Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: CS2T
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 173 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:35:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128
- Hơi bị đau đấy nhé – Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Tôi cứ tưởng em đang nằm ngủ nhưng không ngờ lại tỉnh dậy phán một câu giật mình đến thế, đúng là con gái có giác quan thứ sáu như người đời nói.Nhắm đôi mắt lại để ngủ nhưng ngủ chẳng được gì cả, đành nằm đấy chứ không dám lên tiếng nữa. Tôi nghĩ đến chuyện em kêu bằng “ chàng “, cơ thể đang đau nhói như lòng thì sung sướng kinh khủng, nó như một liều thuốc kích thích vậy.
Sáng hôm sau..
Chẳng biết vào lúc tối tôi chìm vào giấc ngủ khi nào, ánh sáng từ cánh cửa sổ soi gọi vào ánh mắt của tôi, đến lúc này con mắt không còn mờ mờ ảo ảo như hôm sau nữa trong thấy sự vật, hiện tượng rất rõ và có hồn.
- Thức rồi à. – Vẫn là giọng nói ngọt ngào ấy.
- Ừ – Tôi ngại ngại nhưng vẫn trả lời, cái máu nhát gái bất đầu nổi lên.
- Tớ phải về đây, cậu nằm yên đấy nhé khoảng 2 phút sau có bác sĩ vào khám đấy. Đừng cử động gì cả cứ để như thế thì rất nhanh bình phục thôi.
- Ừ – Tôi chỉ biết ậm ừ.
- Tý Như vào, tớ về nhé, hihi – Em quay lưng bước đi nhưng không quên để lại nụ cười xinh đẹp cho tôi.
Em như một liều thuốc tốt nhất đối với tôi vào lúc này, trong thấy nụ cười xinh đẹp khuôn mặt kiều diễm của Bạch Yến tinh thần thoải mái hơn sau cái thời kỳ mà đối vói rất nhiều người sẽ khủng hoảng tinh thần. Tôi trái ngược với họ.
Mấy lão bác sĩ bước vào,…
- Sao rồi cậu bé. – Hôm nay là một cậu bác sĩ trẻ hơn.
- Dạ, trừ cái tay và cái miệng cử động được thì toàn bộ cơ thể không cảm giác.
- Đôi tay cháu bình phục nhanh thôi nhưng đôi chân kìa. – Bác sĩ lại kiểm tra đôi chân quý báu của tôi.
Công nhận không có một tý cảm giác nào cả.
- Dạ.
- Bây giờ chú tiêm 2 liều thuốc ngủ nhé để tháo băng chân và băng lại.
- Lại ngủ à.
- Sớm tỉnh thôi.
- Dạ – Tôi cố gắng nhìn ánh sáng len lỏi thêm tý nữa.
- À, mà mắc tiểu không cháu.
- Dạ, chú nhắc cháu mới nhớ là mắc tiểu lắm đấy.
- Thế nhịn đi.
- ÔI CÁI ĐỆT – Tôi thốt thầm trong bụng.
Tôi được tiêm liều thuốc ngủ vào người mà nghĩ cũng lại chỉ có việc thay băng không thì cho người ta ngủ làm gì cũng chẳng biết. Từ từ chìm vào giấc ngủ thật ngon lành, trong giấc ngủ ấy tôi gặp một giấc mơ không biết có phải nhìn thấy được tương lai phía trước không nữa. Trong giấc mơ rằng, có một ngôi nhà ấm cúng, nơi đấy có Bạch Yến, Bạch Mai, Như đang nói chuyện vui vẻ với nhau trong căn bếp ấm áp, còn tôi,… dẫn một đàn trẻ nhỏ đi dạy võ cho chúng:
- Chồng ơi, dẫn mấy đứa nó vào ăn cơm – Như ra gọi.
- Ok men.
Tôi dẫn lũ trẻ đi qua những đám cỏ trước sân, ngôi nhà được thiết kế rất độc đáo, phía trước mặt là biển cả mênh mông, phía sau là đồng cỏ mênh mông đầy thơ mộng nơi mà tôi đang đi vào. Bữa cơm đầy ấm cúng, những món thức ăn được trải dài từ đầu bàn đến cuối bàn, con cái ngồi hết chỗ, ba vị hôn thê của tôi thì luôn tươi cười… đúng là một viễn cảnh ai cùng hằng mơ ước.
- Cậu, cậu – Giọng nói nhẹ nhàng khẽ khẽ bên lỗ tai tôi.
-… – Tôi chợt bừng tỉnh, mở đôi mắt ra.
Người đang hiện trước ánh mắt mờ ảo của tôi là hình bóng của Như với hương hoa nhẹ nhàng dễ chịu.
- Ác mộng hử?
- … – Tôi định hồn lại.
- À,… không… Bây giờ mấy giờ rồi. – Tôi nhớ đến chuyện bác sĩ tiêm thuốc.
- Chiều rồi, 15 giờ 28 phút rồi. – Như nhìn lên đồng hồ rồi nói cho tôi biết.
- Trời ạ. – Tôi định thần lại, cứ tưởng ngỡ mình vừa ngủ đây không ngờ đã ngủ từ sáng đến giờ, hơn 10 tiếng đồng hồ rồi.
- Cậu đói bụng không? – Em hỏi tôi.
- Không thấy đói tý nào. – Từ ngày tỉnh dậy đến bây giờ tôi không biết đói là cái mô tê sất gì cả.
- Uống nước biển nhiều quá bây giờ ngán thức ăn rồi thì phải. – Như nhỏn nhẻn nói.
- Hừ… ủa mà hôm nay sau không đi học. – Tôi nhớ đến buổi chiều mà em vẫn ở đây.
-Thi mới ra nè.
- Hả, thi?
- Ừ, tuần này thi học kỳ mà. – Em bưng một đĩa trái cây đã gọt lại.
- Èo, thế năm nay tớ ở lại lớp rồi. – Bất đầu xuất hiện nỗi lo.
- Không có đâu. – Em tủm tỉm cười.
- Không thi thì điểm đâu mà có – Tôi cứ nằm đấy mà nói.
- Nữa thi bù, thôi ăn tý trái cây nè. – Như đưa vào miệng tôi một trái nho.
- Miệng thì nói còn đau, sao mà nhai chị hai. – Tôi thở phào.
- Ăn đại nguyên trái đi, hihi – Tuy em nói thế chứ đã bỏ lại vào đĩa.
- Khùng. – Em phán.
- Ơ
- Ơ cái gì mà ơ, nói tiếng nữa cho ở lại đây một mình đấy. – Hù doạ tôi.
- Trời, thằng Tâm này đâu có sợ. – Tôi nhếch môi.
- Hờ hờ. – Em cười
Tôi nằm đấy tỏ ra đắc chí vì lần này tự tin rằng người con gái ấy không đi về đâu nhưng…
- Ơ ớ,.. đi đâu thế – Tôi cố nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Như từ từ bước về phía cánh cửa phòng.
- Đi về – Ngắn gọn.
- Èo, đùa mà – Tôi hô lên không ngờ chuyện đùa lại thành chuyện thật.
- Nằm đấy mà đùa một mình đây, tớ về. – Bóng dáng chuẩn bị bước khỏi căn phòng.
- Thôi mà. – Tôi năn nỉ.
- Không thôi chăng gì nữa, tớ phải về xem chừng nhà, nấu cơm. Bố mẹ với hai người anh của cậu về bên ngoại có đám cưới gì đấy. Một tý nữa Bạch Yến vào – Em nói xong rồi bước đi không đợi câu trả lời từ tôi.
- Con gái gì mà. – Lúc đấy tôi trách em.
Sau này khi về nhà mới nghĩ lại những gì mà mình trách em đúng là không có lòng người mà, Như rất muốn ở đây nhưng.. ở đây rồi cái căn nhà đấy ai sẽ dọn dẹp, đêm đến những tiếng nhạc piano sẽ sưởi ấm căn nhà nhộn nhịp ngày nào thì bấy giờ hoang vắng đến bấy nhiêu, chỉ còn một mình em. Tiếng nhạc như giải sầu, xoá tan biết bao niềm lo âu bấy giờ hướng đến một tương lai tốt đẹp trong nốt nhạc phát ra từ bàn tay mảnh mai ấy,…
Còn ở bệnh viện,…
- Hừ, sao không ngủ – Bạch Yến đi vào.
- Èo, ngủ từ 6 giờ sáng đến 3 giờ chiều thì ngủ gì nổi nữa. – Tôi đáp và trong lòng mừng thầm vì người yêu của mình đã đến, bấy giờ tôi mới chấp nhận sự thật bấy lâu nay đang bị chính bản thân lừa dưới.
- Heo, hihi - Em nói xong rồi cười tủm tỉm.
- Kệ,.. tớ – Tự nhiên tôi cảm thấy từ “ tớ “ nó cứng cứng cái miệng làm sao, muốn thay nó bằng danh từ xưng hô khác như anh, chàng nhưng không đủ can đảm để nói ra những từ ngữ đấy.
- Hừ,.. – Em dùng ánh mắt lạnh lùng của mình lườm tôi.
Lạnh toát hết cả người, tôi sợ nhất ánh mắt đấy, cả ánh mắt của Như, trong kinh hãi lắm dù nó rất long lanh và đẹp nhưng cũng đầy sắc khí.
- Làm gì ghê thế ^^!. – Tôi nhăn mặt nhưng đau lắm.
- Không làm thế sao cậu sợ, ăn gì chưa nè.
- Có ai cho ăn gì đâu.
- Ai bảo.
- Tớ bảo.
- Lại xạo.
- Dám nói tớ xạo.
- Cái đĩa trái cây kia kìa chắc là Như gọt rồi tại cậu không ăn đấy thôi. – Em nói xong rồi nhún vai nhẹ nhàng
- Èo. – Đến đây tôi hết dốc tổ được rồi.
- Cố uống nước biển mấy ngày nữa đi, hihi. – Em lại đùa.
Hai đứa nói chuyện qua lại vui vẻ với nhau, tôi cảm thấy trong cái rủi cũng có cái may mắn, trái tim mình tự nói với người ta biết được những ai thực sự quan tâm và tốt với mình.
- Chân tay thế nào rồi cậu? – Em ngồi cạnh tôi giống lúc tối.
- Vẫn thế mà tớ phải nằm trên giường bao lâu thế?
- Cũng mau thôi. – Em vén tóc mai sang một bên.
- Ừ – Tôi cảm thấy nhẹ cả lòng.
Hai đứa im lặng, căn phòng bỗng trở nên ngột ngạc hơn, tôi quay mặt nhìn em,…
-…-
-…- hai ánh mắt long lanh lại gặp nhau cùng một điểm chung.
Lần này là Bạch Yến quay đi chỗ khác, em có vẻ lúng túng khi đan hai tay vào nhau, giữ chặt nó.
- Cho tớ ít thời gian nữa cậu nhé. – Em bỗng nhiên phá tan không khí im lặng.
Tôi khá bất ngờ,…
- Ừ, không sao – Tôi nghĩ rằng Bạch Yến sẽ chấp nhận ngay nhưng không ngờ.
Đúng là chuyện đời đâu có ai đoán trước được sẽ có gì xảy ra trong tương lai. Dựa vào tình cảnh giữa tôi và Bạch Yến như thế mà kết quả lại ra như vậy, có ông trời mới biết người con gái xinh đẹp kia đang nghĩ gì, có yêu tôi không. Câu nói vừa rồi không phải từ chối cũng không phải chấp nhận, chỉ có thời gian mới trả lời được, tôi thấy hơi hụt hẫng, mất một thứ gì đó trong trái tim đang trống trãi.
- Đừng buồn nhé. – Nét mặt phũng phịu của em như thế thì ai buồn cho được.
- Có gì đâu. – Tôi làm ra vẻ như chuyện đùa.
- Hihi, chiều giờ bác sĩ có lại tái khám chưa? – Đổi sang chủ đề khác.
- Chưa nữa.
- Ừ, để tớ đi kêu bác sĩ. – Lại là liên khúc ấy, không biết em lo lắng cho tôi hay là…
Một lát sau có tiếng bước chân vào vì đang nằm nên giường không ngồi dậy được. Tiếng chân ngày càng gần, tôi cứ tưởng bác sĩ và Bạch Yến nhưng…
- Hù. – Tiếng la dễ thương thất thanh..
Có một tý hoảng hồn cả người nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tỉnh..
- Trời – Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của người vừa hù mình, có ai khác đó là Như chứ.
Em mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi toát lên vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu nữ, chiếc quần Jean bó khoe dáng người mảnh mai xinh đẹp biết bao. Hương hoa dịu nhẹ cứ lất khất ở mũi tôi, cảm giác thật dễ chịu. Cùng lúc đó là tiếng nói chuyện của bác sĩ và Bạch Yến,…
- Như đến đấy à. – Bạch Yến cất lời.
- Đến thăm Tâm.
- Ừa.
Vẫn như mọi khi, mấy ông bác sĩ khám khám gì đấy nhưng lần này không có tiêm thuốc nữa, tôi phải thở phào nhẹ nhõm,..
Tối hôm đấy hai người con gái ấy ngồi nói chuyện với nhau mà tôi nhìn mỗi cả con mắt, chuyện trên trời dưới đất đều nói hết, cả hai đều nở những nụ cười toe toét trong dễ thương một cách thuỳ mỵ đoan trang. Tôi có được những niềm vui trong những ngày nằm ở bệnh viện, đôi tay dần dần có lại những cảm giác ban đầu dù không như lúc xưa, đôi chân thì vẫn lăn bột như thế, tôi dần quen với cuộc sống nằm một chỗ thật đau khổ biết bao.
Những ngày kế tiếp tôi được xuất viện với sự đón tiếp của rất nhiều bạn bè, thầy cô và gia đình họ hàng, những niềm vui hân hoan nhưng có một điều không ai được vui lắm đó chính là nhân vật chính phải ngồi trên chiếc xe lăn…
Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ - CS2T