When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 426: Sợ Tội Tự Sát (2)
n Quốc Công thông qua Hồ Bất Phàm khống chế Hộ bộ, nếu Hồ Bất Phàm không chết, Thái Tử đảng có lẽ có thể lợi dụng Hồ Bất Phàm cắn cho An Quốc Công mấy nhát, nhưng hiện giờ Hồ Bất Phàm chết, ngay lập tức, An Quốc Công lại được an toàn.
Lang Vô Hư dường như đầy bụng tâm sự, kéo tay Sở Hoan cánh tay, đi thẳng xuyên qua sân, tới viện của mình trong viện, sai người canh gác ngoài cửa, vào trong phòng, đóng cửa lại, không nói hai lời, xoay người quỳ rạp xuống đất. Sở Hoan kinh hãi:
- Thị lang đại nhân, ngài làm cái gì vậy?
Lang Vô Hư nói:
- Sở đại nhân, ngươi hiện tại cũng nhìn thấy, ta thật lòng đầu nhập Tề Vương điện hạ, tuyệt không có bất kỳ sự giả dối nào.
Sở Hoan nâng dậy Lang Vô Hư, nói:
- Lang đại nhân dùng cách này đã biểu lộ cõi lòng, không nói gạt ngài, hôm nay ta vào cung gặp điện hạ. Điện hạ đối với ngài khen không dứt miệng, có nói, Lang đại nhân chính là trung thần, điện hạ nhất định sẽ không bạc đãi.
Hắn dừng một chút, hạ thấp giọng hỏi:
- Đại nhân có phải sẽ làm... Hộ bộ Thượng thư…
Lang Vô Hư vội đáp:
- Sở đại nhân, ngươi chớ hiểu lầm. Kỳ thật ta hôm nay suy nghĩ cả buổi, cảm thấy chuyện này vẫn còn phải bàn bạc tiếp.
- Ý của đại nhân là?
Sở Hoan khó hiểu hỏi.
Lang Vô Hư giải thích:
- Hồ Bất Phàm chết ngay lập tức, nếu như ta lên làm Hộ bộ Thượng thư, An Quốc Công tất nhiên sẽ hoài nghi ta.
Y dừng một chút, thấp giọng nói:"
- Ý của ta là, vị trí Hộ bộ Thượng thư ta không nên ngồi vào. Hán Vương đảng lần này cho dù bị thương nặng, nhưng cũng sẽ không chân chính tiêu vong, tất nhiên còn có thể bảo tồn thực lực. Ta nghĩ chịu nhục, bên ngoài tiếp tục đi theo Hán Vương đảng, nhưng ngầm giúp đỡ Tề Vương điện hạ.
Y một bộ xúc động, hạ giọng nói:
- Cổ nhân có Quan Vân Trường doanh đang ở Tào lòng hướng về Hán, Lang mỗ muốn mô phỏng tiên hiền, đang ở Hán Vương đảng, lòng lại hướng về Tề vương!
Sở Hoan nắm cánh tay Lang Vô Hư, cả kinh nói:
- Lang đại nhân, việc này không thể như thế được. Không nói gạt ngài, Tề vương đã nhận lời, tìm được cơ hội, sẽ hướng Thánh Thượng tiến cử ngài làm Hộ bộ Thượng thư, ngài...!
Lang Vô Hư làm sao không muốn leo lên vị trí Thượng thư?
Y ngầm dựa vào Doanh Nhân, nói cho cùng, là vì người này thật đúng là có vài phần nhãn lực, dựa vào tình hình triều đình mà đoán Hoàng đế Bệ hạ rất có thể đã bất mãn với Hán Vương đảng.
Y là nhân vật trọng yếu trong Hán Vương đảng, Hán Vương đảng khẽ đảo, y nhất định là chạy không được.
Có Tề vương đặt nền móng, sau này nếu Hán Vương ngã, mình còn có Tề vương làm chỗ dựa vững chắc, có thể giữ được an toàn.
Cái chức quan Thượng thư tất nhiên mê người, nhưng Lang Vô Hư cũng cẩn thận nghĩ, An Quốc Công thiếu chút nữa nghi ngờ mình. Nếu như lúc này Tề vương tiến cử mình trở thành Hộ bộ Thượng thư, bí mật về Hồng ngân sách bị tiết lộ, Hán Vương đảng tất nhiên sẽ hoài nghi mình, cho nên vị trí Thượng thư không có khả năng do Tề vương bên kia tiến cử.
Y tự cho là đã lừa gạt được An Quốc Công, không biết An Quốc Công bên kia sớm đã nhìn ra sơ hở.
Y luôn miệng nói là đang ở Tào doanh lòng đang ở Hán, nhưng tâm tự nhiên không có khả năng thật sự như vậy. Tiết lộ bí mật về Hồng ngân sách, là dựa vào Tề vương cho mình một con đường lui. Hiện giờ Hán Vương đảng thế lực vẫn như cũ, còn rất thịnh, y tự nhiên còn nguyện ý ở lại Hán Vương bên này. Tuy nói Hán Vương có khả năng rơi đài, nhưng chính trị phong vân khó có thể đoán trước. Nói không chính xác y nương vào Hán Vương có thể gặp dữ hóa lành, vẫn như cũ có thể trèo lên vị trí cao hơn. Khi đó y vẫn là người của Hán Vương đảng, tự nhiên tiền đồ vô lượng.
Tuy nói để lộ cơ mật về Hồng ngân sách, nhưng Lang Vô Hư lại không để lại bất cứ nhược điểm nào cho Sở Hoan. Lòng y tính toán quá, nếu Sở Hoan và Tề vương tiết lộ chuyện này, tố giác Hồng ngân sách mất trộm có liên quan đến mình, y cũng sẽ không thừa nhận, đến chết cũng không nhận.
Y vì tiền đồ của mình mà suy xét, nghiêng trái nghiêng phải, chính là muốn mọi việc đều thuận lợi. Nhưng chỉ một chuyện không tốt, mọi việc đang thuận lợi cũng có thể biến thành thế khó xử. Y vẫn cho rằng bắt cá hai tay như hiện nay là một diệu chiêu, nhưng cũng hiểu tính nguy hiểm của nó.
- Sở đại nhân, Hán Vương đảng không phải là dễ dàng đối phó như vậy.
Lang Vô Hư vẻ mặt ngưng trọng, lời nói thành khẩn:
- Muốn dựa vào một quyển Hồng ngân sách liền đem Hán Vương đảng hoàn toàn suy sụp, tuyệt không khả năng. Quan viên Hán Vương đảng có từ vua đến dân, thực lực hùng hậu, hơn nữa lần này dung Hồng ngân sách, cố nhiên có thể khiến Hán Vương đảng thương gân động cốt, nhưng lại không thể uy hiếp bọn họ. Ta ở lại Hán Vương, sau này nhất định có thể trợ giúp cho Tề vương lớn hơn nữa.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Thị lang đại nhân dụng tâm lương khổ, ta chắc chắn hướng Tề Vương điện hạ báo cáo. Chỉ có điều, thiệt thòi cho Thị lang đại nhân rồi.
Lang Vô Hư cười nói:
- Ngọc đền đáp anh chủ, thiệt thòi đến mấy ta cũng cam lòng.
- Thị lang đại nhân, bản Hồng ngân sách, có thể hay không... Liên lụy ngài?
Sở Hoan thấp giọng hỏi.
Lang Vô Hư lắc đầu cười nói:
- Yên tâm, Hồng ngân sách là do ta một tay thống tính, ta tự nhiên để lại tâm nhãn, sẽ không liên lụy.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Sở Hoan vẻ mặt vui mừng:
- Có Thị lang đại nhân giúp đỡ, Tề Vương điện hạ đích thị là hết sức vui mừng đấy.
Trong Quang Minh điện đẹp đẽ xa hoa, đồng mỏ chim hạc khói nhẹ lượn lờ, Hoàng đế Bệ hạ xếp bằng ở trên đài ngọc, khí định thần nhàn, dưới đài ngọc hôm nay tụ tập rất nhiều trọng thần.
An Quốc Công nửa năm qua này sức khỏe vẫn không thật tốt, thường xuyên ở trong phủ tĩnh dưỡng, nhưng hôm nay cũng bị truyền vào cung. An Quốc Công tuổi già sức yếu xếp ngồi ở đầu hàng bên tả, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, hom hem như thể gần đất xa trời.
Trong Quang Minh điện sau một trận yên lặng, Hoàng đế lên tiếng trước, giọng trầm thấp mà uy nghiêm:
- Thẩm ái khanh, nghe nói Hồ Bất Phàm tự sát, là vì một quyển sổ sách?
Đô Sát viện hữu Đô ngự sử Thẩm Khách Thu đã đứng dậy, hai tay trình lên bản Hồng ngân sách, cung kính nói:
- Thánh Thượng, đó là bản sổ sách này, trong đó, đọc mà thấy ghê người!
Sớm có thái giám tới tiếp nhận, dâng lên Hoàng đế. Hoàng đế sau khi tiếp nhận, lật xem vài tờ, thản nhiên nói:
- Những chữ ghi phía trên này, là thật là giả?
Thẩm Khách Thu nói:
- Hồi bẩm Thánh Thượng, Hồ Bất Phàm chính là Hộ bộ Thượng thư, mặt trên quyển sổ này có dấu tay của y. Các khoản trên đó có thể thẩm tra, chắc có lẽ không sai. Hơn nữa nếu phần sổ sách này là giả, Hồ Bất Phàm cũng không có khả năng vì sợ tội tự sát như vậy.Y sợ tội tự sát, càng có thể khẳng định quyển sổ này là thực!
Hoàng đế nhìn về phía An Quốc Công, hỏi:
- An Quốc Công, theo ý kiến của khanh, phần sổ sách này là thật hay giả?
Ngài sai người đưa quyển sổ cho An Quốc Công. An Quốc Công mặt không thay đổi, tiếp nhận quyển sổ, lật xem vài tờ, hơi run rẩy đứng dậy, quỳ gối dưới ngọc đài mặt, cung kính nói:
- Lão thần khẩn cầu Thánh Thượng trị tội!
- Lão quốc công có tội gì?
- Hồ Bất Phàm là lão thần lúc trước hướng Thánh Thượng tiến cử!
An Quốc Công thở dài:
- Nhưng lão thần vạn thật không ngờ Hồ Bất Phàm gan lớn trùm trời, dám làm những việc ngỗ nghịch như thế, lão thần tội không thể tha!
Thẩm Khách Thu liếc An Quốc Công liếc mắt một cái, khóe miệng nổi lên cười lạnh.
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Lão quốc công lúc trước tiến cử Hồ Bất Phàm, nhưng cuối cùng hạ chỉ quyết định cũng là trẫm, nếu lão quốc công có sai, như vậy trẫm chẳng phải cũng sai?
Ngài thở dài:
- Nhớ ngày đó lão quốc công xử lý Hộ bộ, gọn gàng ngăn nắp, Hộ bộ này đúng là vẫn không thể thiếu lão quốc công.
- Lão thần không dám!
An Quốc Công lập tức nói.
Thẩm Khách Thu chắp tay nói:
- Thánh Thượng, quyển sổ này đề cập đến số quan viên bòn rút ngân khố tư lợi cho mình, tham ô hủ hóa, số ngân lượng chi ra thật lớn, quả nhiên là làm người nghe kinh sợ. Mấy năm gần đây Hộ bộ liên tục yêu cầu gia tăng thuế má, vốn tưởng rằng phải chi quá lớn, hiện giờ xem ra, đều không phải là ngân khố quốc gia chi quá lớn, mà là quan viên Hộ bộ do Hồ Bất Phàm cầm đầu ăn lộc của vua, nhưng không lo việc cho vua, hại nước hại dân, gieo hại thiên hạ. Thần mời Thánh Thượng hạ chỉ, tra rõ án này, tuyệt không nhân nhượng.
Hoàng đế hơi trầm ngâm, hướng An Quốc Công hỏi:
- Lão quốc công có ý kiến gì về việc này?
- Thẩm Ngự sử nói rất đúng.
An Quốc Công nghiêm nghị nói:
- Sự tình liên quan đến xã tắc, phải xem xét, một khi tra ra, chắc chắn phải xử lý thật nghiêm, tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu