The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Thao Lang
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 1160 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 858 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 05:38:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 457: Lại Có Tình Huống Mới
hư ký cùng thị trưởng cũng tỏ vẻ đồng ý, như vậy những người khác cũng không cần thiết nói gì nữa, cho nên rối rít giơ tôiy biểu quyết, đồng ý đồng chí Bách Kiến Minh đảm nhiệm phó cục trưởng thành phố, phụ trách nghiệp vụ công việc.
- Diệp Khai đồng chí, Phương lão chỉ đích danh muốn ngươi đi cùng, có vấn đề gì không?
Diệp Tử Bình lại hỏi Diệp Khai.
Mọi người nghe thấy lại là một trận hâm mộ lẫn ghen tỵ, mặt mũi của Diêp gia quả nhiên khá lớn, Diệp Khai quả nhiên là được Phương lão yêu thích, lại chỉ tên muốn để cho Diệp Khai đi cùng, đây là bao nhiêu vinh quang?
- Được, không có vấn đề.
Diệp Khai chính thức hồi đáp:
- Công việc bên kia, tôi sẽ an bài tốt, bên phía trung cục cảnh sát, tôi cũng sẽ làm tốt công việc tiếp đón.
- Vậy thì tốt.
Diệp Tử Bình sau khi nghe xong, gật đầu nói:
- Lần này an toàn của Phương lão, chủ yếu là do trung cục cảnh sát chịu trách nhiệm, cảnh sát địa phương hiệp trợ làm tốt công việc bên ngoài, ngươi làm phó cục trưởng trung cục cảnh sát, muốn phối hợp công việc cho tốt, cần phải đem chuyện này làm viên mãn một chút.
- Không thành vấn đề.
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ nói.
Sau đó mọi người lại nhằm vào hoạt động thị sát của Phương lão lần này, làm một chút thảo luận, sau đó mới giải tán.
Sau khi Diệp Khai đi tôi, liền gọi điện cho Bách Kiến Minh nói:
- Bách cục, chúc mừng, bổ nhiệm rất nhanh sẽ đến, do ngươi tới nhậm chức phó cục trưởng thành phố, chịu trách nhiệm nghiệp vụ công việc, lần này còn có đại nhiệm vụ giao cho, nếu làm tốt, ngươi càng tiến thêm một bước.
Bách Kiến Minh nghe xong, lòng tràn đầy cảm kích nói:
- Xin Diệp cục trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ vì phát triển của thành phố Minh Châu, làm tốt công việc bảo vệ.
Hắn cũng không nghĩ tới, nguyên tưởng rằng chuyện rất khó khăn, thế nhưng cứ như vậy mà thành.
- Ừ, không có chuyện gì nhiều thì đến bí thư trưởng hồi báo công việc, thân thích thì cũng qua lại nhiều mới được.
Diệp Khai chỉ điểm Bách Kiến Minh một phen, lại để cho hắn cùng bí thư trưởng Hà Thiên Lâm liên lạc với nhau.
Nói thật ra thì, quan hệ của Bách Kiến Minh à Hà Thiên Lâm nói xa thì không xa, nói gần thì cũng không gần, sở dĩ có thể nhấc lên quan hệ, chủ yếu là Hà Thiên Lâm cảm thấy phân cục cục trưởng Bách Kiến Minh có chỗ cần dùng.
Hiện nay Bách Kiến Minh được Diệp Khai thưởng thức, lại thoáng cái đẩy hắn ào thành phố, thành phó cục trưởng, hơn nữa chủ trì nghiệp vụ công việc, nhân tình này nhưng là rất lớn.
Hơn nữa phân lượng phó cục của Bách Kiến Minh, so với phó cục bình thường còn muốn mạnh hơn một chút.
Trách nhiệm quân đội trọng đại, là không thể vọng động, cũng không có ai dám động, là phương diện bạo lực của chính phủ, tác dụng của cảnh sát hiển nhiên là hết sức quan trọng. Diệp Tử Bình không yên tâm đem chức phó cục trọng yếu như thế giao cho người khác làm, chỉ là căn cơ của hắn ở thành phố Minh Châu đúng là không có, cho nên Bách Kiến Minh xuất hiện, coi như là một loại cơ hội cả hai cùng có lợi.
- Đúng, đúng.
Bách Kiến Minh ở trong điện thoại rất là kích động đáp ứng.
Vừa mới cúp điện thoại không tới một phút đồng hồ, điện thoại của Bách Kiến Minh lại vang lên:
- Kiến Minh, chúc mừng cậu.
Người nói tự nhiên là bí thư trưởng Hà Thiên Lâm. Hắn chẳng những là thường ủy, đồng thời còn là biểu ca của hắn, chiếm được tin tức Bách Kiến Minh được làm phó cục trưởng thành phố, dũ nhiên muốn nói với hắn một chút.
- Cảm ơn anh họ, Diệp phó cục trưởng vừa gọi điện thoại tới đây, để cho tôi làm tốt công tác bảo an cho lần Phương lão thị sát tới đây.
Ở trong điện thoại, đối với sự quan tâm của Hà Thiên Lâm biểu thị ra cảm tạ, hắn tự nhiên sẽ không nói Diệp Khai đã nói chuyện này cho hắn, nói như vậy, chẳng phải là nói là bí thư trưởng không báo tin mừng cho hắn sao? Hắn lại nói tiếp:
- Về chuyện này, thị ủy có hay không có chút ít đặc biệt an bài? Buổi tối ra qua nhà anh hồi báo một chút như thế nào?
- Ha hả, chuyện này mà làm tốt, đó là cơ hội của cậu.
Hà Thiên Lâm nói:
- Qua hai năm ngươi có thể làm cục trưởng, vậy tựu có hy hy vọng, tóm lại hảo hảo đi theo Diệp thư ký làm công việc, cơ hội cũng không phải là ít.
- Vâng vâng, còn cần anh họ chỉ điểm nhiều hơn mới được.
Bách Kiến Minh nói rõ.
Kế tiếp, Bách Kiến Minh liền nhận được điện thoại của thị ủy, bộ trưởng tỏ vẻ muốn gặp hắn ở thành phố, tuyên bố bổ nhiệm cho hắn.
Bách Kiến Minh nhận được nhiều điện thoại như vậy, tâm tình cũng bĩnh tĩnh nhiều, biết sở dĩ sẽ phát sinh nhiều chuyện tình như vậy, cũng là vì Diệp Khai chọn trúng chính mình, là một người nằm vùng tại thành phố của Diệp gia.
Sau này trong lòng mọi người cũng rõ ràng, biết Bách Kiến Minh hắn là cán bộ do Diệp Tử Bình chọn ra, cũng cho hắn một chút mặt mũi. Nhưng mà trong lòng hắn phải rõ ràng, quyền lực của mình là từ đâu tới, muốn đứng trong đội ngũ kia, phải kiên định duy trì lợi ích của người nào, nếu như không làm rõ ràng điểm này, vậy thì thăng lên rất nhanh, nhưng rơi xuống còn nhanh hơn.
Bất quá Bách Kiến Minh bỗng nhiên nghĩ tới một việc, lần này đám thường ủy bọn họ xảy ra chuyện, những chuyện này phát sinh là ở trong các đại tửu lâu, để giải quyết vấn đề này, cần vận dụng lực lượng của cảnh sát, đem những quán trọ này loại bỏ một lần.
Vạn nhất khi Phương lão tới Minh Châu, muốn ngủ lại những chỗ này mà nói… không xử lý sạch những thứ phiền toái này, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Hắn hạ quyết tâm, đợi đến ngày mai chính mình nhậm chức, trước hết tiến hành thanh tra vấn đề này.
Thời điểm Diệp Khai trở lại tửu điếm, Lâm Tư Vũ đang nói chuyện với Tần Như Hinh.
Hai cô gái xinh đẹp ngồi cùng một chỗ, bản thân chính là phong cảnh vui tôii vui mắt.
Trong đại sảnh của tửu điếm có rất nhiều người, không ít người trẻ tuổi đối với hai mỹ nữ này có hứng thú nồng hậu, chỉ là không có người dám đến gần mà thôi, dù sao đại tửu điếm Minh Châu cũng không phải địa phương bình thường, người không có chút thân phận, tuyệt đối không dám ở chỗ này la lối om sòm.
Lúc trước ở Tây Bắc có một tên nhà giàu mới nổi, tới đại tửu điếm Minh Châu ngủ lại, thấy một nữ phục vụ viên rất không tệ, liền nói ra những câu đùa giỡn người tôi, kết quả là bị bảo vệ ném ra ngoài, tên nhà giàu mới nổi kia ở bên ngoài chửi ầm lên, kết quả là đưa cảnh sát tới, bị giam lỏng nửa tháng, sau đó liền đàng hoàng hơn rất nhiều.
Ông trùm giấu mặt của Minh Châu đại tửu điếm, nghe nói là nhân vật trong quân đội, mặc dù Diệp Khai không phải rất rõ ràng, nhưng cũng có chút ấn tượng, vì vậy ở nơi này coi như là có chút thanh tĩnh.
Chẳng qua là từ vụ việc đám thường ủy bị giam giữ, Minh Châu đại tửu điếm cũng xuất hiện vấn đề, cho nên Diệp Khai đang suy nghĩ, đợi quán rượu của mình hoàn thành xong, cũng không cần đến chỗ khác nữa, một phương diện là vì tiện lợi, phương diện khác là an toàn, còn tiết kiệm được tiền nữa.
- Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?
Diệp Khai đi tới, lấy cái ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi.
Quan Môn Quan Môn - Thao Lang