Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 396 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 877 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:33:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 228: Ngang Ngược
hưng thật ra Lục Vi Dân cảm thấy được Từ Binh thay đổi không ít. Có lẽ là chuyển từ đội Cảnh sát Hình sự tới đồn công an, nhất là đồn công an của Khu kinh tế mới công việc nhiều, thường xuyên phải phối hợp với Ban quản lý và cán bộ thôn xã địa phương tiếp xúc với dân chúng, cũng gặp nhiều loại chuyện hơn, cũng dần dần luyện được tài ăn nói, sửa được tính không thật thích nói chuyện từ xưa...
Chân Tiệp và Chân Ny đều rất hứng thú nhìn Lục Vi Dân cùng Từ Binh cạn ly, chỉ là nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm. Rượu vang Thông Hóa ở thời kì này cũng coi như rất mốt, nước rượu vang đỏ sẫm trong ly có vẻ vô cùng chói mắt, mà lại đỏ như lửa, hợp nhau lại càng thêm sức mạnh.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ. Lục Vi Dân tới Phong Châu không quen người quen cảnh, ngoại trừ có theo Hạ Lực Hành tham gia một vài bữa tiệc, đều chỉ là ngồi cạnh ghế thêm, ngoài ra, quả thực đúng là không có bữa tiệc nào cho ra hồn.
Nhưng thật ra Trương Thiên Hào đã một lần gọi điện tới mời cùng ăn cơm. Tuy nói cũng gọi cả Lôi Đạt, nhưng Lục Vi Dân lại biết mưu kế của Trương Thiên Hào rất lợi hại, ngoại trừ bối cảnh đặc biệt của Lôi Đạt được anh ta coi trọng ra, thì bản thân hắn cũng có thân phận đặc biệt là thư kí của Hạ Lực Hành, nên cũng có ý muốn giao hảo với hắn.
Chẳng qua Lôi Đạt luôn ở Bắc Kinh chưa về Phong Châu, nên bữa cơm này liền tạm thời hoãn lại.
Ăn cơm xong, Đồng Lập Trụ và Từ Binh xin từ biệt trước, chiếc xe cảnh sát ma hai người đi đỗ trong bãi đỗ xe ở sân sau của khách sạn Phong Châu. Lục Vi Dân lịch sự từ chối để Đồng Lập Trụ và Từ Binh tiễn, lúc này trời vẫn còn sớm, cùng hai chị em Chân Tiệp và Chân Ny vừa đi vừa nói chuyện cho khuây khỏa, tâm sự nghe ra cũng không tồi.
Lục Vi Dân cân nhắc để Chân Tiệp và Chân Ny tới khách sạn Thiên Hà. Điều kiện chỗ đó với khách sạn Phong Châu cũng không chênh lệch lắm, nhưng không nằm ở nơi sầm uất mà có vẻ có chút ồn ào như khách sạn Phong Châu, mà không khí và phong cảnh ven sông cũng tốt hơn một chút. Từ khách sạn Phong Châu tới khách sạn Thiên Hà cũng không quá mười phút đường đi, nên đi bộ tới.
Chưa kịp đi ra cửa, trước mặt lại gặp phải một đám người đông nghịt từ phía bên kia vòng tới.
- Ái chà, thật là trùng hợp nhỉ, vừa ăn cơm sao? Đã cơm no rượu say chưa?
Gã thanh niên áo trắng gương mặt dữ tợn hai tay vây lấy... có hứng thú trêu chọc mà cản Lục Vi Dân không cho đi:
- Bây giờ còn vội đi đâu? Cùng ngồi xuống đây, thế nào?
Lục Vi Dân cũng thật không ngờ ở chỗ này gặp phải lũ người Cẩu Diên Sinh này, thoáng ngạc nhiên, lại nhìn năm sáu người phía sau Cẩu Diên Sinh, chỉ biết mình đã sớm bị đối phương nhìn thấy... Lúc này mới đặc biệt tới chặn đường mình, xem ra Cẩu Diên Sinh cũng không biết mình.
Ngẫm lại thì bản thân hắn ở Lê Dương chỉ có hơn một năm, hơn nữa hầu hết thời gian đều là ở Nam Đàm, số lần đi Lê Dương không nhiều. Càng không cần phải nói Phong Châu mới thành lập này, hắn được điều đến Địa ủy Phong Châu cũng mới được hai tuần... Trong thành phố Phong Châu này người nào lại có thể biết một vô danh tiểu tốt như hắn chứ?
Chân Tiệp và Chân Ny đều kinh ngạc, vừa thấy nhóm người này chặn đường hẳn sẽ không phải là người lương thiện gì. Dáng vẻ lưu manh không nói, hơn nữa còn ánh mắt như lưỡi rắn độc càn rỡ nhìn trên người hai chị em, ghê tởm không nói nên lời. Nhất là khi tên đứng đầu có thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì, xem ra có vẻ như có khúc mắc gì với Đại Dân.
- Cùng ngồi xuống? Tôi không bao giờ và cũng không phải là bạn bè để cùng ngồi.
Lục Vi Dân thản nhiên nói.
- Cậu hai nhà họ Cẩu, anh muốn làm gì?
- Hô hô... trong thành phố Phong Châu này gặp được Cẩu thiếu gia tao không có một trăm cũng phải có năm mươi ngàn, nhận ra tao rồi mà mày còn dám bỡn cợt, xem ra mày chán sống rồi... Lại dám dọa tao? Mẹ nó, giả danh lừa bịp cả cậu hai họ Cẩu này. Mày cũng không nhìn đây là nơi nào, hôm nay tao xem mày còn chạy đi đâu!
Cẩu Diên Sinh cười gằn, ánh mắt liếc về phía hai chị em Chân Tiệp, Chân Ny.
- Chậc, còn lừa được hai cô gái ngây thơ này!
- Sao mồm miệng anh lại thối như vậy, không súc miệng hay như thế nào? Ở đây nói bậy bạ gì thế, ai lừa ai?
Chân Tiệp cũng không ngờ gặp phải chuyện này, thấy ánh mắt sáng quắc của đối phương chảy trên người mình... Ghê tởm không nói nên lời, nghĩ thầm sao thành phố Phong Châu này an ninh trật tự xã hội lại kém như vậy, không ngờ ở trong khách sạn cũng gặp phải người như thế.
- Đừng để ý đến bọn họ, Chân Tiệp! Cẩu Diên Sinh, chó khôn không cản đường, tránh ra!
Lục Vi Dân thật đúng là có chút đau đầu... Gặp một tên vô lại như vậy, trong thời đại này anh thật đúng là khó đối phó với y, nên nói là một kẻ chẳng ra gò, ỷ vào người cha quyền thế sẽ không biết mình họ gì. Nhưng loại chuyện này anh vẫn cứ gặp phải, khiến anh muốn tránh cũng không được.
- Thằng khốn nạn, mày thật sự chán sống rồi, dám nói như thế với anh hai!
Hai kẻ sau lưng Cẩu Diên Sinh sớm không kiềm chế được, lao lên. Hai gã cũng biết Lục Vi Dân khá khỏe, lần trước đã có kẻ chịu thiệt, cho nên cũng là quyết định lao tới trước tóm lấy chị em Chân Tiệp, Chân Ny, không quan tâm dù là Lục Vi Dân ‘ném chuột sợ vỡ đồ’ hay là chiếm chút lợi thế trong tay, đều là có lợi hơn.
Lục Vi Dân vừa thấy tình hình không ổn, vội vã kéo Chân Tiệp, Chân Ny ra phía sau mình, lạnh lùng nói:
- Cẩu Diên Sinh, anh đừng có không biết tốt xấu…
- Không biết tốt xấu, hôm nay cậu hai họ Cẩu đây sẽ không biết tốt xấu một lần. Trái lại tao muốn xem mày có thể làm gì được cậu hai họ Cẩu này?
Cẩu Diên Sinh vẻ mặt tươi cười, vung tay, vài người liền lao tới:
- Mẹ nó, dám lừa gạt trước mặt tao, mày còn dám lừa đảo. Mày còn non một chút, mày cũng không hỏi xem, trong cái thành phố Phong Châu này, cậu hai nhà họ Cẩu này đã từng sợ ai?
Lục Vi Dân không ngờ đối phương nói đánh liền đánh. Mấy người thoáng cái lao tới, hơn nữa có hai tên rõ ràng nhằm vào Chân Tiệp và Chân Ny, đang định liều mạng đọ sức, lại nghe đằng sau có tiếng bước chân vang lên.
Đồng Lập Trụ và Từ Binh từ phía sau lao lên. Từ Binh giơ chân đá tên đang nhào tới bên cạnh Chân Tiệp khiến y ngã sấp xuống, còn Đồng Lập Trụ ngăn đánh một tên tóc dài ở khu vực thuận thế, tên kia liền ngã lăn mấy vòng ở đại sảnh, lăn ra hơn mấy mét.
- Vi Dân, sao lại thế này? Nhóm người này định làm gì?
Từ Binh trừng mắt lạnh nhìn. Anh ta tốt nghiệp trường cảnh sát, đừng nhìn dáng người không lớn, một quyền một cước đều vô cùng mạnh mẽ, sắc bén, hơn nữa cũng rất có chừng mực. Tên kia bị anh ta một cước đá vào đùi, lập tức bị quăng ngã bổ nhào, nhưng không bị thương tích rõ ràng. Còn tên bị Đồng Lập Trụ túm tóc đánh lăn mấy vòng trên mặt đất, rên rỉ như đang làm trò hề.
Cẩu Diên Sinh không ngờ từ phía sau lại chui ra hai người này, thoáng cái liền đánh cho hai người anh em của mình ngã lăn ra đất, sau khi ngạc nhiên lại càng cao hứng.
Y cũng biết Lục Vi Dân rõ ràng không phải không có lai lịch, lại có thể năm lần bảy lượt gặp được ở khách sạn Phong Châu này. Tuy nói trước kia chưa bao giờ gặp hắn, nhưng cũng không giống nhóm con cháu của mấy ông to mới tới địa khu này, nhưng đoán hắn chắc là thằng nhãi trong gia đình có chút bối cảnh, hoặc là ở bên ngoài kinh doanh kiếm được vài đồng thì không biết trời cao đất dày.
Vốn chỉ nghĩ sẽ dạy dỗ hắn một chút, không ngờ hắn còn mang theo hai cô gái có gương mặt và dáng người đều rất đẹp, hơn nữa xem thái độ còn rất thân mật. Chiều hôm nay lúc ở trên đường hai cô gái làm y liêu xiêu, lửa lòng hừng hực, kết quả không tìm thấy người, mới nghĩ đến khách sạn Phong Châu có thể có cơ hội với con bé Phạm Liên kia hay không, không ngờ tới có thể gặp người này, có thể nói là tự dẫn xác đến.
Chẳng qua Cẩu Diên Sinh có kiêu ngạo cũng không dám giơ đuốc cầm gậy làm càn, làm thế nào để trù tính một cái bẫy cho hắn mà khiến y suy nghĩ lâu như vậy, mới nghĩ tung ra một chiêu thế này, xem đối phương có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn phép hay không.
Thấy hai người anh em của mình lăn trên mặt đất không đứng dậy nổi, một kẻ thấy ánh mắt Cẩu Diên Sinh sớm đã lặng lẽ chuồn khỏi khách sạn, mà Cẩu Diên Sinh cũng cười vỗ tay:
- Được lắm, đang yên đang lành đánh hai người của tao ngã sấp xuống, Cẩu Diên Sinh tao đời này coi như gặp lần đầu tiên gặp ở thành phố Phong Châu kẻ vênh váo đến thế. Thằng ranh, hôm nay chúng mày đã làm to chuyện rồi!
Đang nói, từ cửa nghe thấy bên ngoài một đám đông người như ong vò vẽ tiến vào. Hai người đi trước cầm trong tay côn cảnh sát và còng tay, còn một người cố ý lôi súng lục bên hông ra:
- Người nào dám ở trong này gây rối? Chà, hai người nằm trên mặt đất là có chuyện gì? Mau đưa đến bệnh viện, gọi xe cứu thương! Chuyện gì đã xảy ra? Ai đánh bọn họ bị thương?
Kiểu chuyện võ hiệp xưa không ngờ ở thời đại này còn có thể xuất hiện. Lục Vi Dân thực xem như phục Cẩu Diên Sinh đã hao tâm tổn sức nghĩ ra mưu kế này. Thấy hai người đang lăn lộn trên mặt đất ăn vạ, để đối phó với hắn mà phải vắt óc tìm mưu kế, mà ỷ vào thế trận lớn như vậy, cũng không biết mình với y có thù hận lớn đến như vậy sao? Chẳng phải chỉ là khiến y mất hứng và trả đòn một lần thôi sao? Không ngờ lại còn trù tính một cái bẫy để mình tự chui vào.
Nếu không phải Đồng Lập Trụ và Từ Binh đến động thủ trước, chỉ sợ những tên này cố ý đến ẩu đả thì tội là đổ lên đầu mình. Hơn nữa bản thân cũng không có cách nào tự bào chữa, nhưng hiện giờ là Đồng Lập Trụ và Từ Binh động thủ, chỉ sợ cuối cùng lời khai đều sẽ đổ lên đầu hắn. Nếu không hay thì hắn lập tức phải bị tạm giảm trong sở cảnh sát, nói không chừng chính hắn trở thành kẻ mắc tội lưu manh gây chuyện cũng chưa biết. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là bản thân hắn là dân thường không có quyền, không có tiền.
Đồng Lập Trụ và Từ Binh đều có chút kinh ngạc. Vài tên đang lao lên nhìn cũng biết là cùng một nhóm, trong lời nói cũng có mùi vị bất chính. Chúng không hỏi ngọn nguồn sự tình, cũng không xem tình hình đối phương thế nào liền trực tiếp kết luận là đối phương bị thương. Sắp xếp gọi xe cấp cứu không thành vấn đề, nhưng lại nói thẳng là ai ở đây gây rối, ai đánh bọn chúng bị thương, mấy câu nói có chút khó hiểu - điều bọn chúnglàm với điều vừa nghe thấy có chút không thống nhất.
- Nhóm người này chặn đường gây chuyện, chúng tôi...
Từ Binh tiến lên giải thích.
- Đủ rồi, tình hình thế nào tôi rất rõ, bọn họ không chặn đường gây chuyện, mà là các anh cố tình đánh người!
Một gã mặc trang phục cảnh sát hơi có hơi rượu lỗ mãng đẩy Từ Binh ra.
- Ông đây cho hết ba người này về đồn công an, dám làm chuyện này ở đây à, ông đây phải cho các người tỉnh táo một chút! Đem mấy người bọn họ ra xe!
Quan Đạo Vô Cương Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn