Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển Ii – Vụ Án 8 – Chương 26
hương 26: Manh mối
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã tới trước cổng nhà hàng Duyên Hà, nhà hàng này không lớn lắm, được trang trí theo phong cách cổ xưa, nhìn qua có chút lớn tuổi, bởi vì bây giờ còn chưa đến giờ cơm trưa nên bên trong cũng không nhiều người, nhân viên phục vụ đang dọn dẹp còn một người đàn ông đang ở sau quầy tính toán gì đó.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào, nhân viên bên trong theo bản năng ngẩng đầu chào mời: “Hoan nghênh quí khách! Quí khách đi mấy người?”
Bạch Ngọc Đường ra ý bảo hai người, người nhân viên liền mang họ tới một chiếc bàn gần cửa sổ rồi đưa cho họ thực đơn.
Bạch Ngọc Đường không nhìn đến thực đơn, chỉ hỏi người phục vụ, “Nghe nói cơm gà chỗ này rất nổi tiếng?”
“… Cơm gà?” Người bán hàng tựa hồ có chút khó hiểu nói, “Tiên sinh, chỗ chúng tôi gọi cơm theo món, không có cơm gà a.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu quay lại nhìn nhau, lúc này, ông chủ đang ngồi tại quầy tính tiền ngẩng đầu lên cười nói, “Cơm gà ở đây đã thành dĩ vãng rồi… Từ bốn năm năm trước đã không còn bán nữa. Ha ha.”
“Thật đáng tiếc.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lật lật thực đơn, “Một người bạn của chúng tôi đến giờ vẫn luôn nhớ đến cơm gà ở đây, nói rằng cậu ta cùng bạn gái lúc trước vẫn thường ra đây ăn.”
“A, khẳng định là khách lâu năm rồi.” Ông chủ thu dọn lại một chút rồi đi ra, “Hiện tại kỳ thực vẫn có thể làm, đây vốn là món cơm chiên gà xé phay thêm một phần đùi gà nha”. Nói rồi lập tức phân phó người nhân viên kia, “Cậu đi vào nói với lão Lưu làm hai phần cơm gà, lão ấy sẽ biết phải làm cái gì.”
“Vâng.” Người nhân viên kia đi vào trong, ông chủ cười ha hả nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Nhà hàng của tôi mở đã nhiều năm, đã rất lâu không còn ai nhắc tới cơm gà nữa rồi, thực hoàn niệm a.”
“Ông chủ, vì sao không bán nữa?” Triển Chiêu có chút hiếu kỳ hỏi, “Nếu còn sẽ rất được hoan nghênh nha.”
Ông chủ cười cười, “Ở đây lúc đầu cũng không phải cố định món ăn gì, đã từ nhiều năm trước, có một nhóm sinh viên thường đến đây ăn, mỗi lần đều gọi cơm chiên gà xe phay thêm một phần đùi gà.Tôi liền biến món này thành cơm gà, trực tiếp làm cho bọn nhỏ ăn, cũng để rửa ít đi một phần khay đĩa. Bất quá sau này nhóm sinh viên kia đã tốt nghiệp, từ đó không quay lại đây nữa, cơm gà cũng không còn.”
“Những sinh viên này, ông chủ còn nhớ rõ không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừm…” Ông chủ nhíu mày suy nghĩ một chút, “Tôi không biết tên, giờ gặp người chắc có thể nhớ ra, bất quá cũng lâu quá rồi không biết có thay đổi gì không.”
“Từ những tấm ảnh này, ông có thể nhận ra không?” Bạch Ngọc Đường đưa ra một xấp ảnh bày ra trên bàn để ông chủ nhìn.
Ông chủ cúi đầu nhìn nhìn một chút, có chút chần chờ, rồi ngẩng đầu hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai vị… Vì sao muốn hỏi những thứ này?”
Bạch Ngọc Đường xuất ra thẻ cảnh sát cho ông ấy nhìn, “Có một số việc muốn hỏi ông.”
Ông chủ vừa thấy là cảnh sát liền gật đầu, “Hóa ra là cảnh sát đi tra án a.” Vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống, đem xấp ảnh nhìn thật kỹ rồi lấy ra hai tấm chụp Hác Mạt, Diệp Linh trước, “Đây là một cặp tình nhân, cũng hay đến, con bé này thì luôn líu ríu rất hoạt bát, còn thằng nhóc thì lại im lặng không nói lời nào, tôi còn nhớ rất rõ ràng nha.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau rồi gật đầu, để cho ông chủ tiếp tục xem hình.
“Mấy người này cũng đã tới.” Ông chủ đem hình bốn người bạn chung phòng với Hác Mạt ra chỉ vào Trương Hoa, “Cậu này cùng con bé lúc nãy từng cãi nhau trong quán của tôi nha.”
“Cãi nhau?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu giật mình nhìn ông chủ, “Cụ thể cãi về cái gì ông còn nhớ không?”
“Ai u, tôi không nhớ rõ đâu.” Ông chủ lắc lắc đầu, “Tôi chỉ nhớ là cãi rất dữ, sau đó bạn của con bé kia cũng tiểu tử này đánh nhau, còn phá hỏng của tôi một cái bàn, sau đó còn nhờ tôi đỡ ra xe.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu có chút buồn bực, bất quá nghĩ đến Diệp Linh cũng đã kể qua rằng bạn cùng phòng của Hác Mạt không thích Hác Mạt hẹn hò với cô, cho nên phát sinh chút ẩu đả cũng không phải không có khả năng.
“Người này cũng đã tới.” Ông chủ lấy ra tấm ảnh chụp Kiều Vĩ Minh nói, “Còn có mấy người này.” Ngón tay đang chỉ vào chính là ảnh chụp của mấy người Hứa Trung.
“Người này thì sao?” Triển Chiêu đưa ra ảnh chụp Lưu Phương.
“A…” Ông chủ nhìn một lúc lâu rồi lắc đầu, “Tôi không có ấn tượng.”
“Vậy còn đây?” Sau đó lấy ra tấm ảnh của là Ách đại thúc.
“Ai u má ơi, ai vậy a?” Ông chủ giật nảy mình liên tục lắc đầu, “Tôi chắc chắn chưa nhìn thấy bao giờ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, hình dáng Ách đại thúc ở trong ảnh quả thật có chút dọa người, liền hỏi lại, “Ông chủ, tóc tai hắn hơi rối loạn, mặt cũng đen đúa, ông cẩn thận nhìn lại xem đã từng gặp qua chưa.”
“Ừ…” Ông chủ liền cầm lấy tấm ảnh lên nhìn.
Lúc này, một đợt hương thơm truyền đến, người phục vụ đã bưng hai đĩa cơm gà lên đặt trước mắt Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Cơm gà của hai vị!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, liền lập tức muốn ăn, đừng nói là ăn, ngửi thôi đã thấy ngon rồi.
Ông chủ cũng cười, “Cơm chiên đùi gà của chúng tôi nổi tiếng nhất vùng này đấy, mấy đứa sinh viên kia cũng rất sành ăn nha.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cầm muỗng nĩa lên ăn thử một ngụm, cơm rang thơm dẻo, đùi gà lớn, da giòn, thịt mềm, độ béo vừa phải, mang theo một ít hương trà, quả là một món ngon.
“Ông chủ, có nhận đưa cơm không?” Triển Chiêu hỏi, “Cảnh cục sau này nếu như mua cơm bên ngoài sẽ đặt ông làm.”
“Có chứ.” Ông chủ đưa danh thiếp qua, rồi đem ảnh chụp Ách đại thúc đặt xuống, “Tôi nhớ ra rồi, người này đã từng đến qua, là cùng bọn nhóc kia tới, chỉ là tóc tai không rối loạn, cũng không đen đúa, lại càng không có vệt sẹo trên mặt thế này a.”
“Không có những sẹo này?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giật mình nhìn ông chủ, “Ông chắc không?”
Ông chủ gật đầu, “Bất quá khối bỏng từ cổ đến cằm này của hắn tôi nhớ rất kĩ, trên người còn có một tảng lớn, ngày đó tôi bưng cơm ra có nhìn thấy, thật dọa người a.”
“Ông nói trên mặt không có sẹo? Chỉ có khối bỏng trên cổ thôi?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều có chút hoài nghi, bởi vì vết bỏng trên mặt Ách đại thúc tuy không còn quá rõ rệt, nhưng dấu vết này nhìn rất thật, thoạt nhìn không giống hàng giả a.
“Ừm, hai vị cảnh sát, nói thế này đi, người này có phải người năm đó không tôi cũng không xác định, tôi chỉ nhớ rõ có một người cùng ăn cơm với bọn nhóc kia, từ cằm tới cổ, ở lưng nữa, đều có một mảng bỏng lớn, nên tôi đặc biệt nhớ tới giờ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, ông chủ nói xong rồi trở lại quầy tính toán tiếp.
“Vậy đến tột cùng ai là ai a?” Triển Chiêu cầm đùi gà gặm a gặm, “Ách đại thúc nếu như đã đi cùng bọn họ, vậy vì sao Trương Hoa chưa bao giờ nhắc tới?”
“Lời Trương Hoa nói chưa chắc đã thật.” Bạch Ngọc Đường nói, “Lúc trước bọn họ nói khi quay về ký túc xá, lúc ký túc xá cháy Ách đại thúc không ở phòng trực, cũng đã rất khả nghi rồi.”
“Nói như vậy, cái số hiệu 01 kia, cũng chính là sát nhân bí ẩn, rất có thể là Ách đại thúc?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút lại hỏi, “Vậy dấu vết trên mặt hắn thì sao a?”
Triển Chiêu lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói “Hai ta ăn xong rồi đi tìm Lưu Phương thôi? Hỏi một chút chuyện hắn đi viếng mộ người sống, cả đám người bọn họ đều có chuyện giấu diếm, nhưng Lưu Phương có vẻ dễ khai thác nhất.”
“Đi!” Bạch Ngọc Đường uống một ngụm nước, rồi đứng dậy tính tiền rời đi.
“Hai vị cảnh sát!”
Hai người vừa tới cửa, ông chủ đã đuổi tới, “Có một việc, không biết có giúp được gì cho hai vị không.”
“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“À, người này.” Ông chủ từ trong túi công văn của Bạch Ngọc Đường lấy ra hình chụp Kiều Vĩ Minh rồi nói, “Hai ngày trước, hắn ta có dẫn một nhóm sinh viên tới đây.”
“Bọn họ đã tới? Lúc nào, trò chuyện cái gì ông biết không?” Triển Chiêu hỏi.
Ông chủ lắc đầu, “Đã ba bốn ngày trước rồi, nói chuyện gì tôi không nghe thấy, chỉ nhớ trên bàn của bọn họ có rất nhiều sách vở tư liệu vân vân, những sinh viên đó gọi người này là thầy.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu nói cảm ơn ông chủ, rồi cùng Triển Chiêu đi về phía xe.
“Kiều Vĩ Minh không được phân công giảng dạy a.” Triển Chiêu nói, “Làm thầy giáo ở chỗ nào nhỉ.”
“Miêu Nhi, fan sách của cậu gọi cậu là gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Tiến sỹ Triển… hoặc là thầy Triển.” Triển Chiêu trả lời, “Ý của cậu là, Kiều Vĩ Minh tụ tập một ít người mê sách của y?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cũng địa điểm này, cũng tụ tập người trẻ như vậy, nếu vụ án năm đó có liên quan đến Kiều Vĩ Minh, không biết hàng loạt tai họa có thể tái diễn hay không.”
“Xem ra nếu không sớm giải quyết vụ án này, tình hình sẽ phát triển theo hướng không thể vãn hồi mất.” Triển Chiêu lắc đầu, “Chúng ta nhanh đi tìm Lưu Phương thôi, sau khi trở về sẽ kết hợp lại đầu mối một lần nữa, Bạch Trì bọn họ đi thăm dò câu lạc bộ kia hẳn là phát hiện ra không ít.”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đừng quên còn có mật mã chỗ Công Tôn, thứ duy nhất có quan hệ với Kiều Vĩ Minh chính là mật mã này.”
Trong một gian phòng ở tòa nhà cao tầng đối diện tập đoàn Bạch thị thành phố S, trên chiếc bàn ở phòng khách còn một bữa trưa được bày trong ánh nến, chất rượu sóng sánh màu đỏ trong ly chiếu xạ thứ ánh sáng hôn ám trong phòng, nhìn qua có chút xa hoa lộng lẫy. Cửa phòng ngủ được khép hờ, từ bên trong truyền ra tiếng thở dốc rất mĩ hoặc.
Trên chiếc giường mất trật tự có hai con người lõa thể đang quấn lấy nhau, một chút ánh sáng xuyên qua khe cửa, làm nổi bật lên hai thân thể vô cùng hoàn mỹ.
“Có mệt hay không?” Bạch Cẩm Đường nhìn Công Tôn đang nằm dưới thân, hai mắt nhắm nghiền nhẹ nhàng thở dốc, “Muốn tiếp tục không?”
Công Tôn lười biếng lắc đầu, vươn tay lấy cái gối ụp lên mặt “Mệt chết được, tôi muốn ngủ.”
Bạch Cẩm Đường bật cười, xoay người leo xuống dựa bên cạnh Công Tôn, “Từ khi có trợ lý kia, em so với lúc trước nhàn rỗi hơn nhiều.”
“Ừ.” Công Tôn gối đầu lên tay Bạch Cẩm Đường, gật đầu, “Mã Hân rất có khả năng.”
“Vậy mời thêm vài người nữa đi?” Bạch Cẩm Đường hỏi, “Em mỗi ngày chỉ việc lượn qua theo dõi, thế nào?”
Công Tôn dở khóc dở cười, “Tìm đâu ra nhiều pháp y giỏi như vậy a? Hiện tại cả nước đang thiếu người.”
Bạch Cẩm Đường hôn nhẹ lên trán Công Tôn một cái, quan tâm hỏi, “Án tử thế nào rồi?”
“Ừ… Sắp có manh mối.” Công Tôn duỗi duỗi thân thể, “Tôi tìm ra đầu mối then chốt rồi, Tiểu Chiêu cùng Tiểu Bạch cũng có chút tiến triển, hẳn là rất nhanh có thể phá án.”
Đang nói chuyện điện thoại đột nhiên vang lên, Bạch Cẩm Đường vươn tay tiếp nhận, bên trong truyền đến một giọng nữ, “A lô, xin chào, xin hỏi Công Tôn tiên sinh có ở đó không?”
Bạch Cẩm Đường sửng sốt một chút, sao lại gọi Công Tôn là Công Tôn tiên sinh, chắc là học sinh của hắn a, sau đó liền đưa điện thoại đưa cho Công Tôn.
“A lô?” Công Tôn tiếp nhận điện thoại, “Ai thế?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, “Mau nhìn ra ngoài cửa sổ!”
Công Tôn sửng sốt, “Cô là ai?”
“Mau nhìn ra ngoài cửa sổ!” Giọng nữ lặp lại câu kia, rồi cúp điện thoại.
“Thật khó hiểu.” Công Tôn đem điện thoại đưa cho Bạch Cẩm Đường, khoác áo ngủ đứng lên, “Nhìn cái gì ngoài cửa sổ?” Vừa nói, vừa đi qua kéo rèm lên.
“Soạt” một tiếng rèm cửa bị giật ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào làm Công Tôn giật mình nhắm tịt mắt lại, rồi đột nhiên tựu cảm thấy Bạch Cẩm Đường đang ở trêm giường kéo ngược áo ngủ của hắn lại phía sau.
Cùng lúc đó, “Rầm” một tiếng, cửa sổ vỡ vụn.
Bạch Cẩm Đường ôm Công Tôn lăn xuống giường, vừa trốn vào một bên chợt nghe từ phía sau “Phốc phốc” vài tiếng vang lên, chính là tiếng đạn bắn trúng vào cạnh giường.
Công Tôn lúc này mới rõ, có người muốn giết hắn, nữ nhân vừa rồi gọi điện dụ hắn ra mở rèm cửa sổ, là để người trên lầu đối diện có thể ngắm bắn …
“Gần đây em đắc tội với ai?” Bạch Cẩm Đường kéo kéo tương Công Tôn, vừa vươn tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.
Công Tôn ngẫm nghĩ, “Không a, tôi rất lâu rồi chưa có mắng chửi ai.”
Bạch Cẩm Đường lắc đầu gọi một cú điện thoại cho hai anh em sinh đôi, “A lô, trên lầu đối diện có người muốn bắn Công Tôn, đi xem xem là kẻ nào chán sống.”
S.C.I. Mê Án Tập S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã