What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 528: Khanh Vốn Giai Nhân, Sao Lại Làm Tặc
ơn trăm năm trước, Tây Lương quốc dần cường thịnh, bọn họ đã có quân đội hùng mạnh. Bởi vì mậu dịch Trung Nguyên đặt trung tâm ngay tại cảnh nội Tây Lương, cũng làm cho kinh tế Tây Lương nhanh chóng phát triển. Bọn họ dựa vào đó mà khuếch trương thanh thế, cũng chính từ lúc đó, bang giao giữa các nước Tây Vực và Trung Nguyên bị phong tỏa. Mà Tây Lương cũng dần thay đổi thái độ đối với Trung Nguyên, từ chỗ khiêm tốn học tập trở nên cứng rắn, mạnh mẽ. Sau khi xảy ra vài vụ tàn sát thương nhân Trung Nguyên, giao thương giữa Trung Nguyên và Tây Vực liền đóng cửa. Đại sa mạc Kim Cổ Lan từng một thời người ngựa qua lại náo nhiệt cũng bắt đầu lạnh lẽo, vắng vẻ.
Cũng chính vì ngăn cách bởi sa mạc Kim Cổ Lan, vương triều Trung Nguyên cũng không phát động binh đao với Tây Vực, chỉ phong tỏa trạm kiểm soát, đoạn tuyệt mậu dịch với Tây Vực.
Trung Nguyên và mậu dịch nước ngoài từng chia thành ba đường. Một đường là đông bắc Triều Tiên, một đường là bộ lạc man di thảo nguyên phương bắc, và cuối cùng là các nước Tây Vực. Ba nhánh mậu dịch này, trước khi Tây Lương quốc xưng bá ở Tây Vực, thì mậu dịch Tây Vực dĩ nhiên phát triển nhất. Cũng là trọng tâm buôn bán ngoại bang của Trung Nguyên. Nhưng sau khi Tây Lương bành trướng Tây Vực, tuyến mậu dịch này nhanh chóng giảm sút, ngược lại, mậu dịch với bộ lạc man di đại thảo nguyên phương bắc trở thành trọng tâm của đế quốc.
Cũng không biết là Tây Lương e dè vương triều Trung Nguyên sẽ nhúng tay vào Tây Vực hay bởi vì nguyên nhân khác, mà Tây Lương quốc khi tiến hành chiến tranh, đã chặt đứt liên hệ với Trung Nguyên. Rồi đến khi cấm hẳn người Trung Nguyên vào cảnh nội Tây Vực, từ đó đến mấy chục năm sau, hai bên gần như không có quan hệ qua lại gì nữa.
Vương triều Trung Nguyên chỉ biết là Tây Vực có một quốc gia tên Tây Lương đang phát triển, Tây Vực bị cuốn vào thời loạn, đối với chuyện xảy ra ở Tây Vực, vương triều Trung Nguyên đương nhiên không bận tâm mà cứ thế đóng cửa biên quan lại.
Đến một ngày, một đám kỵ binh Tây Lương cưỡi chiến mã giơ dao bầu đi vào biên quan, bất ngờ đột nhập quan nội, giết người đốt nhà cướp của, lúc này Trung Nguyên mới nhớ tới, loạn thế Tây Vực đã kết thúc. Bọn họ cũng rất nhanh hiểu ra rằng, đất nước nho nhỏ Tây Lương tại Tây Vực, trải qua nhiều năm tranh quyền đoạt đất, không ngờ, đã trở thành cường quốc lớn nhất Tây Vực, thâu tóm nhiều tiểu quốc.
Thù hận hai bên, kể từ đó bắt đầu hình thành. Tây Lương luôn có tiểu kỵ binh xuyên qua sa mạc Kim Cổ Lann thẳng tiến vào quan nội cướp bóc phá phách. Nhưng cũng không dám xâm nhập quá sâu. Mà vương triều Trung Nguyên kể từ khi đó cũng bắt đầu hao tổn nhân lực tài lực, củng cố quan ải Bàn Long lĩnh, thiết lập trạm gác, tăng quân lên quan ải, tạo thành tuyến phòng ngự ở phương bắc. Người Tây Lương muốn ngênh ngang vào quan nội đã trở thành chuyện hão huyền.
Hai nước cũng không biết tự khi nào, khôi phục mậu dịch dân gian (dạng tiểu ngạch, buôn bán lẻ, chui) đã bị đứt quãng. Nhưng triều đình hai nước vẫn không tiến hành bang giao, đối với tình hình đối phương có thể nói biết rất ít. Tuy nhiên có lẽ là mậu dịch hai bên đã mang lại lợi ích thật lớn nên triều đình mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn âm thầm tiến hành bảo hộ, điều này tạo cho hai nước một mối quan hệ quỷ dị. Dân đến quan không đến.
Mậu dịch dân gian đứt quãng, mậu dịch thương lúc này mới biểu hiện thái độ hợp tác. Nhưng ở góc độ triều chính, vẫn không giao lưu. Mà trên phương diện quân sự còn tương đối tranh phong. Tây Lương gần như chưa từng từ bỏ việc công kích quân sự đối với Trung Nguyên. Tuy nhiên, trước khi Tiếu Thiên Vấn công phá Nhạn Môn quan, thì thật ra, Tây Lương chưa bao giờ hình thành nên uy hiếp quân sự đáng kể đối với Trung Nguyên.
Người Tây Lương diện tích quốc thổ và dân cư thống trị, so với Tần quốc tự nhiên là khác xa. Nhưng ở Tây Vực, Tây Lương tuyệt đối là một cường quốc. Hơn nữa, người Tây Lương, bất kể là nam hay nữ, cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung, lúc nguy nan, ngay cả thiếu nữ hay trẻ em cũng có thể trở thành chiến binh. Bọn họ còn có giống ngựa dũng mãnh nhất thiên hạ. So sánh thực lực quân sự và rèn luyện chiến đấu, người Tây Lương không hề thua kém người Tần quốc.
Người Tây Lương tuy rằng có thổ ngữ, nhưng từ khi kiến quốc, Tây Lương quốc lại hạ lệnh, dân chúng bản địa bắt buộc phải học Hán ngữ, cho nên người Tây Lương và Trung Nguyên mặc dù phong thổ khác nhau, nhưng văn tự và ngôn ngữ thì na ná nhau, nên kết nối văn hóa cũng hết sức dễ dàng.
Ít nhất, khi người Trung Nguyên tiến vào Tây Lương, hoặc khi người Tây Lương sang Trung Nguyên căn bản không gặp phải trở ngại vì bất đồng ngôn ngữ.
Sở Hoan chìm trong suy tư, còn phải nghĩ cách xử lý Mị Nương như thế nào nữa. Trải qua hoạn nạn, nếu nói không có chút tình cảm với nàng thì là lừa mình dối người. Nhưng trận tuyến của hai người khác nhau, khiến Sở Hoan rất sầu muộn. Hắn hai mắt vốn vẫn đang nhìn mặt đất, đột nhiên hai hàng lông mày dựng lên, trong mắt hiện ra tia nhìn cảnh giác. Một bàn tay nắm chặt Huyết Ẩm đao.
Hắn lúc này đã nhìn thấy, trên mặt đất bên cạnh mình xuất hiện quầng sáng. Một chút ánh sáng nhỏ nhoi kỳ thật rất khó thấy, nhưng Sở Hoan vô cùng cảnh giác, vì hắn phát hiện ra, ánh sáng đó không phải là từ sao trời, mà là hàn quang bắn ra từ thân ảnh. Nếu phán đoán không nhầm, ngay sau cột đá hắn đang dựa vào, có người cầm đao chuẩn bị xông tới.
Sở Hoan bất động thanh sắc, nheo mắt lại. Trước đó hắn đúng là không hề phát hiện ra, trong rừng đá này vẫn còn có người ẩn thân. Hơn nữa, lúc này hắn đoán, sau cột đá, cũng không chỉ có một người, nhìn ánh sáng chớp động trên mặt đất, cũng có thể thấy có ít nhất hai ba người.
Đúng vào lúc này, đã nghe Mị Nương khẽ gọi:
- Hoan ca, nơi này có mai phục.
Đồng thời, từ sau cột đá kình phong đánh úp tới. Sở Hoan sớm đã chuẩn bị, một chân quét qua, phịch một tiếng, quét ngang đùi người nọ. Người đó ôi một tiếng, té trên mặt đất, một cây đao khác đã từ sau lưng Sở Hoan bổ tới.
Sở Hoan một cước quét ngã một người, lưỡi đao phía sau sắc bén, cực kỳ nhanh chóng, dường như thật sự muốn chém chết Sở Hoan. Sở Hoan cũng không trốn tránh, trái lại thân thể né ra sau, trước khi đại đao kia rơi xuống, sau lưng đã đụng vào ngực người phía sau, khuỷu tay thúc mạnh một cái vài xương sườn người nọ, truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn. Người nọ kêu thảm một tiếng, lui về phía sau, Sở Hoan cũng không quay đầu lại, đá một cước thật phía sau, thân thể người nọ bị đá bay ra ngoài, rầm một tiếng va vào một cột đá, lập tức mềm nhũn rơi xuống, quỳ rạp trên mặt đất, trong nhất thời không thể hoạt động.
Sở Hoan nắm chặt Huyết Ẩm Đao, đi về phía Mị Nương, đi được vài bước, bóng người trước mặt chợt lóe, dưới ánh sao thấy rõ ràng năm sáu binh Tây Lương mặc trang phục quân Tây Lương xuất hiện từ sau cột đá, mũ da lộng họ đội trên đầu đều là cọng lông dê trắng, đó là lính Tây Lương bình thường nhất.
Sở Hoan không ngờ được đêm khuya thế này, không ngờ trong rừng đá xuất hiện rất nhiều lính Tây Lương, nắm chặt đao, mặt không sợ hãi, đột nhiên cảm thấy bóng người lay động bên cạnh, không ngờ phía trước phía sau mày có hơn mười tên lính Tây Lương xuất hiện.
Đám lính Tây Lương này như hổ rình mồi nhìn Sở Hoan, trong lúc Sở Hoan nhíu mày lại nghe tiếng quát lớn vang lên, lập tức nhìn thấy đao trên cổ Mị Nương và Khỉ La, một đám tướng sĩ Tây Lương giải hai người tới.
Nhìn thấy Sở Hoan, Mị Nương bất đắc dĩ cười, Khỉ La nghiến chặt răng, khuôn mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Sở Hoan vẻ mặt lạnh lùng, đúng lúc này một người đi ra từ trong đám người, tuy rằng quần áo người này cũng giống như binh sĩ bình thường, nhưng Sở Hoan có thể thấy rõ ràng cọng lông trên mũ người này là cọng lông đuôi ngựa, là một gã Bách phu trưởng rồi.
Bách phu trưởng này nâng đao lên, chỉ vào Sở Hoan nói:
- Bỏ đao xuống, nếu không chém giết ngay tại chỗ!
Giọng gã lạnh lùng khác thường, không có bất kỳ đường thương lượng nào.
Sở Hoan biết giờ phút này đối phương đã nắm cục diện trong tay, họ có vài chục người bao vây quanh mình, đừng nói tới mình có thể giết ra ngoài hay không, chỉ nói một khi mình động thủ, Mị Nương và Khỉ La chắc chắn có nguy hiểm tới tính mạng, lập tức thống khoái vứt Huyết Ẩm Đao trên mặt đất, cười nói:
- Ta nghe nói dũng sĩ Tây Lương đều quang minh chính đại đối địch, không thể tưởng được các ngươi lại thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, đột nhiên đánh lén!
Bách phu trưởng cũng không cãi cọ, chỉ lạnh giọng hỏi:
- Các ngươi còn bao nhiêu người?
Sở Hoan cau mày nói:
- Ta không hiểu ý của ngươi.
- Các ngươi rõ ràng là người Tần, lại mặc quân phục Tây Lương ta, đương nhiên là thám tử Tần quốc cải trang.
Bách phu trưởng lạnh lùng nói:
- Ngoài ba người các ngươi, còn có bao nhiêu thám tử Tần quốc?
Khỉ La cuối cùng không kìm nổi mắng:
- Mắt ngươi bị mù sao? Bổn cô nương là người Tần quốc sao?
Khóe miệng Bách phu trưởng lộ ra nụ cười lạnh, lạnh lùng nói:
- Ngươi thân là người Tây Lương, lại thông đồng với người Tần, tội đáng chết vạn lần.
- Ta nhổ vào!
Lúc trước Khỉ La ở cùng một chỗ với Sở Hoan và Mị Nương, còn có vẻ văn minh một chút, lúc này rốt cuộc nổi nóng, kêu lên với Bách phu trưởng:
- Ngươi nhanh chóng thả chúng ta ra, nếu không hết thảy hậu quả, do ngươi gánh vác...Bách phu trưởng nho nhỏ như ngươi, cũng không đảm đương nổi, mau thả chúng ta ra, nếu không chúng ta chờ xem!
Lúc này nàng giống như một con báo cái bị chọc giận, có vẻ hết sức dã tính, tuy rằng hai tay bị trói, trên cổ còn có đao sáng như tuyết, nhưng cũng không sợ hãi, nhe răng dường như thật sự muốn nhào tới xé nát Bách phu trưởng này.
Sở Hoan chưa từng thấy Khỉ La mạnh mẽ như vậy, đầu tiên ngẩn ra, lập tức nghe nàng xưng hô Bách phu trưởng này là Bách phu trưởng nho nhỏ, trong lòng lại nghi hoặc, cần biết nếu Khỉ La chỉ là người Tây Lương bình thường, tuyệt đối không thể xưng hô như vậy, Bách phu trưởng trong quân đội Tây Lương đã tính là quan viên trung tầng, dưới tay nắm giữ một trăm hộ binh, nhân vật như vậy, trong mắt Khỉ La vẫn nho nhỏ, vậy chỉ có thể nói rõ thân phận Khỉ La không tầm thường.
Thật ra Sở Hoan rất hiếu kỳ đối với thân phận của Khỉ La, ít nhất lúc trước Khỉ La lấy ra một túi vàng, không phải người Tây Lương bình thường có thể lấy ra được, hơn nữa nữ tử Tây Lương bình thường cũng không thể một mình chạy vào sa mạc, tuy nói như thế nhưng Sở Hoan vẫn đoán không ra thân phận Khỉ La rốt cuộc là gì.
Bách phu trưởng nghe Khỉ La kêu, nhíu mày, lính Tây Lương bên cạnh quát lớn:
- Câm mồm, còn kêu nữa một đao chém ngươi!
Bách phu trưởng giơ tay lên, lính Tây Lương kia lập tức im miệng, gã đi tới trước mặt Khỉ La, đánh giá trên dưới một phen, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Vì sao ở cùng một chỗ với người Tần?
- Ngươi là người nào?
Bộ ngực sữa của Khỉ La nhô lên, nhìn Bách phu trưởng hỏi ngược lại:
- Ở cùng một chỗ với người Tần thì có tội thông đồng sao? Hay là người Tần tiến vào Tây Lương đều là gian tế của Tần quốc?
Bách phu trưởng cũng không phải hạng người lỗ mãng, thấy cử chỉ Khỉ La rất không tầm thường, hơi trầm ngâm mới nói:
- Ta là Bách phu trưởng Hốt Lợi Tháp Lặc Trác Nhan Bộ!
- Hóa ra là người của Trác Nhan Bộ.
Khỉ La nói:
- Vậy là người một nhà, mau thả chúng ta ra!
- Người một nhà?
Hốt Lợi Tháp Lặc ngẩn ra, lập tức nhíu mày nói:
- Ngươi là ai? Vì sao ở cùng một chỗ với người Tần? Sao lại tới rừng đá Trác Nhan này?
- Hóa ra nơi này là rừng đá Trác Nhan?
Khỉ La mở trừng hai mắt:
- Như vậy Tinh Tinh Hạp cách nơi này có xa lắm không?
Hốt Lợi Tháp Lặc trầm giọng nói:
- Ngươi trả lời ta trước, ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta là lính tuần tra rừng đá Trác Nhan, phụng lệnh thủ vệ nơ này, các ngươi lén lút tới đây, có ý đồ gì?
Gã nâng tay chỉ Mị Nương:
- Hai người này đều là người Tần, tại sao mặc quân phục dũng sĩ Tây Lương ta?
Gã dừng một chút, giọng nói lạnh lùng:
- Những quân phục này, có được từ đâu?
Sở Hoan rốt cuộc nói:
- Bách phu trưởng, chỉ sợ trong này có hiểu lầm.
Hắn nghĩ trong lòng, có nên nói thân phận của mình ra hay không, Khỉ La đã nói:
- Quân phục này chúng ta nhặt trên đường, ngươi đừng vội hỏi nhiều. Ngươi sai người lui trước đi, ta không thích bị người chĩa đao vào.
- Nhưng ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai.
Hốt Lợi Tháp Lặc nói:
- Hoa ngôn xảo ngữ, mơ tưởng lừa dối bản quan.
Gã xoay người chỉ vào Sở Hoan nói:
- Người tới, bắt lại!
Lập tức lính Tây Lương như lang như hổ tiến lên, Khỉ La kêu lên:
- Dừng tay!
Lính Tây Lương hơi sửng sốt, nhìn về phía Hốt Lợi Tháp Lặc. Hốt Lợi Tháp Lặc quay đầu nhìn Khỉ La, hỏi:
- Ngươi có tư cách gì ra lệnh ở đây?
Khỉ La cả giận nói:
- Ngươi..., ta là...!
Nàng đột nhiên lộ ra vẻ do dự, liếc Sở Hoan một cái, cuối cùng không nói đến mình rốt cuộc là ai.
Mị Nương ở bên cạnh liếc Khỉ La nói:
- Đến lúc nào rồi, ngươi thật sự có thể ra lệnh cho họ, thì mau sai họ thả chúng ta, nếu không đừng giả thần giả quỷ ở đây, ngay cả mình là ai cũng không dám nói, thực sự nghĩ rằng có thể hù dọa đám hạ lưu này sao!
Mị Nương là nữ tử thông minh sắc sảo, đương nhiên đã sớm nhìn ra thân phận Khỉ La không tầm thường, thái độ cao hơn một bậc của Khỉ La trước mặt Bách phu trưởng, Mị Nương có thể nhìn ra đây là phản ứng tự nhiên, thật sự không phải Khỉ La giả bộ, nữ tử Tây Lương dáng người nóng bỏng đến khoa trương này, trước mặt một số binh lính Tây Lương lại lộ ra thái độ cao cao tại thượng, cũng cho thấy thận phận của nàng tuyệt đối không tầm thường.
Chỉ là Mị Nương cũng nhìn ra, dường như Khỉ La có điều cố kỵ, cũng không nguyện ý lộ ra thân phận của mình. Mị Nương quả thật tin tưởng thân phận thật sự của Khỉ La có thể trấn trụ đám lính Tây Lương này, cho nên nói khích, dùng phép khích tướng hy vọng Khỉ La lộ ra thân phận thật, thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Còn xưng hô đám lính Tây Lương này là hạ lưu, bởi vì trong lòng Mị Nương còn có oán niệm, hôm nay bởi vì tranh chấp với Sở Hoan, trong lòng không thoải mái, tìm một chỗ nghỉ tạm, không ngờ đám lính Tây Lương này mai phục đánh lén trong rừng đá, tuy rằng võ công nàng không kém, nhưng tay không đối mặt với nhiều quân lính Tây Lương lưỡi đao sắc bén, hơn nữa còn bị đánh trở tay không kịp, cuối cùng địch không lại, trong lúc nguy nan nghĩ tới Sở Hoan, ra tiếng báo động, lúc này rất phẫn nộ đối với đám lính Tây Lương âm thầm đánh lén này, tuy rằng khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng cực kỳ tức giận.
Khỉ La nghe Mị Nương chê cười, hung hăng trừng mắt liếc Mị Nương, cả giận nói:
- Ngươi im miệng, không tới phiên ngươi nói chuyện."
Mị Nương cười khinh thường, cũng không nhìn nàng.
- Tộc trưởng Trác Nhan Bộ là Trác Nhan Luân, hiện giờ hắn đang ở đâu?
Khỉ La căm tức với Hốt Lợi Tháp Lặc:
- Ngươi để hắn tới gặp ta!
Bách phu trưởng Hốt Lợi Tháp Lặc cũng là kẻ giỏi xem nét mặt người, gã nhìn qua tục tằn, nhưng là người cẩn thận, thấy cử chỉ của Khỉ La, quả thật cảm thấy nữ tử Tây Lương này không tầm thường, chẳng qua cũng không giỏi dùng tử, cau mày nói:
- Ngươi luôn giấu diếm thân phận của mình, rốt cuộc có ý đồ gì? Tộc trưởng sao có thể ngươi nói gặp là gặp được?
Khỉ La thấy Hốt Lợi Tháp Lặc không thông suốt, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn bực, chợt nói với Hốt Lợi Tháp Lặc:
- Hốt Lợi Tháp Lặc, nếu ngươi làm thương một sợi tóc của ba người chúng ta, cả nhà ngươi nhất định chết không có chỗ chôn, nhưng nếu ngươi có thể để chúng ta rời khỏi, bản...bổn cô nương nhất định cam đoan ngươi có trọng thưởng!
Nàng xoay người một cái, lính Tây Lương dùng sức, mũi đao dán vào cổ họng nàng, trầm giọng quát:
- Không được nhúc nhích!
Khỉ La nói:
- Các ngươi cởi bỏ dây thừng cho ta!
Hốt Lợi Tháp Lặc do dự một chút, nhưng vẫn ra hiệu thủ hạ cởi dây thừng trói hai tay Khỉ La. Lúc này Khỉ La mới đưa tay vào trong ngực, lấy ra một túi tiền, ném cho Hốt Lợi Tháp Lặc:
- Đây là bổn cô nương thưởng cho các ngươi đó, còn không thả chúng ta?
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu