Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: CS2T
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:35:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167
ôi nghe đến đây mà cái lỗ tai của mình cứ lùng bùng khó chịu.
- Chúng mày khùng à, tao vẫn đi bóng được, vẫn sút được thì mất cảm giác cái gì? – Tôi gân cổ lên cãi với chúng nó.
Rồi tất cả mọi người dồn về sân bóng trên bãi biển để xem tôi sút liên tục, những cú sút tôi sút ra đầy uy lực nhưng tất cả đều không đi vào khung thành, dù khung thành được bỏ trống.
- Không, không, cái gì vậy nè – Tôi nói thầm trong bụng, hoa cả mắt sao một tràn cú sút đầy dũng mãnh của tôi.
Đám bạn đứng phía sau khung thành chúng nó giữ bóng lại mà lắc đầu đầy ngao ngán. Không ngờ tôi cũng có ngày nhu thế này.
- Không ổn rồi. – Thằng Kiệt nó như không tin vào mắt mình, cứ vuốt mặt để xem chuyện thực hư hay giả.
Ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm, còn tôi thì đứng đấy nhìn đám bạn một cách bất lực, đầu óc thấy hơi choáng váng với chuyện vừa xảy ra.
- Về cậu ơi, hôm nay tập nhiêu thế đủ rồi – Một bàn tay mềm mại của Như chạm vào đôi bờ vai như muốn khụy ngã.
Tôi chỉ biết quay mặt sang nhìn em…
Suốt buổi tối hôm đấy, tôi không thèm ăn cơm nước gì cả, nhốt mình trong phòng với một đóng thứ trong đầu, phải nói từ khi bị té xuống sàn nhà đến bây giờ, đây là lần thứ 2 tôi bị nhứt đầu đến thế.
- Bao nhiêu công sức… – Tôi cảm thấy mình trở nên yếu đuối, bất lực hơn bao giờ hết.
Một lâu sau…
- Cốc cốc – Tiếng gõ cửa.
Tôi đoán chắc chắn không ai khác ngoài Như…
- Tớ muốn yên tĩnh. – Tôi nói vọng rồi.
Tôi nói như thế không phải là không muốn gặp em mà vì tôi muốn em hiểu là tôi đang cần một không gian, một không gian chỉ mình tôi.
- Cạch – Tiếng mở cửa.
Tôi khá bất ngờ…
- Sao vậy. – Em đóng cửa lại rồi bước lại chiếc giường, ngồi xuống cạnh bên tôi
Nhìn những hành động, cử chỉ đầy nhẹ nhàng của em mà tôi cảm thấy có một thứ gì đó dễ chịu.
- Hơi buồn tý. – Tôi quay mặt đi rồi nói, tôi không muốn người con gái nào nhìn thấy khuôn mặt của mình lúc này vì khi đó chắc họ nghĩ mình cần một sự thương hại nào đó.
- Buồn gì chứ, vấp ngã phải đứng lên. Có đau mới lành vết thương. – Em thì thầm.
Tôi không nói gì cả…
- Bóng đá cũng thế, hôm nay cậu đá không hay nhưng ngày mai cậu nỗ lực tập luyện cậu sẽ đá hay mà.
Em vừa nói xong dứt lời, tôi quay sang ngay, khuôn mặt lúc đấy của nàng sáng ngời, sáng ngời một niềm tin nơi ai đó.
“ Tình cờ mình quen biết, vào một ngày xanh nắng. Buông xuôi nơi con tim đưa đôi chân em đang bước đi với những câu chuyện buồn…Có một người đang lặng lẽ đứng bên anh vô hình, giấu đi những tâm tư của mình… “
- Hầy, hôm nay triết lý quá vậy tiểu thư. – Tôi quay sang nói chuyện với người con gái ấy.
Chỉ có hai câu nói an ủi cùng với khuôn mặt ấy mà tâm trạng tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, rất nhiều.
- Hihi. – Nụ cười không quá sáng chói như đủ ánh nắng chiếu gọi vào căn phòng đang đầy âm u giông bão.
- Cười gì mà cười, đi ra đem cơm lên đây cho bổn vương ăn nào, đói bụng rồi. – Tôi muốn em ra ngoài.
- Vâng, mong ngài đợi xíu, tiểu nữ lên ngay. – Em mỉm cười duyên dáng rồi chạy vụt xuống nhà dưới.
Lúc đấy tôi biết tôi nợ em nhiều rồi, nợ em rất nhiều. Em làm bao việc cho tôi, chỉ chờ đợi con tim từ tôi mà không phải là thứ gì khác, Em ít nói hơn kể từ khi nhận yêu tôi, em trở nên âm thầm lặng lẽ. Tôi biết điều đấy chứ, tôi biết hôm trời mưa, em khóc nhưng tôi không nói. Tôi biết em ghen nhưng tôi đành chịu vì trái tim tôi đã dành ột người con gái khác mà không phải là em.
- Tớ xin lỗi cậu – Tôi nói thầm trong miệng.
Em đem nhiều thức ăn lên cho tôi ăn, mẹ tự nhiên mở cửa phòng trong lúc em gấp đồ ăn cho tôi, mẹ mỉm cười một cách hiền hậu với người con gái ấy. Đôi má hồng của em đỏ lên vì ngại. Còn tôi cứ tiếp tục ăn mà không để ý thái độ của hai người, mẹ chỉ bảo ăn nhiều vào, thức ăn của Như nấu ngon nếu bỏ thì uổng lắm. Tôi ăn hết đĩa thịt em chiên, rồi tô canh dưa leo thịt bầm em nấu ngọt lịm, cùng với đĩa rau xanh do chính tay em rửa sạch..
- Yên giấc được chưa ngài? – Em hỏi tôi trước khi bưng đồ xuống dưới nhà.
- Nhanh đi, rồi vào đây soạn bài ngữ văn cho tớ. – Tôi như một ông hoàng.
Một lát sau em chạy lên với hai lon 7 úp mát lạnh trong tay, em rất hiểu ý những món thức ăn tôi thích, những món nước uống vừa miệng.
- Cậu thích nghe nhạc không?
- Không, chỉ thích nghe cậu đàn piano thôi. – Tôi chỉ tay về phòng em.
- Thế không đàn piano cho cậu nghe nữa.
- Sao thế? – Tôi ngạc nhiên cứ tưởng em sẽ trổ tài nữa chứ.
- Hihi, cậu thích rồi, lỡ đàn cho cậu nghe thêm thì chết mê chết mệt thì khổ tớ – Em lè lưỡi trêu.
- Ờ, vậy thôi.
- Thôi thôi được rồi, được xíu – Em nói nhanh rồi chạy đi thật nhanh chưa kịp để tôi phản ứng.
Một lâu sau…
- Trời, đàn guitar đâu ra vậy.
- Bí mật, hihi.
Em rải một lần qua cây đàn, tiếng đàn trong trẻo nghe rất êm tai, em nhìn tôi mỉm rồi bắt đầu. Khúc nhạc cất lên, tiếng đàn nghe có vẻ hơi buồn tẻ, còn giọng hát của em thì cứ ngọt ngào cất lên.
“ I’ve been waiting for the time
Waiting for you to say you’re mine
Can’t hide these feelings inside
Let me hold you tonight
I really want you to know
All these feelings I have to show
How much I’ve been loving you
Tell me you’ll be mine.. “
Tôi không biết đây biết đây là bản nhạc gì và lời nó ra sao nhưng nghe rất thích tai, giai điệu thì phải nói là tuyệt hay. Em mỉm cười nhìn tôi đàn rồi lại hát trong căn phòng bé nhỏ, em muốn tiếng hát, đàn của mình xua tan đi những đám mây kia…
- Bài gì thế? – Vừa dứt lời.
- Keep On Loving You.
- Sao toàn bài nhạc nước ngoài không vậy, hát tiếng việt không hát, cậu biết tớ dốt đặc tiếng anh còn gì. – Tôi trách em.
- Ngốc, hihi – Em nói rồi mỉm cười khá là duyên.
Và sau này tôi mới biết tại sao em lại mỉm cười trêu tôi rằng ngốc vì tiếng việt của bản nhạc ấy là người tình mùa đông. Em lại tiếp tục trình bày, bài nhạc tiếp theo là một bài tôi rất quen thuộc và chết mê chết mệt nói. Mouse Love Rice. Không biết ngẫu nhiên hay trùng hợp đến thế, thức ăn em cũng hiểu được cái bụng của tôi, nước uống em cũng đi guốc trong miệng, lỗ tai em cũng nằm vùng luôn…
Giọng em nhẹ nhàng nên hát bài này không hay bằng Bạch Yến, giọng của nàng ngọt ngào thích hợp với bài chuột yêu gạo này. Dù sao tôi cũng kết luôn tiếng đàn guitar rồi, nghe nó thích thích làm sao.
- Thế được chưa ngài. – Em mỉm cười, tối nay em cười rất nhiều.
- Đa tạ, được rồi, được rồi. – Đôi môi của tôi hình như cũng nở một vài nụ cười…
Sáng hôm chủ nhật, nhà đi công viên chơi hết, Như bảo mệt nên đòi ở nhà, tôi cũng đang chán nản nên không muốn đi ở nhà xem phim cho sướng con mắt. Tầm 9 giờ Như xuống bếp bảo còn mớ chuối chín đem đi chiên ăn. Mùi bột lăn chuối thơm nồng cả ngôi nhà có tôi và em. Một lâu sau tôi nhận được điện thoại của người tôi yêu bảo tối nay qua nhà ăn cơm gà, em bảo vừa đi chợ về nghe giọng hồn nhiên ghê…
- Chiều ra biển đi chơi với anh. – Tôi rủ em chiều ra biển xem tôi tập bóng.
- Chơi gì ngoài đó, anh nổi máu nhấn nước em rồi sao. – Em nũng nịu.
- Ơ, ai lại đi làm thế với người tôi yêu chứ.
- Rỗn – Tiếng vang từ nhà bếp.
Tôi giật cả mình..
- Gì thế anh? – Bạch Yến nói gấp.
- Anh cũng không biết hình như tiếng ở nhà sau thì phải. – Tôi nói nhanh rồi..
- Sao thế Như? – Tôi nói vọng ra phía sau.
- Thôi, anh ra xem Như thế nào đi, em đi dọn dẹp nhà cửa. Bye, chiều gặp ngoài bãi biển. – Em cũng nói nhanh.
Tôi cụp máy rồi chạy nhanh ra phía sau vì không nghe tiếng trả lời lại từ Như, em đang đứng ở bếp ga và chiếc ly đã bể nằm ở dưới đất.
- Sao, sao thế, có sao không. – Tôi lúng túng.
- Không, không sao cả, chảy tý máu thôi.- Em nắm lấy ngón tay chảy máu của mình.
Tôi thấy máu tự nhiên lúng túng lên, tôi nắm tay em lại bàn rồi chạy nhanh ra mở tủ trước lấy bông gòn ra băng cho em.
- Ngồi đây, rửa sạch rồi hẳn tính.
Tôi lấy nước sạch thấm vào bông gòn rồi thoa lên vết đứt của ngón tay, em có vẻ đau nên nhăn mặt sau đó lại phì ra cười trong dễ thương phết, những lúc như thế tim tôi lại đập nhanh hơn bao giờ hết.
- Kính coong. – Tiếng chuông vang lên.
- Để đấy tớ vào dẹp cho, ngồi đây. Đợi tớ ra mở cửa. – Tôi dặn dò em, tôi tưởng bố mẹ cùng với hai ông anh đi chơi về rồi.
Tôi sợ mẹ sẽ trách vì người con gái ấy chảy máu… Lỗi có phải do tôi đâu mà tự dưng tôi sợ hẳn ra ấy chứ. Nhưng không người đứng trước cánh cổng không phải là người trong nhà..
- Ui cha, ai mà xinh thế, phải em không vậy. – Tôi dụi dụi con mắt nhìn cho kỹ người đứng trước cánh cổng kia là ai.
Một bóng dáng người con gái cao cao, dáng chuẩn hao hao giống Như, nói túm váy.. ý nhầm túm lại là vậy. Người con gái này mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần Jean màu đen đúng tông tôi yêu thích luôn. Tôi bị hút hồn luôn rồi dù không nhìn được đôi mắt do đeo mắt kính đen nhưng có thể nhìn được khuôn mặt dễ thương ưa thu hút tầm nhìn bởi xinh tóa. Tôi đứng đấy mà nhìn… Đến người con gái kia mỉm cười bấm chuông thêm một lần nữa, tôi run rẩy bước ra mở cửa, vẻ đẹp đầy quyến rũ, chẳng khác gì Bạch Yến nhà tôi cả.
- Cho mình hỏi nhà của chú Thắng làm ở ABC… phải không? – Em mỉm cười rồi nói.
- Ừa, phải phải – Tôi trả lời lia trả lời lịa.
- Hihi – Người con gái ấy che miệng cười khúc khích khi không chịu được vẻ ngốc nghếch khờ khạo của tôi.
- Cho mình gặp Như được chứ? – Nghiêng đầu hỏi.
- Được được, vào nhà đi, Như ở trong nhà. – Tôi mở cửa.
Người con gái ấy còn cao hơn cả tôi chứ chẳng đùa… Vào trong nhà rồi, tôi kêu Như đang ngồi thờ thẫn ở bếp, em vẫn đang tiếp tục chiên chuối.
- Tiểu thư siêng năng quá nhỉ – Người con gái ấy cất giọng.
Làm tôi và Như giật mình, Như quay mặt lại…
- Trời, chị Nhi. – Như vui mừng chạy nhanh lại ôm người con gái ấy.
Nhìn thế này Như thua người con gái ấy về chiều ất rồi và dáng người có phần đẹp hơn Như thì phải ( amen, tha tội…. ). Tôi chỉ biết đứng nhìn người con gái ấy thôi chứ ngoài ra không biết chuyện gì đang xảy ra cả…….
Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ - CS2T