Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1302: Cầu Viện
ôn Đức Thắng nghe Sở Hoan hỏi lập tức đứng dậy, thò tay vào trong ngực, nhưng khóe mắt thoáng liếc qua Bùi Tích lại hơi do dự.
- Công công không cần lo lắng, Bùi tiên sinh là thân tín của ta, không cần giấu gì hết. 
Sở Hoan vừa nhìn qua đã hiểu tâm tư lão.
Tôn Đức Thắng không do dự nữa, lấy ra một chiếc nhẫn ngọc từ trong lòng, nhẫn làm bằng ngọc, nhưng trên đó lại có chấm đỏ tươi như dính máu, nhìn kỹ mới thấy, đó là màu của nhẫn, đây là một chiếc nhẫn mai huyết ngọc.
Sở Hoan vừa thấy chiếc nhẫn lập tức hơi biến sắc, Tôn Đức Thắng nhẹ giọng hỏi:
- Sở đại nhân, có thể nhận ra vật ấy chứ?
Đương nhiên hắn biết rõ vật ấy.
Chiếc nhẫn này vốn từ Tây Lương, khi Sở Hoan tổ chức đại hôn cùng Ỷ La, văn võ bá quan Tây Lương nể mặt mũi của Ma Ha Tàng và Na Sử tộc mà cùng nhau tặng cho Sở Hoan làm lễ.
Chiếc nhẫn huyết ngọc này là một trong số các lễ vật lần đó, vô cùng quý báu. Khi Sở Hoan rời Kinh đã giao cho Tề Vương, khi Tề Vương gặp nạn thì coi đây là tín vật yêu cầu sự giúp đỡ bên phía Sở Hoan.
Nhìn thấy nhẫn huyết ngọc trong tay Tôn Đức Thắng, ngay lập tức Sở Hoan xác định được Tề Vương đang xảy ra chuyện.
- Bây giờ Điện hạ thế nào?
- Sở đại nhân, khi tiểu nhân rời Kinh, Điện hạ vẫn bình yên vô sự, chỉ là phe cánh Thái tử vẫn đang trắng trợn chèn ép phe của Tề Vương, rất nhiều quan viên của phe Tề Vương đều ngã ngựa, tình thế hết sức cấp bách. 
Dừng một lát, lão nói tiếp: 
- Vốn Điện hạ có thư muốn tiểu nhân giao cho ngài nhưng lại sợ thư rơi vào tay kẻ thù, nên để tiểu nhân nhắn cho ngài.
- Công công cứ nói!
Tôn Đức Thắng nghĩ một chút mới hạ giọng thuật lại:
- Điện hạ nói, tình hình trong Kinh nguy cấp, xem chừng mục đích của Thái tử là muốn dồn Điện hạ vào chỗ chết, hơn nữa, vì muốn khiến cho Từ Đại học sĩ không thể phân thân nên Thái tử đã chồng chất rất nhiều việc quốc sự lên Từ Đại học sĩ, lúc này, Từ Đại học sĩ muốn gặp Điện hạ cũng đã hết sức khó khăn. Điện hạ muốn hỏi Sở đại nhân tiếp theo nên làm thế nào?
- Ý Điện hạ sao?
- Sở đại nhân, không nói gạt ngài, lúc này Điện hạ cũng rất hoang mang lo sợ. 
Lão thở dài: 
- Quan viên phe Tề Vương lần lượt ngã ngựa, phe cánh Thái tử hùng hổ dọa người, tình thế ngày càng khẩn bách... Tiểu nhân xin nhiều chuyện một câu, tiểu nhân chỉ lo, chỉ cần Điện hạ không chú ý một chút là sẽ bị cuốn vào bản án Mỗ Tông, nhất định phe Thái tử sẽ mượn cơ hội gây khó khăn cho Điện hạ... Sở đại nhân, từ khi tiểu nhân xuất phát từ Kinh thành, cho tới nay có thể nói là ngựa không dừng vó, cuối cùng cũng có thể gặp Sở đại nhân, nhất định ngài phải tìm cách giúp Điện hạ.
Sở Hoan khẽ gật đầu, cho lão tạm thời ngồi xuống, nhìn sang Bùi Tích hỏi:
- Đại ca, ca xem việc này thế nào?
- Tề Vương đang ở Kinh thành, thế rất hung hiểm, nhưng Hoàng đế lại hạ chỉ cho y làm Phụ quốc, nếu tự tiện ly khai, chỉ sợ cũng gánh vác được trách nhiệm nặng nề. Theo như tình trạng hiện tại mà thấy, phe Tề Vương tuyệt đối không phải là đối thủ của phe Thái tử, Tề Vương ở lại Kinh thành thêm một ngày sẽ mang thêm một phần hung hiểm, nếu muốn vạn toàn đương nhiên phải rời Kinh thành càng sớm càng tốt, nhưng thân là Phụ quốc, nếu muốn rời Kinh, nhất định phải có một lý do đủ để y trả lời với người trong thiên hạ... Mấu chốt nhất là, Tề Vương muốn rời khỏi Kinh thành, phải dùng phương pháp nào?
- Ngươi nói hiện giờ Điện hạ muốn rời khỏi Kinh thành cũng không dễ dàng?
- Đương nhiên không dễ. Nếu như mục tiêu cuối cùng của Thái tử nhất định là Tề Vương, nhất định y sẽ nghĩ tất cả biện pháp để dụ dỗ Tề Vương, không dính vào bản án Nhất Tông cũng bị nó cuốn vào. Mà tai mắt của Thái tử cũng nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào Tề Vương. Vừa rồi Tôn công công đã nói, phe Thái tử hiện đang đắc thế ở Kinh thành, phe Tề Vương thất bại thảm hại, có nghĩa là, tất cả các nha môn trong Kinh phần lớn đều đã bị khống chế trong tay Thái tử, tai mắt của Thái tử cũng trải khắp Kinh thành, với tình thế như vậy, cho dù Tề Vương muốn rời khỏi Kinh thành cũng đâu thể dễ dàng?
Vành mắt Tôn Đức Thắng đỏ lên, run giọng:
- Sở đại nhân, Điện hạ gửi gắm hy vọng cuối cùng vào ngài, không ngại ngàn dặm phái tiểu nhân tới xin giúp đỡ, mặc kệ thế nào, ngài cũng phải tìm cách giúp Điện hạ.
- Công công không cần gấp, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, chuyện sau này là chuyện của ta. 
Sở Hoan trấn an lão, lại gọi người thu xếp cho Tôn Đức Thắng và hai người hầu một chỗ ở: 
- Công công đã đến Tây Bắc, trong tình hình hiện tại, trước mắt cũng không thể quay về. Có điều, công công yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc công công cẩn thận, cũng không để cho ngươi bị ủy khuất. Nếu cần gì cứ mở miệng, chỉ là Tây Bắc là nơi khổ hàn, khí hậu không được tốt như Kinh thành, chút thiệt thòi này ta cũng không thể làm được gì.
Tôn Đức Thắng có thể đặt chân ở Tây Bắc, lại được Sở Hoan hứa hẹn sẽ chăm sóc tử tế, đương nhiên vô cùng cảm kích, lập tức theo người làm trong phủ lui xuống.
- Nhị đệ, ngươi định xử lý thế nào?
Sở Hoan thở dài:
- Lúc trước rời Kinh, ta chỉ lo Tề Vương sẽ sớm rơi vào khốn cảnh, cho nên đã để lại nhẫn huyết ngọc cho y, không ngờ chuyện lại xảy ra nhanh như vậy.
- Hoàng đế bắc tuần, Thái tử Giám quốc, để Tề Vương ở lại Kinh thành, an bài này vốn cùng không hợp lẽ thường.
Bùi Tích hơi cau mày: 
- Ẩn tình trong đó vẫn còn chưa biết, nhưng có một vài thứ có thể khẳng định, Thái tử đã có cơ hội như vậy, chuyện diệt trừ phe cánh Tề Vương cũng là trong dự liệu. Nếu như quả thực y muốn đối phó với Tề Vương, với thực lực và thủ đoạn của Tề Vương, vạn lần không phải là đối thủ của Thái tử.
Sở Hoan gật đầu:
- Trước kia Thái tử đã chinh chiến trên sa trường, về sau lại tham dự Quốc sự, có thể nói văn võ song toàn, tuy hai chân tàn tật, nhiều năm không hỏi chính sự, nhưng căn cơ của y trong quân đội quả thực sâu.
Bùi Tích cười:
- Không sai. Thực ra trước kia Hoàng đế chậm chạp không phế truất Thái tử, có người đoán chưa chắc là Hoàng đế không muốn phế, mà là ngài vẫn kiêng kỵ sức ảnh hưởng của Thái tử trong quân đội. Trong số bốn Đại Tướng quân, tuy Phong Hàn Tiếu và Dư Bất Khuất vẫn giữ thế trung lập với Thái tử, nhưng Lôi Cô Hành và Xích Luyện Điện đã có thiên ty vạn lũ quan hệ với Thái tử.
- Chuyện này ta cũng có nghe. Khi còn trẻ, Thái tử đã được Hoàng đế giao cho Xích Luyện Điện, để cho Xích Luyện Điện rèn luyện Thái tử, võ nghệ binh pháp của y phần lớn là do Xích Luyện Điện truyền thụ. Về sau Thái tử lại cùng Lôi Cô Hành chinh chiến, quan hệ cũng là sâu...
- Cuối cùng Hoàng đế giao chức Giám quốc cho Thái tử, chưa chắc là không cân nhắc đến hai người này. 
Bùi Tích lại nói tiếp: 
- Trong bốn Đại Tướng quân, Dư Bất Khuất và Phong Hàn Tiếu đều đã chết, chỉ còn lại hai người, hiện giờ Lôi Cô Hành đang bình khấu ở Đông Nam, Xích Luyện Điện tọa trấn Liêu Đông, hai đường binh mã này chính là hai đội quân mạnh nhất nước Tần hiện tại. Nếu như Thái tử kế thừa đại thống, hai người này sẽ không có gì đáng lo ngại. Hơn nữa, nước Tần chiến loạn tứ phương, có thể ổn định giang sơn hay không, nói cho cùng, vẫn là phải dựa vào hai vị Thượng Tướng quân này, giao ngôi Giám quốc cho Thái tử có lẽ cũng muốn ổn định lòng hai người này, ổn định lòng họ.
Sắc mặt Sở Hoan đanh lại:
- Nếu vậy, tình cảnh của Tề Vương lại càng thêm nguy hiểm.
- Cho nên, nếu có thể, chúng ta vẫn nên tìm cách cứu Tề Vương ra. 
Bùi Tích mỉm cười: 
- Đương nhiên, chuyện cứu Tề Vương phải được tiến hành một cách bí mật, cho dù thành công cũng nhất định phải phong tỏa tin tức, vạn lần không thể tiết lộ ra ngoài.
Sở Hoan thấy trong ánh mắt của Bùi Tích có vẻ vui thích cũng thấy lạ.
Bùi Tích cũng chưa bao giờ gặp Tề Vương, càng không nói đến có bất luận tình cảm gì, mình lo lắng cho Tề Vương cũng phải, nhưng xem thái độ của Bùi Tích, xem chừng cũng rất hứng thú với việc cứu Tề Vương ra.
- Đại ca, có phải ngươi...có ý kiến gì không?
- Ý kiến? 
Bùi Tích vuốt râu mỉm cười: 
- Vì sao nhị đệ hỏi vậy?
- Trước kia ngươi vẫn cố ý lảng tránh chuyện triều đình. 
Hắn ngồi xuống bên cạnh y: 
- Nhưng lần này hình như rất có hứng thú với việc tìm cách cứu Tề Vương?
Bùi Tích cười cười sâu xa khó hiểu:
- Nhị đệ, quan hệ giữa ngươi và Tề Vương không hề nông cạn, trong lòng ngươi lo lắng cho an nguy của Tề Vương, ta với ngơi là huynh đệ kết nghĩa, đương nhiên cũng cần phải chia sẻ một chút.
Hắn biết rõ những lời này không phải y nói thật, nhưng cũng không vạch trần, mỗi người đều có một con đường riêng, cũng không tiện hỏi nhiều, bèn nhẹ giọng hỏi:
- Đại ca, nếu muốn cứu Tề Vương thì nên làm thế nào?
- Tuy Thái tử vẫn luôn theo dõi Tề Vương, nhưng muốn cứu y ra khỏi Kinh thành cũng không phải không thể.
- Xin đại ca chỉ giáo!
- Thứ nhất là thái độ của Tề Vương. Hiện giờ Tề Vương là Phụ quốc, mặc dù y có sai người nhắn cho ngươi nhưng theo như lời của Tôn Đức Thắng nhắn lại, chúng ta cũng có thể cảm nhận được, Tề Vương không phục hành động của Thái tử, điều đầu tiên y nghĩ tới cũng chính là đấu tới cùng với Thái tử, cũng nói rõ, y đã tràn đầy hận ý với Thái tử. Nếu vậy, chuyện sẽ khó tiến hành thuận lợi. Cho dù chúng ta phái người tới Kinh thành cứu viện y, nhưng nếu muốn thành công thì điều đầu tiên chính là Tề Vương nhất định phải phối hợp. Chỉ có được sự phối hợp của y chúng ta mới có thể đưa y rời khỏi Kinh thành. Nếu như ngay cả chính y cũng không muốn rời Kinh, vấn đề này sẽ trở nên vô cùng khó giải quyết.
Sở Hoan hơi cau mày:
- Đại ca nói rất phải. Tề Vương vẫn còn bất mãn với Thái tử, lại liên tục chịu đả kích, với tâm tính thiếu niên, chịu thua như vậy quả thực không cam lòng. Hơn nữa, đối với y, nếu rời Kinh cũng có nghĩa là bỏ trốn, chỉ sợ khó mà chịu. Hơn nữa, đại ca cũng vừa nói, y là Phụ quốc, không có ý chỉ của Hoàng đế, tự tiện rời Kinh chính là kháng chỉ, nếu không có được lý do đủ thuyết phục, cũng chưa chắc có thể đơn giản mà rời đi.
- Ngoài thái độ của Tề Vương, một chuyện khác là, sau khi rời Kinh, sẽ an bài Tề Vương như thế nào? 
Bùi Tích nhìn Sở Hoan: 
- Là để cho Tề Vương tới Hà Tây gặp Hoàng đế, hay bí mật đưa Tề Vương tới Tây Bắc? Trong lòng Tề Vương có tính toán thế nào? Điểm này, nhị đệ cũng cần nghĩ cho rõ.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm như có điều gì suy nghĩ, trầm ngâm một lát mới khẽ nói:
- Nếu như Tề Vương thực sự muốn rời khỏi Kinh thành, đương nhiên chúng ta sẽ hết sức tương trợ, hơn nữa còn phải cực kỳ giữ bí mật... Mặc kệ thế nào, hiện giờ cũng phải lập tức phái người tới Kinh thành tìm hiểu tình hình trước, còn phải tùy cơ ứng biến, nếu cần chúng ta giúp đỡ, đương nhiên sẽ ra tay tương trợ.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu