Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73: Cha Và Con Gái Gặp Lại
ân Tiếu và Uyển Uyển còn đỡ, bởi vì ngồi trong xe ngựa, nếu như có mệt mỏi còn có thể ngủ một chút, dù sao so với không có cũng tốt hơn. Nhưng Lưu Tinh cùng Kinh Vân lại phải thay nhau điều khiển xe ngựa, cho nên hai người bọn họ cũng đã mệt đến cực hạn rồi. Chính vì biết bọn họ mệt mỏi như vậy, nên hôm nay Vân Tiếu mới tìm một khách điếm ở lại nghỉ ngơi qua đêm nay để bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, bởi vì ngày mai đã tiến vào Phong Nha Quan rồi, nếu ở đó thật sự có ôn dịch, thân thể mà không được tốt nhất định là sẽ bị lây nhiễm.
Vài người đều thu hồi lại vẻ cười đùa, ngồi lại nghiêm chỉnh, tiểu nhị cũng mang đồ ăn tới.
“Ba món ăn một món canh, đây chính là những món ăn tốt nhất điếm”. Vân Tiếu liếc mắt nhìn một cái, có mặn có chay đã là không tệ rồi, nếu đã đi đường xa cũng không có chú ý nhiều như vậy. Giờ phút này, lòng nàng nóng như lửa đốt, thầm nghĩ mau chóng chạy tới Phong Nha Quan, xem phụ thân cùng ca ca có xảy ra chuyện gì hay không.
“Khách quan nếu cần thêm gì nữa, có thể gọi tôi”.
“Được, chuẩn bị hai gian phòng trọ cho chúng ta đi, chúng ta muốn nghỉ ngơi”.
Vân Tiếu trầm giọng mở miệng, tiểu nhị liên tục gật đầu, liếc mắt nhìn Lưu Tinh cùng Kinh Vân một cái, thấy hai người kia hiếm khi lại không nhìn hắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu: “Dạ, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị”.
Trên bàn, mấy người đều im lặng ăn cơm, bởi vì mấy ngày vừa rồi đều chỉ ăn lương khô, chỉ có một lần Kinh Vân vào trấn nhỏ mua một ít đồ ăn vặt về, mọi người ăn mới có chút vị. Nhưng mà loáng một cái cũng đã mấy ngày trôi qua, cho nên giờ phút này mấy người ngửi thấy mùi thức ăn nóng bụng đều kêu vang, dường như có thể ăn hết một con bò, có điều vẫn còn duy trì được tướng ăn, không đến mức lang thôn hổ yết, bởi vì bàn bên cạnh có mấy người nhìn sang rồi lại nhỏ giọng nói thầm.
Loại địa phương này, rất ít khi có người quần áo gọn gàng, diện mạo xuất trần như vậy đi qua, không ngờ hôm nay lại gặp được vài người, bất kể là chủ tử hay thủ hạ, đều là tuấn lãng bất phàm.
Vân Tiếu cũng mặc kệ người khác nghĩ cái gì, chỉ để ý ăn uống no đủ, sau khi ăn no vỗ bụng ợ một cái, lại nhìn ba người bên cạnh cũng đã ăn no.
Con người thật sự là rất kỳ quái, khi đói thì nghĩ mình có thể ăn hết một con bò, nhưng đến khi thật sự được ăn, cũng chỉ ăn hết thức ăn trên bàn cùng cơm trong bát là đã no rồi.
“Đều ăn no rồi chứ, đi lên nghỉ ngơi thôi”.
“Dạ, công tử”. Ba người lên tiếng trả lời, cùng nhau đứng lên, Uyển Uyển vươn tay đỡ Vân Tiếu, nhẹ nhàng mở miệng: “Công tử, đi lên đi”.
Một tiếng này thật đúng là mềm đến tận xương, một đám nam nhân đang nhìn lén lòng mềm nhũn, đứng núi này trông núi nọ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đoàn người bên kia, vừa thấy những người đó đều đeo đao kiếm, liền biết không phải nhân vật dễ chọc vào, bọn họ cũng không có lá gan lớn như vậy, nào dám có suy nghĩ gì.
Tiểu nhị đang đứng ở chỗ cầu thang, vừa thấy bọn họ tới đây, liền khom thắt lưng, cung kính mở miệng: “Khách quan, mời đi theo tiểu nhân”.
Nói xong liền đi trước dẫn đường, vài người đi theo phía sau hắn, lên cầu thang đến hai gian phòng ở phía đông, kề sát với nhau. Lưu Tinh cùng Kinh Vân, tự xin ngủ ở gian bên ngoài, Vân Tiếu cùng Uyển Uyển liền ngủ ở gian bên trong kia. Tiểu nhị thấy bọn họ bố trí như vậy, đáy lòng vẫn có chút tiếc hận, thiếu nữ xinh đẹp này quả nhiên là nha đầu thông phòng của công tử đây, hai người này lại ngủ cùng một gian, hắn còn tưởng rằng, ba nam nhân một gian, một nữ nhân một gian chứ.
Tiểu nhị vẫn còn đứng đó ai oán luẩn quẩn, không để ý lại bị mỹ nhân túm kéo vào trong phòng, nháy mắt cửa phòng liền đóng lại. Tiểu nhị kia khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, nhìn giai nhân càng lúc càng gần, không khỏi túm chặt lấy vạt áo của mình, ý loạn tình mê nghĩ, mỹ nhân này muốn làm gì vậy, làm gì mà lại đuổi hết người trong phòng ra ngoài vậy chứ, cái này thực đúng là không được thích hợp. Hắn không muốn làm trò cho người khác xem đâu, đang nghĩ lung tung.
Mỹ nhân cười tủm tỉm mở miệng: “Tiểu nhị ca, ta có thể hỏi huynh một chút chuyện không?”
Hỏi chuyện? Thì ra người ta không phải là muốn cái gì, hoặc là làm gì, chỉ là hỏi chuyện. Mặt tiểu nhị lập tức hồng sánh bằng mông khỉ, vậy mà mỹ nhân còn nói thêm: “Tiểu nhị ca cho là ta muốn làm gì chứ?”
“Không, không”. Tiểu nhị xua tay liên tục, lui dần về phía sau cho đến khi chạm lưng vào cửa, lắp bắp mãi một lúc lâu mới thốt ra được một câu đầy đủ.
“Cô nương có việc xin hỏi đi, tiểu nhân nhất định tri vô bất ngôn”.
Uyển Uyển đắc ý mím môi cười, liếc mắt nhìn chủ tử một cái, cẩn thận ra dấu, nhìn đi, sắc đẹp quả thật là dùng được, sau đó vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.
“Phong Nha Quan có ôn dịch, chuyện này ngươi có nghe nói hay không?”
“Ôn dịch?” Tiểu nhị nghe vậy giật mình, đối với từ này thực là mẫn cảm, đón nhận ánh mắt nghiêm túc của Uyển Uyển, liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói rất nhiều người bị lây nhiễm ôn dịch, hơn nữa có người đã chết. Cửa thành cũng đã bị đóng chặt, bất cứ người nào cũng không ra khỏi cửa được, trong thành có ôn dịch, ngoài thành có quân Tây Lương tấn công. Có điều ta nghe nói bọn chúng vẫn không đánh vào được, Vân vương gia dẫn binh đánh giặc rất lợi hại, hình như là dùng cái gì mà xa luân trận. Những binh lính không bị lây nhiễm ôn dịch, đã xếp rất nhiều tảng đá trên tường thành, đun thật nhiều nước sôi, còn có rượu, chỉ cần đám quân Tây Lương tiến gần tới tường thành, liền liều chết không để bọn chúng tới gần, cho nên cho tới bây giờ, hình như còn chưa bị đánh bại”.
Uyển Uyển ngây ngẩn cả người, không ngờ tình thế lại nghiêm trọng như vậy, chẳng những phải trị ôn dịch, mà còn phải đối phó với quân Tây Lương, nhất định là Vương gia rất mệt.
Mãi một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng của chủ tử, Uyển Uyển quay đầu lại nhìn chủ tử ngồi ở mép giường kia, chỉ thấy vẻ mặt nàng trầm xuống, không còn chút ngọt ngào đáng yêu như trước nữa mà cả người đều cứng lại.
“Bên trong đã có người nào chết chưa?”
“Nghe nói là có”. Lần này, tiểu nhị đáp lại cực nhanh, không biết vì sao mấy người này lại muốn hỏi chuyện này, nhưng điều hắn biết hắn nhất định sẽ nói. Nơi này rất gần Phong Nha Quan, người đến ăn cơm cũng luôn thảo luận, có người muốn vào quan, lại có người muốn xuất quan, tất cả đều bị ngăn cản, có điều ôn dịch như vậy không có khả năng một hai ngày là qua, cho nên những người đó đều vào thành đợi.
Vân Tiếu nhắm mắt lại, cảm giác thực đau lòng, vì phụ thân, giờ phút này nhất định là ông phải chịu đựng rất nhiều.
“Đi xuống đi”.
Vân Tiếu vung tay lên, Uyển Uyển cũng mở cửa ra, thuận tiện cầm hai lượng bạc đưa tới tay tiểu nhị: “Cảm ơn tiểu nhị ca”.
Tiểu nhị kia giống như cầm khoai lang phỏng tay vậy, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, cảm thấy thực khó xử đứng ở cửa.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu thống khổ truyền tới, dường như có trăm ngàn con kiến đang cắn trong người vậy.
Uyển Uyển khó hiểu nhíu mày, quét mắt nhìn tiểu nhị: “Có chuyện gì vậy, ai ở bên kia thế?” Nàng chỉ chỉ phía tây sương phòng.
Tiểu nhị nắm chặt hai lượng bạc, có ai mà không thích tiền cơ chứ, chỉ là lấy tiền của mỹ nữ như vậy vẫn là lần đầu, có điều lúc này thấy Uyển Uyển đem lực chú ý chuyển đến căn phòng kia, liền thuận tay cất đi, nhanh chóng đáp lời.
“Là một vị tiên sinh bị bệnh, chỗ này căn bản không có đại phu, mà hắn cũng không có bao nhiêu tiền, không thể mời được đại phu trong thành, chỉ đành cố gắng ở đây chịu đựng”.
“Nha,” Uyển Uyển lên tiếng, chuẩn bị quay về phòng, lại không ngờ, Vân Tiếu cũng đã nghe thấy thanh âm này, đã đứng lên đi tới cửa. Vẻ mặt ngưng trọng, ngọn đèn mờ nhạt bao phủ trên mặt nàng, ánh sáng dịu dàng nhu hòa, như băng đá tan khi mùa xuân tới.
“Tiểu nhị ca, có thể dẫn ta đến gặp tiên sinh kia không, sau đó đến xe ngựa của ta mang hộ ta cái hòm thuốc tới”.
Vân Tiếu chậm rãi mở miệng, tiểu nhị kia ngây ngẩn cả người, không ngờ thiếu niên này lại là đại phu, không khỏi vui sướng. Cao hứng gật đầu: “Cứu người chính là tích phúc cho bản thân, nhất định công tử sẽ đại phúc đại thọ, mời ngài đi theo tiểu nhân”.
Vân Tiếu vừa động, Lưu Tinh cùng Kinh Vân ở phòng bên, sớm đã cùng đi ra, khẩn trương hỏi tới: “Chủ tử”.
“Không có việc gì, các ngươi nghỉ ngơi đi, không được phép đi ra, ta không sao”.
Vân Tiếu trầm giọng mệnh lệnh, không cho phép bọn họ đi ra, chạy liên tục mười ngày chẳng phân biệt ngày đêm, người nào chịu được. Nếu quan nội thật sự bị ôn dịch, chỉ sợ bọn họ sẽ không kiên trì được, cho nên nàng không cho phép bọn họ mệt.
Lưu Tinh cùng Kinh Vân nhìn nhau, có phần không đồng ý, nhưng nhìn ánh mắt băng lãnh của chủ tử, liền không dám nói gì nữa.
Tuy bọn họ ở cùng chủ tử không lâu lắm, nhưng đối với cá tính của nàng cũng hiểu vài phần.
Bình thường luôn cười tủm tỉm, giống con hổ giấy vô hại, nhưng một khi thực sự bị tức giận, vậy thì sẽ có người phải trả giá thật nhiều, hơn nữa một khi làm việc cũng rất thủ đoạn, bởi vậy bọn họ nào dám không nghe theo mệnh lệnh của nàng, gật đầu một cái.
“Chủ tử cẩn thận một chút”.
“Không có việc gì”. Vân Tiếu vừa lòng gật đầu, làm ra động tác mời với tiểu nhị: “Làm phiền tiểu nhị ca rồi”.
“Đi thôi”. Tiểu nhị vừa thấy Lưu Tinh cùng Kinh Vân xuất hiện, trong lòng đã sớm kinh hãi, sợ chuyện này lại bị hai người bọn họ quấy rối, xem ra vị chủ tử này cũng không phải là người ôn nhuận vô hại như bề ngoài, ít nhất đám thủ hạ này cũng rất sợ hắn.
Tiểu nhị đi trước dẫn đường, kỳ thật cũng chỉ là đi vài bước là tới, khách điếm này vốn cũng không lớn, cũng đều là ở trong một hành lang, chẳng qua là phân đông tây mà thôi
Ba người vừa mới bước đến cửa phòng của người khách kia, liền nghe thấy tiếng ho khan truyền ra, dường như muốn ho cả phổi ra mới được, một tiếng rồi lại một tiếng, hình như cả tầng lầu cũng chấn động theo. Vân Tiếu kinh ngạc nhíu mày, nhìn tiểu nhị hỏi: “Hắn ho như vậy, không có người khách nào phàn nàn sao?”
“Làm gì có khách nào nữa, ngoại trừ hắn ra thì cũng chỉ có các vị hôm nay đến ở trọ, nếu không thì cũng chỉ có một người khách là hắn. Kỳ thật cũng không thu bao nhiêu tiền thuê phòng của hắn, cũng là do chưởng quầy thấy hắn đáng thương, cho dù chết cũng nên chết ở trong phòng, cũng không thể để cho hắn chết ngoài đường được”.
Tuy rằng tiểu nhị nói một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng Vân Tiếu cùng Uyển Uyển vẫn thực chấn động, trong lồng ngực tràn đầy, cảm giác người với người sao mà lại khác nhau quá như vậy chứ?
Có người ở địa vị cao, cũng không có trách nhiệm, nhưng có những người rõ ràng là bần cùng, nhưng tấm lòng cùa họ lại bao dung như vậy, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đây chính là điểm khác nhau giữa người với người, hoặc là đây là người cùng súc sinh có khác.
Tiểu nhị nói xong, liền đẩy cửa ra. Căn phòng này cũng không lớn, đồ vật cũng không nhiều, cách bà trí không khác gì mấy so với phòng của Vân Tiếu, một chiếc giường, một chiếc bàn tròn, thêm vài chiếc ghế, cũng không có đồ vật gì khác nữa, bởi vì đồ vật không nhiều nên căn phòng cũng có vẻ rộng rãi.
Chẳng qua người trên giường kia, xanh xao vàng vọt, bị ốm đau tra tấn không thành người hình, chỉ còn lại có một bộ da bọc xương, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt hốc hác, không có một chút thịt, thật là dọa người. Nếu như có bị chết ở trên đường cái, người ta thấy cũng lại tưởng là cô hồn dã quỷ.
Hắn không ngừng ho khan, khóe môi cũng xuất hiện tơ máu, ánh nến chiếu lên khuôn mặt vàng vọt, hô hấp cũng mỏng manh, khiến người ta cảm thấy người này không cứu nổi nữa rồi.
Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ, như sắp bật khóc chạy nhanh tới: “Tây Môn Tiên Sinh, Tây Môn Tiên Sinh, ngài không sao chứ, tôi dẫn đại phu tới xem bệnh cho ngài đây”.
Người trên giường không biết là do quá mệt mỏi, hay thật sự là bởi bệnh tình nguy kịch rồi, mãi một lúc lâu vẫn không nhúc nhích. Ngay khi mọi người nghĩ hắn đã tắt thở, lúc này lại cố mở mắt ra, nhìn tiểu nhị với vẻ mặt cảm kích, ánh mắt mê mang, từ mặt tiểu nhị lại chuyển đến trên mặt Vân Tiếu, cuối cùng thở phì phò mở miệng.
“Cảm ơn, vô dụng thôi”.
Thấy hắn vẫn có thể nói được, Vân Tiếu tiến lên từng bước, chạm vào cổ tay hắn bắt mạch, Uyển Uyển bên cạnh lấy chiếc ghế trong phòng tới, đỡ nàng ngồi xuống.
Vân Tiếu hơi híp mắt lại, cũng không nhúc nhích, chậm rãi bắt mạch, trong phòng thực yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có.
Kỳ thật người này cũng không phải mắc bệnh nặng gì, Vân Tiếu xem lại một lần, lại xác nhận một chút. Ban đầu chỉ là cảm mạo bình thường, sau đó lại di chứng thành viêm phổi, nhưng lại lên cơn sốt, đã bị viêm phổi mà lại sốt thì thật là phiền toái, ở hiện đại cũng đã phiền toái, huống chi cổ đại, kỹ thuật vốn không thể bằng với hiện đại, cũng không có penicilin hay thuốc nước gì có thể dùng.Cho nên bị viêm phổi nặng như vậy, ngay cả nàng cũng không dám chắc, nhưng nếu đã ra tay thì tốt xấu gì cũng phải thử một chút.
“Tiểu nhị ca, phiền toái ngươi đi lấy giúp ta cái hòm thuốc, mặt khác chuẩn bị một ít giấy bút lại đây”.
Tiểu nhị vừa nghe thấy lời này, hai mắt tỏa sáng, nếu vị đại phu này đã nói vậy, tất nhiên là có thể cứu, nếu không cứu được đã trực tiếp bỏ qua, nói một tiếng, người cũng đã sớm giống con thỏ mà chạy nhanh rồi.
Trong phòng, Vân Tiếu nhìn người trên giường, tuổi tác đã cao, tuy rằng gầy như que củi nhưng cũng gọn gàng.
“Tiên sinh họ gì?”
Vân Tiếu nhẹ giọng hỏi, cảm thấy kinh ngạc, vì sao người này lại có thể nghèo túng đến mức này, không người chăm sóc, chẳng lẽ không có vợ con gì sao? Khi nàng còn đang nghi ngờ, người kia liền trả lời.
“Họ kép, Tây Môn, tên chỉ một chữ Thược”.
Hắn nói xong liền không lên tiếng nữa, lại cố sức thở. Vân Tiếu biết, chỉ sợ là hắn lại muốn ho, nàng liền đứng lên lui ra phía sau vài bước, bệnh viêm phổi này có thể lây, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Quả nhiên nàng vừa nghĩ như vậy, người nằm trên giường kia lại ho khan lên, ho đến nỗi có cảm giác như hắn sắp ho ra cả nội tạng.
Vân Tiếu nhìn hắn, nhìn nhìn bất tri bất giác lại phát hiện ra một việc, hắn nói hắn tên là Tây Môn Thược, hắn là Tây Môn Thược, có thanh âm nổ tung trong đầu nàng, người này lại tên là Tây Môn Thược, vậy người ở trong cung kia là ai?
Hay là người trùng họ trùng tên, lúc này, Vân Tiếu cũng không quản lây bệnh hay không lây bệnh, đi đến bên người Tây Môn Thược, giúp hắn đấm lưng, chờ hắn đã ho xong nàng liền lên tiếng hỏi.
“Ngươi chính là mưu sĩ giang hồ được xưng là túc trí đa mưu – Tây Môn Thược sao?”
Tây Môn Thược hình như không muốn nói, nhưng lại nghĩ hình như Vân Tiếu là người tốt, cũng không giống người xấu, mới chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, công tử biết tại hạ sao?”
Oanh một tiếng vang, như có cái gì đó ở trong đầu nổ tung, lần đầu gặp mặt, đêm đó ở Thanh Phong Các, hắn ngồi bên bờ hồ thổi sáo, nàng ngồi bên cạnh hồ nghe, trong tiếng sáo mờ mịt, nàng có cảm giác như có một đôi mắt đang theo dõi mình, đến khi nàng ngẩng đầu nhìn, lại chỉ thấy được một bóng người hòa vào ánh trăng trong đêm.
Có kẻ địch đột kích, vậy mà hắn lại quan tâm tới một người xa lạ không thể xa lạ hơn, rõ ràng là người không màng thế sự, tâm chắc hẳn lạnh lùng, nhưng với nàng lại là ngoại lệ.
Vậy mà nàng lại không để ý tới chi tiết như vậy, thì ra nơi đó vẫn luôn ẩn giấu huyền cơ….
Ánh mắt Vân Tiếu phủ một tầng sương mù mỏng manh, sâu thẳm trong đôi mắt đen, cả người vẫn không hề nhúc nhích lâm vào trầm tư, giống như một bức tượng được điêu khắc, thật lâu không có phản ứng. Uyển Uyển không rõ nội tình trong đó, nhíu mày khó hiểu nhìn chủ tử, lúc trước vẫn còn ôn hòa nhưng vì gì mà chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hàn khí hủy thiên diệt địa, đã xảy ra chuyện gì sao?
Tây Môn Thược này cùng với Tây Môn Thược ở trong cung kia có liên hệ gì chứ?
Uyển Uyển nghĩ không ra, cửa phòng vang nhỏ, có người đi vào, thì ra là tiểu nhị đi lấy hòm thuốc đã về, ngoại trừ hòm thuốc còn mang đến cả giấy bút, rất là vất vả. Uyển Uyển đi tới mang hộ hắn một ít.
Hai người cùng nhau mang mọi thứ tiến vào, hòm thuốc thì được đặt ở bên giường, giấy bút thì được đặt ở trên bàn, tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa.
Vân Tiếu phục hồi tinh thần lại, nhìn bệnh nhân trên giường đã sớm ngất đi, trước mắt vẫn là cứu người quan trọng hơn, những cái khác để nói sau đi. Có lẽ hắn cùng với nàng vĩnh viễn sẽ không thể gặp nhau nữa, tội gì khó xử chính mình, nếu như lại gặp lại, nàng sẽ không tha cho hắn, chính vì hắn mà phụ thân phải ra biên quan xa xôi, lúc này còn xảy ra chuyện này nữa, nếu như phụ thân gặp phải chuyện gì không may, nàng sẽ không để ông yêu thương mình vô ích, nhất định nàng sẽ báo thù cho ông.
“Công tử, bắt đầu được chưa?”
Uyển Uyển thấy chủ tử vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, nhịn không được mở miệng thúc giục. Vân Tiếu đi đến chiếc ghế trước giường ngồi xuống, bảo Uyển Uyển mở hòm thuốc ra, nàng lấy ngân châm, bắt đầu thi châm. Kỳ thật có thi châm với các huyệt đạo đối với bệnh viêm phổi cũng không có mấy tác dụng, chẳng qua có thể giúp hắn hấp thụ được tác dụng của thuốc, như vậy bệnh sẽ mau chóng khỏi.
Bệnh viêm phổi lại thêm sốt, trước tiên cần hạ nhiệt trừ độc, sau đó dùng thủy cúc* nấu thành canh để bổ phổi, ích khí, tiêu đàm, mới có thể thấy hiệu quả.
*Thủy cúc: một vị thuốc Đông y, hình như còn gọi là cúc tây
Vân Tiếu đâm xuống mấy kim, châm kia vẫn giữ tại trên người, liền đứng dậy đến bàn khai đơn thuốc.
Đơn thứ nhất, dựa theo phương thuốc Thần Tê, lấy sừng tê giác làm chủ, phối với ngân hoa, liên kiều, nguyên tham, lam căn tử thảo và một vài vị thuốc khác, tổng cộng hơn mười loại thảo dược sắc thành thuốc, sáng tối mỗi ngày dùng một chén, có thể mau chóng hạ sốt và tình trạng viêm trong cơ thể hắn.
Đơn thứ hai, cũng là thang thuốc thủy cúc, cái này để điều trị thân thể là chính, từ từ khôi phục lại thân thể.
Trong thang thuốc thủy cúc này có rất nhiều dược liệu quý hiếm, giá trị xa xỉ, hơn nữa phải dùng liên tục một tháng, chỉ sợ là người này chưa chắc đã mua được, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Vân Tiếu vùi đầu, liên tục vung bút.
Phương thuốc Tử Tệ, tri mẫu, bối mẫu, thủy cúc, a giao làm chủ, phối cùng nhân sâm, ngũ vị, phục linh, v.v…, những vị thuốc ấy còn là thổ sinh kim, vừa bồi bổ vừa thanh lọc, chỉ cần dùng một tháng, nhất định có thể khôi phục tinh thần
Vân Tiếu mở phương thuốc xong dựng bút sang bên, quay người đi đến bên cạnh bệnh nhân thu châm về.
Bên cạnh bàn, tiểu nhị đã cầm phương thuốc lên, lúc nhìn thấy tờ thứ nhất, sắc mặt đã có chút cổ quái, lại nhìn đến tờ thứ hai sắc mặt liền đen, phương thuốc này quả thực là quá quý, người nào có thể uống được bát thuốc này đây. Nhưng tri mẫu, bối mẫu đều là những dược liệu trân quý ẩn giấu trong biển cả, lại còn a giao và nhân sâm, chỉ một loại trong đó thôi cũng không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, huống chi còn phải dùng suốt một tháng, người này ngay cả tiền ở trọ còn ko có, làm sao dùng được thuốc này, lẽ nào hắn chỉ có thể chờ chết, nhịn không đc lại bắt đầu thở dài.
Uyển Uyển đi tới, nhìn đơn thuốc trong tay tiểu nhị, nhìn nhìn, có phần lớn chữ nàng không biết, chỉ ngẫu nhiên nhận ra được hai chữ, cho nên không biết vì sao mặt của tiểu nhị lại khó coi đến mức như vậy?
“Làm sao vậy?”
“Thuốc này quá quý, làm sao mua nổi đây”.
Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ, nghe hắn nói, Vân Tiếu bỗng nhiên có chút hứng thú: “Ngươi biết chữ?”
Trong thời đại này, nhất là người có thân phận như tiểu nhị vậy, hẳn là dốt đặc cán mai, không ngờ là hắn lại biết chứ, khó trách làm người lại chính trực như vậy, thì ra cũng là người đọc sách thánh hiền.
Tiểu nhị ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Vốn dĩ mẫu thân trong nhà cũng là tiểu thư nhà giàu, cho nên biết chữ, chỉ là sau này gia cảnh nghèo túng, gả cho cha ta sinh ra đứa con vô năng này, mới trước đây bà cũng dạy ta qua Tứ Thư Ngũ kinh, cho nên ta cũng biết chút chữ”.
“Ừ, vậy là tốt rồi”. Vân Tiếu nhướng mày, không ngờ là chỉ đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, lại làm việc như thánh nhân, có thể thấy được con người chẳng phân biệt cao thấp sang hèn, mà vấn đề chính là ở bản tính.
“Uyển Uyển, cho hắn năm trăm lượng ngân phiếu”. Vân Tiếu dặn lại một câu sau đó mang theo hòm rời khỏi phòng, Uyển Uyển nhanh chóng cầm năm trăm lượng đưa tới tay tiểu nhị, sau đó liền đuổi theo chủ tử, hai người trở về phòng.
Uyển Uyển nhịn không được nói thầm: “Chủ tử, đó là năm trăm lượng ngân phiếu nha, người nói xem tên kia có nuốt hết hay không, nếu vậy thì không phải sẽ không cứu được lão tiên sinh kia sao?”
“Sẽ không, đừng coi thường hắn là tiểu nhị, phẩm chất con người của hắn người thường khó mà so với được đấy, bởi vì hắn có một người mẹ tốt”.
Vân Tiếu nói xong, cũng không để ý tới Uyển Uyển đang sửng sốt ngây ngốc, tự mình rửa mặt sau đó đi ngủ, nghỉ ngơi đến giờ dần sẽ tiếp tục hướng về phía Phong Nha Quan mà đi
Uyển Uyển phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi tới hầu hạ nàng. Lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang, hai người nhìn nhau, Uyển Uyển đi qua đi mở cửa, liền thấy tiểu nhị vẻ mặt nhăn nhó đứng ngoài cửa. Uyển Uyển ngẩn ra, không phải là hắn đã nghe thấy lời nàng nói vừa rồi đấy chứ, nhất thời có chút xấu hổ, nhỏ giọng mở miệng.
“Tiểu nhị ca có chuyện gì sao?”
“Ta, ta?” Tiểu nhị không dám nhìn ánh mắt của Uyển Uyển, trong tay nắm chặt tấm ngân phiếu kia, muốn trả lại cho những người này, nếu không tin hắn, cớ gì đưa cho hắn chứ. Nhưng mà nhất tưởng tới Tây Môn Tiên Sinh, hắn lại không muốn trả lại, chẳng qua hắn cũng không hề trách cô nương này, năm trăm lượng ngân phiếu, cả đời hắn cũng không thể kiếm nổi, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không tin, nhưng hắn cũng sẽ không nuốt số bạc này.
“Ta tới đây để hỏi vị công tử này tên là gì, đợi khi Tây Môn Tiên Sinh tỉnh lại, ta sẽ nói lại cho hắn biết”.
Vân Tiếu từ trong phòng đi ra, trừng mắt nhìn Uyển Uyển một cái, làm việc thực lỗ mãng, xem đi, khiến người ta thương tâm rồi kìa, đã nói người này có thể tin tưởng, không phải ai cũng không có lương tâm như vậy.
“Ta tên là Phượng Quan, tiểu nhị ca vẫn là phái người đi bốc thuốc đi, đơn thuốc thứ nhất, lên trấn trên mà bốc, sau đó liền cho vị Tây Môn Tiên Sinh kia uống luôn trong đêm nay, về phần đơn thuốc thứ hai, cần phải vào trong thành bốc rồi, sợ là trấn nhỏ này không có, mặt khác, số bạc còn lại cho ngươi, đây là ngươi đáng được nhận”.
“Cảm ơn, cám ơn”.
Tiểu nhị nghe Vân Tiếu nói vậy, cuối cùng trong lòng cũng thở phào một cái, coi như người mà Vân Tiếu cứu là hắn, nói xong xoay người rời đi.
Uyển Uyển đứng cạnh cửa một lúc mới hồi thần lại, thì ra là do mình suy nghĩ nhiều, nghĩ đến nỗi khiến tiểu nhị bị tổn thương, không khỏi chạy ra khỏi cửa, gọi lại bóng người phía trước.
“Tiểu nhị ca, thực xin lỗi”.
Tiểu nhị quay đầu lại, cười nhìn nữ nhân dưới bóng đèn tựa như sương như khói kia, những người này giống như những người trong thần thoại vậy, nếu là hắn hắn cũng nghĩ nhiều giống bọn họ mà thôi. Nghe thấy người như vậy lại xin lỗi hắn, trong lòng hắn lại sinh ra cảm động, ánh mắt khẽ ẩm ướt, thì ra lời của mẫu thân nói là thật, con người, chỉ cần tâm địa thiện lương, một ngày nào đó nhất định sẽ gặp được quý nhân trong đời.
Hắn biết năm trăm lượng ngân phiếu dùng để mua thuốc còn thừa rất nhiều, hắn sẽ dùng số tiền còn lại để làm ăn.
“Không có việc gì, cô nương đi vào nghỉ ngơi đi”.
Tiểu nhị ngửa đầu ưỡn ngực rời đi, giờ phút này tâm tư cùng với phía trước chính là cách trời lệch đất, bởi vì con người chẳng phân biệt cao quý hay bần hàn, chỉ cần có một tấm lòng thiện lương, một ngày nào đó sẽ gặp được quý nhân, đêm nay đối với hắn mà nói chính là kỳ tích.
Vân Tiếu từ trong phòng ngó ra, nàng biết con người Uyển Uyển, tuy rằng làm việc xúc động, những cũng không phải là có ý xấu gì.
“Được rồi, ngủ đi, ngươi cũng đã xin lỗi rồi, nếu không ngủ thì không còn thời gian nữa đâu”.
Uyển Uyển a một tiếng, chạy vọt vào trong, ầm một tiếng đóng lại cửa, sau đó từ trong phòng vọng ra tiếng nói.
“Uyển nhi, ngủ phía trên”.
“Ta muốn ở phía dưới”. Giọng nói kiên định.
“Ta cho ngươi ở phía trên”. Giọng nói mệnh lệnh, trong phòng vang lên tiếng động, sau đó tắt đèn ngủ…
Giờ dần một khắc, Lưu Tinh cùng Kinh Vân liền tỉnh dậy, đi đến bên ngoài phòng chủ tử, nhẹ giọng kêu to: “Chủ tử, đã đến giờ, nên đi thôi”.
Thắp sáng đèn, Vân Tiếu khẽ động đậy người, Uyển Uyển ngủ bên cạnh nàng nhưng lúc này lại xuống đất từ bao giờ, xem ra mình ngủ rất sâu rồi, thế cho nên Uyển Uyển từ phía trên chuyển xuống dưới cũng không biết gì, nha đầu này thực đúng là nguyên tắc.
Bởi vì nghĩ đến chuyện Mộ Dung Xung, nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, cho đến tận khi không chịu được nữa mới nặng nề đi vào giấc ngủ, nhưng vừa ngủ say thì cũng đến lúc lên đường. Quên đi, dù sao cũng không còn tâm tình mà ngủ, Vân Tiếu xoay người ngồi dậy, Uyển Uyển cũng đã sớm dậy đến bên cạnh hầu hạ nàng.
“Chủ tử, người làm sao vậy? Chưa ngủ đủ sao”.
Uyển Uyển nói thầm, nàng nghĩ tới việc mình ngủ bên cạnh chủ tử, nàng không quen được, cho nên mới vụng trộm chuyển xuống dưới sàn ngủ.
Vân Tiếu lắc đầu, nàng nghĩ mình đủ cẩn thận rồi, chỉ nhẹ nhàng động vài cái, sợ đánh thức nàng ấy, không ngờ là nha đầu kia vẫn biết, xem ra nàng ta là họ nhà cú rồi.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi”.
Vân Tiếu ăn mặc chỉnh tề, Uyển Uyển ôm lấy cái hòm thuốc, hai người đi ra ngoài, ngoài cửa Lưu Tinh cùng Kinh Vân vừa thấy nàng xuất hiện liền cúi đầu hô: “Chủ tử”.
Hôm nay là có thể tiến vào Phong Nha Quan rồi, không biết ôn dịch này nghiêm trọng đến mức nào, nghe nói ngay cả cửa khẩu cũng chặn lại, trừ phi là có chuyện tất yếu, nếu không bất luận kẻ nào cũng không thể vào thành.
“Đi thôi, đến hừng đông hẳn là có thể chạy tới Phong Nha Quan rồi”. Vân Tiếu gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng không còn tươi cười như lúc trước, ngay cả Lưu Tinh cùng Kinh Vân, cũng thật sự nghiêm túc, vui đùa thì vui đùa, nhưng khi làm chính sự thì ai cũng đều nghiêm túc.
Vài người lặng yên không một tiếng động đi xuống lầu, Vân Tiếu nhìn lướt qua phía tây phòng, lại nghĩ tới cái người có tên như vậy, Tây Môn Thược, được, được lắm.
Đôi môi nàng khẽ gợi lên, đi xuống dưới lầu.
Đại sảnh dưới lầu, chưởng quầy không thấy đâu, chỉ thấy tiểu nhị nằm ghé vào quầy ngủ, vừa nghe thấy tiếng động từ trên lầu, ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy mấy người bọn họ nửa đêm còn dậy, kinh ngạc há mồm: “Mọi người muốn đi đâu vậy?”
“Phong Nha Quan”.
Vân Tiếu cũng không gạt hắn, nói xong người cũng đã ra ngoài, Uyển Uyển sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, đối với tiểu nhị có chút áy náy, móc bạc ra trả sau đó xoay người rời đi, Lưu Tinh cùng Kinh Vân, mặt không chút thay đổi theo phía sau, rất nhanh mấy người bọn họ đã ra ngoài.
Tiểu nhị nhặt bạc trên quầy, đuổi theo ra ngoài gọi: “Kỳ thật không cần phải trả”.
Vân Tiếu vẫy tay: “Đó là phí dừng chân”.
Dưới ánh sáng mỏng manh, tiểu nhị ngây ngốc nhìn theo ngươi đang đi đến bên đường, xe ngựa dừng lại cách không xa khách điếm, không có chuồng ngựa chuyên dùng, cho nên cũng không mất công đi xa, Lưu Tinh cùng Kinh Vân dắt ngựa, hai người nhảy lên xe ngựa, Vân Tiếu cùng Uyển Uyển lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy như điên trên đường, hóa thành một ngôi sao băng, trong nháy mắt đã đi rất xa.
Tiểu nhị đứng dựa vào cửa, cứ như vậy si ngốc nhìn theo, trong mắt tràn đầy không đành lòng ….
Hừng đông, sương mù phủ khắp nơi, làn gió nhè nhẹ thổi qua, sương mù chậm rãi tán đi, ven đường những đám cỏ xanh mướt, xa xa gần gần những dãy núi nhấp nhô, những đám mây vây quanh, sông nước lượn lờ.
Cảnh đẹp như vậy, lại không ai có tâm trạng thưởng thức, Lưu Tinh cùng Kinh Vân, vung cao roi ngựa trong tay, con ngựa càng chạy nhanh hơn, dọc theo đường đi bọn họ đã bị chết hai con ngựa.
Vân Tiếu nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện suy nghĩ xem nên làm thế nào mới vào thành được, khuôn mặt sau khi dịch dung kia bình tĩnh mà an tường.
Uyển Uyển ngồi ở một bên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chủ tử, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, tuy nói tâm nàng không đủ tinh tế, đầu óc không đủ thông minh, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra từ hôm qua đến giờ chủ tử không được thích hợp cho lắm, bắt đầu từ khi nào đây, nàng từ từ suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới cái người bị bệnh kia, cái người kia tên là Tây Môn Thược, chẳng lẽ người ở trong cung là giả? Uyển Uyển trợn to mắt, giật mình đứng bật dậy thở hổn hển, người bên cạnh cũng lập tức nhận ra, quan tâm hỏi.
“Làm sao vậy?”
“Chủ tử, có phải Tây Môn Thược ở trong cung là giả đúng không?”
Nàng hỏi, lại vừa suy nghĩ, mặc dù người trong cung là giả, nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới chủ tử chứ? Nàng nhớ rõ chủ tử cũng chưa gặp qua người kia, cùng với chủ tử đâu có quan hệ gì, chủ tử cũng đâu cần phải tức giận như vậy chứ? Đúng vậy, chủ tử đang tức giận, rất là tức giận.
“Ừ”. Vân Tiếu lên tiếng, không nói thêm gì nữa, tuy nàng chỉ mới hoài nghi, nhưng cũng cần phải điều tra cùng nghiệm chứng thêm, nếu có duyên lại gặp nhau, nàng nhất định sẽ hỏi hắn tại sao lại giả mạo Tây Môn Thược, cùng Vân vương phủ có thâm cừu đại hận gì, nếu như hắn không nói được nguyên nhân chính đáng, tuyệt đối nàng sẽ không tha thứ cho hắn, nếu như vậy chỉ sợ hai người sau này?
Bên trong xe ngựa lâm vào yên lặng, dọc theo đường đi cũng không hề ngừng lại, tiến thẳng tới mục tiêu.
Mặt trời từ trong tầng mây nhô ra, tỏa ra ánh sáng vạn trượng, mà dưới ánh sáng vàng kim của mặt trời bọn họ cũng đã nhìn thấy cửa thành cao lớn. Bên ngoài cửa thành, hàng rào to lớn chặn trước lối ra vào thành, có rất nhiều binh lính tuần tra xung quanh, cảnh giác nắm chặt lấy bội kiếm bên hông, thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn cửa thành, nói các loại lý do để ngăn người tiến vào.
Phần lớn những người này đều có người thân ở trong thành, không muốn trong lúc này lại bỏ người nhà một mình trong đó, cho dù thực sự có ôn dịch, cũng muốn mạo hiểm vào đó, giống như các nàng vậy.
Vân Tiếu cùng Uyển Uyển từ trên xe ngựa xuống, nhìn tình cảnh trước mắt.
Tuy rằng còn chưa vào quan, nhưng cũng đã ngửi thấy mùi thuốc tràn ngập xung quanh, còn có vẻ mặt thê lương của quân lính gác cửa, liền biết tình huống bên trong nhất định là không được tốt lắm.
Vân Tiếu cùng Uyển Uyển đi đến trước cửa thành, người vây quanh xem đều quay lại nhìn, bởi vì Uyển Uyển ăn mặc đẹp đẽ quý giá, dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp, nữ nhân như vậy lại đến nơi đang có ôn dịch này, hơn nữa hàng năm biên quan khói lửa nổi lên bốn phía, căn bản không gặp một nữ tử xinh đẹp như vậy, có lẽ nàng là người từ bên ngoài tới.
Hơn mười quan binh gác cửa cũng đã thấy tình huống bên này, kinh ngạc nhíu mày, hai người kia là loại người nào, một người thiếu niên tuấn tú với làn da đen nhưng khuôn mặt lại như ánh mặt trời, cùng với một nữ tử xinh đẹp mà quyến rũ, bọn họ hẳn không phải là người nên xuất hiện ở nơi này!
Vương gia từng ra lệnh, hễ thấy kẻ nào khả nghi thì bắt luôn tại chỗ.
Hơn mười binh tướng, cẩn thận cảnh giác quét mắt nhìn, người đứng đầu vung tay lên, mấy người liền vây lại với nhau nói nhỏ cái gì đó, hiện tại đang là thời kỳ nguy cấp, quân Tây Lương ở phía đối diện luân phiên công thành, mặc dù mỗi lần tấn công đều bị đánh lui binh, nhưng chỉ sợ bọn họ chưa chắc đã hết hy vọng, trong thành ôn dịch tràn ngập, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu như để mất cơ hội lần này, chỉ sợ về sau khó mà có thể chiếm được Phong Nha Quan, Hoàng Thượng đã hạ chỉ điều động binh mã phụ cận tới đây.
Hai người kia không phải là quân mật thám của Tây Lương đấy chứ.
Mấy người túm lại nói thầm, sắc mặt đại biến đều rút đao ra vung lên, lướt qua hàng rào lớn chắn phía trước, hơn mười mũi đao chỉ vào Vân Tiếu cùng Uyển Uyển.
Người cầm đầu trầm giọng nói: “Nói, các ngươi là loại người nào? Có phải là quân mật thám của Tây Lương hay không?”
Hắn vừa dứt lời, những dân chúng vừa đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền phần phật chạy cách xa một đoạn, trong mắt mỗi người tràn ngập phẫn hận, hung hăng căm tức nhìn bọn họ, giống như bọn họ là kẻ thù không đội trời chung vậy.
Xem ra những người này rất thống hận quân Tây Lương.
Vân Tiếu ngẩng đầu, còn chưa kịp nói gì, Lưu Tinh cùng Kinh Vân liền tung người nhảy tới trước mặt mười mấy thị vệ kia chuẩn bị ra tay, Vân Tiếu vội vàng hô một tiếng: “Các ngươi lui xuống đi”.
“Dạ, chủ tử”.
Hai người liền lui lại phía sau, có điều cũng không đi xa cho lắm, nếu những người này dám ra tay động vào một sợi lông của chủ tử thôi, vậy thì bọn họ một người cũng đừng hòng sống được. Lần này, dân chúng thấy vậy lại càng thêm khẳng định bọn họ chính là quân mật thám của Tây Lương, không biết là ai đột nhiên hô lên.
“Bắt lấy bọn họ, đánh chết bọn họ”.
“Đánh chết bọn họ”.
Vân Tiếu nở nụ cười, những dân chúng này cũng thực đáng yêu, hơn nữa lại rất đơn thuần, nhướng mày ôm quyền, nhẹ nhàng mở miệng: “Các vị hiểu lầm, tôi chỉ là một gã đại phu, hơn nữa lại là thân thích với Vân vương gia, bởi vì lần này Phong Nha Quan xảy ra ôn dịch, trước đây tôi từng nhận ân huệ của Vân vương gia, cho nên vừa nghe nói ngài ấy gặp khó khăn, cho nên liền đến đây mong báo ân, nếu đã nhận ân huệ của người khác tất nhiên luôn muốn báo đáp các vị nói xem có phải không”.
“Hả?”
Mọi người không ngờ lại là tình huống này, người này lại là đại phu, hiện tại trong Phong Nha Quan thiếu nhất chính là đại phu, bởi vì rất nhiều người mắc phải ôn dịch, nhân lực không đủ, rất nhiều binh lính cũng phải hỗ trợ.
Mười mấy dân chúng vừa rồi vẫn còn kêu thật dữ dội nghe thấy người này là đại phu, sau khi kinh ngạc lại quay đầu nhìn chằm chằm quan binh, không biết chuyện này là thật hay là giả đây, bọn họ cũng khó mà phân biệt được. Có điều nghe nói là thân thích của Vân vương gia, bọn họ cũng vẫn rất vui mừng, bởi vì từ khi Vân vương gia lãnh binh đến Phong Nha Quan, liền hạ lệnh binh lính không được phép quấy nhiễu dân chúng, lại càng không được phép làm xằng làm bậy.
Nhưng mà ai có thể khẳng định hắn thật sự là đại phu chứ?
Quan binh dẫn đầu vẻ mặt chần chờ, liền đánh giá lại người trước mặt, nhưng vẫn không thể khẳng định được. Trong thời điểm nhạy cảm như bây giờ, cần phải vô cùng cẩn thận, hiện tại đã chết rất nhiều người, trong thành cũng không chịu nổi một đả kích nào nữa, nếu như để cho bọn mật thám lọt vào được, cùng với quân Tây Lương bên ngoài nội ứng ngoại hợp, tất cả bọn họ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Vân Tiếu biết những người này cẩn thận, hơn nữa bọn họ cẩn thận như vậy cũng không phải không có đạo lý, quay đầu lại ra lệnh cho Lưu Tinh đứng bên cạnh.
“Đi lấy hòm thuốc đến đây”.
“Dạ”. Lưu Tinh lĩnh mệnh, vội quay người về bên cạnh xe ngựa, lấy hòm thuốc ra mang lại đây, mở ra trước mặt đám quan binh triển lãm một vòng, mọi người đều xem một lượt, quả thật là vật gì cũng đều có, bếp sắc thuốc, ngân châm, còn có bình đựng thuốc, nhưng là rất nhanh có người phát hiện ra vấn đề.
“Đại nhân, ngài xem, cái hòm thuốc này nhìn qua vẫn còn mới, nếu như là đại phu, vì sao lại dùng một cái hòm thuốc còn mới như vậy chứ, không phải là quanh năm suốt tháng đều dùng sao?”
Những người này cũng cẩn thận xem lại, xem ra không đơn giản, Vân Tiếu cười mở miệng.
“Như vậy đi, các vị phái người đưa chúng ta tới gặp Vương gia, nếu như không phải là thân thích của ngài ấy, có thể để cho Vương gia tự mình trừng trị chúng ta”.
“Vương gia?”
Người dẫn đầu vẻ mặt nghi vấn khó xử, dường như đang lâm vào vấn đề phức tạp, cuối cùng cảnh giác ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vân Tiếu. Tuy rằng vẻ mặt của hắn chỉ biến đổi trong nháy mắt thôi, nhưng mà giờ phút này Vân Tiếu đã cảm ứng được, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lồng ngực nặng nề, chẳng lẽ là phụ thân cũng mắc phải ôn dịch? Giờ phút này nàng hận không thể lập tức tới gặp phụ thân cùng ca ca, nhưng mà những người này phải làm sao bây giờ?
Vân Tiếu vươn tay tháo miếng ngọc bội bên hông xuống, xem ra nếu không cho bọn họ thấy vật gì đó, không có khả năng suôn sẻ đi vào được, vốn dĩ nàng cũng không muốn lộ ra mấy thứ này làm gì, bởi vì nơi này có người của Thái Hậu nương nương, còn thêm cả người của hoàng đế, nàng không thể khẳng định những người trước mắt này có thuộc một trong những bọn họ hay không, chỉ khi gặp phải chuyện tất yếu mới đưa ra tín vật, nhưng mà với tình huống trước mắt nàng cũng bất chấp mọi thứ.
“Cái này?”
Vân Tiếu đưa ngọc bội tới trước mặt người dẫn đầu kia, miếng ngọc bội này chính là vật làm tin của Vân vương phủ, tuy rằng chưa bao giờ thấy qua nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy nó cực kỳ trân quý, dưới hoa văn hình phượng hoàng kia được khắc ba chữ rõ ràng: Vân vương phủ.
Người dẫn đầu kia vừa liếc nhìn một cái, lập tức cung kính vung tay, mười mấy người phía sau liền lui lại phía sau. Vân Tiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật mặt kia của ngọc bội còn có hai chữ rồng bay phượng múa khác, Vân Tiếu. Nàng chỉ để cho người này nhìn mặt trái, không để hắn nhìn mặt phải, cho dù trăm ngàn cẩn thận cũng có sơ sót, trái lại người này lại bị ba chữ ‘Vân vương phủ’ chấn động.
“Đưa chúng ta đi gặp Vân vương gia”.
Vân Tiếu trầm giọng mở miệng, trên mặt phủ một tầng hàn sương, người dẫn đầu kia cũng vung tay mệnh lệnh cho thủ hạ phía sau.
“Hai người các ngươi, lập tức dẫn vị tiểu công tử này đến Thành Tây”.
“Dạ”. Phần phật một tiếng, mọi người thối lui, mười mấy binh lính đồng loạt nhấc rào chắn kia ra, Lưu Tinh cùng Kinh Vân đánh xe ngựa tới, Vân Tiếu cùng Uyển Uyển lên xe ngựa, mà hai tiểu binh được lệnh đưa bọn họ tới Thành Tây ra hiệu với người phía trên cửa thành, lập tức có người mở cửa, xe ngựa thuận lợi đi qua, hai người kia cũng xoay người lập tức lên ngựa đi trước dẫn đường.
Mà bên ngoài tường thành, mấy chục dân chúng kia cũng phục hồi tinh thần lại, vừa thấy có người được vào thành, bọn họ lại vẫn bị chặn bên ngoài liền kêu lên.
“Chúng tôi muốn vào thành”.
“Vợ con tôi vẫn còn ở trong đó, cầu các ngài cho tôi vào thành đi”.
Tiếng nói vô cùng buồn bã bi thương, Vân Tiếu cũng không còn lòng dạ nào mà để ý tới, tâm tình nặng nề, trên mặt một chút ý cười cũng không hề có. Uyển Uyển không biết là có chuyện gì vội vàng hỏi.
“Chủ tử, rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Ta sợ phụ thân?” Nàng nói, trong giọng nói có điểm nghẹn ngào, một chữ cũng nói không được, nhưng Uyển Uyển cũng đã hiểu được ý của nàng, mở to mắt, mãi lâu sau mới mở miệng: “Chủ tử, ngươi đừng dọa chính mình, làm sao có thể chứ, chúng ta còn chưa gặp Vương gia mà! Người trăm ngàn đừng nóng vội mà suy nghĩ nhiều”.
“Không có việc gì, ta có thể chịu được”.
Vân Tiếu gật đầu, hiện tại là lúc nàng có thể phát huy y thuật của mình, sao nàng có thể ngã xuống lúc này chứ? Nàng nhất định sẽ điều tra ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Uyển Uyển vén rèm xe lên, chỉ thấy trên đường cái tràn ngập chết chóc, tiêu điều, thỉnh thoảng lại có khói đen bay trong không khí, trong không khí tràn ngập mùi thiêu xác khiến người ta buồn nôn, xem ra người chết không ít, hơn nữa người ta cũng sử dụng cách xử lý ôn dịch, một khí có người chết liền thiêu hủy, sạch sẽ, giảm bớt truyền nhiễm không cần thiết.
Vân Tiếu nheo mắt lại, có cảm giác trong chuyện này thực nhiều bí ẩn, nhưng rốt cuộc là có trò gì trong này, nhất thời không nghĩ ra.
Xe ngựa chạy một đường về phía tây thành, mà các nàng cũng không có buông mành, dọc đường đi lại không thấy bóng dáng ai, nơi nơi hàng hóa phân tán, cửa hàng đều mở, có chút tổn hại nhưng khắp nơi đều có, nhiều tấm bảng hiệu lắc lư trong gió, vô tận đau thương. Xa xa còn thấy ngọn lửa chưa tắt, thỉnh thoảng khói đen bốc lên, phát ra tiếng bùm bùm, giống như khi đốt đậu vậy, tiếng này sao mà bi thương đau buồn.
Thành Tây, bên bờ hồ, từng mạt cỏ xanh mướt, lúc này nơi mảnh đất bằng phẳng nhiều lều trại nổi lên, xa xa nhìn lại giống như những gò núi nho nhỏ.
Trên đồi núi, thi thoảng lại truyền tới tiếng khóc cười huyên náo, giao cùng một chỗ với nhau.
Đối mặt với chết chóc, cách biểu đạt cảm xúc của mọi người không hề giống nhau, không có mấy người có thể thản nhiên mà chống đỡ.
Vân Tiếu cùng Uyển Uyển xuống xe ngựa, Lưu Tình và Kinh Vân theo sát phía sau hai người, mọi người đứng lại, chỉ thấy trong lều trại quân y không ngừng ra ra vào vào, còn có một số tiểu binh mặc nhuyễn giáp hỗ trợ. Mỗi người khi ra vào lều trại đều tự giác rửa tay, trên mặt mang khẩu trang, thật cẩn thận sợ bị lây bệnh. Vân Tiếu ngẩng đầu quét mắt nhìn một lượt, lòng liền nặng nề hơn, nơi này là khu nhiễm bệnh, mà nàng muốn gặp là phụ thân, những người này lại dẫn nàng đến nơi này, vậy chứng tỏ cái gì?
Phụ thân bị lây nhiễm ôn dịch, Vân Tiếu vừa nghĩ tới đây, rốt cuộc không thể đợi nữa.
“Vân vương ở trong căn lều nào?”
Những lều trại này có điểm đặc biệt là không tiếp xúc với người ngoài, phàm là những người bị bệnh trong đây mà chết, sẽ đem cả lều trại, quần áo cùng tử thi đốt hết sạch.
Vân Tiếu nhìn những quân y không ngừng ra vào, còn có binh tướng, tuy rằng có mệt nhọc nhưng lại không bị nhiễm ôn dịch, nếu như thật sự là ôn dịch, trải qua một khoảng thời gian dài như vậy chỉ sợ là đã lan tràn khắp nơi, mà nơi đây cũng đã sớm trở thành một tòa thành chết chóc, mà những người này sao mà có thể sống sót đến lúc này được chứ?
Hai binh lính bên cạnh dường như cũng thực sợ cái chỗ này, nghe thấy Vân Tiếu nói vậy, thật cẩn thận đi về phía trước, chỉ vào một lều trại nhỏ giọng mở miệng.
“Ở trong này”.
Nói xong liền đi phía trước dẫn đường, tuy rằng sợ hãi, nhưng những người bên cạnh chính là khách của Vân vương phủ, nếu như mình tiếp đón không chu toàn, sau này sao còn có thể tiếp tục chứ?
Đoàn người đi theo ven đường các lều trại, không lâu đến một nơi ở phía sau cùng, liền thấy một tòa lều trại, to gấp hai lần so với những lều trại khác, trước cửa còn có hai năm tử mặt không chút thay đổi đứng canh, hai người này cao lớn mạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn liền biết là võ tướng, chẳng qua giờ phút này trong mắt tràn đầy nặng nề, Lưu Tinh cùng Kinh Vân vừa thấy, nhỏ giọng mở miệng.
“Đây là nhị tướng Mộ Thanh cùng Mộ Bạch bên cạnh Vương gia, hai người này đã theo Vương gia vào sinh ra tử suốt bao nhiêu năm, thân thủ rất lợi hại, nghe nói Vương gia từng muốn phong bọn họ làm quan, nhưng bọn họ đều không cần, kiên trì đi theo Vương gia”.
Xem ra là người trung nghĩa, Vân Tiếu trong mắt mang theo ấm áp, đây đều là những điều mà người làm tướng suy nghĩ cho cấp dưới, nên mới có được những trung bộc như vậy, nếu như người người đều giống như nam nhân trong cung kia, tàn bạo độc ác, cho dù có là người tốt đến mấy rồi cũng sẽ rời bỏ hắn mà thôi, cuối cùng cũng chỉ còn mình hắn cô đơn.
Hết thảy đều quy công ở cách làm người của phụ thân, trung, thẳng, chính.
Mà ngay cả một người xuyên qua như nàng tới nơi đây cũng có thể cảm nhận được tình thương nồng đậm của người cha từ ông, bởi vậy mà ỷ lại ở ông, huống chi là những người đã theo ông quanh năm suốt tháng này. Trong thời kỳ tình người lạnh nhạt này, có một số người lại không hề lựa chọn quan to bổng lộc, mà lựa chọn tình cảm, ai khi còn sống mà không khát vọng có được tình cảm ấm áp.
Vài người đi tới đã kinh động hai người to lớn canh bên ngoài lều trại, Mộ Thanh cùng Mộ Bạch liền nhấc tay ngăn cản, trong mắt hai người vô cùng lạnh lùng, khí lạnh đập vào mặt mỗi người, gầm lên một tiếng: “Kẻ nào?”
Hai tiểu binh dẫn Vân Tiếu tới nghe tiếng quát mà dồn khí đan điền, sớm bị dọa sợ chạy nhanh như chớp, từ phía xa xa ném lại một câu.
“Vương gia ở bên trong đó”.
Vân Tiếu vô cùng kích động bước chân nhanh hơn về phía trước, cũng không thèm để ý tới Mộ Thanh cùng Mộ Bạch, giơ ngọc bội mà lúc ở trước cửa thành đã lấy ra lên.
Phụ thân gần ngay trước mắt, nàng vô cùng nóng vội muốn gặp mặt ông ngay, không hi vọng ông xảy ra một chút chuyện gì.
Trước cửa lều trại, Mộ Thanh cùng Mộ Bạch nhìn miếng ngọc bội kia, liền thấy hai chữ to rồng bay phượng múa bên trên, Vân Tiếu.
Đây chính là ngọc bội của tiểu thư, chợt ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên với khuôn mặt đen trước mắt, đôi mắt sáng như sao giờ phút này là nồng đậm ưu thương, cất giấu vài phần sắc bén lợi hại, chiếc mũi kiêu ngạo đôi môi mỏng, quần áo gấm đạm màu, đàng hoàng mà phóng túng, trong tay là một chiếc quạt, giờ phút này bị nắm chặt trong tay. Đôi bàn tay kia mặc dù đen nhưng lại tinh tết nhỏ nhắn, lúc này lại ẩn ẩn có nơi trắng.
Hắn là ai vậy?
Còn ngọc bội này là sao?
Mộ Thanh cùng Mộ Bạch cũng không có tránh ra, mà trầm mặt: “Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại có ngọc bội của tiểu thư?”
Mộ Thanh vừa dứt lời, Lưu Tinh vẫn đứng phía sau Vân Tiếu đi ra, cung kính ôm quyền: “Đây là…”
Hắn còn chưa kịp nói ra miệng,Vân Tiếu đã giận, không đợi Lưu Tinh nói xong, nàng đã đá cho Mộ Thanh một cước, đợi cho hắn tránh sang, Vân Tiếu đã nhanh nhẹn lách người qua, qua khe hở giữa Mộ Thanh cùng Mộ Bạch chui vào.
Sắc mặt Mộ Thanh trắng bệch, muốn đuổi theo đi vào, nhưng Lưu Tinh cũng đã đến bên cạnh bọn họ, nhẹ giọng mở miệng.
“Nàng là tiểu chủ tử”.
“Tiểu thư?”
Mộ Thanh cùng Mộ Bạch trợn mắt há hốc mồm, miệng há to đến quên ngậm lại, hai người bọn họ cũng coi như là kinh nghiệm phong sương, còn có dạng chuyện gì mà chưa trải qua, nhưng mà chuyện này, thật sự là không thua gì sấm đánh ngang tai, thiếu niên linh hoạt mà giảo hoạt vừa rồi, hóa ra là tiểu thư, vị tiểu chủ đã ngốc bao nhiêu năm kia, hiện tại chẳng những không ngốc, mà còn lại là người trí tuệ, không phải là trí tuệ bình thường, mà là tuyệt đỉnh thông minh, ông trời ơi, ông đã mở mắt rồi sao?
Bọn họ tin rằng người tốt có thiện báo, Vương gia là người chính trực như vậy, trung thành và tận tâm, đối với cấp dưới lại vô cùng quan tâm, Vương gia cơ trí anh minh, Cơ phu nhân lại thông minh, vì sao sẽ sinh ra một người con ngốc chứ, không ngờ hiện tại tiểu thư không hề ngốc, quả nhiên là được kế thừa sự thông minh của Cơ phu nhân, nhưng rốt cuộc chuyện này là sao?
Lần đầu tiên Mộ Thanh cùng Mộ Bạch thất thần, ngây người, ngay cả Lưu Tinh cùng Kinh Vân đi vào cũng không biết, đến khi phục hồi tinh thần lại quay ra hỏi lẫn nhau.
“Nhưng mà bọn họ là ai vậy?”
Đối với Lưu Tinh cùng Kinh Vân, bọn họ cũng là không biết, bởi vì hai vị ám vệ này được Vương gia âm thầm bồi dưỡng, phải bảo vệ Vân Tiếu.
Bên trong lều trại, trên nhuyễn tháp rộng lớn, trên đó chăn gấm màu đỏ hơi cũ chiếm hơn một nửa, gối thêu lá sen, một người im lặng nằm trên đó, ngũ quan cương nghị mà anh tuấn, lúc này lại bao phủ một tầng sắc xanh đen, ánh mắt hõm sâu xuống, cả người cũng gầy đi rất nhiều, nhìn người nam nhân đỉnh thiên lập địa nhưng luôn yêu thương mình kia, lúc này lại nhiễm bệnh không hề còn sức sống nằm ở nơi này.
Trong nháy mắt, có cái gì đó bốc lên trong hốc mắt ẩm ướt một mảnh.
Bên cạnh giường cũng có người, chính là Vân Trinh lịch sự tao nhã kia, là ca ca của nàng, con người khiếm tốn kia, mới chỉ không gặp một thời gian, chỉ thấy trong đôi mắt đen kia, ẩn chứa khí phách âm trầm mà sắc bén, tựa như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ khiến người ta sợ.
Lúc trước, hắn chấp nhận ẩn nhẫn để đổi lấy yên ổn, nhưng ngược lại lại khiến chính mình cùng phụ thân rơi vào trong một ván cờ đầy âm mưu, cho nên hắn sẽ không nhịn nữa.
Bên trong lều trại, có hai quân y đi tới đi lui, kiểm tra cho người nằm trên giường, vẻ mặt buồn rầu, trong ánh mắt tràn ngập không đành lòng cùng thất vọng, dường như Vân vương gia thật sự không cứu được nữa.
Ngoài cửa trại vang lên tiếng bước chân kinh động người bên trong, mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại đây, thấy người dẫn đầu tới là một thiếu niên tuấn thú, trong đôi mắt hàm chứa lệ, một chút liền chảy xuống, nhưng lại giống như trân châu thượng đẳng, sáng trong suốt, nhưng mà hắn là ai vậy?
Vân Trinh khẽ nhíu mi, đôi mắt thâm u nhìn Lưu Tinh cùng Kinh Vân, nơi cổ họng như tắc nghẹn một quả trứng gà, khó có thể tin chỉ vào thiếu niên trước mắt kia.
“Ngươi, ngươi là ai?”
Vân Tiếu nhìn lướt qua quân y trong lều trại, phất phất tay, ý bảo bọn họ đi ra ngoài, quân y nhất thời không biết làm sao, nhìn Vân Trinh, Vân Trinh gật đầu.
Bọn họ nối đuôi nhau mà ra, trong lều liền yên tĩnh lại, Vân Trinh nhìn lại đây, Vân Tiếu run run khẽ gọi một tiếng: “Ca ca”.
“Tiếu nhi”.
Vân Trinh khó có thể tin, trên ngũ quan nho nhã kia, là kinh hãi, mừng như điên, còn có thật sâu nghi ngờ, hóa ra lại là muội muội Tiếu nhi của hắn. Tiếu nhi dịch dung, chuyện này hắn không rung động, hắn rung động là, nàng không ngốc, Tiếu nhi lại không hề ngốc. Vân Trinh hoài nghi là mình nghe lầm rồi, nhìn lầm rồi, xoay mình ngửa đầu nhắm mắt, sau đó lại mở to mắt, nắm chặt lấy bàn tay Vân Tiếu, cao thấp đánh giá, nháy mắt cả người hắn được bao phủ bởi mừng như điên, Tiếu nhi của hắn không có ngốc, thật sự là quá tốt, xem ra ông trời hậu đãi Vân gia.
Vân Trinh lôi kéo tay Vân Tiếu, kéo nàng đến gần hơn, tiến đến bên giường Vân Mặc giường, trầm trọng mở miệng.
“Phụ thân, phụ thân, cha xem ai đến này?”
Trong lòng phụ thân điều còn vướng bận nhất chính là Tiếu nhi, nếu như biết Tiếu nhi không có việc gì, cho dù có chết, ông cũng sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền, bởi vì như vậy ông có thể đi gặp Cơ phu nhân, mà sẽ không còn áy náy.
Người trên giường, nghe bên tai có tiếng người gọi, cố sức mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt Vân Trinh, lại liếc nhìn Vân Tiếu ở bên cạnh, bởi vì khuôn mặt Vân Tiếu biến đen, hơn nữa lại tô lông mày, lại vẽ một vầng trăng rằm, Vân Mặc cũng không có nhận ra được nàng, chỉ liếc mắt một cái, liền mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Phụ thân, Tiếu nhi đến thăm cha này”.
Vừa nghe thấy hai từ Vân Tiếu, Vân Mặc cũng không có phản ứng, mãi lâu mới mở mắt ra, trong đôi mắt bắn ra ánh hào quang, nóng cháy mà mừng như điên, như một ngọn lửa rực cháy, liều mạng nhìn chằm chằm Vân Tiếu, nhìn kỹ một lượt, ánh mắt kia, chiếc mũi bờ môi kia, má lúm kia, còn có đôi mắt long lanh nước kia, không phải Tiếu nhi của ông thì là ai? Tiếu nhi làm sao vậy? Sao nó lại khóc vậy? Vân Mặc vô cùng đau lòng, muốn vươn tay giúp Tiếu nhi lau lệ, Tiếu nhi của ông sao có thể khóc, Tiếu nhi thích nhất nở nụ cười, ai chọc Tiếu nhi, nhất định ông sẽ đem người kia bằm thây vạn đoạn.
Nhưng cho dù ông có dùng sức thế nào, bàn tay vẫn không thể nâng lên, Vân Tiếu vươn tay bắt lấy tay của phụ thân, nhưng mà lúc này, Vân Mặc như nhớ tới điều gì đó, kinh hoảng rút tay về.
“Tiếu nhi, đừng, sẽ lây bệnh đó”. Ông không thể để Tiếu nhi lây bệnh được.
“Phụ thân, không sao đâu, Tiếu nhi không sợ lây bệnh, Tiếu nhi không có việc gì”.
Vân Tiếu lại mở miệng, lệ rơi như hạt châu càng thêm nhiều. Vân Mặc như nhớ tới cái gì, trợn to mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia lộ ra khó có thể tin, con ngươi phóng đại lại phóng đại, mừng như điên đánh sâu vào ông, môi ông mấp máy, hơn nửa ngày không nói ra được một câu.
“Tiếu nhi lại không hề ngốc, ta chết cũng không hối tiếc”.
Tay ông buông thõng xuống, đầu nghiêng một bên, trên mặt lại lộ ra nụ cười thỏa mãn, Vân Trinh vô cùng sợ hãi, nắm chặt tay Vân Mặc.
“Phụ thân, phụ thân, cha đừng làm con với Tiếu nhi sợ mà”.
Quỷ Y Ngốc Hậu Quỷ Y Ngốc Hậu - Ngô Tiếu Tiếu