If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1137: Anh Là Người Của Trương Gia À?
rương Nhất Phàm có ý dạy dỗ anh em này một chút, anh chàng cắt đầu cua bị cảnh sát có vũ trang đá cho quỳ xuống mặt đất, bốn người lính khác liền lo lắng nhấc súng lên. Người cảnh sát kia tài nghệ cũng khá, chỉ nhìn thấy động tác nhanh nhậy của anh ta, lộp bộp mấy cái đã cướp được súng của bốn người.
Vẻ mặt anh chàng thanh niên này hoảng sợ, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi đó không động đậy, liền to gan nói:
– Dám đối xử với Tống gia ta như thế này cơ à!
Gã cố ý làm sáng tỏ thân phận của mình, muốn gây tác dụng nói bóng nói gió, không ngờ Trương Nhất Phàm kêu hừ một tiếng, giống y như không nghe thấy gì. Anh thanh niên cắt đầu cua thầm khiếp sợ. Mình đã để lộ ra danh tiếng của Tống gia, đối phương vẫn thờ ơ như thế, loại người này không phải là kẻ điên cũng là tên ngốc. Cho dù hắn chưa bao giờ nghe thấy tên của mình, chẳng nhẽ đến anh trai Tống Hạo Thiên cũng chưa từng nghe sao? Dựa vào, ông nội của bố mày là Phó chủ tịch quân ủy.
Thằng nhãi này thầm suy nghĩ lai lịch của vợ chồng Trương Nhất Phàm.
Hóa ra là người nhà Tống gia, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy!
Trương Nhất Phàm nhìn hai anh em này, cô gái kia thấy thế tưởng là thật, đã sợ đến mức không dám lên tiếng từ lâu. Anh trai dẫn mấy người đến, căn bản không phải là đối thủ của người ta, lúc này chạy cũng không thoát, ở lại đây thì mất mặt. Trong lúc không nghĩ ra được cách gì nữa, Duệ Quân nghe thấy tin tức, liền chạy đến.
– Anh Trương, Tống thiếu gia, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm. Hai vị bỏ qua, nghe tôi nói một câu.
Đương nhiên Trương Nhất Phàm nể mặt Duệ Quân, ánh mắt hắn, cảnh sát có vũ trang liền thu súng nhằm vào Tống thiếu lại. Tống Thiếu đứng lên, sắc mặt vốn đen thui đã bị bóp méo nghiêm trọng, trên trán toàn là mồ hôi. Gã tự hỏi ở Bắc Kinh này, từ trước đến nay chưa ai dám đối xử với anh em mình như vậy. Vừa nãy đúng là một thằng cha thật sự, nghĩ đến họng súng lạnh như băng kia nhằm vào đầu mình, gã liền cảm thấy đã đi vào Quỷ môn quan.
Nghe thấy Duệ Quân gọi anh Phàm, gã liền đoán thân phận của đối phương, lạnh lùng nhìn Trương Nhất Phàm:
– Anh là người Trương gia?
Trương Nhất Phàm nói:
– Đúng vậy! Về bảo ông cụ giáo dục cho tốt, đừng có không có chuyện gì cũng ra ngoài cắn người nữa. Bắc Kinh này không phải là vườn rau nhà mày, đối xử với người khác phải khiêm tốn một chút.
Đời thứ ba của Tống gia có ba anh em, Tống Minh Triều là người nhỏ nhất, Tống Minh Triều lại có hai đứa con trai, một đứa con gái, hai đứa này chính là đứa con gái bảo bối và con trai nhỏ nhất trong ba đứa. Đáng tiếc là ba đứa con này, đều không chịu thua kém y. Đứa con cả đánh bạc ở Las Vegas Mỹ, khoảng thời gian trước Trương Nhất Phàm vạch trần, * Tống Minh Triều không thể không thỏa hiệp, cuối cùng thảm hại rời khỏi Hồ Nam.
Địa vị của Tống Minh Triều ở Tống gia, không bằng hai ông anh, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc ba đứa trẻ làm xằng làm bậy ở bên ngoài.
Đôi bảo bối này luôn diễu võ dương oai ở Bắc Kinh, hơi một tý là sử dụng lực lượng quân đội, luôn ức hiếp những kẻ không nghe lời mình ở Bắc Kinh. Trước kia ở Bắc Kinh có bốn thiếu gia lừng danh, nhưng anh em bọn họ đã ỷ vào danh hiệu anh cả Bắc Kinh của Tống Hạo Thiên, cũng làm xằng làm bậy, rất nhiều người đều không dám kết giao với anh em này.
Chuyện hôm nay, đả kích nghiêm trọng đến hai anh em này, không ngờ còn có người dám không coi hai anh em mình ra gì, còn luôn miệng nói mình không có giáo dục. Giọng điệu này làm sao nhẫn nhịn được? Lúc nghe Trương Nhất Phàm thừa nhận mình là người Trương gia, trong lòng hai người lại rung động.
Người Trương gia, có câu trả lời này, hai anh em liền nghĩ đến một người. Đổng Tiểu Phàm, khoảng thời gian sars năm ngoái Đổng Tiểu Phàm, đã quyên góp hai mươi tỷ nhân dân tệ, giúp đỡ đất nước chống lại dịch bệnh sars. Đổng Tiểu Phàm cũng được đích thân Tổng bí thư và Thủ tướng tiếp kiến, và trao tặng danh hiệu doanh nghiệp yêu nước nhất năm 2003.
Địa vị của Trương Nhất Phàm không nghi ngờ gì cũng được lên cao, theo các nhân sĩ nội bộ tiết lộ, từ năm ngoái, Đổng Tiểu Phàm đã thầm cung cấp cho tổ quốc một số tiền quân phí khả quan. Những thứ này cũng là một trong số những nguyên nhân không gì phá nổi địa vị ở Bắc Kinh, trong mấy năm nay của Trương gia.
Hiện tại trong bốn gia tộc lớn, Trương gia đã dẫn xa so với ba gia tộc kia. Dường như nổi muốn nổi tiếng ngang với Tổng bí thư và Tống gia. Điều này cũng khó trách được dáng vẻ bệ vệ của đối phương, còn kiêu ngạo hơn anh em mình.
Tuy nhiên, tên tuổi Trương gia lớn hơn nữa, có uy vọng như thế nào nữa ở Bắc Kinh, vừa rối Tống Tử Phong bị cảnh sát vú trang của Trương gia dùng súng dí vào trán, sau đó lại bị người ta đá cho quỳ xuống đất, nỗi hận này sao có thể nuốt trôi được?
Biết Đổng Tiểu Phàm đương nhiên sẽ biết người đàn ông trước mặt này là ai.
Nói thật, cái tên Trương Nhất Phàm, có lẽ trong mấy năm nay dần dần những đại thiếu gia ở Bắc Kinh đều biết đến, nhưng trông hắn như thế nào, quả thực rất ít người biết. Ai bảo Trương Nhất Phàm khiêm tốn như vậy, lại không hay sống ở Bắc Kinh.
Tuy nhiên, cái tên Trương Nhất Phàm, lại ở trong đầu Tống Thiếu Phong, hận nó đến thấu xương.
Cha của Tống Thiếu Phong Tống Minh Triều vừa mới từ Hồ Nam chạy trối chết, bị lưu đày đến Liêu Đông, Tống Thiếu Phong đã có suy nghĩ từ lâu, nếu như gặp phải Trương Nhất Phàm, nhất định sẽ khiến hắn biết được sự lại hại của Tống gia. Không ngờ hôm nay không hẹn mà gặp, ngược lại lại bị người ta làm nhục một trận.
Tống Thiếu Phong nhìn ánh mắt của Trương Nhất Phàm, giống như một con dao giết người, hận không thể một dao giết chết hắn, xả giận cho cha. Nghĩ đến đây, Tống Thiếu Phong lại có chút hối hận, biết sớm mình đã mang thêm vài người đến, cho dù là đánh nhau với hắn, đánh hắn một trận tàn phế, chỉ cần đánh thắng, ra cửa xin lỗi cũng không sao cả.
Người ở Bắc Kinh đều biết, ông nội Tống Thiếu Phong là Phó chủ tịch quân ủy, anh họ gã Tống Hạo Thiên đường đường là anh cả ở Bắc Kinh, những thiếu gia ở Bắc Kinh, lúc nhìn thấy Tống Thiếu Phong, ai nấy cũng trốn không kịp.
Hơn nữa anh em Tống Thiếu Phong, cũng thích gây chuyện, thường huy động người đánh người khác một trận, lúc gây ra họa lớn, không thể thu xếp được, do mấy lão đứng đầu quyết định, anh em gã lại xin lỗi. Cuối cùng đương nhiên là không giải quyết được gì, đây đã là phong cách của anh em họ, cho người ta một cái tát mới nói một câu xin lỗi!
Đã có rất nhiều người chịu thiệt trong tay bọn họ, đã không mong gặp lại anh em này từ lâu.
Hôm nay chịu thua thiệt, Tống Thiếu Phong nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm:
– Tên họ Trương, chúng ta cứ chờ xem!
Nói xong, gã quay đầu đi, Trương Nhất Phàm hô một câu:
– Đứng lại!?
Cảnh sát vũ trang kia liền lên ngăn cản trước mặt mấy tên, Tống Thiếu Phong dừng lại, giọng khuyến khích nói:
– Anh còn muốn thế nào nữa?
Trương Nhất Phàm chỉ vào đứa em gái đằng sau gã:
– Đi như thế này sao? Xin lỗi Tiểu Phàm đi chứ!
Tống Tiểu Ngọc giậm chân:
– Tên họ Trương, có bản lĩnh thì giết tôi đi! Muốn tôi xin lỗi, không bao giờ!
Nói xong, cô ta liền dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Duệ Quân, dường như đang nói, đây là đại bàn của anh, anh xử lý đi?
Duệ Quân không biết rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, những gã nhìn ánh mắt của Trương Nhất Phàm, cũng không dám lắm lời. Trương Nhất Phàm muốn cô ta xin lỗi, chắc chắn là có lý do của hắn, nếu như không đoán sai, chắc Tống Tiểu Ngọc nói những lời không nên nói, đã mạo phạm đến Đổng Tiểu Phàm mới lạ.
Duệ Quân không xen vào, Tống Tiểu Ngọc trừng mắt ngẩn người ra ở đó, hừ! Chẳng nhẽ anh còn dám giết chết tôi sao?
– Không đến mức giết cô, cô không xin lỗi cũng được thôi, tôi lại muốn xem Chủ tịch tỉnh Tống Minh Triều giáo dục con gái như thế nào.
Trương Nhất Phàm cầm điện thoại lên, đang định quay số, Tống Tiểu Ngọc liềm giậm chân:
– Được rồi, tôi xin lỗi chẳng phải là được rồi sao?
Khẽ cắn môi, bộ dạng như muốn ăn Trương Nhất Phàm.
Tống Thiếu Phong giơ tay ngăn cản em gái:
– Tên họ Trương, đừng có làm việc quá tuyệt tình.
Trương Nhất Phàm đã quyết tâm, dạy bảo hai tên không có giáo dục này, do đó. Hắn dù sao cũng làm người xấu đến cùng, liếc mắt nhìn Tống Thiếu Phong:
– Câm miệng!
Bị Trương Nhất Phàm quát như vậy, nỗi hận kia trong lòng Tống Thiếu Phong! Chỉ đáng tiếc có hai tên cảnh sát có vũ trang ở đây, nếu như thực sự ra tay, chắc chắn gã sẽ không được cái gì, lúc này mới nuốt mật vàng xuống.
Tống Thiếu Ngọc đi đến chỗ Trương Nhất Phàm:
– Xin lỗi!
Đổng Tiểu Phàm vốn không muốn truy cứu những chuyện nhỏ như thế này, nhưng cô nghe nói đối phương là người của Tống gia, hơn nữa lại là đối thủ một mất một còn Tống Minh Triều với Trương Nhất Phàm, trong lòng cũng có chút không vui. Lần này tranh chấp chức Phó chủ tịch tỉnh Hồ Nam, chẳng phải là do Tống Minh Triều đứng đằng sau tạo ra sao? Dù sao Trương Nhất Phàm đã ra mặt làm kẻ địch với người ta rồi, cũng không để ý việc mình tàn ác thêm một lần nữa. Cô liền thản nhiên nói một câu:
– Cô nói cái gì?
Tống Tiểu Ngọc tức đến mức giậm chân:
– Xin lỗi!
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu