There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1001: Em Đã Sa Đọa Rồi Sao?
ý Hồng rất bất đắc dĩ, đêm qua lại để hắn đạt được, nghĩ tới việc này, cô vẫn còn có chút uể oải.
Cho rằng Trương Nhất Phàm là tính kế sẵn cả, nếu không sao hắn đem theo rượu, mời mình ăn cơm, có tốt bụng đến vậy không? Bị hắn bày kế sẵn rồi, còn phải giúp hắn làm việc, đây mới là việc mà Lý Hồng buồn bực nhất.
Tuy nhiên, hồi tưởng kỹ lại, lúc Trương Nhất Phàm hôn mình, sờ mình hình nhưng mình cũng không có cự tuyệt. Mà ngược lại, Lý Hồng rất khát vọng cái kiểu ôm hôn mạnh mẽ đó.
Cô nghĩ mình hẳn là đã bị lạc vào trong cái ôm mạnh mẽ đó rồi, là một người phụ nữ, bất luận có kiên cường như thế nào đi nữa. Trong thời điểm yếu ớt, luôn cần phải có một người nào đó đến an ủi.
Có lẽ đây là bản tính trời sinh của phụ nữ! Lý Hồng thầm lắc lắc đầu, bưng một ly trà từ từ uống.
Đây là lần thứ hai cùng Trương Nhất Phàm làm chuyện này. Trước kia, Lý Hồng mỗi lần nghe thấy, hoặc là nghĩ đến việc này luôn cảm thấy ghê tởm. Bây giờ cô từ từ phát hiện, không ngờ chính mình bị Trương Nhất Phàm đồng hóa.
Hình như cũng không thế nào chán ghét việc này, chẳng lẽ cái hắn nói đều là sự thật sao?
Việc nam nữ mà luôn bị mình cho rằng là hạ lưu, dơ bẩn, không ngờ chính mình cũng có thể từ từ tiếp nhận. Đây nhất định là kết quả không nhận thức được khi ở cùng Trương Nhất Phàm.
Lý Hồng có chút uể oải nói:
- Em đã sa đọa rồi sao?
Giờ phút này, trong đầu cô tràn đầy tình cảnh lúc cùng Trương Nhất Phàm đó, tối hôm qua uống rượu nhiều như vậy, hưng phấn lạ kỳ. Bị Trương Nhất Phàm ôm như vậy, không ngờ cứ chịu đựng như vậy, mặc cho hắn hôn môi, mặc cho hắn vuốt ve. Đã không có cự tuyệt, còn có một tia trông mong và khát vọng mơ hồ.
Đặc biệt cái ma trảo kia của Trương Nhất Phàm, lấn đùi giữa của mình, lúc từ trong quần lót tiến vào, Lý Hồng không ngờ hoàn toàn buông thả việc chống cự. Sau đó, Trương Nhất Phàm liền mượn cơ hội, cởi hết quần áo của Lý Hồng, thủ đoạn của hắn rất thành thạo. Vừa hôn, vừa nhẹ nhàng sờ soạng, cho người ta một chút cảm giác cũng không có. Tất cả, đều hoàn thành trong vô tình.
Từ phòng khách vào trong phòng ngủ, Lý Hồng chỉ cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, cô chỉ biết ôm Trương Nhất Phàm mà hôn điên cuồng, không biết hắn làm cái gì trên người mình.
Sau đó, cô lại cảm giác khoái cảm sau khi được Trương Nhất Phàm vuốt ve, khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình đã rơi vào tay giặc.
Lúc Trương Nhất Phàm xâm nhập thẳng vào, cô thậm chí cảm thấy chính mình giống như vậy. Phụ giống rên rỉ vậy, cô muốn câm miệng, lại không thể ngăn cản được cái dục vọng mãnh liệt trong lòng này.
Khoảnh khắc mất hồn đó, đích thực rất dễ dàng làm cho người ta đạt tới một đỉnh cao chưa từng có, cũng dễ dàng làm cho người ta bị lạc vào trong trò chơi này. Khó trách có nhiều người, vì theo đuổi loại kích thích này mà bại hại luân lý, cũng có người vì loại kích thích này, không tiếc dùng quyền lợi trong tay, làm một ít việc giao dịch sắc giới.
Lý Hồng ở trong chốc lát đó, nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cô cuối cùng lĩnh ngộ được nhu cầu này trong lòng của bọn tham lam đó. Có người không tiếc thủ đoạn nào, bỏ cả nhiệm vụ, đùa bỡn một số phụ nữ trong vui sướng.
Vì thế, Lý Hồng nghĩ tới một câu, cầm đầu đại gian đại ác.
Lý Hồng dù sao cũng là Lý Hồng, cái mà cô lĩnh ngộ được, mãi mãi là cái người khác không hề nghĩ tới được. Nếu không phải bởi vì sự việc tối hôm qua, cô chỉ sợ cả đời này cũng không thể lý giải, những động cơ lợi dụng chức quyền trong tay, làm giao dịch sắc giới.
Loại dục vọng này, đích thực mãi mãi vô chừng mực.
Chỉ mong Trương Nhất Phàm không nên vùi thân lấp trong đó thì tốt.
Lý Hồng nghĩ đến đây, không khỏi hơi mơ hồ, lo lắng.
Hắn thân địa vị cao, cô gái bên cạnh đương nhiên không thiếu, khẳng định có người vì để đạt tới mục đích nào đó, không tiếc mọi thủ đoạn dụ dỗ nào, hắn có thể kiên định được sao? Trong lòng Lý Hồng, không ngờ lại có chút lo lắng mơ hồ thay cho Trương Nhất Phàm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là gọi điện thoại qua, Trương Nhất Phàm tiếp máy, Lý Hồng nói:
- Chuyện Lã cường, anh cùng cậu ta nói chuyện một lần, chuyện đi Ngực Châu.
Đêm qua, cô đồng ý yêu cầu của Trương Nhất Phàm, để cho Lã Cường được điều đến Ngực Châu, đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, chính sở!
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Cảm ơn em đã hao tâm tổn trí.
Lý Hồng liền mắng một câu:
- Đồ đạo đức giả!
Đích thực vào lúc này, hai người đã như vậy rồi, còn nói những lời này, quả là có vẻ hơi dối trá. Tuy nhiên Trương Nhất Phàm biết Lý Hồng là nói đùa. Cô chưa bao giờ cùng người khác nói đùa. Chỉ có ở trước mặt Trương Nhất Phàm mới có vài phần với vẻ phụ nữ thôi.
Lý Hồng chính là Lý Hồng, ngoại trừ khoảnh khắc ôn tồn kia, cô mãi mãi vẫn là nữ thần băng sơn, cao cao tại thượng, vô cùng thần thánh. Cô mãi mãi chỉ có thể là ngọn núi mà người khác ngưỡng mộ, cho dù là nhìn từ xa, cũng phải thật cẩn thận, đừng để cho cô ta phát hiện.
Lý Hồng còn muốn nói cái gì, lại thấy mình nói không nên lời, cô ừ à à một hồi, không thể nói rõ ra được.
Trương Nhất Phàm nói:
- Em sao vậy?
Lý Hồng nói:
- Không có gì!
Không có việc gì mới là lạ, với tính tình của Lý Hồng, làm gì mà do dự, ấp a ấp úng như vậy chứ? Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười nói:
- Vậy sau khi tan sở chúng ta nói tiếp nhé!
Lý Hồng vội nói:
- Không cần, không cần, buổi tối em có việc rồi.
Sau đó cô còn có chút bối rối không chịu được rồi gác điện thoại.
Còn để tan sở nói tiếp, tên khốn khiếp như anh, hừ! Nghĩ đến việc đêm qua này, Lý Hồng hừ một tiếng, thầm nhủ mình sẽ không cho hắn cơ hội nào nữa.
Trương Nhất Phàm lại ở bên kia cười có chút bất đắc dĩ, vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được Lý Hồng có vẻ bối rối, chưa bao giờ nghĩ tới Lý Hồng sẽ có vẻ mặt này. Có thể là chuyện đêm qua, để lại di chứng cho cô chăng? Tuy nhiên Trương Nhất Phàm phát hiện, Lý Hồng đã thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa việc làm người ta hưng phấn chính là, sự thay đổi của cô chỉ vì mình. Nghĩ đến đây, hắn liền thầm vui mừng.
Buổi chiều, Lã Cưỡng phải tới tỉnh thành, Trương Nhất Phàm đã nói cho Phi Thăng biết một tiếng.
Chỉ cần Lã Cường vừa đến, lập tức thông báo ình.
Giữa trưa giờ ăn cơm, ở trong nhà ăn nhỏ của Tỉnh ủy gặp được Lý Hồng, trong mắt Lý Hồng hiện lên một tia thần sắc làm người ta không thể phát hiện, hung hăng liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm. Sau đó hai người liền giống như người xa lạ, anh ăn của anh, tôi ăn của tôi.
Loại cảm giác này, khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy giống như yêu đương vụng trộm vậy, ngầm cùng bà xã của người ta liếc mắt đưa tình.
Buổi chiều Lã Cường vội đi tới tỉnh thành, ở văn phòng Ủy ban nhân dân gặp được Phó chủ tịch tỉnh Trương, Lã Cường không biết Chủ tịch tỉnh Trương tìm mình có chuyện gì, chỉ là gọi anh ta đến tỉnh thành một chuyến.
Đối với mệnh lệnh của Chủ tịch tỉnh Trương, anh ta đương nhiên tuyệt đối chấp hành.
Trong phòng làm việc, Lã Cường mang đến một ít lá trà, anh ta biết Trương Nhất Phàm thích uống trà. Đây là trà mà anh ta cố tình bảo người từ Hàng Châu đem qua. Đưa lá trà cho Chủ tịch tỉnh Trương, Trương Nhất Phàm nhìn liền hiểu rõ.
- Ha ha... cậu từ lúc nào cũng học được cái kiểu này rồi? Lá trà này giá cả không đắt chứ?
Long Tỉnh thượng hạng, ít nhất một lạng cũng mấy trăm đồng, một cân lá trà cũng phải vài ngàn, đắt nhất hơn mười ngàn cũng có. Lã Cường đưa trà này, cấp bậc không thấp, Trương Nhất Phàm lúc này mới nói hắn một câu:
Ở trong quan trường, việc tặng lễ là không thể tránh được, tất cả mọi người đều tặng, anh mà không tặng thì sẽ bị người ta khinh thường. Mà người ta đều nhận, mà anh không nhận thì cũng sẽ bị người ta gọi là đồ giả thanh cao.
Trương Nhất Phàm đối với bọn họ những người phía dưới này, luôn không để cho bọn họ chịu thiệt. Dù sao mình hiện tại là nhà giàu mới nổi, có tiền, so sánh với bọn họ thì bọn họ mấy đời cũng không đạt được loại của cải này.
Đổng Tiểu Phàm chính là mỏ vàng của chính mình, dùng vô tận, lấy chi cũng không cạn.
Hắn nói:
- Buổi tối đừng đi, cùng nhau ăn một bữa cơm. Chúng ta bàn trước một chút việc chính.
Lã Cường gật gật đầu, cũng không biết Chủ tịch tỉnh Trương sẽ cùng mình nói chuyện gì. Bởi vì sự việc này còn không có phổ, người ngoài căn bản sẽ không nhận được bất cứ tin tức gì.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cậu cảm thấy Ngực Châu nơi này thế nào?
Ngực Châu xem như toàn bộ tỉnh, một nơi không được thu hút lắm, chiến tích bình thường, kinh tế cũng không khởi sắc lắm, nó quật khởi hoàn toàn là dựa vào những tuyến chính giăng khắp nơi.
Quan trường Ngực châu chấn động, Lã Cường cũng có nghe nói, anh ta nghe nói như thế, đoán được đại khái. Lã Cường nói:
- Tổng thể mà nói, Ngực Châu và Vĩnh Lâm là một cấp bậc cao của thành thị, đôi bên là kẻ tám lạng người nửa cân. Tuy nhiên, giao thông của nó có tác dụng trọng yếu, dòng người lớn, khiến tòa thành thị này phát triển nhanh chóng.
Lã cƯờng nói được có vẻ khá tốt, nhất là về sau việc cải cách mở ra, công nhân viên bên ngoài tăng nhiều, tính lưu động của cả nước rất mạnh, đây là nguyên nhân trọng yếu trực tiếp làm cho lượng người dân lớn tăng nhiều.
Bởi vì người nghèo và giàu khu Đông Tây Bộ cách xa nhau, giống như nhân viên không nghề nghiệp ở nội địa, không thể nào mà không đi xa tới vùng duyên hải làm công. Việc này khiến sự nghiệp đường sắt và quốc lộ của quốc gia ta nhanh chóng lớn mạnh.
Nhưng việc đáng tiếc chính là, những khách hàng được xưng là Thượng Đế này, nhưng lại ở trước mặt ông bố đường sắt giao thông lớn như vậy, tìm không thấy cảm giác ưu việt nào cả. Trái lại, bọn họ là bố, khách hàng là con. Hiện tượng này, có thể nói là nhất kỳ.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cậu đến Ngực Châu đi, vào hệ thống kiểm tra kỷ luật.
Lã Cường sửng sốt, cứ tưởng rằng Chủ tịch tỉnh Trương đưa mình đi Ngực Châu, đảm nhiệm cái chức vụ khác, hoặc là bộ phận chính phủ, không ngờ lại vào hệ thống kiểm tra kỷ luật, anh ta vốn muốn hỏi, tuy nhiên nghĩ đến Chủ tịch tỉnh Trương đã an bài như vậy, khẳng định là có đạo lý riêng của hắn, Lã Cường liền gật gật đầu nói:
- Kiên quyết phục tùng an bài của lãnh đạo, cảm ơn sự đề bạt của Chủ tịch tỉnh Trương đối với tôi.
Lã Cường lớn hơn Trương Nhất Phàm vài tuổi, ở trước mặt Trương Nhất Phàm nói loại lời này, không hề cảm thấy ngượng ngùng, anh ta rất sớm đã thích ứng với thân phận này, huống chi rất nhiều cán bộ cấp sở, ở trước mặt Trương Nhất Phàm cũng không phải đều làm theo việc cung kính vậy sao?
Việc Trương Nhất Phàm tán thưởng Lã Cường chính là, anh ta người này có thể không kiêu ngạo không nóng nảy, hơn nữa tính cách có chút trầm mặc việc này có khả năng liên quan đến chuyện của Tống Thúy Bình. Làm công tác kiểm tra kỷ luật, đúng là cần nhân tài như anh ta vậy.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chức vụ của cậu tại Ngực Châu là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, cán bộ cấp chính sở. Qua vài ngày, ban Tổ chức cán bộ sẽ tìm cậu nói chuyện, cậu chuẩn bị một chút đi.
Lã Cường ngay lập tức trở nên hoảng sợ thành khẩn lên, Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật chính sở, không ngờ lại ình tăng lên nửa cấp. Trong lòng anh vạn phần cảm kích, lại không biết nên nói gì.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cậu đi trước đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Nhìn bóng dáng Lã Cường rời khỏi, Trương Nhất Phàm nghĩ chỉ mong Lã Cường có thể có một sự bắt đầu mới.
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu