There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 277 - 278
hương 277: Náo loạn!
Editor: Yuè Yīng
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Trong lòng Phó Lưu Âm luôn sợ hãi cảnh tượng như vậy, mặc dù lúc nào cũng có lái xe của Mục Kính Sâm đưa đón, nhưng cô luôn cảm thấy chuyện cô là em gái Phó Kinh Sênh, sớm muộn không giấu được mãi, cô biết những người đó căm hận Phó Kinh Sênh nhiều như thế nào.
Bọn họ hận anh trai cô nhiều như thế, sẽ hận luôn cả cô.
Phó Lưu Âm thấy người bảo vệ ở cổng lao tới, ngăn trước mặt cô, chỉ vào đám người kia quát: "Nơi này là trường học, các người định làm gì?"
"Phó Kinh Sênh hại chết con trai tôi, sau này tôi biết trông cậy vào đâu? Gia đình tôi không thù không oán với hắn, tại sao hắn lại làm như vậy?"
"Bắt em gái hắn đền mạng!"
"Nhất định phải đền mạng!"
Phó Lưu Âm không biết đối phương ném vật gì vào, cô chỉ cảm giác được trán bị va trúng, cô ôm đầu lui về phía sau, hiện tại vừa lúc tan học, không ít sinh viên vây xung quanh.
"Cái gì mà em gái Phó Kinh Sênh?"
"Trời ạ, là tên sát nhân biến thái trong tin tức nói sao?"
Phó Lưu Âm ôm đầu, cô chưa từng như hoảng hốt kinh sợ như lúc này, cô nghe thấy người khác luôn mồm dùng từ sát nhân để mô tả Phó Kinh Sênh, bước chân cô nặng trĩu, Triệu Hiểu ở bên cạnh ôm lấy bả vai của cô.
"Âm Âm, cậu không sao chứ?"
Mấy người nhà kia tức giận phá tan vòng chắn của bảo vệ xông tới, Phó Lưu Âm không nghĩ ngợi nhiều, cô xoay người chạy vào trong trường. Triệu Hiểu theo ở phía sau, bảo vệ đang ra sức ngăn ở cửa, trong đầu Phó Lưu Âm đã sớm trống rỗng, Triệu Hiểu vất vả đuổi theo cô.
"Âm Âm, cậu đi đâu?"
"Không phải... Không phải còn có cửa nam sao? Tớ đi lối cửa nam."
"Cậu chắc là cửa nam sẽ không có ai sao?"
Phó Lưu Âm dừng bước, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trên gương mặt của Triệu Hiểu, sắc mặt Triệu Hiểu lo lắng nhìn về phía cửa chính.
"Nhiều người tới như vậy, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì chứ?"
"Triệu Hiểu, cậu cũng nghe được bọn họ nói rồi đấy..."
"Nghe được thì thế nào? Cho dù cậu là em gái của Phó Kinh Sênh thật, vậy thì sao hứ? Chuyện anh trai cậu đã làm, cũng không liên quan gì tới cậu cả, bọn họ có tư cách gì mà tới trường học gây náo loạn?" Triệu Hiểu nói, vành mắt liền ửng đỏ.
Tiếng huyên náo ở cổng càng lúc càng dữ dội, tranh cãi ầm ĩ không ngừng, còn có tiếng kêu khóc. Loại đau đớn tận tâm can này không lừa người, người phụ nữ trung niên bị ngăn lại ở bên ngoài, bà ta quỳ trên mặt đất, đấm ngực gào khóc: "Trả lại con trai cho tôi, đền mạng cho con trai tôi —— nó còn trẻ như vậy, tại sao mấy người có thể sống tốt? Còn con trai tôi nằm ở dưới lòng đất lạnh như băng?"
Người xúm lại xem càng lúc càng nhiều, không ít nữ sinh chỉ trỏ về hướng Phó Lưu Âm. Đôi môi Phó Lưu Âm bắt đầu run rẩy, bên tai là tiếng kêu khóc của người phụ nữ trung niên kia.
"Lại còn sắp đặt là tai nạn ngoài ý muốn... Con trai, mẹ không chấp nhận nổi chuyện con bị người ta hại chết."
Viền mắt Phó Lưu Âm cay xè, tầm nhìn cũng không rõ. Trên mặt cảm giác được những giọt nước nóng hổi, Triệu Hiểu thấy dáng vẻ này của cô, cảm thấy sợ hãi: "Âm Âm, cậu đừng khóc nha, đừng khóc."
Cô khóc thút thít: "Triệu Hiểu, tớ cũng mong muốn những chuyện đó chưa từng xảy ra..."
Triệu Hiểu nhìn bảo vệ đã không ngăn nổi nữa, cô đưa tay kéo cánh tay Phó Lưu Âm.
"Âm Âm, những người đó giống như điên rồi, nếu như họ xông vào được, chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu, cậu mau tìm một chỗ trốn đi."
Phó Lưu Âm thấy đã có người xông vào được, cô nhấc chân lên muốn chạy.
"Âm Âm, không chừng những người đó đã hỏi thăm rõ ràng cậu học ở lớp nào, cậu đừng vào trong lớp, chạy mau."
Phó Lưu Âm không kịp nghĩ nhiều như vậy nữa, cũng may mà có Triệu Hiểu nhắc nhở cô một câu như vậy. Thế nhưng trong sân trường lớn như vậy, cô còn có thể chạy đi nơi nào, ở đây cô vẫn chưa quen thuộc.
Phó Lưu Âm chạy về phía trước, bất ngờ bị ai đó cầm cổ tay, cô nhìn ra ngoài, Hàn Cạnh lôi cô một cái.
"Mau, bị bọn họ thấy sẽ không tốt."
Phó Lưu Âm đi theo phía sau cậu ta, cô cũng không biết cậu ta muốn dẫn cô đi đâu.
Hai người đi tới trước một căn phòng học rất nhanh, Hàn Cạnh móc chìa khóa ra mở cửa, cậu ta nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai, lúc này mới đẩy Phó Lưu Âm đi vào.
Trong phòng rất rộng, sàn nhà bằng gỗ cũng được dọn sạch sẽ, cách đó không xa đặt một chiếc đàn dương cầm bên góc, Hàn Cạnh thấy cô còn chưa hoàn hồn, nói: "Đừng lo lắng, nơi này là hội sinh viên tổ chức tập luyện, bọn họ không biết mà tìm tới đâu."
"Cảm, cảm ơn."
Hàn Cạnh kéo chiếc ghế tới.
"Cậu ngồi đi."
Phó Lưu Âm ngồi xuống, hai tay vẫn còn đang run rẩy, Hàn Cạnh ngồi xổm người xuống, đối diện với tầm mắt với cô.
"Muốn uống nước không? Tớ lấy cho cậu ly nước."
"Không cần."
"Đừng sợ, trường học cũng sẽ giải quyết, không để bọn họ tiếp tục tìm cậu gây phiền phức."
Phó Lưu Âm nắm chặt hai tay, không muốn mở miệng nói chuyện nữa, cô cũng rất sợ người khác hỏi cô về những chuyện này.
Trong sân trường, không ít người thân của người bị hại không khống chế được muốn gây ẩu đả, sắc mặt bọn họ cực kỳ bi ai, nhưng không thể nghi ngờ là cũng khiến người khác phải sợ hãi.
"Phó Lưu Âm ở đâu? Cô ta ở đâu?"
Tiếu Hàm Bình cùng một đứa bạn cùng lớp đánh bạo đi lên trước.
"Tôi biết cô ta ở đâu, tôi mới nhìn thấy cô ta."
"Thực sao?"
"Tôi dẫn mấy người đi."
Một người đàn ông và một người phụ nữ đi theo cô ta, vừa nãy Hàn Cạnh kéo Phó Lưu Âm chạy về phía trước, đúng lúc cô ta nhìn thấy, cô ta bước nhanh về phía phòng tập.
Điều Phó Lưu Âm sợ không đơn thuần chỉ là những người đó, cô có bản lĩnh phòng thân, cho dù bọn họ nhiều người như vậy, cô cũng không tới nỗi bị thua thiệt. Nhưng cô không chịu nổi bầu không khí bi thương như vậy, tất cả bọn họ đều phải chịu nỗi bi ai to lớn, nếu như bọn họ cứ thế lao tới, nói muốn xé xác cô ra, cô còn có thể nguy hiểm?
Cô sốt ruột cuống quýt tìm điện thoại di động, bỏ ba lô xuống, đưa tay tìm kiếm bên trong.
"Điện thoại di động của tôi, điện thoại di động đâu rồi?"
Cô lo lắng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, gần như là gào lên.
Hàn Cạnh nhìn vậy, nói: "Cậu muốn gọi điện thoại sao?"
"Ừ."
"Dùng điện thoại di động của tớ được không?"
Phó Lưu Âm đưa hai tay sờ sờ trên người, lúc này mới phát hiện điện thoại di động bị cô nhét ở túi đàng trước.
."Không cần, tìm được rồi."
"Cậu... Gọi cho bạn trai của cậu phải không?"
Phó Lưu Âm không nói lời nào, trong lòng cô chỉ nghĩ đến có Mục Kính Sâm, cô vừa mở khóa màn hình, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa ầm ầm.
"Mở cửa, mở cửa!"
Hàn Cạnh quá sợ hãi, bất chợt đứng dậy.
"Làm sao họ lại tìm được chỗ này chứ?"
Phó Lưu Âm cũng đứng lên, người bên ngoài biết bọn họ trốn ở bên trong nhất định không chịu mở cửa, dứt khoát nhấc chân đạp mạnh vào cánh cửa.
"Không xong rồi, nhất định là cánh cửa này không chống đỡ được." Hàn Cạnh quay đầu lại, kéo cánh tay của Phó Lưu Âm. "Đợi sau khi cửa mở, tớ lôi kéo bọn họ, cậu tìm cơ hội đi ra ngoài, rồi tự tìm một chỗ trốn khác. Đừng sợ, trong trường học còn có các thầy cô khác, không chừng họ đã báo cảnh sát rồi, cậu cứ trốn kỹ là được."
"Cậu kéo bọn họ?"
Ầm ——
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa lắc lư rung lên bần bật, Hàn Cạnh kéo Phó Lưu Âm đứng ở bên cạnh.
Lúc cửa bị đá văng ra, hai người một nam một nữ xông vào, Hàn Cạnh tiến lên ôm lấy cánh tay của hai người kia.
"Chạy mau đi."
Phó Lưu Âm thừa dịp khe hở chạy trốn ra bên ngoài, không ngờ bên ngoài còn có một nữ sinh, đối phương kéo cánh tay của cô không chịu buông ra.
"Mau tới đây, người đây, mau tới!"
"Buông!"
Phó Lưu Âm muốn rút cánh tay ra, nhưng đối phương lại khăng khăng giữ chặt lấy cô, dáng vẻ như sống chết không chịu buông. Phó Lưu Âm thấy Hàn Cạnh cũng bị đẩy ra, cô giơ cánh tay lên, bàn tay chém xuống cổ nữ sinh kia. Đối phương kêu rên lên một tiếng, đau đến nỗi nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Phó Lưu Âm buông tay, không ngờ hất luôn cả điện thoại di động của mình văng ra, nhưng cô không kịp tới nhặt nữa, sau khi đứng dậy chạy về phía trước.
Cô sợ bị bọn họ bắt được, bị đánh, đến lúc đó giống như bị giải đi diễu phố nữa, cô nên làm gì bây giờ?
Chuyện anh trai phạm phải, sợ là tội lỗi chồng chất, Phó Lưu Âm tưởng tượng thấy khi cô bị người ta đẩy vào trong đám người, tưởng tượng thấy cô phải đối mặt với từng vẻ mặt đau thương căm phẫn.
Cô chạy tới căn tin trường học, nhất định là bên trong không có chỗ để trốn, Phó Lưu Âm sốt ruột nhìn bốn phía, thấy bên cạnh hành lang có dàn hoa tử đằng xanh biếc, cô đi tới rất nhanh, đẩy ra tán lá tử đằng xanh biếc thấy bên trong là một chỗ chật hẹp, áp sát vào tường, chỉ có thể đủ chỗ cho một người đứng ở đó.
Phó Lưu Âm ngồi xổm xuống, bốn phía đều là cỏ dại, còn có một số mảnh thủy tinh, chắc là những đồ không dùng nữa bị vứt bỏ ở đây.
Hai tay cô che lỗ tai, không muốn nghe thấy những thanh âm bên ngoài.
Triệu Hiểu nhanh chóng tìm được Diệp Thiệu Dương, lúc chạy vào phòng làm việc, Diệp Thiệu Dương đang chuẩn bị ra ngoài.
"Thầy Diệp."
"Làm sao vậy? Hoảng hốt như thế."
"Trong trường có không ít người bên ngoài vào, bọn họ tới tìm Phó Lưu Âm."
Sắc mặt Diệp Thiệu Dương nghiêm túc, đi ra khỏi phòng làm việc.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Thầy Diệp, em bảo Phó Lưu Âm tìm một chỗ trốn đi trước, ngay cả bảo vệ cũng không ngăn cản nổi bọn họ, em sợ sẽ xảy ra chuyện..."
Diệp Thiệu Dương bước nhanh ra ngoài, đi xuống dưới lầu, thấy hai nữ sinh còn chưa hoàn hồn chạy tới.
"Thưa thầy, hình như có người bị bệnh tâm thần tới trường ấy, vừa khóc vừa gây náo loạn, còn phát một số ảnh chụp đáng sợ."
Một người trong đó bị sợ quá vẫn còn khóc, trong tay nắm chặt tấm ảnh.
Triệu Hiểu tiến lên, hỏi: "Đây là cái gì?"
Nữ sinh kia nghe xong, đưa tấm ảnh cho Triệu Hiểu, Triệu Hiểu cúi đầu liếc nhìn, sợ đến nỗi vội vàng ném tấm ảnh đi.
"A —— "
Diệp Thiệu Dương vỗ xuống bả vai của cô, anh ta khom lưng nhặt tấm ảnh lên, thấy lại là một tấm di ảnh.
"Thầy ơi, bọn họ vẫn còn đứng ở cổng trường phát ảnh, mạnh mẽ nhét vào trong tay bọn em, thật sự là nhiều người đều bị sợ quá phát khóc."
Diệp Thiệu Dương lấy điện thoại ra, trước tiên báo cảnh sát, sau khi ngắt cuộc trò chuyện nhìn về phía Triệu Hiểu.
"Biết Phó Lưu Âm đi đâu không?"
"Không biết, lúc những người đó xông vào, em chỉ lo ngăn lại."
"Tôi đi tìm một chút."
Triệu Hiểu lo lắng đến nỗi không ngừng lau khóe mắt.
"Em đi tìm trưởng lớp, để cho bọn họ cùng nhau tìm."
Lái xe chờ ở bên ngoài cổng trường thấy cảnh tượng như vậy, lập tức gọi điện thoại cho Mục Kính Sâm.
Phó Lưu Âm trốn ở đó, cô tự nói với mình rằng không phải sợ, nhất định tài xế sẽ báo cho Mục Kính Sâm biết, phía nhà trường cũng không thể nào để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Cô cứ an ủi mình từng câu, từng câu như vậy, nhưng trong lòng lại không nhịn được nỗi sợ hãi.
Thậm chí cô còn nghĩ, có đúng là cô không nên ra khỏi nhà họ Mục, đáng lẽ cả đời cô không bước chân ra khỏi nhà?
Thế nhưng Phó Lưu Âm không cam lòng, ai có thể vui vẻ khi mất đi tự do chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên đầu gối, hai tay cũng đổi thành ôm lấy chân của mình.
Khi Mục Kính Sâm tới trường học, cảnh sát còn chưa tới. Anh xuống xe, đi thẳng về phía trước, tài xế thấy bóng dáng của anh, bước nhanh tới.
"Thiếu tá Mục!"
Mục Kính Sâm dừng lại liếc nhìn anh ta một cái.
"Phó Lưu Âm đâu?"
"Mợ hai không thể ra ngoài, cổng trường bị chặn lại, người tới càng ngày càng nhiều, tôi cũng không vào được."
Mục Kính Sâm đưa mắt nhìn về phía trước, phía nhà trường
cũng có biện pháp để đối phó, bảo vệ đều tập trung ở cổng, cánh cổng cũng đã đóng lại, chỉ có điều những người thân của người bị hại vẫn kích động, thậm chí còn có người leo lên cánh cổng tự động.
Không ít giáo viên đứng ở cổng, đang nỗ lực đàm phán.
"Gia đình mọi người xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng chuyện này cũng không xảy ra ở trường của chúng tôi."
"Nhưng em gái Phó Kinh Sênh ở bên trong, chúng tôi không tìm ở trường học, vậy chúng tôi tìm ở đâu chứ?"
Mục Kính Sâm chắp hai tay sau lưng, cầm trong tay một cây thước, anh tới thẳn từ sân huấn luyện. Thân phận của Phó Lưu Âm, anh tự cảm thấy mình che giấu rất tốt, sau khi Phó Kinh Sênh gặp chuyện không may, Mục Kính Sâm lợi dụng người của mình, cố gắng che giấu mối quan hệ giữa Phó Kinh Sênh và em gái anh ta rất kỹ càng, thế nào hôm nay lại còn có người tìm tới trường gây náo loạn nhỉ?
Hai chiếc xe tới rồi dừng ở cách đó không xa, những người đó đi tới sau Mục Kính Sâm rất nhanh.
"Sếp Mục."
"Theo tôi đi vào."
Mục Kính Sâm đi về phía trước, cổng trường bị chặn lại hoàn toàn, anh đẩy người trước mặt ra.
"Tránh ra."
Mục Kính Sâm quay sang nói với người bảo vệ bên cạnh: "Mở cửa ra."
"Không thể mở cánh cửa này!"
"Tôi tới tìm Phó Lưu Âm, cô ấy còn ở bên trong, nếu xảy ra chuyện anh sẽ chịu trách nhiệm sao?"
Mục Kính Sâm nhìn về phía mấy người thân của người bị hại bên cạnh, sắc mặt không chút thay đổi, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ đi vào, không một ai."
Diệp Thiệu Dương tìm một lượt trong trường, cũng không thấy bóng dáng Phó Lưu Âm đâu, anh bước nhanh tới cổng trường học, nhìn thấy Mục Kính Sâm.
Mục Kính Sâm hỏi thẳng: "Phó Lưu Âm đâu?"
"Đã tìm rồi, không tìm được."
Người đàn ông nhíu chặt vùng xung quanh hàng lông mày, sắc mặt u ám nham hiểm, giọng nói hàm chứa vẻ không kiên nhẫn: "Mở cửa!"
Diệp Thiệu Dương đi tới bên cạnh người bảo vệ.
"Mở cửa ra đi."
"Ngài xác định chứ?"
"Phải, chỉ cho anh ta vào là được."
Bảo vệ đi vào phòng trực ban, những người thân của người bị hại cũng nghe được cuộc đối thoại của họ, cả đám nhao nhao lên, muốn vào theo.
Cảnh cửa tự động truyền tới tiếng vang, từ từ mở ra, cho đến khi có một khe hở có thể đủ cho một người đi qua, Mục Kính Sâm nhấc chân lên đi vào trong.
Những người thân người bị hại muốn đi theo vào, giống như liều mạng lao về phía trước phác, lại bị những người mặc cảnh phục chặn lại, rất xa.
Mục Kính Sâm không quay đầu lại, anh không hề lo lắng bọn họ có thể lao vào hay không.
Những thủ hạ của anh từ trước đến nay không phải chỉ ngồi không, nếu như ngay cả những người này cũng không ngăn được, anh còn nuôi bọn họ làm gì chứ?
Diệp Thiệu Dương đứng ở bên cạnh anh.
"Chuyện đột nhiên xảy ra, đúng lúc là giờ tan học, may mà lúc đó Phó Lưu Âm còn chưa ra tới cổng trường."
Mục Kính Sâm di chuyển về phía trước, sự chú ý của Diệp Thiệu Dương di chuyển tới trên tay anh, trong tay anh đang nắm một cây roi, người đàn ông bước nhanh đi vào trong, trên đường trong vườn trường rơi không ít ảnh chụp, Mục Kính Sâm không khỏi dừng bước.
Anh cúi đầu nhìn, sắc mặt càng tỏ ra khó coi.
"Những thứ này là vật gì?"
"Những người thân người bị hại náo loạn... Mang tới di ảnh."
"Những người này đúng là điên."
Diệp Thiệu Dương dừng lại ở trước mặt vườn hoa trước sân trường.
"Mới vừa nãy hỏi một nam sinh, cậu ta nói có dẫn Phó Lưu Âm tới phòng tập, nhưng vẫn bị hai người tìm thấy được. Sau khi Phó Lưu Âm chạy ra khỏi phòng tập, cũng không biết đi đâu."
Mục Kính Sâm nghe thế, trái tim hơi căng thẳng, cái gì gọi là không biết đi đâu?
Anh đưa một người lành lặn tới đây, lại nhiều lần gặp chuyện không may như vậy?
Diệp Thiệu Dương lấy điện thoại trong túi ra, đưa nó về phía Mục Kính Sâm.
"Nghe nói là lúc cô ấy bỏ chạy bị rơi xuống đất."
Chẳng trách dọc đường gọi điện thoại tới, không có người nghe, Mục Kính Sâm nhận lấy chiếc điện thoại của Phó Lưu Âm, bỏ nó vào trong túi.
"Những người đó đều bị mời ra khỏi trường, cũng thử tìm qua loa phát thanh, tuy rằng đã thông báo qua loa phát thanh nói không sao, bảo Phó Lưu Âm quay về phòng làm việc, thế nhưng chờ tới bây giờ cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu."
Mục Kính Sâm nghe vậy, khẽ thở dài: "Cô ấy sẽ không xuất hiện."
Diệp Thiệu Dương không hiểu, nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
"Trước tiên anh đưa tôi tới phòng tập xem."
"Được."
Mục Kính Sâm đi theo Diệp Thiệu Dương về phía trước, Phó Lưu Âm bị nhốt hai năm, thực sự trong lòng cô cũng không có lấy một chút cảm giác an toàn, trong hai năm đó, cô cũng từng thử chạy trốn, chỉ có điều không thành công.
Người đàn ông tới phòng tập, cánh cửa kia đã bị đạp đổ, Hàn Cạnh ngồi ở bên trong, nghe được tiếng bước chân, không khỏi ngẩng đầu lên.
Diệp Thiệu Dương đứng ở cửa, nói: "Phó Lưu Âm chạy ra ngoài từ đây."
Mục Kính Sâm nhìn xung quanh một chút, không hề dừng lại, Diệp Thiệu Dương đi theo phía sau anh.
"Cách đó không xa còn có hai phòng học nữa."
"Cô ấy cũng không trốn ở trong phòng học."
Mục Kính Sâm tìm bốn phía xung quanh, thấy phía trước có một cánh cửa hình bán nguyệt, anh đi tới.
"Ở bên trong là căn tin, đã tìm rồi, không có ai."
"Cứ phân công nhau tìm đi..." Mục Kính Sâm cũng không quay đầu lại. "Tôi vào xem."
Phó Lưu Âm đã nghe thấy nội dung thông báo qua loa phát thanh, nhưng cô không dám đi ra ngoài, cho dù những người thân của người bị hại không còn ở trong trường nữa, thế nhưng vẫn còn nhiều sinh viên như vậy?
Cho dù cũng không ai chạm tới cô, cô cũng không muốn đi ra.
Cô núp ở trong bụi cỏ, cảm thấy rất an toàn, chí ít trước đó không có ai phát hiện ra cô ở đây.
Mục Kính Sâm liếc mắt liền thấy được hành lang kia, anh biết cô sẽ không trốn ở bên trong phòng, anh bước nhanh đi về phía trước.
"Âm Âm —— "
Phó Lưu Âm khẽ cựa nửa người trên, nếu như cô không nghe lầm, chắc là thanh âm của Mục Kính Sâm.
Người đàn ông nhấc đôi chân dài bước về phía trước, chỗ này cũng không có nơi để trốn, anh đứng ở trong hàng lang.
"Âm Âm?"
Phó Lưu Âm muốn đứng dậy, thế nhưng ngồi xổm lâu quá, hai chân đã tê rần, cô thử cử động, vừa lúc giày dẫm nát mảnh vụn thủy tinh, "lạch cạch" một tiếng, tiếng động truyền đến tai Mục Kính Sâm.
Anh quay đầu lại nhìn, hình như âm thanh truyền tới từ sau lưng của anh.
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm tán lá tử đằng xanh biếc, anh vươn một tay tới, đẩy tán lá tử đằng ra, thấy được một bóng người ở bên trong.
"Phó Lưu Âm!"
Phó Lưu Âm ngẩng đầu, sắc mặt có chút khó coi, Mục Kính Sâm chú ý tới bên chân của cô, anh giật mình kinh sợ, khom lưng muốn kéo cô lên.
"Có phải bị thương rồi không?"
"Không có." Phó Lưu Âm lắc đầu, hai tay cũng ôm chặt không đứng dậy.
Mục Kính Sâm nhìn kỹ, trông cô rất nhếch nhác, trên đầu còn có hai lá cây rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, có vẻ như rất khó chịu.
Mục Kính Sâm kéo không ít dây sang một bên, lúc này mới lôi cô ra được, Phó Lưu Âm đứng không vững, chỉ có thể dựa sát vào người anh.
Người đàn ông vỗ vài cái trên lưng cô, phủi sạch lá cây rơi trên tóc cô.
"Sợ hãi sao?"
"Mục Kính Sâm, sao anh tìm được nơi này?"
"Trường học lớn như vậy, tôi muốn tìm từng nơi một, bọn họ nói em chạy ra khỏi phòng tập."
Hai chân Phó Lưu Âm vẫn còn run rẩy, Mục Kính Sâm ngồi xổm xuống, lấy tay xoa đùi cho cô.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm tới mất hồn, Mục Kính Sâm ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Nói cho tôi biết trước, có sợ hay không?"
Phó Lưu Âm ngoan ngoãn gật đầu: "Sợ, từ bé tới giờ chưa khi nào sợ như thế."
Mục Kính Sâm đứng lên.
"Đi, chúng ta về nhà thôi."
"Những người đó... Đi thật sao?"
"Không đi, còn chặn ở cổng trường học."
Phó Lưu Âm đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
"Tôi không dám đi ra ngoài."
"Nếu tôi tới, thì không có gì phải sợ cả." Mục Kính Sâm ôm lấy bả vai của cô.
"Tôi đưa em về nhà."
Phó Lưu Âm bước chân, cô đi rất chậm, khi hai người đi ra ngoài cũng không gặp bất cứ ai, đi thẳng tới cổng trường, Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài thấy rất nhiều người chặn ở cổng. Cô vô thức dừng bước.
"Trường học còn có cổng khác nữa."
"Bên kia cũng giống như vậy, hơn nữa, không có gì phải sợ."
Phó Lưu Âm bị anh cầm cổ tay, lại bị anh kéo đi về phía trước, cảnh sát đã đến, đang duy trì trật tự ở bên ngoài.
Những người thân của người bị hại phản ứng rất gay gắt, khóc lóc ầm ĩ, thậm chí còn có người đốt tiền giấy ở ngay cổng trường.
Mấy giảng viên thấy Phó Lưu Âm, cuối cùng cũng thấy nhẹ lòng, Mục Kính Sâm ra hiệu cho bảo vệ mở cửa ra.
Cánh cổng co duỗi chậm rãi khép lại trước mặt Phó Lưu Âm, những người thân của người bị hại tâm tình kích động, khóc lóc muốn lao tới.
"Vì sao trường học còn có thể chấp nhận người như thế?"
"Anh trai cô ta là một kẻ cặn bã!"
Phó Lưu Âm cụp mi, cảm giác bọn họ đang dùng ánh mắt ác độc nhất nhìn cô, Mục Kính Sâm vội đưa cô đi ra ngoài, có người xông tới, khàn khàn nói: "Cô ta cũng có thể đền mạng, đền mạng —— "
Cảnh sát và huấn luyện viên ngăn người đó lại, đối phương lại đưa tay tới, đưa tới trước mặt của Phó Lưu Âm.
Cô sợ đến nỗi lui về phía sau, Phó Lưu Âm thấy không ít sinh viên còn chưa đi, vây xung quanh, vây kín bọn họ thành cảnh tượng chật như nêm cối.
Mục Kính Sâm kéo tay của Phó Lưu Âm, nhìn trước mặt đất, hai người phụ nữ quỳ gối trước mặt chậu than, đang ở ném tiền giấy vào.
"Ông xã à, anh mở to hai mắt nhìn, là anh trai của cô gái kia hại chết anh đó, anh có thành quỷ cũng quấn lấy cô ta đi —— "
Làn khói của tiền vàng đặc chui vào mũi Phó Lưu Âm, cô vội vàng dùng tay che mũi lại, Mục Kính Sâm kéo cô ra phía sau bảo vệ, sắc mặt người đàn ông u ám, anh tiến lên hai bước, đẩy một huấn luyện viên ra trước mặt.
Mục Kính Sâm không nói lời nào vung cây roi lên, trước đây Phó Lưu Âm chỉ biết anh dùng thứ này để giáo huấn cô, lại chưa thấy uy lực thực sự của nó.
Sợi roi quấn lấy chậu than kia, Mục Kính Sâm giơ cánh tay lên trên, Phó Lưu Âm thấy chậu than xoay tròn bay lên không trung, tàn tro bên trong và những tờ tiền vàng mới cháy được một nửa bị hắt hết ra ngoài. Những người vây xung quanh vội vàng lùi lại, Mục Kính Sâm thu cây roi lại, nhìn chậu than rơi xuống, ngay sau đó anh vung một roi, chậu than bị rơi xuống, không còn hình dạng ban đầu.
Trên mặt đất đầy tàn tro khói bụi, gió thổi qua, khiến tiền giấy màu trắng vàng còn bay xung quanh.
Mục Kính Sâm trở lại trước mặt Phó Lưu Âm, kéo cổ tay của cô bước nhanh đi khỏi đây.
Ngồi lên xe, Phó Lưu Âm thấy Mục Kính Sâm đóng sầm cửa xe, anh ném chiếc roi về phía đồng hồ đo.
Động tác của người đàn ông nhanh nhẹn, những người thân của người bị hại kia còn muốn lao tới, nhưng đều bị cản lại
Phó Lưu Âm nắm chặt hai tay, há mồm không ngừng cắn cắn ngón tay của mình, Mục Kính Sâm liếc nhìn, kéo tay cô qua.
"Trong lòng tôi luôn luôn thấp thỏm, lúc nào cũng sợ bọn họ sẽ tìm tới, không ngờ lại nhanh như vậy."
"Chuyện này không đơn giản như vậy, tôi che giấu thân phận của em rất ổn, lẽ ra chỉ một vài người biết. Cho dù có biết, cũng không có khả năng nhiều người chạy tới trường gây náo loạn cùng một lúc như vậy."
"Còn có thể là ai chứ?" Phó Lưu Âm đối diện với ánh mắt của anh.
Khóe miệng Mục Kính Sâm nhếch lên nụ cười nhạt: "Em nói, còn có thể là ai chứ? Ỏ Đông Thành em chỉ quen có vài người, người em đã đắc tội, có mấy người?"
Phó Lưu Âm chớp chớp mi mắt.
"Lăng Thời Ngâm?"
Mục Kính Sâm không nói chuyện, một ngón tay gõ ở trên tay lái.
"Có thấy điện thoại di dộng của tôi không?"
"Ở trong túi tôi."
Phó Lưu Âm nhìn xuống quần người đàn ông, Mục Kính Sâm mặc quần màu đen, lộ ra một đoạn từ mắt cá chân, chỗ túi quần phồng lên, Phó Lưu Âm nghĩ hẳn là bọn Triệu Hiểu sẽ lo lắng, cô đưa tay ra, nhưng túi quần anh rất chặt, cô đưa tay vào, đầu ngón tay chạm tới điện thoại di động rồi, nhưng không sờ tới được.
Phó Lưu Âm tiến lên phía trước, Mục Kính Sâm đè bàn tay cô lại.
"Đừng có sờ lung tung."
"Cho tôi."
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô đầy thâm ý, đôi môi Phó Lưu Âm khẽ mấp máy: "Anh đừng có suy nghĩ lung tung."
Mục Kính Sâm khẽ cười, lùi người lại, đưa tay lấy điện thoại ra đưa cho Phó Lưu Âm. May mà điện thoại di động vẫn chưa bị vỡ, cô gọi cho Triệu Hiểu ngay lập tức.
"Ngày mai, em đừng tới trường nữa."
Phó Lưu Âm ngắt cuộc trò chuyện, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.
"Có phải sau này tôi không thể tới trường nữa hay không?"
"Em thích học như thế sao?"
"Tôi chỉ muốn cuộc sống của mình đa dạng hơn, còn có thể tiếp xúc được người nhiều hơn, mấy năm trôi qua, tôi quen với sự cô độc, tôi không muốn trở lại như cuộc sống dọa đó nữa."
Mục Kính Sâm tập trung lái xe, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Yên tâm, chỉ là hai ngày này em đừng tới trường, để tôi xử lý xong xuôi đã."
"Tôi có thể hiểu được cách làm của những người đó."
Trong ánh mắt của Phó Lưu Âm hiện lên từng khuôn mặt đau thương căm hận.
"Thế nhưng, tôi cũng muốn có cuộc sống thật tốt, tôi không muốn hại người khác, tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường là ổn."
Cô tựa vào ghế phụ.
"Vừa nãy, có phải còn có cả phóng viên hay không..."
Mục Kính Sâm cũng không để ý tới điều đó.
"Có lẽ thế."
Phó Lưu Âm lo lắng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
"Phóng viên cũng tới, nhất định sẽ đưa tin chuyện này ra ngoài, đến lúc đó ai cũng biết tôi học ở trường này."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi sẽ xử lý tốt, chuyện này sẽ không truyền đi."
"Còn có sinh viên trong trường, lỡ như có người chụp ảnh post lên Weibo?"
"Yên tâm." Mục Kính Sâm đưa một tay nắm chặt bàn tay Phó Lưu Âm. "Cứ giao cho tôi."
Tâm trạng cô vô cùng nặng nề, mặc dù Mục Kính Sâm nói như vậy, nhưng Phó Lưu Âm vẫn không thấy bớt lo lắng.
Có thể là cuộc sống yên ổn đã tạo cho cô một loại ham muốn, cô rất sợ sự yên bình khó khăn lắm mới có được này sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó, có phải cho dù có chuyển trường cũng vô ích hay không?
Cô nên đi đâu đây?
Phó Lưu Âm suy nghĩ nhức đầu, cô tự nói với mình không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng suy nghĩ trong tiềm thức, sao muốn đè nén là có thể áp chế được.
Liệu ngày mai những người đó có thể tới trường nữa hay không?
Trên internet, có thể đều là tin tức về cô hay không?
Dù sao vụ án của Phó Kinh Sênh, người ta đã biết hết và thóa mạ rồi.
Phó Lưu Âm nắm chặt bàn tay, móng tay bị cô bấm trong lòng bàn tay.
Trở lại nhà họ Mục, Mục Kính Sâm xuống xe, Phó Lưu Âm muốn đứng dậy, lại cảm giác trước mắt đột nhiên tối đen, người đàn ông vòng qua trước xe, mở cửa xe bên ghế phụ ra.
"Có phải ngủ rồi không? Đến nhà."
Phó Lưu Âm đưa tay ra, Mục Kính Sâm nắm chặt, kéo cô lên. Phó Lưu Âm cảm thấy choáng váng, cô khẽ lắc đầu, theo Mục Kính Sâm xuống xe.
Trời đã sắp tối đen, hai người đi vào sân, vừa tới huyền quan, đã nhìn thấy bag Mục đi ra.
"Sao giờ mới về?"
Mục Kính Sâm ngẩng đầu, đáp lại: "Bọn con ra ngoài chơi."
"Vừa lúc, muốn ăn cơm thì mau vào chỗ ngồi đi."
Phó Lưu Âm đi theo Mục Kính Sâm, thấy Lăng Thời Ngâm đã ngồi ở trước bàn ăn, Mục Thành Quân ngồi ngay bên cạnh cô ta, cô miễn cưỡng ngồi xuống, ánh nhìn dừng lại trên người Lăng Thời Ngâm không hề chớp mắt.
Lăng Thời Ngâm nở nụ cười: "Âm Âm, nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Tôi thấy gần đây chị bình phục rất tốt."
"Vậy sao?" Lăng Thời Ngâm sờ mặt mình một cái, cô ta nhìn thấy Phó Lưu Âm không có ý tốt. "Đều là nhờ mẹ chăm sóc tôi rất chu đáo."
Phó Lưu Âm khẽ nhếch khóe môi mỉa mai: "Đúng vậy, ngày nào mẹ cũng mải lo chăm sóc chị thế nào, nấu thứ gì cho chị ăn, tẩm bổ cho chị, có đúng là đã mập lên mười cân rồi không? Chị dâu à, chị không sợ ngày nào đó có thể đứng lên, hai cái đùi của chị không chịu được thân thể mập mạp phía trên sao?"
"Cô nói cái gì?" Lăng Thời Ngâm không vui, đẩy cái bát trong tay ra. "Phó Lưu Âm, cô chính là muốn khiến tôi không thoải mái phải không?"
Bộ dạng cô ta giống như sống lay lắt qua ngày, nào có thể tăng thể trọng được chứ?
Bà Mục nghe vậy, cũng nói Phó Lưu Âm: "Lưu Âm, bớt tranh cãi."
Mục Kính Sâm giơ cánh tay lên, đưa tay khoác lên trên ghế dựa của Phó Lưu Âm.
"Mẹ, cứ để cô ấy nói."
"Kính Sâm, con còn hùa theo."
"Trong lòng cô ấy không thoải mái, phải tìm chỗ trút giận mới tốt."
Bà Mục đương nhiên không thể để mặc họ muốn làm gì thì làm.
"Cho dù muốn trút giận, sao có thể trút giận lên chị dâu hai đứa?"
Mục Kính Sâm nở nụ cười, tiếp lời: "Mẹ, trút giận còn phải chọn người sao? Bác sĩ nói, Âm Âm phải giữ cho tâm tình vui vẻ, thường ngày con cũng mặc cô ấy, không dám tùy tiện nói cô ấy một câu."
Mục Kính Sâm nói quá rõ ràng, hiển nhiên là tâm tình Phó Lưu Âm có tốt hay không, trực tiếp liên quan tới chuyện cháu nội nhà họ Mục ra đời sớm hay muộn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, bà Mục cũng không nói gì nữa.
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
ngucanhuyen.com
.facebook.com/NguCanhUyen
s://.wattpad.com/story/72405813
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Chương 278: Cơ thể bị rút cạn
Editor: Lưu Tinh
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^
Ăn xong cơm tối, Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm lên lầu.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, để túi xách lên bàn, một tay đè lên trên túi. Mục Kính Sâm thay quần áo xong bước tới chỗ cô.
"Hôm nay có bài tập không?"
"Có vài bài."
"Đừng làm, dù sao ngày mai cũng không đến turờng."
Phó Lưu Âm thu cánh tay về, vốn dĩ cô cũng không có ý định lôi bài tập ra làm. Cô đứng lên, Mục Kính Sâm thấy bước chân của cô có chút lảo đảo như sắp ngã đến nơi.
"Không sao chứ?"
Phó Lưu Âm nằm dài trên giường, rúc cả người vào trong chăn. Cô nhắm nghiền hai mắt lại, tảng đá trong lòng chung quy vẫn không bỏ xuống được.
"Mục Kính Sâm?"
Người đàn ông ngồi xuống bên mép giường: "Làm sao vậy?"
"Chuyện kia sẽ không bị đưa lên báo chứ?"
Hóa ra cô vẫn còn đang lo lắng về chuyện này. Mục Kính Sâm khẳng định: "Yên tâm, chuyện này sẽ không lan truyền ra bên ngoài. Tôi đảm bảo."
Phó Lưu Âm kéo chăn lên cao.
"Tôi muốn ngủ."
"Không đi tắm sao?"
"Cho tôi ở bẩn một ngày đi."
Mục Kính Sâm đưa tay xoa đầu cô: "Được rồi."
Lúc cô trốn ở phía sau căn tin, mồ hôi ra đầy người, sau đó lại có vài toán người nữa tới tìm cô, cơn nóng lạnh lặp đi lặp lại giày vò cô một lúc lâu. Bây giờ cả người cô đều đau nhức, đầu óc choáng váng mờ mịt.
Mục Kính Sâm thấy cô đã ngủ, anh lại có việc phải đi xử lý, nên cũng không muốn làm phiền cô.
Anh cầm lấy điện thoại, đứng dậy đi đến thư phòng. Chuyện của Phó Lưu Âm không thể chậm trễ được, nếu không khéo sẽ khiến dư luận xôn xao.
An bài xong xuôi hết, Mục Kính Sâm trở lại phòng ngủ. Lúc nãy cũng đã mười giờ tối, anh tắm rửa xong thì lên giường nằm, tiện tay đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường. Sau đó, Mục Kính Sâm ôm Phó Lưu Âm vào trong ngực, cô mơ màng khẽ "ưm" một tiếng.
Người đàn ông lại cảm thấy có gì đó không đúng, cả người cô nóng rần rần. Mục Kính Sâm ngồi dậy, bật đèn lên.
"Âm Âm?"
Phó Lưu Âm cuộn mình lại, hai tay siết chặt góc chăn. Bàn tay to lớn của người đàn ông nhanh chóng áp lên trán cô. Sắc mặt anh lạnh hẳn đi. Phó Lưu Âm vô thức níu tay anh lại không chịu buông ra.
"Thật là thoải mái."
"Tại sao em bị sốt cũng không biết kêu lên một tiếng?" Người đàn ông có chút tức giận, cứng nhắc hỏi một câu như thế.
Phó Lưu Âm mơ hồ đáp: "Ai? Ai sốt vậy? Tôi không sốt."
Mục Kính Sâm rút tay về, vén chăn lên đứng dậy, bước nhanh xuống lầu.
Đã trễ thế này nhưng bà Mục và Mục Thành Quân vẫn còn chưa ngủ. Hai người đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, hình như là đang thảo luận chuyện gì đó. Nghe thấy tiếng động, bà Mục đưa mắt nhìn về phía cầu thang, thấy Mục Kính Sâm đang vội vã đi xuống.
"Kính Sâm, sao lại hốt hoảng như vậy?"
"Mẹ, mau gọi điện thoại bảo bác sĩ tới, Âm Âm bị sốt."
Mục Thành Quân nghe vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn.
"Bị sốt?" Bà Mục sốt ruột đứng dậy. "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại sốt chứ?"
"Khoan nói những chuyện đó, trong nhà có có thuốc hạ sốt không?"
"Có, trong hòm thuốc dự phòng ấy."
Mục Kính Sâm tìm được một miếng dán hạ sốt, anh sốt ruột trở lên lầu. Bà Mục gọi lại: "Kính Sâm, nên chườm khăn nóng..."
Nhưng thoắt cái đã không còn thấy bóng dáng Mục Kính Sâm đâu nữa. Mục Thành Quân lấy điện thoại di động ra, gọi cho bác sĩ gia đình, bảo đối phương phải đến ngay lập tức.
Trở lại phòng ngủ, Mục Kính Sâm ngồi xuống giường, xé bao bì lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán Phó Lưu Âm.
Cô khó chịu ngọ nguậy đầu: "Lạnh quá."
Miếng dán hạ sốt này chẳng thoải mái chút nào, còn không bằng tay của Mục Kính Sâm.
"Tôi mặc kệ, cho em khó chịu một chút để em biết sau này còn dám im lặng không nói hay không."
Mặc dù ngoài miệng Mục Kính Sâm nói như vậy, nhưng trong lòng anh rất lo lắng.
Cánh tay Phó Lưu Âm đang vô cùng đau nhức, đau đến không còn cử động nổi nữa. "Tôi muốn uống nước."
"Được." Mục Kính Sâm xoay người, vừa mở cửa thì thấy bà Mục đang cầm một ly nước đứng bên ngoài.
"Mẹ."
"Mẹ mang nước ấm cho Âm Âm."
Mục Kính Sâm cúi mắt nhìn xuống. Mục Thành Quân cũng đi tới: "Đừng lo lắng, bác sĩ lập tức tới ngay."
"Ừ."
Mục Kính Sâm cầm ly nước nóng đi vào trong, bà Mục cũng theo sau lưng. Cửa phòng vẫn còn để mở. Mục Kính Sâm đi tới bên giường: "Âm Âm, nước đây."
Phó Lưu Âm muốn ngồi dậy nhưng cả người không chút sức lực. Mục Kính Sâm vòng tay ra sau, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, tay còn lại đưa ly nước đến bên miệng cô.
"Ưm —— "
Mục Kính Sâm chưa từng hầu hạ người khác bao giờ, làm sao có kinh nghiệm đây? Phó Lưu Âm còn chưa uống được ngụm nước nào thì nước tràn ra đổ đầy lên áo cô.
Bà Mục hô lên: "Kính Sâm, con làm gì vậy?"
Anh cũng đâu muốn như vậy!
Mục Kính Sâm đưa cái ly trả lại cho bà Mục, sau đó nhìn lại đến cả drap trải giường cũng ướt hết rồi.
Ngón tay Phó Lưu Âm không ngừng lôi kéo trước cổ áo mình.
"Khó chịu quá."
Quần áo ướt hết cả rồi, có thể không khó chịu sao?
"Tôi đỡ em qua phòng khác ngủ." Mục Kính Sâm nói xong, ôm lấy người Phó Lưu Âm. Trên người cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo đã bị ướt. Bà Mục không khỏi nhắc nhở: "Kính Sâm, sao không thay quần áo cho Âm Âm? Như vậy làm sao mà ngủ?"
Một cánh tay của Phó Lưu Âm rũ xuống, cả người mệt mỏi nằm trong lòng Mục Kính Sâm. Đầu cô đặt bên cần cổ anh, toàn thân mềm nhũn.
Mục Thành Quân đứng ngoài cửa phòng. Đương nhiên hắn ta không thể ngang nhiên bước vào. Hắn siết tay lại thành quyền. Mái tóc của Phó Lưu Âm rơi tán loạn. Những lọn tóc đong đưa theo từng cử động của Mục Kính Sâm, tựa như không ngừng cọ quẹt vào lòng của Mục Thành Quân, khiến hắn thấy bức bối.
Cảm giác này rất không thoải mái.
Mục Kính Sâm nhẹ nhàng đặt Phó Lưu Âm trở lại giường.
"Quần áo em ướt hết rồi, để tôi giúp em lau mình sạch sẽ rồi thay bộ khác."
"Không cần..." Phó Lưu Âm khẽ nói. "Không cần đâu, tôi không muốn làm gì hết."
"Không cần em phải làm, tôi đi lấy nước đây."
Mục Kính Sâm ngồi dậy, đi tới chỗ phòng để quần áo. Anh chợt nhớ ra lúc nãy vẫn còn chưa đóng cửa. Mục Kính Sâm sải bước tới cửa phòng, mới thấy bây giờ đã không còn một bóng người, cũng không biết Mục Thành Quân đã đi từ lúc nào.
Mục Kính Sâm đóng cửa lại, mang quần áo và đồ dùng cá nhân của Phó Lưu Âm vào phòng tắm.
Cả người Phó Lưu Âm ướt đẫm. Mục Kính Sâm nấu nước nóng xong trở lại trước giường: "Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi."
"Một mình con làm được không?"
"Không lẽ mẹ còn nghi ngờ con không cởi nổi quần áo trên người cô ấy?"
Toàn bộ cuộc đối thoại của hai mẹ con họ, Phó Lưu Âm đều nghe rõ từng chữ. Bà Mục hết nói nổi đứa con trai này.
"Ăn nói cho cẩn thận một chút!"
"Mẹ, mẹ mau ra ngoài đi, có chút chuyện này cũng không yên tâm được sao?"
Bà Mục gật đầu, bà đượng nhiên tin tưởng đứa con trai này. Từ nhỏ anh đã có khả năng một mình gánh vác mọi việc. Chỉ là chăm sóc một người phụ nữ mà thôi, chắc chắn không thành vấn đề.
Tiếng đóng cửa truyền đến tai, Mục Kính Sâm ngồi xuống bên mép giường, bắt đầu thuần thục cởi quần áo trên người Phó Lưu Âm ra.
"Tôi biết em ngại nên bảo mẹ ra ngoài rồi."
"Có thuốc hạ sốt không? Tôi uống hai viên là ổn rồi."
"Bác sĩ sắp đến rồi." Mục Kính Sâm cởi từng chiếc cúc áo ra.
Phó Lưu Âm mơ màng nói: "Tôi rất ít khi bị bệnh."
"Có phải bị dọa đến bệnh luôn không?"
Phó Lưu Âm hơi nhếch môi cười: "Tôi đâu có nhát gan đến vậy."
Mục Kính Sâm giúp cô lau nửa người trên, sau đó lấy một chiếc áo ngủ mới. Phó Lưu Âm miễn cưỡng vươn một tay ra: "Để tôi tự làm."
Cánh tay cô duỗi ra tự mặc vào. Mục Kính Sâm đứng dậy, vừa thả chiếc khăn vào chậu nước thì đã nghe tiếng Phó Lưu Âm khẽ rên rỉ kêu đau phía sau.
Cánh tay kia của Phó Lưu Âm cũng đã cho vào tay áo, nhưng lúc này nửa người trên của cô đã nằm vắt vẻo ngoài giường. Mục Kính Sâm lóng ngóng muốn đưa tay đỡ cô lên thì lại va phải chậu nước nóng.
"Rầm" một tiếng, toàn bộ nước nóng đều đổ hết lên giường.
Phó Lưu Âm đưa tay sờ soạng dưới chân mình, bây giờ thì nửa người dưới của cô cũng đều ướt sũng rồi.
Khóe miệng Mục Kính Sâm giật giật vài cái, thật không ngờ...
Nhìn bộ dạng Phó Lưu Âm lúc này, anh chỉ có thể thầm than trong lòng, nhẹ nhàng ôm cô lên.
"Quên đi, thay lại bộ khác."
Anh ôm cô vào phòng thay quần áo, sau khi thay xong bộ khác lại ôm cô trở ra.
Bà Mục dẫn bác sĩ lên lầu, thấy Mục Kính Sâm định đưa Phó Lưu Âm ra ngoài, bà vội vàng tiến lên hỏi: "Định đi đâu đấy?"
"À, đêm nay phải sang ngủ ở phòng khách rồi."
Bà Mục không hiểu vì sao, hỏi: "Tại sao không ngủ trong phòng mình mà sang phòng khách làm gì?"
Mục Kính Sâm ôm Phó Lưu Âm đi thẳng vào phòng khách, anh cẩn thận đặt cô lên giường, sau đó quay sang nói với bác sĩ: "Mau qua đây xem bệnh cho cô ấy."
"Căn phòng này rất ngột ngạt, hơn nữa mẹ luôn cảm thấy nó đã quá cũ kĩ." Bà Mục nhìn xung quanh phòng.
Phó Lưu Âm nằm trên giường. Bác sĩ lấy nhiệt kế ra đo. Cô cố hết sức mở mắt lên nhìn, nói: "Mẹ, phòng ngủ chính đêm nay không thể dùng được, chúng con chẳng khác gì đang chạy nạn."
"Ý con là sao?"
"Kính Sâm hất đổ cả chậu nước nóng lên giường rồi."
Bà Mục quay lại nhìn Mục Kính Sâm.
Người đàn ôm hơi mím môi lại, tay phải anh siết lại thành quyền. Bà Mục thở dài: "Sớm biết như vậy còn không bằng bảo người giúp việc lên làm."
Bác sĩ lấy thuốc cho Phó Lưu Âm: "Uống thuốc xong, đêm nay tiếp tục theo dõi tình hình cô ấy."
"Chờ một chút." Sắc mặt bà Mục lộ vẻ lo lắng: "Uống thuốc có làm sao không đấy?"
"Ý bà Mục đây là...?"
"Nếu lỡ Âm Âm đang mang thai thì phải làm thế nào? Phụ nữ mang thai đâu thể tùy tiện uống thuốc."
Mục Kính Sâm ngồi xuống bên mép giường. May mà Phó Lưu Âm không có gì đáng ngại. Không lâu sau thì bác sĩ và bà Mục cũng rời khỏi phòng.
Phó Lưu Âm ngoan ngoãn uống thuốc. Mục Kính Sâm nằm xuống bên cạnh cô.
"Mau ngủ đi."
"Không ngủ được."
"Em ngủ một giấc, sáng mai tỉnh dậy sẽ hết bệnh ngay."
Phó Lưu Âm nhắm mắt lại, có lẽ là do tác dụng của thuốc nên chỉ một lúc là cô liền cảm thấy buồn ngủ.
Hôm sau.
Lúc Phó Lưu Âm thức dậy, cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Mục Kính Sâm đã không còn ở trong phòng, chắc là đã ra ngoài. Cô đứng dậy đi rửa mặt rồi trở về phòng ngủ thay quần áo. Xong xuôi hết cô đi xuống lầu.
Bà Mục thấy cô liền tươi cười: "Âm Âm, con khỏe chưa?"
"Mẹ, con không sao, chỉ còn hơi mệt một chút thôi."
Bà Mục dặn dò người giúp việc đi vào bếp mang bát cháo ra.
"Con ăn ít cháo đi, sáng sớm Kính Sâm đã ra ngoài rồi. Nó dặn hôm nay con đừng đi học."
"Con biết rồi."
Phó Lưu Âm ăn xong điểm tâm thì lên lầu muốn nằm nghỉ thêm chút nữa. Khi đứng trên lầu hia, cô không khỏi ngước mắt nhìn lên lầu ba. Hôm nay cũng không thấy Lăng Thời Ngâm bước xuống, chắc là còn đang trên lầu.
Hôm qua ở turờng học náo loạn như vậy, cô biết hơn chín phần là do Lăng Thời Ngâm làm. Phó Lưu Âm nhấc chân, quyết định đi lên lầu ba.
Đứng trước phòng ngủ chính trên lầu ba, Phó Lưu Âm đặt tay lên chốt cửa, phát hiện cửa đã bị khóa.
Không phải Lăng Thời Ngâm không nhúc nhích được sao? Sao Mục Thành Quân vẫn còn phải khóa cửa phòng?
Trong phòng truyền đến tiếng của Lăng Thời Ngâm: "Ai đó?"
"Là tôi."
"Phó Lưu Âm, cô tới làm cái gì?"
"Chị dâu, tôi thấy hôm nay trời đẹp thế này, định tới rủ chị ra ngoài đi dạo một chút."
Bên trong liền trở nên trầm mặc, vài giây sau liền truyền đến tiếng nghiến răng của Lăng Thời Ngâm: "Cút!"
"Chị dâu, tôi sợ chị ở lì trong phòng mãi sinh ra buồn bực, còn nữa, hôm qua chị tốn công dàn dựng một vở tuồng hay cho tôi xem, tôi còn chưa nói tiếng cảm ơn đấy."
"Chuyện của cô có liên quan gì đến tôi?" Lăng Thời Ngâm giận dữ hét lên.
Phó Lưu Âm cười nhạt, sau đó gõ lên ván cửa vài cái.
"Chị dâu, anh cả không có ở nhà, chị không cần phải giả bộ nữa. Mặc kệ chị có thừa nhận hay không, tôi cũng khẳng định chuyện này là do chị làm."
Lăng Thời Ngâm nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, vốn dĩ tâm tình cô ta cũng không được tốt. Cô ta nhìn chằm chằm vào một chỗ trong phòng, từ đáy mắt bừng lên hận ý: "Phó Lưu Âm, Mục Thành Quân đối với cô có tâm tư gì, lẽ nào cô không biết thật sao?"
Mục Thành Quân đối với cô có tâm tư gì?
Phó Lưu Âm chỉ biết Mục Thành Quân là một kẻ biến thái.
Ánh mắt hắn nhìn cô khiến cô cực kì sợ hãi. Nhưng Phó Lưu Âm cũng không cho rằng Mục Thành Quân xem trọng cô hay là có tình ý gì với cô. Ở bên ngoài, Mục Thành Quân không chỉ có một người phụ nữ. Vậy thì khả năng lớn nhất chính là hắn luôn thích trêu chọc người ta, luôn thích hưởng thụ lạc thú.
Nhưng mà Phó Lưu Âm thích trêu tức Lăng Thời Ngâm.
"Tôi đương nhiên biết chứ, ánh mắt anh cả nhìn tôi, tôi đều hiểu hết. Anh ấy thích tôi. Một người đàn ông tốt như vậy mà phải kết hôn với cô, thật sự là ủy khuất..."
Cánh cửa vẫn đang đóng chặt kia đột nhiên bị người từ bên trong mở ra. Phó Lưu Âm đang đứng rất gần nên liền bị giật mình. Cô không thể nghĩ được là trong phòng còn có người khác, trong phút chốc đó cô chỉ cho rằng lẽ nào Lăng Thời Ngâm có thể đứng dậy?
Cho đến khi gương mặt của Mục Thành Quân xuất hiện trước mắt Phó Lưu Âm, lúc này cô mới trợn to hai mắt.
Ánh mắt nóng rực của Mục Thành Quân nhìn cô chằm chằm. Phó Lưu Âm không nói hai lời liền xoay người chạy, căn bản không cho Mục Thành Quân cơ hội mở miệng.
Mục Thành Quân này đúng là xuất quỷ nhập thần mà!
Nhiều lần Phó Lưu Âm cũng đều như vậy mà thiếu chút nữa rơi vào tay hắn. Cô đã hỏi qua, bà Mục rõ ràng nói hắn đã ra ngoài.
Người đàn ông đứng dựa vào khuông cửa, vẫn còn nhìn theo bóng lưng Phó Lưu Âm.
Những lời cô vừa nói là có ý gì?
Là cảm thấy bất công thay cho hắn? Hay là Phó Lưu Âm cũng có ý gì với hắn?
Phó Lưu Âm chạy xuống lầu, không ngừng vuốt ngực. Hù chết cô rồi! Người này hoàn toàn có khả năng hù chết người ta! Từ nay về sau cô sẽ không bao giờ dẫn xác lên lầu ba nữa. Mặc dù cô rất hận Lăng Thời Ngâm, cô cũng không dám mạo hiểm trêu chọc đến Mục Thành Quân.
Phó Lưu Âm về đến phòng, trên giường đã được thu dọn sạch sẽ. Cô nằm phịch xuống giường. Cũng đã bớt sốt rồi, chỉ là không thể đến trường. Cô vừa nằm xuống, liền nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng răng rắc.
Phó Lưu Âm liền ngồi bật dậy. Mục Kính Sâm đi đến. Cô ngạc nhiên hỏi: "Sao chưa gì anh đã về rồi?"
"Lo cho em, hiện giờ còn cảm thấy tức giận không?"
"Đã khá hơn rồi." Phó Lưu Âm ngồi trên giường, nhìn Mục Kính Sâm đang đi tới. "Anh đừng lo cho tôi, tôi không sao, hơn nữa tôi rất kiên cường đó nha."
"Kiên cường?" Mục Kính Sâm cảm thấy như vừa nghe một chuyện rất buồnc ười. "Em nói em rất kiên cường?"
"Đó là đương nhiên, không phải chỉ là bị sốt thôi sao, cắn răng chịu đựng là vượt qua được thôi."
Mục Kính Sâm chống tay bên cạnh cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Xem ra chuyện tối hôm qua em đã quên hết rồi."
"Chuyện gì?"
"Tôi hôm qua là ai ôm chặt lấy tôi khóc thút thít hả?"
Gương mặt Phó Lưu Âm lộ ra vẻ khó có thể tin được.
"Chẳng lẽ anh muốn nói tôi ôm anh khóc?"
"Đúng, là em." Mục Kính Sâm giơ tay lên, vỗ nhẹ lên đầu cô. "Đừng nói là bị sốt đến ngây ngốc rồi đấy."
Quả thật là Phó Lưu Âm không thể nhớ nổi. Hơn nữa cô không thể ngờ mình lại làm như vậy sao?
---
Tối hôm qua, đại khái là như thế này...
Mục Kính Sâm rất lo lắng cho cô. Cô bị sốt cao, cả người nóng bừng, đầu óc mơ mơ màng màng, nên có một số chuyện cô đã không nhớ.
Cô đã níu lấy cổ áo Mục Kính Sâm, khóc rống lên trông rất thương tâm. Cũng không biết là vì điều gì.
"Ô ô —— "
Người đàn ông chân tay luống cuống, tìm cách dỗ cô: "Có phải rất là khó chịu hay không?"
"Tôi rất sợ."
"Làm sao vậy?"
"Tôi không muốn trở thành một con chuột phải sống chui rúc..."
Lúc đó Phó Lưu Âm chôn đầu ở trước ngực Mục Kính Sâm. Cô chỉ lo khóc, hoàn toàn không thấy được đáy mắt của người đàn ông trong lúc đó.
"Yên tâm, em sẽ không trở thành một con chuột phải sống chui rúc."
"Ô ô ô..."
"Tại sao lại khóc?" Mục Kính Sâm vỗ nhẹ sau lưng Phó Lưu Âm. "Sao lại chịu đựng cho người ta đánh? Nếu em đánh trả, chắc chắn những người đó không phải là đối thủ của em."
"Tôi không muốn đánh người."
"Vậy người ta đánh em đến đầu óc ngu ngốc thì được à?"
"Ô ô ô..."
Mục Kính Sâm cảm thấy nhức đầu.
"Tôi nói, chuyện ở trường cứ để tôi giải quyết, nếu như em còn khóc nữa, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu."
Rốt cuộc cũng có một câu của anh lọt được vào tai Phó Lưu Âm. Cô cắn môi, chỉ còn tiếng thút thít. Trong lòng Mục Kính Sâm rất lo lắng, trước nay anh cũng chưa từng biết an ủi ai.
"Ô ô ô." Chưa im lặng được bao lâu, cô lại khóc tiếp.
Mục Kính Sâm không thể làm gì khác hơn là dùng hai tay nâng mặt cô lên. Lúc này mới nhìn kĩ hai mắt cô đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ hồng. Anh không nhịn được, liền nhắm mắt dùng miệng mình che miệng cô lại.
Tiếng khóc của cô liền bị chặn lại. Hơi thở của hai người quấn quýt bên nhau. Sau một lúc lâu, Mục Kính Sâm mới mở mắt ra nhìn.
"Tôi quên mất em vẫn còn đang sốt."
"..."
---
Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Cô cắn môi của mình, đưa tay sờ lên trán Mục Kính Sâm.
"Có phải anh bị tôi lây bệnh rồi không?"
"Không, sức đề kháng của tôi rất tốt."
Phó Lưu Âm lắc đầu: "Vậy có lẽ tối qua tôi gặp ác mộng nên...."
Mục Kính Sâm bật cười: "Gặp ác mộng mà cũng khóc thành như vậy, trên đời này chắc chỉ có mỗi em."
Phó Lưu Âm không biết nên đáp trả thế nào, cô đứng dậy đi tới bàn trang điểm. Không lâu sau, người giúp việc lên lầu gọi hai người xuống ăn cơm.
Đến giờ cơm, Mục Thành Quân cũng xuống lầu. Phó Lưu Âm thấy hắn liền lúng túng, không được tự nhiên.
Sau khi ăn xong, Mục Kính Sâm phải ra ngoài. Phó Lưu Âm cũng không muốn một mình ở nhà, cô vội vàng đi theo anh ra ngoài: "Chờ một chút."
Mục Kính Sâm quay đầu lại nhìn cô: "Em ra đây làm gì?"
"Tôi muốn đi tìm chị dâu."
"Em muốn đến bệnh viện?"
Phó Lưu Âm gật đầu: "Buổi trưa chị ấy có giờ nghỉ, tôi đến tìm chị ấy nói chuyện chút."
"Được." Mục Kính Sâm đưa cô lên xe. "Chỉ được đến Tinh Cảng thôi, không được đi chỗ khác. Xong rồi thì tôi bảo tài xế đến bệnh viện đón em."
"Ừ."
Trong điện thoại, Phó Lưu Âm hẹn gặp Hứa Tình Thâm. Mục Kính Sâm cho xe dừng turớc cổng bệnh viện. Phó Lưu Âm vừa xuống xe liền thấy Hứa Tình Thâm.
"Chị dâu."
Mục Kính Sâm quay cửa sổ xe xuống, ngước mắt nhìn Hứa Tình Thâm: "Làm phiền Tưởng phu nhân thay tôi trông chừng Âm Âm một chút."
"Được, không thành vấn đề."
Mục Kính Sâm lái xe đi. Hứa Tình Thâm chỉ về phía đối diện.
"Đến quán cà phê đó ngồi đi."
"Không cần, đến phòng làm việc của chị là được rồi."
"Như vậy sao được?" Hứa Tình Thâm kéo tay Phó Lưu Âm đi. "Bệnh viện là chỗ khám bệnh."
Phó Lưu Âm cẩn thận nhìn bốn phía, cô theo Hứa Tình Thâm đi vào quán cà phê. Hứa Tình Thâm thấy cô như đứng ngồi không yên.
"Âm Âm, em làm sao vậy?"
"Chị dâu, ngày hôm qua có rất nhiều người tới trường em gây sự."
Hứa Tình Thâm đặt túi xuống: "Vì sao?"
"Đều là người thân của..."
Hứa Tình Thâm liền hiểu ngay: "Là bởi vì anh trai em?"
"Cho nên chị xem... Hôm nay em không thể đến turờng."
"Âm Âm, có cần chị giúp gì không?"
Phó Lưu Âm miễn cưỡng cười gượng, cô khẽ lắc đầu: "Không cần đâu, Mục Kính Sâm đã nói sẽ giúp em giải quyết chuyện này. Chỉ là lúc này em rất muốn tìm ai đó để trò chuyện."
"Việc này hẳn là không phải ngẫu nhiên?"
Sắc mặt Phó Lưu Âm trầm xuống: "Chắc chắn là có liên quan đến Lăng Thời Ngâm."
Nhân viên phục vụ mang hai ly cà phê cùng với một đĩa trái cây nhỏ lên. Phó Lưu Âm cầm ly cà phê lên.
"Hiện tại ngày nào cô ta cũng không bước ra khỏi phòng nửa bước. Em cũng không có cơ hội bắt bớ được."
"Nhưng nếu không giáo huấn một lần, cô ta sẽ không nhớ. Cứ mỗi lần làm việc xấu xong lại có người giúp cô ta giải quyết êm xuôi, riết rồi không coi ai ra gì."
Phó Lưu Âm vốn dĩ đang rầu rĩ, nghe Hứa Tình Thâm nói vậy cô chợt cảm thấy có chút buồn cười: "Chị dâu, chị có vẻ còn bức xúc hơn em."
"Đây là sự thật. Em phải biết rằng, bây giờ Lăng Thời Ngâm đã mất đi tự do cá nhân, tâm lý cô ta sẽ ngày càng trở nên biến thái hơn, càng ngày càng không biết phân biệt đúng sai. Cô ta hại em được một lần, sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba,..."
Về điểm này đương nhiên trong lòng Phó Lưu Âm cũng rõ ràng.
"Hôm qua quả thật là em giận đến tức điên lên. Chỉ là cô ta ngày nào cũng ở lì trong phòng, em không tìm được cơ hội."
Hứa Tình Thâm nhấp một hớp cà phê, thấy hai mắt cô có chút sung đỏ: "Có phải hôm qua đã khóc cả đêm không?"
Phó Lưu Âm vội lấy tay dụi dụi hai mắt: "Tối hôm qua em mơ thấy ác mộng thôi."
"Âm Âm, em không được yếu đuối như vậy, không việc gì phải khóc hết. Nếu như cô ta làm tổn thương em, vết thương nhất định sẽ lành lại, chớ nên vì điều nhỏ nhặt mà khiến tâm tư mình khó chịu. Điều em cần phải làm là nghĩ cách đáp trả Lăng Thời Ngâm, để cho cô ta cũng không được yên ổn."
Phó Lưu Âm ghi nhớ từng câu từng chữ của Hứa Tình Thâm. Chỉ là sau khi nói xong, Hứa Tình Thâm vội dùng tay che miệng lại.
"Ây da, lời này em tuyệt đối đừng nhắc lại trước mặt Tưởng Viễn Chu, anh ấy nhất định nhận ra ngay."
"Tại sao?"
"Anh ấy luôn nói, chị giỏi nhất là giáo huấn người khác."
"Chị dâu, nhưng chị nói đúng mà, phải ăn miếng trả miếng."
Ngón tay Hứa Tình Thâm gõ nhẹ trên bàn vài cái: "Nếu em không tìm được cơ hội, chị sẽ giúp em."
"Không cần đâu chị dâu. Chuyện này không thể liên lụy đến chị được."
"Em yên tâm đi, cũng không phải chuyện lớn gì." Hứa Tình Thâm lơ đãng nói. "Lăng Thời Ngâm điều trị ở Tinh Cảng, cũng sắp đến lúc đi tái khám rồi. Chị sẽ bảo người của bệnh viện gọi điện thoại cho chồng cô ta, đến lúc đó, em phải biết nắm bắt cơ hội."
Phó Lưu Âm gật đầu. Hứa Tình Thâm rất sợ một mình cô không thể làm nổi việc này.
"Cơ hội khó mà có được, tốt nhất em phải vạch ra một kế hoạch hoàn hảo nhất, để cô ta từ nay về sau không còn khả năng làm hại em nữa."
Phó Lưu Âm nghiêm túc gật đầu: "Vâng."
Hai người ở bên ngoài nói chuyện một lúc thì Phó Lưu Âm chợt thấy xe của Mục Kính Sâm an bài đã đậu trước cổng bệnh viện.
Hứa Tình Thâm tiễn cô ra xe: "Âm Âm, khi nào rảnh rỗi cứ đến tìm chị."
"Cảm ơn chị dâu."
Hứa Tình Thâm đóng cửa xe lại, nhìn theo chiếc xe lái ra ngoài. Sau đó cô mới bảo nhân viên đóng hộp ly cà phê của mình, mang vào bệnh viện.
Đi tới phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, cô giơ tay lên gõ nhẹ vài cái. Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Tình Thâm liền tự vặn chốt cửa đi vào.
Tưởng Viễn Chu cũng không ngẩng đầu lên. Ở Tinh Cảng này, người to gan nhất dám tự tiện xông vào, ngoại trừ Tưởng phu nhân còn có thể là ai?
Hứa Tình Thâm tiến lên vài bước, đặt ly cà phê xuống bàn.
"Mời ngài."
Người đàn ông liếc mắt nhìn: "Vừa ra ngoài à?"
"Ừ."
"Với ai?"
Hứa Tình Thâm đứng tựa người vào bàn làm việc, một tay đặt lên vai người đàn ông: "Một người rất quan trọng."
Tưởng Viễn Chu liền vứt cây bút trong tay đi, vòng tay qua ôm lấy hông của Hứa Tình Thâm, kéo cô ngồi lên chân mình.
"Còn ai quan trọng hơn anh?"
"Mau uống đi, lạnh hết rồi."
Hứa Tình Thâm đưa ly ca phê đến bên miệng Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông rũ mi mắt xuống nhìn: "Anh vừa mới chuẩn bị đi ngủ một chút, em lại còn bắt anh uống thứ này."
"Ngủ cái gì? Buổi chiều không phải còn có buổi họp sao?"
Tưởng Viễn Chu giơ bàn tay lên, hai ngón tay day day giữa trán.
"Tối hôm qua anh ngủ không đủ giấc mà."
Hứa Tình Thâm vội vàng che miệng anh lại. Khóe mắt người đàn ông liền dâng lên ý cười. Anh kéo tay Hứa Tình Thâm xuống. Hứa Tình Thâm đặt ly cà phê trở lại trên bàn.
"Em còn chưa vội sinh thêm đứa nữa, anh làm gì cứ ba ngày hai lần, hùng hục như hổ báo thế hả? Em còn có thể chịu nổi, còn anh, không sợ kiệt sức sao?"
Ngón trỏ Hứa Tình Thâm chọc vào giữa trán Tưởng Viễn Chu.
"Vừa nhìn là biết ban đêm miệt mài quá độ."
Tưởng Viễn Chu nheo mắt lại nhìn cô: "Nói bậy bạ gì đó? Hôm nay Lão Bạch còn nói anh mặt mày tươi tỉnh, trông qua tinh thần rất tốt, cực kì tốt."
Hứa Tình Thâm bật cười, tựa trán mình vào trán anh: "Bởi vì Lão Bạch còn lợi hại hơn anh. Sáng nay em bắt gặp anh ta đứng tựa vào tường mà ngủ gà ngủ gật. Vừa nhìn là biết cả người đã bị rút cạn khí lực rồi."
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu