị Long - Lục tiền bối đi theo vãn bối.
Long Kinh Thiên và Lục Bá Xuân thấy Sở Tranh đuổi theo, không dám chậm trễ vội phóng theo sát phía sau, nhưng mặc cho hai người vận hết toàn công lực, lại không có cách chi rút ngắn khoảng cách với Sở Tranh. Hai người quay ra nhìn nhau vừa kinh vừa sợ, tiểu đường chủ làm sao luyện được công phu như thế?
Sở Tranh mặt mày tái mét, Long Tượng Phục Ma công vận đến cực điểm, dữ tợn nhìn chằm chằm người bịt mặt chạy phía trước không xa. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng Sở Tranh nhìn thấy rõ ràng rành mạch, người bịt mặt mặc dù xử dụng trường kích, nhưng thủ pháp chính là "Mãn Thiên thần linh", thức cuối cùng của Huyễn Thiên chưởng, đương thời ngoại trừ Ngô An Nhiên không còn người thứ hai có thể đánh ra chiêu này.
Sở Tranh không ngờ Ngô An Nhiên rõ ràng nói sẽ không nhúng tay vào, nhưng vào thời điểm cuối cùng lại ra tay cứu Hách Liên Tuyết, trong lòng nhất thời có cảm giác mình bị lừa gạt. Từ trước tới nay Ngô An Nhiên là người hắn tín nhiệm nhất, nhưng người hắn tối tín nhiệm lại cố tình phản bội hắn, Sở Tranh trong lòng tức giận, cho dù Ngô An Nhiên chạy đến chân trời góc biển, hắn nhất định phải đuổi theo cho bằng được để hỏi cho rõ ràng.
Cấm vệ quân tuần tra trên đường nhanh chóng phát hiện ra chuyện khác lạ, tức thì hô hoán báo động, huy động nhân lực ngăn trở. Nhưng đám cấm vệ quân sao có thể theo kịp tốc độc của đám người Sở Tranh bốn người, đám lính nghe hô hoán còn chưa kịp chạy tới thì bốn người đã sớm bỏ chạy xa.
Ngô An Nhiên dù sao trong tay phải ôm một người, khinh công không tránh khỏi chậm đi một chút. Trong khi đó công phu khinh công của Sở Tranh luyện được cực tốt, hơn nữa Long Tượng Phục Ma công của hắn vừa mới đột phá tầng thứ năm, khí lực dồi dào bền bỉ, khoảng cách hai người càng ngày càng gần lại.
Ngô An Nhiên ngoặt sang một con phố, đột nhiên chạy vòng vo ngoằn ngoèo, khi chạy tới trước một hẻm nhỏ đột nhiên dừng lại. Sở Tranh không kịp dừng chân chạy vượt qua, ngay lập tức lộn ngược lại vài bước tới trước đầu con hẻm nhỏ, nhìn vào thấy Ngô An Nhiên thả Hách Liên Tuyết xuống, tay kéo khăn bịt mặt ra, lẳng lặng nhìn Sở Tranh.
Sở Tranh trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải, hai thầy trò cứ như vậy nhìn nhau.
Từng đợt thở dốc rất nhỏ lúc xa lúc gần truyền tới, Sở Tranh biết Long Kinh Thiên và Lục Bá Xuân đang chạy đến. Không biết tính làm sao, hắn rốt cuộc theo bản năng chạy tới trước vài bước, hai tay vịn hai đầu gối gập người xuống thở hổn hển.
Long Kinh Thiên và Lục Bá Xuân thấy Sở Tranh đứng cách đó không xa, trong lúc gất rút cũng không phát hiện ra Ngô An Nhiên đang trốn tránh ở trong con hẻm nhỏ, vội chạy tới phía sau Sở Tranh nói:
- Công tử, người bịt mặt kia đâu?
Hai người Long - Lục nói gì thì nói tuổi cũng đã lão, truy đuổi một đoạn đường có chút chịu không thấu.
Sở Tranh mệt mỏi nói:
- Bỏ chạy phía trước mặt, thỉnh nhị vị tiền bối tiếp tục đuổi theo hắn, vãn bối quả mệt muốn đứt hơi.
Long Kinh Thiên nói:
- Vậy thỉnh Lục huynh ở lại chiếu cố công tử, lão phu đuổi theo người nọ.
Sở Tranh lắc đầu nói:
- Không cần, hiện giờ toàn bộ thích khách đã bị bắn chết, huống chi vãn bối còn chút sức lực có thể tự bảo vệ mình. Người bịt mặt kia võ công quả thật cao cường, một mình Long lão tiền bối vị tất có thể bắt được hắn, Lục tiền bối nên cùng đuổi theo.
Long Kinh Thiên và Lục Bá Xuân cảm thấy lời Sở Tranh nói có lý liền gật đầu, ngay sau đó tiếp tục đuổi theo. Hai người khi rời đi trong lòng tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn, thầm nghĩ tiểu đường chủ dù sao vẫn còn là một đứa nhỏ, sức chịu đựng quả thật còn kém hơn mình.
Sở Tranh thấy hai người đã chạy xa liền quay ngược trở lại chỗ Ngô An Nhiên, thấy Ngô An Nhiên đang băng bó vết thương cho Hách Liên Tuyết, nhịn không được hừ một tiếng, nói:
- Sư phụ, người đây là ý gì?
Ngô An Nhiên vừa định nói chuyện, Hách Liên Tuyết bên cạnh tinh thần đã tỉnh táo lại, nghe thiếu niên trước mặt gọi Ngô An Nhiên sư phụ, cả kinh liền lớn tiếng ho khan, nói:
- Lão Ngô, tiểu tử này... là đồ đệ ngươi?
Ngô An Nhiên xấu hổ vô cùng, gật đầu.
Hách Liên Tuyết ngạc nhiên không thể tin nổi, nhìn trân trân Ngô An Nhiên cả nửa ngày rồi mới nói:
- Lão Ngô, lão giáo huấn đồ đệ như thế nào mà tại sao hắn lại luyện được long tượng phục ma công?
Ngô An Nhiên hàm hồ nói:
- Việc này nói đến, khụ... khụ... nói đến dài dòng lắm.
Sở Tranh nhìn nhìn hai người, nói:
- Sư phụ, hai người đã quen biết nhau từ trước?
Ngô An Nhiên gật đầu nói:
- Đúng vậy. Ta từng nói với ngươi trước đây, Hách Liên huynh chính là huynh đệ sinh tử duy nhất cả đời này của ta.
Sở Tranh hơi giận nói:
- Nhưng sư phụ đã từng nói không nhúng tay vào chuyện này, vì sao hôm nay lại ra tay cứu lão ta? Đồ nhi biết ăn nói sao bây giờ?
Ngô An Nhiên nói:
- Ta mặc dù đã từng nói như thế, nhưng khi ta nhìn thấy Hách Liên huynh sắp sửa bị giết, ta không cách chi nhắm mắt làm ngơ được.
Sở Tranh nhìn Ngô An Nhiên, thật lâu sau mới mệt mỏi nói:
- Được rồi, sư phụ. Việc này coi như con không thấy gì hết, người mang Hách Liên tiền bối đi đi. Tuy nhiên, Hách Liên tiền bối, vãn bối hy vọng tiền bối đừng tiết lộ việc ngày hôm nay với bất kỳ ai.
Hách Liên Tuyết cả giận nói:
- Ngươi hỏi sư phụ ngươi thì biết Hách Liên Tuyết ta là hạng người nào. Chỉ cần lão Ngô nói một câu, dù núi đao biển lửa ta cũng xông vào.
Ngô An Nhiên nói:
- Hách Liên huynh, việc này quả thực khó xử cho hắn. Sở gia ở trong triều bị người khác dò xét cực kỳ đố kỵ, nếu có một ai biết hắn tự mình thả ngươi đi, đối với hắn và Sở gia là một đại họa.
Hách Liên Tuyết gật gật đầu, quay sang Sở Tranh nói:
- Ngươi yên tâm, Hách Liên Tuyết lúc này thề với trời, việc hôm nay ta tuyệt không tiết lộ cho bất luận kẻ nào biết.
Sở Tranh nói:
- Được rồi, hai người đi đi, con sẽ đánh lạc hướng cấm vệ quân ở quanh đây. Tuy nhiên sư phụ, người có định trở về phủ hay không?
Ngô An Nhiên ngỡ ngàng nói:
- Ta còn có thể trở về sao? Xuân Doanh cùng hai hài tử của ta trước hết nhờ ngươi trông nom săn sóc hộ, chờ khi ta ổn định nơi chốn, mong ngươi niệm tình thầy trò bấy lâu nay thả bọn họ đi.
Sở Tranh giận dữ, nói:
- Người quả thật muốn hại chết con phải không, sư phụ?
Ngô An Nhiên sửng sốt, nói:
- Ta làm sao mà hại ngươi?
Sở Tranh nói:
- Trong kinh thành người có bản lĩnh cứu người từ trong tay tam vị tiền bối có thể đếm được trên đầu ngón tay, sư phụ chính là một trong số đó, người đột nhiên biến mất, ngay cả đứa ngốc cũng nghĩ ra là người cứu Hách Liên tiền bối đi. Hoàng Thượng nếu truy cứu ngọn ngành, người lại là sư phụ con, như vậy không phải cố tình hại chết con sao?
Ngô An Nhiên nói:
- Ngươi nói cũng đúng. Xem ra ta suy xét chưa được chín chắn. Vậy ta nên làm thế nào cho phải?
Sở Tranh nói:
- Hách Liên tiền bối chỉ bị thương ngoài da thịt, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian có thể đi lại như thường, sư phụ sau khi mang Hách Liên tiền bối ra ngoài thành liền quay về phủ là được.
Ngô An Nhiên nghe Sở Tranh nói mình vẫn có thể quay về Sở phủ, không khỏi ngây ngốc cả người, nói:
- Tranh nhi, bên trong phủ cũng có người biết ta là người của Ma Môn, hôm nay ta lại cứu đi Hách Liên huynh, chỉ sợ họ đã bắt đầu hoài nghi ta.
Sở Tranh nói:
- Chính là vì có người hoài nghi sư phụ, do đó sư phụ mới không thể bỏ đi. Nếu sư phụ bỏ đi không lời từ giã, người có con mắt tinh đời nhanh chóng nhìn ra sư phụ là người cứu Hách Liên tiền bối. Trên đời này không có bức tường nào chắn nổi gió lùa, tin tức sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài, nếu không may Hoàng Thượng biết được, khẳng định sẽ không bỏ qua việc này.
Ngô An Nhiên nói:
- Nhưng những người biết rõ tình hình thì làm sao bây giờ? Người nào khác ta không biết, nhưng lệnh tôn nắm rõ lai lịch của ta như lòng bàn tay.
Sở Tranh nói:
- Ở trong phủ người biết lai lịch của sư phụ không nhiều, cho dù ba vị lão tiền bối vừa rồi cũng không rõ ràng lắm. Về phần gia phụ, đồ nhi cũng không định giấu diếm, huống hồ việc này nói ra cũng không thể gạt được gia phụ, chỉ đành báo cáo rõ ràng sự thật với người. Gia phụ nếu bị ai hỏi tới, có thể nói là đồ nhi nhờ sư phụ ra ngoài làm việc, bên trong phủ chắc cũng không có ai dám dị nghị đặt điều này nọ.
Ngô An Nhiên mặc dù không chút do dự ra tay cứu Hách Liên Tuyết, nhưng ông ta cũng không muốn Xuân Doanh và hai hài tử phiêu bạt giang hồ chịu khổ chịu cực với mình. Ông ta thầm suy tính trong lòng, nếu cứ như vậy mà rời đi, coi như không thể ở lại Triệu quốc, quay về Nam Tề cũng không xong, ở Nam Tề kẻ thù khắp nơi, còn Đông Ngô phạm vi lãnh thổ quá nhỏ, lại ở sát ngay Nam Tề, do đó cũng không thể đi. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách đi theo Hách Liên Tuyết về Tây Tần, nhưng ở Tây Tần ngay cả Ma Môn cũng phải nghe lệnh của Tần Vương, ông ta đến Tây Tần chẳng lẽ có thể không đếm xỉa ngó ngàng gì đến? Nếu như thế, chi bằng ở lại Triệu quốc.
Ngô An Nhiên thở dài:
- Thôi được, đàng phải làm theo lời ngươi vậy. Tranh nhi, ta thiếu ngươi một cái nhân tình.
Sở Tranh cười nói:
- Sư phụ, sao người còn nói như vậy. Đây là một chuyện nhỏ, có đến mức kia sao?
Sở Tranh lấy từ trong tay áo ra một khối lệnh bài màu vàng, nói:
- Sư phụ, đồ nhi biết người có lệnh bài của Sở phủ, nhưng lúc này kinh thành cấm vệ quân tra xét rất gắt gao, có lệnh bài này của con, cho dù là Đường Hiếu Khang cũng phải nể mặt nể mũi đôi ba phần, nhưng cực chẳng đã thì mới dùng đến nó. Sư phụ cùng Hách Liên tiền bối trốn tạm ở một nơi yên tĩnh nào đó, cố gắng trốn ra khỏi thành.
Ngô An Nhiên gật đầu, tiếp nhận lệnh bài rồi đỡ Hách Liên Tuyết đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Khi đi ngang qua bên cạnh Sở Tranh, Sở Tranh đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Có một số việc trong Sở phủ xin sư phụ giữ bí mật hộ.
Ngô An Nhiên chỉ đành cười khổ, tên đồ đệ này còn có chút lo lắng về mình, tuy nhiên hôm nay hắn có thể làm như vậy, xem như đã tận tình tận nghĩa.
Sở Thị Xuân Thu Sở Thị Xuân Thu - Ninh Trí Viễn