There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ố em đâu? – Đó là câu hỏi đầu tiên của tôi khi trở về nhà không thấy ông Văn đâu cả.
- Bố em ngược lên Thác Cá vài hôm, đang mùa câu cá sỉnh. Anh có biết câu cá sỉnh không?
- Anh không – Tôi đáp, và không thể kìm được một hơi thở dài khoan khoái.
Đời còn gì đẹp hơn những gì sẽ đến nữa chứ. Tôi đã thoát ra khỏi đám tâm thần kia, giờ thì tôi đang ở bên một cô gái đẹp nhất trên đời. Tôi cứ ngây ra ngắm nàng, chiếc áo bông sẫm màu tuềnh toàng càng tôn lên vẻ đẹp hoang dã nguyên sơ ấy, chiếc áo khoác dày vẫn không che nổi bộ ngực cao bồng bềnh dập dồn những hơi thở thanh xuân, bởi cảm xúc ngây ngất vẫn còn đọng lại, bởi quãng đường xa lắc. Trái tim non tơ của nàng hẳn là đang đập thùm thụp, giống như tôi vậy. Sau những gì trải qua trên quãng đường đó, và nhất là lúc này, khi mà chính tôi cứ vụng về loay hoay trên ghế ngồi nhìn nàng, nỗi xấu hổ của nàng cộng hưởng với sự nhút nhát của tôi, khiến cho cả hai chẳng biết phải bắt đầu như thế nào. Nàng quay đi nói cái gì đó vu vơ về bữa tối, hỏi tôi muốn ăn gì. Ăn gì cũng được, hình như tôi nói thế, ăn cùng nàng thì cơm hẩm cháo hiu cũng là đại tiệc. Ừ, nàng là người mà tôi vẫn mơ được ăn cùng ngủ với. Tôi véo nhẹ vào tay để tin nó là thật, giấc mơ này.
Nàng bước ra sân nhìn về phía dòng sông. Tôi bước theo ngắm cái cổ cao cùng mái tóc vấn của nàng, kẹp bởi một chiếc kẹp tóc bọc nhựa rẻ tiền phố huyện, màu sắc sặc sỡ, nhưng ngọc ngà châu báu cũng chẳng sánh được với nó. Trời đã ngả về chiều, phía tây bầu trời xanh lơ ngăn ngắt thoáng những áng mây ánh lên một màu vàng mật, và những tán lá xanh mướt mát đang tắm mình trong ánh nắng xiên khoai đó. Không khí ấm áp trong gió lạnh nhẹ thổi tới từ phía đông bắc, hanh hao tuyệt vời. Không sao cưỡng được, tôi tiến lại gần ôm nàng từ phía sau, hôn lên cái gáy thanh tú ấy. Một dòng điện chạy dọc sống lưng tôi truyền lên da thịt nàng thơm tho, truyền đi khắp cơ thể nàng, tôi thấy đôi bàn tay run lẩy bẩy của nàng cấu chặt lấy cổ tay tôi đau đớn, tôi thấy cơn rùng mình của nàng, rồi toàn thân nàng run rẩy chực khuỵu xuống. Trước khi ngã gục chịu chết, con nai rừng của tôi kịp vùng lên lần cuối cùng, nó chạy vào bếp, để lại tôi cũng run rẩy đứng đó giữa sân, mặt nóng bừng.
Tôi chẳng biết phải làm sao, tôi hệt như một cậu học trò lớp tám lần đầu cầm tay bạn gái. Tôi bỗng nhớ ra điều này, cái cảm giác này, lâu lắm đã ngủ quên, đã chìm sâu trong bụi bặm thời gian. Ừ, đó là khi tôi lên tám, tôi cầm tay một cô bạn học, hình như lúc ấy cũng là mùa đông, hai đứa giật bắn mình bởi cái dòng điện chạy qua người, tạo thành một tia sét nhỏ. Người ta gọi là tiếng sét ái tình hẳn là rất có lý. Tôi cố nhớ lại khuôn mặt thiên thần của cô bé ấy, mối tình đầu của tôi, nhưng tất cả chỉ còn là một ảo ảnh. Ký ức của chúng ta, nó sẽ mải chỉ là những ảo ảnh xa vời, đã mất, đẹp một cách vô vọng. Tôi cố lục lọi trí nhớ suy tàn của mình, và tôi thấy một góc sân trường hoang vắng, sau cây bàng đổ, một cây bàng già nua dễ đến cả trăm năm tuổi, một phần thân nó mục nát và lũ chim làm tổ trong hốc cây đó. Nhưng sự sống thật lạ kỳ, ngay gốc cây gục đổ đó, gần sát đất, giữa đống gỗ mục lại vươn ra một thân cây mới cao sững tán lá sum xuê um tùm sau xuân về.
Vào mùa đông, những chiếc cành của nó ôm lấy cái thân cây già nua kia tạo thành một hang động kỳ bí muôn hình. Tôi khám phá ra nó, say mê nó, và tôi muốn chia sẻ cho cô bé mà tôi thích nhất thế gian khi đó. Hãy tin tôi đi, khi người ta tám tuổi, người ta nghĩ mình là người đàn ông trưởng thành và chín chắn lắm rồi, thậm chí người đàn ông tám tuổi đó còn nghĩ rằng theo thời gian, mọi thứ sẽ chỉ tàn lụi và trở nên non yếu dần, khờ dại, thơ ngây. Sự minh triết của tuổi lên tám là thế đấy. Sự thực thì quả đúng như thế, hiện tại, trước tình yêu, tôi vẫn khờ dại như xưa, và có lẽ còn hơn cả thế nữa. Hồi đó, ít nhất là với sự uyên bác và trực giác tuyệt vời dẫn dắt, một cách vô thức, tôi đã bày trò khám phá bí mật, để đưa cô bé vào thế giới kỳ ảo của cảm xúc, khi mà mỗi bước chân dấn sâu vào trong cái hang động cây kia cảnh vật lại thay đổi không ngừng, giống như khi ta quan sát sự biến hình của những đám mây trắng vậy, kìa là hình thù một con ngựa, kia là một con voi, còn đây lại là…
Chúng tôi đứng sững ở trung tâm của vòm cuốn những cành bàng kỳ lạ đó, cảm thấy một cơn rùng mình lây lan. Chưa bao giờ người ta tự hỏi vì sao cái cây bàng này lại có sức sống dai dẳng và hình dáng lạ lùng như thế, chưa bao giờ, nhưng họ luôn tránh xa nó ra như một điềm gở. Mãi sau này tôi mới biết, vào thời kháng chiến chống Pháp, nơi đây từng là bãi tha ma chôn xác người tập thể. Không có tài liệu nào chứng minh, nhưng một vài cụ già sống sót đã kể lại, trước năm 1945 nơi đây từng là một cái chợ, vẫn còn dấu tích đâu đó vài khoảnh nền chợ, những viên gạch lát. Vào năm 1945, khi nạn đói tràn lan, không đâu chết nhiều người như chốn kẻ chợ, và họ đã không còn đủ sức để mà chôn nhau nữa.
Trong những trận đánh ác liệt sau này, xác người cả hai bên được hốt xuống chiến hào, vùi lấp sơ sài. Sau hòa bình lập lại, người ta xây dựng một ngôi trường trên đó. Bọn học sinh thi thoảng lại nhặt được những cái răng người lẫn trong đất. Những câu chuyện đồn thổi về ma xó cô hồn thì vô khối, ngày nào cũng có, thi thoảng một số đứa trẻ học ở đây bỗng dưng phát điên. Nhiều năm sau tôi vẫn bị ám ảnh có lẽ chính mình cũng bị vong ám, cho dù cả khi đã học xong đại học.
Vào cái lúc dẫn cô bạn gái vào đứng giữa vòm hang dưới những cành bàng khô đó, tôi bỗng có một liên tưởng kỳ lạ, rằng chúng tôi đang đứng giữa một rừng xương khô, tôi sợ đến nỗi cứng cả hàm lại, đang thao thao bất tuyệt thì sững lại, và có lẽ chả cần nói câu gì, cô bé kia cũng đã cảm nhận được điều tôi muốn nói. Cả hai bất chợt tóm lấy tay nhau. Cùng lúc, bằng trí óc non thơ của mình, chúng tôi đều cảm nhận được sự chết chóc, nỗi sợ hãi cái chết, cũng như nỗi ham sống. Và người ta phải tìm đến nhau vào cái khoảnh khắc đó, như thể ý niệm về cái chết khiến bản năng sinh tồn trỗi dậy, cùng tình yêu manh nha cựa quậy, ngay cả khi người ta mới lên tám tuổi và chưa hề biết đến thứ gì giống như thế…
Ngay khi cầm lấy tay nhau, hai đứa chúng tôi thậm chí còn nghe thấy cả một tiếng xẹt của dòng điện, tiếng sét ái tình tí xíu ấy, vội buông tay nhau ra, vô cùng sợ hãi, để rồi sau đấy lại rụt rè thử chạm vào nhau lần nữa…
Lần này thì dòng điện êm ái đê mê đó chạy suốt hai cơ thể non dại, khiến chúng ngây ngất, trong nỗi sợ hãi lớn lao chưa từng thấy, dường như quanh chúng đang có những đứa trẻ chưa được sinh ra bay lượn như những thiên thần, mãi sinh sôi nảy nở không ngừng, và một trong số đó, hẳn rồi, đang tinh nghịch cầm một cái cung tên.
Dòng ký ức miên man của tôi bị ngắt bởi hiện tại, khi nàng từ căn bếp trở ra, với hai chiếc cần câu trúc thon nhỏ tuyệt đẹp. Em sẽ dạy anh câu cá sỉnh, nàng nói. Tôi còn biết làm gì khác ngoài đi theo lối mòn sau lưng nàng cơ chứ, tha hồ mà ngắm cái thân hình mỹ miều đó, những cử động uyển chuyển khéo léo. Cầm cần câu đi giữa rừng núi rậm rạp không hề dễ dàng chút nào đâu nhé, dây cước luôn có nguy cơ mắc vào cơ man cành lá. Vậy mà nàng thoăn thoắt luồn lách qua khu rừng nhiệt đới đó, đầu cần câu hướng về phía trước vạch lá cho tôi đi, tôi chỉ việc tóm lấy đốc cần câu mà đi theo nàng. Bờ sông hiện ra, một cái ghềnh nhỏ với những tảng đá lớn la liệt. Nàng dặn tôi đợi trên bờ, rồi xắn quần lội xuống làn nước giá lạnh đó, lật từng viên đá để bắt sâu đá, những con vật trông hơi giống những con nhện nhỏ chân ngắn li ti bám vào đá, chúng có một cái đuôi dài như những con sam biển tí hon vậy. Nàng quay trở lên khéo léo mắc chúng vào những chiếc lưỡi câu tí xíu, được uống bằng dây phanh, mà có lẽ chính ông Văn đã gọt giũa tỉ mẩn những lúc nhàn rỗi.
Dây cước mảnh như tơ, gần lưỡi câu quấn chì lá bé xíu, chiếc phao được gọt bằng bọt xốp trắng, nhỏ bằng ngón út, bôi một lớp nhựa cây trong suốt. Tất cả được gắn vào chiếc cần trúc thanh mảnh dài dễ chừng đến năm mét hơn. Chính xác và nhẹ nhàng tuyệt vời, nàng vẩy đầu cần, mồi câu đã văng ra chân ghềnh nước sau tảng đá, chiếc phao bập bềnh trôi xuôi dòng nước xoáy. Nàng chỉ cho tôi thấy phía bên dưới làn nước trong vắt, một đàn cá sỉnh đang liệng trắng đáy sông hóng mồi.
Khi chiếc phao trôi đến gần đàn cá, những con cá sung sức và trẻ trung nhất láu táu lao lên như tên bắn, ánh bạc từ bụng chúng lấp lóa, chiếc phao nháy nháy rồi biến mất. Chỉ một cái lắc cổ tay, chiếc cần câu trong tay nàng cong veo, sợi cước căng chạy loằng ngoằng dưới đó, có thể nghe thấy cả tiếng nước xé cước rin rít, con cá đang vùng vẫy cố gắng thoát thân, nó chạy tới chạy lui để rồi dần dần bị kéo ngược nước, và rồi nàng nhẹ nhàng nhấc nó lên, một ánh bạc loang loáng ngũ sắc lấp lánh bay lên dưới ánh mặt trời, hầu như cùng lúc tay trái nàng bắt lấy con cá đang bay về trong nháy mắt. Bàn tay phải vẫn cầm cần câu, nàng dùng những ngón tay thon trắng đó gỡ lưỡi câu, và con cá được gọn gàng bỏ vào trong chiếc giỏ tre ngang cái eo lưng dẻo dai thon chắc của nàng. Không thể hoàn hảo hơn!
Nàng cầm tay tôi hướng dẫn từng chút một, thật kỳ lạ, như thôi miên vậy, hai bàn tay vụng về của tôi ngoan ngoãn tuân theo, và háo hức học hỏi từng ly từng tí, ngay cả khi sự cọ xát ngọt ngào ấy chi phối và cảm giác ham muốn nàng vẫn không ngừng. Rất ít những lời nói, nàng chỉ cần mỉm cười thôi là tôi cũng có thể biến thành một gã chài lưới thực thụ. Tôi cố gắng bám sát nàng trong cuộc rượt đuổi tỉ số, nàng câu được hai con thì tôi chỉ được một, và cách biệt bàn thắng cứ tăng dần đều, cho tới khi hết sạch đàn cá. Tôi câu được năm con cá thì nàng đã hơn chục con, nhưng may mắn là chính tôi đã câu được con cá cuối cùng, con đầu đàn tinh quái nhất, to nhất, một con cá đẹp đẽ chưa từng thấy. Nó chỉ to hơn bàn tay một chút, nhưng dài đến hơn ba mươi xăng ti mét, với những cái vảy bạc đều đặn lấp lánh, óng ánh hai dải màu ánh xanh lam chạy dọc sườn lưng, và khi nhìn kỹ, ta thấy ánh nắng mặt trời khúc xạ đủ bảy sắc cầu vồng ở chỗ đó. Một tạo vật hoàn hảo của Chúa! Giống như cái tạo vật còn lại kia, người phụ nữ của tôi. Vâng, tôi nghĩ nàng là của tôi từ khi nào chẳng rõ nữa.
Chỉ một đàn cá sỉnh cũng đã quá thừa cho một bữa ăn hai người, chúng tôi quay trở về nhà, với cái giỏ chật ních. Tôi bỗng nghĩ bụng nếu như con cá thần là một thứ quái vật xấu xí gớm ghiếc kinh tởm do Chúa đã tạo ra, trong một cơn điên giận, thì hẳn là ngài đã rất công bằng, khi tạo ra những thứ đẹp đẽ xinh xắn như loài cá sỉnh, đề bù lấp lại những khinh suất đáng tiếc.
Bên bếp lửa ấm áp chiều tối hôm đó, nàng giải thích tại sao chỉ cần một mùa câu cá sỉnh, cha con nàng có thể kiếm đủ ăn cho một thời gian rất dài sau đó, thậm chí cho đến tận mùa cá sỉnh năm sau.
Cá sỉnh - theo sách đỏ Việt Nam, tên đầy đủ là cá sỉnh gai, ưa sống ở nơi nước xiết, mình thon dài, đầu nhỏ, vẩy trắng, lăn tăn như hoa bạc, hai bên lườn ánh xanh. Con to thì bằng bàn tay, còn thường chỉ bằng hai hoặc ba ngón tay, thịt chắc và ngọt đậm, thơm, xương ít và mềm. Người Thái gọi cá sỉnh là pa khính (cá khính).
Ẩm thực của người dân tộc thiểu số vùng Tây Bắc xưa nay vốn nổi tiếng với những món ăn được chế biến khéo léo và tinh tế, trong đó các món ăn từ cá sỉnh thuộc loại đầu bảng. Không chỉ người Thái, mà nói chung hầu hết các dân tộc miền núi phía Tây Bắc cũng đều yêu thích món ăn từ cá sỉnh, họ vẫn đánh bắt cá sỉnh ở sông suối đem sấy gác bếp làm thức ăn dự trữ và đãi khách quý. Từ cá sỉnh, người Thái chế biến thành rất nhiều món ăn nổi tiếng, ví dụ như món pa chen: Cá rán hai lần, chấm với nước chấm trộn chanh, gừng, ớt, hạt cây rừng (sử dụng một trong ba loại hạt là: hạt sẻn, hạt dổi, hoặc hạt mắc khén, hơi giống hạt tiêu, rất thơm, người miền núi và trung du ưa dùng trong các món ăn, nhất là món nướng và đồ chấm).
Món pa pỉnh tộp lại là một nghệ thuật tinh tế và khá cầu kỳ: Cá sỉnh ướp gừng, sả, hành, ớt, hạt cây rừng, gia vị, gập đôi kẹp các loại rau thơm ở giữa rồi cặp tre nướng than, ăn nóng với cơm gạo mới hoặc xôi nếp là hợp vị nhất. Ngoài ra còn có món pa mọ, pa sủm, pa giảng, pa pho, pa lạp (gỏi), pa lam... Ngày nay đến một số địa điểm du lịch, du khách vẫn có thể mua ở phiên chợ những kẹp cá sỉnh hun khói mang về làm quà, cá sỉnh trở thành niềm tự hào của những người dân bản địa. Ở nhiều nơi, loài cá này hầu như đã bị tuyệt diệt, do bị đánh bắt bừa bãi bằng cách chích điện, thả lá độc, bẫy lồng. Sở dĩ chúng còn tồn tại ở nơi đây, là vì khúc sông này quá hiểm trở hẻo lánh, và bởi sức sống mãnh liệt của chúng.
Hầu như ngoài cách câu cá sỉnh ra, người ta không thể đánh bắt bằng chài lưới. Chúng chỉ sống ở vùng nước trong, với đôi mắt tinh tường, chúng không bao giờ cho phép người ta kịp quăng chài khi lại gần. Đó là lý do tạo sao những chiếc cần trúc kia dài một cách lạ thường như thế. Những thợ câu lành nghề luôn chậm rãi âm thầm men bờ hoặc lội xuôi dòng câu từng đàn cá một, tránh đánh động chúng. Chỉ cần câu sểnh một con, cả đàn cá lập tức trốn đâu mất, chúng sẽ đi tìm một khúc sông khác yên ả hơn để kiếm mồi. Cá sỉnh luôn tìm đến chân thác ghềnh, nơi nước tung bọt trắng và giàu oxy nhất, nhiều côn trùng phù du trôi dạt, nguồn thức ăn dồi dào này cung cấp cho chúng đủ năng lượng để liên tục bơi như tên bắn vượt cả thác cao. Câu cá sỉnh thực sự là một nghệ thuật tao nhã và tinh tế, tôi không hiểu sao lại phải mất công đi câu con cá thần kinh khủng kia làm chi cho mệt mỏi và nguy hiểm. Chậc, quên nó đi thôi, những vận rủi đó với tôi đã qua rồi.
Nàng làm cho tôi những món ăn tuyệt ngon, tôi chỉ việc loanh quanh phụ giúp, và tha hồ ngắm nàng. Bếp lửa hồng rực sáng, khuôn mặt nàng cũng bừng sáng. Bếp lửa mời gọi, bập bùng khao khát, đánh thức bản năng, như thể đây là thuở hồng hoang khi tôi và nàng như loài vượn người vừa mới bắt đầu kỷ nguyên mới, tìm ra lửa, tìm ra cách dùng lửa để nấu chín thức ăn, để chống lại giá lạnh đêm đông giữa rừng già, để chống lại thú dữ và hiểm nguy rình rập, chống lại cả bóng tối đang bao phủ mênh mông, và hơn hết, là chống lại nỗi cô đơn, nỗi sợ hãi. Có lẽ, từ khi loài vượn người ý thức được sự nhỏ bé, cô đơn, và sự mong manh ngắn ngủi tồn tại của mình, chính là khi họ thực sự trở thành con người.
Và rồi, bên bếp than hồng đang lụi dần, họ sẽ tìm đến hơi ấm của cơ thể nhau. Dù tha hồ ăn uống no nê và trì hoãn, bù lại những năng lượng đã mất đi suốt từ buổi trưa, rồi cũng đến lúc kết thúc bữa ăn, sau khi đã dọn dẹp hết mọi thứ. Đó là khi mà tiếng nước sông rì rầm phía xa vọng lại không ngăn nổi sự tĩnh lặng của bóng đêm núi rừng, với tiếng thú ăn đêm thảng thốt đâu đó. Tôi và nàng đều uống rượu, chỉ một chút thôi,đủ để cảm thấy nóng ấm lan tỏa trong cơ thể. Ngọn đèn nhỏ nhập nhoạng cũng không ngăn được tôi thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, chúng tôi ngồi bên nhau sưởi ấm cạnh chậu than nhỏ, chẳng biết nói gì, chỉ huơ tay ra sưởi.
Tôi chạm vào tay, nàng rụt lại, tôi cầm cả bàn tay nàng, tay kia vòng qua eo lưng nàng. Có thể nghe thấy cả tiếng tim đập thùm thụp của cả hai đứa. Nàng ngoảnh mặt đi xấu hổ, mớ tóc mai lưa thưa lòa xòa che khuất gò má, đôi tai xinh xắn, tôi đánh liều hôn lên chỗ đó, phả hơi thở ấm vào đôi tai nàng, chờ đợi một phản ứng như ban chiều, nàng vũng vẫy thoát ra, chạy tọt vào buồng đóng cửa chốt then lại, để cho tôi chưng hửng, và giấc mơ một lần nữa lại tan thành mây khói. Tôi hy vọng điều đó sẽ không xảy ra.
Dòng điện lại chạy qua chúng tôi, người nàng run lên, tôi kéo khuôn mặt nàng quay lại, và gắn lên môi nàng nụ hôn. Tiếng gió bỗng xào xạc lá rừng đâu đó, mặt đất như xoay chuyển, và chúng tôi bị cuốn vào một cơn lốc. Tôi bế thốc nàng lên, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, cơn lốc đưa chúng tôi tới chiếc giường, vùi sâu vào đống chăn, với sức nóng tỏa ra từ tâm lốc xoáy đó, đủ để thiêu cháy tất cả. Mọi thứ đều sinh ra từ lửa.
Tôi cắn vào tai nàng, cắn vào vai, vào cổ, vào gáy, cắn vào khắp cơ thể nàng, từ từ chiếm đoạt nàng, và nàng vò dứt tóc tôi, cào lên người tôi, để lại trên da thịt những dòng nhạc đỏ tươi. Nàng thực sự là một con thú hoang chưa được thuần dưỡng, thậm chí hoàn toàn không ý thức được hiểm nguy, chỉ khi trải nghiệm nỗi sợ hãi bị chiếm đoạt, cùng sự đau đớn, thèm khát, bản năng mới lên tiếng đủ đầy, nàng rên lên tiếng âm thanh kỳ lạ, chất chứa cả đau đớn lẫn khoái cảm, những tiếng kêu bị kìm nén bấy lâu, giờ bật ra nức nở và hoan hỉ.
Từ cơ thể nàng có những đợt sóng trào lan tỏa, như một cơn địa chấn, mà tôi chính là tâm chấn đã gây ra, cộng hưởng tất cả. Những khoái cảm từ đó đi khắp hai cơ thể, như dâng đầy bán cầu não, ngất ngư mãi không thôi, ngay cả khi cả hai thiếp đi trong vô cùng tận một cõi mơ hồ nào đó xa lắc xa lơ của cơn thỏa mãn kéo dài, rã rời êm ái, vô cùng dễ chịu. Tôi có cảm giác như người tôi nhẹ bẫng, không trọng lượng, chúng tôi như tan loãng ra cùng nhau, rồi thăng hoa, như ảo ảnh của một làn sương, một mùi hương, tan biến vào hư vô…
Giấc ngủ sâu êm ái đến liền sau đó, cho đến khi nửa đêm về sáng, chẳng biết bao lâu sau, tôi mơ màng hôn nàng và yêu nàng lần nữa, rồi lần nữa, mê mải và mơ màng, hư ảo…
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần