Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Hề Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 428 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19-20
hương 19
Bí mật
Gió lạnh tấp vào người, Khương Hiểu Nhiên nắm thật chặt áo bông trên người. Nhìn người đàn ông kia mặc một chiếc áo khoác mỏng, lặng lẽ đứng đón gió lộng.
Tiếng kèn vẫn vang xa “Chân trời, chi giác, tri giao bán thưa thớt. Nhất hồ rượu đục tẫn dư hoan, đêm nay đừng mộng hàn”. [1] Cô khẽ ngâm theo tiếng kèn.
“Cô(Em – theo Sa chỗ này Khương Hiểu Nhiên chưa biết người này là Cố Thiên Nhân, nên sẽ hiểu theo kiểu người lạ mới gặp lần đầu, ) cũng thích bài hát này à?” Người đàn ông vẫn quay lưng về phía cô.
“Khi tôi bảy tuổi xem ‘Thành nam chuyện xưa’, lúc ấy nghe được bài ‘Tống biệt’ đã thấy mê, vào thập niên tám mươi cũng không có nhiều bài hát hay lắm.”
“Thật trùng hợp, cô ấy cũng thích.” Giọng nói của người đàn ông cùng với tiếng gió thổi xào xạc khẽ truyền đến, trầm ấm êm tai, làm cho người ta say mê.
“Đúng vậy, một nỗi buồn ly biệt nhạt nhòa nước mắt, một giai điệu duyên dáng lay động bao trái tim con người.”
“Tiễn biệt, cuộc sống không phải chỉ có tiễn biệt.”
Khương Hiểu Nhiên chăm chú lắng nghe, cô có cảm giác người đàn ông này rất quen thuộc.
“Hiểu Nhiên, đến lúc nào em mới nhận ra là anh.” Người đàn ông chậm rãi xoay người.
“Trời ơi, Thiên Nhân, sao anh lại ở đây?”
Anh đi đến trước mặt cô, vươn tay, “Trời đang lạnh còn ngồi dưới đất, đúng là giống trẻ con.”.
Khương Hiểu Nhiên nắm lấy tay anh đứng dậy, phủi hết bụi trên người, “Này, thế vừa rồi anh nói ai cũng thích cơ?”.
Cố Thiên Nhân kéo cô, đứng trên chỗ đài cao, chỉ vào phía xa xa. “Hồi còn nhỏ, anh từng mơ ước mình là một đại tướng quân rong ruổi chiến trường, bảo vệ quốc gia. Sau khi đến trường, học Lịch sử mới biết nguồn gốc của Vạn Lý Trường Thành, đặc biệt muốn đến đây. Nhưng vì có vài lý do chung chung nên mãi không thể thực hiện chuyến đi này.”
“Vậy anh đến đây lúc nào?”
“Năm mười bảy tuổi, anh đến Bắc Kinh, Tiểu Ngạn học ở Đại học Bắc Kinh, nên bọn anh cùng nhau đến đây.”  Hai mắt anh sáng ngời, “Ngày đó cô ấy đứng ở đây, giống như một đứa trẻ sôi nổi, rồi dùng kèn harmonica thổi cho anh nghe bài hát này.”.
“Cô ấy dạy anh thổi kèn harmonica?”
“Lúc đó cô ấy muốn dạy anh, nhưng anh lại từ chối.”
“Vì sao lại từ chối?”
“Anh đã học piano từ năm tuổi, cũng đã học được mười năm. Nói thật anh rất ghét nhạc cụ.”
Khương Hiểu Nhiên rất muốn hỏi, vậy sao anh lại học kèn harmonica, còn thổi hay đến vậy.
Nhưng thấy được ánh mắt sâu xa, vẻ mặt lưu luyến của anh, nên cô thôi không hỏi.
Cố Thiên Nhân nhìn kèn harmonica, ánh mắt mềm mại như nước, khiến cho người ta trầm luân khó mà kiềm chế.
“Kèn harmonica này là cô ấy tặng anh, bọn anh đã hẹn ước sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.”
Anh dịu dàng vuốt ve chiếc kèn, khóe miệng mỉm cười.
“Vậy sao anh và cô ấy không hết hôn?”
“Bọn anh đã định ngày 1 tháng 10 năm 1996 mở yến tiệc, đáng tiếc cô ấy đã không tới.” Giọng nói anh cực kỳ đè nén.
Đôi mắt Cố Thiên Nhân lóe lên đau đớn, khiến cho Khương Hiểu Nhiên nghĩ có lẽ mình đã hoa mắt.
Sương đêm dày đặc, gió lạnh thổi xung quanh, thổi bay hỗn loạn cỏ dại trên đồng bằng, phát ra tiếng ô ô ô, tựa hồ như ai đang trốn đâu đó khóc thầm.
“Ít nhất anh đã yêu, thế là đủ rồi.”
“Đã yêu, là đủ sao?” Thần sắc Cố Thiên Nhân lạc lõng, “Nhưng anh thật sự muốn ở bên cô ấy. Muốn cùng cô ấy đi thăm cung điện Potala [2] rực rỡ, muốn cùng cô ấy thám hiểm Tây Song Bản Nạp [3], muốn cùng cô ấy đến Ô Trấn [4] tản bộ. Anh muốn chờ khi anh già đi, cùng cô ấy ngồi trên xích đu ngắm mặt trời mọc, rồi mặt trời lặn, bọn nhỏ vây quanh gọi ông bà không ngừng.”.
Mắt Khương Hiểu Nhiên đã ươn ướt.
Cô biết Cố Thiên Nhân là người có thể lãnh đạm, có thể lý trí, có thể thân thiện, nhưng không nghĩ anh lại nặng tình đến vậy.
Hóa ra, quá khứ của anh, chính là nguyện ý muốn ở bên một người.
Dưới con mắt mọi người, anh đã cất giấu bao nhiêu tình, bao nhiêu yêu.
Người đàn ông luôn ra vẻ kiên cường, nội tâm lại bọc một lớp vỏ dày đến vậy, khiến cho người khác khó có thể chạm vào. Thời gian qua đi, anh thật sự nghĩ trái tim mình vững chắc như hạt đào. Nhưng khi lớp ngụy trang bên ngoài tan vỡ, mới thấy bên trong một trái tim mềm như ước, nhẹ như bông, thật sự làm người khác đau lòng.
“Vì sao cô ấy không tới? Bị bệnh? Hay gia đình không đồng ý?”
“Anh cũng không biết vì sao, mười ba năm qua, anh vẫn muốn biết. Nếu có chỗ nào anh không tốt, anh sẽ sửa. Đáng tiếc, ngay cả cơ hội sửa chữa cô ấy cũng không cho anh.”
Cuối cùng Khương Hiểu Nhiên không hỏi nữa, cô không đành lòng nhìn bộ dạng đau khổ của anh.
Ai cũng không có quyền đào bới nỗi đau khổ của người khác, cho dù lấy danh nghĩa quan tâm.
“Thiên Nhân, đi thôi, anh mặc ít quá.”
“Cũng nên đi rồi, toàn bộ Vạn Lý Trường Thành cơ bản là tòa thành cô đơn.” Cố Thiên Nhân khôi phục bình tĩnh.
Cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Tay cô cũng chỉ hơi nóng, nhưng ngay cả một chút nhiệt nhỏ, cô cũng hy vọng anh có thể cảm nhận được.
Bóng đêm như bức màn, hai người một trước một sau đi xuống.
Từng bước một, không biết đã đi bao lâu, Khương Hiểu Nhiên thở hổn hển, dựa vào tường thành biên.
Cố Thiên Nhân dừng bước, không quay đầu, “Làm hảo hán cũng không hề dễ, phải không?” [5]
“Ồ, đi xuống không có xe, dường như đang hồi tưởng lại kinh nghiệm Hồng quân Liên Xô.”
“Đi bộ, có tâm sự. Sao em lại đến Bắc Kinh?” Cố Thiên Nhân tựa vào tường thành bên đối diện.
“Đừng nhắc đến, vô đạo đức tăng giá sách, em có thể không đến sao?”
“Vấn đề được giải quyết?”.
“Nhanh thôi.” Không biết vì sao, cô không muốn kể khổ với anh.
Cố Thiên Nhân nhìn cô thật sâu, “Làm phụ nữ mạnh mẽ rất mệt mỏi.”.
Khương Hiểu Nhiên hít sâu, chậm rãi nói, “Anh biết không? Hôm nay nhà cung cấp nói với em, chỉ cần em hầu hạ hắn một đêm, sẽ cho em lên 7 điểm, cũng gần bảy tám vạn tệ. Không nghĩ em lại đáng giá như vậy?”.
“Cặn bã.”
“Phụ nữ bị khinh thường sẽ càng vượt qua dễ dàng. Không phải nói kiếm tiền ngồi hơn đứng, nằm hơn ngồi sao. Hai chân cùng mở toang ra, nhất định vàng bạc đến cuồn cuộn. Mà cuộc sống của em đã rất lao lực. Nếu quá thoải mái, em sẽ giảm thọ mất.”
Cố Thiên Nhân im lặng không nói gì.
“Đi thôi, nếu không đi, trời sẽ mau sáng.” Anh nắm lấy cổ tay cô bước đi.
Khi trời tờ mờ sáng, hai người mới xuống dưới Trường Thành.
“Bây giờ không có xe, trở về thế nào đây?”
Cố Thiên Nhân chỉ vào chiếc BMW đen tuyền nằm cách đó không xa.
Khương Hiểu Nhiên về khách sạn, không muốn ăn sáng, ngả đầu liền ngủ luôn.
Ngủ cho đến khi tỉnh dậy, đã là năm giờ chiều. Đi ra đường phố, tìm một nhà hàng ăn cơm.
Ăn hết một bát mì, đến nước dùng cũng húp sạch không thừa một giọt, tâm tình cũng tốt hẳn lên.
Cô thỏa mãn đi bộ vu vơ trên đường phố.
Không có cách nào thương thảo với Trần Đại Dũng, cô phải nhanh tìm một nhà cung cấp khác. Nhưng cô cũng không đánh giá cao giao dịch với nhà cung cấp khác, giá có thể không rẻ, trong lòng thật sự không chắc chắn.
Cô muốn tìm Tiểu Vương hỏi thăm xem, vừa lấy di dộng ra, nhạc chuông quen thuộc liền vang lên.
“Chị Hiểu Nhiên, em là Tiểu Vương.”
“Tốt quá, chị đang muốn tìm cậu.”
“Trước tiên em nói cho chị một tin rất tốt, Trần tổng đã đồng ý chỉ tăng 3%, quá đủ rồi, chị cũng biết đấy, đây chính là giá thấp nhất của công ty.”
Tên Trần Đại Dũng kia không phải đã phát hiện thấy lương tâm rồi chứ, xem ra người này không phải quá tệ.
Rời nhà ba ngày, Dương Dương có lẽ rất nhớ mẹ.
Cô vội vã đến ga mua vé tàu ngày mai trở về.
Về khách sạn, cô vội gọi điện thoại cho bà Trương, “Cháu là Hiểu Nhiên, bác có thể giúp cháu gọi Dương Dương nghe điện thoại được không?”.
“Dương Dương được chú Tiếu của con bé đón đi rồi.”
Ý nghĩ trong đầu Khương Hiểu Nhiên nổ vang, Tiếu Dương anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Đón con gái đi, cũng không gọi điện cho cô. Chẳng lẽ anh thật sự muốn cướp con gái?
Nghĩ đến chiều mai mới trở về, cô lo lắng đi tới đi lui trong phòng. Bỗng có một ý nghĩ hiện lên trong đầu, đặt vé máy bay. Cô lập tức kiểm tra dãy số đặt vé, đối phương đồng ý cô một giờ sau đưa đến.
Ngồi máy bay cũng khoảng hai giờ, chín giờ tối chắc sẽ đến thành phố B.
“Cố đổng, ngài lại làm một việc tốt.”
“Ồ.”
“Vốn Trần Đại Dũng muốn định giá ban đầu cho cô ấy, nhưng tôi theo hướng dẫn của ngài, nhường cho hắn giá thấp nhất công ty.”
Cố Thiên Nhân cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, “Cậu đi ra ngoài đi.”.
Vì vậy, người phụ nữ mạnh mẽ kia cũng không biết là anh đang giúp đỡ.
Thì ra, cảm giác lặng lẽ quan tâm một người lại tốt đến vậy.
Không cần báo ơn, không cần đáp lại.
Đó chỉ là bí mật của riêng anh.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy thần thái của cô ấy rất giống Tiểu Ngạn, tâm tình anh đã rất rối loạn.
Đáng tiếc, cô ấy không phải là Tiểu Ngạn.
Cô ấy kiên cường hơn Tiểu Ngạn, cô ấy dũng cảm hơn Tiểu Ngạn.
Nếu Tiểu Ngạn có được một nửa dũng cảm của cô ấy, hẳn anh sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Anh ngẩng đầu nhìn lên khung ảnh người con gái đang mỉm cười ngọt ngào, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô gái ấy.
Một lần, hai lần…
End
—————————
[1] Phiên âm: “Chân trời, chi giác, tri giao bán thưa thớt. Nhất hồ rượu đục tẫn dư hoan, đêm nay đừng mộng hàn”
Dịch: “Chân trời góc bể, bạn tốt nay còn đâu. Một chén rượu đắng hưởng chút niềm vui, giấc mộng lạnh đêm nay sẽ tan biến”.
Vẫn là bài hát “Tống Biệt” của Lý Thúc Đồng.
[2] Cung điện Potala: nằm ở Lhasa, khu ngự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Ngày nay, Cung điện Potala là một viện bảo tàng ở Trung Quốc. Đây là một địa điểm thu hút du khách tham quan nổi tiếng và đã được UNESCO công nhận là một di sản thế giới.
Chi tiết:  vi.wikipedia.org/wiki/Cung_%C4%91i%E1%BB%87n_Potala
Ảnh:
[3] Tây Song Bản Nạp là châu tự trị của dân tốc Thái ở phía nam tỉnh Vân Nam Trung Quốc.
Chi tiết:
vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A2y_Song_B%E1%BA%A3n_N%E1%BA%A1p
[4] Ô Trấn: nằm ở phía bắc tỉnh Triết Giang, Trung Quốc, giữa “tam giác du lịch” Hàng Châu, Tô Châu và Thượng Hải. Những bức tường rêu phong cổ kính và hệ thống kênh rạch chằng chịt đã biến nơi đây trở thành “Venice của phương Đông”. Hàng ngày có nhiều chuyến xe bus chở khách du lịch từ ba thành phố trên và Ninh Ba tới Cổ Trấn.
Ảnh
[5] Câu nói của Cố Thiên Nhân là từ câu nói của người Trung Quốc “Bất đáo trường thành phi hảo hán” (Chưa đến Vạn lý trường thành chưa phải là hảo hán).
Chương 20
Nhìn lại
Đến cửa nhà Tiếu Dương đã là mười giờ tối.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian yên tĩnh ban đêm.
Tiếu Dương nhìn cô mệt mỏi đứng ở cửa, cô không vào nhà, vừa mở miệng đã nói, “Trả lại con cho tôi”.
“Vào rồi nói đi, Dương Dương đang ở phòng khách”.
Khương Hiểu Nhiên chạy nhanh vào, thấy con gái đang chơi ghép hình rất nghiêm túc.
“Dương Dương”.
“Mẹ”. Dương Dương chạy ào vào vòng tay cô.
“Sao con lại tùy tiện đến nhà của người lạ thế?”.
“Chú Tiếu không phải là người lạ mà, lần trước chú ấy còn đến nhà chúng ta”. Cái Miệng nhỏ nhắn của Dương Dương chúm chím nói.
“Đúng đó, Hiểu Hiểu, em có tức gì thì cứ đánh anh, anh cam đoan không đánh lại, cũng không trách móc câu gì”. Tiếu Dương cười nói.
Lửa trong lòng Khương Hiểu Nhiên đã không có chỗ để lui, “Anh đã được sự đồng ý gì của tôi, điện thoại còn không gọi đã đưa con bé đi. Anh có ý gì vậy?”.
Tiếu Dương thấy vẻ nổi giận đùng đùng của cô, không dám nói tình hình thực tế.
Ngày đó, anh đến nhà bà Trương thăm Dương Dương, mới biết Khương Hiểu Nhiên đi công tác. Trong lòng anh rất tức giận, đi Bắc Kinh vài ngày cũng không nói một tiếng cho anh biết. Tình nguyện để Dương Dương cho người khác chăm sóc cũng không chịu giao cho anh.
Chẳng lẽ anh làm người ta không tin tưởng vậy sao?
Anh nói với bà Trương, anh đón Dương Dương về chăm sóc vài ngày.
Người phụ nữ già nhìn chăm chú anh, hỏi anh có phải ba của Dương Dương không.
Anh nói Hiểu Nhiên không muốn nói nên đứa nhỏ bây giờ vẫn chưa biết.
Bà Trương lại nói, con bé có giận đấy. Một mình nó nuôi nấng con nhỏ chẳng dễ dàng gì. Cậu là đàn ông muốn nhận được sự tha thứ, cũng phải biết phụ nữ phần lớn chỉ mạnh miệng nhưng mềm lòng, cậu cần nỗ lực một chút, con bé sẽ hồi tâm chuyển ý.
Ngay tại thời khắc đó, mọi nỗi bực tức của anh giải tỏa hết.
“Anh nào có ý gì, chẳng qua là thấy em đi công tác ở xa, muốn giảm bớt gánh nặng cho em thôi”. Tiếu Dương vẫn mỉm cười như trước.
“Đúng đó mẹ, chú Tiếu còn giúp con học bài nữa, bài kiểm tra trắc nghiệm ngữ văn thứ ba con được một trăm điểm đó”.
Thấy cha và con gái cùng hợp xướng lại, sắc mặt Khương Hiểu Nhiên càng khó coi.
Tiếu Dương nháy mắt với Dương Dương, con bé nhanh chóng chạy vào phòng.
Anh mở một chai nước trái cây đưa cho cô.
Miếng đắng lưỡi khô nên cô theo bản năng tiếp nhận, uống hết hơn nửa chai mới nhét trả lại vào tay anh.
“Nói đi”. Khương Hiểu Nhiên đề phòng nhìn anh.
“Thật đúng là thử nghiệm phạm nhân, anh tuyệt đối trung thực, chẳng sợ quá nghiêm”. Tiếu Dương ngồi trên sô fa,”Em ngồi xuống đi, em là quan tòa”.
Thấy ghế sô ga, cô không tự chủ được ngồi xuống, suốt đường đi đúng là cả tinh thần và thể xác đều mỏi mệt.
“Hiểu Hiểu, Dương Dương cũng là con gái anh. Sao em phải lo lắng vậy? Chẳng lẽ anh lại hại nó sao?”.
“Nhưng anh không thể không nói với tôi một tiếng đã đưa con bé đi. Liệu tôi có thể không lo lắng sao? Anh biết không, ban đầu tôi định ngồi tàu trở về, nhưng vì quá lo lắng nên đã mua vé máy bay, anh làm tôi lãng phí hẳn một vé tàu”.
“Được, vậy tính cho anh”.
Khương Hiểu Nhiên quả nhiên lấy vé từ trong túi xách đưa cho anh.
“Ba trăm linh sáu tệ, anh không có tiền tẻ, tính là ba trăm năm mươi tệ cho em”.
Cô lấy từ túi bốn mươi bốn tệ, đưa cho anh, “Không cần, tôi cũng không muốn mắc nợ ai”.
Tiếu Dương nhìn số tiền lẻ trong tay, dở khóc dở cười.
Nhớ đến, đã bao nhiêu năm rồi, cô ấy vẫn như trước đây, cái gì cũng phải rõ ràng rành mạch.
Anh xuất thần nhìn cô, bề ngoài là vậy nhưng thật ra cô đã thay đổi không ít.
So với trước kia, gò má càng gầy, ánh mắt từng sáng ngời giờ đã lộ ra nét mỏi mệt, da trắng nõn có một vài điểm nhạt lấm tấm.
Ngày hôm trước, anh mời vợ chồng Tô Tuấn ăn cơm, cũng muốn hỏi qua Lưu Sảng về Khương Hiểu Nhiên.
Lưu Sảng tức giận la mắng. “Anh đã có gan hỏi, tôi cũng không ngại trả lời. Tiếu Dương, anh sờ xem lương tâm anh để đâu. Mấy năm nay, anh sống vui vẻ, tiên diêu tự tại. Đã lúc nào anh nghĩ đến cô ấy chưa?
Không sai, là lúc trước cô ấy rời bỏ anh. Nhưng hai người đã ở chung năm năm chẳng lẽ anh còn không hiểu cô ấy. Rời khỏi anh, cô ấy còn có thể yêu người khác sao? Anh là mối tình đầu, hai người là vợ chồng son. Người xưa vẫn nói, tu mười năm được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới được cùng chung chăn gối, sao anh có thể dễ dàng vứt bỏ trăm năm duyên phận đã định của hai người?”.
Mặt anh lúc ấy lúc trắng bệch lúc tím ngắt.
“Nói thật cho anh biết, cô ấy phải sống rất khó khăn. Mang thai tám tháng, cô ấy bị giám đốc sa thải. Dương Dương được một tuổi, cô ấy chạy đây đó tìm việc, nhưng vẫn không tìm được. Sau đó, vì phải nuôi gia đình, cô ấy đành phải bày hàng.
Số tiền nhỏ nhoi kiếm được từ gian hàng đó, vừa phải nuôi gia đình, vừa phải chăm sóc con gái. Hàng tháng, chưa đến cuối tháng tiền đã dùng hết. Trước đây cơ thể Dương Dương không tốt, thường phải đến bệnh viện. Mỗi lần vậy phải mất mấy trăm tệ mà cả nhà cũng không có nổi. Anh có biết một con người mạnh mẽ như cô ấy, nếu không đến bước đường cùng thì quyết không mở miệng nói với người khác. Nhưng lần đó, cô ấy ôm Dương Dương đến tìm tôi vay tiền, anh có biết tôi cảm thấy thế nào không? Hai chị em tôi ôm nhau khóc to, dựa vào cái gì mà ông trời bắt cô ấy phải chịu khổ như vậy?”.
Tiếu Dương không đợi cô nói xong đã bước đi. Nếu còn ở lại anh sợ bản thân mình không thể khống chế được.
Đàn ông không dễ dàng rơi lệ, chẳng qua là chưa chạm đến mức thương tâm.
Đêm đó, trên con đường Nanshan ở thành phố B, có một người đàn ông tuấn lãng ngồi vùi đầu xuống bồn hoa bên đường khóc lớn.
Tiếng Dương, lúc cô ấy phải chịu khổ, mày đang làm cái gì?
Vài năm đầu, anh bận rộn dốc sức lập sự nghiệp đến thời gian gọi điện thoại cũng không có.
Sau khi sự nghiệp ổn định, anh bắt đầu tình cảm mới.
Lại sau đó, có Quách Doanh. Gia giáo tốt, mọi chuyện của anh đều suôn sẻ.
Anh đã nghĩ, có người như vậy, mày còn không vừa lòng, vậy mày cứ tính độc thân cả đời đi.
Nếu không có nền tảng tình yêu thì tình cảm có thể bồi dưỡng theo thời gian.
Anh chấp nhận cuộc sống đã được sắp xếp.
Ngay lúc anh và người khác có đôi có cặp, anh anh em em.
Cô ở trong gió trong mưa, ngập đắng nuốt cay nuôi nắng đứa con bé bỏng của hai người họ.
Khi anh ở nhà hàng ăn hải sâm vây cá.
Cô và đứa nhỏ chỉ cần một tuần được ăn thịt một lần đã vui vẻ.
Khi anh ở nhà cao tầng còn thấy không tốt, lại đổi thành biệt thự có hoa viên.
Cô và con gái ở trong căn phòng đổ nát, vẫn còn cảm thấy an toàn.
Tiếu Dương, lương tâm mày thật sự bị chó ăn rồi.
Anh không ngăn được những giọt nước mắt, cứ thế chảy không ngừng.
Rõ ràng cô là người anh yêu quý nhất, tại sao anh lại không cẩn thận để mất cô?
Cô là cô gái đầu tiên làm anh rung động.
Giữa họ đã có bao nhiêu kỉ niệm đẹp đáng quý trọng.
Lần đầu tiên, anh thổ lộ với một người con gái.
Lần đầu tiên, anh tặng quà ột người con gái.
Lần đầu tiên, hai người họ đã hẹn ước trong ngày lễ Tình nhân, mãi mãi ở bên nhau.
Lần đầu tiên, hôn.
Chẳng lẽ anh lại phản bội những kỉ niệm này, mà cùng chung chăn gối với một người phụ nữ khác, hạnh phúc đến đầu bạc sao?
Kỳ thực anh đã sớm hiểu rõ, anh tuyệt đối không làm được, cũng vĩnh viễn không thể quên được cô.
Nếu quên được, thì trong những năm đầu xa thành phố, hàng đêm anh đã không phải mượn rượu để làm tê liệt bản thân, chỉ để giảm bớt những đau đớn giằng xé trong lòng.
Nếu quên được, thì sẽ không có chuyện anh đứng ở trung tâm thương mại cùng với người phụ nữ khác mua quần áo nhưng trong lòng lại nhớ đến số đo của cô.
Nếu quên được, thì anh sẽ không phải chờ mỗi tối để có một giấc mơ đẹp, bởi vì chỉ ở trong mơ, anh mới có thể được ngắm nhìn cô thật lâu.
Nếu quên được, thì sẽ không có trường hợp rõ ràng anh sắp kết hôn với Quách Doanh nhưng lại mượn cớ say rượu đi tìm cô.
Rõ ràng là bảy phần tỉnh ba phần say, nhưng anh càng muốn làm ra vẻ ba phần tỉnh bảy phần say. Vào thời khắc anh không kiềm chế được hôn cô, trái tim vốn trôi nổi của anh đã quay về đúng chỗ.
Chỉ một giây đó, kể từ sau khi xa nhau, đó chính là thời khắc an tâm nhất của anh.
Nghĩ đến đấy, anh vô tình chạm vào ngực, thời khắc đó tim còn nóng bỏng giờ đây đã dần dần đập an tĩnh.
Khương Hiểu Nhiên thấy Tiếu Dương một lúc mỉm cười, một lúc bi thương, tim chợt thấy nhảy lên. Anh ấy đã chịu kích thích gì vậy? Cô không làm gì anh, cũng chỉ là tiền một vé tàu, chẳng lẽ lại vì nó?
Vội vàng nói, “Tiếu Dương, tôi đưa Dương Dương về”.
“Em thấy đấy, Dương Dương đang ngủ, nếu không em và con bé cùng ngủ ở đây đi”.
“Tôi cõng con bé về”.
Tiếu Dương thấy dáng vẻ quật cường của cô, thỏa hiệp, “Được rồi, anh lái xe đưa em về”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn vali hành lý trên sàn, không phản bác lại.
Ngồi ở trên xe, cô ôm con gái, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa.
Nghĩ lại khung cảnh vừa rồi, Tiếu Dương ôm Dương Dương, cô và anh sóng vai bước đi.
Cúi đầu, ánh trăng vạch ra hình bóng ba người, dày đặc các đường nét chồng lên nhau.
Gió lạnh ban đêm khẽ thổi, rõ ràng rất lạnh, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
Phụ nữ vào ban đêm là cô đơn nhất, chỉ một chút ấm áp là có thể cảm động.
Cô lắc đầu, cố gắng thức tỉnh.
Lúc xuống xe, Tiếu Dương cố ý đưa cô lên tầng, Khương Hiểu Nhiên không có cách nào từ chối.
Nhưng sau khi mở cửa, cô cơ hồ đoạt con gái từ tay anh, “Được rồi, anh cũng nên về thôi”.
“Sợ anh như vậy sao, trên mặt anh viết hai chữ người xấu à?”.
“Tôi mệt mỏi lắm, đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa”.
Thấy vẻ mệt mỏi của cô, Tiếu Dương không nói thêm câu gì, bước đi.
Trên đường trở về, anh suy nghĩ, khoảng cách giữa hai người họ, tựa như lò xo, áp chặt thì căng lên, mở ra thì lại lỏng lẻo.
Khi nào nước mới chảy thành sông được đây.
End
Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa - Hề Nhạc