Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Upload bìa: Liam Nguyen
Số chương: 3 - chưa đầy đủ
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 540 / 6
Cập nhật: 2018-09-06 10:06:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Khúc Dạo: Dạ Dày Nhồi Gà Hầm Tiêu
ớ bảo này, giờ tớ đang trên xe buýt.” Cố Thanh đeo tai nghe, chat voice với cô bạn cùng phòng trên chat room YY. “Đợi tớ về ký túc rồi nói nhé!”
Kiểu chat room YY này rất nhân văn, người nào cũng có thể lập phòng chat riêng, lại có thể đặt pass. Mấy ca sĩ mạng thường vào đây để tổ chức show và họp fan, mấy năm nay loại hình này rất được ưa chuộng. Cố Thanh cũng là một ca sĩ mạng hạng vườn, cô tự mở một phòng chat trên YY, có điều cô chỉ dùng để tám chuyện với cô bạn Canh Tiểu Hạnh mà thôi.
Sáu giờ sáng, chuyến xe buýt đầu tiên bắt đầu lăn bánh, trời hãy còn chưa tỏ mặt người.
Một tay admin trang web nào đó cứ lẵng nhẵng cố nài ép một “người vô hình” như cô phải hát cover bài hát mừng sinh nhật nhân dịp kỷ niệm thành lập trang web.
Cô ngại gõ, liền kéo nick vào phòng chat riêng. Bạn cùng phòng là người khá nóng vội, không nói cho xong chuyện thì cô ấy nhất định không buông tha. Cố Thanh lơ đễnh nghe câu được câu chăng, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên tay phải, đưa mắt nhìn khoang xe trống thênh thang.
Hai người nói hết chuyện công lại tám đến chuyện tư. Chuyện tư của hai cô gái độc thân “bát ngát” từ mấy tin lá cải đến mua bán qua mạng Taobao rồi cuối cùng “hạ cánh” xuống chủ đề ẩm thực.
“Hôm qua tớ đi ăn lẩu, ngon cực luôn!” Cố Thanh đột nhiên nhớ đến bữa tối vô cùng thịnh soạn với la liệt đồ ăn ngon.
“Lẩu gì thế?” Canh Tiểu Hạnh hỏi. “Lẩu hải sản? Lẩu Tứ Xuyên? Hay lẩu dê?”
“Dạ dày nhồi gà.” Cố Thanh nheo mắt, hồi tưởng lại mỹ vị. “Nói đúng ra là dạ dày nhồi gà hầm tiêu đen, lẩu uyên ương hẳn hoi nhé, nửa trắng là nước dùng hầm xương, nửa đỏ là lẩu kim chi cho thêm tiết vịt và đậu phụ thối. Cậu có tưởng tượng được mùi vị tiết vịt và đậu phụ thối trong nồi nước dùng đỏ rực và cay xộc mũi tuyệt hảo đến mức nào không?”
Cố Thanh có niềm đam mê đặc biệt với ăn uống, cứ nghĩ đến mỹ vị là giọng nói của cô trở nên quá đỗi dịu dàng, quá đỗi ngọt ngào, thậm chí còn ngọt hơn cả khi cô hát mấy bài vọng cổ.
Trên xe chỉ có dăm ba hành khách, mọi người đều chưa ăn sáng, bụng sôi ùng ục, thế mà lại phải nghe một cô gái đang thỏ thẻ nói về nồi lẩu nóng hổi với vẻ rất đỗi dịu dàng thì chẳng khác nào tra tấn lỗ tai. Đặc biệt khi giọng nói của người con gái ấy lại mang hơi hướm lười nhác và khàn nhẹ thì càng mê hoặc.
“Thanh Thanh, cậu đang trả thù xã hội hay đang trả thù tớ đấy?” Vẫn nằm trên giường, cảm giác đói cồn ruột khiến giọng Canh Tiểu Hạnh trở nên run run.
“Đúng là lần đầu tiên trong đời tớ thấy dạ dày lợn hầm cùng gà lại ngon đến thế. Họ hầm thành thứ canh trắng như sữa, canh vừa đượm mùi thuốc bắc lại vừa sực mùi tiêu đen… Hạnh này, lần sau tớ nhất định sẽ rủ cậu đi nếm thử một lần mới được.”
Bộ dạng hoàn toàn khuất phục của Canh Tiểu Hạnh ắt hẳn rất buồn cười.
Cố Thanh cầm nắm cơm, chậm rãi cắn từng miếng, cứ tưởng tượng cô bạn đang oằn oại trên giường đấu tranh tư tưởng xem có nên bò dậy khỏi giường và trở thành người đầu tiên ra căng tin ăn sáng hay không là cô lại thấy thế giới này thật đẹp.
Cảm giác bực mình vì khi nãy bị tên hâm nào đó ép vào phòng chat voice để thảo luận chuyện kỷ niệm thành lập gì đó bỗng chốc bay biến đâu mất.
“Cố Thanh, cậu được lắm…” Giọng Canh Tiểu Hạnh bắt đầu méo tiếng như chực khóc.
Cô cười, cắn miếng cơm nắm rồi cất giọng hàm hồ: “Đúng là ngon tuyệt cú mèo đấy!”
Canh Tiểu Hạnh im lặng.
Suýt nữa cô đã hạ màn kẻo lát đến trường lại bị truy sát, nhưng đang định thoát khỏi chat room thì cô bỗng nghe thấy một giọng nói rất trong trẻo, cơ hồ còn mang ý cười: “Đây là món ăn Quảng Đông – Khách Gia, nếu có thời gian, các bạn chế biến tại nhà cũng rất tiện.”
Giọng đàn ông, lại còn là giọng nói quyến rũ đủ sức hạ gục mọi cô gái trong vòng một giây. Điều quan trọng là Cố Thanh nhận ra giọng nói này.
Thương Thanh Từ. Đúng là Thương Thanh Từ, con át chủ bài của nhóm lồng tiếng Perfect.
Cố Thanh trố mắt ngạc nhiên. Cô không dám tin vào tai mình, liền liếc mắt nhìn danh sách online trong phòng chat, chỉ có “Thanh Thanh Mạn”, “Canh Tiểu Hạnh” và “Thương Thanh Từ”.
Quả nhiên không nhầm, Thương Thanh Từ thật, đúng là anh ấy!
Giọng nói lôi cuốn nhất trong làng lồng tiếng thương mại ấy tuy đã thành danh bao nhiêu năm nhưng vẫn khiến người ta không thể đoán ra được tuổi thực của chủ nhân. Điều mà fan của anh ấy có thể kể thao thao bất tuyệt là hằng năm anh ấy có bao nhiêu ảnh quảng cáo võng du, diễn viên nam chính trong phim truyền hình cổ trang nào do anh tham gia lồng tiếng và bao nhiêu thương hiệu cần quảng cáo sản phẩm đã đặt hàng trước để sử dụng giọng nói của anh.
Bởi đây là phòng chat cá nhân của Cố Thanh nên cô thực sự không hiểu vì sao một nhân vật đẳng cấp vừa xuất hiện là nhất định khiến mọi tín đồ âm thanh đều sôi sục như Thương Thanh Từ lại vào phòng chat này trong lúc trời vừa hé sáng, hơn nữa rõ ràng anh ấy đã vào được một lát rồi, nếu không sao biết mình vừa nói đến món dạ dày nhồi gà?
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy thì xe chạy vào đường hầm, đường mạng của cô bị nghẽn, không sao có tín hiệu. Cô còn chưa kịp chào anh một câu. Mà tức nhất là Canh Tiểu Hạnh cũng chẳng nói gì, để anh cứ độc thoại một mình.
“Chế biến món này cũng không khó, chỉ cần chút thời gian thôi, hơn nữa làm sạch dạ dày cũng khá phiền đấy.” Giọng Thương Thanh Từ nghe như thể mới tỉnh ngủ, nếu có giọng nói nào được người ta dùng những mỹ từ như “chất giọng truyền hình” hay “chất giọng điện ảnh” để ca ngợi thì có lẽ chính là giọng nói của anh lúc này đây.
Cố Thanh cảm thấy anh vô tình nghe thấy đoạn hội thoại của hai cô, sau đó thuận miệng nói luôn mà không để ý kênh này có thính giả hay không.
“Nguyên liệu gia giảm chuẩn bị đầy đủ sẽ khiến món ăn giàu dinh dưỡng hơn. Tôi nhớ phụ liệu gồm táo đỏ, đẳng sâm, ngọc trúc, kỷ tử, quế hồi, lá thơm, ngoài ra là các gia vị có sẵn như muối, hạt nêm, đương nhiên không thể thiếu chút rượu và gừng.”
Thương Thanh Từ còn nói thêm hai câu, đại ý rằng nhét gà vào dạ dày, dùng tăm cố định lại rồi đun lửa liu riu…
Vì tín hiệu chập chờn nên tiếng anh lúc được lúc mất, cô phải căng tai tập trung lắng nghe.
Cố Thanh từng thưởng thức một vài tác phẩm thuần giải trí của anh vào những năm anh mới gia nhập làng lồng tiếng, phong cách của anh cũng thiên cổ phong giống mình. Giọng cổ phong của anh rất đa tình, còn bây giờ rõ ràng anh đang dùng giọng thật để nói chuyện.
Sáng sớm tinh mơ, ngoài trời âm mấy độ, cửa kính xe phủ một lớp sương mờ do nhiệt độ chênh lệch giữa trong và ngoài xe, nhưng nghe giọng anh khoan thai giới thiệu cách nấu ăn, cô bỗng thấy mình như đang ngồi quanh lò sưởi trong một đêm đông ấm áp, cảm giác yên bình, cô chẳng muốn nghĩ suy điều gì.
Đây chính là sức mạnh kỳ diệu của âm thanh, mà chỉ những người đặc biệt yêu âm thanh mới có thể thấu hiểu được.
Khi xe chạy ra khỏi đường hầm thì dòng tên Thương Thanh Từ thoắt nhiên biến mất, chắc vì độc thoại suốt hồi lâu, không nghe ai tiếp chuyện nên anh đã thoát khỏi phòng chat. Đúng lúc đó, Canh Tiểu Hạnh đột nhiên gọi điện thoại đến: “Khi nãy có nhân viên kiểm tra vệ sinh ký túc, tớ quên không nói với cậu. Giờ cậu nói tiếp đi! Món dạ dày nhồi gà ấy thế nào?”
Cố Thanh vẫn chưa tin giọng nói khi nãy thình lình xuất hiện trong phòng chat YY là thật, cô hỏi bạn: “Ban nãy cậu không nghe thấy Thương Thanh Từ nói chuyện à?”
“Thương Thanh Từ nào cơ?”
Cố Thanh không nhịn được thầm bĩu môi. “Thương Thanh Từ – ngôi sao hạng A của làng lồng tiếng, con át chủ bài của nhóm Perfect, biết chưa hả?”
“Anh ta phát âm nghe cứ là lạ sao ấy!” Canh Tiểu Hạnh đáp. “Mấy ca sĩ cover lại bài hát và mấy tay lồng tiếng trên mạng các cậu toàn đặt tên nghe kỳ quặc bỏ xừ, ai mà nhớ nổi… Có điều, hình như sếp chúng ta có mời nhóm lồng tiếng Perfect mà cậu vừa nhắc đến, bảo ngày kỷ niệm muốn tổ chức chúc mừng trên YY nên sẽ đặc biệt mời nhóm lồng tiếng này đến. Cậu nhắn tên cho tớ đi, để xem có anh ta không.”
“Chắc không có đâu… Bây giờ anh ấy chủ yếu làm lồng tiếng thương mại, ít khi nhận show lẻ lắm.”
Thương Thanh Từ quả thực thuộc típ sao mai danh ẩn tính điển hình… Chắc chắn khi nãy cô bị trúng tà rồi!
“Cậu bảo anh ta là ngôi sao hạng A ư?” Canh Tiểu Hạnh cười hì hì. “Tớ chẳng tin không thỉnh nổi anh ta.”
Cô hoàn toàn không tin có thể mời được anh nhưng trong lòng vẫn thầm mang hy vọng, cô đọc tên anh: “Thương Thanh Từ. Thương là màu xám bạc, thanh là màu xanh – một cái tên đầy màu sắc. Nhớ lấy! Đừng để mất mặt!”
Rất Nhớ Rất Nhớ Anh Rất Nhớ Rất Nhớ Anh - Mặc Bảo Phi Bảo Rất Nhớ Rất Nhớ Anh