Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 36 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 03-04
HƯƠNG 3.
Cố viên.
Một chiếc xe việt dã dừng ở trước cửa, cửa xe mở ra, người đàn ông dẫn đầu bước xuống. Cửa sau lúc này cũng hé mở, đi xuống dưới là bạn nhỏ Cố Gia Minh. Cố Gia Minh đứng đó hai tay chắp sau lưng, lại một lần nữa trừng mắt liếc nhìn vị đại nhân trước mặt đang cười mỉm nhìn mình rồi nhanh chân rời đi.
Người đàn ông lắc lắc đầu, nói với lái xe, “Phùng Trạm.”
“Thủ trưởng.” Người bị điểm danh lập tức hô khẩu lệnh nghỉ nghiêm.
Người đàn ông nhìn đồng hồ, “Để cho cậu đi sân bay đón một người, đừng hỏi là ai, chỉ cần để ý tìm một người mặc quân trang màu đen là được.”
“Vâng.” Phùng Trạm vui tươi hớn hở đáp ứng.
Cố Gia Minh đeo túi sách trên lưng bay nhanh về phía trong sân, vừa mở cửa phòng khách ra còn chưa kịp phanh lại liền đụng vào một người, tiểu gia hỏa kia ngẩng đầu, thấy trên đỉnh đầu hé ra khuôn mặt đang cười khanh khách, nhất thời mở miệng gọi, “Cô bé…”
Người này không phải ai khác, đúng là thím út của Cố Gia Minh, Lương Hòa – Lương cô nương.
Lương Hòa cúi người, sờ sờ đầu cậu bé, “Như thế nào lại chạy gấp như vậy? Ba cháu với chú út của cháu đâu?”
Cố Gia Minh hừ một tiếng, “Đừng đề cập với cháu đến hai người kia nữa.” Tiểu tai họa rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.
Lương Hòa sửng sốt, ngay lập tức liền hiểu được, xoa xoa đầu cậu bé, “Được rồi, không cần tức giận nữa. Thím nghe chú út của cháu nói, máy bay của ba cháu đi bị trễ giờ bay, vốn là có thể tới sớm. Hơn nữa, dù vậy cũng không có ảnh hưởng gì hết mà, chẳng phải chủ út cháu thay của cháu đi họp phụ huynh rồi sao?”
Quả thật, đây là chuyện khiến cho tiểu tai họa Cố Gia Minh rất tức giận. Cuộc họp phụ huynh, người đi dự cho cậu bé cũng là một vị mặc quân trang, bất quá vị kia chính là chú út của cậu bé không phải ba của cậu bé! Giờ phút này, ba của cậu bé còn đang ngồi ở trên máy bay ngao du khắp nơi còn chưa có trở về đâu.
“Nhưng không giống nhau!” Bạn nhỏ bĩu môi nói.
“Như thế nào không giống nhau hả?” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến.
Cố Gia Minh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy người tới là chú út Cố Hoài Ninh nhà mình mà tay thì vòng sau lưng đứng ở phía sau mình. Cố Hoài Ninh cúi người, lấy ngón tay búng lên trên trán bạn học nhỏ thật đau khiến khuôn mặt nhỏ n của nhóc nhăn thành cái bánh bao, nhóc con lấy tay xoa xoa cái trán đáng thương, ánh mắt đen láy đảo vòng, tiếp tục bĩu môi nói, “Ba là hai gạch bốn sao, chú là hai gạch hai sao. Thiếu một nửa rồi còn đâu.”
Thì ra là ngại  quân hàm thấp, cái này quả thật là rất đáng ghét. Cố Hoài Ninh nhíu mày, tầm mắt nhìn từ trên giương mặt lộ rõ sự băn khoăn của bạn nhỏ Cố Gia Minh sau đó dừng ở nụ cười trộm của Lương Hòa, mắt nhíu lại rồi nói, “Thằng nhãi ranh này….”
Nói xong đi nhanh lên lầu.
Lương Hòa cố nhịn cười, thay tiểu tai họa xoa xoa trán rồi nói,  ”Gia Minh, thím Trương làm món bơ xốp mà cháu thích ăn nhất đấy, nhanh cất túi sách rồi đi ăn đi, tối nay ba cháu sẽ trở lại.”
Vừa dứt lời, quả nhiên hai mắt của Cố Gia Minh sáng ngời, túi sách nhẹ nhàng thảy cho Lương Hòa rồi trực tiếp vọt vào nhà bếp.
Lương Hòa đứng ở phía sau cậu bé, bật cười âm thầm lắc đầu. Nhìn bộ dạng mèo nhỏ tham ăn, làm gì còn có một chút bộ dáng nào mà mẹ chồng cô – Lý Uyển quảng cáo rùm beng.
Người lớn tuổi nhất Cố gia là Cố Trường Chí, một vị tướng quân đã từng tham gia chiến tranh giải phóng, trên chiến trường đánh tg không ít trận, đã từng trải qua những đợt phản kích cửu tử nhất sinh. Chức vụ tướng quân này tất nhiên không phải chức suông. Vị lão tướng quân này có ba người con trai. Đứa con trưởng là Cố Hoài Thanh, đang giữ chức bí thư tỉnh ủy ở một tỉnh phía nam. Hai người con còn lại đều tham gia quân ngũ, trong đó người thứ hai Cố Hoài Việt là tham mưu trưởng của quân đoàn tăng thiết giáp thuộc quân khu B, con út Cố Hoài Ninh đang là đội trưởng quân đoàn phòng hóa đoàn.Theo lý mà nói, các con đều có tiền đồ sáng lạn như vậy, Cố lão tướng quân hẳn phải vui mừng mới đúng nhưng mà cả ba người đều không ở cạnh cha mẹ, chỉ điều này thôi cũng đủ làm cho ông bà buồn bực, nhất là mẹ Cố – Lý Uyển.
Lý Uyển là vợ hai của Cố Trường Chí, sinh cho ông được hai người con trai. Con giữa Cố Hoài Việt là con trai trưởng của Lý Uyển, đứa út chính là Cố Hoài Ninh. Cố Hoài Thanh không phải con ruột Lý Uyển thế nên cũng không bị đề ra thật nhiều yêu cầu, nhưng là Cố Hoài Việt cùng Cố Hoài Ninh thì không giống vậy, nhất là Cố Hoài Ninh luôn mang con nhỏ theo bên người.
Từ lúc con dâu út Lương Hòa sinh hạ một đôi song sinh, Lý Uyển hận không thể đem cả nhà 4 người này mỗi ngày ở lại thành phố C, mỗi lần gặp mặt cùng nhau đón năm mới nhất định gọi điện thoại thúc giục bọn họ trở về. Lần này, không phải cũng là thúc giục trở về sao?
Lương Hòa cười cười, hồi tưởng lại chuyện trước khi lên máy bay người nào đó nhận một cuộc điện thoại. Đó là do anh hai tham gia quân diễn ở chiến khu Tây Bắc gọi tới, cô còn tưởng có cái chuyện gì quan trọng nhưng không nghĩ tới quả thật là n nhủ chuyện nhà —— thay anh hai đi họp phụ huynh cho tiểu tai họa.
Cố Hoài Ninh cũng đã nói, ” Vấn đề giáo dục của nhóc con nhà anh như thế nào mà cũng vứt cho em rồi?”
Đầu kia trầm mặc vài giây, “Máy bay tối nay mới cất cánh, trở về cũng không kịp. Em đi xem tình hình thế nào, cô giáo lúc nãy cũng đã gọi điện tới chỗ anh, nhất định là thằng nhãi ranh này gây tai họa lớn gì nữa rồi.”
Cố Hoài Ninh khẽ cười rồi đồng ý, Lương Hòa trong lòng cũng nghĩ vậy, tiểu tai họa này lại làm người khác thương tâm rồi đây.
Chín giờ tối, Phùng Trạm mở cửa xe việt dã đậu ở trước sân nhà họ Cố, rồi sau đó xuống xe thay người đàn ông ngồi ghế sau mở cửa. Người đàn ông này một thân cũng là quân trang, cửa mở ra trong nháy mắt, hai tròng mắt vốn dĩ nhắm lại từ từ mở ra.
“Tham mưu trưởng, đã đến nhà rồi ạ.”
Bên trong xe không phải ai khác, đúng là người bị tiểu tai họa Cố Gia Minh nhắc tới cả đêm, Cố Hoài Việt. Anh khẽ gật đầu mang theo chiếc mũ bước xuống xe.
Giống như dự đoán, cả nhà còn ở trong phòng khách chờ anh. Anh đứng ở ngoài cửa, sửa sang lại tác phong quân trang, xoa nhẹ hàng mi, mới cất bước vào cửa.
Mẫu Cố vừa thấy anh liền chạy ra đón, anh vội cười nói, “Mẹ, sao người lại phô trương ra đón con như vậy? Thật sự con cũng bị mẹ làm cho già đi rồi".
Lý Uyển nhẹ nhàng trách cứ, “Con còn nói sao? Một chuyến diễn tập quân sự có thể mất nửa năm con không về nhà. Nhìn một cái thử xem nào, cả người bị phơi nắng, thời tiết ở Tây Bắc kia có thể giày vò người ta thế này sao?” Mỗi lần anh cùng em trai Cố Hoài Ninh trở về sau thời gian quân diễn, mẹ anh Lý Uyển chính là luôn có thể lải nhải không dứt, điểm ấy cả nhà mọi người đều biết.
Cha anh Cố Trường Chí lật tờ tạp chí, hừ một tiếng, “Đều tham gia quân ngũ đã nhiều năm rồi còn gì, chỉ có một lần diễn tập đối kháng theo lệ thường, có thể có cái gì to tát đâu chứ.”
Nói xong Lý Uyển ngay lập tức liền trừng mắt nhìn ông một cái, kỳ thật Cố lão gia nói năng có hơi chua ngoa, tâm lại như đậu hủ. Tuy nói đời này súng đạn cũng đều đã trải qua nhiều thế nhưng người cũng đã già đi, khó tránh khỏi có chút khiếp đảm, trong lòng cũng nhớ thương, bất quá chính là không để người khác nhìn ra được mà thôi. Lần này, con trai cũng đã trở lại, Cố lão gia gác tạp chí lại trên kệ, đi lên trên lầu nghỉ ngơi.
Lý Uyển một bên đi theo sau ông cụ một bên dặn dò Cố Hoài Việt, “Con khẳng định không thể nuốt được cơm trên máy bay, trong phòng bếp còn cơm chiều, nhờ thím Trương hâm nóng một chút, phải ăn cơm chiều đi.”
Cố Hoài Việt cười cười rồi nói,”Con biết rồi, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Hai cụ đi lên lầu, cuối cùng cũng được thanh tịnh, còn lại ba người nhìn nhau, đều là bất đắc dĩ cười. Lương Hòa lên lầu trông con, đem không gian lưu lại cho hai anh em bọn họ.
“Thế nào?” Em trai Cố Hoài Ninh hỏi.
“Có thể thế nào nữa.” Cố Hoài Việt khẽ nhíu mày, “Lúc này đưa quân đội đi tác chiến, rõ ràng chính là làm bia ngắm cho người ta, chỉ để khiến cho lão thủ trưởng cao hứng, diễn tập xong thì liền chạy lấy người.”
Cố Hoài Ninh không khỏi cười, “Cũng phải, không chừng như thế có thể làm cho anh giải sầu, trong số những thủ hạ dưới trướng Lý đội trưởng cũng có thể tìm ra một kẻ bại tướng.”
Cố Hoài Việt uống một ngụm trà, lắc lắc đầu, giọng nói hơi khàn nhưng cũng chuyển đề tài, “Họp phụ huynh thế nào?”
“Có thể thế nào, thằng nhãi con kia không vui.”
“Hả?”  cười cười, “Anh cũng đã dự đoán trước được, bất quá lúc này xác thực là lỗi của anh, sớm đáp ứng thằng bé rồi nhưng lại không thể làm được.”
Cố Hoài Ninh trầm mặc vài giây, rồi sau đó mỉm cười, “Anh hai, em nói một câu chắc anh không muốn nghe.”
Cố Hoài Việt nhíu mày nhìn em trai.
“Tìm mẹ cho Gia Minh.” Cố Hoài Ninh suy nghĩ kỹ những lời mình sắp nói rồi thong thả nói ra, “Chuyện Lâm Kha đã qua lâu như vậy, anh không bỏ xuống được cũng phải bỏ, không thể để cho đứa nhỏ chịu khổ.” Anh làm cha càng hiểu được, một gia đình đầy đủ đối với đứa nhỏ có ý nghĩa lớn ra sao.
Cố Hoài Việt nghe vậy cúi đầu cười, đưa tay nắm tách trà, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Cũng thật là làm khó cho đứa em trai này của anh, bình thường không phải là người hay nói nhưng lại phải đi khuyên anh như vậy. Nhưng tâm tư của anh thì toàn bộ bọn họ có ai có khả năng biết được, chôn dấu thật sâu, sâu đến mức ngay cả chính anh cũng đều không muốn đi đào lên.
“Hay là anh muốn chờ mẹ an bài cho anh?”
Quả thật rất mới mẻ, anh tựa lưng vào ghế dựa, thả lỏng người, “Như thế nào, quý bà lại muốn làm chuyện ngạc nhiên gì để đối phó anh nữa đây?”
“Thứ ba tuần sau là sinh nhật của ba, ý tứ của mẹ chính là trong vườn sắp xếp gặp mặt, có thể mời anh đến chung vui, nghe nói trọng điểm lần này chính là mời phó chủ nhiệm Thẩm Nhất Minh, con gái bảo bối của ông ta thì anh không quên chứ?”
Cố Hoài Việt sửng sốt, chốc lát sau bất đắc dĩ cười cười, “Đã biết, anh sẽ có chuẩn bị.”
Nhắc tới chuyện này quả thật đã giác ngộ được, Cố Hoài Ninh đứng dậy, đi lên lầu hai, bỗng nhớ tới cái gì, quay người lại rồi cười nói, “Em cũng nên nói trước, anh phải làm như thế nào mới có thể khiến cho tiểu gia hỏa kia tha tội cho anh nữa kìa?”
Cố Hoài Việt, “…”
Thời điểm vào phòng Cố Gia Minh đã ngủ, toàn bộ phòng chỉ chừa mỗi đèn tường, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào bên trong một mảnh nhu hòa, trên giường thân mình nho nhỏ đã sớm ngủ say, hai chân đá chăn, tướng ngủ loạn thất bát tao. ( lộn xộn )
Anh đi nhanh về trước vài bước, thay con sửa sang lại góc chăn, cũng không nghĩ đứa nhỏ này từ từ tỉnh lại, một đôi mắt đen nhánh sâu kín trong nháy mắt trừng người ở trước mắt này, sau liền cuộn tròn vài vòng rồi cuối cùng khẽ hừ một tiếng, quay người tiếp tục ngủ, hoàn toàn không để ý tới.
Cố Hoài Việt bật cười, nằm cạnh bên người con, “Cố Gia Minh, con còn giận ba sao?”
Đáp lại lời anh là một câu ậm ừ, “Đang ngủ.”
Được, bỏ qua không nghe thấy tiếp tục dụ dỗ, Cố Hoài Việt đỡ trán, “Vậy con tiếp tục ngủ đi, thủ trưởng ba đây ngày mai buổi chiều lên máy bay —— “
Đúng như dự đoán, tiểu tử kia nghiêng người, trợn mắt chống lại sự cười mỉm của thủ trưởng khi mắt thấy quỷ kế sắp thực hiện được, “Cố Hoài Việt!”
Nếu đổi lại lúc bình thường, Cố tham mưu trưởng khẳng định nói thẳng, “Lần sau lại gọi thẳng tên ba một lần nữa thì cẩn thận ba cấm cửa con”, thế nhưng hiện nay không thể được, tiểu gia hỏa này còn rất giận, anh cũng không thể để con trai mình nổi nóng bóp cò nổ súng, đem chính mình làm bia ngắm bắn nên chỉ có thể hướng dẫn từng bước, ” Lần tới các con khi nào thì lại họp phụ huynh?” Ngụ ý là bảo con trai xem biểu hiện lần sau của anh.
Cố Gia Minh bĩu môi,  “Lần sau không cho ba đi, để cho chú của con đi đi, sao thiếu một nửa cũng không quan hệ.”
Nghe vậy, anh cười gõ gõ đầu con trai rồi trấn an nói, “Được rồi, mấy ngày nay ba sẽ sắp xếp thời gian đi gặp chủ nhiệm của con, cùng cô giáo giải thích một chút được không?”
Cố Gia Minh, ” Cô giáo của con chẳng phải sẽ biết ngày đó đi họp không phải là ba hay sao?”
“Không sao đâu, chuyện này ba sẽ tính.” Anh đáp lời, tiểu tai họa này mới lộ ra một cái mỉm cười.
CHƯƠNG 4.
Kết thúc tiết học đầu tiên, Nghiêm Chân phủi phủi bụi phấn trên người, bước về văn phòng. Việc mà khi vào phòng giáo viên cô làm đầu tiên sẽ là uống nước, là giáo viên không được bao lâu nên thực ra cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với công việc này, nhất là cổ họng. Chỉ cần giảng một ngày, luôn luôn là bị khàn giọng có khi nói không ra hơi.
Chủ nhiệm lâu năm như Vạn Nhụy cũng từng an ủi cô, “Cũng không sao đâu, mới vào nghề luôn cần một thời gian để thích ứng. May mà chúng ta chỉ dạy tiểu học, nếu là cấp hai thì còn khó hơn.”
Vương Dĩnh thì nói trực tiếp hơn, “Làm giáo viên một tháng cổ họng có thể bị sưng, làm giáo viên một năm thì khàn khàn, làm cả đời chắc chỉ có nước sống như Tang Thiên Sóc * mà thôi. Cho nên mới nói, chúng ta đây là đang cống hiến cả tuổi thanh xuân mà.”
Cũng không hẳn đã nghiêm trọng như thế, Nghiêm Chân cười mỉm. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng nhẹ nhàng sáng lạn, xua tan đi mưa phùn của mấy ngày trước đó, mang lại một cảm giác rất thoải mái, dễ chịu. Nghiêm Chân đẩy cửa sổ ra cho nắng chiếu vào phòng. Toàn bộ giáo viên đều đã lên lớp cả, không gian yên tĩnh này càng làm cô thư thái hơn.Nhưng niềm vui ngắn ngủi ấy chưa tận hưởng được bao lâu thì di động trong ngăn kéo đã reo lên.
Nghiêm Chân lấy ra, nhìn dãy số này, có chút quen quen.
“Xin chào.”
“Chào cô, tôi là phụ huynh của em Cố Gia Minh.”
À, là vị trung tá kia. Cô chợt nhớ ra, tươi cười chào hỏi, “Chào anh.”
“Cô Nghiêm bây giờ có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với cô một lát.” Giọng nói trầm thấp, nghe rất êm tai.
Nghiêm Chân hơi ngạc nhiên, “Vâng, thứ hai tới thứ sáu tôi đều ở đây. Nhưng mà có chuyện gì sao?”
Người đầu kia trầm mặc một lúc, “ Cuộc họp phụ huynh lần trước, bởi vì một số chuyện nên tôi không đến được cho nên muốn tìm thời gian gặp cô Nghiêm nói chuyện một chút.”
Nghiêm Chân ngỡ ngàng, “Lần trước có một người mang quân hàm trung tá, không phải anh sao?”
Cố Hoài Việt cúi đầu cười, “Là em trai tôi.”
Thì ra là thế, Nghiêm Chân ngẫm nghĩ, “Có thể.” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp, “Hôm nay là thứ sáu, vậy để thứ hai tuần sau đi, anh có rảnh không?”
Đối phương cũng không phản đối.
Nhìn điện thoại đã tắt, Nghiêm Chân nghĩ đến xuất thần. Thì ra ba của Cố Gia Minh lại là một người khác, cô là chủ nghiệm của lớp, không ngờ gặp phụ huynh của một học sinh lại khó khăn như vậy. Có người ba như thế, đúng là có loại cảm giác không thể nói rõ được.
Cố Hoài Việt lần này về, ngoài việc tham gia cuộc họp phụ huynh còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là mừng đại thọ của Cố Trường Chí. Cố Trường Chí dù đã là tướng quân nhưng bình thường cũng chỉ là một người đơn giản, bao năm nay sinh nhật ông đều đóng cửa tự mình chúc mừng, không muốn phiền người ta. Thế mà năm nay, Lý Uyển lại lên tiếng muốn Cố lão tướng quân mời mấy chiến hữu ngày xưa tới tham gia.
Trong nhà ai nghe xong áp lực cũng nặng nề hơn, chiến hữu của tướng quân là ai cơ chứ. Nếu muốn đi đâu chắc cũng phải có thêm vài vệ sĩ.
Con trai út Cố Hoài Ninh khuyên bà, “Cần gì phải long trọng như vậy hả mẹ, ba cũng sẽ không thấy vui.”
Lý Uyển nói, “Con ăn no thì cũng phải biết nghĩ tới người đói chứ, đã kết hôn rồi cũng đã có một cặp song sinh rồi, băn khoăn gì nữa. Nhưng mà anh con thì sao? Bây giờ còn độc thân ra đấy, mẹ không nghĩ cho anh con cũng phải nghĩ cho Gia Minh.”
Cố Hoài Ninh hiểu ý mẹ cho nên chỉ biết cười nhẹ, không ép buộc mẹ mình này nữa. Anh đặt tờ báo trong tay xuống, lên lầu.
Trong phòng sách, ba đang nói chuyện với Cố Hoài Việt. Lão tướng quân ngồi một bên, uống trà nóng nhìn con đang lau súng, đôi mày khẽ nhíu lại, “Đây là súng trường tấn công kiểu 81 ba còn giữ.”
Cố Hoài Việt cười cười, tiếp tục lau. Anh nhập ngũ thì được đưa vào đội trinh sát, lúc đó khẩu súng phân cho anh chính là kiểu 81 này, năm đó anh cũng dựa vào chính khẩu súng này mà đạt được danh hiệu “ vua bắn súng.”
Ông nhìn chăm chú một lát lại khẽ cười. Ông nhớ Lý Uyển từng nói một câu, bà nói bà sinh ra hai đứa con, ngoại trừ hình dáng bên ngoài còn lại một chút cũng không giống bà. Đứa nhỏ thì lạnh lùng, đứa lớn thì nhớ nhung tình cũ, tất cả trên dưới rồi từ trong ra ngoài đều là di truyền từ người làm cha là ông thôi.
“Diễn tập lần này, chủ công của các con là ai?”
“Hoắc Trí Viễn.” Cố Hoài Việt chợt nhíu mày, nhìn về phía ba, “Là người có tài, cũng chỉ mới làm đội trưởng chưa đến một năm, ba của người này là Hoắc Quang. Người này chắc ba cũng biết.”
“Ha ha, thì ra là thằng bé đó sao.” Cố lão gia cao giọng cười, “Biểu hiện thế nào?”
Cố Hoài Việt liếc mắt một cái, chậm rãi nói, “Ba thấy sao?” Nhận lệnh phải thất bại, diễn tập còn có thể biểu hiện cái gì chứ. Nói cách khác, chỉ cần kẻ cầm cờ có thể diễn bao nhiêu là cảnh.
Cố Trường Chí hiểu ý con, cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, không nói tiếp chuyện kia nữa.Trước đây ở địa khu tây bắc thuộc thành phố W ông cũng biết, trước khi bắt đầu diễn tập luôn có chỉ thị phương án. Hai đội tăng thiết giáp Quân khu B đối kháng diễn tập, xe tăng của Lưu Hướng Đông vì muốn lên làm chủ lực hồng quân mà mất một bên kính, cuối cùng vẫn không thành công.
Lát sau, Cố Trường Chí nói, “Nghe chú hai con nói, kết quả trận diễn tập này quân khu cũng không hài lòng, nhất là với Tịch tư lệnh của các con, Tịch Thiếu Phong. Chắc tháng sau có thể phải làm một lần nữa, các con nên chuẩn bị đi.” Ông nói tiếp, “Con là tham mưu trưởng cũng lâu rồi, không nói quân khu như thế nào, cũng cần phải nỗ lực hơn nữa nâng cao cấp bậc, việc này chắc Tịch tư lệnh cũng có suy nghĩ giống ba.”
Khi nào thì ông bắt đầu quan tâm đến quân hàm của anh vậy? Tịch tư lệnh cũng là từ xe tăng mà lên quân đoàn, thẳng bước lên tới vị trí tư lệnh quân khu. Lúc Cố Hoài Việt được điều đến đây, Tịch Thiếu Phong đã là tham mưu trưởng của quân đoàn, khi mà anh chỉ mới vừa nhập ngũ thì Tịch Thiếu Phong đã phân anh làm đội trưởng. Có thể nói anh cũng là một tay Tịch Thiếu Phong bồi dưỡng. Mà nay ông cùng thủ trưởng này lại muốn áp chế anh sao? Cố Hoài Việt cười thầm, vẫn đáp lại, “Con biết rồi.”
Sáng sớm thứ hai sắp đến giờ lên lớp, Nghiêm Chân cứ thấy mắt mình giật không ngừng. Cô ngồi xuống bàn làm việc, xoa nhẹ mắt.
Cô Lý bàn đối diện cũng đang trang điểm lại, tầm mắt đảo qua Nghiêm Chân rồi khẽ thở dài, “Cô Nghiêm, vẻ mặt cô sao lại kém như vậy?”
“Thật sao?” Cô nhận gương từ cô Lý, cẩn thận trang điểm lại rồi trả gương, “Sáng đi vội quá nên chưa kịp chải chuốt gì cả.”
Cô Lý chép miệng, “Như vậy không tốt đâu cô Nghiêm, là con gái thời gian thanh xuân xinh đẹp như vậy chỉ có vài năm, nếu không bảo dưỡng tốt sẽ già rất nhanh. Huống chi chúng ta làm giáo viên, mỗi ngày tiếp xúc không biết bao nhiêu bụi phấn, lại phải càng chú ý.” Nói xong cô Lý ngẩng đầu lên, “Đúng rồi cô Nghiêm, cuối tuần này cô rảnh không? Chúng ta cùng đi spa.”
Nghiêm Chân nhíu mày, rồi nhanh mỉm cười, “Không được rồi, cuối tuần này tôi còn có việc.”
“Sao thế?” Cô Lý kinh ngạc, “Việc gì chứ?”
“Dạy kèm ở nhà.” Nghiêm Chân nói ngắn gọn, sau đó lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước.”
Cô Lý nhìn theo bóng dáng đang xa dần của cô, khẽ nói thầm, “Giáo viên ngữ văn thì có thể dạy kèm cái gì chứ.”
Nghiêm Chân quả thực là dạy ngữ văn, nhưng mà lúc dạy thêm cô lại dạy ngoại ngữ, hơn nữa còn dạy hai người. Một là học sinh cấp hai, một học sinh cấp ba cho nên hai ngày nghỉ cuối tuần cũng vì thế mà bay mất.
Bà nội lo cho cô quá vất vả, lại làm khổ mình nên không ngừng khuyên bảo cô đừng làm nữa, nhà cũng không phải vội mua. Nhưng mà Nghiêm Chân cũng chỉ cười cười đồng ý, thực ra vẫn không thay đổi.
Trong lớp học sinh đã đến đông đủ, không khí còn rất náo nhiệt. Các em được nghỉ một tuần, giờ đến lớp đều vui vẻ mà kể chuyện.
Nghiêm Chân nhìn qua Cố Gia Minh một chút, cậu bé ngồi bàn đầu, đội một chiếc mũ lưỡi trai méo mó, cười hì hì có vẻ rất vui, còn Lâm Tử ở phía sau lại mặt mày ủ rũ. Chắc là cậu bạn nhỏ này đã khoe chuyện của ba rồi, thế nên mới đắc ý như thế.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, đối với mỗi đứa trẻ thì ba của nó sẽ là cả một khoảng trời, nó không biết lịch sự lễ giáo là gì, chỉ cần biết ba nó rất thần kì giống như một vị anh hùng vậy.
Nghiêm Chân còn nhớ, trong một bài văn Cố Gia Minh đã viết một câu như thế này, “Ba của em là một vị anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.”
Buổi chiều lúc kết thúc tiết học Nghiêm Chân nhận được điện thoại của Cố Hoài Việt, anh rất lịch sự hỏi cô có tiện gặp mặt không, nghe được lời chấp nhận mới hẹn cô ở một quán cà phê gần bên trường.
Tắt điện thoại, Nghiêm Chân có hơi ngỡ ngàng. Quán cà phê sao? Gặp cô giáo thì nên gặp ở trường không phải thích hợp hơn sao? Cô không khỏi bật cười, xem ra vị phụ huynh này không hay bị giáo viên mời đến uống trà cho lắm.
Vừa bước vào quán Nghiêm Chân liếc mắt đã nhận ra Cố Hoài Việt. Vì sao ư, vì chỉ mình anh ta mặc một bộ đồ quân trang màu xanh, quân hàm hai gạch bốn sao. Là đại tá, thực là tuổi trẻ tài cao nha. Nghiêm Chân không giấu được vẻ tán thưởng.
Người đàn ông như hiểu ý, mỉm cười giải thích, “Hôm nay làm việc hơi bận nên tôi mặc như thế này đến đây.” Sớm biết là sẽ chói mắt như thế…
Nghiêm Chân lắc đầu, vội ngồi xuống rồi gọi một ly cà phê. Tầm mắt dừng ở người đàn ông đối diện, anh cũng đang thưởng thức một ly hồng trà.
Cố Hoài Việt cúi đầu uống một ngụm trà, vị chua trong dạ dày giảm đi một ít. Buổi trưa hôm nay anh có một bữa ăn, không từ chối được nên đành uống một ít rượu, rượu có độ cồn cao mà dạ dày anh lại vốn không được tốt nên khó chịu cực kì, chỉ là anh che giấu được đến khi đi cũng không ai nhận ra điều gì lạ thường.
Anh đặt chén trà xuống, nhìn Nghiêm Chân. Một cô gái trẻ tuổi, mặc đồng phục, vẻ mặt rất trầm tĩnh như đang đợi anh nói.
Cố Hoài Việt thoáng trầm ngâm, “Thực có lỗi cô Nghiêm, lại phiền cô thế này.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Không sao, gặp mặt phụ huynh học sinh cũng là nhiệm vụ của một giáo viên.”
Cố Hoài Việt cũng cười khẽ, cả người toát ra một cảm giác rất uy lực. Quân nhân là vậy, không dễ thể hiện sự nhẹ nhàng nhưng mà anh không hề biết, người đối diện với anh lúc này Nghiêm Chân lại cảm nhận rất rõ ràng, bởi thế giờ phút này mới đứng ngồi không yên.
“Gia Minh từ nhỏ rất bướng bỉnh, chắc nó cũng gây cho cô không ít việc rắc rối?”Anh thản nhiên hỏi.
Nghiêm Chân mỉm cười, “Em Cố Gia Minh tuy là có chút bướng bỉnh nhưng mà rất thông minh, được nhiều người yêu mến.”
Người đàn ông này mặt ngoài cười, bên trong lại khẽ hừ một tiếng, “Thằng nhãi ranh này giỏi nhất là nói ngọt, cho nên luôn làm người xung quanh bị hù cho sửng sốt.”
Nói chuyện với nhau được một lát, Cố Hoài Việt đối với biểu hiện của thằng con nhà mình cũng hiểu rõ hơn, hai tay đặt lên đầu gối, duy trì một kiểu ngồi rất nghiêm túc, “Tôi tham gia quân ngũ luôn ở bên ngoài, hằng năm không mấy khi ở nhà cho nên việc dạy dỗ con không được tốt lắm.Thế nên muốn phiền cô quan tâm nhiều hơn tới cháu.”
Nghiêm Chân cũng vội nói, “Quân nhân bảo vệ biên cương tổ quốc, tôi có thể hiểu mà nhưng mà làm cho con mình thất vọng cũng không phải tốt.” Cô đột nhiên hỏi, “Anh không rảnh vậy mẹ của Cố Gia Minh cũng không có thời gian sao?”
Người đàn ông đó rõ ràng ngẩn ra, sau đó nhẹ nói, “Thực xin lỗi, nhưng mẹ của Gia Minh đã qua đời rồi.”
Nghiêm Chân kinh ngạc không thôi, cô lại càng cuống quýt. Xấu hổ không được bao lâu thì di động trong túi chợt vang, là điện thoại của bà Lý cạnh nhà. Bà nội sức khỏe không tốt, cô lại không có ở đó cho nên luôn nhờ bà Lý trông chừng giúp.
Nhìn thấy số cô vội vàng bắt máy, đầu bên kia bà Lý lớn giọng, dự cảm của cô là thật, “Tiểu Chân sao? Bà nội cháu lại bị tái phát bệnh cao huyết áp, giờ đang ở bệnh viện thành phố. Cháu có việc sao, sao không nhanh vào đây.”
Tắt máy xong Nghiêm Chân vội đứng lên, cầm lấy túi chuẩn bị đi ra ngoài. Chợt một cánh tay bắt lấy tay cô, là anh.
Nghiêm Chân quay đầu lại, thấp giọng nói, không giấu được vẻ kích động, “Xin lỗi anh, bà nội tôi có chuyện, giờ tôi phải đến bệnh viện ngay.”
“Tôi nghe thấy rồi.” Cố Hoài Việt trầm giọng, sau đó mới thấy mặt cô càng xấu hổ hơn. Nghiêm Chân đau khổ nghĩ, bà Lý nói lớn như thế, không nghe được cũng rất khó.
“Tôi đưa cô đi.”
“Sao?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
“Bệnh viện thành phố ở thành đông, giờ lại là lúc kẹt xe, bắt xe không tiện nên để tôi đưa cô đi.” Cố Hoài Việt cầm lấy chìa khóa, thấy cô vẫn còn do dự, liền nói, “Hay là cô Nghiêm muốn đạp xe qua?”
Thì ra anh ta thấy được lúc cô đến, Nghiêm Chân cầm chặt túi, cắn cắn môi mà nói, “Vâng"
Quân Hôn Bí Mật Quân Hôn Bí Mật - Scotland Chiết Nhĩ Miêu