Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1146: Tất Cả Đã Muộn Rồi.
ếu Diệp Á Bình chuẩn bị tâm lý tốt sẽ không sợ bị Lý Hồng biết được.
Tối hôm qua cô suy nghĩ suốt đêm cảm thấy mình không thẹn với lòng, mười mấy năm nay xem ra Vu Quan cũng không có đối xử tệ bạc. Chuyện tình cảm mình cũng không có sai, hết thảy đều nghe theo tiếng gọi của con tim.
Là một người vợ Diệp Á Bình có thể lý giải tâm trạng của hắn, trong chuyện tình cảm cô cảm thấy mình đã bao dung hắn rất nhiều lần rồi, cho dù hắn có phạm phải tội tày trời. Nhưng là một Đảng viên, Diệp Á Bình thật sự không thể giấu diếm lương tâm của mình.
Sau khi đem những chuyện mà mình biết nói cho Trương Nhất Phàm và Lý Hồng nghe, Lý Hồng nói:
- Cô cũng đừng có gánh quá nhiều trách nhiệm, chuyện này còn phải kiểm tra với chúng tôi, nếu cô có thể thuyết phục Vu Quan ra tự thú thì không gì bằng. Nếu chẳng may không được hay là cô không nắm chắc thì đừng kinh động đến anh ta.
Diệp Á Bình nói với hai người:
- Chủ tịch tỉnh Trương, Bí thư Lý, tôi chính thức cầu xin tổ chức tạm thời cách chức tôi đi!
Lý Hồng nói:
- Chúng tôi sẽ xử lý theo điều lệ, trước khi chưa điều tra rõ ràng thì có lẽ sẽ tạm thời cách chức cô để tạm điều tra, chuyện này chắc cô đã có chuẩn bị tâm lý.
Lý Hồng suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Nhất Phàm:
- Vậy đi, em thấy vẫn là cho Vu Quan một cơ hội, để đồng chí Diệp Á Bình hẹn cậu ta về nhà, hai người cố gắng nói chuyện, nếu cậu ta có thể tự thú chúng tôi sẽ ủng hộ. Thật sự không được thì lập tức bắt giam cậu ta.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu,
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Lý Hồng đã suy xét và đề xuất ra nhiều ý kiến, không thể nghi ngờ rằng xuất phát từ góc nhìn của Trương Nhất Phàm. Những chuyện như thế này Trương Nhất Phàm gặp rất nhiều khó khăn trong việc xử lý, bởi vậy cô đề nghị cho Vu Quan một cơ hội, nếu cậu ta không biết quý trọng vậy là tự gieo gió gặt bão, trách không được người khác.
Tâm trạng của Diệp Á Bình rất mềm yếu, sắc mặt rất phờ phạt. Đây là một biến cố rất quan trọng trong cuộc đời cô.
Nếu Vu Quan ngồi tù, những ngày còn lại cô sẽ thủ phận làm quả phụ, rốt cuộc phải thủ bao lâu mới có thể vì Vu Quan rửa sạch số tiền đen, cậu ta tham bao nhiêu thì sẽ căn cứ vào đó mà định án cậu ta. Thứ hai là xem cậu ta có nguyện ý nghe Diệp Á Bình khuyên nhủ không, ra đầu thú làm một nhân chứng.
Nếu như cậu ta lựa chọn xong, toà án sẽ căn cứ vào thái độ của cậu ta mà phán quyết.
Lý Hồng liền gọi điện thoại nói với Diệp Á Bình:
- Cứ vậy đi, bây giờ cô trở về xem coi có thể dẫn cậu ta đến nhà mình không. Dù sao cô với cậu ta cũng là vợ chồng, nếu có thể khuyên đối với cô đối với cậu ta đều là chuyện tốt. Thực tế không được thì chỉ còn việc cưỡng ép chấp hành.
Diệp Á Bình gật gật đầu,
- Vậy tôi đi trước.
Từ quán trà đi ra, trong lòng Diệp Á Bình có chút bối rối, đã làm Cục trưởng công an được vài năm, không ngờ lại đích thân đưa chồng mình vào nhà giam, nếu như như không bản lĩnh chắc đã hoảng sợ rồi.
Thấy Diệp Á Bình nặng nề rời đi, Lý Hồng nói:
- Anh nói xem cô ấy có thể chịu đựng được sao?
Trương Nhất Phàm nói một cách chắc chắn:
- Chúng ta phải tin tưởng ở cô ấy.
Lý Hồng luôn là người lạnh lùng, trong mắt cô chỉ có nguyên tắc, nhưng hôm nay cô lại dốc toàn lực cho Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình. Là một người phụ nữ, tuy rằng cô chưa từng kết hôn nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Á Bình.
Trước mặt thân tình phức tạp này, Diệp Á Bình có thể duy trì phần tâm tính này đã là rất khó được. Là một Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, cô đã nhìn qua không ít quan lớn quý tộc, vì cái gọi là thân tình nên đã cực lực ngăn cản tiến hành án tử, trong điểm này Diệp Á Bình hoàn toàn là một đảng viên có đủ tư cách, một cán bộ tốt.
Lý Hồng nói:
- Chỉ mong mọi thứ đều như ý muốn!
Lúc Diệp Á Bình về đến nhà nhìn bốn phòng hai tầng của căn nhà, trong phòng ngủ còn treo tấm ảnh mười tám năm trước kết hôn của hai người. Lúc đó Diệp Á Bình vừa mới tốt nghiệp Đại học không lâu, tham gia công tác không đến một năm thì kết hôn.
Diệp Á Bình lúc còn trẻ rất đẹp, có khí chất của một người lính. Vu Quan cũng không kém, tướng mạo đường đường tuổi trẻ anh tuấn. Hai người chắc là một đôi hạnh phúc mỹ mãn, đáng tiếc ông trời vẫn trêu cợt người, khiến cho cô trong thời điểm tuổi bốn mươi còn phạm phải sự sai lầm này.
Nhìn tấm ảnh kết hôn này, Diệp Á Bình lấy điện thoại ra gọi cho Vu Quan.
Lúc này Vu Quan đang phong lưu khoái lạc cùng tiểu yêu tinh.
Nghe thấy điện thoại reo cậu ta lập tức thở dài một tiếng,
- Bà xã tôi. Đêm qua tay trong tay với tiểu yêu tinh, trái lại còn bị tiểu yêu tinh mê hoặc, sáng sớm tinh mơ hai người nằm triền miên trên giường, đến thời điểm náo nhiệt nhất thì điện thoại reo lên.
Vu Quan hừ một tiếng thì nghe thấy Diệp Á Bình thản nhiên nói:
- Anh có thể về nhà không?
Tối hôm qua phong lưu khoái lạc ở đây cả đêm không về, nhận được cuộc gọi của Diệp Á Bình, Vu Quan lập tức tỏ vẻ,
- Lập tức lập tức về ngay, đang cùng bàn chuyện với một khách hàng!
Tắt điện thoại, Vu Quan nhìn tiểu yêu tinh dưới thân mình,
- Anh phải đi về!
Tiểu yêu tinh vịn cậu ta lại:
- Đừng mà, cũng đã đến nước này rồi, làm xong hẳn đi?
Nhẹ dạ không thể cưỡng lại sự nũng nịu của tiểu yêu tinh, Vu Quan tập trung tâm sức nhất hoành, hôm nay đang là kỳ nghỉ mùng 1.5, dù sao trong mười phút này cũng không gấp. Vì thế cậu ta lại hưng phấn hẳn lên.
Diệp Á Bình đang sốt ruột đợi ở nhà hết hai ba tiếng đồng hồ mới thấy Vu Quan chậm rãi bước về nhà.
Thấy bà xã ngồi trong phòng khách Vu Quan ngượng ngùng mỉm cười,
- Sao hôm nay em không đi ra ngoài? Chủ tịch tỉnh Trương và Bí thư Lý Hồng đi rồi sao?
Diệp Á Bình không nói gì cứ thế nhìn Vu Quan thay đôi giày và đi vào phòng ngủ. Vu Quan cởi áo khoác, tháo cà vạt, chỉ mặc quần áo trong đi vào phòng khách.
- Đêm qua có uống hơi nhiều với khách.
Việc giải thích này có vẻ không rõ ràng nhưng cậu ta vẫn phải dối lòng để nói dối.
Diệp Á Bình để ý thấy phía dưới cổ của cậu ta có dấu son môi, bỗng lòng đau nhói lên. Vì là cô gái tốt bụng đầy tố chất nên không có nổi giận lôi đình, cố gắng giữ bình tĩnh nói:
- Đúng không? Người khách này là phụ nữ?
Vu Quan hơi sửng sốt,
- Nói lung tung gì đó? Mấy vị đại lão gia uống rượu uống quá nhiều đến nửa đêm nên đã ở khách sạn.
Diệp Á Bình cười lạnh,
- Trên thế giới này có đàn ông dùng son môi sao, đúng là hiếm thấy đó.
- Môi.. môi đỏ?
Vu Quan chột dạ, khuôn mặt tỏ ra bối rối, nhìn bộ dạng sốt ruột của cậu ta Diệp Á Bình cũng không có tâm trạng tính toán với cậu ta. Sau một hồi thở dài thản nhiên nói:
- Không cần lau nữa có nhiều thứ không thể rửa sạch đâu.
- Đời người giống như một tấm giấy trắng, một khi đã có vết bẩn thì không thể nào xoá được. Huống chi là một người hơn bốn mươi mấy tuổi phạm sai thì sẽ để lại lỗi cả đời. Việc sai lầm này không thể bù đắp.
- Em nói bậy bạ gì thế?
Vu Quan trong lòng hoảng hốt chẳng lẽ Diệp Á Bình phát hiện điều gì?
Diệp Á Bình là Bí thư Đảng uỷ công an kiêm Cục trưởng công an, ánh mắt rất sắc bén Vu Quan chắc chắn trốn không thoát, giống như câu Diệp Á Bình hay nói:
- Không cần che giấu, cho dù anh che giấu như thế nào thì chân tướng vẫn còn đó.
Vu Quan bối rối khiến cho Diệp Á Bình cảm thấy rất đau lòng. Không ngờ tới mình cuối cùng phải đích thân trói chồng mình a! Cô thấy Vu Quan đang chuẩn bị bước vào nhà vệ sinh để soi gương liền nói:
- Ngồi xuống đi! Chúng ta phải nói chuyện rõ ràng!
Trong lòng Vu Quan cũng rất hoảng, Diệp Á Bình là ai sao cậu ta không rõ được? Hôm nay lời nói của cô có hàm ý chắc chắn là đã biết điều gì? Mặc cho cô đã hoài nghi mình gặp sự cố hay là giúp Thù Cương rửa tiền đen, hai điểm này đều là những thứ Diệp Á Bình không thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng hôm nay có vẻ Diệp Á Bình rất bình tĩnh, nhưng Vu Quan nào biết cô đã đấu tranh tư tưởng rất lâu.
Vu Quan ngồi xuống,
- Nói gì vậy? Hôm nay thần kinh của em sao thế, đã xảy ra chuyện gì?
Vu Quan càng cố gắng tỏ ra bình tĩnh thì càng không thể bình tĩnh.
Diệp Á Bình nói:
- Có lẽ đây là lần cuối cùng hai chúng ta ngồi đây nói chuyện, Vu Quan, cho bản thân một cơ hội đi? Cũng là cho gia đình chúng ta một cơ hội. Yến Nhi không thể không có ba càng không thể không có mẹ, con cần một gia đình đầy đủ.
Vu Quan hoảng thần không ngừng đổ mồ hôi trên tráng,
- Em… em… Có ý gì đây?
Cậu ta nhìn ra cửa sổ, Diệp Á Bình nói:
- Đừng nhìn, cửa sổ đã được gắn phòng trộm nhảy xuống đó không được đâu.
Vu Quan hoàn toàn hoảng thần, không cần phải nói chắc chắn là chuyện đã bị bại lộ, nếu không những lời của Diệp Á Bình sao lại để ra một mùi sát khí?
Cho chính mình một cơ hội, cho gia đình này một cơ hội, đột nhiên Vu Quan cười lạnh,
- Diệp Á Bình em muốn làm gì?
Diệp Á Bình lắc đầu nhắm hai mắt lại, bỗng một tiếng thở dài,
- Ôi ---
- Thật sự em không hiểu rốt cuộc cái gì đã khiến anh đi trên con đường này, cho dù anh không nghĩ cho em cũng phải nghĩ cho cái gia đình này chứ, vì Yến Nhi mà nghĩ. Vu Quan anh làm em rất thất vọng. Nếu anh cảm thấy ở nhà không ấm áp, tìm không thấy cảm giác của gia đình, em có thể hiểu. Chẳng sợ anh có người phụ nữ khác ở ngoài nhưng ngàn vạn lần anh không nên làm chuyện không thể quay đầu lại. Anh muốn đội trời đạp đất, anh muốn vượt qua em trong sự nghiệp, những thứ này em đều có thể hiểu, nhưng bây giờ anh lại làm chuyện này, có thể khiến anh cảm thấy thoả mãn, cảm thấy rất vui vẻ sao? Có thể khiến cho anh thoát khỏi cuộc sống đầy tội lỗi sao? Đàn ông phải biết tự cố gắng, em không phản đối ngược lại em sẽ vì anh có lý tưởng này mà kiêu ngạo, nhưng anh…
Diệp Á Bình không thể nói tiếp, ánh mắt cô nhìn Vu Quan đã tràn đầy thất vọng.
Từ lúc Vu Quan đi trên con đường này thì chắc chắn cả đời cậu ta đã bị huỷ. Tự tay cậu ta huỷ đi hạnh phúc của mình, huỷ đi gia đình này, cũng đã huỷ đi tiền đồ của mình. Diệp Á Bình nói:
- Nếu anh còn niệm tình vợ chồng của chúng ta, còn nghĩ tới Yến Nhi thì hãy đi tự thú đi!
Trong lòng Vu Quan hoảng hốt,
- Em… Em… Em thật sự nhẫn tâm vậy sao? Diệp Á Bình, em rất là nhẫn tâm đó!
Diệp Á Bình lắc đầu,
- Không phải em đưa anh vào tù mà chính anh đã tự đưa mình vào nhà giam, em đã có nói qua với Chủ tịch tỉnh Trương và Bí thư Lý Hồng, chỉ cần anh đồng ý ra tự thú, họ sẽ cho anh thêm một cơ hội.
- Nói dối ---
Vu Quan tức đến độ nhảy dựng lên quơ hai tay quát:
- Anh không cần, tôi không cần cơ hội chó má, cái gì mà cho anh cơ hội, mọi người đều xem thường anh. Anh biết Trương Nhất Phàm hắn muốn anh lên đến Cục xúc tiến Đầu tư cũng là nể mặt Diệp Á Bình em đây. Anh chỉ là một con cờ trong tay hắn, tuỳ tiện thay một quân cờ khác, hắn muốn ném xuống thì ném xuống sao. Vì sao anh phải nhìn sắc mặt của bọn họ, anh muốn lựa chọn con đường riêng của mình. Diệp Á Bình nếu em còn niệm tình vợ chồng của chúng ta, thả anh đi để anh rời khỏi đây, từ nay về sau em là em anh là anh, chúng ta không dính dáng gì đến nhau nữa.
Diệp Á Bình lắc đầu,
- Muộn rồi, tất cả đã muộn rồi!
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu