People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 722: Anh Cười Lên Đi.
ý Hồng!
Một âm thanh hơi hồi hộp vang lên từ sau lưng truyền đến, trong giọng nói nhè nhẹ mang theo oán khí và bất mãn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Người mà em hâm mộ đã tới rồi.
Sau đó gã đứng ở nơi đó, không chút để ý cầm điếu thuốc lẩm bẩm trong miệng.
Lý Hồng Nghe thấy âm thanh đó, tự nhiên biết là ai đến. Chỉ thấy cô nhíu mày, chậm rãi xoay người, vô cùng khó chịu nói:
- Tống Hạo Thiên, vì sao anh lại ở đây?
Tống Hạo Thiên đi tới, ánh mắt lạc trên người Trương Nhất Phàm, vẻ mặt không thoải mái,
- Trương Nhất Phàm, sao lại là anh?
Trương Nhất Phàm dường như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, liếc mắt nhìn Tống Hạo Thiên một cái, nói với Lý Hồng:
- Anh ta là ai?
Ánh mắt kia, rõ ràng là một loại miệt thị. Tống Hạo Thiên tức giận đến tái người,
- Anh --
Tiểu tử này, dám nói không biết ta? Hắn nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm, hai mắt bốc hỏa.
Lý Hồng cũng đùa cợt, liếc mắt nhìn Tống Hạo Thiên một cái,
- Anh ta chính là người lần trước ở quán rượu Bắc Kinh, bị anh tạt rượu lên mặt.
- Ồ!
Trương Nhất Phàm giống như có chút buồn cười,
- Biết rồi, anh tên gì?
- Tống Hạo Thiên!
Tống Hạo Thiên thấy hai người hợp xướng lại, sớm đã mất bình tĩnh. Bình thường Lý Hồng ở Bắc Kinh đã cho anh ta không ít khó chịu. Không ngờ rằng tiểu tử ngày cũng dám cùng Lý Hồng chọc tức mình. Đáng ghét!
Đây là thứ nhất, thứ ba trên thế giới này không có ai dám không nhớ tới tên mình trong lần đầu tiên gặp. Trương Nhất Phàm tuyệt đối là cố ý.
Thứ hai? Đừng hỏi, không có thứ hai. Tống Hạo Thiên gã làm việc, trước giờ không có đạo lý giải thích. Ngay cả Bắc Kinh cũng có chút kiêng kị, Trương Nhất Phàm không ngờ lại dám không để mình trong mắt.
Tống Hạo Thiên nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàn, bóng dáng cao lớn tản ra khí thế vô biên, đây chính là chính tông vương khí. Nhưng tâm mắt của anh ta cố tình giống như muỗi. Trương Nhất Phàm này rõ ràng là không để ý mình, chuyện gì đều có thể nhẫn nhịn chứ chuyện này thì không thể.
Nếu không phải là Lý Hồng cũng ở trong này, Tống Hạo Thiên thực sự có khả năng nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.
Tống Hạo Thiên thích Lý Hồng, đây là sự thật không bàn cãi, nhưng Lý Hồng lại không thích cái người đã tái hôn này, anh ta đã tái hôn nhiều lần, hơn nữa mỗi người vợ đều không tồi, hết lần này tới lần khác lại bị anh ta chia tay.
Lý Hồng làm sao có khả năng tự chui đầu vào lưới?
Gả cho hắn, còn không bằng đi theo Trương Nhất Phàm làm tiểu tam.
Tống Hạo Thiên không thể chấp nhận, chính là khuôn mặt luôn lạnh lùng với mình của Lý Hồng, cùng người con trai khác thì tươi cười. Vừa rồi bộ dáng giận dữ của Lý Hồng, có vài phần liếc mắt đưa tình trong đấy, ghen tuông bốc lên, lòng như bị đao chém.
Nếu như Lý Hồng bình thường cũng dùng bộ dáng này với mọi người thôi thì không nói, nhưng cô lại cố tình lạnh lùng, chưa bao giờ có câu nói cười. Lần thứ hai gặp Trương Nhất Phàm, cô đều là cùng Trương Nhất Phàm tán gẫu. Với Tống Hạo Thiên mà nói, xem ra muốn nhìn thấy nụ cười của Lý Hồng, quả thực là so với màu trung Lục Hợp còn khó hơn. Nhưng hai lần nhìn thấy cô và Trương Nhất Phàm cùng nhaucô đều tươi cười như vậy thật khiến người ta đố kị.
Khi chú có thể nhẫn, nhưng thím không thể nhịn*, Tống Hạo Thiên liền tức giận, anh ta chỉ vào Trương Nhất Phàm nói:
- Thằng nhóc, đừng kiêu ngạo, anh tốt nhất không nên dành người của tôi, bằng không sẽ chết rất thảm!
*:Ý nói không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Những lời này của Tống Hạo Thiên, tuyệt đối không phải là đe dọa thông thường. Anh ta thường xuyên trong lúc nói chuyện, làm cho đối phương biến thành tro bụi.
Không nghĩ tới Trương Nhất Phàm kia lại vẫn duy trì bộ mặt mỉm cười chán ghét như cũ, phong độ biểu hiện ra ngoài, so với Tống Hạo Thiên hoàn toàn khác. Cái gì gọi là làn gió của quân tử? Cái gì gọi là phong độ của thân sĩ? Cái gì gọi là băng Thái Sơn ở trước mặt cũng không biến sắc?
Đúng rồi, sự điềm đạm hiện tại của Trương Nhất Phàm, không nghi ngờ lại tạo ra sự sinh động hiện thời của Tống Hạo Thiên. Lý Hồng đột nhiên cảm thấy, Trương Nhất Phàm thật đáng yêu! Tiểu tử này vào lúc này, còn có thể cười được, đích xác là rất đáng yêu.
Đáng yêu giống như một cây táo chín, rất muốn cắn một miếng. Lại giống như một con gấu bông đáng yêu, mỗi ngày buổi tối đều muốn ôm lấy mà ngủ.
Khi một người con gái cảm thấy đàn ông đáng yêu, đó chính là một loại tên gọi tình yêu, từ sâu tận trong đáy lòng kết thành.
Nhưng lòng Lý Hồng sâu như biển, phải chờ tới khi đông tây đầy đủ mới có thể xuất hiện, đến lúc đấy chỉ sợ là cơm canh đều lạnh cả rồi.
Khi Lý Hồng ở Bắc Kinh gặp qua không ít đàn ông, tất cả bọn họ ở trước mặt Tống Hạo Thiên đều rất khó để nở nụ cười. Cho dù có là cười đi chăng nữa, còn khó coi hơn là khóc.
Đa số nụ cười của người ta, đều là nịnh nọt mà cười, rất nhiều đều là thành phần lấy lòng chứ không phải là do bản thân mình vui vẻ gì.
Cao thủ tương phùng, làm đối thủ của y tức giận, hắn lại mỉm cười, thắng bại đã phân.
Tình địch so chiêu, khi làm đối thủ của hắn kiệt quệ từ bên trong, hắn vẫn có thể mỉm cười, đích thị là thắng bại đã định.
Trương Nhất Phàm không muốn làm tình địch của Tống Hạo Thiên, chẳng qua là vì Tống Hạo Thiên tự mình ảo tưởng mà đặt hắn vào vị trí tình địch, trong mắt lộ ra sát khí, hận không thể đem bầm thây vạn đoạn, rút gân lột da.
Ghen tuông trong tình yêu, thường thường có thể sông cuộn biển gầm, hủy thiên diệt địa.
Trước kia xem lịch sử phong vân, có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, cuối cùng cũng không thể vượt qua loại tình cảm dịu dàng, giang sơn ngàn vạn, thiên cổ công danh, cuối cùng cũng trở về với đất. Chỉ có thể nhìn thấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của mỹ nhân.
Lý Hồng cười, cười với Trương Nhất Phàm, làm tan nát lòng của Tống Hạo Thiên. Bởi vậy, anh ta tức giận, như biển nổi lên ghen tuông, cuồn cuồn mà đến.
Vừa rồi câu nói kia rất có lực sát thương, nhưng không ngờ rằng Trương Nhất Phàm lại chẳng coi là gì, đây là một loại khinh thị, một loại không thèm đếm xỉa.
Tống Hạo Thiên từng ngạo mạn nói: trên đời này, dám khinh miệt Tống Hạo Thiên có thể có mấy người?
Anh ta từng tự so sánh mình với Tào tháo, thề làm một nhân vật trí dũng kiệt xuất.
Nhìn thấy nụ cười tự tin đầy khinh miệt của Trương Nhất Phàm, ánh mắt của Tống Hạo Thiên thay đổi, trở nên đằng đằng sát khí.
Ánh mắt nhìn anh ta của Lý Hồng cũng thay đổi, trở nên dịu dàng như lửa, chỉ không ngờ, vẻ mặt đó trong phút chốc chợt lóe lên rồi biến mất. Lý Hồng, tuyệt đối không thể đối với bất cứ một người đàn ông nào mà động tâm nữa, bao gồm cả Trương Nhất Phàm hắn cũng không ngoại lệ.
Chuyện hôm nay, tuyệt đối là một sự hiểu lầm, giữa cô và Trương Nhất Phàm, vốn đã không có gì, nếu như bị một kẻ điên như Tống Hạo Thiên hiểu lầm, gây ra mâu thuẫn giữa hai người, điều này Lý Hồng cũng không muốn nhìn thấy.
Cô rất hiểu bệnh thần kinh của Tống Hạo Thiên này, nếu bệnh của anh ta phát tác, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho Trương Nhất Phàm. Tình cảnh hiện tại của Trương Nhất Phàm, làm sao lại có tâm tư đi giằng co mấy trò chơi tình cảm nhàm chán đó?
Vào thời điểm muốn khuyên giải, Trương Nhất Phàm lại giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai Tống Hạo Thiên,
- Cười chút đi, khi tức giận sẽ rất xấu trai đấy.
Hắn cảm thấy chính mình không cần phải rơi vào cái vòng hỗn loạn giữa Lý Hồng và Tống Hạo Thiên, khiến cho người ta hiểu lầm, nói xong liền xoay người rời đi. Lý Hồng nghe được câu nói kia của hắn, không kìm được bật cười.
Thật hài hước!
Quả thực, cho dù là nam hay nữ, khi cười mãi mãi vẫn đẹp hơn so với lúc khóc. Trương Nhất Phàm lại nói toạc ra. Có những lúc, cười không chỉ là một loại thái độ, lại là một loại phong độ tượng trưng cho ý chí.
Tống Hạo Thiên lại ngây ngô ở nơi này, trơ mắt mà nhìn Trương Nhất Phàm rời đi.
Trương Nhất Phàm đi vào phòng thượng khách, Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ đã ngâm xong rồi. Hắn cởi quần áo, tiến vào trong bồn.
Tống Hạo Thiên còn đứng ở bên ngoài, dường như muốn cùng đi tới, Lý Hồng kêu một tiếng,
- Tôi khuyên anh không nên đi vào, nếu không người hối hận nhất định là anh!
Tống Hạo Thiên không phục,
- Anh ta đi cùng với ai trong đó?
Lý Hồng lạnh lùng nói:
- Có thể khiến tôi và hắn đi bồi, còn có thể là ai?
Tống Hạo Thiên ngay lập tức ngừng nói, dù sao hắn không thế bừa bãi như vậy nữa, vẫn là không dám đắc tội với Lý Thiên Trụ. Lý Thiên Trụ dù sao cũng là Ủy viên Trung ương Bộ Chính trị, Tổng bí thư trực hệ, Tống Hạo Thiên là cái gì? Nhiều lắm cũng chỉ là con ông cháu cha cao cấp mà thôi.
- Hóa ra chú Lý cũng ở trong này.
Tống Hạo Thiên thông minh thu hồi bước chân, quay đầu lại nhìn Lý Hồng,
- Lần sau em có thể không đứng cùng với hắn một chỗ được không?
Giọng điệu này dường như chứa một loại cầu xin thản nhiên, mỗi lần nhìn thấy Lý Hồng và Trương Nhất Phàm ở cùng một chỗ, anh ta lại rất thương tâm.
Lý Hồng sắc mặt biến lạnh,
- Tôi ở cùng một chỗ với ai thì có liên quan gì đến anh? Tống Hạo Thiên, anh đừng có làm bừa, anh là anh, tôi là tôi, giữa chúng ta một chút quan hệ cũng không có. Anh không cảm thấy như này rất nhàm chán sao? Tôi nói chuyện công việc với Trương Nhất Phàm, anh tính cái gì?
Sự tình ở trong thế giới này, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đàn ông lợi dụng chức quyền chinh phục đàn bà, đàn bà lại dùng thân thể để chinh phục đàn ông, Tống Hạo Thiên ở trước mặt Lý Hồng, một chút cáu kỉnh đều không có.
Vừa mới đằng đằng sát khí, sau khi Trương Nhất Phàm đi rồi, anh ta liền dịu ngoan đi rất nhiều, nhưng lời nói của Lý Hồng lại khiến anh ta không phục.
- Hắn ở Vĩnh Lâm, em ở Song Giang, một đông một nam, có thể có chuyện công việc gì?
- Nói cho anh biết anh cũng không hiểu!
Lý Hồng thân thể uốn éo, tức giận mà ngồi xuống sô pha ở đại sảnh. Tống Hạo Thiên cũng đi tới, vài tên vệ sĩ đứng ở phía xa xa.
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu