"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển Iii – Vụ Án 11 – Chương 37
hiên ngoại đêm thất tịch: dây tơ hồng của Nguyệt lão
Mọi người trong SCI gần đây vì án kiện mà bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng trong biệt thự của Bạch Cẩm Đường, lại có mấy người rất nhàn hạ.
Dương Dương đẩy quân cờ lên ba ô, lầm bầm một câu, “Đêm nay là đêm thất tịch nga.”
Tiểu Dịch cũng đem cờ nhảy lên trên ba ô, hỏi, “Đêm thất tịch là cái gì?”
“Nga…” Dương Dương hiểu được, Tiểu Dịch vẫn sinh sống ở nước ngoài, nên không biết đến lễ tình nhân đêm thất tịch, liền kể cho cậu nhóc nghe về Ngưu Lang Chức Nữ và ước hẹn ở cầu Hỉ Thước, lễ tình nhân trong truyền thuyết Trung Quốc cổ xưa.
“A!” Tiểu Dịch mở to hai mắt, “Vậy ngày mai là lễ tình nhân sao? Đó là đại sự kiện a! Dương Dương, Chị Hân Hân có khi nào sẽ làm chocolate tặng ba ba cậu không?”
Dương Dương cau mũi, “Tớ nghĩ, nếu có làm, phỏng chừng sẽ làm thành hình trái tim … Nhưng khác cái là sẽ phân rõ ra đâu là tâm thất đâu là tâm nhĩ rồi động mạch chủ các loại cho xem.”
“Dã man thế ~ “Tiểu Dịch tán thán, lại thở dài, “Thật mong đến lễ tình nhân, ba ba sẽ cầu hôn với bác sĩ Dương nha.”
Dương Dương mở to hai mắt, “Đúng rồi… Nếu như ba ba có thể nhân dịp lễ tình nhân cầu hôn chị Hân Hân thì tốt rồi nga… Cũng không cần cầu hôn đâu, chỉ cần không chọc chị Hân Hân sinh khí thôi cũng tốt rồi a.”
Hai đứa nhóc nhìn nhau… rồi nhụt chí thở dài thượn thượt, “Không có khả năng … Quá ngốc mà!”
“Cái gì không có khả năng a?”
Lão Trần bưng cốc cà phê lắc lư đi đến, vỗ vỗ đầu Lisbon, ngồi xuống nhìn hai đứa nhóc.
“Trần gia gia, đêm thất tịch ông có hoạt động gì không a?” Tiểu Dịch hỏi.
“Ha ha.” Lão Trần cười nói, “May là hôm nay không cần ra khỏi cửa a.”
“Vì sao?” Dương Dương tò mò.
“Bởi vì a…” Lão Trần hạ giọng nói, “Người muốn tặng chocolate cho ông nhiều lắm nha, ông lại không ăn được, đường huyết lên cao lắm a.”
“Bọn cháu ăn cho!” Dương Dương cùng Tiểu Dịch giơ tay.
“Gì?” Lão Trần đưa tay nhéo nhéo quai hàm hai thằng nhóc, “Không phải chứ, hai đứa nhóc đẹp trai thế này mà không có ai tặng chocolate à? Con trai phải biết tự phát mị lực của mình nha.”
Dương Dương cùng Tiểu Dịch cười khúc khích, ông lão suy nghĩ một chút, nói, “Các cháu biết không, lễ tình nhân có một nhân vật rất trọng yếu nha?”
“Cái gì a?” Hai nhóc ngửa mặt nhìn lão.
“Nguyệt lão a!” Ông lão nháy mắt mấy cái với hai đứa nhóc, “Nguyệt lão có tơ hồng, buộc những tình nhân lại với nhau!”
Nói rồi, ông lão từ trong túi lấy ra một đống dây màu đỏ Trần Du dùng để bện vòng tay, nháy mắt với hai đứa nhỏ, “Bọn họ khẳng định đều quên đêm thất tịch mất rồi, Chậc…. chúng ta giúp bọn họ một tay đi?”
Tiểu Dịch cùng Dương Dương nhìn nhau, rồi hăng hái gật đầu ―― vâng!
SCI kết thúc một ngày bận rộn, mọi người chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi.
Lạc Thiên nhận được điện thoại của Dương Dương, nói là Trần gia gia tự mình xuống bếp một bàn lớn đồ ăn ngon, muốn tất cả mọi người đến ăn, cũng để thả lỏng một chút.
Vì vậy, mọi người cùng nhau tới biệt thự của Bạch Cẩm Đường.
Quả nhiên, lão Trần tay nghề xuất chúng, làm đầy một bàn toàn đồ ăn ngon, mọi người ăn tới ăn lui cũng đã đến khuya.
Mã Hán Triệu Hổ bị Trần Giai Di cùng Tề Nhạc bắt đi
Trần Du cũng tham dự vào kế hoạch lần này, nên kiên quyết túm Mã Hân ở lại chơi với mình, Lạc Thiên muốn đưa Dương Dương về, nhưng Tiểu Dịch kéo Dương Dương lại nói muốn ngủ cùng Dương Dương, Lạc Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lưu lại chăm hai thằng nhóc.
Rất nhanh, cả toà nhà đều yên tĩnh lại, còn đang hoạt động có lẽ chỉ có hệ thống theo dõi siêu cường cùng nhóm vệ sĩ được Đại Đinh Tiểu Đinh an bài đang thay phiên nhau canh gác bên ngoài.
Chín giờ rưỡi tối, đối với người bình thường mà nói cũng không tính là khuya, nhưng đối với quy định chín giờ lên giường chín rưỡi phải ngủ của hai đứa nhóc kia mà nói, đã là rất rất khuya.
Tiểu Dịch cầm dây đỏ, hỏi Dương Dương, “Chúng ta nên ra tay với ai trước?”
Dương Dương suy nghĩ một chút, “Xem tình hình đã!”
Hai nhóc gật đầu, một thân đồ ngủ Winnie the Pooh, lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, bắt đầu quan sát tình hình.
Hai đứa chạy đến phòng của Bạch Trì cùng Triệu Trinh ở sát vách trước.
Trong phòng còn sáng đèn, bởi vì lúc ở nhà, mọi người ngoại trừ những lúc muốn làm chuyện thân mật ra, cơ bản đều để cửa mở.
Tiểu Dịch cùng Dương Dương nấp ở cửa nhìn vào một chút, chỉ thấy Bạch Trì ngồi trên giường, tựa lưng vào Lisbon, đang đọc sách, Triệu Trinh nằm bên cạnh, cùng đọc với Bạch Trì … Bạch Trì càng xem càng sợ, chui tọt vào trong lòng Triệu Trinh. Triệu Trinh ôm cậu, trong miệng lẩm bẩm, “Người mất tích trên gác xép à?”
“Đúng vậy.” Bạch Trì lật lật trang bìa, “Tác giả trinh thám này viết không tồi a.”
Triệu Trinh nhướn mày, “Đúng a, hiệu ứng giật gân coi như không tệ a… Em đoán ai là hung thủ?”
Triệu Trinh lắc đầu, hai người tiếp tục đọc, Lisbon ngáp một cái.
Dương Dương cùng Tiểu Dịch lùi ra sau.
Tiểu Dịch: “Bầu không khí giữa hai chú ấy cũng không tệ nha.”
Dương Dương: “Đúng nga… Bất quá có Lisbon ở đó.”
“Tớ có cách rồi.” Tiểu Dịch nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào.” Bạch Trì cùng Triệu Trinh ngẩng đầu, thì thấy Tiểu Dịch đứng ở cửa.
“Tiểu Dịch?” Bạch Trì vẫy vẫy thằng nhóc, “Sao thế?”
“Dạ …” Tiểu Dịch chỉa chỉa Lisbon.
Lisbon thấy thế, liền lười biếng đứng dậy bước qua.
Tiểu Dịch xoa xoa lỗ tai nó, vừa lén nhìn Bạch Trì cùng Triệu Trinh.
“Còn có việc?” Bạch Trì hỏi.
“Dạ…” Tiểu Dịch nhìn nhìn Dương Dương ở phía sau, Dương Dương trên tay có vòng một đoạn dây đỏ, đang nghĩ cách làm thế nào để cột vào tay hai người bọn họ.
“Đến đây.” Bạch Trì thấy hai đứa nhóc hình như có gì muốn nói, liền để sách xuống đứng lên, từ trong tủ đầu giường lấy ra hai thanh chocolate, vẫy vẫy hai đứa.
Hai cậu nhóc lập tức chạy vào.
“Sao nào?”
“Dạ, bọn cháu có lễ vật muốn tặng.”
Dương Dương cùng Tiểu Dịch đồng thanh.
“Nga?” Bạch Trì cùng Triệu Trinh đều có chút giật mình, “Tặng gì thế?”
“Nhắm mắt lại trước!” Tiểu Dịch nói.
Bạch Trì cùng Triệu Trinh nhìn nhau, đều nhắm mắt lại, hai nhóc con thấy kế hoạch thành công, vội lấy dây đỏ ra cột vào cho hai người, trong miệng không ngừng nhắc, “Không được mở mắt nha …” Sau đó chạy vọt ra ngoài hô lên một tiếng, “Có thể mở rồi!”
Sau đó cạch một tiếng đóng cửa lại.
Bạch Trì cùng Triệu Trinh mạc danh kỳ diệu mở mắt cúi đầu nhìn xuống… Hai người đều sửng sốt, ngón út đã bị cùng một sợi dây cột lại.
“Đây là tình huống gì a?” Triệu Trinh có chút không rõ.
Bạch Trì híp mắt suy nghĩ một chút, cầm quyển lịch bên cạnh lên nhìn một chút, “Nga… Hai tiểu quỷ này, hôm nay là đêm thất tịch a.”
“Nga…”Triệu Trinh lập tức cười, “Lễ tình nhân a.”
Bạch Trì đưa tay muố tháo sợi dây ra, Triệu Trinh đã ngăn cậu lại, “Trì Trì a, em không thấy chúng ta đã lâu chưa có …”
“Gì?” Bạch Trì thấy Triệu Trinh tới gần, thì giương mắt nhìn sang nơi khác, “Nhưng mai em còn phải đi tra án …”
“Đến ngày mai em đi làm còn mười mấy tiếng đồng hồ lận, hẳn là đủ rồi a…”Triệu Trinh mỉm cười
“Thế nhưng…”
“Trì Trì.” Triệu Trinh giơ tay cho cậu nhìn sợi dây đỏ trên đó, “Nguyệt lão đã lên tiếng, không tuân theo không tốt lắm đâu a… Em xem, cửa cũng đóng rồi.”
“Còn sách …”
“Mặc kệ sách đi.”
“Ngô…”
“Ngoan …”
Dương Dương cùng Tiểu Dịch đã giải quyết xong đôi thứ nhất, giờ đến đôi tiếp theo ―― Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở phòng bên cạnh.
Ngó mắt vào bên trong, lập tức nhìn thấy một hình ảnh tương đối quỷ dị.
Bạch Ngọc Đường ngồi trên máy vận động trái phải luyện tập, quả nhiên tinh lực dư thừa. Triển Chiêu thì mặc áo ngủ, ngồi trên giường gõ bàn phím, hình như đang viết sách.
“Ai nha.”Dương Dương nghiêm túc nói, “Hai người này chẳng có không khí gì cả.”
“Vậy làm sao bây giờ a?” Tiểu Dịch hỏi.
Đúng lúc này, cửa mở, Bạch Ngọc Đường cầm một chiếc khăn lau mồ hôi, đứng ở cửa nhìn hai đứa, “Làm gì đây a? Còn không ngủ cẩn thận bị đánh đòn đó.”
Dương Dương cùng Tiểu Dịch nhìn nhau, phía sau còn có Lisbon đi theo.
“Dạ … bọn cháu, có đề bài muốn hỏi chú Triển.” Dương Dương thường ngày tìm Triển Chiêu đều là để hỏi bài tập, nên lần này cũng thuận miệng nói ra.
“Đề bài?” Bạch Ngọc Đường cân nhắc thấy đây là bài tập, liền mở rộng cửa cho hai đứa nhóc đi vào.
Dương Dương cùng Tiểu Dịch đi vào, Triển Chiêu buông laptop ra, hỏi, “Đề gì a?”
Hai đứa còn chưa kịp nói, đã thấy Bạch Ngọc Đường vào phòng tắm mất tiêu.
“Dạ ….” Dương Dương cùng Tiểu Dịch có chút bối rối, chọn sai thời cơ rồi a, làm gì tiếp bây giờ?
Triển Chiêu mỉm cười, “Hai đứa đang có âm mưu gì a?’
Hai người cả kinh, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thở dài, nhéo nhéo quai hàm hai thằng nhóc, “Chú tốt xấu gì cũng là chuyên gia tâm lý học nha, tâm tư của hai đứa tiểu quỷ các cháu chú liếc mắt đã nhìn ra rồi.”
Dương Dương Tiểu Dịch cùng làm một mặt quỷ.
“Giấu gì sau lưng đó a?”Triển Chiêu nhìn qua thì thấy được vài sợi dây màu đỏ.
Suy nghĩ một chút, cầm lịch trên bàn lên nhìn, “Nga… Muốn làm Nguyệt lão sao.”
“Dạ, chúng ta đã làm thành công một đôi rồi nga!” Tiểu Dịch tự hào.
Triển Chiêu cười, “Hai đứa này, thành công với Trì Trì cùng Triệu Trinh chứ gì?”
Hai nhóc gật đầu cái rụp.
“Cặp nào cũng dễ hết, khó nhất chính là hai người khó tiếp cận nhất kia kìa!” Triển Chiêu nháy mắt với hai đứa nhóc.
Hai nhóc con lập tức tâm tình đi xuống nghiêm trọng.
“Thế nào.” Triển Chiêu ngồi xếp bằng, ôm lấy tiểu sư tử đang ngủ gà ngủ gật, “Đã có kế hoạch gì chưa?”
Hai đứa nhóc lắc đầu.
“Ừm…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Có muốn chú làm gia sư cho hai đứa không a?”
Dương Dương cùng Tiểu Dịch nheo mắt nhìn Triển Chiêu.
“Oa…” Triển Chiêu chọc chọc bụng của nhóc Pooh trên áo hai thằng nhóc, “Hai đứa sao lại dùng ánh mặt hoài nghi đó nhìn chuyên gia hả?”
“Chú Triển đúng là phá án rất lợi hại, nhưng cái này …”
“Như vậy đi, để chứng minh thực lực của chú!” Triển Chiêu rút một sợi dây trong tay hai nhóc, nói, “Chỉ hai đứa cách xử lý anh hai cùng Công Tôn, thế nào?”
Hai đứa nhóc cả kinh, “Lợi hại như vậy a?”
Triển Chiêu vẫy vẫy hai tiểu quỷ lại gần, nói nhỏ vào tai vài câu.
Bạch Cẩm Đường đang xem văn kiện.
Từ khi khôi phục ký ức, công văn tích lũy rất nhiều, giương mắt, thì thấy Công Tôn đang tựa trên giường đọc báo cáo pháp y, hắn đang muốn đọc lại án kiện một lần nữa.
Bạch Cẩm Đường lại nhìn sang công văn của mình, thì thấy Dương Dương đang thập thò ngoài cửa, “suỵt” một cái với anh, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay.
Bạch Cẩm Đường có chút khó hiểu, đi qua, hai đứa nhóc ngửa mặt cười hì hì.
Bạch Cẩm Đường hỏi, “Sao nào?”
Dương Dương cầm một sợi dây đỏ đưa cho anh.
Bạch Cẩm Đường sửng sốt, Tiểu Dịch mở mồm, làm một khẩu hình – “đêm thất tịch”.
Bạch Cẩm Đường nhướn mày … Vẻ mặt tán thưởng từ trong túi rút ra thứ gì đó nhét vào túi áo của hai cậu nhóc, thuận tiện nhận lấy sợi dây, trong nháy mắt… đóng cửa.
Hai đứa móc móc cái túi, thì thấy đó là ―― tiền bo dày cộp …
Sau đó, nghe thấy bên trong truyền ra một thanh âm kỳ lạ.
Triển Chiêu vừa gõ được vài chữ, đã thấy Dương Dương cùng Tiểu Dịch vui vẻ trở về, “Thật là lợi hại nha!”
“Chú Triển, giúp bọn cháu nghĩ cách đi!”
Triển Chiêu buông laptop, nghiêm mặt nói, “Ừa! Hai đứa các cháu, cứ một chọi một! Làm theo lời chú là được!”
“Dạ!” Hai nhóc gật đầu, chăm chú nghe lời Triển Chiêu căn dặn.
Một lát sau, chỉ thấy hai thằng bé ra khỏi phòng Triển Chiêu, mỗi đứa cầm một sợi dây đỏ, cẩn cẩn dực dực chạy đi.
Triển Chiêu cười cười lắc đầu chuẩn bị tiếp tục gõ sách, thì thấy cửa phòng tắm mở ra.
Bạch Ngọc Đường xoa tóc đi ra, ngoắc ngoắc tiểu sư tử đang bị thương, thuận tay mở cửa giúp nó.
Tiểu sư tử chạy xuống sô pha dưới lầu ngủ chung với Lisbon và Lỗ Ban.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường leo lên giường.
Triển Chiêu buông laptop chuẩn bị đi ngủ, trở mình định kêu Bạch Ngọc Đường tắt đèn, thì thấy anh mỉm cười, cầm trong tay một thứ gì đó ―― là sợi tơ hồng.
“Ách…” Triển Chiêu ngẩn người, Bạch Ngọc Đường lập túc xốc chăn lên lôi lôi kéo kéo…
“Ngày mai còn phải đi làm!”
“Không quan hệ, cậu từ trước đến nay có lao động chân tay đâu!”
“Mệt!”
“Cậu phải tập luyện nhiều một chút Miêu Nhi a, đặc biệt là vùng thắt lưng, vì bình thường ngồi quá nhiều.”
“A!”
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Ngọc Đường, Triệu Trinh cùng Bạch Cẩm Đường thần thanh khí sảng xuống lầu, Triển Chiêu, Bạch Trì cùng Công Tôn như cũ ngủ nướng.
Tới cửa nhà bếp, Bạch Ngọc Đường chợt phát hiện cửa bị đóng … Bởi vì nhà bếp cấu tạo tương đối đặc thù, nên chỉ có thể từ mở khoá từ bên ngoài, bên trong mở không ra.
“Có điểm tâm ăn không đây?” Triệu Trinh gác một tay lên vai Bạch Ngọc Đường, “Hảo đói …”
Nói còn chưa dứt lời, ba người đều ngây ngẩn cả người, bởi vì bên trong nhà bếp, Mã Hân cùng Lạc Thiên đang tựa vào nhau, Mã Hân gối đầu lên chân Lạc Thiên ngủ đến chảy cả nước miếng, Lạc Thiên bất đắc dĩ nhìn mọi người, ý bảo ―― nhanh mở cửa a.
Bạch Ngọc Đường nhịn cười, mở cửa ra, Mã Hân cũng tỉnh, mơ mơ màng màng đứng lên.
Triệu Trinh chọc cô, “Hân, rốt cục cũng động thủ a?”
Mã Hân hung hăng liếc qua, đứng lên, vẻ mặt đỏ bừng, “Hôm nay không cho Dương Dương ăn kem nữa, tiểu bại hoại!”
Lạc Thiên cũng đứng lên, “Tôi phải đét vào mông thằng nhóc mới được!”
Nói xong, hai người đi ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Bạch Cẩm Đường hỏi.
Mã Hân nói, “Dương Dương nói Lỗ Ban bị kẹt dưới gầm bếp, kêu em đến cứu nó ra.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Em tin chuyện mèo bị kẹt sao?”
Mã Hân đỏ mặt, “Nhưng Lỗ Ban là một con mèo béo …”
“Meo meo ô!~” Lỗ Ban đang nằm tựa đầu vào Lisbon trên sô pha ai oán kêu một tiếng.
“Vậy còn anh?” Bạch Ngọc Đường hỏi Lạc Thiên.
Lạc Thiên thở dài, “Dương Dương nói với tôi, Hân vừa vào nhà bếp thì bị té xỉu, tôi đến thấy cô ấy đang quỳ rạp trên mặt đất nên tưởng thật, đang muốn xem xem cô ấy thế nào … thì thằng nhóc khoá cửa mất.”
“Ai, một phen hảo ý của con trai nha” Triệu Trinh khen ngợi.
“Không được a, gạt người không tốt.”
“Đúng thế!” Mã Hân nhất trí, thật là hòa hảo.
“Hai đứa nhóc từ đâu có đống kế hoạch này a.” Bạch Ngọc Đường chuẩn bị làm điểm tâm, cười nói, “Bọn chúng tối qua có cùng Triển Chiêu hàn huyên một hồi, phỏng chừng có người hiến kế.”
“Nói đi nói lại thì …” Bạch Cẩm Đường buông tạp chí trong tay xuống, nói, “Hẳn là còn có một đôi a…”
Mọi người sửng sốt, đều chạy đến phòng của Dương Phàm và Tần Âu, mở cửa ra nhìn trên giường không có ai, cửa phòng tắm thì đang đóng.
Mọi người nhìn nhau, hiểu ý cười cười, chạy tới nhìn một chút, quả nhiên đã khóa trái …
Lắc đầu, Bạch Ngọc Đường tìm chìa khoá mở cửa ra … A! Ở đây còn thú vị hơn, Dương Phàm khoác áo tắm còn áo tắm của Tần Âu thì nằm trong lòng của Tần Âu, Tần Âu nằm trên một đống khăn tắm thở dài… Tối hôm qua Tiểu Dịch chạy tới nói, bác sĩ Dương đang tắm thì bị té xỉu, hắn vội vàng chạy lên coi.
Vừa vào thì thấy Dương Phàm đang khoả thân tắm rửa, lập tức bị đánh mắng không ngừng, đang muốn rời khỏi thì cửa đã bị khoá trái … Mà thiết bị trong biệt thự Bạch Cẩm Đường đều vô cùng kiên cố, bởi vậy không thể phá cửa ra, cũng không thể kêu ai đến cứu … Vì vậy, bi kịch trải qua một đêm.
Mọi người xuống lầu, Tần Âu cùng Lạc Thiên chạy đến phòng hai đứa nhóc nói lần này kiểu gì cũng phải đè hai đứa con trai hai tư chữ hiếu kia ra đánh đòn, thế nhưng vừa đẩy cửa ra nhìn thì …
Hai đứa nhóc đại khái tối hôm qua chơi đến muộn, đầu kề đầu, cùng ôm một chú gấu Pooh to đùng ở giữa, đã ngủ say. Như vậy …
Tần Âu cùng Lạc Thiên lập tức nín thở, bước nhẹ chân lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng đi xuống lầu…
“Chậc chậc.” Lão Trần đi dạo đã về, trên tay còn cầm theo một bọc lớn.
“Lão gia tử, vật gì vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.
“Nga.” Ông lão đặt lên trên bàn, nói, “Bác vừa nhờ một người anh em mang đến cho bác đó, chocolate a, ăn đi, hàng năm đều rất nhiều … Ha hả.” Nói xong, lại đi tản bộ tiếp.
Mọi người mở ra vừa nhìn, thì thấy toàn là chocolate hình trái tim, còn có thư tình cùng những món quà nhỏ đáng yêu này nọ.
Mấy người nhìn thấy há to miệng.
“Chà.” Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng sờ sờ cằm, “Ông cụ này không phải người thường đâu a.”
“Đúng vậy.”Bạch Ngọc Đường và Triệu Trinh cùng gật đầu, “Tuyệt đối là thâm tàng bất lộ…”
S.C.I. Mê Án Tập S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã