As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1893: Nhượng Bộ
iữa hai hàng lông mày Sở Hoan lập tức hiện lên nét vui mừng, không che giấu nổi, Hoàng hậu nhìn thấy như vậy, trong lòng cũng quýnh lên, biết mình nói vậy, thì coi như đã thừa nhận lúc nãy nói dối rồi, có chút hối hận khi trả lời như vậy, nhìn thấy Sở Hoan sắc mặt vui mừng, càng thêm hốt hoảng.
Sở Hoan mỉm cười nhìn khuôn mặt trắng mịn trơn bóng của nàng, đôi gò má đỏ ửng, xinh đẹp rực rỡ, như quả táo chín mọng, hắn không kiềm lòng được, cúi đầu xuống, hướng đôi môi phấn nhuộm của nàng hôn xuống.
Hoàng hậu nhất thời không kịp né tránh, bốn môi chạm nhau.
Sở Hoan động tác mặc dù nhanh, nhưng rất ôn nhu, khi đôi môi đỏ mọng của Hoàng hậu chạm vào môi Sở Hoan, cả thân hình nàng đột nhiên run lên, hai mắt mở to, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra vẻ kinh hãi, ngẩn ra, mãi đến khi đầu lưỡi Sở Hoan hướng vào trong miệng nàng thăm dò, Hoàng hậu mới phục hồi lại tinh thần, thân thể mềm mại ở trong lòng Sở Hoan vặn vẹo, quay đầu muốn né tránh, Sở Hoan bước thêm hai bước đi tới bên giường, bốn môi vẫn không rời, đặt thân thể mềm mại đầy đặn của Hoàng hậu lên giường.
Hoàng hậu càng kinh hãi hơn, muốn giơ tay đẩy Sở Hoan ra, nhưng Sở Hoan công phu hôn môi rất cao minh, dịu dàng mà không mất đi tính mạnh mẽ, Hoàng hậu chỉ cảm thấy cả người đều mềm nhũn, không còn khí lực.
Cặp đùi xinh đẹp của nàng đạp loạn xạ, nhưng bị cả người Sở Hoan ép chặt, uổng công vô ích, Sở Hoan càng ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng, tinh thần càng phấn chấn, hô hấp càng gấp rút. Thân thể mềm mại của Hoàng hậu tuy vẫn còn vặn vẹo, nhưng đã vô cùng yếu ớt, hai tay đẩy đẩy bả vai Sở Hoan, nhưng chỉ như kiến đẩy núi, không chút nhúc nhích, đôi môi bị Sở Hoan áp xuống, trong miệng không phát ra được âm thanh, chỉ có thể chút thanh âm phát ra từ cánh mũi tinh xảo.
Hai mắt nàng, lúc mới đầu là kinh hãi, sau đó biến thành phẫn nộ, rất nhanh đã trở nên mê man, đôi mắt đẹp phủ thêm một lớp sương mù, trở nên mê ly, từ từ nhắm mắt lại, hai chân vốn đang dùng sức đạp đạp, giờ khắc này cũng dần dần yên tĩnh lại, cánh tay đẩy đẩy bả vai Sở Hoan, cũng chậm rãi chuyển thành khoát lên vai hắn.
Sở Hoan một tay đã phủ trên ngực Hoàng hậu, nhẹ nhàng thăm dò bên trong vạt áo của nàng, chỉ cảm thấy da thịt Hoàng hậu trắng mịn, dường như đang bị Liệt Hỏa thiêu đốt, vừa bóng loáng, lại cực kỳ phỏng tay. Lúc hắn đang xoa xoa bộ ngực cao vút của Hoàng hậu, nàng bỗng nhiên mở to hai mắt, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ, lần này không biết lấy đâu ra khí lực, đỉnh đầu uốn éo qua lại, thất thanh nói: "Không muốn, đừng như vậy!"
Sở Hoan nhìn khuôn mặt của nàng, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ, nghe lời!"
"Không được!" Hoàng hậu lập tức nhanh khép hai chân lại, thân hình mê người vặn vẹo, run giọng nói: "Không thể tiếp tục nữa!" Trong ánh mắt nàng mang theo sợ hãi, lấy giọng cầu khẩn nói: "Sở Hoan, ta van cầu ngươi, không nên náo loạn nữa, chúng ta không thể làm loại chuyện kia!"
Sở Hoan vẫn như cũ nhìn vào đôi mắt mê người của nàng, hỏi: "Vậy chúng ta có thể làm cái gì?"
Hoàng hậu nghĩ đến bản thân mình vừa rồi vậy mà ý loạn tình mê, xấu hổ tới cực điểm, hai tay úp mặt, thấp giọng nức nở: "Sở Hoan, đều là lỗi của ta!"
"Nếu có sai, cũng là lỗi của ta, không quan hệ gì với ngươi." Sở Hoan ôn nhu nói: "Ngươi không cần phải nghĩ nhiều, chuyện vừa rồi là chúng ta hai bên tình nguyện!"
Hoàng hậu vẫn lấy tay bụm mặt, vô cùng xấu hổ, lắc đầu nói: "Không được, ta mới vừa rồi bị quỷ nhập vào người, ài, là chuyện gì đang xảy ra!" Thân thể mềm mại đầy đặn uốn éo qua lại, tựa hồ muốn thoát ra, cầu khẩn nói: "Ngươi như thế nào mới bằng lòng buông tha ta?"
Sở Hoan nhẹ giọng nói: "Mặc kệ thế nào, chúng ta đã ở cùng một chỗ, tỷ tỷ tốt, không cần tránh né, ngươi yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt!" Sau khi nói xong, cánh tay phủ lên ngực Hoàng hậu nhẹ nhàng giật giật, Hoàng hậu khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng dùng tay đè chặt, mặt cười có chút vặn vẹo, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy vẻ hoang mang, thấy hai mắt Sở Hoan đang nhìn mình chằm chằm, nhu tình như nước, Hoàng hậu lần này không né tránh tiếp, mà nhìn vào mắt Sở Hoan, cắn đôi môi đỏ mọng, hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ sau chốc lát, Hoàng hậu cuối cùng thở dài yếu ớt: "Ngươi, ài, ta thừa nhận ta đối với ngươi có hảo cảm, nhưng mà Sở Hoan, ngươi phải hiểu được, thế gian này không phải cứ hai bên tình nguyện là có thể làm như vậy, nếu như ta thật sự cùng ngươi phát sinh chuyện đó, làm sao xứng với tiên đế?"
Sở Hoan lạnh nhạt nói: "Ngươi năm đó gả cho hắn, cũng là bất đắc dĩ, đối với hắn cũng không có cảm tình, hơn nữa hắn hiện tại đã chết!"
Hoàng hậu khổ não nói: "Coi như là vậy, chúng ta cũng không thể như vậy."
"Không được." Sở Hoan cố ý đem một chân lách vào giữa hai chân Hoàng hậu, thấp giọng nói: "Ngươi chắc cũng biết được, ta hiện tại làm sao có dừng lại?"
Gò má Hoàng hậu nhất thời đỏ chót, vòng eo uốn éo động đậy, muốn dứt ra, bất đắc dĩ nói: "Ta biết ngươi đang khổ sở, nhưng mà Sở Hoan, ngươi có thể hay không cho ta một chút tôn nghiêm, ngươi đối với ta như vậy, chính là chính là..."
"Chính là cái gì?" Sở Hoan hỏi.
Con ngươi Hoàng hậu lần đầu lộ ra vẻ chán ghét, âm thanh trở nên hơi lạnh lùng, "Nếu như ngươi muốn tiếp tục, đó chính là cường bạo, ta biết mình không phải đối thủ của ngươi, không cách nào chống cự, nhưng nếu ngươi thật sự muốn làm như vậy, ngươi cũng không còn là nam nhân ta thường xuyên nhớ tới trong lòng, càng không phải là nam nhân ta biết ở Bắc Lĩnh, ngươi tối nay khoái hoạt rồi, nhưng từ đó về sau, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa." Đôi mắt đẹp của nàng lộ vẻ kiên định, ngữ khí cũng cực kỳ lạnh lùng.
Sở Hoan nhìn thấy Hoàng hậu vừa rồi còn ý loạn tình mê mặt phấn hoa đào, hiện tại lại đột nhiên trở nên lạnh lùng, cũng hơi ngẩn ra, hắn tuy rằng lúc này dùng sức mạnh, có thể dễ như ăn cháo chiếm hữu nàng, nhưng từ trong ánh mắt Hoàng hậu hắn có thể nhìn ra được, nếu như mình thật sự làm vậy, từ nay về sau Hoàng hậu sẽ cùng mình là địch.
Hắn mặc dù yêu thích Hoàng hậu, nhưng chỉ hy vọng nàng có thể cam tâm tình nguyện, dùng sức mạnh bức bách, Sở Hoan cũng xem thường đi làm.
Thấy Sở Hoan biểu hiện âm u, tâm trạng Hoàng hậu cũng mềm nhũn ra, lúc này đang là đêm hôm khuya khoắt, khắp nơi đều lặng yên không một tiếng động, Hoàng hậu thở dài yếu ớt, nói: "Ngươi trước tiên, ta ài, ngươi trước tiên để cho ta suy nghĩ một chút, ta không thích như vậy!"
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng nghiêng người qua, ngồi lại bên giường, Hoàng hậu lúc này mới ngồi dậy, thấy vạt áo trước ngực đã bị gỡ ra, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết, xuân quang đại tiết, mặt cũng đỏ lên, vội vàng che lại, liếc mắt nhìn Sở Hoan một chút, thấy mặt hắn vẫn đỏ lên như cũ, chẳng biết vì sao, thần xui quỷ khiến lại hướng về phía dưới bụng hắn liếc mắt nhìn, thấy rõ nơi đó nhô lên, vội vàng xoay người lại, mặt đỏ tim đập, hạ thấp vầng trán, hai tay nắm vạt áo, do dự một chút, cũng không thấy Sở Hoan nói chuyện, cuối cùng đỏ mặt nói: "Ngươi không ép buộc ta, trong lòng ta rất cao hứng."
Sở Hoan quay mặt lại, mỉm cười nói: "Lúc trước là ta quá kích động, trong lòng ta quá yêu thích ngươi, vì thế...!"
"Ừm!" Hoàng hậu cũng không dám đối diện với Sở Hoan, chỉ nhẹ giọng nói: "Ngươi không nên gấp gáp, để cho ta suy nghĩ một chút, đêm nay quá đột ngột, ta không có chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa!" Nàng lúc này cảm thấy mặt như bị sốt, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Đêm nay ngươi uống rượu quá nhiều, làm việc cũng không có cân nhắc, ngươi và ta đều nên tĩnh tâm lại suy nghĩ kỹ một chút!"
Sở Hoan nghẹ giọng hỏi: "Cân nhắc cái gì?"
"A!" Hoàng hậu ngẩn ra, lập tức đỏ mặt nói: "Không...không có gì!"
Sở Hoan xoay người lại, nhẹ nhàng đem Hoàng hậu ôm vào trong ngực, Hoàng hậu vốn tưởng hắn lại muốn làm gì, nhưng phát hiện ra Sở Hoan chỉ đem mình nhẹ nhàng ôm vào ngực, lúc này lại cảm giác được lồng ngực Sở Hoan trống rỗng, nam nhân này cực kỳ nhu tình, khiến lòng nàng càng thêm loạn, nhưng cũng không né tránh, chỉ tùy ý để Sở Hoan ôm lấy.
"Nói cho ta biết, ngươi muốn cân nhắc cái gì?" Sở Hoan ghé sát vào lỗ tai Hoàng hậu, giọng êm dịu.
Hoàng hậu vội trả lời: "Không có gì, ngươi không nên nghĩ nhiều!"
Sở Hoan một tay hướng xuống dưới, khẽ cười nói: "Nói mau, nếu không cũng đừng trách ta làm bừa!"
Hoàng hậu vội nói: "Đừng, ài, ngươi!" Gò má nàng ửng đỏ lên, dường như sắp chảy ra nước, suy nghĩ một chút, mới ở bên tai Sở Hoan thấp giọng nói: "Để ta suy nghĩ kỹ, sau đó sẽ cho ngươi!" Tuy rằng nàng không nói rõ ra, nhưng Sở Hoan vẫn cảm thấy vui mừng, cũng minh mạch ý tứ của Hoàng hậu, nhẹ giọng nói: "Đợi ngươi suy nghĩ kỹ, là chúng ta có thể cá nước vui vầy?"
"Ngươi!" Thân thể mềm mại của Hoàng hậu thoáng giãy giụa, từ trong lòng Sở Hoan thoát ra, quay lưng đi, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ngươi trước tiên trở về đi, chuyện ta đã đáp ứng ngươi, tất nhiên...tất nhiên sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Sở Hoan nhìn lưng ngọc xinh đẹp của nàng, cười khổ nói: "Bây giờ còn chưa thể đi, phải chờ một lát!"
"A?" Hoàng hậu xoay người, ngạc nhiên nói: "Tại sao?"
Sở Hoan liếc mắt nhìn xuống, nói: "Cái này... nếu như bị người khác nhìn thấy thì...!"
Khuôn mặt Hoàng hậu lại nóng lên, song cũng cảm thấy buồn cười, nàng dù sao cũng là người từng trải, do dự một chút, không nhịn được hỏi: "Ngươi bây giờ có phải rất khó chịu hay không?" Sau khi hỏi xong, lại nhất thời hối hận.
Sở Hoan cười híp mắt ghé sát người nàng, thấp giọng nói: "Đúng là rất khó được, ngươi có biện pháp gì tốt không?"
Hoàng hậu hai tay che mặt, ngượng ngùng nói: "Ta làm sao có cách gì, ngươi không nên nói bậy."
Sở Hoan vẫn ghé sát vào tai Hoàng hậu, nói nhỏ hai câu, Hoàng hậu vừa thẹn vừa sợ nói: "Không được, cái kia...cái kia, làm sao có thể!"
"Tỷ tỷ tốt, ngươi hãy giúp ta một lần đi." Sở Hoan cầu khẩn: "Ngươi cũng thấy đấy, ta không ép buộc ngươi, ngươi cũng nên bánh ít đi bánh quy lại, giúp ta một tay!"
Cái đầu Hoàng hậu đong đưa như trống lắc, "Không được, làm vậy sao được, thiệt tình, chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được, ai lại đi làm như vậy chứ!" Nàng chỉ cảm thấy ý nghĩ của Sở Hoan thật kỳ lạ, trong đầu lại không kìm hãm được mà nghĩ tới phương diện kia, càng thêm ngượng ngùng, một lần nữa quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan vẫn như kẹo da trâu dính sát lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Đây là ta nhượng bộ lớn nhất rồi, từ giờ tới sáng còn hơn ba canh, nếu chờ một lát nữa mà ta vẫn không khống chế được, lúc đó ngươi cũng đừng trách ta. Dù gì ta đã lùi một bước, ngươi cũng nên nhượng bộ chứ!"
Hoàng hậu bụm mặt, bất đắc dĩ nói: "Trời ạ, chuyện gì thế này!" Nói xong, lập tức cúi đầu, giọng yếu ớt nói, "Nhưng mà ta không làm như vậy được, ta không...!"
"Để ta dạy ngươi." Nghe ngữ khí của Hoàng hậu thoáng buông lỏng, Sở Hoan biết có hi vọng, xoay người Hoàng hậu lại, liếc qua cặp môi màu phấn hồng của nàng, lại ghé sát vào vào tai nàng, thấp giọng nói: "Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần như vậy...như vậy!"
[Chương buổi tối lúc nào cũng ra khuya quá trời, lười edit.]
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu