Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 168 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:32:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73: Sự Quan Tâm Của Hắn, Cô Hờ Hững ​
nh họ, năm mới vui vẻ!" Lúc Đàm Dật Trạch ở trong sân cùng Thư Lạc Tâm hàn huyên một lát, sau khi tiến vào nhà, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng lẻn chạy đến trước mặt hắn.
Cô gái có làn da rất trắng, nhưng không phải là cái loại trắng mang theo bệnh hoạn. Mà là cái loại trắng hồng phấn. Một gương mặt trẻ tuổi, bởi vì vậy, càng xinh đẹp mê người.
Cô gái mặc một áo lông màu trắng, vốn là thân hình thon thả, nhưng bởi mặc áo lông nên có chút căng phồng, thoạt nhìn giống như là một quả bóng nhỏ.
Nhưng cô gái hình như cũng không ngại, lắc lắc thân thể tròn tròn đến trước mặt Đàm Dật Trạch, liền tươi cười sáng lạn với hắn.
Thật ra, nếu đổi thành người khác, cô tuyệt đối sẽ nhào tới, chào hỏi trước tiên.
Nhưng trước mặt, là Đàm Dật Trạch! Người cô vừa yêu vừa hận.
Yêu vì đây là anh họ anh tuấn có một không hai, chỉ riêng là nhìn xem cũng giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của loài người. Hận chính là, người đàn ông này từ trước đến nay không thích cùng người khác động chạm tiếp xúc thân mật. Mặc dù cô không biết rốt cuộc đụng phải cánh tay hắn hoặc là những bộ vị khác, người đàn ông này sẽ có phản ứng gì. Nhưng nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của hắn, bất cứ người nào cũng có thể biết rõ hắn không phải là một người đàn ông có tính tình tốt. Tất nhiên, ngay cả cô, cháu gái được tất cả mọi người Đàm gia nâng niu trong lòng bàn tay, cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt hắn.
"Nghiên Nghiên, năm mới vui vẻ." Hắn đối với nhiệt tình chào hỏi của cô chỉ khẽ nhếch môi.
Động tác đơn giản như vậy, đã làm cho Mạc Nghiên háo hức ngây ngốc tại chỗ.
Oa!
Là nụ cười a!
Anh họ băng sơn, thế nhưng đầu năm mùng một lại cười với cô, cũng có nghĩa là, vận khí năm nay của cô không tệ?
"Anh họ, nghe nói anh ở trong quân đội lại lập công..." Thấy Đàm Dật Trạch cùng mình cười, Mạc Nghiên cũng bắt đầu nhiệt tình cùng hắn trò chuyện.
Nhưng một màn này, lại làm cho Thư Lạc Tâm vừa rồi từ trong vườn hoa chạy theo Đàm Dật Trạch vào cửa vô cùng bất mãn.
Mạc Nghiên là cháu gái duy nhất của Đàm gia, cho nên từ nhỏ đến lớn người nhà đều vô cùng cưng chiều cô. Ngay cả ông nội Đàm một quân nhân nghiêm khắc, cũng cưng chiều cô có thừa.
Nhưng, Thư Lạc Tâm không thể chịu nổi bất luận kẻ nào cùng Đàm Dật Trạch quá thân cận.
Bởi vì điều này sẽ làm bà cảm thấy, bà cùng Đàm Dật Nam không được mọi người hoan nghênh.
"Ơ, ai vậy?" Thư Lạc Tâm đi vào, cắt đứt đối thoại của Mạc Nghiên và Đàm Dật Trạch.
"Mợ!" Mạc Nghiên tính tình rất tốt, vừa thấy người liền chào hỏi.
"Ngoan. Đúng rồi, Nghiên Nghiên mẹ con sao lại không cùng con tới đây?"
Thư Lạc Tâm ở một bên hỏi han ân cần. Đàm Dật Trạch kỳ thật cũng đoán được ý tứ của bà, liền bước vào phòng khách, trực tiếp đi tới phòng bếp.
Trong phòng bếp, cô Lưu cùng Cố Niệm Hề đang bận rộn nấu ăn.
Nhiệt độ trong phòng bếp có chút cao, Cố Niệm Hề đã cởi áo bông hồng nhạt trên người xuống, đơn độc một thân màu trắng hải mã chíp bông (Chẳng biết là áo gì nữa, ta nghĩ là áo in hình con hà mã) Mái tóc thật dài, tùy ý xõa trên vai. Những sợi tóc chắn ngang tầm mắt, được cô tùy ý vén ở bên tai.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa vặn rơi trên người cô. Cô lúc này, thuần khiết xinh đẹp, giống như là thiên sứ lạc xuống trần gian...
"Ơ, Tiểu Trạch sao lại vào đây?" Nhìn thấy Đàm Dật Trạch tiến vào phòng bếp, cô Lưu có chút ngoài ý muốn.
"Không có việc gì, đến xem một chút!" Hắn chỉ là cười nhạt, nhưng mà bước chân không tự giác đến gần Cố Niệm Hề, lại tiết lộ mục đích của hắn tới đây.
"Ha ha... cô là thấy Tiểu Trạch đang đau lòng cháu dâu đi. Niệm Hề, nếu không, cháu vẫn là nên cùng Tiểu Trạch đi ra bên ngoài một chút đi. Cô một mình làm cũng được, dù sao đồ đạc cần chuẩn bị cũng đã đầy đủ!" Cô Lưu cũng nhìn ra ý đồ của hắn, đuôi lông mày không che dấu được vui mừng.
Thật ra, cô Lưu giúp việc ở Đàm gia đã rất nhiều năm. Lúc trước khi mẹ hắn gả tới đây, vẫn là cô tự tay dạy mẹ hắn biết một chút công việc nhà. Đặc biệt lúc sinh hạ Đàm Dật Trạch, ban đầu bà ấy ngay cả tã cũng không biết quấn, vẫn là cô Lưu dạy. Đứa bé Đàm Dật Trạch này, cũng là Lưu tẩu nhìn lớn lên, không khác gì cháu trai ruột của bà.
Thật ra khi còn bé Đàm Dật Trạch, cũng không lạnh lùng giống như bây giờ. Khi hắn còn bé, thích trèo cây, nghịch đất, tinh nghịch vô cùng. Cá tính, cũng hiền hoà. Nhưng những thứ này, kể từ khi mẹ hắn qua đời, còn có mẹ mới Thư Lạc Tâm đến, tất cả đều thay đổi. Hắn trở nên nghiêm khắc, đem tâm tình của mình che dấu rất kĩ. Thậm chí, mặc kệ đối với người ngoài hay là người trong nhà, cũng tràn đầy phòng bị.
Những thứ này, cô Lưu tất cả đều nhìn ở trong mắt. Bà cũng tin tưởng, thông minh như Đàm lão tham mưu trưởng, cũng tuyệt đối nhìn thấy, đau nhức ở trong lòng. Nếu không, ông cũng không dứt khoát mua nhà, để cho Đàm Dật Trạch một mình đi ra bên ngoài sống.
Nhưng mà, Đàm Dật Trạch hiện tại dường như có chút thay đổi.
Hắn lại biết cười...
Mà tất cả những thay đổi này, cô Lưu biết là do có Cố Niệm Hề.
"Cô Lưu, không có chuyện gì, để cho cháu giúp đi. Dù sao ở nhà cũng không có mấy việc để làm, cháu cũng cực kỳ nhàn rỗi!" Hơn nữa, cô Lưu tuổi cũng đã lớn. Việc nhà nhiều như vậy để một mình bà làm, Cố Niệm Hề không bỏ qua được.
Câu nói kế tiếp, Cố Niệm Hề không có nói ra.
Nhưng cô Lưu lại nhìn ra.
Bà cảm thấy, Đàm Dật Trạch chọn đúng lão bà rồi!
Không giống Đàm Dật Nam!
Từ khi bước vào cái nhà này, cô gái kia không một lần bước vào phòng bếp. Ngẫu nhiên muốn uống nước, còn sai bà đi lấy.
Xem bộ dạng Hoắc Tư Vũ tâm cao khí ngạo, còn chưa có gả đến Đàm gia, đã giống như là nữ chủ nhân Đàm gia.
"Tiểu Trạch, lão bà của cháu thật không tệ!"
"Ha ha..." Nghe cô Lưu khen ngợi, hắn mỉm cười.
Nhưng nhu tình trong mắt, như thế nào cũng không thể che dấu được.
"Sao anh lại vào đây?" thời điểm Đàm Dật Trạch đến bên cạnh cô, Cố Niệm Hề liền hỏi.
"Không có việc gì, chỉ muốn nhìn xem em đang làm cái gì?" Tầm mắt của hắn, quét quanh người Cố Niệm Hề. Một lát sau, hắn chú ý tới một thứ diêm dúa màu đỏ trên cổ cô.
Dường như, thời điểm buổi sáng làm ác, hắn cố ý lưu lại.
Hình như cô không có phát hiện ra. Nếu không, cô tuyệt đối sẽ không mặc áo lông thấp cổ như vậy. Hiện tại ngay cả áo lông cũng không mặc, dấu vết này càng thêm rõ ràng.
Thấy dấu ấn như vậy, rất khó làm cho người ta không liên tưởng đến cái gì đó xấu xa.
Vốn Đàm Dật Trạch muốn nhắc nhở cô một chút. Nhưng thời điểm ngước mắt, hắn thấy được đứng ở bên ngoài phòng bếp, một người đàn ông đang nhìn đến Cố Niệm Hề!
Tựa hồ, hắn ta đối với Cố Niệm Hề vẫn nhớ mãi không quên! Nếu không phải, vì sao từ hôm qua hắn cùng cô đến đây, Đàm Dật Nam lại nhiều lần xum xoe Cố Niệm Hề như vậy?
Còn có hiện tại, hắn đứng chỗ nào không đứng, hết lần này tới lần khác muốn đứng ở nơi đó! Mà tầm mắt, luôn rơi vào Cố Niệm Hề bên này.
Nếu không phải lúc này hắn tiến vào, cũng không biết người đàn ông kia sẽ rình coi bao lâu!
Nếu Đàm Dật Nam nhớ mãi không quên, vậy hắn thân là anh trai, có phải hay không cũng nên cho em trai mình một chút lời khuyên? Thuận tiện cũng để cho dấu hôn đỏ trên cổ cô, thích hợp phát huy năng lực?
Sau khi ý tưởng xuất hiện ở trong đầu Đàm Dật Trạch, hắn quyết đoán đem lời mình muốn nói ra nuốt xuống.
Đàm Dật Trạch cảm thấy, chính mình cũng không phải hẹp hòi.
Chỉ là, vật nhỏ của hắn quá mức rêu rao, luôn tìm đến cho hắn một chút chuyện ngột ngạt! Cho nên, thích hợp khiển trách cô một chút, là cần thiết!
Nếu không, gia đình nhỏ của bọn họ, sẽ không có quy củ!
"Ở trong bếp đương nhiên là nấu cơm, chẳng lẽ là ngắm hoa xem tuyết? Tốt lắm, nếu rảnh rỗi, anh đi ra ngoài trước đi, nơi này nhiều dầu mỡ." Cố Niệm Hề cũng không biết ý nghĩ tà ác của hắn. Lập tức, môi của cô chu ra, ánh mắt của người đàn ông trước mặt có chút thất thần.
Vốn bị Cố Niệm Hề đẩy, Đàm Dật Trạch chuẩn bị rời đi.
Nhưng thấy bóng dáng không xa một mực không đi, hắn liền dừng bước.
Vật nhỏ giống như một bông hoa rất dễ được người khác chú ý, nếu hắn rời đi lúc, bức tường cách đó không xa chẳng phải là muốn tự động đưa tới cửa?
"Không có việc gì, anh ở lại giúp mọi người!" Đàm Dật Trạch thừa nhận, ý nghĩ của mình có thái quá. Nhưng vì phòng ngừa sự việc xấu xảy ra, hắn vẫn chủ động ở lại.
Hắn đưa tay nhận dao trên tay cô, bắt đầu thái thức ăn.
Không phải không thừa nhận, Đàm Dật Trạch mười mấy tuổi liền bắt đầu một mình sinh hoạt, thật ra thái thức ăn cũng không tệ lắm. Đặc biệt là lúc hắn giơ dao, trên người vẫn có một dòng ưu nhã cao quý, ngay cả cô Lưu nhìn cũng có chút mê mẩn.
"Này..."
Mặc dù Đàm Dật Trạch thái thức ăn rất tốt, nhưng dù sao hắn cũng là con trai chủ nhà, cô Lưu vẫn muốn ngăn cản.
"Cô Lưu, không có chuyện gì, anh ấy muốn làm để cho anh ấy làm đi. Cháu đi rửa hải sản, ba người làm càng nhanh chóng!" tính tình Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề hiểu rõ. Việc hắn quyết định làm, người khác sẽ không ngăn cản được.
"Ha ha... Vậy cũng tốt! Cô đem những thứ này đi trưng, rất nhanh sẽ chín!" Lần đầu tiên để Đàm Dật Trạch cùng mình nấu cơm, trong lòng cô Lưu cũng rất vui mừng.
So sánh với tình cảnh ấm áp trong phòng bếp, bên này Hoắc Tư Vũ ngồi ở trong phòng ngủ, giữa lúc suy nghĩ làm như thế nào thúc dục Thư Lạc Tâm mau chóng đem hôn sự của mình và Đàm Dật Nam tiến hành nhanh chóng.
Vừa lúc đó, sau lưng truyền đến một hồi thanh thúy tiếng cười dễ nghe: "Chị dâu, chi dâu! Thì ra chị ở nơi này, làm em tìm mãi!"
Mạc Nghiên thấy Hoắc Tư Vũ một mình ngồi ở trên giường suy nghĩ gì đó, liền trực tiếp chui vào
"Nghiên Nghiên, thì ra là em!" Thấy Mạc Nghiên, Hoắc Tư Vũ cũng chào hỏi. Ngoài mặt, cô là nói cười. Nhưng sau lưng, cô lại đem Mạc nghiên mắng một lần. Vừa rồi cô đang nghĩ đến chuyện tốt, bị Mạc Nghiên cắt đứt, ý tưởng gì đó trong đầu toàn bộ đều biến mất.
Nhưng mà Mạc Nghiên đúng là cô gái không có trái tim, cũng không chú ý tới trong mắt Hoắc Tư Vũ chợt lóe lên tia ác độc. Lúc này, cô còn vui cười đi theo Hoắc Tư Vũ ngồi ở trên giường lớn, vui tươi hớn hở nói: "Ngoại trừ em, còn ai vào đây!"
"Đúng rồi chị dâu, tất cả mọi người ở dưới lầu, làm sao chị không đi xuống? Em vừa rồi còn tưởng rằng chị đang ở phòng bếp, nên chạy qua một vòng, không nhìn thấy em mới tìm lên lầu tìm!"
"Gần đây phản ứng nôn oẹ thường xuyên, vừa gặp khói dầu liền chịu không được. Cho nên, chị trong khoảng thời gian này cũng không dám xuống phòng bếp!" Hoắc Tư Vũ nói mặt không đỏ hơi thở không gấp, sau khi nói xong vẫn không quên nhẹ nhàng sờ soạng cái bụng của mình, rất giống người phụ nữ đang mang thai.
Về phần phòng bếp quỷ quái kia, cô mới không muốn đi vào! Cô chỉ phải gả vào Đàm gia, sau đó trở thành thiếu phu nhân. Nếu lúc này còn xuống phòng bếp, kia chẳng phải mất hết thân phận của mình sao?
"Nhưng một mình chị, ở chỗ này ngồi không nhàm chán sao? Nếu không, em dẫn chị xuống dưới lầu trêu chọc Nhị Hoàng cho vui một chút?" Nhị Hoàng trông coi Đàm gia, ngoại trừ nghe chủ nhân của nó là – ông nội Đàm, chính là nghe lời của cô. Cho nên, Mạc Nghiên đều nghĩ cô rất có bản lãnh
"Không cần, chị... Thật sự không muốn đi xuống!"
Vừa nghĩ tới con chó bự trong nhà, Hoắc Tư Vũ liền ngăn không được mà sợ hãi. Cũng không biết đến cùng có phải xung khắc với con chó kia hay không, mà nói mỗi khi nhìn thấy cô đều sủa không ngừng
"Chị dâu sao vậy, không vui sao?" Mạc Nghiên thấy bộ dạng Hoắc Tư Vũ một bộ muốn nói lại thôi, tâm cũng treo lên.
"Cũng không có chuyện gì, Nghiên Nghiên nếu như em rảnh rỗi, thì đi xuống lâu chơi đi!" Thật ra cô không thích Mạc Nghiên ngây ngốc ở trong gian phòng này, nhiễu loạn tâm tư của mình.
"Không cần, chị dâu nếu có lời gì, hãy cùng Nghiên Nghiên nói đi! Nghiên Nghiên có thể phân ưu giải nan với chị!" Mạc Nghiên liên tục được Mạc Gia và Đàm gia bảo vệ quá kĩ, liên tục xem mình như đại hiệp giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Thật ra cô bản lãnh gì cũng không có, nhưng có một bầu nhiệt huyết. Gặp ai không vui vẻ, cô đều cảm thấy trong lòng khó chịu, đều cảm giác mình có phần trách nhiệm.
Cũng bởi vì cô có tấm lòng nhân ái không giới hạn, cho nên trong nhà cô thu dưỡng rất nhiều chó cùng mèo lang thang, quả thực so với cứu trợ trong còn nhiều hơn.
"Này..." Nhìn Mạc Nghiên nhiệt tình như thế, trong mắt Hoắc Tư Vũ chợt lóe lên quỷ kế.
Mạc Gia tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, ngay cả ông nội Đàm cũng yêu quý cô ba phần, nhường cho bảy phần. Nếu để cho cô đứng ở phe mình, thì trận đánh giữa mình và Cố Niệm Hề có phải cũng nắm chặt phần thắng hay không?
Thời điểm nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ cắn răng một cái, than thở khóc lóc. Hành động kia, quả thực so với nữ diễn viên đoạt giải Oscar còn cao hơn siêu hơn mấy phần.
"Chị dâu, chị làm sao vậy? Trước đừng khóc, có chuyện gì cùng Nghiên Nghiên nói một chút là tốt rồi. Có thể giúp, em nhất định sẽ giúp!" Thấy trong hốc mắt Hoắc Tư Vũ không ngừng trượt ra lệ nóng, Mạc Nghiên tràn lan đồng tình lại bắt đầu quấy phá.
Mà thấy Mạc Nghiên ăn nói hào khí như vậy, trên mặt Hoắc Tư Vũ lại chợt lóe lên đắc ý.
Lần này tốt lắm, Mạc Nghiên mắc câu rồi!
Đại tiểu thư ngang tàng bốc đồng, nếu cùng mình đứng chung một chiến tuyến, Cố Niệm Hề xem cô có thể xử lý tôi thế nào?
Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ lợi dụng tài ăn nói lanh lợi, cùng năng lực miêu tả siêu cường, trong suy nghĩ Mạc Nghiên miêu tả ra một người ngang ngược vô lễ, thậm chí còn chanh chua, thân phận không biết xấu hổ - tiểu tam Cố Niệm Hề! Sau đó trong từng chi tiết, rối rít phối hợp với bộ dạng nhu nhu nhược nhược của mình, giống như hình tượng nữ chính bị ức hiếp trong tiểu thuyết Quỳnh Dao.
Không phải không thừa nhận, sở trường than thở khóc lóc của Hoắc Tư Vũ diễn rất thành công.
Lập tức, Mạc Nghiên vốn còn vẻ mặt sáng lạn, dưới sự hun đúc của cô, cũng phải thay đổi phẫn nộ không thôi.
"Trên đời này sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như thế? Nhúng tay vào hôn nhân của người khác còn chưa tính, bây giờ còn chen vào cùng một cái nhà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy đến quyến rũ anh hai! Em còn tưởng rằng ánh mắt anh cả từ trước đến nay rất tốt, không nghĩ tới, anh ấy cũng có lúc nhìn lầm!"
"Nghiên Nghiên, lời này trước mặt chị nói thì được! Cũng đừng làm cho người ta nghe thấy, đối với em cũng không tốt!" Hoắc Tư Vũ lại mang theo giọng nói nghẹn ngào, giọng nói này không hiểu sao làm cho người ta bận tâm.
Chỉ là Mạc Nghiên ngây thơ lại không biết, đây chỉ là cô tự biên tự diễn
Mạc Nghiên lập tức, phẫn hận không thôi.
"Chi dâu, chị nói gì vậy. Chẳng lẽ chị thật đúng là muốn mặc kệ, tùy ý cái cô gái hạ tiện này đem anh hai hồn bay phách lạc hay sao? Cho dù chị chịu nuốt cơn tức này, em cũng nuốt không trôi. Hôm nay, em muốn xem một chút, rốt cô gái đáng khinh rẻ này lớn lên có bộ dáng gì! Xem một chút, cô ta rốt cuộc là dùng thủ đoạn hạ lưu gì, đem anh hai quyến rũ không nói, ngay cả anh cả cũng thu thập dễ bảo." Mạc Nghiên bộ dạng sát khí đùng đùng, rất có phong phạm nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa!
Chỉ là, khi Mạc Nghiên tức giận không có chú ý tới, khi cô tức giận, cô gái bên cạnh nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng khóe miệng lại ôm lấy nụ cười đắc ý.
Xem ra, tiểu công chúa ngang ngược bốc đồng, cũng bị chính mình thu phục.
Lần này, ở Đàm gia đối phó Cố Niệm Hề, đã không còn một mình mình nữa!
Cố Niệm Hề, không biết cô đã chuẩn bị để tiếp nhận chưa?
Quân Hôn Quân Hôn - Luật Nhi Loại Biệt