A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 447 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ột sáng thức giấc, như thường lệ, anh nhoài người xem giờ trên chiếc đồng hồ nơi tủ đầu giường. Vẫn còn sớm, anh tự cho mình nấn ná thêm năm, mười phút trên giường trong lúc chờ vợ chuẩn bị xong bữa điểm tâm cho cả nhà. Anh nghe tiếng ly tách va vào nhau lanh canh từ phòng ăn và tiếng nước sôi réo từ ấm đun trên bếp. Nhưng khi anh khoan khoái nhắm mắt buông người xuống giường, anh chợt giật thót người vì cảm giác đau nhói đàng sau mông như thể vừa rơi phải vật gì cứng. “Khỉ thật,” anh làu bàu, “đã bảo không biết bao nhiêu lần mà lũ nhỏ vẫn cứ mang đồ chơi lên giường bố mẹ.” Anh định bụng sẽ vờ cáu với chúng sáng nay để lũ trẻ thôi không để quên đồ chơi như thế nữa.
Tỉnh hẳn ngủ, anh định sẽ thôi không nằm nán thêm nữa và ngồi lên chuẩn bị ra khỏi giường. Nhưng khi anh đưa tay xuống mông quờ kiếm món đồ chơi mà anh đã ngồi phải, anh rất đỗi ngạc nhiên khi không tìm thấy gì cả. “Quái lạ thật,” anh nghĩ, “mình vừa mới ngồi lên nó đấy thôi!” Anh nhớ lại cảm giác đau buốt suýt làm anh kêu lên khi anh ngồi phải nó, bây giờ anh vẫn còn cảm thấy đôi chút, lẽ nào anh lại còn ngái ngủ? Anh quờ tay quanh mặt giườmg, tốc cả chăn ra tìm, vẫn chẳng thấy gì cả. “Quái lạ thật, rõ ràng là mình đã ngồi lên vật gi đó khá cứng mà!” Anh nhảy xuống giường, ngó nghiêng xung quanh và cả dưới gầm giường để xem biết đâu “nó” lại rơi xuống đất. Nhưng anh tuyệt nhiên không hề thấy gì cả.
Mải mê tìm kiếm vật mà anh cho là món đồ chơi của lũ trẻ con, anh không nhận ra cảm giác kỳ lạ phía sau mông của mình. Đến khi anh ngồi phệt xuống đất vì mệt mỏi và chán nản sau một lúc tìm kiếm, anh giật thót người vì cảm giác đau nhói hệt như lần trước. Anh quờ tay xuống mông và cảm thấy như bị đóng băng tại chỗ khi sờ thấy cái đuôi ở đấy. Tim anh như ngừng đập và anh có cảm giác như người bị tê liệt. Đến khi cơn sốc ban đầu dịu đi đôi chút, anh cuống cuồng nắm lấy nó, sờ nắn, kéo giật, và mặc cho cơn đau xé da thịt, anh tìm mọi cách để bứt nó ra khỏi thân thể. Như một kẻ mất trí, anh cố tìm mọi cách để loại trừ nó, hay nói đúng hơn, cố thủ tiêu mọi bằng chứng và hoàn toàn phủ nhận sự hiện hữu của nó.
Nhưng mọi cố gắng của anh đều vô hiệu. Sau một khoảng thời gian dài như cả buổi, anh tuyệt vọng nhận ra nó đã thật sự là một phần của thân thể anh. Anh không thể phủ nhận sự hiện hữu của nó để tự lừa dối mình rằng nó không có ở đấy. Đau đớn và tuyệt vọng, anh lê vào nhà tắm rồi đứng ngây người trước tấm gương toàn thân, với một cảm giác sợ hãi lẫn ghê tởm, mắt dán vào bóng phản chiếu của cái đuôi của mình đang cúp xuống sau mông, lúc ấy vẫn còn ửng đỏ và sưng tấy vì bị giằng xé. Anh cố trấn tĩnh tinh thần và nhận định vấn đề một cách rõ ràng, cố đè nén nỗi sợ hãi đang mỗi lúc một dâng lên khiến anh như nghẹt thở, nhưng vô hiệu. Đầu óc anh đặc quánh đến mức không một ý nghĩ nào có thể thành hình và anh mụ người đi trước sự bất lực.
Anh không rõ đã vào nhà tắm bao lâu trước khi anh nghe tiếng chân vợ tiến đến gần và tiếng nàng gọi anh ra dùng điểm tâm. Hoảng hốt và sợ hãi cực độ, anh lao vào phòng tắm, cuống cuồng vặn vòi nước cực mạnh vừa lúc nàng thò đầu qua cánh cửa mở hé chào anh. Nàng ngạc nhiên và có vẻ phật lòng khi anh quát lớn bảo nàng vào đấy làm gì và xua nàng ra dùng điểm tâm trước. Khi nàng đã quay gót, anh lập cập tắm vội, đánh răng qua loa rồi cuống cuồng lao vào phòng ngủ tìm trong mớ áo quần cũ chiếc quần tây rộng, đậm màu với loại vải đàn hồi anh mặc trước đây khi còn đẫy đà hơn. Sau khi đã ăn vận chỉnh tề và ngắm nghía thật cẩn thận để yên tâm rằng không ai có thể phát hiện ra cái đuôi, anh hít sâu vài hơi trước khi từ từ tiến ra phòng ăn.
Khi anh đến bàn ăn thì vợ anh và lũ trẻ đã dùng xong bữa điểm tâm, nàng đang chuẩn bị rời nhà đưa con đến trường rồi đi làm. Vợ anh ngạc nhiên hỏi thăm anh sao hôm nay thức dậy muộn, anh ậm ừ ngắt quãng điều duy nhất anh vừa nghĩ ra từ khi phát hiện ra cái đuôi rằng “anh… ừ… khó ngủ tối qua, … ừ… hơi… hơi nhức đầu.” Nàng thoáng có vẻ ái ngại nhìn anh nhưng đã đến giờ đi làm, mọi người vội vã chào nhau. Trước khi rời nhà, nàng còn ngoái lại dặn thêm anh nên làm bớt lại và nghỉ ngơi đôi chút hôm nay. Anh cũng vội vã ăn sáng rồi lên xe đi làm nhưng tâm trí anh chỉ tập trung vào cái phần thừa đàng sau mông và cầu mong sao không ai phát hiện ra nó trước khi anh tìm được cách giải quyết ổn thoả.
Buổi sáng ở sở làm việc trôi qua không có biến cố gì. Mặc dù vô cùng bận rộn, anh phải ép mình tập trung cao độ để làm việc nhưng tâm trí anh chốc chốc vẫn quay về với sự hiện hữu của cái đuôi mà cả buổi sáng, nó sợ hãi co quắp dưới mông. Nhiều lần anh khó chịu, cố gượng nhẹ, xoay trở để không ngồi phải nó nhưng đôi lúc vì quá vội vã, anh vẫn quên đi, ngồi lên nó và suýt kêu lên vì đau. Đến trưa, khi mọi người lục tục kéo nhau rời phòng làm việc đi ăn, anh mệt nhoài vì đau và căng thẳng, nằm xoài người ra chiếc ghế xô-pha mong được thư giãn đôi chút và chẳng buồn nghĩ đến chuyện ăn trưa. Nhưng rồi anh cố tự động viên tinh thần, anh dần dần nhận ra rằng mình cần phải có sức để có đủ tỉnh táo mà làm việc lẫn giải quyết cái đuôi, nên cuối cùng, anh phải ép mình rời phòng làm việc và tìm xuống phòng ăn của cơ quan.
Các bạn đồng nghiệp của anh vẫn còn tụ tập quanh các bàn ăn trò chuyện vui vẻ. Thấy anh đến muộn và có vẻ ủ rũ, các bạn anh niềm nở kéo anh lại ngồi cùng và thân mật hỏi han. Anh chỉ đáp lời qua loa rồi vội vã ăn cho xong bữa trưa trước khi giờ nghỉ chấm dứt. Anh chỉ lắng nghe nhưng không tham gia câu chuyện họ đang bàn tán sôi nổi. Hoá ra họ đang bàn về một chương trình truyền hình quay thật về một nhóm người sống chung tại một căn hộ. Mọi người tranh nhau cười, nói về những điều buồn cười xảy ra giữa những người sống chung. Thoạt đầu, anh thấy ớn lạnh khi họ kể về những người rất “tự nhiên” khi tắm rửa, thay đồ trước ống kính và liên tưởng đến cảnh chính mình trên màn ảnh với cái đuôi quái gở sau mông. Nhưng rồi dần dần, anh bị cuốn theo câu chuyện họ kể và chốc chốc, anh cũng phá lên cười khi những người bạn kể lại những cảnh cực kỳ buồn cười và đôi lúc gợi dục.
Trong một khoảng thời gian ngắn, anh hoàn toàn quên đi cái đuôi, hoàn toàn hoà mình vào những mẩu chuyện khôi hài cho đến khi bữa ăn chấm dứt. Trong khi mọi người lần lượt rời phòng ăn, anh điếng người nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, cái đuôi của anh vểnh ra và đang ngoe nguẩy trong quần như một cách biểu lộ tâm trạng vui vẻ, hưng phấn anh vừa trải qua trong vài phút trước. Anh hoảng hốt ngồi sụp xuống ghế, loay hoay cố tìm cách điều khiển nó, cố tìm cách làm nó xếp lại như cũ nhưng vô hiệu. Anh cố nghĩ đến những chuyện buồn, những chuyện đã làm anh thất vọng nhưng anh càng cuống lên, nó càng căng cứng hơn và ngoe nguẩy nhiều hơn. Vừa sợ hãi vừa thẹn, anh như hoá đá tại chỗ trong khi mồ hôi vã ra ướt đẫm hai bên thái dương và lưng áo. May sao mọi người đã rời phòng ăn về lại khu làm việc, chỉ có những người phục vụ còn đi lại quanh phòng để thu dọn bát đĩa và không ai lại gần anh. Mãi một lúc sau, khi thần kinh anh dịu lại đôi chút và anh trấn tĩnh được phần nào, cái đuôi anh mới thôi ngoe nguẩy và mặc dù nó vẫn chưa xếp lại hẳn, anh phải vội vã trở về phòng làm việc, lấy cớ với các bạn đồng nghiệp rằng anh mới bị choáng và cần phải ngồi nghỉ một chốc trước khi trở lại làm việc.
Trái với buổi sáng, buổi chiều trôi qua nhanh hơn anh tưởng. Quá bận rộn với công việc, anh ít có thì giờ nghĩ đến cái đuôi mặc dù vẫn luôn lo lắng không biết sẽ làm cách nào để trì hoãn, hoặc có cách nào hay hơn, anh sẽ không cho vợ biết về nó. Thấm thoát mà đã hết giờ làm việc, anh bối rối thu dọn mớ công việc đang làm dở, lọng cọng đánh rơi mấy thứ và va đầu vào giá sách trước khi rời phòng làm việc. May sao các bạn anh ai nấy đều hối hả ra về nên không ai lưu ý đến vẻ khổ sở, bối rối của anh.
Giờ ăn tối với gia đình, anh uể oải và ngượng nghịu trước ánh nhìn lo lắng và dò xét của vợ. Sau bữa ăn, lấy cớ có quá nhiều việc phải làm, anh trốn vào phòng làm việc rồi vờ loay hoay bên mớ tài liệu nhưng thật ra, anh đang rối trí vì không biết làm cách nào để giải thích với vợ. Anh ngồi thừ người suốt cả buổi tối, chốc chốc lại nhổm khỏi ghế khi cái đuôi muốn cựa quậy như thể nó đang khó chịu khi bị ép chặt suốt ngày. Nhiều giờ trôi qua đến khi anh không còn nghe thấy tiếng đi lại hoặc trò chuyện ở những phòng ngoài, anh rón rén định ra khỏi phòng vừa lúc vợ anh bước vào thăm anh và chúc anh ngủ ngon trước khi lên giường. Anh giật thót người, nhảy lùi lại và suýt thét lên khi thấy nàng, khiến nàng cực kỳ ngạc nhiên và bối rối. Rồi mặc cho nàng hết sức van nài rằng anh cần phải nghỉ ngơi (sau khi anh dối nàng rằng anh đang bị quá căng thẳng vì công việc), anh vẫn một mực nán lại phòng làm việc để nàng về phòng ngủ trước một mình.
Nhiều ngày trôi qua như thế và anh luôn sống trong tình trạng căng thẳng canh phòng, lo sợ bất cứ sơ hở nào sẽ khiến cho những người xung quanh phát hiện được cái đuôi, nay đã nghiễm nhiên trở thành một phần quan trọng với anh. Không những thế, nó đã trở thành bộ phận quan trọng nhất vì trong suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày, ngay cả trong giấc ngủ, anh cũng phải theo dõi từng cử động của nó. Anh khổ sở và thẹn chín người khi nó đột nhiên vui vẻ, hưng phấn, bất ngờ vểnh lên hay ngoe nguẩy mỗi khi anh thấy thích thú điều gì hoặc gặp gỡ những người thân. Tệ hơn nữa là mỗi khi anh gặp vợ, nó cứ ngoáy tít lên khiến anh ngượng đến phát cáu và cho dù anh muốn được ôm ấp vợ hoặc chỉ hôn nàng, anh phải cố ghìm mình và tìm cớ lỉnh đi nơi khác.
Thoạt đầu, vợ anh không quan tâm lắm khi anh có vẻ luôn bận rộn hoặc tìm cớ để tránh nàng. Nhưng sau nhiều ngày lên giường một mình và thấy anh chỉ chào hỏi nàng qua loa mỗi sáng trước khi đi làm và mỗi tối trước khi đi ngủ, nàng đâm ra lo lắng. Nàng càng cố gặng hỏi, anh càng cố chống chế, che giấu và bịa chuyện để giải thích cho nàng dễ tin. Nhưng anh biết tất cả những điều này chỉ là cách đối phó tạm thời, anh cần phải giải quyết nó hẳn và đang tìm cách xin gặp bác sĩ để cắt nó đi. Nhưng điều này lại gây ra khó khăn khác, đó là làm thế nào anh có thể xin được vài ngày nghỉ đế đi giải phẫu cái đuôi mà không giải thích với cơ quan và gia đình về lý do vắng mặt. Tệ hơn nữa, vợ anh sẽ lo lắng và suy diễn lệch lạc nếu anh cần phải nằm viện mả không cho nàng biết.
Trong lúc anh còn đang rối trí, chưa biết làm cách nào để giải quyết cái đuôi thì vợ anh cương quyết tìm cho ra lý do anh cư xử khác thường trong suốt thời gian qua. Một tối cuối tuần, sau bữa ăn, nàng đề nghị được nói chuyện riêng vói anh và vẻ mặt nàng cho hay anh đang sắp sửa gặp khó khăn lớn. Quả như anh đoán, nàng trình bày cho anh tất cả những lần anh nói dối và nàng tìm ra sự thật, lẫn cách anh cư xử lạ lùng với nàng và yêu cầu anh giải thích lý do đích thực. Khi anh còn đang bối rối tìm cách chống chế, nàng oà khóc, cho rằng anh không còn chung tình và nghi ngờ rằng anh đã có tình nhân. Khổ sở và bối rối cực độ, anh cuống quýt ôm nàng và lần đầu tiên trong đời, anh thề thốt đủ cách để nàng tin rằng điều này hoàn toàn không có thực nhưng mọi cố gắng của anh đều vô hiệu. Cuối cùng, nàng giằng ra khỏi tay anh và quyết định sẽ không tiếp tục mối quan hệ vợ chồng nếu anh không cho nàng biết sự thật.
Anh cuống lên khi nàng sắp rời khỏi phòng và hiểu được tính cương quyết của vợ, anh biết anh không thể che giấu nàng thêm phút nào nữa nếu anh muốn giữ cuộc hôn nhân của họ toàn vẹn. Anh vội đến bên nàng, rồi bằng một giọng đau thương nhất, anh cho nàng hay rằng anh đã cư xử lạnh nhạt và kỳ lạ với nàng vì anh vừa mới mọc đuôi. Nàng trố mắt, kinh ngạc nhìn anh như thể anh mới rơi xuống từ cung trăng. Rồi cất giọng run run, anh không rõ là vì nàng quá căng thẳng hoặc nghi ngờ, nàng hỏi lại anh vì ngỡ đã nghe nhầm.
“Vâng,” anh thì thào một cách thiểu não, “anh mới mọc đuôi.”
Nàng ngồi phệt xuống ghế, nét mặt kỳ lạ, khó hiểu của nàng khiến anh lo lắng tột bực. Hai người yên lặng nhìn nhau, anh cố đọc, cố đoán suy nghĩ, cảm xúc của nàng nhưng anh chịu. Nàng nhìn anh như thể vừa gặp anh lần đầu, vẻ dò xét của nàng khiến anh khổ sở, anh có cảm giác nàng không tin điều mình nói. Mãi một lúc sau, nàng bảo anh sau một chút ngập ngừng.
“Anh… cho em xem được không?” nàng nhìn anh thăm dò.
Anh ngượng chín người. Nếu gặp lúc khác, có lẽ anh sẽ từ chối điều này, nhưng anh biết đây là lúc quyết định, nếu anh từ chối, nàng sẽ không bao giờ tin anh nữa. Không nói một lời, anh giấu mặt, xoay người rồi từ từ tụt quần, để lộ ra cái đuôi dài, hồng hồng lúc này đang co quắp vì sợ.
Nhiều phút trôi qua nhưng với anh, khoảng thời gian ấy như kéo dài hàng giờ hoặc hơn thế nữa. Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ nàng, anh cuống lên vì sợ. Anh từ từ kéo quần lên và khi anh toan cất tiếng hỏi nàng, anh nghe thấy tiếng sột soạt từ ghế nàng ngồi. Khi anh xoay người nhìn nàng, anh cực kỳ bối rối khi thấy nàng đưa cả hai tay ôm mặt, chỉ có đôi mắt ánh lên trong một cái nhìn anh không thể đoán được đang biểu lộ cảm xúc gì. Trong lúc tim anh như ngừng đập vì căng thẳng tột độ, nàng chợt buông tay rồi phá lên cười. Nàng cười như nắc nẻ, mỗi lúc một nhiều thêm, nàng cười rũ ra trên ghế khiến anh cực kỳ bối rối. Thoạt đầu anh cảm thấy nhẹ người khi thấy nàng cười, anh chỉ lo sợ nàng sẽ phản ứng theo chiều hướng xấu nhưng sau mấy phút trấn tĩnh, anh dần dần cảm thấy xấu hổ và suýt nổi cáu.
Nàng vẫn tiếp tục cười, nước mắt nàng ứa ra quanh bờ mi nhưng nàng vẫn không thể dừng được. Sau một khoảng thời gian trấn tĩnh trong lúc chờ nàng nguôi cơn cười, anh chợt nhận ra, lần đầu tiên từ ngày mọc đuôi, quả là điều này thật khôi hài và buồn cười quá đỗi. Nhưng mặc dù cảm thấy ruột gan nôn nao vì buồn cười, anh vẫn không thể cùng cười với nàng hoặc cất tiếng hỏi nàng điều gì. Khổ sở và thẹn thùng khiến anh ngây ngườ,i nhưng từ đâu đó trong tiềm thức, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng anh cũng đã cho vợ biết sự thật.
Mãi một lúc sau nàng mới thôi cười. Sau mấy phút trấn tĩnh, nàng ân cần hỏi anh.
“Vậy anh định thế nào?”
Không nhìn vợ, anh ngập ngừng cho nàng hay ý định xin giải phẫu cắt đuôi. Biết anh thẹn, nàng không bàn thêm, chỉ đưa ra ý kiến có thể cùng anh đi nơi khác để tiến hành giải phẫu vì biết anh sẽ ngượng với bác sĩ địa phương. Anh ghì lấy nàng trong niềm biết ơn và nhẹ nhõm khi đã trút được phần nhiều gánh nặng. Khi anh cúi xuống hôn nàng và bế nàng về phòng, cái đuôi anh vểnh lên và ngoáy tít trong quần và nàng cười rũ ra khi sờ thấy nó.
Sau một thời gian ngắn thu xếp với cơ quan xin nghỉ phép và đăng ký ở một phòng mổ tư ở thành phố khác, anh cùng nàng chuẩn bị tiến hành ca giải phẫu. Mặc dù bác sĩ đã trấn an rằng mọi việc sẽ dễ dàng và nhanh chóng, anh vẫn mơ hồ có cảm giác không yên tâm. Vợ anh đến bên giường mổ, cầm lấy tay anh và chúc anh mọi điều tốt đẹp trước khi anh được gây mê. Anh níu lấy nàng như thể sự có mặt của nàng sẽ khiến cho ca giải phẫu thành công tốt đẹp.
Khi anh hồi tỉnh sau ca mổ, mặc dù cảm thấy hơi choáng nhưng anh cố gượng dậy. Anh thấy nàng vẫn còn ngồi cạnh, nét mặt nghiêm trang và có vẻ tư lự của nàng khiến anh cảm thấy bất an. Thấy anh đã hồi tỉnh, nàng ân cần cúi xuống bên anh và mỉm cười dịu dàng khiến anh thấy nhẹ hẳn người.
“Anh cảm thấy thế nào?” nàng ân cần hỏi.
“Tốt thôi,” anh trả lời, mắt vẫn không rời mắt vợ.
Sau mấy phút ngập ngừng, anh hỏi nàng.
“Ca mổ thế nào hả em?”
Nàng im lặng, trầm ngâm một thoáng trước khi đáp lại.
“Ổn thôi anh… tuy nhiên…” nàng ngập ngừng cầm lấy tay anh trước khi nói tiếp, “bác sĩ đã cố nhưng không thể cắt bỏ hoàn toàn được vì mẩu xương đuôi của anh nối liền với cột sống, không tìm thấy khớp nối để gỡ ra, mà họ không thể cắt cả khúc xương ấy đi, ngại ảnh hưởng đến cột sống…” Nàng dừng lại thăm dò, vẻ lo lắng hiện rõ qua nét mặt căng thẳng của anh làm nàng ngần ngại. Anh nóng nảy hỏi dồn.
“Thế thì sao, chả lẽ họ vẫn để đấy ư?”
“Không… không…” nàng vội vã trấn an anh, “họ đã cắt bỏ gần hết, chỉ chừa một tẹo, chả có ai biết được, trừ khi…”
Nàng chưa dứt câu anh đã vùng dậy rồi lập cập quờ tay xuống mông. Nơi cái đuôi của anh trước đây nay chỉ còn một mẩu bé xíu như một đốt tay được quấn băng cẩn thận. Anh nổi cáu giật tung băng quấn, anh cảm thấy thất vọng và xấu hổ khi thấy dấu tích cái đuôi vẫn còn. Anh tuyệt vọng khi nghĩ đến cả một đời còn lại lúc nào cũng canh cánh việc che giấu cái đuôi và niềm tự hào của người đàn ông từ nay hoàn toàn sụp đổ. Nổi giận thật sự, anh tung người ra khỏi giường, tay vẫn bấu lấy cái đuôi đáng thương còn rỉ máu sau cuộc giải phẫu.
“Anh không thể… anh không thể chấp nhận điều này được…” anh gào lên trong cơn tuyệt vọng.
Nàng hoảng hốt níu cánh tay anh.
“Anh bình tĩnh nào… anh…” nàng van vỉ.
Anh vẫn tiếp tục gào to và vùng vẫy như kẻ mất trí. Nàng hoảng hốt lay anh.
“Anh… anh…”
Anh đưa tay dụi mắt. Khi đã trấn tĩnh được phần nào, anh hé mắt nhìn nàng. Anh ngạc nhiên khi thấy nàng đang quỳ cạnh giường, mái tóc dài xoã quanh người. Khuôn mặt yêu kiều của nàng đang cúi xuống thật sát bên anh trong chiếc áo ngủ mỏng manh. Khi thấy anh hé mắt nhìn, nàng cầm lấy tay anh lo lắng.
“Anh… anh làm sao vậy?”
Anh đưa tay dụi mắt, ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ ở nhà chứ không phải ở một phòng hồi sức và vợ anh đang ngồi cạnh trong chiếc áo ngủ thay vì chiếc áo bệnh viện. Anh ngồi phắt dậy, cuống quýt đưa tay xuống mông rồi không nói một lời, anh lao thẳng vào phòng tắm. Đến trước tấm gương, anh lập cập tụt quần trong lúc đưa tay sờ soạng tìm cái đuôi. Chẳng tìm thấy gì ở đấy, anh xoay người, đưa mông vào gương, mắt dõi tìm mẩu đuôi bé xíu mà anh cho rằng vì quá vội anh không sờ thấy. Anh kinh ngạc khi không thấy gì ở đấy, chỉ có cặp mông tròn căng, trắng phốp in nguyên hình dấu quần lót và vẻ mặt thộn ra vì ngái ngủ lẫn ngạc nhiên của mình.
Khi anh lần nữa đưa mắt nhìn quanh phòng tắm và nghe thấy tiếng chân vợ tiến đến gần trong lúc nàng gọi anh với vẻ lo lắng vì cho rằng anh không được khoẻ, anh thoáng nghĩ anh vừa trải qua một giấc mơ kinh hoàng. Anh lập cập kéo quần lên vừa lúc nàng bước vào, rồi không nói một lời, anh ôm chầm lấy nàng, run lên trong niềm biết ơn và cảm giác may mắn như vừa thoát khỏi một tai nạn khủng khiếp. Rồi mặc cho nàng dò hỏi, thắc mắc, anh chỉ ấp úng những lời rời rạc vô nghĩa và không hề một lần nhắc đến cái đuôi.
*
Nhiều ngày sau đó anh vẫn tiếp tục lấm lét sợ hãi mỗi khi có người đến gần hay đi ngang sau lưng anh. Nhiều năm trôi qua nhưng anh vẫn không quên được cái cảm giác kinh hoàng mỗi khi tình cờ ngồi phải vật gì cứng. Cho đến cuối đời, anh vẫn không khỏi ớn lạnh mỗi khi có ai nhắc đến cái đuôi, và anh cũng không nhận ra, từ ngày ấy, anh có thói quen đưa tay xuống mông và đảo mắt nhìn quanh mỗi khi anh cảm thấy sợ hãi hay hưng phấn đột ngột.
Adelaide 20/8/2005
Sợ Sợ - Hoàng Ngọc Thư