Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 590: Anh Muốn Cắm Thì Cắm Đi
ý Hồng chung quy vẫn là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán, dưới sự phối hợp của cơ quan công an do Đoạn Chấn Lâm chủ trì công việc, trong vòng hai ngày, đã tìm được đại bộ phận cai thầu xây dựng khu quy hoạch mới.
Hội nghị này do Đoạn Chấn Lâm chủ trì. Nghe nói chính phủ đối với vấn đề tiền lương nhân công tiến thành can thiệp, một số người kêu khổ không dứt. Lý do của bọn họ rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu là lúc ký hợp đồng, tất cả những công trình nhận thầu đều theo tiến độ trả tiền.
Mà xây dựng khu thành phố mới, vừa mới bắt đầu được mấy tháng, có công trường mới tiến hành, đại đa số đều vẫn chưa kịp tiến hành nghiệm thu. Theo quy định hợp đồng, công trình chưa tiến hành nghiệm thu, thì cơ bản không lấy được tiền.
Mà tiền lương của nhân công, lại trở thành vấn đề đau đầu lớn nhất. Có rất nhiều công ty xây dựng tính toán vấn đề tài chính rất dã man. Chỉ cần bên trên không trả tiền, bọn họ cũng không thể đi vay để phát tiền lương cho nhân công ở dưới.
Trên hội nghị tranh luận không ngớt, bất đồng rất lớn.
Lý Hồng lúc nào cũng quan tâm đến tiến trình hội nghị, Đoạn Chấn Lâm đang trong phòng nghỉ, từ chỗ một người quen biết được một tin tức, nguyên nhân chủ yếu mà rất nhiều công ty không đồng ý trả tiền lương cho nhân công là vì công trường của khu quy hoạch mới quá nhiều, ít nhiều cũng mấy chục công ty cùng lúc khởi công, nhân công thì có cơ hội việc làm nhiều hơn, bọn họ lúc nào cũng có thể chọn một công ty đãi ngộ tốt làm việc.
Thành phố Song Giang tuy lượng người lưu động nhiều, nhưng lao động công trường vẫn không đủ, vì đảm bảo lao động công trình của mình không bị công trường khác lấy mất, công ty xây dựng dùng phương pháp giữ tiền công lại, hiện tượng này là nghiêm trọng nhất. Đây cũng là thủ đoạn hiệu quả nhất để bọn họ giữ lại lao động.
Đoạn Chấn Lâm biết được tin tức này, trong lòng đã có tính toán, đang chuẩn bị tìm Lý Hồng bàn bạc, đưa ra đối sách, Lý Hồng đã tự mình đến rồi.
Trên hội nghị, Lý Hồng thể hiện thái đội còn mạnh mẽ hơn đàn ông, cô lạnh lùng mà ánh mắt sắc bén, dò xét những ông bụng phệ này, những ông chủ xây dựng đi xe Mercedes- Benz.
- Hôm nay tôi gọi các vị đến không phải để cãi cọ, cò kẻ mặc cả mà là muốn các vị đưa ra một phương án, giải quyết vấn đề này. Không biết các anh dùng phương pháp nào, vay nợ hay là bán máu, vấn đề tiền công của nhân công bắt buộc phải được giải quyết! Nếu các anh không thể bảo vệ quyền lợi của họ, thì về sau ai sẽ bảo vệ quyền lợi của các anh. Chính phủ không phải ăn mày, không cần thiết phải cò kè với bất cứ ai, chính phủ chỉ là đứng trên lợi ích của số đông. Tôi chỉ nói thế này thôi, các vị tự mình xem xét mà xử lý đi.
Lý Hồng nói xong những lời này liền hùng hổ khí phách đi ra.
Xuất hiện trên hội nghỉ vẻn vẹn vài phút ngắn ngủi, khiến cho những ông chủ xây dựng này ghi nhớ khuôn mặt lanh lợi của vị Chủ tịch thành phố xinh đẹp này. Bọn họ ý thức được, thời đại của Phương Nghĩa Kiệt qua đi rồi, thời đại Ninh Thành Cương cũng qua rồi, bây giờ là thời đại của Lý Hồng.
Vị nữ Chủ tịch thành phố bất luận về tướng mạo hay khí thế đều khiến cho người ta không dám khinh thường. Trên hội nghị, nói vài câu uy phong, kinh động một số người, vì thế một số người bắt đầu biểu hiện thái độ, công ty mình bằng lòng chủ động giải quyết vấn đề này, không gây phiền hà cho cho chính phủ.
Đối với những câu nói của Lý Hồng, Đoạn Chấn Lâm vẫn còn chút dư vị, mình luôn áp dụng trạng thái ôn hòa, những người này từ đầu đến cuối luôn cắn vào chỗ khó xử của mình không bỏ ra. Hôm nay bị Chủ tịch thành phố Lý Hồng giáo huấn vài câu, bọn họ liền trở thành một đám dễ bảo.
Người đều rất đê tiện! Đoạn Chấn Lâm nghĩ đến câu này không khỏi lộ ra một nụ cười đau khổ.
Lý Hồng đúng là Lý Hồng, luôn thể hiện được hình tượng kiên quyết, quật cường, lạnh lùng. Rất ít người nhìn thấy nụ cười của cô, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố cũng vì thế xuất hiện một loại hiện tượng đặc biệt.
Chỉ cần có sự xuất hiện của Lý Hồng, nơi nào đang cười nói vui vẻ, lập tức lặng ngắt như tờ, tĩnh lặng như nước. Hình tượng lờ đờ của Ủy ban nhân dân thành phố trước kia, trở nên nghiêm túc, chăm chỉ trở lại.
Trương Nhất Phàm đối với việc này cảm động vô cùng, Lý Hồng đúng là một người của công việc, một người phụ nữ có thể làm được điều này, thật sự là đáng quý.
Do sự xuất hiện của Lý Hồng, Ủy ban nhân dân thành phố cũng phải trang bị một nữ thư ký, vì rất nhiều lúc Lý Hồng không quen dùng nam thư ký. Tin tức Lý Hồng muốn tuyển một nữ thư ký ở địa khu Song Giang, đã lặng lẽ truyền đi khắp giới quan trường.
Lâm Uyên nghe được tin tức này cũng lặng lẽ đến Ủy ban nhân dân thành phố xin phỏng vấn.
Trương Nhất Phàm đang ở văn phòng xem tài liệt, Triệu Vĩ tiến vào báo cáo, có một cô gái tên Lâm Uyên muốn vào gặp ngài!
Lâm Uyên? Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, lập tức hiểu được ý đồ của cô ta. Cô gái này đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Cho cô ta vào! Trương Nhất Phàm nói một câu, Lâm Uyên xinh tươi được gọi vào.
- Anh Nhất Phàm.
Thấy trong phòng làm việc không có người nào khác, Lâm Uyên liền gọi thân thiết, cũng là vài tháng không gặp, Lâm Uyên lại là một bộ dạng khác. Thời trang, thanh lịch, nụ cười mê hoặc người, đã dần mất đi sự nóng vội của thời đại học, cũng không có sự u uất khi ở Thành phố Đông Lâm.
Lâm Uyên lột xác rồi. Trương Nhất Phàm nhìn cô, khẽ gật đầu.
- Em đến có phải để thi tuyển làm thư ký của Chủ tịch thành phố không?
Trương Nhất Phàm hỏi không chút để ý.
Lâm Uyên tự tin trả lời.
- Dạ, điều kiện của em hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố.
Cô vẫn chưa nói xong, Trương Nhất Phàm nói:
- Đáng tiếc cô không phải là người của địa khu Song Giang.
- Chính là nguyên nhân này, em mới đến tìm anh!
Lâm Uyên bĩu môi.
- Không ngờ bọn họ lại cứng nhắc như vậy, chỉ cần điều kiện phù hợp, sao lại máy móc như thế?
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Không có quy củ sao thành được vuông tròn, em cũng từng làm việc ở Ủy ban nhân dân thành phố, không ngờ lại nói ra được câu này.
Lâm Uyên vênh miệng:
- Một xã hội muốn phát triển, không nên bám vào một khuôn mẫu để đề bạt nhân tài, đây mới phù hợp với quy luật bắt buộc của xã hội phát triển. Người có năng lực thì sẽ ở lại, vì sao phải thêm nhiều khuôn mẫu thế? Thế này chỉ có thể hạn chế một địa khu, sự phát triển của một số người, ngược lại không có lợi cho sự tiến bộ của xã hội. Không ngờ anh cũng cổ hủ như vậy!
- Em___
Chỉ vài tháng ngắn ngủi không ngờ Lâm Uyên trở nên lanh lợi mồm mép, đắc ý không buông tha cho người khác.
Hắn tức chết đi được, nhưng Trương Nhất Phàm lập tập bình tĩnh được tâm trạng của mình, nhìn bộ dạng Lâm Uyên, xem ra cô ta có ý định trả thù.
Vì thế hắn thay đổi sang một vấn đề khác:
- Đạo lý tuy là không tồi, nhưng dù sao cũng là cô ấy tuyển thư ký, cô ấy phải để mắt tới mới được, tôi chẳng làm gì được.
Lâm Uyên ra đòn sát thủ:
- Ngày trước anh nhận lời em rồi, nói điều em đến thành phố Song Giang. Anh không thể nói không giữ lời!
Trương Nhất Phàm nhìn cô thản nhiên nói:
- Lâm Uyên, em thật sự cảm thấy làm thư ký cho Chủ tịch thành phố tốt như thế sao?
Lâm Uyên không nói lời nào, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau cô mới nói:
- Em có bạn trai rồi, là người Song Giang.
- Ồ? Làm việc ở đâu?
Nghe Lâm Uyên nói thế, Trương Nhất Phàm vẫn rất quan tâm đến cô. Vì bản thân đã nói, sẽ đối xử cô ấy như em gái mình.
Lâm Uyên sắc mặt ảm đạm.
- Tạm thời chưa nói cho anh được, để cho người ta đỡ nói em dựa vào quan hệ chạy cửa sau. Cứ để anh ấy tự mình phát triển đi, nếu anh ta nhìn vào quan hệ của nhà em, em thà không cần còn hơn. Anh ta thật sự thích em, thì nhất định phải như anh, dựa vào năng lực của mình mà đi lên.
- Cô bé này!
Trương Nhất Phàm thấy sắc mặt của cô không tốt, cũng không nói nhiều.
- Vậy được rồi! Anh sẽ giúp em nói thử xem, nhưng thành hay không thành thì phải xem may mắn của em đấy nhé. Chủ tịch thành phố Lý Hồng này, người khác không thay đổi được quyết định của cô ta đâu!
Thấy Trương Nhất Phàm nhận lời rồi, Lâm Uyên lập tức vui sướng cười.
- Cám ơn anh Nhất Phàm!
Cô quá kích động, liên chạy tới nắm tay Trương Nhất Phàm.
- Cám ơn! Anh đúng là người anh tốt!
Nghe tới câu nói này, trong Trương Nhất Phàm có chút áy náy. Đối với cô em gái Lâm Uyên này, mình thật là sao có nhiều chỗ sao nhãng quá.
- Buổi tối đến nhà anh ăn cơm!
Trương Nhất Phàm nói với cô khi cô chuẩn bị đi ra khỏi cửa.
Lâm Uyên gật đầu, dạ!
Qua nửa tiếng đồng hồ, Trương Nhất Phàm gọi điện cho Lâm Đông Hải.
- Bí thư Lâm, Lâm Uyên đến Song Giang xin tuyển vị trí thư ký Chủ tịch thành phố, ông có biết không?
- Con gái lớn không thể giữ được! Không biết còn có thể theo ý nó nữa không?
Lâm Đông Hải thở dài.
- Trước đó không lâu, nó mang về một người con trai, nói là đơn vị nào đó ở Song Giang, bạn đại học của nó. Cũng không biết là thật hay giả!
Lâm Đông Hải thở một hơi thật dài.
- Chỉ là tay thanh niên đó nhân phẩm cũng được, tôi cũng tùy nó thôi.
- Ồ! Yên tâm đi, chỉ cần ở Thành phố Song Giang không ai ức hiếp được anh ta đâu!
Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, nhớ tới bộ dạng của Lâm Uyên, không khỏi cười đau khổ.
Lúc này, Triệu Vĩ tiến vào báo cáo.
- Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Lý đến rồi.
Ồ? Không ngờ Lý Hồng lại tự mình đến tìm mình? Trương Nhất Phàm đang đứng dậy, Lý Hồng đã bước vào tựa như một trận gió.
- Chủ tịch thành phố Lý, việc tiền lương của nhân khu quy hoạch mới xử lý rất tốt! một điều đáng mừng!
Trương Nhất Phàm cười khẽ nói.
Lý Hồng giương mày lên.
- Anh lại cài gián điệp bên cạnh tôi à?
Oạch?
Trương Nhất Phàm bị dáng điệu này của cô làm cho sửng sốt, rất nhanh đã phát hiện câu này của Lý Hồng hóa ra là đang nói đùa. Hắn nói thầm trong lòng. Ai ya! Người đàn bà này, đến nói đùa cũng cứng cáp như thế!
Lý Hồng mở miệng.
- Tôi muốn tuyển một nữ thư ký, anh có người nào để chọn không?
- Cô không sợ tôi cài gián điệp ngầm bên cô sao?
Trương Nhất Phàm cười.
- Anh nghĩ muốn cắm là cắm được sao! Tôi chỉ cần một người có khả năng thật sự.
Lý Hồng vẫn đẹp lạnh lùng như thế, nói chuyện lạnh lẽo, có cảm giác xa cách ngàn dặm.
Nhưng Trương Nhất Phàm cũng đã quen với tác phong này của cô, chỉ là nghe thấy câu nói vừa rồi của Lý Hồng, đột nhiên nhịn không nổi muốn cười lớn. Anh muốn cắm thì cắm đi? Vấn đề này đúng là đáng để suy nghĩ.
Lý Hồng thấy nụ cười quái dị trên mặt, đột nhiên ý thức được mình vừa nói sai điều gì, không khỏi đỏ bừng mặt, giận giữ nhìn Trương Nhất Phàm, hạ lưu!
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu