Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1151: Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
ột tuần trước, vừa nhận được tin tức, tối nay sắp có một lô thuốc phiện kiểu mới được đưa vào Song Giang, phía đối tác sẽ giáp mặt Cừu Cương lúc mười giờ hai mươi tám phút. Địa điểm gặp nhau sẽ là trong một kho hàng bỏ hoang ở ngoại thành Song Giang.
Tin tức này, cũng là do thành viên trong tổ chức Tia Chớp đã trăm phương nghìn kế mới lấy được, tổ chức Tia Chớp đã chuyển tin tức tới Diệp Á Bình, qua nghiên cứu của Giám đốc sở Sài và Trương Nhất Phàm ra quyết định, đêm nay sẽ áp dụng hành động thu lưới.
Trong màn đêm yên tĩnh, hai chiếc ô tô bốn chỗ màu đen chậm rãi vào kho hàng, trong đó một chiếc ở lại bên ngoài canh chừng, chiếc còn lại chạy thẳng vào trong kho hàng.
Diệp Á Bình dẫn đại đội hình sự, tổ truy quét ma túy, cùng với tinh anh các tuyến được điều đến từ đồn công an, đã vây chặt xung quanh kho hàng. Chỉ chờ hai bên giáp mặt nhau, sẽ lập tức tiến hành bắt giữ.
Nhìn qua kính viễn vọng, rất nhanh cô liền phát hiện, các phần tử tội phạm bước xuống từ chiếc xe Kim Bôi của phía đối tác đều có mang súng, trong đó có một người mang cả súng bắn tỉa trên lưng, và hai người mang súng trường. Diệp Á Bình nhìn đến đây, trong lòng không khỏi rùng mình.
Nếu hai bên giao chiến mà nói, chỉ sợ là phía mình sẽ phải tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Diệp Á Bình thật không ngờ hỏa lực của đối phương lại hùng mạnh như vậy, ngoại trừ súng lục, còn có súng trường và súng bắn tỉa. Uy lực lớn như loại súng trường này, cho dù là mặc áo chống đạn, cũng không chắc có thể chịu được một phát của họ., nhưng hành động lần này, tuyệt đối không thể vì đối phương hỏa lực hùng mạnh mà dễ dàng buông tha như vậy.
Mười giờ hai mươi lăm phút, lại thêm hai chiếc ô tô màu đen chậm rãi chạy đến, ngừng lại cách chiếc Kim Bôi không xa, trên xe bước xuống sáu người. Qua kính viễn vọng Diệp Á Bình chỉ nhìn thấy bóng của những người này, bởi vì khoảng cách khá xa, nên nhìn không rõ đối phương là ai.
Sáu người đến gần chiếc Kim Bôi, nói vài câu gì đó, liền thấy ba người trong số đó mang cái túi đi theo một người phía trước vào kho. Diệp Á Bình nhìn đồng hồ, có vẻ vô cùng bình tĩnh, cô đang cân nhắc, làm sao để giảm tổn thất tới mức thấp nhất, lần này nhất định phải hốt sạch trọn ổ, không để cho Cù Cương có bất cứ cơ hội biện bạch nào.
Thời gian trôi qua thêm hai phút, trong kho không phát ra bất kỳ tín hiệu gì, gương mặt bình tĩnh của Diệp Á Bình, trở nên có chút lo lắng, chẳng lẽ những người bên trong xảy ra chuyện bất ngờ?
Hành động tối nay, chỉ cho phép thành công, không được thất bại, nếu không mình thật có lỗi với Chủ tịch tỉnh Trương, có lỗi với tổ chức. Dựa theo bố trí trước đó, vào lúc đối phương vào kho hàng giao dịch, người mà cô sắp xếp cho ẩn núp trong kho theo lẽ phải phát ra tín hiệu mới đúng, nhưng trong kho vẫn một mực yên tĩnh, vốn không có bất cứ động tĩnh gì.
Biểu lộ trên mặt Diệp Á Bình giống như kết thành phiến băng, tổ trưởng tổ truy quét độc phẩm đứng bên cạnh đề xuất nói:
– Cục trưởng Diệp, hạ lệnh đi!
Diệp Á Bình trầm mặt, đang chuẩn bị hạ lệnh, những tên buôn ma túy mang súng đứng cạnh chiếc Kim Bô đột nhiên kêu lên thảm thiết, một người tiếp một người ngã xuống.
Đám người Diệp Á Bình còn chưa kịp có phản ứng, hai tên mang súng bắn tỉa và súng trường của bọn buôn ma túy, đã bị xử lý. Cùng lúc đó, trong kho phát ra một tiếng kêu to,
– Không hay rồi, có cảnh sát ——
Sau đó liền vang lên một hồi súng.
Bang bang bang bang —— tình hình hiện trường đột biến, Diệp Á Bình nắm lấy thời cơ thật nhanh, quả đoán đưa ra một quyết định,
– Lập tức hành động ——
Một tiếng ra lệnh, các cảnh sát hình sự đã mai phục xung quanh từ trước, cả đám người khí thế mãnh liệt xông ra.
– Không được nhúc nhích, cảnh sát đây ——
Hơn trăm cảnh sát vũ trang hạng nặng, như từ trên trời giáng xuống, mười mấy tên buôn ma túy vốn đang bát nháo, cả đám sợ tới mức chạy trối chết. Nhưng bọn chúng chạy chưa được mười mấy thước, đã bị cảnh sát vây bắt.
Tổ cảnh sát truy quét độc phẩm xông vào kho, trong chiếc Toyota màu đen, ít nhất có ba người bị đánh chết, bốn người còn lại bị cảnh sát bắt được. tại hiện trường Diệp Á Bình gọi điện thoại cho bộ chỉ huy lâm thời,
– Chủ tịch tỉnh Trương, bọn buôn ma túy đã toàn bộ sa lưới…
Câu này còn chưa nói xong, tổ trưởng tổ truy quét độc phẩm trong kho chạy ra thở hồng hộc nói:
– Cục trưởng Diệp, không xong rồi, không xong rồi, chúng ta trúng kế rồi, không phải Cừu Cương.
– A ——
Tiếng kêu kinh ngạc của Diệp Á Bình, khiến Trương Nhất Phàm nghe được qua điện thoại,
– Đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Á Bình nói:
– Người giáp mặt không phải Cừu Cương.
– Yên tâm đi, hắn chạy không thoát đâu! Lập tức tiến hành lùng bắt đối với Kinh Đô Mị Lực và khách sạn Hải Thiên.
– Vâng——
Diệp Á Bình phất tay,
– Đem tất cả đi!
Trương Nhất Phàm thầm thì vài câu với Trương Tuyết Phong đang đứng phía sau, Trương Tuyết Phong liên tục gật đầu, lập tức liền xoay người rời khỏi.
Khách sạn lớn Hải Thiên, trong phòng làm việc của Cừu Cương.
Cảnh tượng vừa phát sinh ở vùng ngoại ô, sớm đã lọt vào tai Cừu Cương.
Ông ta hôm nay không đích thân đi nhận hàng, mà lại phái một thủ hạ có dáng người gần giống ông, hóa trang giống ông. Sau đó đặt máy nghe trộm trên người gã ta.
Cho nên, từ khi người của ông đi đến địa điểm giáp mặt, thông qua máy nghe trộm toàn bộ động tĩnh ở đó ông đều đã nghe hết.
Cái màn kịch có cảnh sát trong kho này, cũng là do một tay ông đạo diễn.
Mục đích của ông chính là muốn mượn khi đối tác hết sức hoảng loạn, tiêu diệt nhóm người này, độc chiếm thuốc phiện trên tay bọn họ. Không ngờ rằng hiện trường thật sự có cảnh sát, người của mình toàn bộ sa lưới.
Cừu Cương vát cái túi đã được chuẩn bị xong từ trước, mang theo hai vệ sĩ, tiến thẳng vào thang máy.
Hôm nay thang máy rất kỳ lạ, đến mỗi một tầng thì lại dừng lại một lúc.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài lại không có ai, Cừu Cương phát hiện có chút không ổn, vừa xuống hai tầng lầu liền ra khỏi thang máy, đi xuống bằng cầu thang. Trong bãi đỗ xe tầng hầm, Cừu Cương chui vào chiếc Mercedes Benz của ông, khi ông khởi động cho xe lăng bánh, mới phát hiện lốp xe bị xẹp.
Trong lòng Cừu Cương nổi giận, là ai dám động vào xe mình?
Chiếc Mercedes-Benz giá hơn hai triệu, hai lốp xe sau mềm nhũng nằm ở đó, toàn bộ bị sẹp lép.
Cừu Cương bước xuống xe, xoay người nhảy vào chiếc Hummer của hai gã vệ sĩ.
Trong tầng hầm vang lên một hồi tiếng nổ máy động cơ xe Hummer, bảo vệ giữ cổng còn chưa kịp nâng lan can chắn lên, đã bị chiếc Hummer đụng thẳng qua, lan can chắn gảy thành nhiều đoạn, làm bảo vệ bị dọa chết khiếp.
Xe xông ra khỏi tầng hầm, Cừu Cương nghiêm mặt, thò tay luồn vào túi quần, trong túi có một khẩu súng lục nhập khẩu đường kính 7. 65mm. Cây súng này là năm đó, Tên nhóc Lý Tông Hán đã tặng cho ông.
Từ sau khi Vu Quan nói mình đi nghĩ dưỡng, Cừu Cương mới lên kế hoạch cho lô hàng cuối cùng này, chỉ cần ra tay ở lô hàng này, ông đã chuẩn bị rời khỏi Song Giang. Hiện tại hộp đêm và khách sạn ở Song Giang, đều được ông dùng phương thức thế chấp ngân hàng để vay một khoản tiền lớn.
Số tiền này, Cừu Cương đã lặng lẽ chuyển ra nước ngoài, cục diện tối nay, chính là Cừu Cương quyết định thực hiện trận cuối cùng ở thị trường Song Giang. Không ngờ phía cảnh sát nắm được tin tức, đã hành động nhanh chóng một lưới bắt gọn người của ông và đối tác. May mà, ông chỉ phái người đi thế thân.
Nếu ông đoán không nhằm, cảnh sát lập tức sẽ đuổi đến khách sạn Hải Thiên, hoặc Kinh Đô Mị Lực.
Tạm biệt, Song Giang của ta ——trên mặt Cừu Cương mang một nụ cười lạnh lùng, ném tàn thuốc ra ngoài cửa kính xe.
Hai tên vệ sĩ ngồi ở hàng ghế trên, vẻ mặt nghiêm túc, một tên đang lái xe, tên còn lại trong tay cầm khẩu súng ngắn đang căng thẳng đề phòng. Khi chiếc Hummer chạy đến con đường phía trước trên một công trường không người, đột nhiên một chiếc xe kéo lao ra.
Một công nhân đội nón bảo hộ, đang kéo một xe gạch lớn lao ngang qua.
Ket!!! —— Chiếc Hummer phanh gấp, tên vệ sĩ ngồi ở ghế phụ giơ súng lên, định xử lý công nhân này. Cừu Cương gằng giọng hô một câu,
– Dừng tay ——
Tên vệ sĩ này mới thu súng lại, trừng đôi mắt liếc công nhân xây dựng này một cái.
Nào ngờ công nhân kia bị dọa đến ngơ ngẩng, vừa buông lỏng tay kéo, xe kéo liền lật chỏng vó lên trời, gạch trên xe văng ra đầy đất, tay cầm xe cũng chắn ngang trước mặt chiếc Hummer.
Tên vệ sĩ lái xe tức điên lên, vươn cổ mắng câu,
– Muốn chết à ——
– Công nhân xây dựng liên tục nói, rất xin lỗi, rất xin lỗi!
Ngay thời điểm gã xoay người lại nhặt gạch, đột nhiên hai cục gạch nhanh như chớp bay ra từ trong tay gã. Hai tên vệ sĩ trên xe còn chưa kịp phản ứng, Cừu Cương liền hô to một câu, cẩn thận!
Bùm—— hai viên gạch nặng nề nện lên kính chắn gió của chiếc Hummer, kính chắn gió lập tức nứt ra. Cũng may là kính của chiếc Hummer này rắn chắc, không bị hai viên gạch này va đập vỡ.
Hai gã vệ sĩ phản ứng lại, lập tức mở cửa nhảy xuống.
– Muốn chết ——
Một trong hai tên móc súng ra, định kết liễu công nhân xây dựng này, không ngờ công nhân xây dựng này đứng thẳng dậy, từ tay gã lại bay ra hai viên gạch.
Hai tên vệ sĩ của Cừu Cương thân thủ cũng không kém, chẳng qua đối phương ra tay quá nhanh, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Nhìn thấy gạch bay đến như sét đánh, hai người lách mình tránh khỏi, hai viên gạch rắn chắc lại lần nữa nện lên mui đọng cơ chiếc Hummer.
Cừu Cương lạnh lùng nhìn tên công nhân xây dựng này, trên mặt đầy sát khí, ngồi trên xe hô to một câu,
– Xử lý hắn ——
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu