Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 1321 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 894 / 4
Cập nhật: 2018-09-21 16:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 393: Tiêu Tiêu Gặp Nạn
iờ thì tốt rồi, túi xách không còn nữa, tiền cũng bị cướp, Hà Tiêu Tiêu đứng giữa quảng trường, phát hiện mình đường đường là một Tổng giám đốc thân phận ngàn vạn, không ngờ đến một đồng tiền cũng không có, đứng ở đây kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Di động không còn nữa, điện thoại cũng không thể gọi, Hà Tiêu Tiêu khá bất lực.
Một chiếc taxi dừng lại ở trước mặt, nam tài xế hơn ba mươi tuổi nhìn liếc cô một cái:
- Đi taxi không?
Hà Tiêu Tiêu rất buồn bực:
- Tôi không có tiền, có thể đưa tôi đến đó trước, rồi tôi trả anh tiền sau được không?
Tay lái Taxi gật đầu, miệng tóp tép nhai trầu, nói một cách bí ẩn:
- Không sao, người ai không có lúc gặp rủi ro, lên xe trước đi!
- Cảm ơn!
Hà Tiêu Tiêu gật đầu cảm kích, xoay người vào xe.
Trên đời này vẫn còn có người tốt, cô xúc động cảm ơn:
- Cảm ơn anh lái xe.
Tay lái taxi nhổ ra bã trầu, rồi lại liếc mắt nhìn Hà Tiêu Tiêu một cái, hỏi giọng thản nhiên:
- Túi sách bị người ta cướp rồi à?
- Vâng!
Hà Tiêu Tiêu gật đầu, nhìn người lái taxi còn có chút nhã nhặn, liền yên tâm một chút.
- Anh lái xe, cho tôi đến khách sạn bên cạnh Thành ủy!
Vốn định nói tòa nhà Thành ủy, lại sợ khiến người khác nghi ngờ. Một cô gái độc thân đi tìm Bí thư Thành ủy, liệu có người bàn tán. Cho nên cô tạm thời thay đổi địa điểm, nhưng lại không thể nói rõ vị trí cụ thể.
Người lái xe lại cho thêm một miếng trầu nữa vào trong miệng, vừa nhai bỏm bẻm vừa gật đầu
- Là khách sạn Kim Đô sao?
Hà Tiêu Tiêu cũng không biết, lái xe đã nói, cô nghĩ chắc chắn là ở chỗ nào đó lân cận, nên cô gật đầu:
- Cũng được!
Cô muốn gọi một cú điện thoại cho Trương Nhất Phàm, nhưng nhìn thấy người lái xe không có điện thoại, đành thôi ý định này.
- Cô lần đầu tới đây sao! Thành phố Song Giang rất loạn! Một thân con gái rất nguy hiểm.
Người lái xe dường như rất xúc động, đối với việc này cũng ghét cay ghét đắng.
Hà Tiêu Tiêu nghe nói như thế, trong lòng ấm áp, gặp phải người tốt rồi. Vì thế cô cảm kích nhìn người lái xe. Phát hiện ra ống nghe điện thoại bên tai phải người lái xe, có một nốt ruồi đen rất lớn, trên nốt ruồi mọc vài sợ lông dài. Xung quanh nốt ruồi có những nốt lấm tấm màu đen lớn nhỏ chừng 3 cm.
- Vâng!
Xuất phát từ cảm tình tốt, Hà Tiêu Tiêu liền đáp.
- Lần đầu tiên tới đây không ngờ trị an kém như vậy!
Cô ngẩng đầu, nhìn lái xe hỏi:
- Nhà ga loạn như vậy, chẳng lẽ chính phủ mặc kệ sao?
Lái xe hừ một tiếng:
- Quản? Cô không thấy những tay đội viên, có khác gì những tên cướp? Chẳng qua bọn họ là hợp pháp, còn kia là phi pháp mà thôi.
Lái xe vừa nhai trầu, vừa nói:
- Cô bị cướp bao nhiêu tiền?
Hà Tiêu Tiêu cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp:
- Hơn một vạn, còn có thẻ tín dụng, cả túi đều bị họ cướp rồi.
Lái xe đưa mắt Hà Tiêu Tiêu, phát hiện cô rất trẻ, rất đẹp. Trong túi có hơn một vạn không phú thì quý rồi! Nghĩ đến Hà Tiêu Tiêu vừa rồi nói muốn đến khách sạn, chẳng lẽ là tiểu thư?
Xem khí chất của cô, thật sự không giống những cô gái quán rượu, trong lòng người lái xe suy nghĩ về thân phận của Hà Tiêu Tiêu. Cuối cùng kết luận, nhất định là con gái của một đại gia.
Khi taxi chạy đến đầu một cây cầu, lái xe đột nhiên nhớ ra cái gì đó:
- Ôi! Hôm nay là ngày lẻ, xe của ta không thể vào trong, phải chuyển một vòng mới được.
Hà Tiêu Tiêu chỉ muốn nhanh gặp Trương Nhất Phàm, xem có cách nào lấy lại túi của mình về, thế là người lái xe đi thế nào, cô cũng không quan tâm nhiều đến thế.
Taxi quay xe ở đầu cầu, rẽ vào một ngõ nhỏ. Người lái xe lại nhã bã trầu, mở cửa kính xe ném ra ngoài. Nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu lòng đầy tâm trạng nhìn ra ngoài cửa sổ, gã ta liền nói:
- Đừng vội, tôi sẽ đưa cô đến đó, khách sạn Kim Đô đúng không!
Hà Tiêu Tiêu lúc này mới hồi phục lại tinh thần, có chút lo lắng hỏi han:
- Anh lái xe, còn bao lâu nữa?
- Sắp rồi, sắp rồi, nếu không kẹt xe, 20 phút nữa!
Nghe nói còn hai mươi phút, Hà Tiêu Tiêu liền nóng nảy. Mình đi chơi làm gì, giờ điện thoại thì mất, người cũng không liên lạc được. Sớm biết thì bảo Trương Nhất Phàm đến nhà ga đón, giờ Trương Nhất Phàm có lẽ còn chưa biết mình đã tới.
Khi Hà Tiêu Tiêu ra đi, đến Liễu Hồng cũng không nói, cô ấy lẳng lặng đi. Tối qua khi nói chuyện điện thoại với Trương Nhất Phàm, vẫn còn đùa, chắc chắn là hắn thực sự không biết mình đã đến thành phố Song Giang.
Kỹ thuật của người lái xe quả không tồi, lái qua mấy con đường lớn, rẽi qua mấy cái ngõ nhỏ, dọc theo đường đi bay nhanh như gió, đi qua đi lại đường lớn ngõ nhỏ như vào chỗ không người.
Hà Tiêu Tiêu âm thầm lấy làm kỳ lạ, lái xe này quả là rất giỏi, nếu là mình, e là có nhiều chỗ không qua nổi. Xe chạy đến cửa sau một nhà ăn chơi lớn, đột nhiên dừng lại. Người lái xe nói:
- Cô chờ một chút, tôi đau bụng.
Nói xong, cũng không đợi Hà Tiêu Tiêu trả lời, ôm bụng vội vàng chạy vào chỗ ăn chơi.
Đây là đâu? Hà Tiêu Tiêu từ trong xe ló đầu ra, đánh giá tình hình nơi này, phát hiện đây là cửa sau của một nhà ăn chơi, đúng lúc cô đang đợi trên xe, người lái taxi đi vào, gõ cửa phòng.
- Ai vậy——
Bên trong vang lên một âm thanh sốt ruột, người lái xe nói:
- Là tao, Sẹo Đen!
Cửa mở ra, bên trong không khí ngột ngạt, vài tên côn đồ đang chơi đùa.
Sẹo Đen hét lên:
- Nhận hàng!
- Mẹ nó, không phải chứ, thằng ranh như mày, lại mò được một cô em nào sao? Gần đây mày phát rồi, năm ngày mò được ba đứa.
Lão Đại đang chia bài ném tú lơ khơ:
- Hàng này của mày được không vậy? Đừng có lại mang về một hình thù kỳ quái gì đấy, thêm tiền cũng không ai thèm!
Sẹo Đen lấy ra một bao Phù dung vương thượng hạng, xé niêm phong của bao:
- Mấy vị lão đại có thể nhanh một chút không, hàng đang ở trên xe. Tôi cam đoan lần này tuyệt đối là hàng thượng hạng, nếu nói dối nửa lời, một đồng cũng không lấy.
- Đi! Đi xem xem!
Lão Đại vuốt đầu đứng dậy, mang theo bốn tên lưu manh đi từ trên lầu xuống.
Hà Tiêu Tiêu ngồi rất lâu, cũng không thấy người lái xe đi ra, đang định xuống xe đi đâu đó gọi điện thoại. Từ cửa sau của câu lạc bộ giải trí đi ra năm tên thanh niên trông rất bặm trợn. Hà Tiêu Tiêu xưa nay ghét nhất là những người như thế, trên người săm hình con rồng, vằn con hổ, liền cho rằng mình là cầm đầu xã hội đen.
Lúc nói chuyện thì ông đây là bố thiên hạ, nhưng khi làm việc thì lại chẳng có chút năng lực nào cả. Nhìn bọn họ khá vênh váo, nếu nhìn thấy công an, hoặc là kẻ nào mạnh hơn một chút, bọn họ liền sợ đến vãi ra quần.
Nhìn thấy những người này đi về phía mình, Hà Tiêu Tiêu muốn lảng tránh, không ngờ mấy người này đột nhiên bước nhanh hơn, chốc lát đã vây quanh mình.
Tên cầm đầu đầu trọc đánh giá Hà Tiêu Tiêu:
- Cũng không tồi thật, mả cha cái thằng Sẹo Đen, lần này coi như đã câu được con cá ngon.
Hà Tiêu Tiêu giật mình:
- Các người muốn làm gì?
- Không làm gì, mời cô ngồi.
Tên đầu trọc cười nói.
Vài tên lưu manh lập tức lao lên. Có người đè chân tay Hà Tiêu Tiêu lại, một người khiêng cô lên, ba chân bốn cẳng đem cô vào trong câu lạc bộ giải trí.
- Này, các anh làm gì thế, thả tôi ra, thả tôi ra!
Hà Tiêu Tiêu hoảng sợ giãy dụa, đáng tiếc, mọi thứ cũng chỉ là vô ích.
Tên đầu trọc dẫn theo người lôi Hà Tiêu Tiêu vào một gian phòng.
- Giam trước hai ngày rồi tính. Hai người xem chừng cho kỹ! Xảy ra chuyện gì, cứ các ngươi mà hỏi.
- Được, anh Trọc.
Hai tên lưu manh đóng cửa, rồi lại khóa thêm ở ngoài.
- Thả tôi ra, thả tôi ra! Mấy tên khốn kiếp!
Hà Tiêu Tiêu gõ cửa rất mạnh, hai tên canh ở bên ngoài nhìn cô qua cửa sổ cười nói:
- Khuyên cô nên ngoan ngoãn chút, đỡ phải chịu khổ.
Bên này, tên đầu trọc trở về căn phòng vừa rồi, Sẹo Đen còn ở đó. Gã ta liền mắng:
- Thằng chó Sẹo Đen này được, hàng ngon đấy. Lần này coi như mày tinh mắt.
Sau đó gã liền quay người liếc mắt một cái:
- Ông B, đếm tiền.
Người trung niên tên ông B kia lập tức mở túi ra, đếm ra năm nghìn đưa cho tên đầu trọc. Khí Sẹo Đen đưa tay nhận, Đầu Trọc ấn lại, kèm theo ánh mắt hung quang nhìn gã ta:
- Mày chắc đây là hàng từ nơi khác chứ?
- Đảm bảo, tuyệt đối đảm bảo. Anh yên tâm được rồi.
- Được! Nếu xảy ra chuyện gì, tao tin là mày cũng không thoát khỏi tay tao đâu.
Đầu Trọc lúc này mới buông tay, Sẹo Đen lập tức lấy tiền trên bàn, vui vẻ nhét vào trong túi.
Trương Nhất Phàm đang từ trong phòng làm việc đi ra, Triệu Vĩ đi ngay sau đó, trên quảng trường ký túc xá tòa nhà Thành ủy, ông Tống hơn bốn mươi tuổi cung kính mở cửa xe, chờ Bí thư Thành ủy đại nhân lên xe.
Ông Tống và Triệu Vĩ giống nhau, đều là di thần của những bí thư tiền nhiệm, khi bí thư tiền nhiệm gặp phải chuyện không may, bọn họ liền trở thành những đứa trẻ không gia đình, chỉ có thể lẻ loi hiu quạnh chờ bí thư mới tới sắp xếp.
Không ngờ Trương Nhất Phàm không hề ném bọn họ như khăn lau, mà lại tiếp tục dùng bọn họ, việc này làm hai người vô cùng cảm kích.
Hôm nay Bí thư Trương phải đi công tác, theo kiểu cải trang vi hành, hắn không muốn kinh động quá nhiều người, vì thế hai người ấy phục vụ rất cẩn thận.
Trưởng ban thư ký Ngô Lý Mậu nhìn Trương Nhất Phàm lên xe, anh ta liền lập tức chạy đến chỗ Ninh Thành Cương:
- Bí thư Ninh, Bí thư Trương ra ngoài, có muốn thông báo tới thành phố, để bọn họ phái người bảo hộ.
Trên mặt Ninh Thành Cương không biểu lộ gì, gã nhìn chiếc xe dưới lầu đã chuyển động qua cửa sổ, lạnh lùng nói một câu:
- Người ta phải cải trang vi hành, chẳng lẽ cậu muốn phá hỏng kế hoạch của người ta?
Ngô Lý Mậu lau mồ hôi:
- Chuyện này... Nếu nếu chẳng may xảy ra chuyện gì?
Ninh Thành Cương nhìn thấy xe của Trương Nhất Phàm ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy, lúc này mới chính thức nói:
- Thành phố Song Giang là hang hùm miệng sói sao?
Ngô Lý Mậu phẫn nộ đi ra.
Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Từ Yến cũng đứng ở cửa sổ, nhìn thấy xe bí thư đi ra ngoài, trong lòng cũng không yên, rốt cuộc là có cần thông báo cho tri cục thành phố phái người bảo vệ không?
Chỉ là Bí thư Trương có việc riêng, Từ Yến cũng không dám tự tiện làm chủ, mình thế này chẳng phải là tự ý ra quyết định sao?
Ngô Lý Mậu cũng nghĩ như vậy, nên anh ta vẫn nén suy nghĩ gọi điện xuống cục thông báo một chút. Nếu chẳng may Bí thư Trương thật sự có chuyện riêng, theo sau cũng không hay.
Nhưng nghĩ lại, không đúng! Có việc riêng sao lại có thư ký đi cùng?
Ngô Lý Mậu đổ mồ hôi lạnh, một vị trí Trưởng ban thư ký như mình, cũng lung lay sắp đổ, cho nên gã mới đặc biệt để tâm đến bí thư mới tới.
Vẫn là Từ Yến quyết đoán, suy xét kĩ càng, cũng nghĩ rằng nếu Bí thư Trương thực sự có việc riêng, tuyệt đối không đem theo thư ký. Dù sao hắn cũng không quen Triệu Vĩ, thế là cô lập tức gọi điện thoại, thông báo với Lý Triều Huy.
Ông Tống lái xe ra khỏi tòa nhà Thành ủy, qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Nhất Phàm, không kìm được câu hỏi:
- Bí thư Trương, đi đâu?
Trương Nhất Phàm chỉ nói ba chữ:
- Đến nhà ga!
Vừa rồi khi gọi điện cho Hà Tiêu Tiêu, người nhận điện không ngờ là đàn ông, Trương Nhất Phàm lập tức liền mộng, bởi vì người nhận điện thoại rõ ràng là giọng người của thành phố Song Giang, Hà Tiêu Tiêu ở trong này không người quen biết! Chẳng lẽ cô ấy thực sự đến Song Giang?
Trương Nhất Phàm hỏi đối phương, sao điện thoại lại ở trong tay đối phương, nào ngờ kẻ đó vênh váo nói:
- Điện thoại sau này là của ông đây. Nếu muốn lấy lại, thì đưa năm nghìn tiền chuộc đến!
Nghe thấy câu này, trong đầu Trương Nhất Phàm liền hiện lên một suy nghĩ, Tiêu Tiêu có chuyện rồi!
Quan Đạo Thiên Kiêu Quan Đạo Thiên Kiêu - Tây Lâu Nguyệt Quan Đạo Thiên Kiêu