He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
au đấy bọn chúng lại cãi nhau ỏm tỏi, một số đứa đòi về, những đứa khác muốn ở lại. Buổi chiều tắt nắng sớm, bóng tối nhanh chóng bao trùm núi rừng biên khu, nỗi sợ hãi lây lan như bệnh dịch, dù có muốn quay về cũng phải đợi sáng hôm sau. Chẳng ai bảo ai, tất cả bọn kia chui hết vào lều chính nằm im thít, xì xào bàn tán, sau khi ăn uống qua loa bánh mỳ với đồ hộp. Hùng hấp và Dũng khùng chọn một góc khuất gió trong cái nhà bạt rộng mênh mông đó rồi dựng hai cái lều nhỏ, trong để sẵn cả túi ngủ lẫn chăn đệm, đèn pin. Chúng nằm chung 1 cái lều, rồi bảo tôi vào nằm nghỉ cái lều còn lại. Hai thằng này tuy hơi nhố nhăng, nhưng cũng có vẻ tử tế, chúng đang nằm ngay cái lều bên cạnh, thì thào bàn tán về chuyện xảy ra ban chiều. Câu chuyện của chúng khiến tôi nhiều lúc cứ phải bấm bụng cười.
- Nó là con mà kinh thế nhỉ?
- Cá thần chứ còn đéo gì, hỏi ngu.
- Tao bảo là giống cá gì, lăng chiên nheo bò hay giống gì ấy, mày mới ngu.
- Biết thế đéo nào được nó là cá gì, đã nhìn thấy đéo đâu.
- Ông Nghi chắc khó qua, nhỉ?
- Sống cũng thành tật, chết mẹ đi còn hơn.
- Đm phỉ phui cái mồm mày, ông ấy chết thật thì về vật chết mày luôn.
- Thế mày có thích suốt đời phải chạy xe ba bánh bằng một tay không?
- Cụt tay vẫn còn hơn là chết, chết là hết.
- Hết cái đít, mày hình dung mà xem, nếu cụt tay, lúc ấy mày vẫn chạy được xe ba bánh, nhưng mà xe có mui giống cái bọn 27/7 bến xe Giáp Bát ấy hiểu không? Đã thế lại phải chế tay ga sang bên trái, chế thêm chân côn nữa. Mẹ, cứ như xế hộp nhập, tay lái nghịch, oai như cóc! Mày có thích thế không?
- Tao ghét xế hộp.
- Tao cũng thế, kể cả có tiền tao cũng đéo bao giờ mua.
- Tao thà chạy xít đờ ca còn hơn ngồi mẹc.
- Tao cũng thế, kể cả trời này ngồi xít đờ ca có hơi lạnh một tí.
- Lạnh đéo gì! Mẹ, đã đi phượt lại còn sợ lạnh, đi xế hộp, sợ thì ở mẹ nhà quắp vợ cho xong, mẹ mấy lão già mất nết!
- Lão Tú béo á? Thấy bảo lão bỏ vợ lâu rồi cơ mà?
- Đéo đâu, tao thấy bảo cặp con bồ đẹp lắm, chân dài đến nách.
- Lông nách dài đến chân hả? Lão lúc đéo nào chả có hàng ngon.
- Ngon đéo gì, chắc toàn rau trông thì ngon chứ có khi bị chúng nó phun thuốc sâu chán rồi. Tao thì tao cứ chén rau sạch cho lành, nhìn sâu sia tí nhưng lành, công nhận không?
- Mày nói rau sạch là cái con công nhân bên Nam Thăng Long hồi xưa á? Cái con hay cười phe phé mà bị hôi nách ấy á?
- Đm thằng này nhớ dai thế, tao đã bảo là đừng có nhắc lại chuyện đấy cơ mà, thi thoảng thì cũng phải gặp tai nạn chứ? Nói chung là thế. Tao chưa thèm nói đến chuyện mày suýt phải cưới cái con bán dạo năm ngoái đâu đấy nhá.
- Nó là nhân viên tiếp thị, không phải là bán dạo.
- Tiếp thị cái gì, rõ là bán dạo, mẹ, bán dâm thì có.
- Oánh bỏ mẹ giờ, nó tiếp thị thuốc lá, nói bao lần rồi.
- Bọn tiếp thị rượu bia thuốc lá toàn phò phạch, tao lạ đéo gì, suốt ngày lê la quán bia cho chúng nó sờ đùi.
- Nhưng con này nó khác…
- Khác đéo gì, hôm ấy tao mày mà không gặp nó đi với cái con lợn già ấy ở Tam Đảo chắc về mày cưới mẹ nó rồi, giờ này có mà ở đây cái đít.
- Thôi đéo nói chuyện đấy nữa.
- Ừ thôi ngủ đi.
- Đừng có nói chuyện đấy với ai đấy, không tao thiến dái.
- Ừ được rồi ngủ đi, ai bảo mày moi chuyện con hôi nách ra.
- Thì ai bảo mày nói chuyện rau dưa trước.
- Ờ, mà đang nói chuyện ông Nghi, tự dưng lại gái mú. Phải gọi là cô Nghi mới phải.
- Nghĩ lại vẫn kinh.
- Mày có để ý lúc chúng nó thay quần áo cho ông ấy trên ô tô không?
- Sao?
- Lão ấy đéo có chim.
- Hả, thật hả? Lúc ấy tao đứng ngoài, mải xem lão Tú béo với Toàn gạch cãi nhau. Thế không có chim thì có cái gì?
- Bướm.
- Hả? Cái gì?
- Mày điếc à? Có cái lồn ấy, hiểu chưa?
- Đéo tin.
- Tận mắt tao nhìn thấy.
- Lão sang Thái chuyển giới à?
- Đéo biết, bẩm sinh thì sao? Nhưng rõ ràng đấy là một cái lồn bự chưa từng thấy, lại còn vô mao.
- Hả? Vô mao?
- Ờ, đéo có tí lông lá nào cả.
- Thôi đừng kể, đéo ngủ được đâu!
- Thèm quá à, hí hí!
- Tởm! Có mà mày thèm í, thằng bệnh hoạn!
- Công nhận tởm! Hồi tao đi Thái có xem show của bọn gay trên xôi dưới súng, nhưng quả như lão Nghi này thì chưa thấy bao giờ.
- Mày đi xem thật à? Bệnh thật!
- Ôi giời, ai sang Thái chả mua vé vào xem, chuyện thường.
- Thế thì cạch, tao sẽ không bao giờ sang Thái.
- Mày nhát còn hơn cả gái, cần đéo sang Thái chuyển giới. Hí hí!
- Này thì gái!
- Ái! Ái! Đùa tí thôi đấm đau thế?
Hai gã trai trẻ còn rúc rích tán láo một hồi. Tôi suýt phì cười thành tiếng, thu mình lại trong túi ngủ. Trời mỗi lúc một lạnh, hơi lạnh truyền từ dưới đất lên, từ không khí vào, xuyên qua lều bạt chăn đệm, thấm vào da thịt.
Cái cái nhà bạt khung thép được thuê ở khu thị trấn chúng tôi nghỉ lại đêm trước, nó vốn dĩ hay được dùng để cho thuê làm đám cưới, rất rộng, nó che chắn bớt sương gió cho những cái lều nhỏ bên trong, rất hữu ích. Nếu không có nó, chắc chúng tôi không thể chống chọi được với giá lạnh vùng này khi đêm xuống.
Tôi nằm trong cái lều tối om, cố ngủ mà không thể được, cứ tưởng tượng nửa đêm bỗng dưng bị Toàn gạch dí khẩu 2 nòng vào đầu, hoặc biết đâu gã kêu bọn đàn em trùm bao tải ném tôi xuống sông. Có thể lắm chứ, nguy cơ Toàn gạch thua độ là rất cao, gã sẽ tìm mọi cách đánh tháo. Mặc dù chẳng ai nhìn thấy con cá, nhưng tất cả đều biết rằng chỉ có thể là nó, chính nó đã đớp cụt tay lão thày cúng. Hình ảnh ghê rợn ban chiều cứ mãi ám ảnh tôi. Bên ngoài kia, tiếng gió lùa hun hút, thổi qua khe vải bạt phần phật, có lúc như thể ai đó đang rung lều vậy. Tiếng nước sông réo không ngừng, đôi lúc một vài con cá chày lại quẫy trên mặt sông, gây ra những tiếng động lớn.
Những tiếng xì xào từ các lều thưa dần, rồi dường như tất cả đều ngủ say. Hai gã lều bên cạnh cũng đã ngủ, tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của chúng. Bắt đầu có những tiếng ngáy đều đều đâu đó vọng lại. Tôi trằn trọc chẳng thể ngủ được. Tôi cứ nghĩ mãi đến lời ông Văn nói ban chiều: “Một thằng là con nuôi, một thằng là con rể”. Ông ấy nói ai là con rể chứ? Chả nhẽ lại là Tú khỉ? Chả nhẽ ông ấy không nhận ra rằng tôi và cô con gái ông vẫn đầu mày cuối mắt với nhau đó sao? Vô lý!
Nhưng dù gì, bề ngoài tôi cũng đã nhận là con nuôi ông ấy, coi con gái ông là em gái, kể từ hôm họ cứu tôi thoát chết khỏi cái vực xoáy kia. Điều này thực ra cũng chẳng mấy ý nghĩa, khối trường hợp từ con nuôi biến thành con rể đó thôi, tôi tự nhủ. Những câu chuyện kể tôi được nghe, hoặc đọc đâu đó, thường vẫn hay kết thúc như vậy. Có lẽ Tú khỉ nói đúng, tôi là thằng mọt sách, trong đầu hay tưởng tượng đủ thứ chuyện linh tinh. Không biết tôi đã nghĩ đến những thứ khỉ gió gì nữa. Nào, tôi tự nhủ, mày đang nghĩ đến cái quỷ quái gì vậy hả thằng hâm? Mày nghĩ rằng có thể có được cô con gái ông già chài lưới kia ư? Chưa gì đã mơ tưởng đến cảnh cô ta tụt quần cởi áo nhảy tót vào lòng. Hừ, chuyện đời đâu có đơn giản vậy?
Mà ừ thì cứ cho là như thế nữa đi, sau những cảnh như trong phim ấy thì chuyện gì sẽ đến? Rồi sao nào? Rồi cứ thế mà bỏ đi sao? Ồ không, hãy tỉnh lại đi, thằng ngu! Hãy nhìn cái cách mà ông ấy đối diện với Toàn gạch chiều nay, có thể lúc đó ông ấy chưa kịp nhồi thuốc súng, chứ ai mà biết được, nếu nó đã được nhồi một nắm đạn chì, ai dám chắc ông ấy lại không cho Toàn gạch biến thành một viên than tổ ong đen sì, lỗ chỗ đạn? Thử động vào con gái ông ấy rồi chạy làng mà xem! À, có lẽ tôi đã hiểu tại sao cô con gái ông ấy đến giờ vẫn chưa có thằng nào đến rước đi. Cứ nghe cái kiểu mà tay sĩ quan bố bố con con với ông ấy chiều nay cũng đủ hiểu cánh biên phòng rất nể sợ ông già này, thậm chí có lẽ rất nhiều gã trong cái đồn biên phòng ấy hẳn là cũng phải mê mệt cô con gái ông. Vậy lý do gì mà đến giờ cô ấy vẫn chưa có nơi có chốn?
Xem nào, sinh năm 85, tuổi Sửu, vậy là đã 25-26 tuổi đầu, sắp thành gái già đến nơi rồi, đàn bà ở những nơi hẻo lánh vùng sâu vùng xa tuổi này thường đã làm mẹ của một đàn con đông đúc, đã bắt đầu tàn tạ mệt mỏi… Vậy mà hãy xem, cô ta dường như vẫn còn là một cô gái đồng trinh. Tôi không rành phân loại phụ nữ, nhưng tôi đã nhìn thấy cô ta khỏa thân. Tôi cũng đã thấy nỗi xấu hổ, vẻ e lệ của cô ấy. Tôi không tin là cô ta đã biết đến hơi đàn ông. Dù nhắm mắt, tôi vẫn hình dung rõ mồn một cơ thể cô ta cái hôm đó, đẫm nước, tuyệt đẹp, một cơ thể săn chắc đầy sức sống, hoang dại, với bộ ngực nhô cao tròn trĩnh cùng núm đôi núm vú hồng nhỏ xinh, vòng eo thon thả, cái bụng dưới gợi gảm với đám lông chỗ kín mượt mà như cái đuôi dế. Ôi lạy Chúa nhân từ, tôi tự nhủ, ông rất nhân từ nhưng cũng đã rất ác khi cho tôi được ngắm cô ta, để mỗi khi nhớ đến tim tôi lại thổn thức như thế này…
Hãy tỉnh lại đi thằng ngu, tôi tự nhủ, chuyện này hết sức vô lý, và không bình thường chút nào. Từ chuyện về con cá, cho đến hai cha con nhà chài lưới, rồi đến cái đám điên rồ đang ngủ say như chết la liệt quanh tôi nữa. Đây là một cơn hoang tưởng. Tôi sẽ chẳng bao giờ có nổi một xu, đừng nói đến tiền tỉ. Chỗ của tôi là một cuộc sống bế tắc và nghèo túng, đang chờ tôi quay về, không phải ở đây. Hãy tỉnh lại và trở về đúng chỗ của mày đi thằng ngu, tôi tự nhủ, trước khi cơn hoang tưởng này biến thành một cơn ác mộng, khi đó thì ngay cả cái mạng sống còn chẳng giữ nổi, đừng có nói đến chuyện quay về…
Tôi thở dài, buồn bã nghĩ đến tình thế của mình. Khó có thể tìm được lý do gì để lạc quan. Nhưng dường như tôi vẫn đang cố tìm kiếm, một cái phao cho kẻ sắp chết đuối ư? Tôi không biết nữa, nhưng ánh mắt cô ta dành cho tôi trước khi leo lên chiếc UAZ đó, tôi mơ màng nhớ lại, chao ôi là yêu mến xiết bao. Tôi mỉm cười tự cười giễu những suy nghĩ viển vông của mình, và lơ mơ chìm dần vào giấc ngủ êm dịu đang đến gần, rất gần… Trước mắt tôi hiện lên những hình thù mơ hồ chuyển động, đu đưa, bồng bềnh. Tôi nhắm mắt lại và chuẩn bị thiếp đi, chìm hẳn vào giấc ngủ.
Ngay lúc đó tôi bỗng thấy màu đỏ tràn ngập võng mạc, loang loáng sánh sáng. Linh cảm về sự nguy hiểm khiến tôi choàng tỉnh ngay tức thì, có tiếng sột soạt rất gần, nỗi sợ hãi dâng lên khiến toàn thân tê liệt. Ánh đèn pin quét trên cái lều của tôi. Một bóng người in trên đó, đúng hơn là đang in bóng một cánh tay cầm súng trên vải lều, nòng súng đang từ từ thò vào cửa lều, cái nòng súng hướng về phía ngực tôi, rồi sau đó bỗng dưng ánh đèn rọi thẳng vào mặt khiến tôi lóa mắt. Thôi thế là xong, tôi thầm nghĩ, mình đã quá chủ quan, đã nghĩ đến khả năng bị chúng nó thịt, mà không bỏ trốn khỏi nơi này, giờ thì chỉ còn biết chịu chết. Tôi đang nằm trong cái túi ngủ, như con sâu trong cái kén, như bị trói chặt, chỉ hở mỗi cái mặt ra. Mà ngay cả khi chân tay có được tự do đi nữa, làm sao có thể kịp thoát thân cho đặng?
Tôi nhắm mắt lại, chờ một tiếng súng nổ, và tôi sẽ từ giã cuộc đời này.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần