Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 36 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15- 16
HƯƠNG 15.
Thực rõ ràng, Thẩm Mạnh Kiều như đang có cảm giác khó thở, có chút không thể tin, “Cô là phụ huynh của cậu bé?”
Nghiêm Chân cười nhẹ, nhìn về phía bạn nhỏ Cố Gia Minh đang quyệt miệng cúi đầu, “Cô giáoThẩm có khả năng không biết, ba Gia Minh tham gia quân ngũ ở bên ngoài, không tiện để liên hệ. Nếu về sau Gia Minh có vấn đề gì, liền trực tiếp tới tìm tôi là được rồi.”
Cô nói ra không hề có chút sơ hở, nhưng là nghe vào trong lỗ tai Thẩm Mạnh Kiều cũng là không được rõ ràng, ngữ khí lộ ra chút ái muội.
Nghiêm Chân đứng ở trước mặt bạn nhỏ Cố Gia Minh, vươn tay ra. Bạn nhỏ Cố Gia Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, lại lườm một cái, mới do dự vươn tay ra, cầm lấy ngón út của cô.
Cô mang theo Cố Gia Minh đi ra bên ngoài, Thẩm Mạnh Kiều bỗng nhiên mở miệng gọi cô lại, “Nghiêm Chân!”
Nghiêm Chân hơi hơi nghiêng đầu, nhìn lại cô ta rồi từ từ nói, “Tôi đã quên nói cho cô, chủ nhiệm trước của Gia Minh là tôi.”
Thẩm Mạnh Kiều nhất thời nghẹn lời.
Nghiêm Chân lôi kéo bàn tay nhỏ của Gia Minh đi ra ngoài, thẳng cho đến một chỗ quẹo vào, nơi Thẩm Mạnh Kiều nhìn không thấy, bạn nhỏ nào đó mới giật giật ngón út của cô, ý bảo cô dừng lại.
Nghiêm Chân xoay người, còn thật sự đánh giá đứa trẻ mà đã vài ngày cô không gặp này, cuối cùng cười khẽ một tiếng. Thật sự là một tiểu tử thông minh, không nghĩ theo cô giáo vào văn phòng, nhân tiện lại để cho cô đưa đi ra ngoài, hiện tại không có người lại sẽ phản chiến đây.
Cô cúi người, thay cậu bé chỉnh chỉnh lại mũ, lại thay cậu bé sửa lại quần áo.
“Vì sao đánh nhau?” Cô làm bộ nghiêm túc hỏi, nhưng là trong mắt nhu hòa đã hiện rõ cảm xúc chân thật của cô, không lừa được người. Không quan tâm tiểu gia hỏa này làm bao nhiêu chuyện ầm ĩ, cô đối với cậu bé này không thể nào tức giận.
Cố bạn học bĩu môi, “Đây là chuyện của đàn ông con trai chúng em!”
Nghiêm Chân rất muốn cười, “Mà sao lại gây sự với Lâm Tử nữa rồi? Bạn ấy với em có thù oán sao?”
Nói tới chuyện này, bạn học Cố Gia Minh bắt đầu lại nổi giận, cái mũi hừ một tiếng, nếu có râu phỏng chừng sẽ vểnh cao lên, “Ai bảo bạn ấy phá hư súng của em. Đó là quà mà ba mua tặng em!”
“Súng, sung gì? Em như thế nào mà lại mang món đồ chơi tới trường học rồi?”
Cố Gia Minh đem túi sách nhỏ đeo trên lưng để xuống, kéo khóa ra, lập tức rất nhiều thứ vỡ vụn rơi ra. Sách không có một quyển, nhưng lại rất nhiều đồ chơi, Nghiêm Chân nhìn vào mà muốn nhức đầu.
Nhặt lên xem từng thứ từng thứ một, có mũ che mìn, đủ các loại súng nhỏ bé, còn có một la bàn nhỏ, xem ra hẳn là các món đồ chơi của con nít. Cô cảm thấy xem thế là đủ rồi, cầm lấy một quyển sách nhỏ rồi hỏi,”Đây là cái gì?”
Tiểu tai họa dò xét bằng hai mắt, rồi sau đó kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu lên, “Đây là bản đồ, chuyên sử dụng khi quân ta tác chiến!”
Nghiêm Chấn thật cẩn thận lật vài tờ, từ trên xuống dưới lật qua lật lại cũng nhìn không ra cái trò gì, đơn giản để ở một bên, lại cầm lấy một cái mũ rồi nói, “Emm lấy nhiều mũ như vậy làm gì?”
“Khi ẩn nấp thì tất yếu sẽ phải dùng.” Nói xong ánh mắt lóe sáng, “Vạn nhất gặp được địch nhân thì sao?”
Nghiêm Chân không khỏi hỏi lại, “Em mang nhiều này nọ như vậy muốn làm gì chứ?”
Tiểu tai họa nghiêm trang đáp, “Em muốn rời nhà trốn đi!”
Nghiêm Chân: “…” Cô sờ sờ đầu của cậu bé, không biết nên nói cái gì đó.
Thật lâu sau, cô mới hỏi, “Vì sao muốn rời nhà trốn đi?”
Tiểu tử kia còn đang đắm chìm ở bên trong hùng tâm tráng chí của chính mình nên kích động nói, “Em muốn đi tìm ba! Em nghe ông nội nói, thủ trưởng mấy ngày nay ở quân khu tham gia diễn tập quân sự, ngay lập tức sẽ xong nên em muốn đi tìm!” Nói xong đắc chí nhìn cô, rồi sau đó ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, nhớ đến người trước mặt kia là ai liền nhanh chóng bưng kín miệng.
Xong rồi, nhất thời cao hứng tiết lộ cơ mật. Nhưng lại tiết lộ cho người muốn cướp ba nữa chứ!
Nghiêm Chân không khỏi nở nụ cười, cô thật đúng là không thể không khen ngợi. Cậu bé này muốn rời nhà trốn đi, rõ ràng ngay cả bản đồ cùng la bàn cũng đều mang theo, tuy rằng cô cũng không rõ ràng về cái gì, đó là một thứ có kim chỉ hướng bắc không đổi. Đứa nhỏ này còn biết khi thấy địch cần phải ẩn nấp như thế nào, không biết là một người đàn ông như thế nào, một gia đình như thế nào lại tạo nên một đứa trẻ như vậy?  Khiến cho lòng của cô cũng đều mềm nhũn.
“Gia Minh, cô với em nói vài câu được không?”
Tiểu tử kia vẫn che miệng như trước, gật gật đầu. Cô nhẹ nhàng đem bàn tay nhỏ bé của cậu bé từ bên miệng lấy ra, nắm trong tay.
“Em có biết vì sao ba của em cùng cô giáo Nghiêm kết hôn không?”
Tiểu tử kia lắc đầu.
Nghiêm Chân cười, “Bởi vì ba biết cô giáo Nghiêm cũng thích Gia Minh, thích đứa trẻ thông minh đáng yêu này. Ba cảm thấy một người yêu thương em không đủ, đã nghĩ lại tìm thêm một người đến cùng  ba yêu thương em hơn nữa. Em nhìn xem những đứa trẻ nhà người khác không phải đều có ba mẹ cùng nhau yêu thương họ sao? Vì sao Gia Minh sẽ phải thiếu một phần chứ?”
Bạn học nhỏ này trong một mớ tràng giang đại hải lời nói đó, nhất thời còn chưa kịp tiêu hóa, ánh mắt vòng vo di chuyển, cúi đầu than thở một câu, “Em có ba là đủ rồi.”
“Uh, vậy Gia Minh  thật sự không thích cô giáo Nghiêm sao?” Cô cười cười nhìn thẳng vào đôi mắt to đen bóng.
Mắt to chớp chớp, như đang do dự cũng như đang giãy dụa, cuối cùng cậu bé mới nói, “Phải xem biểu hiện của cô đã!”
Nghiêm Chân nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Tiểu tử kia làm như tìm được đáp án vừa lòng, vừa nói vừa gật đầu, “Cô nếu không cùng em tranh đoạt ba thì em liền thích cô. Bằng không, em liền nói cho ba em biết.” Nói xong đắc ý ngẩng cao đầu nhìn cô, “Thế nào?”
Nghiêm Chân bất đắc dĩ, vươn tay ở trên trán của cậu bé búng một chút.
Tiểu tai họa lại xị khuôn mặt bánh bao ra, một bên xoa trán một bên thấp giọng nói thầm, “Kỳ thật em vốn không đi cũng được. Dù sao vũ khí quan trọng nhất cũng đều hỏng rồi, em còn như thế nào ra trận giết địch được chứ.”
Nói xong vẻ mặt tiếc nuối nhìn khẩu súng bảo bối trong tay. Nghiêm Chân đứng ở tại chỗ, nhịn không được co giật khóe miệng.
Tiểu tử kia được tiện nghi còn khoe mã.
… …
Mùa thu trời mưa dai dẳng suốt mấy ngày, thành phố C rét đậm, Nghiêm Chân vẫn như trước kiên trì đạp xe qua lại từ nhà đến trường học.
Không chỉ riêng bà nội đau lòng thay cô, ngay cả Lý Uyển ngẫu nhiên gặp mặt cũng muốn nói với cô. Tuy phòng ở của Cố Hoài Việt ở thành phố C vẫn trống không như trước, cô tạm thời còn không có tính tới chuyện chuyển vào. Trong lòng cô vẫn tồn tại một cái cảm giác không hiểu được, luôn không thể yên tâm thoải mái mà nhận, huống chi Gia Minh bây giờ còn ở tại Cố viên, cô một mình ở nơi đó thật không tốt chút nào.
Lý Uyển vẫn muốn Phùng Trạm đưa đón cô đi làm, Nghiêm Chân hoảng sợ, vội vàng cự tuyệt. Lý Uyển cũng không muốn miễn cưỡng cô, trước tiên là làm công tác tư tưởng rồi sau đó tặng cho cô một chiếc xe chạy bằng điện.
Nghiêm Chân nhìn chiếc xe chạy bằng điện ở đầu cầu thang, thật sự là không biết nên nói cái gì cho tốt. Phùng Trạm ở một bên vui tươi hớn hở cùng bà nội chào hỏi, thấy biểu tình của cô có chút khó xử, không khỏi khuyên nhủ, “Chị dâu, chị hãy nhận lấy đi. Phu nhân cũng là nhìn chị một mình đi dãi nắng dầm mưa, tham mưu trưởng lại không ở nhà. Nếu để cho chị mệt mỏi rồi ốm ra đó, sẽ có rất nhiều người đi theo đau lòng. Bà nói đúng không, bà nội?”
Bà nội nhìn Nghiêm Chân, thở dài,”Nhận lấy đi, cần thì hãy nhận lấy đi. Tiểu Phùng nói rất đúng, nếu thực có chuyện gì xảy ra, Tiểu Cố ở bên ngoài còn phải lo lắng cho cháu nữa.”
Nghiêm Chân cắn môi, gật đầu đáp ứng.
Phùng Trạm cười nói, “Vốn phu nhân còn tính đưa cho chị một chiếc xe máy nữa nhưng lão gia khuyên, nói rằng hiện tại những người trẻ tuổi đều thích loại này, bảo vệ môi trường còn tiết kiệm.”
Ngay cả Vương Dĩnh thấy chiếc xe mới của cô đều nhịn không được mà kinh ngạc, vây quanh vòng vo ba vòng, chậc chậc hít hà ba tiếng.
Tất cả đều tới quá nhanh, cô cơ hồ đều có chút trở tay không kịp.
Nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, Nghiêm Chân thở dài một hơi, đem trả lại chồng sách đã phân loại rồi đi ra ngoài cửa. Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã là bảy giờ tối rồi, cũn đã sớm qua thời gian tan tầm. Hôm nay thư viện thanh lý một nửa sách cũ, cô cũng sớm biết phải tăng ca nên cũng đã cho bà nội biết trước, giờ phút này cũng không cần phải vội về nhà.
Trong thư viện cũng đã không còn ai, Thường chủ nhiệm cố ý gõ gõ cửa, ý bảo cô sớm về nhà. Nghiêm Chân gật đầu, đợi ông ấy đi rồi, lại vẫn ngồi bất động tại chỗ.
Cô muốn ngồi một mình yên lặng một chút, trong nhà hay bên ngoài đều không có nơi nào có thể đi. Chỉ có ở nơi này, không có ai, chỉ có những giá sách được sắp xếp ngăn nắp, lẳng lặng làm bạn cùng cô.
Những ngày vừa qua cô quá bối rối, cô dường như cũng không dám đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra với mình. Tựa như một giấc mộng, khi tỉnh lại thì tất cả đều thay đổi. Cô không biết làm sao cho phải nhưng lại cảm thấy thật bất lực.
Cô hơi hơi cúi người, trong cổ một cái vòng ngọc trượt ra. Đó là thứ mà ba cô để lại cho cô. Năm ấy tại một cửa hàng bán đồ trang sức nổi tiếng ở thành phố N, ông đã chạy qua loanh quanh vài vòng mới mua được một khối ngọc cho cô, cô hiện tại vẫn luôn mang theo.
Nghiêm Chân nhẹ vỗ về, trên mặt miếng ngọc còn mang theo độ ấm trong cơ thể cô.
“Ba ơi.” Cô thấp giọng lẩm bẩm, có chút mê mang.
Bên trong thư viện hoàn toàn yên lặng, chuông điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên. Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, đi đến nhận điện thoại. Đầu bên kia là Phùng Trạm, ngữ khí thực vội vàng khiến cô phải lên tiếng trấn an,  ”Phùng Trạm, có chuyện gì cậu từ từ rồi nói, tôi nghe đây.”
Bên ngoài gió thổi mạnh, giọng nói của Phùng Trạm không rõ ràng lắm, “Chị dâu, chị hôm nay ở trường học có gặp Gia Minh không? Em tới đón  thằng bé tan học nhưng vẫn không thấy người đâu?”
“Tôi cũng không có thấy.” Nghiêm Chân trả lời, mày hơi hơi nhíu lại, “Làm sao có thể không thấy bóng người được chứ?”
Phùng Trạm sốt ruột nói, “Em cũng không biết, bình thường tiểu gia hỏa này vừa hết giờ thì nhô đầu chạy ra liền. Hôm nay đợi cho học sinh trong trường học đi về hết em còn không thấy thằng bé đâu. Ông cụ bảo vệ ngoài cửa không dám cho em đi vào, chị xem này…”
Nói xong điện thoại, đầu kia lại là một trận ồn ào.
Nghiêm Chân bên này có thể nghe thấy Phùng Trạm đang ở cửa cố gắng thuyết phục bảo vệ, “Bác à, bác cho cháu đi vào đi. Cháu là nhân dân giải phóng quân, bác nhìn xem đấy là chứng nhận sĩ quan của cháu này…”
Nghiêm Chân bất đắc dĩ, gọi hắn vài tiếng nhưng không có phản ứng thì ngắt điện thoại rồi cầm lấy quần áo đi ra ngoài.
Đã trễ thế này tiểu gia hỏa này có thể chạy đi đâu chứ? Cô không khỏi đau đầu suy nghĩ.
Hay là bị người xấu bắt đi? Cái ý nghĩ này dọa cho Nghiêm Chân hoảng sợ, cô một chút cũng không chậm chạp mặc xong áo khoác liền đi ra ngoài.
Tay mở cửa thư viện ra đều run run, vừa mới mở ra khiến cô ngây ngẩn cả người.
Trong bóng tối nhìn ra ngoài, hai bên đường có mấy cái đèn tường mờ mờ sáng. Nương theo chùm tia sáng mỏng manh này, cô nhìn thấy một đứa trẻ đeo túi sách, đang ngửa đầu đứng ở cửa thư viện. Cậu bé thấy cửa mở ra thì nhất thời cười cười.
Cô cảm thấy có chút khó có thể tin, cúi người tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt chính mình này. Cô lấy tay xoa xoa khuôn mặt của cậu bé, cảm giác thật lạnh lẽo lại rất chân thật.
Cô nhìn qua đánh giá cậu bé, chỉ thấy trên đầu mang theo một cái mũ che mìn khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ, cặp sách đeo chéo, đứng ở nơi đó, ánh mắt lóe sáng nhìn cô.
Nghiêm Chân mở miệng, giọng nói đã có chút khàn khàn, “Gia Minh, em đứng ở chỗ này làm gì vậy?”
Tiểu tử kia một chút cũng không cảm giác được tâm tình phức tạp giờ phút này của cô, hai mắt nháy nháy, mở miệng thanh thúy tuyên bố, “Cô giáo Nghiêm, thời điểm tổ chức khảo nghiệm cô đã đến!”
CHƯƠNG 16.
Nghiêm Chân không nói lời nào, vừa mới bị một đứa trẻ dương cung ngắm vào nên dường như làm cho cô quá khẩn trương. Cô lập tức trầm tĩnh lại, khí lực cả người đều tan hết. Cô dùng lòng bàn tay ấm áp của mình vuốt lên hai gò má của Gia Minh, thật lâu sau cô mới hỏi, “Muốn khảo nghiệm cô cái gì nào?” Cô tận lực dùng ngữ khí thoải mái, nhưng vẫn cảm giác được được toàn thân mình đang đổ mồ hôi lanh, sau lưng đã có cảm giác mát rồi.
Tiểu tử kia chớp chớp ánh mắt, nhẹ nhàng nhìn túi sách của mình, “Cô xem, khẩu súng của ông nội em đã sửa tốt lắm rồi.”
Cô cầm lên xem, phát hiện ra chỗ gáy đã được dán bằng miếng băng dán trong suốt, tuy rằng khó nhìn một chút nhưng cũng đủ để làm mệt cho đứa trẻ này rồi.
Cô cười cười, nhẹ giọng hỏi, “Cho nên thế nào?” Sauk hi hỏi xong, mí mắt cô bỗng nhiên lại nhảy dựng lên, giống như có dự cảm chẳng lành. Tiểu tử kia lây súng, lấy súng để làm gì?
Chỉ thấy bạn nhỏ Cố Gia Minh nhếch miệng cười hì hì, rồi sau đó lớn tiếng tuyên bố, “Cô giáo, cô dẫn em đi tìm ba đi.”
Quả nhiên…
Nghiêm Chân ổn định thân mình, nhìn về phía ánh mắt của tiểu tử kia trong nháy mắt, “Gia Minh, ba đang làm việc mà, chúng ta đi không phải là quấy rối cho ba của em sao?”
Tiểu tử kia lập tức giơ tay lên cam đoan, “Không quấy rối, không quấy rối, em cam đoan không quấy rối.”
Thật đúng là… Nghiêm Chân suy nghĩ một lát rồi nói, “Vậy em có hỏi ông nội là trong lúc quân diễn thì ba có thể nhìn thấy chúng ta hay không?”
“Chú Phùng nói là quân diễn cũng sắp xong rồi, chúng ta có thể chờ thôi.” Tiểu tử kia dẫu môi nói.
Hiển nhiên, bạn nhỏ này trước khi đến đây đã tính toán tốt lắm, cô hiện tại muốn cự tuyệt cũng không tìm ra lý do chính đáng. Nghiêm Chân trầm ngâm một lát rồi nói, “vậy em biết đường sao? Không biết đường chúng ta đi như thế nào?”
Tiểu tử kia lập tức vui mừng mở túi sách ra, cầm lên tấm bản đồ không biết trên đó vẽ những gì, “Cô xem này.”
Nghiêm Chân: “…”
Được rồi, bạn nhỏ này đã dùng cái hồn nhiên của tuổi thơ để đại bại cô rồi.
Nghiêm Chân dừng ánh mắt trên tấm bản đồ, trầm mặc vài giây sau đó thở dài một tiếng, “Được.” Cô đưa tay nắm lấy tay Cố Gia Minh, cố gắng mỉm cười, “Cô mang em đi.”
Nghiêm Chân nắm lất tay Gai Minh đi cứ đi xuyên qua ngôi trường lớn như vậy, tiểu tử kia thật là cao hứng, vừa đi còn vừa hát nữa. Nghiêm Chân cười khổ, nhéo nhéo da thịt trong lòng bàn tay cậu bé, mang cậu bé ra cửa.
“ Cô giáo, ba em ở thảo nguyên. Ba nói trên thảo nguyên có thể ăn thịt dê nước, cô có thích ăn không? Em sẽ nói ba làm thịt nướng cho cô ăn.” Bạn nhỏ này thực trượng nghĩa mà nói.
Là em muốn ăn chứ gì? Đón lấy ánh mắt khao khát của tiểu tử kia, Nghiêm Chân nhịn không được cười lên một tiếng, “Được.”
Nếu thực là như vậy thì kỳ thật cũng không sai. Nhưng….
Nghiêm Chân dừng lại, cô hiển nhiên đã thấy Phụng Trạm đang đứng ở cửa ngoắc tay nhìn bọn họ. Bạn nhỏ Cố Gia Minh đi một chút rồi chợt dừng lại, vì đã thấy được chú Phùng Trạm người mà cậu bé đã vất vả giấu diếm mới có thể trốn được đang tiến về phía mình.
Trợn mắt là phản ứng đầu tiên của bạn nhỏ kia, sau đó trợn mắt quay lại nhìn Nghiêm Chân như có ý muốn nói “đi theo địch phản quốc”. Nghiêm Chân lại rất cố gắng bỏ qua ánh mắc khiển trách của cậu bé này mà nhìn Phùng Trạm.
“Gia Minh ở chỗ này, đem thằng bé về nhà đi. Thuận tiện trên đường về gọi điện thoại về nhà, đừng để cho bọn họ lo lắng nữa.”
Phùng Trạm hé ra khuôn mặt cười khổ, “Còn không nói cho ai trong nhà biết làm sao mà dám đi thế chứ. Nếu trở về bây giờ chắc hai người bị lột da mất thôi, bây giờ còn chưa nghĩ là sẽ nói như thế nào đây.”
Nghiêm Chân cười cười, “Để tôi gọi điện thoại về Cố viên cũng được.”
Phùng Trạm gật gật đầu, nhìn về phía bạn nhỏ Cố Gia Minh, vẻ mặt của tiểu tổ tong này đề phòng nhìn hai người đang đứng trước mặt này. Phùng Trạm đang muốn cúi người xuống ôm cậu bé về thì cậu bé lại lẫn ra rất xa.
“Gia Minh, trước tiên hãy cùng chú Phùng Trạm về nhà.” Nghiêm Chân mở miệng, chuyển đi lực chú ý của tiểu tử kia.
Cố Gia Minh nhìn nhìn Nghiêm Chân, miệng hơi dẫu lên, nhìn như bất thần ở đó. Phùng Trạm liền từ phía sau ôm lấy cậu bé. Mà tiểu tổ tông này ra sức giãy dụa, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ làm sao có thể khỏe hơn Phùng Trạm được.
“Chị dâu, cảm ơn chị đã giúp đỡ.” Phung Trạm nói xong liền nhanh chóng trở lại xe, thừa dịp bạn nhỏ Cố Gia Min còn phản ứng không kịp liền lái xe đi.
Nghiêm Chăng lẳng lặng đứng ở nơi đó, tốc độ của Phùng Trạm làm cho cô phản ứng không kịp, càng làm cho cô khắc sâu ánh mắt của cậu bé khi vỗ cửa kính xe, ánh mắt tức giận lại vô lực, không giống với ánh mắt của một đứa trẻ trong lứa tuổi này.
Cậu bé thực sự rất nhớ ba của mình, rất muốn gặp ba, không biết người đàn ông ở trên thảo nguyên kia có thể cảm nhận được một chút hay không?
Gió lạnh thổi tới, Nghiêm Chân bị đông lạnh mà hắt xì một hơi, phục hồi lại tinh thần. Thời điểm về nhà thấy bà nội đang xem tivi, thấy cô trở về cũng chỉ dặn dò một tiếng, “Trong bếp bà để cơm, cháu hâm nóng lại rồi ăn.”
Nghiêm Chân dẫu môi nhưng vẫn vâng một tiếng, lại không cam lòng hướng tivi liếc mắt nhìn một cái, “Có cái gì đâu mà coi hăng say vậy.”
Bà nội chỉ xem chuyên mục phát sóng của thiếu nhi trên tivi, “Cháu nhìn xem… những đứa nhỏ này trắng trẻo mập mạp, thực khiến người ta muốn nựng mà.”
Nghiêm Chân nhìn thoáng qua, tính tránh ra nhưng bà nội đã nhéo cô một cái, “Đúng rồi, cháu hiện tại cũng đã kết hôn, nên nắm chắc lấy Tiểu Cố. Bà già này ngày ngày không có hi vọng gì khác, chỉ trông nhìn thấy được chắt nội của mình một cái thôi.”
“Bà nội.”Cô gọi với giọng oán trách, hướng phòng bếp mà đi vào. Đằng sau vẫn còn truyền đến giọng nói của bà nội.
“Bà cũng không phải nói chơi. À đúng rồi, nhà Tiểu Cố không phải có một đứa nhỏ rồi sao, thế nào mà cũng không thấy cháu mang về nhà vậy? Có phải nó không thích cháu hay không?”
Bà nội bỗng nhiên quan tâm làm cho lưng của cô thoáng cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại như bình thường, bắt đầu hâm nóng đồ ăn, “Không phải đâu bà, mọi thứ rất tốt mà.”
“Vậy cháu mang thằng bé về nhà cho bà nhìn chút.” Bà nội vỗ đùi quyết định.
Mang về nhà cho bà xem một chút sao? Nhưng làm thế nào để mang về nhà đây? Để cho bà nội nhất thời mà sinh ra ý nghĩ này khiến cho Nghiêm Chân rối rắm cho đến sáng. Cô cũng không có biện pháp nói chính mình hôm kia còn đắc tội với tiểu tổ tông của Cố gia đâu. Mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời mờ nhạt khiến cho tâm tình của cô càng thêm trầm thấp.
“Còn chưa tới mùa đông đâu mà thành phố B cũng đã lạnh như vậy rồi. Tôi sợ nhất là lạnh.” Vương Dĩnh ở một bên lui đầu tới kéo cánh tau Nghiêm Chân đi tới nhà ăn, thấy cô cúi đầu không nói lời nào liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Nghiêm Chân lắc đầu, nâng bước hướng nhà ăn, trong nháy mắt lại ngây ngẩn cả người.
Trên bàn cơm đối diện cửa có hai người đang ngồi, một người rất hào phóng tao nhã là Thẩm Mạnh Kiều, còn một người khác là bảo bối của Cố gia.. Cố Gia Minh.
Nghiêm Chân cố gắng làm cho bản thân mình không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp bỏ qua một bền cùng Vương Dĩnh ngồi ở một bàn khác.
Thẩm Mạnh Kiều thấy cô, hơi có chút kinh ngạc. Mà bạn nhỏ ngồi bên cạnh thì đầu cũng không nâng, đối với miếng sườn trong bát thì cắn thật mạnh.
“Cô giáo Thẩm, cô như thế nào mà lại mang cậu bé này đến đây ăn cơm thế này?” Ở trường học này của bọn họ thì đúng 5h chiều tan học, giữa trưa có thời gian nghỉ ngơi là nửa tiếng. Học sinh đều không trở về nhà, có quán an cùng nhà trường hợp tác đưa đồ ăn đến tận trường học. Phần lớn các bón ăn phân theo AB, mặc dù không bằng trong nhà nhưng khẩu vị cũng khá tốt.
Thẩm Mạnh Kiều kinh ngạc nhìn qua sau đó bình tĩnh lại, đưa tay xoa lên mái tóc trơn bóng mình rồi cười nhẹ, “Gia Minh ăn không quen món ăn ở trường học cho nên tôi dẫn cậu bé lại nhà ăn này ăn một chút gì đó có dinh dưỡng.”
Nghiêm Chân trầm mặc vài giây, bạn học nhỏ bỗng nhiên từ bàn ngẩng đầu lên, còn ăn một mồm thịt mà vẫn nói, “Cô giáo Thẩm mang em đi xem ba đi.”
Sắc mặt Thẩm Mạnh Kiều hơi đỏ lên, đưa khăn tay rat hay cậu bé lau khóe miệng và quần áo dính đầu dầu mỡ, “Từ từ ăn, xem em này.”
Bạn nhỏ nào đó than thở, “Dù sao còn hơn có người nào đó làm kẻ phản bội em.”
Nghiêm Chân cơ hồ đã bị chọc giận.
Cô xoay người rời đi, ngay cảm cơm cũng không ăn. Vương Dĩnh kêu hai tiếng nhưng cũng không làm cho cô quay lại.
Thẩm Mạnh Kiều cười nhẹ, nhìn về phía Cố Gia Minh. Chỉ thấy tiểu tai họa này ngừng chiếc đũa, trên mặt đều là thất vọng.
“Như thế nào không ăn nữa?” Thẩm Mạnh Kiều ôn nhu hỏi.
“No rồi.”
Toàn bộ buổi chiều hôm đó, tâm tình của Nghiêm Chân đều giống như thời tiết bên ngoài, mưa to gió lớn không thể bình tĩnh. Có lúc còn để sai mấy quyển sách đã có dán mã  sách nữa, Tiểu Lưu đi theo phía sau cô, nhìn biểu tình của cô, giận mà không dám nói gì, đánh phải lấy từng quyển đổi lại dần toàn bộ những quyển cô đã xếp.
Thật vất vả mới dọn xong, Tiểu Lưu thử hỏi, “Chị Nghiêm, tâm tình của chị hôm nay không tốt?”
Nghiêm Chân dừng một chút, quay đầu lại, “Thực rõ ràng sao?”
Tiểu Lưu nặng nề mà gật gật đầu, Nghiêm Chân cười khổ, cô thật sự là bị tiểu tử kia ép buộc cho đến thế này.
“Tiểu Lưu, buổi chiều hôm nay chị nghỉ sớm một chút có tiện không?”
“Có thể được.” Tiểu Lưu gật đầu, “Chị Nghiêm có chuyện gì sao?”
Nghiêm Chân nghĩ nghĩ, rồi sau đó cười cười mà đáp, “Bắt người.”
Đã đến thời gian tan học, trong trường học có từng nhóm học sinh đang dần đi ra như nước chảy. Nghiêm Chân đi ngược với đám học sinh này mà đi vào, cố gắng hết sức mà đi qua. Rút cuộc cũng đi nơi dạy học, cô bước nhanh về phía trước, chỉ trong chốc lát đã đứng lại. Thẩm Mạnh Kiều nắm tay Cố Gia Min đi từ trong phòng học ra, thấy Nghiêm Chân thì cũng dừng lại ở đó.
“Cô giáo Nghiêm, có việc gì sao?”
Nghiêm Chân thu hồi xao động vội vàng của mình rồi hỏi, “Cô giáo Thẩm, đây là…?”
Thẩm Mạnh Kiều cười nhẹ, “Tôi đưa Gia Minh về nhà.”
Tiểu tai họa còn lại là hơi há to miệng, làm như không tìn mà nhìn đến Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân hướng tiểu quỷ kia cười cười rồi sau đó nhìn về phía Thẩm Mạnh Kiều, “Hãy giao cho tôi đi, tối hôm nay Gia Minh sẽ ở lại nhà của tôi.”
Thẩm Mạnh Kiều thử thăm dò nhìn về phía Cố Gia Minh.
Cố Gia Minh bĩu môi, “Cô muốn làm thì có?”
Nghiêm Chân nhịn xuống xúc động, mắt trợn trắng cố gắng mỉm cười, “Cô mang em về nhà, còn mang em đi tìm ba nữa.”
Trước khi tan học Nghiêm Chân đã gọi điện thoại cho Lý Uyển, nói rằng đêm nay Gia Minh sẽ ở nhà của cô. Lý Uyển nghĩ đến mâu thuẫn cần giải quyết của hai người này, tự nhiên là vui mừng không thôi.
Nghiêm Chân đem xe chạy bằng điện lại trước mặt bạn nhỏ nào đó, hướng bản nhỏ nào đỏ hất cằm.
“Làm sao?” Bạn học nhỏ nào đó đề phòng ôm lấy túi sách, “Cô lại muốn gạt em.”
Nghiêm Chân cơ hồ muốn vỗ lên trán của mình, “Không lên thì đi bộ đi.” Nói xong cô nhìn Cố Gia Minh, “Cô hiện tại đang rất tức giận nên hậu quả rất nghiêm trọng rồi đó.”
Quả nhiên, bạn nhỏ này ăn mềm không ăn cứng, nhanh chóng bước nhanh ngồi lên sau xe chạy bằng điện. Quyệt miệng tự hỏi trong chốc lát sau đó chọc chọc sau lưng Nghiêm Chân, “Cô giáo Nghiêm, như vậy không công bằng.”
“Làm sao vậy?” Giọng nói rầu rĩ từ phía trước truyền đến.
Được đáp lại nên bạn nhỏ nào đó lập tức dũng cảm lên, “Cô xem nha, cô đã phản bội em, còn không cho em tìm đồng minh sao?”
Nghiêm Chân, “…”
Cô lại bị cách nói chuyện của một đứa nhỏ đả bại nữa chứ.
Bà nội khi nhìn đến Gia Minh thì thực vui vẻ, chỉ xoa xoa lên khuôn mặt đáng yêu của tiểu tử kia. Bạn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy bà nội, lại không có chút nào là có vẻ sợ người lạ, ngào ngà hé miệng ra nói chuyện để làm cho bà nội vui lên. Bà nội rất vui, liền tự mình xuống bếp hầm cháo có thịt nạc và trứng để cho bạn nhỏ này ăn cho đến  khi cái bụng phình lên.
Trước khi đi ngủ, Nghiêm Chân bưng tới một chậu nước ấm giúp cậu bé rửa chân. Bàn chân thật dài, nắm trong tay lại mềm nhũn mà linh hoạt.
Tiểu tai họa dùng bàn chân đánh bì bõm trong nước, rồi ngoan ngoãn tùy ý để cho Nghiêm Chân giúp mình rửa chân. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, trong chốc lát đã túm lấy ống tay áo của cô, “Cô giáo Nghiêm, cô còn tức giận sao?”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn cậu bé một cái, thanh giọng mà nói, “không có.”
Tiểu tử kia không tin, “Cô đừng gạt em.”
Cô thật đúng là không có biện pháp đối phó với đứa trẻ này sao? Nghiêm Chân bật cười, lắc đầu, dùng khăn sạch lau hai chân cho cậu bé.
“Cô giáo, cô có biết vì sao em muốn đi tìm ba không?” Tiểu tử kia một bên đưa tay tạo thành hình vuông vừa hỏi.
“Uh, vì sao?” Cô hỏi, giọng nói cũng dần dần mềm mại đi.
“Bởi vì em nghĩ muốn tổ chức sinh nhật cùng ba.” Cố Gia Minh nói, “Vài cái sinh nhật cũng chưa từng có tổ chức cùng ba rồi, lần này muốn cùng ba cùng cô giáo Nghiêm tổ chức sinh nhật. Có thể được chứ ạ?”
Cậu bé nhìn cô, ánh mắt như nai con, thuần khiết đné không ngờ. Nghiêm Chân lại nghĩ tới mình trước đây, khi đó cô cũng đã có hy vọng quá xa vời như vậy, cũng đã từng cô đơn như vậy.
Bỗng dưng ánh mắt có chút ẩm ướt, cô vội vàng lấy tay lau đi. Cố Gia Minh mở to hai mắt nhìn cô, “Cô giáo Nghiêm, cô khóc à?”
“Không có.” Cô ôn nhu nói, hôn lên trán của cậu bé, “Gia Minh ngoan, cô mang em đi tìm ba nhé.”
Quân Hôn Bí Mật Quân Hôn Bí Mật - Scotland Chiết Nhĩ Miêu