If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 288 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Tôi Có Thể Cho Cô Chỗ Ở
ứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra bước xuống. Mập Mạp thấy vậy, định cửa mở đuổi theo.
Tưởng Viễn Chu nhìn thấy, một cước đạp vào cánh cửa xe mới mở ra được một nửa kia, cả người Mập Mạp bị bắn trở về, trong lúc nhất thời bị mắc kẹt trong chỗ điều khiển hình như không thoát ra được.
Người đàn ông dẫn đầu quay trở lại trước xe của mình. Hứa Tình Thâm còn hơi do dự. Tay phải của Tưởng Viễn Chu hạ xuống mui xe, " không phải bị người nhà đuổi ra ngoài rồi sao? Còn muốn quay trở về nữa à, còn thiếu nước bị người ta đẩy ra ngoài cửa có phải không? "
Hứa Tình Thâm mở cửa xe ngồi vào chỗ phụ lái. Sau khi Tưởng Viễn Chu lái xe chạy đi được một đoạn, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, " cái tên mới vừa rồi kia, là đối tượng hẹn hò của cô à? "
" không phải! " Hứa Tình Thâm quay mặt ra ngoài cửa sổ.
" sửa sang lại nhà cửa sạch sẽ, còn có chiếc giường thoải mái......" Tưởng Viễn Chu làm ra vẻ như bắt đầu liên tưởng tới một cảnh tưởng. Anh vốn cũng không phải là người có suy nghĩ trong sáng, " chỉ là không biết cái giường kia có đủ rộng cho vóc dáng của hắn lăn lộn hay không? "
" Tưởng tiên sinh, anh nghĩ quá nhiều rồi. " Hứa Tình Thâm cắt đứt lời của anh, " tôi không cần xe cộ hay nhà cửa gì cả. "
" vậy cô muốn cái gì? "
Cô quay đầu đi, " tôi muốn khám bệnh. "
Ngón tay Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng gõ trên tay lái, " làm bác sĩ kiếm không được mấy tiền đâu. "
" Tưởng tiên sinh nhất định đã từng nghe nói, có rất nhiều người muốn làm bác sĩ, là vì muốn cứu sống trị thương. Tôi đây, tôi......"
Tưởng Viễn Chu cười lạnh, " cô học y, là vì Phương Thịnh đúng không? "
Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm hơi mở to, sự kinh ngạc trong đáy mắt gần như không che giấu được nữa, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn không thừa nhận, " không liên quan gì tới anh ta. "
" ngày mai, tôi sẽ bảo viện trưởng Chu sắp xếp cho cô một bệnh nhân. Nếu cô có thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh và cách điều trị, tôi liền thu xếp cho cô khám bệnh. "
" được! "
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhìn vào trong kính chiếu hậu, đôi môi hơi cong lên, " Béo ú chắc còn chưa bỏ cuộc, nãy giờ vẫn đuổi theo. "
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy chiếc xe BMW kia vẫn còn đang theo sát phía sau.
" đối xử với cô cũng không tệ, biết cô không nhà không cửa, đuổi theo muốn đón cô về. "
" Tưởng tiên sinh, anh nói ra lời này không cảm thấy ghê tởm sao? "
Mập Mạp mới vừa rồi nhìn Hứa Tình Thâm bằng ánh mắt kia, liền hận không thể đè ngả cô ra. Tưởng Viễn Chu là một người tinh ý như vậy còn không thể phát hiện ra được sao?
Người đàn ông thu lại tầm mắt, " tại sao lại bị đuổi ra ngoài? "
" bà con đến ở trong nhà. " Hứa Tình Thâm hời hợt đáp.
Tưởng Viễn Chu đạp chân ga, tốc độ lập tức tăng lên, " tôi có thể sắp xếp cho cô một chỗ ở. "
Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười, " Tưởng tiên sinh, anh đừng nói đùa nữa được không? "
" vậy cô muốn tiếp tục ở đó à? Bà mẹ kế kia của cô còn chưa moi sạch tiền của cô ư? "
Hứa Tình Thâm hạ cửa sổ xe xuống một chút, " tôi còn có bạn bè. "
Trong đáy mắt Tưởng Viễn Chu tràn ra ý cười lạnh nhạt, " cô bài xích như vậy làm gì? Giữa tôi và cô, không tồn tại cường thủ hào đoạt ( dùng sức mạnh và tiền bạc để cưỡng ép ). Có một số việc nếu không phải do cô cam tâm tình nguyện, không ai ép được cô. "
Đây cũng là nguyên tắc làm việc của Tưởng Viễn Chu. Anh là một nhân vật xuất chúng, cho tới bây giờ cũng không cần phải làm chuyện cưỡng ép người khác.
" Tưởng tiên sinh, dừng lại ở đầu đường trước mặt đi, bạn tôi ở phố bên kia. "
Tưởng Viễn Chu không trả lời, lái xe đến nơi rồi dừng hẳn ở ven đường. Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra, " cám ơn. "
Cô nhìn chiếc xe của Tưởng Viễn Chu chạy càng lúc càng xa. Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động ra, lật tìm thông tin. Ở nhờ nhà bạn một hai ngày đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu là một tháng hai tháng thì sao đây?
Hứa Tình Thâm đứng ở đầu đường người qua kẻ lại, lại một lần nữa có cảm giác bản thân mình thật nhỏ bé vô lực.
Hôm sau.
Hứa Tình Thâm ăn mặc gọn gàng đi tới bệnh viện. Bệnh nhân được sắp xếp cho cô đang ở trong phòng bệnh VIP. Cô đẩy cửa ra bước vào, liền nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng khóc ầm ĩ của một bé trai, " con muốn về nhà, con không muốn ở đây, cho con về nhà. "
Một đôi cha mẹ trẻ tuổi đang trông chừng ở trước giường. Tống phu nhân ăn vận thời thượng đang cúi người xuống dỗ dành, " bảo bối ngoan, bác sĩ sẽ lập tức tới ngay, đừng ồn ào nữa. "
" con không muốn ở đây, con muốn về nhà......"
Hứa Tình Thâm bước tới phía trước. Dáng vẻ của bé trai hình như chưa tới sáu bảy tuổi, lúc này đang nằm trên giường bệnh lăn qua lộn lại. Tống phu nhân thấy cô bước vào, vội vàng đè lại bả vai của con trai, " con xem, bác sĩ tới rồi kìa. "
Hứa Tình Thâm bước tới trước mặt bé trai cúi người xuống, mỉm cười, " nói cho cô biết, chỗ nào không thoải mái? "
" sáng sớm liền kêu đau bụng, bác sĩ mau khám thử đi. "
Hứa Tình Thâm hít xuống một hơi, tay cô đặt nhẹ lên bụng bé trai, " chỗ này đau không? "
" đau, đau, đau! " Bé trai hét ầm lên.
Sau đó, Hứa Tình Thâm nhấn thêm mấy chỗ khác. Tiếng kêu gào của bé trai càng lúc càng lớn, điên cuồng thảm thiết. Tống phu nhân không nhìn được nữa, dùng sức kéo Hứa Tình Thâm qua bên cạnh, " cô có biết khám bệnh không vậy? Không có bệnh cũng bị cô ấn thành bệnh luôn rồi. Cô còn trẻ như vậy, có kinh nghiệm sao? Tôi phải đổi chuyên gia khác tới đây! "
" ngài đừng nóng, trước tiên tôi sẽ sắp xếp cho bé làm kiểm tra......"
" nếu làm kiểm tra xong, cô vẫn không thể tìm ra bệnh kê đơn thuốc, tôi cho cô đẹp mặt! "
Người ở được trong phòng bệnh VIP, tính tình cũng đều không khá hơn là mấy, Hứa Tình Thâm cũng không để trong lòng.
Hoá đơn là do cô tự mình đi lấy về. Hứa Tình Thâm xem kết quả kiểm tra, sắc mặt hơi tối xuống.
Nếu cô phán đoán không lầm, nếu kết quả kiểm tra không có gì sai sót, vậy thì đứa bé kia căn bản là không hề đau bệnh gì cả.
Trong phòng bệnh VIP.
Người đàn ông canh giữ ở cửa nhìn lấm lét ra ngoài. Bé trai một tay ăn quà vặt nhập khẩu, tay kia chơi điện thoại di động. Tống phu nhân ở bên cạnh vừa đút sữa tươi cho bé uống, vừa nói chuyện điện thoại.
" Vạn tiểu thư, ngài cứ yên tâm đi, chút việc nhỏ này tôi đương nhiên là phải giúp đỡ rồi. "
" đúng đúng, con tôi thông minh lắm. Mới vừa rồi tôi còn tưởng rằng nó thật sự bị đau ở đâu đấy! "
" mau......" Người đàn ông đứng ở cửa đột ngột kêu lên, " Tưởng, Tưởng Viễn Chu...... em trai của em tới! "
Tống phu nhân vội vàng cúp điện thoại. Tưởng Viễn Chu rất nhanh đã đi tới cửa. Người đàn ông mở cửa ra, chào hỏi hết sức cung kính, xưng hô cũng là Tưởng tiên sinh.
Tưởng Viễn Chu bước vào phòng bệnh. Tống phu nhân sớm đã lấy quà vặt trong tay bé trai đem giấu đi, " ô, Viễn Chu tới à. "
Tưởng Viễn Chu đi tới trước giường bệnh, cũng không ra vẻ thân thiết gì cả. Tống phu nhân này vốn là tám gậy tre nối nhau mới có thể gọi là có chút thân thích, trong ngày thường chỉ cần hắt hơi sổ mũi một cái, liền hận không thể lôi cả nhà chạy tới Tinh Cảng.
" lần này lại bị sao nữa? "
" ồ, sáng nay Mao Mao nói bụng khó chịu, chị cũng sắp nóng ruột muốn chết rồi. "
Hứa Tình Thâm đại khái đã đoán ra được, bệnh nhân này nhất định là do Tưởng Viễn Chu sai người sắp xếp, không có bệnh cũng giả vờ bị bệnh, đơn giản là muốn khiến cho cô không thể tìm ra được nguyên nhân chính xác.
Hứa Tình Thâm mở cửa phòng bệnh ra bước vào, vừa khéo trông thấy Tưởng Viễn Chu, suy đoán trong lòng cũng liền được chứng thực.
" thế nào rồi? Đã tra ra được nguyên nhân tại sao con tôi không thoải mái chưa? " Tống phu nhân cao giọng hỏi.
Lúc này, một y tá đẩy xe đựng dụng cụ y tế bước vào. Hứa Tình Thâm đi tới, cầm lên một ống tiêm rõ to, " mau lên, chích xong mũi này còn phải đưa tới phòng giải phẫu. "
" cô điên rồi sao? " Tống phu nhân thét lên chói tai.
Hứa Tình Thâm dùng tay miêu tả, " trong bụng con trai ngài có một dị vật, nhất định phải mổ lấy nó ra ngay. Đúng rồi, trước khi đưa vào phòng giải phẫu nhớ rút ra sáu ống máu nhé. "
" oa ——" Bé trai nằm trên giường bệnh khóc rống lên, " con không muốn! "
Tưởng Viễn Chu đang tựa vào cạnh cửa sổ cũng phải bật cười.
Sắc Đẹp Khó Cưỡng Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Thánh Yêu