There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 971: Các Anh Dám Bắt Tôi Sao?
ằng Phi và Cục trưởng Cổ Chí Cương đến không báo trước với bộ máy lãnh đạo huyện Sa.
Tào Lương Kỳ đang vắt tay sau lưng, bước đi thong thả tới phòng làm việc, giờ phút này, anh ta cũng cảm thấy bất an. Trong quan trường, như giày trên miếng băng mỏng, chỉ cần hơi vô ý sẽ rơi xuống sông sâu.
Những lời này tuyệt đối không phải là giả, Tào Lương Kỳ giờ phút này trong lòng cũng mơ hồ lo lắng, Lã Cường và tiểu Từ hai người kia khả năng sẽ có chuyện xấu. Thủ đoạn để đối phó với những người này chỉ có hai, một loại là trấn an, một là cho bọn họ vĩnh viễn không thể mở miệng.
Tính cách của Lã Cường, chỉ sợ là không thể vỗ về, bởi vậy, đưa vào khu cách ly là biện pháp tốt nhất. Vào khu cách ly rôi muốn anh chết anh phải chết, muốn anh sống thì phải sống.
Cái cô nữ thư ký tiểu Từ kia thì dễ đối phó, bối cảnh không có gì, chỉ có Lã Cường hơi phiền toái, anh ta dù sao cũng là cán bộ cấp Cục phó, nghe nói còn có chút quan hệ với Trương Nhất Phàm.
Đang nghĩ tới việc này, Cổ Chí Cương đã mang người tới, còn có thư ký Đằng Phi của Trương Nhất Phàm.
Đằng Phi xuất hiện là đại diện cho Chủ tịch tỉnh Trương, Cổ Chí Cương này là quyền cục trưởng, tự nhiên phải nhìn sắc mặt anh ta để làm việc. Nhìn thấy Cổ Chí Cương và Đằng Phi không nói năng gì đi tới, Tào Lương Kỳ liền cảm thấy không ổn.
Đằng Phi hiện tại khí thế rất lớn, sau khi anh ta tiến vào nói luôn:
- Bí thư Tào, chúng tôi tới đón Lã Cường, Lã Cường ở đâu?
Trước đó không lâu, Đằng Phi có nghe phong phanh được, nói bộ máy huyện Sa rất sơ suất, nếu có thể sớm vài ngày, thì thôn Tiểu Lang sẽ không rơi vào thảm kịch như thế, mà Tống Thúy Bình cũng không chết.
Bởi vậy, Đằng Phi sinh ra hoài nghi đối với bộ máy cán bộ của huyện Sa.
Nếu là có sơ sót, phải có người trả giá, nhưng không phải là người vô tội.
Anh ta tiến đến, trực tiếp hỏi.
- Lã Cường đâu?
Tào Lương Kỳ trong lòng thầm không hài lòng, chỉ là một thư ký nho nhỏ, dựa vào cái gì mà vung tay múa chân!
Nhưng Đằng Phi là thư ký của Chủ tịch tỉnh Trương, Tào Lương Kỳ trong mắt anh ta là cái gì? Ngay cả Bộ Kiên Cố còn phải tôn trọng anh ta. Tôn trọng một người, đầu tiên phải xuất phát từ bản thân, trong mắt Tào Lương Kỳ nổi lên ý khinh miệt, khiến Đằng Phi cảm thấy rất căm tức, anh ta quyết định dạy dỗ tên tự cao tự đại này.
Hoàng Vệ Hoa đi tới,
- Lã Cường bị nhiễm bệnh, đang ở khu cách ly để điều trị.
Anh ta cũng không dám chống đối thư ký của Chủ tịch tỉnh, đành phải trả lời chi tiết.
Đằng Phi nói:
- Khu cách ly? Chúng tôi muốn đưa Lã Cường đi, đến bệnh viện tốt nhất để điều trị. Bí thư Tào, giao bệnh nhân cho Cục trưởng Cổ đi cùng chúng tôi.
Tào Lương Kỳ nhướn mày,
- Không cần chứ? Loại bệnh này hiện tại không phải nơi nào điều trị cũng đều giống nhau sao? Trang thiết bị ở huyện Sa cũng không tồi, hơn nữa, phải mang một người đặc thù như anh ta đi trị liệu? Chẳng lẽ cán bộ quốc gia nên quan tâm đặc biệt? Việc này truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt, tôi không đồng ý.
Con chó Nhật này, nói thật là hợp tình hợp lý, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, nếu chính anh ta bị bệnh, còn có thể nói như vậy sao? Đặc biệt quan tâm cán bộ quốc gia, đây là ý gì?
Đằng Phi theo dõi anh ta, phát hiện Tào Lương Kỳ nói một cách hợp lý, anh ta liền chất vấn một câu,
- Nếu các anh đều biết rõ Lã Cường bị cách ly, vì sao trên báo cáo ngày hôm nay không thấy nhắc tới?
Hoàng Vệ Hoa nghe ra trong đó có mùi thuốc súng, lập tức tiếp nhận đề tài,
- Đó là bệnh viện bên kia sơ suất, hơn nữa trước lúc giao báo cáo, Lã Cường còn chưa xác định hoàn toàn có phải bị lây nhiễm hay không, nhằm mục đích an toàn, chúng tôi chỉ có thể đưa anh ta vào khu cách ly trước.
Anh ta xoay người lấy báo cáo của ngày hôm nay,
- Đại thư ký Đằng, anh xem, không phải hôm nay trên báo cáo có tên của bọn họ hay sao? Làm sao có chuyện chúng tôi dám làm báo cáo bậy!
Đằng Phi cười lạnh,
- Chỉ sợ chuyện không phải là như vậy!
Anh ta nhìn hai người,
- Chấp hành mệnh lệnh của Chủ tịch tỉnh Trương đi, đưa Lã Cường và tiểu Từ cho chúng tôi mang đi.
Tào Lương Kỳ nói:
- Thư ký Đằng quyết làm như vậy sao?
- Anh muốn cãi lời Chủ tịch tỉnh Trương, hay là muốn cho Lã Cường và Chủ tịch huyện Tống giống nhau, chết tại khu cách ly các anh mới vừa lòng?
Giọng điệu của Đằng Phi rất nghiêm trang chất vấn, khiến cho Hoàng Vệ Hoa kinh hãi.
Tào Lương Kỳ mặt không đổi sắc, tâm không loạn,
- Các anh muốn mang người đi, tôi cũng không thể nói gì hơn, tuy nhiên gây ra hậu quả dư luận xã hội, các anh tự gánh vác!
Tào Lương Kỳ càng ngăn cản hai người mang người đi, Đằng Phi càng hoài nghi vấn đề rất nghiêm trọng.
Điều này quả thực là rất nguy hiểm! Tên khốn kiếp này không ngờ lại dùng dư luận xã hội để áp chế mình, y còn có suy nghĩ gì?
Anh ta nhìn Tào Lương Kỳ,
- Biện pháp để ngăn cản dư luận xã hội, chính là để bọn họ chết ở chỗ này? Không lẽ một Chủ tịch huyện Tống còn chưa đủ sao? Còn muốn thêm cả Lã Cường?
Đằng Phi nói với Hoàng Vệ Hoa:
- Đi thôi! Tới khu cách ly.
Hoàng Vệ Hoa nhìn Tào Lương Kỳ, lại nhìn Đằng Phi, khẽ cắn môi rồi đi.
Nhìn Đằng Phi rời khỏi, ánh mắt Tào Lương Kỳ lạnh như băng, chỉ thấy anh ta lấy ra di động, gọi điện thoại,
- Thế nào rồi?
- Bọn họ đã rời đi. Tất cả đều thuận lợi!
- Cẩn thận một chút! Đừng để lại xuất hiện bất cứ vấn đề gi! Nếu không tất cả mọi người đều xong đời!
- Hiểu rồi! Bí thư Tào.
Tắt điện thoại, Tào Lương Kỳ liền ngồi trong phòng làm việc, châm điếu thuốc, sắc mặt càng phát ra vẻ âm trầm.
Đằng Phi đi thẳng tới khu cách ly, người phụ trách thất kinh chạy tới báo cáo,
- Bí thư Hoàng, Bí thư Hoàng, không thấy Lã Cường và tiểu Từ đâu.
- Cái gì?
Mọi người cả kinh, khu cách ly này có cả cảnh sát có vũ trang và công an trông giữ, hai người sống như thế nào mà lại không thấy tăm hơi đâu?
Đằng Phi đánh giá mọi thứ ở đây, tường vây đích xác cũng không cao, nếu không ai trông coi cũng có người chạy trốn. Dù sao cuộc sống ở khu cách ly không tự do, giống như ngồi trong tù.
Mọi người cũng chính là vì mạng của chính mình mới ở trong này miễn phí ăn uống.
Nhưng nơi này vẫn có người trông coi, duy trì trật tư, như thế sao có thể phát sinh ra chuyện có người chạy trốn? Lại nói, tố chất của Lã Cường và tiểu Từ, không thể có khả năng chạy trốn.
Một người bị nhiễm “Sars” mà chạy trốn, hậu quả hiển nhiên sẽ không chịu nổi, Lã Cường và tiểu Từ sẽ làm như vậy sao?
Bọn họ chính mắt gặp qua “Sars” mang đến những tai nạn như nào cho xã hội, sao lại có thể có khả năng làm ra loại chuyện không sáng suốt này?
Nếu như thật sự là bọn họ chạy trốn, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, có người gây chuyện bất lợi cho bọn họ. Đằng Phi lập tức nghĩ tới huyết thư kia: “Chủ tịch tỉnh Trương cứu mạng!”
Anh ta nói với Cổ Chí Cương:
- Cục trưởng Cổ, lập tức phái người đi tìm! Nhất định phải tìm được hai người bọn họ.
Hoàng Vệ Hoa ở một bên lén lút lau mồ hôi, âm thầm nhủ có chút may mắn.
Nếu để bọn họ mang Lã Cường và tiểu Từ đi, anh ta và Tào Lương Kỳ nhất định xong đời. Hoặc là nói, anh ta xong đời, dù sao anh ta mới là người đứng đầu huyện Sa, Tào Lương Kỳ chỉ là người được điều tới đây giám sát công tác, anh ta hoàn toàn có thể chối bỏ.
Nghĩ đến đây, Hoàng Vệ Hoa đổ mồ hôi ướt nhẹp cả người.
Sớm biết thế này, trước đó làm gì, một sơ sẩy nhỏ cũng khiến cho tâm người hoảng sợ.
Cổ Chí Cương lập tức dẫn người đi tìm hai người Lã Cường, Đằng Phi lập tức gọi điện thoại cho ông chủ, báo cáo tình hình nơi này. Trương Nhất Phàm quyết đoán nói:
- Cậu lập tức liên hệ Vương Bác, tôi bảo anh ta tới tìm cậu!
Cúp điện thoại, sắc mặt Trương Nhất Phàm càng trầm trọng.
Huyện Sa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như Lã Cường thật sự bị nhiễm bệnh, chẳng lẽ anh ta lại không biết bệnh “Sars” có bao nhiêu nguy hiểm đến mọi người sao? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Bộ Kiên Cố nhìn sắc mặt anh ta trầm trọng, liền hỏi:
- Chủ tịch tỉnh Trương, xảy ra chuyện gì?
Trương Nhất Phàm trầm giọng nói:
- Lã Cường chạy rồi.
- Lã Cường này, làm chuyện gì vậy? Bị nhiễm bệnh sao có thể chạy được.
Bộ Kiên Cố vỗ bàn nói,
- Thật không nói nổi! Đây là hành vi vô tổ chức kỷ luật.
Trương Nhất Phàm nói:
- Chỉ sợ sự việc không chỉ đơn giản như vậy, Lã Cường không phải loại người làm việc như vậy.
Cân nhắc một hồi, Trương Nhất Phàm nói:
- Lập tức cử người, ngầm điều tra huyện Sa, xem xem huyện Sa rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bộ Kiên Cố gật gật đầu,
- Được! Để tôi đi sắp xếp chuyện này.
Huyện Sa, Đằng Phi lại nhớ với văn phòng chống lại Sars, anh ta đã liên hệ được tới Vương Bác.
Tào Lương Kỳ nghe nói Lã Cường chạy, còn cố làm ra vẻ huyền bí nói:
- Trong mắt không có kỷ luật, là một cán bộ cấp Cục phó, không ngờ một chút tổ chức kỷ luật cũng không có. Không ra thể thống gì!
Đằng Phi nói:
- Sự tình chỉ sợ không giống như Bí thư Tào nói đi? Chẳng lẽ các anh vốn không có nghĩ tới hai người bọn họ lại chạy thoát, hay là có ẩn tình nào khác? Hoặc là bọn họ căn bản không phải chạy trốn, mà là bị người khác mang đi.
Tào Lương Kỳ sắc mặt hơi đồi,
- Thư ký Đằng, lời nói này của anh có chút quá lời rồi, ai có thể mang bọn họ đi từ khu cách ly? Bọn họ rõ ràng là không có tính tổ chức kỷ luật, không tin tưởng tổ chức.
Nói xong, anh ta ném ra một bản báo cáo,
- Đây là báo cáo bệnh lý mới nhất, chứng minh bọn họ thật sự nhiễm bệnh. Bọn họ chạy trốn, đây là phạm tội, phạm tội với nhân dân. Không có trách nhiệm với xã hội!
Đằng Phi cười lạnh một tiếng,
- Bí thư Tào, anh đừng ngại nhìn cái này!
Một tấm giấy mang vết máu xuất hiện, hiện ra trước mắt mọi người, Đằng Phi mỉm cười,
- Đây là có người nhặt được ở phía sau tường của khu cách ly, người viết huyết thư này, là thư ký tiểu Tử của Chủ tịch huyện Tống khi còn sống.
Nhìn thấy huyết thư này, Hoàng Vệ Hoa chống đỡ không được, thân mình méo mó, ngã xuống sô pha.
Đằng Phi nhìn vẻ mặt của anh ta, mỉm cười trong bụng.
Tào Lương Kỳ vẫn như cũ cố giữ điềm tĩnh,
- Loại tin vỉa hè này, cũng có người tin sao? Một tờ giấy có thể chứng minh cái gì?
- Nó có thể chứng minh rất nhiều vấn đề!
Vương Bác từ phía cửa đi vào, nhìn mọi người trong phòng, lại trao đổi một chút ánh mắt với Đằng Phi.
- Vương Bác, cậu có ý gì?
Tào Lương Kỳ giận dữ nói.
- Tôi không có ý tứ gì, chỉ là cho tới nay chúng tôi đều thay người khác chùi đít, bị người khác nắm mũi dắt đi. Nếu lúc trước thận trọng một chút, thảm kịch ở thôn Tiểu Lang không nên phát sinh mới phải. Chủ tịch huyện Tống cũng sẽ không chết, người bị nhiễm bệnh cũng không tăng nhiều như vậy, Bí thư Tào, không lẽ mọi việc không cần có người đứng ra chịu trách nhiệm sao?
- Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, có một số việc vĩnh viễn không lừa được. Lã Cường và tiểu Từ chính là biết nhiều, bọn họ mới bị đưa vào khu cách ly. Đúng vậy, bọn họ là bị nhiễm bệnh, nhưng bọn họ bị nhiễm bệnh, là do có người cố ý tiêm bệnh độc vào.
- Cái gì? Cố ý tiêm bệnh độc vào?
Tất cả mọi người chấn kinh.
Tào Lương Kỳ cố giữ thể diện, hướng về phía Vương Bác quát:
- Cậu có biết mình đang nói gì không?
Vương Bác thản nhiên nói:
- Tôi biết, tôi đã nghĩ rất rõ ràng. Bí thư Tào không biết sẽ chuẩn bị xử trí tôi như thế nào?
- Người đâu, người đâu!
Tào Lương Kỳ luống cuống, phi đến cửa hô to.
Từ cửa vào hai gã cảnh sát, cảnh sát đi tới, Vương Bác nói:
- Bắt anh ta lại!
- Các snh dám! Tôi đường đường là Phó bí thư chuyên trách, các anh có tư cách gì bắt tôi!
Vương Bác nói:
- Có gì muốn nói, đi nói với Chủ tịch tỉnh Trương đi! Anh ấy đang chờ!
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu