Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Hề Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 428 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31-32
hương 31
Anh là ai vậy
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, những ngày tiếp theo vẫn trôi qua.
Hơn nữa còn bình yên không một gợn sóng, qua hai tháng sau là lễ mừng năm mới.
Khương Hiểu Nhiên quyết định ở nhà tổng vệ sinh nhà cửa, chuẩn bị chào đón năm mới sắp đến.
Cô hạ rèm cửa xuống, bỏ vào máy giặt.
Lau sạch sẽ phòng khách và tẩy rửa mùi thức ăn trong phòng bếp. Gần một tháng không quén dọn, quạt thông gió tích tụ đầy dầu mỡ, cô phải dùng bàn chải nhôm lau mạnh, cặn dầu mới dần dần mất đi.
Cho đến khi nhà cửa sạch sẽ, sàn không còn một hạt bụi nào, Khương Hiểu Nhiên mệt mỏi nằm trên ghế sô fa, không nhúc nhích nổi.
Có điện thoại gọi đến.
“Alô, mẹ à, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho con vậy?”.
“Hiểu Nhiên à, có chuyện muốn nói với con”.
“Mẹ nói đi”.
“Ba con, … ông ấy bị bệnh”.
Khương Hiểu Nhiên ngập ngừng, “Sao mẹ biết được?”.
“Mẹ và dì con ở nơi cách nhà ông ấy chỉ một dãy phố, hàng xóm ông ấy quen biết mẹ nên đã nói cho”.
“Ông ấy không phải có vợ con sao, mẹ còn quan tâm làm gì”.
“Nghe nói bệnh của ông ấy không nhẹ, là ung thư dạ dày, con nên đến thăm ông ấy”.
Khương Hiểu Nhiên vốn định nói đó là chuyện không liên quan đến cô, nhưng nghe được mấy chữ ung thư dạ dày, lại nuốt xuống, “Vâng, con biết rồi, mẹ nên giữ gìn sức khỏe, đừng vì người không liên quan mà lo lắng không đâu”.
Ngắt điện thoại, tay cô vẫn còn nắm chặt microphone.
Người đó bị bệnh, là ung thư dạ dày.
Sau khi ông ấy tái hôn sinh con, đã không còn chăm sóc cô,
Ấn tượng sâu sắc nhất lúc nhìn thấy ông ấy, là năm lớp ba tiểu học.
Ngày đó sau khi tan học, ông ấy cầm cây kẹo đường trong tay, đến đón cô.
“Ba, sao ba lại tới đây”.
Ông vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Hiểu Nhiên à, mẹ kế con sinh một bé trai, con được làm chị rồi”.
Cô cúi đầu, đá hòn đá nhỏ ven đường, “Dạ”.
“Con cũng lớn rồi, sau này nhớ chăm sóc bản thân, ba không thể thường xuyên đến thăm con như trước kia được”.
“Vì sao?”.
“Trong nhà còn bận rộn nhiều việc, mẹ kế con lại yếu ớt, cái gì cũng cần ba quan tâm. Con thông cảm cho ba nha”.
Cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt, “Vâng ạ”.
Ông đưa cô về nhà, lúc gần đi còn đưa mười tệ cho cô, “Cầm lấy đi, đừng để mẹ con nhìn thấy”.
Sau đó, mỗi năm ông ấy đến thăm cô hai lần.
Nghe người khác nói, ông ấy và vợ chuyển đến một nơi, cũng không quá tệ.
Từ năm học đại học đến nay, cô chưa gặp lại ông ấy.
Cho đến giờ, trong lòng Khương Hiểu Nhiên cảm nhận, ba chỉ là một biểu tượng, không có ý nghĩa gì.
Hiện tại biết tin ông ấy bị bệnh, cô không biết phải phản ứng thế nào.
Lòng cô ban đầu không muốn quan tâm, nhưng tưởng tượng ông đang bị bệnh, lòng lại chùng xuống.
Sau khi suy nghĩ kĩ, cô vẫn chưa đưa ra quyết định.
Tới gần cuối năm, cửa hàng bận bộn nhiều việc. Nhà mới cần trang hoàng nhiều nhưng thật ra cũng đi đến gần kết thúc, nghe người khác nói, chỉ cần chuyển vào sống trong căn hộ tiện nghi là được, việc trang hoàng không cần làm.
Khương Hiểu Nhiên đứng ở trong phòng mới cũng thường ngửi thấy mùi khó chịu, chắc như người khác nói là mùi vật liệu mới có hại.
Xem ra khó mà thực hiện được việc chuyển nhà trước năm mới.
Trong lòng nảy sinh buồn bực.
Vài ngày gần đây, Tiếu Dương cũng không đến.
Chỉ gọi điện thoại sang nói, người ta đang ở Mỹ, không có cách nào đến thăm Dương Dương.
Người làm cha như anh ta thật thoải mái đủ thứ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Chuyện gì đều dựa vào chính mình, ai cũng chẳng thể trông cậy được.
Về nhà, lại nhận được điện thoại của mẹ, “Hiểu Nhiên, sao con không đến?”.
“À, gần đây con rất bận”.
“Ờ, ba con nhờ người nhắn ẹ, nói muốn gặp mặt con”.
“Dạ”.
“Con cố gắng thu xếp đi, ông ấy sợ thời gian không còn nhiều nữa”.
Khương Hiểu Nhiên không chịu nổi, tim đột nhiên đập nhanh không ngừng, “Con đi, con lập tức đi ngay”.
“Mẹ hiểu tâm tư của con, nhưng con đến là tốt rồi”.
Cô rót một cốc nước, mở tủ lạnh lấy khay đá, thả một viên vào.
Tay lạnh, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, cơ thể có thứ cảm xúc không gọi tên, muốn xả hết ra, nhưng lại không tìm ra nguồn gốc.
Cô lập cập uống hết cốc nước đá, tâm tình mới thoáng yên ổn.
Ngồi một chỗ không yên, đi vào phòng, tìm vali, thu xếp vài bộ quần áo và ít đồ dùng cá nhân, cô phải đi mua vé nữa.
May mắn chưa đến mùa xuân, bằng không sẽ khó khăn.
Mua xong vé, cô đến nhà bà Trương.
“Bà Trương, nhà cháu có việc, cháu đến thành phố A vài ngày, Dương Dương phiền ba chăm sóc ít ngày”.
Bà Trương gọt cam đưa cho cô, “Không có việc gì. Tiếu Dương sẽ đến thăm Dương Dương”.
“Anh ấy đi Mỹ, có thể không về nhanh như vậy”.
“Được rồi, chiều nay bà đi đón nó”.
Khương Hiểu Nhiên chào bà Trương, lập tức đứng dậy, ở trên đường gọi điện thoại cho đứa em trông cửa hàng, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở cửa hàng mới yên tâm đi.
Ngồi trên tàu, mỗi một phút trôi qua tim cô đều chập chờn không yên.
Đã mười năm không đặt chân lên con đường về nhà, lần cuối cùng trở về là Tiếu Dương đưa đến thăm cha mẹ anh.
Lúc đi, hai người còn nói nói cười cười.
Trên đường trở về, hai người chẳng ai nói một câu. Đơn giản vì mẹ anh ấy muốn bọn họ sinh con, mà cô lại không đồng ý.
Sau đó Tiếu Dương nói cô từ chối quá nhanh, không khéo léo, khiến mẹ rất tức giận.
Cô trả lời thế nào mới là khéo léo, cô không thích cái cảm giác sai lầm của mẹ anh.
Hai người vì thế nói qua lại, sau đó không thèm nhìn mặt nhau, mãi cho đến khi xuống xe.
Khương Hiểu Nhiên chợt nghĩ, sao tự dưng lại nhớ đến chuyện cũ không vui đó làm gì.
Tất cả đã là quá khứ, tất cả đã là quá khứ, trong lòng niệm mấy lần, khiến phiền não tựa hồ bay biến hết.
Sau khi xuống tàu, ngồi trên xe buýt. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố rộng rãi hơn, cấy cối xum xuê hơn, người đi đường vội vàng, trong trí nhớ của cô quê hương rất khác.
Trong trí nhớ, thành phố A chỉ là một thành phố nhỏ so với các thành phố khác, trên đường mọi người đều mặc quần áo rất giản dị.
Hàng xóm láng giềng không có việc gì liền tụ tập, tâm sự chuyện nhà cửa. Nhà ai có khó khăn, cả khu đều hỗ trợ.
Thay đổi, dường như tất cả đều thay đổi.
Đi đến nhà dì, là một căn nhà ký túc xá bình thường, có hai phòng, mẹ và dì một phòng, dọn một phòng cho cô.
Dì rót cốc nước cho cô, “Mệt không, nghỉ ngơi một chút rồi đi ngủ”.
Khương Hiểu Nhiên cười, lấy phong bì đỏ từ túi đưa cho bà, “Dì à, tặng dì quà gặp mặt”.
“Đứa trẻ này, còn khách khí với dì nữa”.
“Có gì đâu mà, chúng ta đã bao năm không gặp rồi”. Cô nhét vào túi dì.
Rửa sạch sẽ xong, cô đi vào phòng, mẹ cô ngồi bên giường chờ.
“Ngồi đi, Hiểu Nhiên”. Mẹ giữ chặt tay cô,
“Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao?”.
“Mẹ con ta nói chuyện một chút. Lần trước lúc mẹ đi, con nói để Lưu Sảng giới thiệu bạn cho, kết quả thế nào?”.
Khương Hiểu Nhiên không dám nói tình hình thực tế, lần đó Đặng Phổ gặp Tiếu Dương, sau đó có tìm cô vài lần, cô đều từ chối, về sau không thấy liên lạc nữa.
“Việc này không vội, từ từ rồi chuyện gì đến sẽ đến”.
“Con đừng giấu mẹ, lần trước mẹ gọi điện về nhà, Dương Dương nói nó có ba, có phải Tiếu Dương đã về rồi không?”.
” Vâng”.
“Nó muốn hợp lại sao?”.
“Không hẳn là vậy”.
“Đó là chuyện tốt, con không cần phải nhớ đến nó nữa, thanh thản mà ổn định cuộc sống ình đi. Ban đầu mẹ đã nghĩ, nếu nó thành tâm muốn hợp lại, kỳ thực có thể xem xét”.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, chuyện của con con sẽ tính”.
Bà Khương lắc đầu, “Ba con đang ở bệnh viện tỉnh, ngày mai con đến thăm ông ấy đi”.
Nói xong, bà bước ra khỏi phòng.
Khương Hiểu Nhiên nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai gặp ba, có chút bất an. Trong kí ức của cô, gương mặt của ba đã rất mơ hồ, còn lại trong tâm trí chỉ là hình bóng lần cuối cùng ông đến thăm cô.
Đó là năm cô học cấp ba, ba đến năm cô, trong tay vẫn như năm nào cầm chiếc kẹo đường.
“Ba, con đã mười bảy tuổi rồi, sao ba cứ mua mấy thứ trẻ con đấy cho con”.
“À, em trai con cũng thích ăn, mua rồi thành quen ». Ba ngượng ngùng nói.
Khương Hiểu Nhiên cố kiềm chế sống mũi đang cay cay, “Lần sau đừng mua nữa”.
“Học hành sao rồi, còn một tháng nữa là kỳ tuyển sinh đại học rồi”.
“Vẫn bình thường”.
“Ba cũng không có nhiều nhặn gì, đây có một quyển sổ tiết kiệm, đứng tên con, bên trong có hai ngàn tệ, con cầm lấy”. Nói xong, đưa cho cô.
“Ba, ba vội gì vậy, con đã thi cử đâu”.
“Con cứ cầm trước, đừng để mẹ con biết”.
Đó là buổi trưa giữa tháng sáu, nắng mặt trời chiếu gay gắt khiến trán ông chảy đầy mồ hôi.
Khương Hiểu Nhiên đưa cho ông tờ giấy lau, “Không có việc gì thì ba về đi”.
Ngày đó ông liên miên nói rất nhiều, lúc quay người đi, bước đi còn tập tễnh, hình bóng già cô đơn ấy cứ thế đi xa dần.
Khương Hiểu Nhiên vẫn nhớ rõ hình ảnh ngày hôm đó.
Hôm sau, cô đi bộ đến bệnh viên, đi đến phòng bệnh theo lời của y tá, cô lặng lẽ đẩy cửa vào.
Bên trong có hai giường bệnh, đều là nam, tuổi cũng xấp xỉ nhưng cô liếc mắt một cái đã nhận ra ba.
Cô đi vào, đặt giỏ hoa quả lên trên tủ đầu giường.
Người đàn ông già vừa nhìn thấy cô, gương mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên, “Là Hiểu Nhiên phải không?”.
Khương Hiểu Nhiên đứng ở bên giường nhìn, khí sắc ông vàng vọt, tóc hoa râm, môi tím thâm.
Trong mắt ông lộ vẻ bất ngờ, cố gắng mãi để đứng lên, nửa nằm trên giường.
Khương Hiểu Nhiên thấy dáng vẻ khó khăn của ông, cúi xuống tựa cái đệm sau lưng ông.
“Ngồi đi”. Giọng nói ông rất yếu.
“Sao bên cạnh không có người nào?”.
“Mẹ kế con về nhà hầm canh, ba cũng không ăn vào được cái gì”.
Khương Hiểu Nhiên thấy môi ông khô nứt, đứng dậy rót cho ông cốc nước.
“Cảm ơn”.
Tay cô hơi hơi run nhưng vẫn đưa kề bên miệng ông.
“Để ba tự làm”.
“Uống đi”.
Ông Khương uống hết, thỏa mãn lau miệng.
“Hiểu Nhiên, con đến làm ba rất vui, lúc ra đi cũng không còn điều gì tiếc nuối”.
“Đừng nói mấy lời không đâu nữa, ba phải nghe lời bác sĩ, an tâm dưỡng bệnh là được”.
“Bệnh của ba thế nào ba tự biết, sống được gần hết cuộc đời, cũng chưa làm chuyện gì trái lương tâm, chỉ có một điều duy nhất có lỗi, đó là mẹ con con”.
“Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa”.
“Không nói sẽ khiến lòng ba hoảng sợ. Mẹ con, ba xin lỗi. Cuộc hôn nhân đó ba đã không trung thành với bà. Có một số việc đã làm, không có cách nào cứu vãn. Đối với con, ba càng áy náy. Ba muốn đối xử tối với con, nhưng lại lực bất tòng tâm. Tính tình mẹ kế con, chắc con cũng biết. Năm đó đưa cho con quyển sổ tiết kiệm, sau đó bà ấy phát hiện đã làm náo loạn một hồi. Ba cũng không dám đến tìm con. Chờ sau muốn đi tìm, mẹ con lại chuyển chỗ ở. Thấm thoắt đã nhiều năm trôi qua. Ba cũng không cầu xin con tha thứ, nhưng con có thể đến thăm ba thế này, ba cảm thấy rất mĩ mãn”.
Lòng Khương Hiểu Nhiên chua xót đau đớn, đứng ngồi không yên.
Im lặng một lúc, cô cũng đứng dậy đi.
Đi bộ trên con đường dài, đèn bên đường chiếu sáng, ngọn đèn chiếu xuống kéo dài bóng dáng cô, run rẩy, lảo đảo.
Tâm tình của cô cũng vậy, lảo đảo.
Dường như các động mạch máu bị cắt ra từng đoạn.
Mặc cho lòng cô có bao nhiêu oán trách, cái thời khắc nhìn thấy ba già nua chống lại bệnh tật, mọi thứ đã hóa thành hư ảo.
Nghĩ đến ông không còn nhiều này, trong lòng cô như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, mãi đi không trở về.
Cảm giác thế này gọi là đau lòng.
Dọc đường đi, cô về nhà, ước chừng khoảng hai tiếng. Thể xác và tinh thần đã mỏi mệt, chân cũng mệt nhoài không có trực giác.
Đèn đường trong cái ngõ nhỏ nhà dì mờ ảo, cô bước đi, thấy phía sau có một hình bóng, đi bộ theo sát phía sau.
Tim cô đập rộn ràng, bước đi thật nhanh, không nghĩ đụng phải một tạp vật ven đường phát ra tiếng bàng hoàng bing bang, cơ thể nhào về phía trước.
Lúc này, một đôt tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng cô. Cô không nhịn được kêu lên tiếng thét chói tai, mới kịp kêu một chữ A thì miệng đã bị phủ kín.
End
Chương 32
Không thể kiểm soát
Khương Hiểu Nhiên gắng sức giãy giụa, cô liều mạng đánh chùy tay về phía sau vào người đàn ông đó.
“Đừng ầm ĩ, là anh đây, Hiểu Hiểu”.
Giọng nói trầm ấm lộ ra vẻ mỏi mệt, tay siết chặt thắt lưng, “Đừng vừa nhìn thấy anh đã giương móng vuốt thế này”.
Môi anh dán chặt vào vành tai cô, hơi thở nóng bỏng giống như sóng nhiệt, lan vào từng lỗ chân lông.
Lặng lẽ đi vào trái tim còn đang sợ hãi của cô. Trong phút chốc, tim dần dần đập ổn định, hơi thở không còn dồn dập như trước.
Tiếu Dương ôm lấy cô từ sau, vùi đầu vào cổ cô, mắt nhắm lại, dường như đang ngủ.
Tâm trí Khương Hiểu Nhiên đã bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu nóng như lửa, chuyện gì đang xảy ra thế này, nửa đêm không có lý do rõ ràng chạy đến ôm cô, lại còn ngủ nữa.
“Buông tay ra, Tiếu Dương”. Cô thấp giọng quát.
Anh không hề động tĩnh.
Khương Hiểu Nhiên lấy khuỷu tay đập vào thắt lưng anh, cố dùng sức thật mạnh.
Anh vẫn không hề động tĩnh.
Khương Hiểu Nhiên cắn răng, giơ chân, đá về phía sau, trúng chính giữa đùi trên của anh. (may ko vào …)
Cơ thể anh khẽ nhảy lên, nhưng hai tay vẫn mạnh mẽ ôm cô.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”.
“Anh muốn ôm em”.
“Anh vui lòng buông tôi ra được không? Tôi không muốn phải ra tay mạnh với anh”.
“Anh không thể”.
“Anh tội tình gì mà phải làm vậy, người phụ nữ anh yêu thương nhung nhớ, không phải là tôi”.
“Chỉ có một mình em”.
“Phiền anh có nói dối cũng phải làm cho giống một chút”.
Tiếu Dương đột nhiên quay người cô lại, trán tựa lên trán cô, không chút cảnh báo trước lấy môi che miệng cô lại.
Tay cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm được, khóa chặt ở phía sau không cho động đậy.
Cơ thể anh kề sát bên cô, không để lại một khe hở nào giữa hai người.
Môi tăng thêm sức mạnh, quấn chặt lấy đôi môi cô, đỉnh mũi gắn vào nhau, nuốt hết mọi âm thanh.
Khương Hiểu Nhiên thấy có phản kháng cũng vô dụng nên đã không phản kháng nữa, mặc kệ anh làm.
Tiếu Dương thấy cô cứ như kẻ đầu gỗ, bàn tay tham lam với vào vạt áo phía sau lưng cô, lòng bàn tay khẽ vuốt ve lên vùng da thịt mịn màng.
Tay anh rất lạnh, Khương Hiểu Nhiên thoáng rùng mình, môi đang khép chặt khẽ mở ra một khe hở. Tiếu Dương thấy vậy, vội tiến vào trong, đầu lưỡi trơn trượt vào vờn xoắn lưỡi cô.
Nó đúng là bá đạo, không phân biệt rõ phải trái, hung hăng lao thẳng vào trong miệng cô.
Ý thức Khương Hiểu Nhiên hỗn loạn, chỉ có thể tùy ý đùa nghịch với nó.
Gió lạnh thổi qua bên tai, xa xa vang lên tiếng chuông xe đạp kêu reng reng, còn có tiếng bước chân người tốp năm tốp ba từ xa đang dần đến gần.
Khương Hiểu Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận, suy nghĩ và hành vi hoàn toàn bị tước bỏ, rõ ràng muốn đẩy anh ra nhưng lại mặc anh muốn làm gì thì làm.
Khi người đi bộ đến gần, Tiếu Dương quay lưng lại lấy cơ thể mình che chắn cô khỏi tầm mắt của người ngoài, đầu lưỡi trượt sâu vào miệng cô, tay vuốt dọc từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở mông cô, mạnh mẽ giữ chặt.
Khương Hiểu Nhiên cảm giác phần thân dưới anh đã cứng rắn, sợ tới mức không dám động đậy.
Không biết bao lâu sau, Tiếu Dương mới buông tha rời cô ra, nhưng tay vẫn đặt trên lưng cô.
“Hiểu Hiểu, chúng ta hợp lại nhé! Anh không chịu nổi nữa rồi”. Giọng nói anh khàn khàn, trầm đục.
Khương Hiểu Nhiên lùi về sau vài bước, “Tiếu Dương, tôi không làm kẻ dự phòng của anh, lời này anh nên nói với người khác đấy”.
Tiếu Dương tỉnh táo, “Em vẫn còn tức chuyện của Hương Hương sao? Kỳ thực anh và cô ấy không có gì”.
Hương Hương, gọi tên cũng thật thân thiết. Trong lòng cô cười lạnh.
“Tôi không kiểm soát việc anh yêu và làm gì với người nào khác, anh muốn ra sao thì ra”.
“Người khác anh đều không thích, anh chỉ yêu mình em”.
LM, vô lại, Khương Hiểu Nhiên thầm mắng trong lòng, rồi chuyển chủ đề khác.
“Đừng nói chuyện tào lao nữa, làm sao anh biết nhà dì tôi?”.
“Anh gọi điện đến nhà bà Trương, bà ấy nói cho anh biết”.
“Không phải anh đang ở Mỹ à, sao lại về sớm vậy? Chẳng phải còn vài ngày nữa sao?”.
“Mọi chuyện xong xuôi, anh về sớm một chút, cho đỡ nóng ruột”.
Vài ngày không gặp, miệng cứ như bôi mật, nhưng cô không ăn cái món này.
“Tôi về đây, anh cũng về đi”. Khương Hiểu Nhiên xoay người rời khỏi, không có quay đầu dừng lại.
Chờ khi hình bóng của cô khuất hẳn, Tiếu Dương mới rời đi.
Anh đi đến chỗ đỗ xe, mở cửa, ngồi vào chỗ tay lái, đầu dựa lên đệm ghế, day day mắt.
Hôm nay anh rất mệt.
Giữa trưa ngày hôm qua lên máy bay, ngồi vẻn vẹn mười tám tiếng đồng hồ, sáng sớm hôm nay mới đến thành phố B. Trong lòng rất nhớ hai mẹ con cô, anh gọi điện ngay vào số máy bàn nhà cô, nhưng không có ai nghe máy. Vì thế lại gọi điện cho bà Trương, mới biết được nhà cô có việc nên về thành phố A vài ngày.
Lòng cảm thấy bất an, nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không cô không bỏ khoảng thời gian cuối năm cửa hàng kinh doanh tốt nhất mà rời khỏi thành phố B.
Nghĩ vậy, anh nhanh chóng mua vé, ngồi bốn tiếng xe lửa đuổi đến thành phố A.
Lúc về nhà, ba mẹ rất kinh ngạc. Không phải là ngày nghỉ mà trở về nhà, đúng là chuyện lạ lần đầu tiên xảy ra.
Ba bảo anh vào thư phòng nói chuyện.
“Tiếu Dương này, con không phải có chuyện gì chứ? Vội vội vàng vàng về nhà, đến điện thoại cũng không gọi về báo một câu”.
“Ba đừng quan tâm, không có chuyện lớn gì đâu”.
“Vài ngày trước, Quách Doanh đến nhà chơi, nó nói hai đứa đã chia tay. Mẹ con rất tức giận, bác Quách cũng luôn hỏi ba đã có chuyện gì, dù sao con cũng nên báo cho gia đình một câu chứ”.
“Chỉ thấy không hợp thôi, bây giờ chia tay còn tốt hơn sau này lại ly hôn”.
“Tiểu Doanh nói không giống con, nó nói con có người khác, nói con và Hiểu Nhiên đã về với nhau”.
“Ba, con gặp Hiểu Nhiên, con cũng muốn bắt đầu lại với cô ấy”.
“Lẽ ra con lớn vậy, ba cũng không quản con. Nhưng con và Hiểu Nhiên có thể được không? Lúc trước không phải mẹ khuyên con đừng lấy nó, rồi sau hai năm đã ly hôn. Năm nay, con cũng đã ba mươi lăm tuổi, ổn định gia đình đi, không nên tự động làm theo ý mình nữa”.
“Hiểu Nhiên đã sinh cho con một đứa con gái, ba được lên chức ông rồi”.
“Thật sự à?!”. Ông Tiếu kích động đứng lên, “Sao con không nói sớm, đứa nhỏ đã bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Đến năm nay là chín tuổi rồi”.
“Hiểu Nhiên lúc trước mang thai, sao vẫn cứng đầu ly hôn, sinh con cũng không nói cho chúng ta biết?”.
“Sau chuyện đó cô ấy mới phát hiện”.
“Vậy con định khi nào thì tái hôn?”.
“Con rất muốn, nhưng tâm tư cô ấy đang cân nhắc”.
Ông Tiếu ngồi trở lại ghế dựa, nhìn thẳng vào mắt anh nói, “Từ nhỏ con đã là con trai độc nhất trong nhà, năng lực mạnh mẽ, tính khí cũng rất mạnh mẽ. Sự nghiệp của con ba không cần lo lắng. Nhưng chuyện tình cảm lại khác, đối với phụ nữ, lúc nào nên mềm mỏng phải mềm mỏng, lúc nào nên bao bọc mới được bao bọc.
Mẹ con và ba đã kết hôn ba mươi sáu năm, tính tình bà ấy thế nào, người bình thường có lẽ khó mà chịu được. Nhưng ba đã phải lấy nhu thắng cương, nên qua nhiều năm như vậy, mưa gió cũng không quật đổ được. Con muốn ở bên Hiểu Nhiên, thì phải biết nhường nhịn lẫn nhau. Con bé tính khí rất mạnh mẽ cứng đầu, con mà cũng vậy thì hai đứa trở mặt rất nhanh”.
Tiếu Dương cúi đầu không nói.
“Con đừng nghĩ nhượng bộ thì sẽ mất mặt. Kỳ thực ở nhà, người ngoài thấy vậy thôi. Ở bên ngoài, con bé sẽ nhớ những cái tốt đẹp của con, không để cho con phải mất mặt đâu”.
“Con đã nhường cô ấy, nhưng không có hiệu quả”.
“Con phải chú ý phương pháp, hầu như phụ nữ đều sợ bị bao bọc quá mức, con muốn ghi điểm thành tích trước mặt con bé thì da mặt phải dày hơn, miệng phải ngọt hơn, tay chân linh hoạt lên, ba không tin con bé không quay đầu lại”.
Vẻ mặt Tiếu Dương kính nể nhìn ba, mỗi câu như một kiến thức cần học hỏi. Đúng là gừng càng già càng cay.
Ba đứng dậy vỗ vai anh, “Cân nhắc cho kĩ lưỡng vào”.
Tiếu Dương thuộc phái hành động, nên ngay lập tức gọi điện thoại đến nhà dì cô, biết được cô đi bệnh viên liền đến ngay bệnh viện gặp cô, ai ngờ cô mới rời đi.
Sau đó ở dưới nhà đợi hai tiếng mới thấy cô trở về.
Lúc ấy anh ở phía sau ôm cô, như tìm lại được cảm giác năm xưa.
Không thể kiểm soát nổi, anh hôn cô.
Nhưng cô vẫn kháng cự anh.
Anh cúi đầu thở dài, tất cả mọi chuyện lại bắt đầu từ đầu.
Khương Hiểu Nhiên về nhà, trong phòng tối đen, mẹ và dì đều đã ngủ.
Cô mệt mỏi không muốn rửa mặt, gục đầu lên giường.
Mất hai tiếng đi đường, cả người sớm đã tan tác, lại còn bị Tiếu Dương cố tình càn quấy. Ngón tay cô áp lên môi, mải mê nghĩ, thật sự là người dã man, lúc bắt đầu đều chẳng hề quan tâm.
Ở trên đường lại dám làm những chuyện như vậy, còn giở trò ăn đậu hũ cô nữa. Làm khi người đi bộ đi sát qua cô căng thẳng không dám thở.
Trong lòng cô hừ một tiếng, lần sau nhất định không để anh ta làm vậy.
Sáng sớm hôm sau, Khương Hiểu Nhiên mua gà, nấu nồi cháo trắng thơm ngon đưa đến bệnh viện.
Cô bước vào phòng bệnh thấy ba và mẹ kế ngồi đó.
“Hiển Nhiên, con đã đến rồi”. Ánh mắt ba sáng ngời hiện lên nụ cười.
“Con vừa hầm cháo gà, ba chịu khó ăn một chút”.
“A, đến đúng lúc lắm, tối nay dì muốn đến căn tin gọi cháo loãng”. Mẹ kế cũng mỉm cười.
Lúc ba ăn cháo, cô kéo mẹ kế ra ngoài hành lang.
“Kết quả bệnh của ông thế nào?”.
“Haiz, bác sĩ nói phải mổ. Nhưng tỉ lệ thành công chỉ có 30% thôi”.
“Còn bao lâu?”.
“Nhiều nhất là nửa tháng”.
Tay Khương Hiểu Nhiên nắm chặt, “Con đi hỏi bác sĩ một chút”.
Đi vào phòng vừa lúc gặp bác sĩ Vương.
“Bác sĩ, tôi là con gái của Khương Xuân Dương, tôi muốn hỏi xem kết quả bệnh tình của ông ấy thế nào rồi?”.
“Ông ấy đã đến giai đoạn cuối. Tôi đã đề nghị nếu kinh tế gia đình không tốt thì cứ để như vậy một thời gian …. nhưng tôi buộc phải thừa nhận, lúc chịu làm phẩu thuật tỷ lệ thành công cũng chỉ đạt 20%”.
“Cần bao nhiêu tiền vậy?”.
“Phí phẫu thuật chỉ cần khoảng hai vạn, nhưng sau kỳ phải trị bệnh bằng hóa chất mất khá nhiều tiền. Như trường hợp của cha cô thì mỗi kỳ khoảng năm, sáu vạn, thời gian mỗi kỳ là một tuần”.
Trong tay Khương Hiểu Nhiên chỉ có tròn một vạn, ban đầu định mua đồ đạc cho nhà mới.
Nghĩ đến mạng người quan trọng, cô vội nói: “Bác sĩ, việc phẫu thuật hiệu quả hơn thì làm luôn đi!”.
“Chỉ có thể nói có một tia hy vọng, vẫn hiệu quả hơn so với không làm”.
“Hãy phẫu thuật cho ông ấy, xin bác sĩ giúp cho, mong bác sĩ nhanh chóng sắp xếp sớm”.
Bác sĩ phụ trách gật đầu, “Cô cũng thật hiếu thuận, trong trường hợp này, phần lớn con gái đều không muốn chi tiền”.
Khương Hiểu Nhiên chưa nói thêm lời cảm ơn, bác sĩ đã đi về phòng bệnh.
Nhân lúc ba đang ngủ, cô và mẹ kế lại ra ngoài hành lang thương lượng.
“Ban đầu con cũng không hỏi kĩ, nhưng bác sĩ nói phí phẫu thuật khá lớn, con muốn biết dì đã chuẩn bị được bao nhiêu tiền rồi”.
“Ba con là kỹ sư ột nhà máyđã về hưu, lương hưu một tháng cũng chỉ có hai ngàn tệ. Trước kia trong tay đã tiết kiệm được năm sáu vạn, nhưng Khương Cường kết hôn đã dùng hết rồi. Giờ chỉ trông cậy vào thẻ bảo hiểm chi trả, nghe thông báo có thể giảm 30% là tốt rồi”.
“Vậy ban đầu dì không tính trị liệu”.
“Trị gì cũng đều lãng phí tiền, cứ để đi từng bước từng bước thôi”.
Khương Hiểu Nhiên tức giận nói không nên lời, chỉ ngón tay vào người phụ nữ kia, “Bà thật nhẫn tâm, không có tiền thì nghĩ biện pháp khác chứ”.
“Đạo lý lớn đó ai mà không biết, vấn đề là tiền đấy? Người nghèo thì cứ coi đó là số mệnh đi, cứ thừa nhận số mệnh như vậy thôi!”.
“Được, dì không trị, tôi sẽ trị, tiền tôi sẽ nghĩ cách”.
“Cô cậy giỏi thì tôi chẳng còn cách nào khác, nhưng đừng có mà nói ra bên ngoài là bà dì này ép buộc cô”.
Khương Hiểu Nhiên quả thực không nói được bà ta nữa, cô tức giận xoay người đi.
Đi xuống tầng, bước thong thả trên con đường đá mòn Vũ Hoa, cô bước đi chậm rãi từng bước, dè dặt cẩn trọng. Từ từ lửa giận trong người cũng dần bình ổn.
Nhưng ông trời lại luôn chống đối cô.
Ban đầu trời chỉ âm u nhiều mây, đột nhiên tuyết bắt đầu rơi, hơn nữa có xu hướng mỗi lúc càng rơi nhiều, những bông tuyết thi nhau nhảy múa, mặt đất thoáng cái đã tích tụ một tầng mỏng manh.
Khương Hiểu Nhiên mặc áo bông, chỉ trong chốc lát đã thấy ẩm ướt, cô chạy nhanh trú dưới mái nhà gần đó.
Nhìn bông tuyết rơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tâm tình cũng như hoa tuyết, trắng xóa, lạnh lẽo thê lương.
Hai tay ôm vai, cố gắng chống lại cái gió rét lạnh thổi khắp mọi nơi.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy trước mặt có một chiếc ô.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, ánh mắt hiện lên nét cười dịu dàng nhìn cô.
Vẻ mặt Khương Hiểu Nhiên kinh ngạc, “Thiên Nhân, sao anh lại ở đây?”.
End
Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa - Hề Nhạc