When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: CS2T
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:35:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 148
ôi điếng người với hành động và lời nói của Bạch Yến lúc này, không ngờ em “ thích đùa “ như thế này. Khuôn mặt thông thả, thuần thái của hai bác trai và gái cũng bỗng nhiên khựng lại thay đổi sắc, chỉ có vợ chồng anh Tùng là cảm thấy điều này rất bình thường. Cậu con trai kia rất đỗi bình tỉnh vì chẳng biết chúng tôi đang nói chuyện gì với nhau, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ ai bảo không học tiếng Việt đi chứ.- Vậy là sao anh chị? – Bạn của bố em lên tiếng.
- Theo như lời con gái tôi nói. – Vẻ nghiêm nghị của bố Yến.
- Là sao? Tôi không hiểu cho lắm, mong anh giải thích – Người đàn ông đấy như không thể tin vào lỗ tai của mình.
- Cậu này là bạn trai của bé Yến. – Lời nói rất dứt khoác mang phong thái của một người kinh doanh.
Tôi thì chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, dù rất muốn mở miệng ra giải thích nhưng trái tim không ình làm như thế. Ý chí cản trở ấy đã nhanh chóng biến thành mây khói. Tôi cũng yêu em mà.
- Ố ồ… thế là bố nàng đồng ý rồi – Tôi cười thầm trong bụng.
Thà đê tiện công khai còn hơn giả nai thánh thiện…. ^_^.
- Vâng, đang là bạn trai học cùng lớp với bé Yến, Yến cũng có qua nhà cậu này ở chơi hết vài tháng, hai đứa thân nhau lắm. – Mẹ Bạch Yến ngọt ngào giải thích cho hai người kia.
- ÔI CÁI ĐỆT – Tôi chỉ biết câm miệng mà thốt lên trong bụng.
Tình hình là sau câu nói của mẹ em thì tình thế hoàn toàn thay đổi đến một trăm tám mươi độ, từ thắng chuyển sang bại, từ vui mừng chuyển sang buồn bã, hình thành hai cực. Phe bên tôi đứng đầu là Bạch Yến, vợ chồng anh Tùng, bố em, cả 5 người đều chịu thua một người phụ nữ. Đúng là vừa xinh đẹp, vừa giỏi lại vừa sắc sảo.
- Mẹ.. – Bạch Yến vừa mở miệng ra thì..
- Bé này, cho cô bác về nghỉ nữa chứ, ngồi máy bay chắc cũng đã mệt rồi, có gì mai nói con. Thôi, mình về khách sạn nhé anh chị. – Nụ cười hiền hậu, cử chỉ rất thân mật của người phụ nữ ấy.
Sau mỗi hành động của người phụ nữ ấy tôi lạnh cảm thấy lạnh lạnh người, trong suy nghĩ của tôi, Bạch Yến là một cô gái tốt, xinh đẹp, giỏi gian thì người mẹ của mình cũng không hề thua kém để dạy dỗ ban tặng cho tôi đứa con tài sắc vẹn toàn thế này. Cảm ơn bác nhé… Vừa dứt câu là những nụ cười thỏa mãn từ hai người kia, thằng con trai kia cũng cười đểu theo chỉ muốn bay vào đấm cho vài phát, cấp này tôi thích đấm người đến thế đấy.
Tầm 3 phút sau, 4 chiếc ô tô chạy đến, trong đấy có 2 chiếc lúc nãy của chúng tôi, 2 chiếc kia thì một chiếc màu trắng dài độ tầm xe bảy chỗ, còn chiếc kia là một chiếc xe màu nâu của hãng honda. Và…
- Yến con đi với JangHe nhé – Bác gái kia mở miệng..
Tôi ngờ ngợ nhớ đến một thứ gì đó quen thật quen…
- JangHe – Tôi lặp lại hai chữ ấy.
“ Dạ, thân như con với JangHe vậy “ câu trả lời của em sau khi bị người mẹ tra tấn rõ khổ về mối quan hệ của hai đứa tôi trong lần gặp mặt. À, đúng rồi, chính xác là cái tên đấy, à thì ra người đứng trước mặt tôi nãy giờ là người mang tên JangHe, người tôi muốn đấm cũng chính là người gây cho tôi không ít sự tò mò về mối quan hệ.
- Dạ, xin lỗi bác, hihi con đi với Tâm rồi ạ. – Bạch Yến lúng túng trả lời.
Em cũng phải lúng túng xử lý tình huống, tôi nghĩ chuyện này không đơn giản tý nào, một người thông minh như em còn bị quay như chong chóng, chắc rằng chưa đến lúc họ đem tôi ra quay mà thôi.
- À, cậu ấy tên Tâm, chà, tên đẹp nhỉ. Tâm này qua đây về khách sạn với mấy bác – Người đàn ông kia chợt lên tiếng.
Ba từ tám chữ “ ôi cái đệt “ lặp đi lặp lại nhiều lần trong buổi tối của ngày hôm nay nhưng trong tình huống này tôi hơi bị bình tỉnh nhé. Bốn ánh mắt của bậc tiền bối đang đổ dồn về phía tôi, bên đấy chỉ có bố Bạch Yến là hơi bị thích tôi mà thôi. Anh chị Tùng cũng lắc đầu ngao ngán bước vào trong xe, mọi chuyện để cho hai đứa nhỏ giải quyết. Bàn tay Bạch Yến đỗ mồ hôi, nắm lấy tay tôi từ lúc bước vào sân bay đến giờ, ấm nồng hẳn lên nhưng… tôi phải buông.
- Dạ, vâng được ạ – Tôi trả lời và quyết định bước vào hang cọp.
Bạch Yến nắm chặt tay tôi, đôi môi mím lại như chuẩn bị nói ra một thứ gì đấy..
- Cậu đợi tớ nhé – Tôi nháy mắt tinh nghịch cho em.
-… – Em quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt đầy lo lắng.
- Không sao đâu, một tý mình lại đi dạo với nhau. – Tôi nở nụ cười để cho người con gái ấy an tâm phần nào.
- Ùm, tớ đợi – Em nhẹ nhàng nói như đã mệt mỏi lắm rồi.
Tôi buông tay,… em thả lỏng ra… Mấy người kia đã nhìn thấy hết tất cả, họ rất quan tâm cử chỉ của tôi và em còn thằng con trai kia tuy không hiểu được gì nhưng khuôn mặt nó cũng ra vẻ đầy suy tư về hành động của tôi và Yến. Thế này đã rõ ra rồi còn gì nữa chứ… Đến chiếc xe kia, tôi nhanh chóng mở cửa cho Bạch Yến bước vào, em nở nụ cười ngọt ngào, thằng kia thì ra vẻ tức tói ở khuôn mặt, theo những suy đoán lúc ban đầu của tôi về cậu JangHe này thì rất dễ đối phó. Nhưng cuộc đời nó đôi khi không giống như những thứ mình nghĩ… có khi đi ngược lại hoàn toàn.
Xong xuôi đến 3 đại ma đầu bên kia ^_^, tôi cũng lịch sự giúp bác tài xế mở cửa xe giúp họ… Chẳng biết tôi được ưu ái lắm hay sao mà được ngồi ngay ghế cạnh bác tài, còn họ ngồi lần lượt ở hàng ghế sau.
Chiếc xe chuyển bánh từ từ, nhanh chóng đi qua cái đoạn đường vào sân bay đầy náo nhiệt, trời đã dần vào khuya, ánh đèn vàng loe loét của chiếc xe trong không gian tĩnh lặng đến lạ thường. Dù có máy lạnh như tôi cảm thấy tiết khí nóng hừng hừng… và càng ngày nó càng tăng lên.
- Cháu học lớp mấy rồi Tâm? – Người phụ nữ kia lên tiếng.
- Dạ, cháu học cùng lớp với Bạch Yến – Tôi đối đáp thế.
Tôi nghĩ họ đang chiu mày đăm chiêu tìm cách cao tay hơn để trừng trị…
- Nhà cháu thế nào? – Người phụ nữ biết cách đánh vào tâm trí của người khác.
Tôi là người thật thà, có sao trả lời thế không có gì phải che giấu, dù không được giàu như họ nhưng tôi vẫn tự hào về gia đình của mình.
- Dạ, cũng bình thường đủ ăn qua ngày thôi ạ.
- Có mấy anh chị em vậy cháu – Giống cảnh sát điều tra gốm.
- Dạ, có 2 người anh ạ.
- Vậy à, thằng con nhà bác chắc sau này cho nó quản lý công ty ở Nhật. – Giọng nói của người phụ nữ đấy kèm theo tiếng cười của mấy người kia.
- Dạ vâng.
- Cháu có dự định gì cho tương lai chưa Tâm? – Bố Yến hỏi.
- Dạ chưa ạ, cháu định làm công an theo nghề bố – Tôi quay xuống trả lời.
- Nhà bác chỉ có duy nhất mỗi Yến thôi, cháu học kinh tế đi – Bố Yến nói.
- ÔI CÁI ĐỆT – Tôi thốt thầm trong bụng.
Tuy có chút hoảng hồn nhưng đổi ngược lại một niềm vui khó tả nổi xuất hiện trong người tôi, bố Bạch Yến nói thế chẳng khác nào khẳng định trước mặt mấy người đấy sẽ giao người con gái của mình cho tôi chứ. Tôi bớt cái cảm giác lạnh lẽo cô đơn rồi vì đã có “ chiến hữu “ bên cạnh.
Mẹ em có lẽ tắt đài trước phu quân của mình rồi, mấy người kia cũng cứng họng theo luôn.
- Dạ – Tôi đáp gọn bâng kèm theo niềm vui.
- Muốn học kinh tế phải giỏi anh văn, bác nghe Yến nói anh văn cháu không được tốt cho lắm – Mẹ Bạch Yến bất đầu phản kháng.
Tôi không ngờ mẹ nàng lại muốn dồn người con trai mà con gái mình yêu, chồng mình thích vào con đường cùng thế này. Nhưng cái số tôi phước lớn mạng lớn thế này đây…
- Bé Yến nhà mình giỏi anh văn với lại làm kinh tế ở Việt Nam thì chưa cần phải tốt anh văn sớm đâu, học từ từ cũng được. – Bố Yến từ từ thông thả cứu vớt tôi.
- Công ty anh ở Nhật với Sing và liên doanh với một số nước ở Đông Nam Á thì làm sao không biết anh văn được – Người đàn ông kia bắt đầu mở miệng.
- Dạ, cháu chỉ cần 6 tháng để học anh văn thôi ạ – Tôi phán như chắc.
- Tốt, hề hề – Bố em nhanh chóng phối hợp tạo thành song kiếm hợp bích.
Thế là cuộc nói chuyện nhanh chóng tàn phai khi chiếc xe dừng lại một khách sạn A, rất sang trọng. Tôi mở cửa cho họ bước ra, nhìn về phía sau thì chẳng thấy chiếc xe của Bạch Yến đâu cả, không biết cái JangHe kia có làm gì em không nữa.
Tôi ểu oải với thân người mệt nhòi bị quay chong chóng trong ngày hôm nay… Họ bước vào khách sạn là có người ra quẩy hành lý rồi dẫn lên phòng, tôi bảo muốn ở dưới này tý rồi mới lên thì được một anh nhân viên bảo muốn gì cứ gọi. Tôi nghĩ nếu như không phải khách sạn này của gia đình Yến hoặc gia đình kia thì mấy người họ cũng là khách VIP.
Tôi lang thang đi….
- Hihi – Chợt có một người con gái nhảy ra.
- Èo – Tôi giật mình đó là người mà mình đợi và lo lắng nãy giờ.
- Hứ, đi bỏ tớ – Em nũng nịu.
- Có đâu, vẫn ở đây chứ có bỏ đâu. – Tôi nheo mắt.
- Thôi nhanh đi cậu chủ ơi, đi mua đồ về tắm rửa nè. – Em nói xong rồi nắm tay tôi dẫn đi.
Vừa ấm ấp….
Vừa bình an……
Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ - CS2T