Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển Iv – Vụ Án 14 – Chương 14
hương 14: Kẻ khả nghi.
Hai mươi vòng, tuy rằng vòng chạy cũng không lớn, nhưng khi chạy, mấy sinh viên vẫn than thấu trời, đương nhiên, khổ sở nhất vẫn không phải bọn họ.
Tiểu Bạch Trì tuy rằng thể lực không tốt lắm, nhưng hằng ngày đều chăm chỉ luyện tập nên vẫn chạy được. Mà Bạch Ngọc Đường là một người cuồng vận động, nói hai mươi vòng chứ hai trăm vòng hắn cũng chạy không ngừng nghỉ, nhưng Triển Chiêu thì…
Mới chạy được hai mươi bước, Triển Chiêu đã đứng lại, đếm nhịp tim đập.
Bạch Ngọc Đường chạy xong vòng thứ hai, quẹo lại chỗ hắn, “Miêu nhi, cậu phải chạy a, như vậy thân thể mới khỏe mạnh được.”
Triển Chiêu còn thật sự nói, “Tôi chạy rồi!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Muốn sống lâu thì phải vận động, cậu mới chạy chưa tới hai vòng.”
Triển Chiêu nghiêm mặt, “Muốn sống lâu phải ở yên một chỗ!”
Bạch Đường nhịn không được rút khóe miệng.
“Cậu nhìn đi, rùa là loài động vật sống lâu nhất, chúng nó cơ hồ nằm im bất động!” Triển Chiêu còn giảng đạo cho Bạch Ngọc Đường, “Voi sống lâu hơn báo nè, cá voi sống lâu hơn cá mòi…”
“Rồi rồi… Cậu tiếp tục đứng im đi.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, chạy tiếp.
Triển Chiêu chạy sang một bên, xem đồng hồ.
Bởi vì hắn và Bạch Ngọc Đường là học sinh chuyển trường nên còn rất nhiều người không biết hắn, bởi vậy cũng không biết tại sao người này lại đứng chờ mà không chạy. Sau khi chạy năm vòng, mọi người đã mệt muốn xỉu, căn bản không còn tâm ý chú ý tới cái khác.
Triển Chiêu thấy còn lâu, liền chạy tới gốc cây che nắng, kéo ghế tới ngồi xuống.
Chốc lát sau, Bạch Ngọc Đường chạy tới chỗ hắn.
Triển Chiêu ngẩng mặt lên, “Cậu chạy xong rồi?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên cạnh.
Triển Chiêu nhìn mấy sinh viên đang chạy với tốc độ rùa bò, “Bọn họ chạy mấy vòng rồi?”
“Khoảng năm vòng.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Bạch Trì, “Trì Trì chạy được 13 vòng rồi, tôi thấy cũng sắp xong.”
Triển Chiêu có chút để ý, thể lực gần đây của Bạch Trì hình như có tiến bộ vượt bậc nha.
Lại qua khoảng năm phút sau, Bạch Trì chạy xong 20 vòng, duỗi chân tay bước tới bên bọn họ, ngoài dự đoán của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Trần Hi cũng đã chạy xong, thằng nhóc này đúng là có sức chịu đựng. Đồng dạng, Chu Dật ngồi chồm hổm đi lấy thùng nhôm cũng chạy xong rồi, còn mấy nam sinh thân thể khỏe mạnh cũng đã chạy xong, nhưng mà tập thể còn lại thì ngồi hết xuống đất cầu xin tha mạng.
Mã Hán lắc đầu, cũng không miễn cưỡng, bảo bọn họ nghỉ ngơi.
Chu Dật chống đầu gối đứng thở, Trần Hi nhìn Bạch Ngọc Đường, “Chạy cũng nhanh dữ? Thể lực tốt vậy sao? Chẳng lẽ chuyên thể thao?”
Bạch Ngọc Đường từ chối cho ý kiến, nhún vai.
“Đúng rồi, cậu tên gì?” Chu Dật cũng bước tới hỏi Bạch Ngọc Đường, đừng nhìn hắn vậy chứ thật ra cũng không để tâm nhiều.
Bạch Ngọc Đường nhớ tới tên trên thẻ học sinh, mở miệng, “Bạch Ngũ.”
“Bạch Ngũ?” Trần Hi cười, “Tên khốc quá a, đứng thứ 5?”
Bạch Ngũ lắc đầu, đây là sắp xếp theo tuổi của Triệu Tước. Bạch gia có nhiều người, nào là Bạch Duẫn Văn, Bạch Diệp, Bạch Phong, họ đều là trưởng bối, Bạch Cẩm Đường là lão Tứ, cho nên hắn là Ngũ, Bạch Trì là Lục. Vì thế Triệu Tước rất khoái trá đặt Bạch Ngũ cho Bạch Ngọc Đường.Về phần Triển Chiêu…
“Còn cậu?” Trần Hi tò mò nhìn Triển Chiêu, “Sao lại không chạy?”
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, nhớ tới cái tên trên thẻ học sinh, có chút nín thở, tâm không cam lòng không nguyện nói, “Triển Mậu.”
“Cậu quen huấn luyện viên?” Chu Dật buồn bực, “Cậu không chạy ổng cũng chả nói gì.”
Triển Chiêu hơi nhướn mày, “Tôi có chứng rối loạn vận động phối hợp, không thể tiến hành những việc mang tính trình tự hoặc quy luật mang tính chu kỳ hoặc vận động lặp lại, hô hấp, huyết áp phải ổn định trong mức độ thoải mái, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”
Chu Dật cùng Trần Hi há to miệng… Bệnh gì vậy trời? Một câu nghe cũng không hiểu.
Triển Chiêu nheo mắt lại, cười, “Cho nên, tôi không thể vận động, tôi đã chào hỏi thầy giáo rồi, ổng cũng kệ tôi.”
“Ồ…” Chu Dật và Trần Hi nửa hiểu nửa không gật đầu, lúc này, Mã Hán ở bên kia tập hợp mọi người lại, hai người bọn họ liền chạy đi.
Triển Chiêu đứng lên, tao nhã vỗ ống quần dính cỏ, chậm chạp bước đi. Phía sau, Bạch Trì nhịn không được hỏi Bạch Ngọc Đường, “Anh, bệnh kia là bệnh gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhướn mày, “Bệnh lười!”
Nói xong liền hứng mấy ánh mắt phóng đao của Triển Chiêu.
Sau khi mọi người đã tập trung lại, có mấy người mệt muốn xỉu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng nghe Mã Hán giảng bài.
Mã Hán mở xem thành tích của mọi người trước, có chút khó hiểu — Học xạ kích một năm còn chưa đủ, giờ còn muốn học tiếp? Đám người này học thuật bắn súng để làm gì?
Mọi người được xếp thứ tự theo thành tích, Mã Hán cong khóe miệng, không nhịn được cười một tiếng.
“A!” Trần Hi chỉ hắn, “Thầy cười nhạo!”
Chúng sinh viên đều nhụt chí.
Mã Hán lắc lắc danh sách trên tay, “Các bạn thật giỏi, học cả năm cũng không bắn trúng vòng thứ năm.”
Sinh viên vẻ mặt buồn bực.
Chu Dật khoanh tay nói thầm, đừng đánh đồng hắn với đám phế vật này.
Triển Chiêu không có gì làm, nhìn xung quanh, Bạch Ngọc Đường không quên chọc, “Cũng đỡ rồi, có người học mười mấy năm cũng không bắn trúng bia.”
Triển Chiêu phóng dao — Ê con chuột kia!
“Bắn thử vài phát cho tôi xem.” Mã Hán dẫn mọi người ra sân tập bắn, bia ngắm cũng không xa, chỉ khoảng 20m, nhóm sinh viên sắp xếp đội, mỗi người bắn một phát, có mấy người bắn chuẩn, bắn một cái đã trúng vòng bảy, đại đa số đều dưới vòng năm, còn lại đều không bắn trúng bia. Chỉ có Chu Dật và Trần Hi là bắn tương đối chuẩn.
Cuối cùng chỉ còn lại Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Bạch Trì.
Bạch Trì bước lên, lúc trước hắn đã tìm hiểu rất nhiều, kiến thức cơ bản rất vững, bán một phát, dưới vòng chín một chút, cảm thấy súng tập luyện nhẹ hơn súng thật, sức giật cũng không giống, cần điều chỉnh lại số liệu.
Bạch Ngọc Đường nhận súng, suy nghĩ, bắn một phát.
Mã Hán hơi nhấc mi… Trúng hồng tâm.
Các sinh viên đều kinh ngạc, Chu Dật cũng có chút giật mình, Bạch Ngũ này về thể dục tương đối xuất chúng nha.
“Trước kia từng học qua?” Mã Hán nhận lại súng, hỏi hắn, đương nhiên là cố ý… Bởi vì dưới tình huống này, nếu không hỏi sẽ bị nghi ngờ.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ân.”
Mã Hán giao súng cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn cây súng, “Tôi theo chủ nghĩa hòa bình, không thích sử dụng bạo lực.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Mã Hán vô lực.
“Vậy chạy hai mươi vòng nha?” Mã Hán nhìn hắn.
Triển Chiêu lập tức cầm súng lên, “Thời điểm thích hợp vẫn phải sử dụng bạo lực.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu… Con mèo này chẳng có nguyên tắc gì hết.
Triển Chiêu cầm súng tới vị trí cách chỗ bắn không xa, cúi đầu, cầm súng, chân nhích tới nhích lui, giống như đang tìm gì đó.
Tất cả khó hiểu nhìn hắn, Mã Hán cũng buồn bực.
Triển Chiêu giẫm lên vị trí trước một hàng, sau đó nghiêng thân, đưa tay nổ súng…
Tiếng kinh hô lập tức truyền tới.
Vòng 10!
Các học sinh hai mặt nhìn nhau, lại nói, Triển Chiêu lúc nãy không chạy, tất cả đều tưởng hắn là tên mọt sách hoặc gối thêu hoa (*) không xài được. Không nghĩ tới… hắn lại có thể bắn chuẩn như vậy.
(*) Ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng.
“Ái chà, chân nhân bất lộ tướng a.” Trần Lộ vẻ mặt tán thưởng, Lưu Manh cũng gật đầu, Trần Hi bên cạnh không phục, bĩu môi, “Gặp may thôi.”
Mã Hán cũng bất ngờ, âm thầm tự nhéo mình, nhìn xem có phải Triển Chiêu thôi miên tập thể hay không, nhưng mà cảm giác đau truyền tới, Bạch Ngọc Đường cũng giật giật, Mã Hán cứ tưởng đang mơ.
Triển Chiêu đặt súng lên bàn, lảo đảo về chỗ, đứng sau lưng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Miêu nhi, sao bắn được hay vậy?”
Triển Chiêu cười thần bí, “Bí mật.”
Bạch Trì bội phục vô cùng, quả nhiên, Triển Chiêu muốn gì đều làm được sao?
Bạch Ngọc Đường buồn bực nhớ lại mấy bước đi của Triển Chiêu, có gì kì lạ ư?
Mã Hán cầm súng lên, đưa tới trước mặt mọi người, “Bây giờ học cầm súng trước, muốn bắn chuẩn, phải hiểu súng trước.”
Mấy sinh viên cũng thấy Tiểu Mã ca giảng bài rất có tính thuyết phục, vì thế đều xúm lại nghe.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì đứng phía sau.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Có phát hiện nhân vật khả nghi không?”
Triển Chiêu cau mày, “Cậu nói nhân vật khả nghi nào? Mấy nữ sinh đều giống nhau a.”
“Tôi không có nói xem bề ngoài, cái tôi nói là tâm lý.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở, “Có ai là Ghost ngụy trang không?”
Triển Chiêu bĩu môi, “Thật ra tôi cảm thấy tiến hành kiểm tra sức khỏe tổng quát thì tốt hơn.”
“Kiểm tra sức khỏe?” Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên.
“Cậu nghĩ đi, chức nghiệp là sát thủ, cỡ nào cũng đã từng giết người, từng học võ, tôi không tin tay chân của cô ta không có vết chai, trên người không có một vết sẹo.”
Bạch Ngọc Đường bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, đúng là rất có lý!
Học được một nửa, Triển Chiêu phát hiện trên khán đài gần đó, có mấy sinh viên tụ tập, đương nhiên không phải vây xem lớp này tập bắn, bắn súng cũng không có gì hay để xem, mà là vây quanh cái gì đó.
Triển Chiêu khều khều Bạch Ngọc Đường, “Bên kia đang làm gì vậy?”
“Bên kia… Hình như là sân bóng rổ.” Bạch Ngọc Đường nói xong, Bạch Trì liền nhào tới, “Bên cạnh là lớp thể dục của Hổ tử đó!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, xoay đầu nhìn mọi người còn đang học, một đám nữ sinh mắt đầy sao nhìn Mã Hán, hai người ăn ý quyết định — trốn đi!
Ra ngoài, sang sân bóng bên cạnh, dù sao bọn họ cũng chẳng cần thi.
Sân bóng bên cạnh rất ồn ào, có nhiều người tới xem náo nhiệt.
“Sao lại đông vậy?” Triển Chiêu vỗ vỗ một sinh viên, “Có chuyện gì vậy?”
“Đang thi đấu!” Sinh viên kia có chút hưng phấn.
“Ai đấu với ai?” Triển Chiêu khó hiểu, mấy trận đấu này nhiều người hứng thú lắm sao?
“Đấu với trường kế bên á!” Nam sinh kia nói tiếp, “Lần trước đấu vòng tròn (*), bọn họ giở trò với chúng ta nên mới thắng. Lần này có thầy thể dục mới tới. vừa lúc trường bên sang khiêu khích, cho nên tìm người tới đấu 1 chọi 1.”
(*) Đấu vòng tròn gồm có ba môn: Bóng đá, bóng rổ và bóng chuyền.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhịn không được rút rút khóe miệng — Quả nhiên là phong cách của Triệu Hổ.
Chen vào sân bóng, đúng là khó giải quyết.
Triển Chiêu ngáp một cái, nhìn thấy hai nữ sinh bước tới, trên tay quấn băng, hình như bị thương. Hai người còn nói chuyện vui vẻ, nói bác sĩ đúng là đẹp trai, mặc áo trắng rất giống người mẫu.
Triển Chiêu cười cười, ngẩng đầu… Bỗng nhiên nhìn thấy một nữ sinh trên khán đài.
Nữ sinh kia mặc áo len màu đen, váy ngắn, mang vớ, tóc là do rám nắng hay nhuộm vàng? Bởi vì Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn nên phản quang không thấy rõ lắm.
Trên khán đài cao, xung quanh trống rỗng, phần lớn sinh viên đều tập trung ở hai tầng dưới, một mình cô ta đứng trên cao, trông có vẻ kì lạ.
Triển Chiêu còn muốn nhìn kỹ, mặt trời đang dần ngả về tây nên rất chói, hắn nhắm mắt lại, mở mắt nhìn kỹ lần nữa… Không thấy nữ sinh kia đâu.
Triển Chiêu ngẩn người, nhìn xung quanh khán đài… Cảm thấy không đúng, vừa rồi chỉ có mấy giây, cô ta có thể đi đâu được?
“Miêu nhi.”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đứng trước mặt hắn, vỗ tay một cái, “Nhìn cái gì vậy?”
“Hả?” Triển Chiêu lấy lại tinh thần, “Vừa rồi bên kia có một nữ sinh, cậu có thấy không?”
Triển Chiêu hỏi.
“Cậu nói cô ta?” Bạch Ngọc Đường chỉ khán đài trước mặt cách đó không xa.
Trên bậc thang bên trái, có một nữ sinh đáng yêu chạy nhanh xuống. Nữ sinh chậm rãi hòa vào nhóm bạn, nói chuyện líu lo… Nhóm bạn đó là hai nữ sinh lúc nãy vừa từ phòng y tế về, xem ra là chơi chung.
Đúng vậy, áo len màu đen, váy ngắn, tóc màu nâu nhạt, một nữ sinh rất khả ái. Sau khi cô ta chạy xuống, Triển Chiêu lại thấy không khả nghi… Chẳng lẽ mình lầm?
Hai người trở lại sân bắn, trong đầu Triển Chiêu vẫn là bộ dáng của nữ sinh kia… Lạ ở chỗ nào chứ?
Sau khi tan học, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới phòng hiệu trưởng, vào cửa liền thấy một đống đồ ăn bày trên bàn, Triệu Hổ đang ăn cơm, sau đó đột nhiên vọt vào phòng tắm, tắm rửa thay đồng phục, thoạt nhìn rất giống thanh niên nhiệt huyết tràn trề, kéo Mã Hán tới kể chuyện đội bóng trường bên có mấy đứa rất muốn đấm.
Triển Chiêu không bước tới bàn, mà là tới chỗ nhân viên kỹ thuật kiểm tra camera ở sân bóng. Camera quay được nữ sinh kia, Triển Chiêu lấy được ảnh chụp tương đối rõ ràng, thuận tiện tra luôn thân phận.
“Nhanh như vậy đã có kẻ tình nghi?” Triệu Tước cười, “Thật không hổ là tiến sĩ Triển.”
Triển Chiêu liếc ông, tiếp nhận tư liệu của nhân viên kỹ thuật, “Tào Linh, một cái tên bình thường.”
“Thành viên hội học sinh, hội vẽ tranh, hội cờ vây, hội đàn tranh…” Triển Chiêu nói, “Tham gia nhiều hoạt động dữ.”
“Ân, vóc dáng có phải hơi nhỏ?” Triệu Tước nhăn mũi, “Màn hình phẳng a màn hình phẳng!”
Triển Chiêu trừng ông, “Chú đừng có giống mấy ông chú kì cục có được không vậy?”
Triệu Tước tò mò, “Cô ta chọc giận nhóc sao? Sao lại nghi ngờ cô ta?”
“Không nói rõ được, giống như…”
Triển Chiêu còn chưa dứt lời, bỗng nhiên, cửa mở ra, có một người chạy vào.
Tất cả ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Công Tôn, hắn đóng cửa lại, mắt mở to, giống như bị cái gì đó kích thích.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Công Tôn nhìn bọn họ thật lâu, mở miệng, thanh âm rất bình tĩnh, “Có người chết!”
S.C.I. Mê Án Tập S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã