Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 585: Ác Mộng.
inh Thành Cương đã mất, Tạ Kiến Quốc trên Hội nghị, vô cùng đau đớn nói:
- Một cán bộ lão thành, một Đảng viên có nhiều năm kinh nghiệm, lại như thế này, tôi thấy rất đáng tiếc. Bởi vậy, chúng ta càng phải coi trọng việc cán bộ tự rèn luyện bản thân. Kể từ hôm nay, hàng năm, mỗi cán bộ phải được học tập ít nhất là một tháng.
Tiếp theo, bộ máy lãnh đạo ở thành phố Song Giang đã được điều chỉnh. Lý Hồng là một đồng chí có tuổi đời đã gần ba mươi hai, được bổ nhiệm làm Quyền Chủ tịch thành phố. Trong lịch sử ở Song Giang, thậm chí ở toàn bộ tỉnh Tương, cô ấy là một nữ Chủ tịch có tuổi đời trẻ nhất.
Lý Hồng đến nhậm chức, là nữ giới đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong lịch sử ở tỉnh Tương, cô và Trương Nhất Phàm đã trở thành tiêu đề chính trong chốn quan trường ở tỉnh Tương. Cũng xuất hiện sự kết hợp kỳ lạ.
Vì cán bộ trẻ tuổi như thế, đảm trách những chức vị quan trọng, trở thành quan lớn ở một địa phương nào đó là rất ít gặp. Với lại toàn bộ bộ máy lãnh đạo ở thành phố Song Giang, đang có xu hướng trẻ tuổi hoá.
Bổ nhiệm Lý Hồng, chính là một cuộc điện thoại của Thủ tướng đã trực tiếp bổ nhiệm, trong tỉnh không có bất cứ quyền lực nào phản đối. Đó cũng là lần đầu tiên Trung ương trực tiếp bổ nhiệm một vị Chủ tịch thành phố.
Mà Thủ tướng Chu tự tay viết lời tựa cho chữ phúc này, Tạ Kiến Quốc tận mắt nhìn thấy, trong lòng có rất nhiều cảm giác. Mình đã là Bí thư Tỉnh uỷ, cán bộ cấp Bộ trưởng, cũng không đáng để Thủ tướng Chu khen ngợi như thế.
Từ khi Thủ tướng Chu tám chín năm trước nhậm chức cho đến nay, đã làm nên biết bao nhiêu việc lớn, được người đời gọi là một Thủ tướng mạnh mẽ có thủ đoạn cứng rắn nhất.
Đến nay, Trương Nhất Phàm nhận được sự đối xử tốt từ Thủ tướng, một số lãnh đạo ở tỉnh Tương chỉ trích Trương Nhất Phàm, dần dần cũng được dẹp yên.
Lý Hồng lại vui vẻ nổi, vì mình được tiếp nhận cái quầy này, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn, không thể trở về Bộ. Lúc đầu cô được bổ nhiệm một năm, sau khi tiếp nhận quầy này, chắc là không có kỳ hạn.
Sau khi Lý Hồng được bổ nhiệm làm Chủ tịch thành phố, Quan Bảo Hoa trở thành Phó bí thư Thành uỷ, Trưởng ban tổ chức đã điều một vị cựu Trưởng ban tuổi đời năm mươi từ Phú Dương tới đây.
Sau khi Hà Kiện bị bắt, Liễu Hải lên làm Đại đội trưởng đội Hình sự.
Trong hai tháng ngắn ngủi, Lý Hồng tưởng như đang nằm trong giấc mộng.
Tuân mệnh đến Song Giang nhậm chức, không ngờ ở đây đang có chút biến cố, làm cho bản thân mình bị kéo xuống nước. Văn phòng cũng không còn như trước kia. Được Lý Hồng yêu cầu, sửa lại, xoá bỏ những phòng nghỉ trước kia.
Cô ta không thích ngủ ở nơi làm việc. Sát vách là Đại sảnh rộng tám mươi mấy mét vuông, bị Lý Hồng sửa thành phòng họp nhỏ.
Cô quyết định tại cái phòng họp nhỏ này, xử lý những chuyện trong chính quyền. Hiện tại, mình là Chủ tịch thành phố, đối với cách đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm càng rõ ràng hơn.
Thoáng một cái, chưa gì đã đến năm mới rồi sao.
Mấy ngày trước, mẹ của Trương Nhất Phàm dẫn theo Tiểu Thiên Vũ trở về thủ đô, gia đình của Trương Nhất chỉ còn lại hai người. Ăn cơm xong, tắm rửa xong.
Đổng Tiểu Phàm mặc bộ đồ ngủ giống như hắn, Tiểu Phàm vừa mới từ phòng tắm đi ra, hương thơm nồng nàn, làm say lòng người. Đã gần nửa ngày, mà hắn vẫn không có phản ứng, Đổng Tiểu Phàm liền đẩy hắn một cái.
Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ về thành phố Song Giang trong năm nay, phát sinh đủ chuyện, thật sự không để ý đến những việc Đổng Tiểu Phàm làm. Bị Đổng Tiểu Phàm đầy vài lần, hắn vẫn vậy không có phản ứng gì, Đổng Tiểu Phàm nhíu mày nói:
- Anh còn không đi tắm?
-Ồ!
Trương Nhất Phàm vươn thẳng người ra,
- Hay là hôm nay như vậy đi, mệt quá, không muốn tắm.
-Không được, hôm qua anh cũng không tắm.
Đổng Tiểu Phàm đặt đôi chân của mình lên trên đùi của hắn, các đầu ngón chân đẹp đẽ, nhẹ nhàng cọ cọ vào đùi của Trương Nhất Phàm, phát ra những tín hiệu mãnh liệt.
Trưa hôm nay, Trương Nhất Phàm phải ra ngoài mua đồ ăn, bởi vì Liễu Hồng đã về Tỉnh, hắn nhìn cái, không hiểu sao hai người trên ghế so pha uyển chuyển tập luyện với nhau.
Lần này, Liễu Hồng sử dụng hết những chiến thuật lười biếng của mình, bắt Trương Nhất Phàm hầu hạ và có một thứ cảm giác nói không nên lời. Vì thế, dục vọng vào buổi tối sẽ không còn mãnh liệt nữa.
Nhận được những tín hiệu mãnh liệt từ Tiểu Phú bà, Trương Nhất Phàm chỉ biết đứng lên, cầm quần áo vào phòng tắm.
Tắm xong, Đổng Tiểu Phàm sớm đã sắp xếp chăn gối đầy đủ, cười hì hì ngồi trên đùi hắn. Rất nhanh cô phát hiện, bộ mặt buồn bã ủ rũ của Trương Nhất Phàm.
- Sao vậy? Hồn vía để đâu rồi?
-Không có gì, ngủ đi!
Lúc Trương Nhất Phàm ôm Đổng Tiểu Phàm, phát hiện cô không có mặc nội y, đụng phải chỗ mềm mại nhất.
Con trai quyến luyến nhất chỗ này của con gái, chính là bộ ngực và mông, Đổng Tiểu Phàm đã từng sinh con, dáng người ngày càng nở nang, có khi còn toả ra mùi nước thích thú. Bộ ngực no đủ và cặp mông rất khiêu khích, đều khiến cho Trương Nhất Phàm mỗi ngày yêu không rời tay.
Lâu dần, làm cho hắn có một thói quen, lúc ngủ, hắn phải vuốt ve bộ ngực của Đổng Tiểu Phàm rồi mới đi vào giấc ngủ. Sở thích của hắn là thế đấy, trong lòng của các cô gái đều biết rõ.
Bởi vì đây là lúc căng thẳng, cũng lâu rồi hai người không có tập luyện với nhau. Tối nay, Đổng Tiểu Phàm đã tỉ mỉ chuẩn bị, ăn một bữa tiệc. Mẹ không có ở nhà, hai người cũng không cần phải kiêng nể ai, có thể yên tâm mà mạnh dạn tập luyện trong phòng.
Chỉ có điều không hiểu vì sao, tối nay tâm trạng Trương Nhất Phàm không tốt, lần đầu chưa đến nửa tiếng đã giao hàng rồi. Làm cho Đổng Tiểu Phàm mở to mắt, rất là hoài nghi.
-Anh nhanh hơn so với tưởng tượng của em đó?
Một câu đơn giản, khiến cho Trương Nhất Phàm phải chột dạ. Giữa trưa hôm nay, đã tập luyện hai lần với Liễu Hồng, đây là lần thứ ba, em nghĩ rằng anh là mình đồng da sắt chắc.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống hút điếu thuốc,
- Gần đây tâm trạng không tốt, đi ngủ sớm chút thôi!
Đổng Tiểu Phàm cũng quan tâm, sớm đã chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ, dọn dẹp tốt công việc, sau đó nằm xuống ôm Trương Nhất Phàm.
-Nghe nói hôm nay không tới Thủ đô để mừng năm mới, chúng ta đi Giang Đông đi!
Lâu rồi Đổng Tiểu Phàm không mừng năm mới với ba, nghe nói năm nay ông cụ đồng ý, mọi người có thể vui chơi với nhau. Bởi vậy cô mới đề xuất đi thăm Đổng Chính Quyền, dù gì đó cũng là ba cô.
Trương Nhất Phàm cũng không suy nghĩ nhiều,
- Em quyết định là được rồi, dù sao ở nơi nào mừng năm mới cũng giống nhau cả, ngủ đi!
Nửa đêm, đột nhiên Trương Nhất Phàm nằm mơ.
Mơ thấy mình đi trên một sa mạc không người, mặt trời nắng gay gắt, giống như muốn thiêu đốt khắp nơi. Cơn gió lớn thổi qua, bụi đất bay lên. Đột nhiên, trời đất bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo đến che kín cả bầu trời.
Thoáng chốc bão táp nổi lên, mưa như trút, nước đổ ào ào xuống.
Vừa mới nãy là một mảnh đất sa mạc, mới mưa xuống đã biến thành một đồng bằng vắng vẻ. Trương Nhất Phàm vừa chạy vừa tìm nơi trú mưa. Không biết từ đâu, Đổng Tiểu Phàm xuất hiện, cầm một cái ô che mưa, kêu mình qua đây.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị chạy tới Đổng Tiểu Phàm để che mưa, trong giây lát thấy Thẩm Uyển Vân hai mắt ướt, khóc một trận. Trương Nhất Phàm hỏi cô vì sao, cô không nói.
Tiểu Vân, Tiểu Vân, rốt cuộc cô có chuyện gì vậy?
Thẩm Uyển Vân vừa khóc vừa nói:
- Không cần anh lo, chạy mau đi, chạy mau! Bọn họ sẽ giết anh.
Trương Nhất Phàm chưa kịp phản ứng, đằng sau một đám người không biết từ đâu chạy đến, cầm dao nhỏ chạy đến chỗ ba người. Trương Nhất Phàm luống cuống, sao lại thế này?
Trong giấc mơ mọi người chạy rất nhanh, chỉ có mình là chạy rất chậm, chạy như thế nào cũng không di chuyển.
Hắn vừa kéo Đổng Tiểu Phàm, vừa kéo Thẩm Uyển Vân, người đằng sau đuổi theo sắp tới nơi rồi, sau đó có người lấy dao ra đâm.
Đổng Tiểu Phàm nhào qua,
- Không được ---
Kết quả, đối phương đâm một dao vào Đổng Tiểu Phàm, máu tươi văng khắp nơi.
Trương Nhất Phàm chạy tới, đau buồn phẫn nộ hét lớn:
- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm ---
Tỉnh giấc mơ, Trương Nhất Phàm bật dậy, giọng của hắn, làm Đổng Tiểu Phàm hoảng sợ,
-Anh bị sao vậy?
Đổng Tiểu Phàm ngồi xuống, thấy khắp người hắn toát mổ hôi. Trương Nhất Phàm nắm chặt tay Đổng Tiểu Phàm,
- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, em không sao chứ!
Hắn cứ nắm chặt Đổng Tiểu Phàm, nhìn xong rồi nhìn, thì ra đó chỉ là một giấc mơ, lúc này mới quay qua Đổng Tiểu Phàm, ôm cô vào ngực.
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu