Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 696: Bạch Khẩn Ra Tay.
ạch Khẩn rất giận dữ, hơn nữa thân thủ cô vốn không tồi, bẩm sinh không sợ cường quyền.
Tính tình người Đông Bắc thẳng thắn, dám nói dám làm, đối với mấy tên lưu manh này, đương nhiên không đùa. Tuy rằng đối phương có đến mười mấy người nhưng cô vẫn giữ cái tính cách không sợ trời đó.
Các người muốn bồi thường cũng được, đến bệnh viện cũng được, tôi đều chấp nhận. Nhưng mấy người các anh quá đáng quá rồi, đập xe, đánh người, đòi giá cắt cổ, rõ ràng là ăn cướp.
Cướp bóc cũng phải chọn đối tượng mới đúng chứ? Đừng thấy nắm đấm của tôi nhỏ, thử chịu một đấm xem!
Một đấm đánh vào gáy đối phương, người đó chỉ cảm thấy trước mắt toàn một màu đen, giống như một quả bí đao bị rơi xuống đất. Nắm đấm này quá mạnh, không chết là còn may, nhưng Bạch Khẩn không muốn đả thương người, cô chỉ muốn trị mấy tên khốn kiếp này.
Từ việc lúc nãy bọn họ cướp hợp đồng của mình, cô liền biết mấy người này cố tình gây chuyện. Nếu không thì bọn họ đã chỉ đòi tiền bồi thường, còn cướp hợp đồng của người ta làm gì?
Gần mười tên khác thấy một cô gái như Bạch Khẩn, không ngờ thân thủ lại giỏi như vậy. Mấy tên này không sợ chết, liền hô lớn:
- Đã đâm người còn dám hành hung? Các anh em, chúng ta liều mạng với cô ta đi.
Thế là khoảng mười người xông lên bao vây, Bạch Khẩn cũng không sợ. Người lái xe lồm cồm bò dậy, cầm điện thoại định báo cảnh sát. Trời ạ! Cái nơi chết tiệt này, đến sóng điện thoại cũng không có.
Hai người lái xe kéo trợ lý và cố vấn sang một bên, sau đó dùng cơ thể của mình bảo vệ bọn họ. Hai cô gái này đã sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân run lên. Thấy nhiều người như vậy vây đánh Bạch Khẩn, cô trợ lý liền nói:
- Các anh đến giúp Tổng giám đốc Bạch đi, một mình cô ấy sao đối phó nổi?
Hai người lái xe cầm cây gậy gỗ dưới đất lên. Khốn kiếp, đúng là không thể để như vậy được, chúng ta xông lên giúp được không?
Hai người liếc nhìn nhau, lén giơ gậy lên, nhằm vào gáy đối phương, hung hăng đập một cái. Hai tên này đang nhảy lên, định đánh lén sau lưng Bạch Khẩn! Bạch Khẩn nghe thấy tiếng gió đằng sau, liền quay phắt lại, đang định đánh ngã bọn chúng, không ngờ hai tên kêu á một tiếng rồi ngã xuống. Hai người lái xe ló đầu ra, sung sướng vì đã có công cứu giá.
Bạch Khẩn rất mạnh mẽ, tuy rằng cô cũng là một cô gái rất thích mặc đẹp, nhưng chưa bao giờ cô mặc váy, thân thủ lại nhanh nhẹn, khiến cô có thể tả xung hữu đột giữa đám lưu manh này.
Đúng lúc đã lâu không có ai cho cô luyện võ, cô liền nhất thời hưng phấn, hô một tiếng:
- Tuyệt!
Cú đấm này rất mạnh, đánh vào cây gậy gỗ trên tay đối phương, cái gậy không cứng lắm, phát ra một tiếng rắc rồi gãy đôi, nắm đấm phá vỡ phòng tuyến của cây gậy, đấm thẳng vào mũi đối phương.
Người bị đánh chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, máu chảy ra khắp nơi, sau đó gã liền cảm thấy một cơn đau thấu tim. Một ngọn núi cao, đã bị san bằng. Sau này trên đời sẽ có thêm một cái mũi bị gãy.
Á! Một âm thanh giống như tiếng ác quỷ vang lên, may mà là ban ngày, nhưng cũng đã đủ để dọa người rồi. Chỉ nhìn thấy gã bưng mũi, gào lên trong sự đau đớn.
Tất cả mọi người sửng sốt, không phải là vì tên đồng bọn đang kêu lên thảm thiết kia, mà là bị cú đấm làm gãy cây gậy kia của Bạch Khẩn làm cho khiếp sợ. Đây là người gì vậy? Chỉ một cú đấm mà cả làm gãy cả cây gậy gỗ.
Nhưng trong lúc bọn chúng còn đang do dự, Bạch Khẩn cười lạnh một tiếng, tiếp tục ra tay.
Cô muốn vì người chị em của mình, vì lái xe, vì cái xe đã bị phá hỏng, vì cái cửa kính xe của mình mà đòi lại sự công bằng.
Cô cũng muốn cho bọn chúng biết rằng, ăn cướp cũng phải tùy mục tiêu.
Dám bắt nạt ta, bản cô nương cho các người có đi mà không có về.
Có mấy người bừng tỉnh, hét to về phía Bạch Khẩn:
- Đánh chết cô ta đi!
Bọn họ vẫn không thể tin nổi, một người con gái có thể có năng lực như vậy, nắm đấm vừa rồi có lẽ chỉ là trùng hợp. Mấy thôn dân xung quanh, đứng xem một cách thích thú.
Bọn họ thầm nghĩ những người này cũng hơi quá đáng, tuy bị đụng xe, nhưng cũng không đến mức đánh người, lại còn đập xe của người ta. Hai chiếc xe ô tô con của người ta đã bị đập đến mức biến dạng.
Trong mắt người dân trong thôn, xe ô tô là biểu tượng của sự giàu có và quyền lực. Đặc biệt là tiếng thét chói tai vừa rồi của cô trợ lý thực sự cũng nhận được sự thông cảm của không ít người. Thấy hai cô gái như hoa như ngọc bị người ta dọa đến mức như vậy, đại đa số mọi người trong lòng vẫn đứng về phía Bạch Khẩn.
Hơn nữa mấy tên gây sự đánh nhau này, chỉ có mấy người ở trong thôn, còn những kẻ khác đều là những tên du côn bên ngoài. Chẳng qua bọn chúng rất thân thiết với mấy tên tiểu tử trong thôn, thường xuất hiện cùng nhau.
Có một tên nhảy ra, lao vào một cách hung hăng. Chiếc gậy gỗ trong tay gã hung hăng nện xuống, nhằm ngay vào gáy Bạch Khẩn, tuyệt đối không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Hai người lái xe nhìn thấy:
- Tồng giám đốc Bạch, cẩn thận!
Lúc hai người lao lên thì đã muộn rồi.
Tuy nhiên Bạch Khẩn rất thông minh, nghe thấy tiếng gió sau gáy, cũng không thèm nhìn, đá ngay một cú. Tên kia phát ra một tiếng hét thảm ngay trên không trung:
- Á!
Cú đá này rất mạnh, trúng vào điểm chỗ giữa hai chân gã.
Tên này ngã lăn ra đất, ôm lấy chỗ đó nhảy cẫng lên, giống như chân vừa dẫm phải miếng sắt nung đỏ vậy, những người xung quanh nhìn thấy đều cười muốn chết.
Hai người lái xe thở phào nhẹ nhõm, lại hô lớn tuyệt vì cú đá này của Bạch Khẩn. Đúng là chỉ những người có bạn trai mới biết đâu là điểm yếu nhất.
Hai người lái xe cầm gậy, chuyên đánh lén người khác lùi lại phía sau.
Sau khi bất ngờ đập một cú vào một tên khác, một người lái xe nhảy lên, cũng hung hăng đá vào chỗ đó của tên này. Tên này hự một tiếng rồi ngất đi.
Người lái xe rất hăng hái: khốn kiếp, tại sao không nhảy lên nữa?
Người lái xe còn lại nói:
- Cú đá đó của anh quá mạnh, nhẹ hơn một chút mới có thể nhảy lên được.
Thế là, hai người lại đi tìm người để ra tay.
Cả chiến trường, một mình Bạch Khẩn đang diễn kịch. Thân thủ cô vốn đã không tồi, sau đó lại được sự dạy bảo của Liễu Hải, hẳn đã được xem là một cao thủ nhỏ rồi. Đối phó với những tên này dễ như trở bàn tay. Chẳng qua cô đánh một trận, mồ hôi đầm đìa, gương mặt đỏ ửng lên.
Đây đúng là một việc rất tốn sức, người lại đông, thực sự rất mệt.
Đừng nghĩ mấy tên lưu manh này đông người, nhưng bình thường đều là những tên đi bắt nạt kẻ yếu. Hơn nữa đều không có kinh nghiệm chiến đấu, ra ngoài gây chuyện, chỉ là ỷ vào người đông thế mạnh mà thôi, do đó rất nhiều người tức giận với bọn chúng nhưng không dám nói ra.
Thử hỏi trong đám lưu manh đó, có mấy kẻ thực sự mạnh? Gặp phải người lợi hại, bọn chúng còn không lập tức giải tán hay sao? Chỉ có điều hôm nay hơi ngoài ý muốn, có muốn chạy cũng không được.
Đương nhiên, chủ yếu là bọn chúng khi mới bắt đầu đã quá đắc ý, vừa đập xe, vừa đánh người, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp, còn nghĩ rằng sẽ cướp được một cách thuận lợi. Ai ngờ thân thủ đối phương lại lợi hại như vậy, đánh cho toàn bộ mười mấy tên phải nằm sấp xuống đất.
Chỉ còn lại một tên, Bạch Khẩn nhìn bộ dạng run rẩy của gã, không khỏi buồn cười. Người không biết có khi còn nghĩ là mình đang cướp của bọn chúng. Tên kia nhìn Bạch Khẩn, có vẻ không thể tin nổi. Trời ơi, hôm nay gặp phải nữ khắc tinh rồi.
Gã quay người bỏ chạy, Bạch Khẩn liền hô một câu:
- Đứng lại!
Tên đó quả nhiên đã đứng lại, đứng im không động đậy. Hai người lái xe chạy lại, khốn kiếp, còn muốn chạy sao? Bốp! Tiếng cây gậy gỗ nện xuống.
- Này…
Bạch Khẩn ngăn lại không kịp, cô nhíu mày:
- Sao các anh lại đánh người ta bất tỉnh?
Người lái xe rất vô tội:
- Cây gậy của tôi còn chưa nện xuống, hắn đã bất tỉnh rồi. A! Cô đừng giận, nhìn kìa!
Cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất có một bãi nước đọng.
Khốn kiếp, không ngờ sợ đến mức đái ra quần, người thế này mà cũng đi ăn cướp.
- Tổng giám đốc Bạch, chúng ta làm gì bây giờ?
Hai người lái xe tuy bị người ta đánh cho sưng hết mặt mũi, nhưng trong lòng rất vui, hôm nay bị đánh cũng đáng. Chỉ có điều thấy chiếc xe đã bị đập đến mức biến dạng, hai người lúng túng. Thế này sao về được đây?
Bạch Khẩn nói:
- Còn biết làm sao, các anh đi gọi điện thoại báo cảnh sát, để người ở huyện Giang Hóa đến dọn dẹp chỗ này đi!
Những thôn dân bên cạnh thấy không còn kịch hay để xem nữa, lập tức giải tán, chỉ có mấy người can đảm, tính hiếu kì rất lớn, ở lại tiếp tục xem. Rất nhiều người vừa sùng bái, vừa thích thú Bạch Khẩn. Lén giấu bóng hình của cô trong lòng, làm một giấc mộng đẹp.
Chủ tịch và Bí thư huyện Giang Hóa, hai người đích thân ra nghênh đón đoàn khảo sát của công ty Trường Bạch Sơn do Tổng giám đốc Bạch dẫn đầu. Hôm nay là ngày ký hợp đồng, hai người rất thận trọng. Vì những lời dặn dò của Bí thư Trương, khiến trong khoảng thời gian này hai người luôn ngủ không ngon giấc:
- Nếu việc này thất bại, các anh mang đầu đến gặp tôi, tôi mang đầu đến gặp Chủ tịch tỉnh Lý.
Bọn họ không biết Bí thư Trương phải mang đầu của mình, hay là mang đầu bọn họ đến gặp Chủ tịch tỉnh. Nhưng đối với địa khu Vĩnh Lâm, nhà đầu tư đầu tiên lại đến Giang Hóa, hai người tỏ vẻ vô cùng cẩn thận và tận tụy. Theo như Bí thư Trương nói, chính sách có thể ưu đãi được chứ không thể nhượng bộ được, kiên quyết giữ vững điểm mấu chốt.
Từ sáng sớm hôm nay, hai người đã đợi ở giao lộ, không khí này cũng long trọng tương tự như khi nghênh đón Bí thư hay Chủ tịch thành phố vậy.
Nhưng đợi gần một tiếng, vẫn chưa thấy bóng dáng bên phía nhà đầu tư đâu cả. Hai người liền lo lắng, Chủ tịch huyện liền chắp tay sau lung, không ngừng đi đi lại lại:
- Nhà máy chế biến thuốc Trường Bạch Sơn này cũng thật là, chắc sẽ không dùng thủ đoạn bịp bợm để đùa giỡn với chúng ta đấy chứ?
Chủ tịch huyện Tiếu rất thân với Hoàng Tử Kỳ, ông ta đã nghe Hoàng Tử Kỳ nói qua về chuyện này. Bởi vậy, ông ta cho rằng, nhà máy chế tạo thuốc Trường Bạch Sơn có vẻ không thật thà, nói không chừng lại cho hai chúng ta leo cây rồi.
Để tỏ vẻ huyện Giang Hóa rất coi trọng bên đầu tư, Chủ tịch huyện đích thân tiếp đón, không dám có chút chậm trễ nào, không ngờ hai người đợi ở chỗ này cả nửa ngày rồi, phía bên kia đến cái bóng cũng không thấy đâu.
Quả thực buồn cười!
Mặt Bí thư Ngô trầm xuống, hít hết hơi thuốc đến hơi thuốc khác. Từ việc đàm phán gần đây cho thấy, bên đầu tư không có hành động nào quá đáng cả, hơn nữa đều theo đúng trình tự thông thường, ông ta cảm thấy lời Hoàng Tử Kỳ nói cũng không đáng tin.
Chuyện trong quan trường, tranh giành cấu xé lẫn nhau, nói không chừng gã đố kị với huyện Giang Hóa, cướp mất khách của bọn họ. Nhưng vị khách này lại tự mình tìm đến cửa, huyện Giang Hóa không có lý do gì để từ chối. Chẳng nhẽ bên đầu tư vừa ở bên này đàm phán với mình, lại vừa ở bên đó mặc cả giá với huyện Đạo An? Mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn mượn bên mình để áp chế điều kiện của Đạo An?
Ngoài khả năng này ra, nếu không thì bọn họ làm như vậy chẳng có bất kì ý nghĩa gì.
Xảo quyệt thật! Bí thư Ngô cũng thầm mắng mấy câu. Cách này ông ta đã từng nghe nói nhiều rồi. Rất nhiều nhà đầu tư, lúc đàm phán với đối thủ, không đạt được mục đích, sau đó dùng chiến thuật nghi binh, ngồi đám phán với nhà đầu tư khác. Cho đến khi bên kia lo lắng, uất ức chấp nhận toàn bộ yêu cầu của bọn họ, bọn họ liền tìm một lý do để rút lui ở bên này.
Nếu như thực sự gặp phải chuyện này, hai người chúng ta sẽ biến thành kẻ tiêu tiền như nước.
Đang suy nghĩ, Thư ký liền nói với ông ta:
- Bí thư Ngô, có điện thoại.
Thấy vẻ mặt không hài lòng của Bí thư Ngô, thư ký lại nói thêm một câu:
- Bí thư thành ủy Trương gọi.
Trong lòng Bí thư Ngô thầm kêu: hỏng rồi! Nhưng không thể không cầm láy điện thoại:
- Bí thư Trương, vâng, không biết vì lý do gì mà đến tận bây giờ khách vẫn chưa đến. Tôi và Chủ tịch huyện Tiếu đã đợi ở trên đường hơn một tiếng rồi. Được rồi, được rồi, tôi sẽ lập tức cử người đi xem thế nào.
Vừa cúp máy, một người đi xe đạp vội vàng chạy đến, hướng về phía này hô to:
- Bí thư Ngô, Chủ tịch Tiếu, không xong rồi, không xong rồi! Có mấy người tự xưng là người của nhà máy chế tạo thuốc Trường Bạch Sơn, xe của bọn họ bị người ta đập phá ở trước thôn.
- Hả?
Điện thoại của Bí thư Ngô rơi xuống đất.
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu